Gia Đình Biến Thái

Chương 19



"Thả tôi xuống! Người ta hiểu lầm bây giờ" Cô giãy dụa trong lòng anh

"Anh nói với họ em là vợ anh rồi, sợ gì chứ?" Ánh mắt anh lóe lên vài tia ham muốn dục vọng

"Anh... đồ đáng ghét!"

Anh bế cô vào phòng, đặt cô xuống giường, đứng nhìn cô. Nhìn như chưa bao giờ được nhìn.

Cô ngại ngùng ngồi dậy, đi vào nhà tắm. Trước khi vào buông nhẹ một câu " Tên biến thái!"

Cô đóng cửa, soi gương thấy mặt mình đỏ lựng. Tại anh hết, làm cô ngượng chết đi được.

Mở vòi hoa sen, dòng nước mát lạnh mân man da thịt cô, thoải mái vô cùng. Dường như, mọi sự tức giận đều theo nó mà đi mất. Cô vừa tắm vừa hát, áp lực cuộc sống khiến cô ít thời gian tận hưởng như thế.

"Liên Thành" Cô gọi nhỏ

Anh đang mải xem ti vi nên không để ý đến cô.

"Mặc Liên Thành!" Cô hét lớn lên

Lúc này anh mới giật mình để ý đến nơi phát ra âm thanh ấy. Là nhà tắm, anh chạy đến gần cửa giọng đầy lo lắng.

"Ngọc Khanh, em có chuyện gì?"

Cô he hé cửa ra, nhìn anh

"Anh mua cho tôi bộ quần áo, tôi không có đồ để mặc"

Anh gật đầu chạy xuống quầy tiếp tân.

"Cô cho tôi hỏi chỗ này có bán đồ cho phụ nữ không?"

"Nó ở cách đây rất xa, anh muốn đi cũng phải mất khá lâu"

Anh lại chạy lên phòng, gõ cửa nhà tắm.

Cô nghe thấy tiếng gõ cửa như tiếp thêm sức sống, vui vẻ hớn hở.

"Anh mua được rồi à? Nhanh vậy?"

"Không, anh hỏi người ta nói muốn mua phải đi rất xa, mà xe mình hỏng rồi!"

Cô thở dài, cảm giác từ thiên đường rơi xuống địa ngục.

Cô bắt đầu lo lắng, không biêt phải làm gì, không lẽ tối nay cô sẽ ngủ trong nhà tắm? Không, cô hay xem phim ma có mấy vụ giết người trong nhà tắm đáng sợ kinh khủng.

"Anh có cái gì cho tôi mặc không? Tôi không thể ở trong này ngủ được"

"Không, một là em ngủ trong đấy, hai là để nude ( khỏa thân) ra đây ngủ"

"Tôi đâu có điên"

Bỗng từ bên ngoài cửa sổ, gió rít mạnh đập vào cánh cửa kêu lên.

Ầm ầm.

Cô rùng mình một cái, da gà nổi lên, cô sợ.

Ào ào.

Mưa bắt đầu rơi xuống, từng hạt lộp độp rơi xuống đập mạnh xuống mái nhà.

Cô càng sợ hơn.

"Liên Thành, tôi sợ!" Cô khẽ noia nhỏ

Anh không đành lòng để cô như vậy, đành cởi áo sơ mi của mình đưa vào cho cô. Mong là nó dài, nếu không... anh không biết mình có khả năng cầm cự được nữa hay không.

"Em mặc tạm đi!"

Cô đưa cánh tay trắng nõn nà của mình ra ngoài cầm lấy áo mặc vào.

"Cảm ơn anh!""

Áo sơ mi của anh dài qua mông của cô, nhưng vì thiếu đồ lót nên mặc thật sự không thoải mái, cô cứ thấy thiếu thiếu. Mà thôi cũng kệ, bây giờ có còn hơn không, còn hơn cô phải ngủ trong đó.

Cô đi ra ngoài, đôi bồng đào khẽ nảy lên đập vào mắt anh.

"Anh nhìn gì vậy?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện