Gia Đình Cực Phẩm: Cha Cường Hãn, Con Trai Thiên Tài, Mẹ Phúc Hắc
Chương 149: Tử Lam mất tích !
Sau khi Tử Lam cúp điện thoại được một lúc, cô liền hướng quán cà phê Kinh Hoa đi đến.
Không biết Mặc Thiếu Thiên nghĩ gì, bỗng nhiên muốn gặp cô, còn nói có chuyện gì muốn cùng cô trao đổi.
Chuyện mà Mặc Thiếu Thiên muốn trao đổi, sợ là cũng chỉ xoay quanh những chuyện về Hi Hi, cho nên Tử Lam đang lúc nhàn rỗi cũng không có việc gì làm, cô đồng ý sẽ đi đến gặp anh.
Mới vừa bỏ điện thoại vào túi xách, Tử Lam có cảm giác phía sau có tầm mắt vẫn nhìn chăm chú vào chính mình, cô quay đầu lại nhìn một chút, lại không thấy một ai.
Tử Lam nhíu mày, chẳng lẽ chính mình gặp chuyện không may, cho nên cô quá mức mẫn cảm hay sao?
Vì cái gì mấy ngày nay, Tử Lam luôn cảm giác có người đi theo cô, kỳ lạ nhất chính là mỗi lần quay đầu lại, cô đều không nhìn thấy bất cứ người nào khả nghi!
Tử Lam quét mắt nhìn bốn phía một chút, người qua đường lui tới, không ai nhìn cô.
Tử Lam xoa xoa thái dương, cô nghĩ chính mình suy nghĩ quá nhiều, sau lần trước gặp nạn, khiến cô quá mức mẫn cảm, gạt hết những suy nghĩ vẫn vơ trong đầu, Tử Lam cũng không có ở để ý nhiều như vậy, vươn tay gọi một chiếc xe taxi.
"Đi Kinh Hoa!" Tử Lam nói với lái xe.
Nơi này cách Kinh Hoa, cũng bất quá vài phút lộ trình.
Nói xong câu đó, ánh mắt Tử Lam liền nhìn chăm chú vào ngoài cửa sổ.
Tài xế lái xe taxi, thông qua kính chiếu hậu thấy được Lâm Tử Lam, khóe miệng ngoéo... một cái một chút ý cười, cái gì đều không có nói, trực tiếp phát động xe chạy trên đường......
^^^^^^^
Mặc Thiếu Thiên dùng không đến hai mươi phút, liền tới quán cà phê ngồi đợi cô.
Sau khi Mặc Thiếu Thiên đi vào, Lâm Tử Lam còn chưa tới, vì thế anh tìm vị trí bàn đơn ngồi chờ, gọi một ly cà phê, vừa uống vừa chờ, còn vừa nghĩ phải như thế nào mở miệng cùng Lâm Tử Lam.
Anh cũng không ngờ tới, chờ cô, chờ suốt mấy tiếng đồng hồ vẫn chưa thấy Tử Lam xuất hiện.
Mặc Thiếu Thiên chưa bao giờ phải kiên nhẫn chờ một người nào như vậy, Lâm Tử Lam vẫn không đến, anh đứng ngồi không yên, cơ hồ 30 phút anh sẽ cầm điện thoại lên gọi cho cô một lần, chỉ là điện thoại di động của Lâm Tử Lam vẫn trong trạng thái tắt máy.
Mới vừa bắt đầu, Mặc Thiếu Thiên còn tưởng rằng điện thoại của Lâm Tử Lam nhất định hết pin, anh tiếp tục chờ, nhưng bây giờ đã trôi qua mấy giờ đồng hồ, Lâm Tử Lam vẫn không thấy bóng dáng.
Mặc Thiếu Thiên xin thề, đây là lần đầu tiên anh phải chờ một người lâu như thế.
Còn như vậy duy nhất, liền đợi vài giờ đồng hồ!
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, sắc mặt anh càng khó chịu, chân mày nhíu chặt.
Tức giận không chịu được, Mặc Thiếu Thiên vỗ bàn một cái, đứng dậy, trực tiếp ly khai.
Chết tiệt! Lâm Tử Lam, dám để anh leo cây, chẳng lẻ cô không biết, hiện tại anh có bao nhiêu chuyện trọng yếu phải cùng cô nói?.
Mặc Thiếu Thiên tức giận bộc phát, trực tiếp lái xe đến nhà tìm Lâm Tử Lam tính sổ.
Xe chạy với tốc độ cao, anh vẫn đều bị vây trong trạng thái nóng giận.
Mặc Thiếu Thiên không ngừng gai tăng tốc độ, khi anh đặt chân trước cửa nhà Lâm Tử Lam.
Quả thực, Mặc Thiếu Thiên rất muốn đem chuông cửa ấn bạo, để phát tiết tức giận trong lòng mình!
Tiếng chuông cửa trực tiếp đem Hi Hi đánh thức.
Cửa mở ra, Hi Hi mặc tiểu áo ngủ đứng ở cánh cửa bên trong, khuôn mặt nhỏ nhắn còn bị vây trong trạng thái mờ mịt, khi nhìn thấy người đến là Mặc Thiếu Thiên, vẻ mặt Hi Hi oán giận rối rắm.
"Cha, sao giờ này người lại tới đây, đánh thức bảo bối đang trong mộng đẹp!" Hi Hi nói, chu cái miệng nhỏ nhắn, xoay người hướng bên trong đi đến.
Mặc Thiếu Thiên cũng trực tiến tiến vào, sắc mặt không hờn giận, "Mẹ con đâu?" Mặc Thiếu Thiên nghiến răng nói.
Hi Hi đặt mông ngồi ở trên ghế sa lon, vừa mới ngủ dậy, cậu ngáp một cái, mới chậm chạp mở miệng, vẻ mặt mờ mịt đích lắc đầu, "Không biết, con đang lúc mơ hồ, giống như nghe được mẹ đi ra ngoài!" Hi Hi miễn cưỡng trả lời.
" Mẹ con không trở về nhà sao?" Mặc Thiếu Thiên hừ lạnh hỏi.
Hi Hi lắc đầu, "Không có!"
Mặc Thiếu Thiên nhìn bộ dáng Hi Hi hiện giờ, nhíu nhíu mày, không nói gì, thoáng cái đi đến phòng của Lâm Tử Lam.
Chính là, trong phòng không ai.
Mặc Thiếu Thiên tìm cả trong phòng vệ sinh, phòng tắm, đều không có người.
Lâm Tử Lam, chưa có trở về!
Chính là cô ta đi nơi nào?
Rõ ràng bọn họ hẹn gặp nhau tại quán cà phê gặp mặt, tại sao cô ấy hiện tại liên liên lạc cũng không được, người cũng không có trở về, vậy có thể đi đâu?
"Mẹ con, còn chổ nào có thể đi không?" Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi hỏi, mày nhăn lại, có loại dự cảm xấu dưới đáy lòng lan tràn.
Hi Hi lắc đầu, "Con không biết, rất mệt nhọc, không có chú ý!" Hi Hi nói, vẫn là thập phần buồn ngủ!
Mặc Thiếu Thiên sắc mặt âm trầm, lại lấy điện thoại di động ra gọi một cú điện thoại cho Lâm Tử Lam, di động vẫn bị vây trong trạng thái tắt máy.
Sắc mặt anh, càng thêm lo lắng.
Hi Hi ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn Mặc Thiếu Thiên sắc mặt âm trầm, liền hỏi, "Cha, rôtc cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Mặc Thiếu Thiên mím môi, nhìn Hi Hi, "Cha với mẹ con gọi điện thoại, hẹn ở quán cà phê Kinh Hoa gặp mặt, chính là, cha ngồi đợi rất lâu nhưng mẹ con vẫn không có đến!"
Hi Hi mặt nhăn nhíu mày, "Không thể nào, đây không phải phong cách của mẹ, có phải là có chuyện gì hay không chậm trễ? Hoặc là mẹ là cố ý cho cha leo cây?" Hi Hi đoán hỏi.
"Cha, người không phải lại đắc tội mẹ của con nữa sao?" Hi Hi cười hỏi.
Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, " Cha chờ mẹ con liên tục 3 giờ đồng hồ, cho dù có muốn chỉnh người, thời gian cũng qua, cha gọi điện thoại cho mẹ con, điện thoại di động của mẹ con đã bị vây trong trạng thái tắt máy, cha nghĩ nhất định mẹ con đã trở lại......" Mặc Thiếu Thiên tiếp tục nói.
Nghe đến đó,Hi Hi cũng nhíu mày.
Này đích xác không phải là phong cách của mẹ a.
Cho dù phát sinh sự tình gì, mẹ cũng đều sẽ đúng giờ đến nơi hẹn trước, cho dù kẹt xe, mẹ cũng nhất định sẽ gọi một cuộc điện thoại đến.
Cho dù gặp phải trường hợp kẹt xe, di động không pin, cũng không có khả năng 3 giờ đều không có tin tức.
Nghĩ đến đây, nhất thời Hi Hi cũng có loại dự cảm không tốt.
Hi Hi lập tức xoay người, cầm lấy điện thoại trên bàn gọi điện thoại cho Lâm Tử Lam thêm một lần nữa.
"Thực xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi hiện tại đang tạm khóa......"
Di động vẩn như trước đều báo duy nhất một câu.
Hi Hi nghe xong, liền đem điện thoại bấm tắt.
"Cha, người nói cho con biết hai người cha và mẹ hẹn ở nơi nào gặp mặt?" Hi Hi nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi, sắc mặt khẩn trương, cơn buồn ngủ hoàn toàn tiêu tan.
"Kinh Hoa!" Mặc Thiếu Thiên nói thẳng.
" Cha có biết số điện thoại liên hệ của cảnh sát khu vực đó không? Hiện tại cha lập tức gọi điện thoại hỏi thăm, mẹ có hay không từng xuất hiện ở nơi đó!" Hi Hi khẩn trương nói.
Mặc Thiếu Thiên gật gật đầu, số điện thoại nơi đó, vừa vặn có.
Vì thế, Mặc Thiếu Thiên lập tức đi gọi một cú điện thoại.
Quả nhiên, sau khi nghe cảnh sát bên kia trình bày, thông qua phương pháp ghi hình theo dõi, đích thật vào khoảng 3 giờ trước, Tử Lam căn bản chưa từng có xuất hiện ở nơi đó.
Sau khi biết được tin tức này, Mặc Thiếu Thiên và Hi Hi càng thêm lo lắng.
Chính xác, đây không phải phong cách của Lâm Tử Lam, cô sẽ không vô duyên vô cớ lại biến mất đích, cho dù không cần quan tâm đến cảm nhận của Mặc Thiếu Thiên, cũng sẽ để ý đến cảm thụ của Hi Hi, cô sẽ không vô duyên vô cớ biến mất lâu như vậy.
Khi biết Tử Lam mất tích lâu như vậy, sắc mặt Hi Hi càng trở nên rất khó coi.
Rốt cuộc xảy gì chuyện đã xảy ra?
Nhìn sắc trời dần tối, Hi Hi cũng càng ngày càng đứng ngồi không yên.
Mặc Thiếu Thiên nhịn không được, trực tiếp lấy điện thoại di động gọi cho Mạc Lương đi thăm dò tin tức của Tử Lam.
Hi Hi cầm di động trên tay, ôm một tia hi vọng gọi cho những người thân quen của Tử Lam, chính là mỗi người đều trả lời, chưa từng thấy qua mẹ.
Cuối cùng Hi Hi còn gọi tới lâm Mạc Thiên nơi đó, bé cũng không dám nói thẳng tìm mẹ, chính là hỏi thăm sức khỏe ông một chút, nhưng theo lời nói của Lâm Mạc Thiên, Hi Hi biết mẹ không có ở bên nhà ông ngoại.
Những người mẹ quen biết cũng không nhiều lắm, quan hệ tốt lại càng ít......
Mà hiện tại, bé tìm khắp nơi vẫn không có một chút tin tức gì của mẹ!
Như vậy chỉ có một kết luận.
Mẹ, mất tích!
Sau khi biết được đến kết quả này, Hi Hi lại không yên lòng.
Đến tột cùng là ai?
Đang sống êm đẹp như thế này mẹ lại bổng dưng biến mất?
Rốt cuộc là do ai làm?
Mẹ tính cách ôn hòa, rất ít tranh chấp với ai, nhưng mà có thể đắc tội với người cũng chỉ có duy nhất —— Trọng Chính!
Hiện tại Trọng Chính mới từ nhà giam đi ra, cũng không biết ở nơi nào, mẹ lại mất tích, nhất định cùng ông ta có quan hệ.
Hi Hi nguyên bản còn ôm hi vọng, mẹ nhất định sẽ trỏ về với bé.
Bầu trời tối đen, mẹ vẫn chưa trở về.
Mọi người cũng không biết mẹ đi nơi nào, mẹ tựa như hư không tiêu thất giống nhau, tìm không thấy.
Mẹ cho tới bây giờ cũng sẽ không hành động như vậy.
Cho dù nàng có chuyện gì khó khăn, không thể liên lạc với bé, mẹ cũng đều tìm cách thông tri đến bé, không cho bé phải lo lắng.
Chính là hôm nay, không có!
Hi Hi kết luận, mẹ nhất định là đã xảy ra chuyện!
Nghĩ đến đây, Hi Hi một trận lo lắng, bé đột nhiên nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Mặc Thiếu Thiên, "Cha, con muốn biết Trọng Nhược Tình hiện tại ở nơi nào!" Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên một câu hỏii thẳng.
Mặc Thiếu Thiên cũng nhìn Hi Hi, nhíu mày một chút, ánh mắt thâm thúy, cuối cùng gật gật đầu, bọn họ nghĩ xong lại cùng nhau đi.
Vừa vặn, anh nhận được tin tức của Trọng Nhược Tình.
Vì thế, Hi Hi tiến phòng bếp thay đổi nhất kiện quần áo, đi theo Mặc Thiếu Thiên ra cửa.
Lần trước, Mặc Thiếu Thiên tra được chổ ở hiện tại của Trọng Nhược Tình, anh sợ cô sẽ đối với Lâm Tử Lam có cái gì động tác, cho nên tra xét, lo trước khỏi hoạ, chính là không nghĩ tới, hôm nay nhưng thật ra thật sự được công dụng.
Hai cha con đồng thời im lặng, Mặc Thiếu Thiên chuyên tâm lái xe, bay thẳng đến hướng đến chổ ở của Trọng Nhược Tình.
"Cha, nếu thật sự chuyện này đều do Trọng Nhược Tình làm, con nhất định sẽ không bỏ qua của cô ta đâu!" Hi Hi nhìn về phía trước, gằn từng chữ nói.
Khóe miệng Mặc Thiếu Thiên nhếch lên, "Đừng nói là con, nếu thật sự là cô ta làm, cha cũng sẽ không buông tha cho cô ta!" Mặc Thiếu Thiên cũng hung hăng nói.
Xe, chạy ở trên đường, tốc độ phi thường cực nhanh.
Hai cha con không ai nói chuyện, nhưng hai người đều hiểu đối phương đang nghĩ gì, đều cùng nhau lo lắng chung một người chính là Lâm Tử Lam.
Xe ở trên đường chạy được 30 phút, rốt cục đã tới nơi ở của Trọng Nhược Tình.
Mặc dù nơi đây có chút hẻo lánh, nhưng hoàn cảnh sống tương đối tốt.
Căn cứ theo tin tức tìm hiểu, là Lục Tử Thịnh an bài nơi này cho Trọng Nhược Tình, nơi này tiểu biệt thự độc lập, không lớn, nhưng nhìn rất đẹp mắt.
Chung quanh đều là cây, thoạt nhìn không khí rất trong lành, thoải mái, không nghĩ tới Lục Tử Thịnh lại rất chu đáo, thế nhưng đem Trọng Nhược Tình an bài loại địa phương này.
Người khác rất khó có thể tìm được.
Mặc dù hoàn cảnh nơi đây rất yên bình tốt đẹp, nhưng đối với tâm tình của Hi Hi hiện giờ, hoàn toàn tương phản ngược lại.
Mặc Thiếu Thiên toàn thân quần áo màu đen, thân mình thon dài, thoạt nhìn thập phần khí phách.
Hi Hi cũng mặc quần áo màu đen, từ trên xe bước xuống, trên mặt hai cha con đều thập phần ngưng trọng.
Nhìn vào biệt thự trước mặt, đèn vẫn được thắp sáng, Hi Hi cùng Mặc Thiếu Thiên nhìn nhau liếc mắt một cái, hướng biệt thự đi đến.
Không biết Mặc Thiếu Thiên nghĩ gì, bỗng nhiên muốn gặp cô, còn nói có chuyện gì muốn cùng cô trao đổi.
Chuyện mà Mặc Thiếu Thiên muốn trao đổi, sợ là cũng chỉ xoay quanh những chuyện về Hi Hi, cho nên Tử Lam đang lúc nhàn rỗi cũng không có việc gì làm, cô đồng ý sẽ đi đến gặp anh.
Mới vừa bỏ điện thoại vào túi xách, Tử Lam có cảm giác phía sau có tầm mắt vẫn nhìn chăm chú vào chính mình, cô quay đầu lại nhìn một chút, lại không thấy một ai.
Tử Lam nhíu mày, chẳng lẽ chính mình gặp chuyện không may, cho nên cô quá mức mẫn cảm hay sao?
Vì cái gì mấy ngày nay, Tử Lam luôn cảm giác có người đi theo cô, kỳ lạ nhất chính là mỗi lần quay đầu lại, cô đều không nhìn thấy bất cứ người nào khả nghi!
Tử Lam quét mắt nhìn bốn phía một chút, người qua đường lui tới, không ai nhìn cô.
Tử Lam xoa xoa thái dương, cô nghĩ chính mình suy nghĩ quá nhiều, sau lần trước gặp nạn, khiến cô quá mức mẫn cảm, gạt hết những suy nghĩ vẫn vơ trong đầu, Tử Lam cũng không có ở để ý nhiều như vậy, vươn tay gọi một chiếc xe taxi.
"Đi Kinh Hoa!" Tử Lam nói với lái xe.
Nơi này cách Kinh Hoa, cũng bất quá vài phút lộ trình.
Nói xong câu đó, ánh mắt Tử Lam liền nhìn chăm chú vào ngoài cửa sổ.
Tài xế lái xe taxi, thông qua kính chiếu hậu thấy được Lâm Tử Lam, khóe miệng ngoéo... một cái một chút ý cười, cái gì đều không có nói, trực tiếp phát động xe chạy trên đường......
^^^^^^^
Mặc Thiếu Thiên dùng không đến hai mươi phút, liền tới quán cà phê ngồi đợi cô.
Sau khi Mặc Thiếu Thiên đi vào, Lâm Tử Lam còn chưa tới, vì thế anh tìm vị trí bàn đơn ngồi chờ, gọi một ly cà phê, vừa uống vừa chờ, còn vừa nghĩ phải như thế nào mở miệng cùng Lâm Tử Lam.
Anh cũng không ngờ tới, chờ cô, chờ suốt mấy tiếng đồng hồ vẫn chưa thấy Tử Lam xuất hiện.
Mặc Thiếu Thiên chưa bao giờ phải kiên nhẫn chờ một người nào như vậy, Lâm Tử Lam vẫn không đến, anh đứng ngồi không yên, cơ hồ 30 phút anh sẽ cầm điện thoại lên gọi cho cô một lần, chỉ là điện thoại di động của Lâm Tử Lam vẫn trong trạng thái tắt máy.
Mới vừa bắt đầu, Mặc Thiếu Thiên còn tưởng rằng điện thoại của Lâm Tử Lam nhất định hết pin, anh tiếp tục chờ, nhưng bây giờ đã trôi qua mấy giờ đồng hồ, Lâm Tử Lam vẫn không thấy bóng dáng.
Mặc Thiếu Thiên xin thề, đây là lần đầu tiên anh phải chờ một người lâu như thế.
Còn như vậy duy nhất, liền đợi vài giờ đồng hồ!
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, sắc mặt anh càng khó chịu, chân mày nhíu chặt.
Tức giận không chịu được, Mặc Thiếu Thiên vỗ bàn một cái, đứng dậy, trực tiếp ly khai.
Chết tiệt! Lâm Tử Lam, dám để anh leo cây, chẳng lẻ cô không biết, hiện tại anh có bao nhiêu chuyện trọng yếu phải cùng cô nói?.
Mặc Thiếu Thiên tức giận bộc phát, trực tiếp lái xe đến nhà tìm Lâm Tử Lam tính sổ.
Xe chạy với tốc độ cao, anh vẫn đều bị vây trong trạng thái nóng giận.
Mặc Thiếu Thiên không ngừng gai tăng tốc độ, khi anh đặt chân trước cửa nhà Lâm Tử Lam.
Quả thực, Mặc Thiếu Thiên rất muốn đem chuông cửa ấn bạo, để phát tiết tức giận trong lòng mình!
Tiếng chuông cửa trực tiếp đem Hi Hi đánh thức.
Cửa mở ra, Hi Hi mặc tiểu áo ngủ đứng ở cánh cửa bên trong, khuôn mặt nhỏ nhắn còn bị vây trong trạng thái mờ mịt, khi nhìn thấy người đến là Mặc Thiếu Thiên, vẻ mặt Hi Hi oán giận rối rắm.
"Cha, sao giờ này người lại tới đây, đánh thức bảo bối đang trong mộng đẹp!" Hi Hi nói, chu cái miệng nhỏ nhắn, xoay người hướng bên trong đi đến.
Mặc Thiếu Thiên cũng trực tiến tiến vào, sắc mặt không hờn giận, "Mẹ con đâu?" Mặc Thiếu Thiên nghiến răng nói.
Hi Hi đặt mông ngồi ở trên ghế sa lon, vừa mới ngủ dậy, cậu ngáp một cái, mới chậm chạp mở miệng, vẻ mặt mờ mịt đích lắc đầu, "Không biết, con đang lúc mơ hồ, giống như nghe được mẹ đi ra ngoài!" Hi Hi miễn cưỡng trả lời.
" Mẹ con không trở về nhà sao?" Mặc Thiếu Thiên hừ lạnh hỏi.
Hi Hi lắc đầu, "Không có!"
Mặc Thiếu Thiên nhìn bộ dáng Hi Hi hiện giờ, nhíu nhíu mày, không nói gì, thoáng cái đi đến phòng của Lâm Tử Lam.
Chính là, trong phòng không ai.
Mặc Thiếu Thiên tìm cả trong phòng vệ sinh, phòng tắm, đều không có người.
Lâm Tử Lam, chưa có trở về!
Chính là cô ta đi nơi nào?
Rõ ràng bọn họ hẹn gặp nhau tại quán cà phê gặp mặt, tại sao cô ấy hiện tại liên liên lạc cũng không được, người cũng không có trở về, vậy có thể đi đâu?
"Mẹ con, còn chổ nào có thể đi không?" Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi hỏi, mày nhăn lại, có loại dự cảm xấu dưới đáy lòng lan tràn.
Hi Hi lắc đầu, "Con không biết, rất mệt nhọc, không có chú ý!" Hi Hi nói, vẫn là thập phần buồn ngủ!
Mặc Thiếu Thiên sắc mặt âm trầm, lại lấy điện thoại di động ra gọi một cú điện thoại cho Lâm Tử Lam, di động vẫn bị vây trong trạng thái tắt máy.
Sắc mặt anh, càng thêm lo lắng.
Hi Hi ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn Mặc Thiếu Thiên sắc mặt âm trầm, liền hỏi, "Cha, rôtc cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Mặc Thiếu Thiên mím môi, nhìn Hi Hi, "Cha với mẹ con gọi điện thoại, hẹn ở quán cà phê Kinh Hoa gặp mặt, chính là, cha ngồi đợi rất lâu nhưng mẹ con vẫn không có đến!"
Hi Hi mặt nhăn nhíu mày, "Không thể nào, đây không phải phong cách của mẹ, có phải là có chuyện gì hay không chậm trễ? Hoặc là mẹ là cố ý cho cha leo cây?" Hi Hi đoán hỏi.
"Cha, người không phải lại đắc tội mẹ của con nữa sao?" Hi Hi cười hỏi.
Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, " Cha chờ mẹ con liên tục 3 giờ đồng hồ, cho dù có muốn chỉnh người, thời gian cũng qua, cha gọi điện thoại cho mẹ con, điện thoại di động của mẹ con đã bị vây trong trạng thái tắt máy, cha nghĩ nhất định mẹ con đã trở lại......" Mặc Thiếu Thiên tiếp tục nói.
Nghe đến đó,Hi Hi cũng nhíu mày.
Này đích xác không phải là phong cách của mẹ a.
Cho dù phát sinh sự tình gì, mẹ cũng đều sẽ đúng giờ đến nơi hẹn trước, cho dù kẹt xe, mẹ cũng nhất định sẽ gọi một cuộc điện thoại đến.
Cho dù gặp phải trường hợp kẹt xe, di động không pin, cũng không có khả năng 3 giờ đều không có tin tức.
Nghĩ đến đây, nhất thời Hi Hi cũng có loại dự cảm không tốt.
Hi Hi lập tức xoay người, cầm lấy điện thoại trên bàn gọi điện thoại cho Lâm Tử Lam thêm một lần nữa.
"Thực xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi hiện tại đang tạm khóa......"
Di động vẩn như trước đều báo duy nhất một câu.
Hi Hi nghe xong, liền đem điện thoại bấm tắt.
"Cha, người nói cho con biết hai người cha và mẹ hẹn ở nơi nào gặp mặt?" Hi Hi nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi, sắc mặt khẩn trương, cơn buồn ngủ hoàn toàn tiêu tan.
"Kinh Hoa!" Mặc Thiếu Thiên nói thẳng.
" Cha có biết số điện thoại liên hệ của cảnh sát khu vực đó không? Hiện tại cha lập tức gọi điện thoại hỏi thăm, mẹ có hay không từng xuất hiện ở nơi đó!" Hi Hi khẩn trương nói.
Mặc Thiếu Thiên gật gật đầu, số điện thoại nơi đó, vừa vặn có.
Vì thế, Mặc Thiếu Thiên lập tức đi gọi một cú điện thoại.
Quả nhiên, sau khi nghe cảnh sát bên kia trình bày, thông qua phương pháp ghi hình theo dõi, đích thật vào khoảng 3 giờ trước, Tử Lam căn bản chưa từng có xuất hiện ở nơi đó.
Sau khi biết được tin tức này, Mặc Thiếu Thiên và Hi Hi càng thêm lo lắng.
Chính xác, đây không phải phong cách của Lâm Tử Lam, cô sẽ không vô duyên vô cớ lại biến mất đích, cho dù không cần quan tâm đến cảm nhận của Mặc Thiếu Thiên, cũng sẽ để ý đến cảm thụ của Hi Hi, cô sẽ không vô duyên vô cớ biến mất lâu như vậy.
Khi biết Tử Lam mất tích lâu như vậy, sắc mặt Hi Hi càng trở nên rất khó coi.
Rốt cuộc xảy gì chuyện đã xảy ra?
Nhìn sắc trời dần tối, Hi Hi cũng càng ngày càng đứng ngồi không yên.
Mặc Thiếu Thiên nhịn không được, trực tiếp lấy điện thoại di động gọi cho Mạc Lương đi thăm dò tin tức của Tử Lam.
Hi Hi cầm di động trên tay, ôm một tia hi vọng gọi cho những người thân quen của Tử Lam, chính là mỗi người đều trả lời, chưa từng thấy qua mẹ.
Cuối cùng Hi Hi còn gọi tới lâm Mạc Thiên nơi đó, bé cũng không dám nói thẳng tìm mẹ, chính là hỏi thăm sức khỏe ông một chút, nhưng theo lời nói của Lâm Mạc Thiên, Hi Hi biết mẹ không có ở bên nhà ông ngoại.
Những người mẹ quen biết cũng không nhiều lắm, quan hệ tốt lại càng ít......
Mà hiện tại, bé tìm khắp nơi vẫn không có một chút tin tức gì của mẹ!
Như vậy chỉ có một kết luận.
Mẹ, mất tích!
Sau khi biết được đến kết quả này, Hi Hi lại không yên lòng.
Đến tột cùng là ai?
Đang sống êm đẹp như thế này mẹ lại bổng dưng biến mất?
Rốt cuộc là do ai làm?
Mẹ tính cách ôn hòa, rất ít tranh chấp với ai, nhưng mà có thể đắc tội với người cũng chỉ có duy nhất —— Trọng Chính!
Hiện tại Trọng Chính mới từ nhà giam đi ra, cũng không biết ở nơi nào, mẹ lại mất tích, nhất định cùng ông ta có quan hệ.
Hi Hi nguyên bản còn ôm hi vọng, mẹ nhất định sẽ trỏ về với bé.
Bầu trời tối đen, mẹ vẫn chưa trở về.
Mọi người cũng không biết mẹ đi nơi nào, mẹ tựa như hư không tiêu thất giống nhau, tìm không thấy.
Mẹ cho tới bây giờ cũng sẽ không hành động như vậy.
Cho dù nàng có chuyện gì khó khăn, không thể liên lạc với bé, mẹ cũng đều tìm cách thông tri đến bé, không cho bé phải lo lắng.
Chính là hôm nay, không có!
Hi Hi kết luận, mẹ nhất định là đã xảy ra chuyện!
Nghĩ đến đây, Hi Hi một trận lo lắng, bé đột nhiên nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Mặc Thiếu Thiên, "Cha, con muốn biết Trọng Nhược Tình hiện tại ở nơi nào!" Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên một câu hỏii thẳng.
Mặc Thiếu Thiên cũng nhìn Hi Hi, nhíu mày một chút, ánh mắt thâm thúy, cuối cùng gật gật đầu, bọn họ nghĩ xong lại cùng nhau đi.
Vừa vặn, anh nhận được tin tức của Trọng Nhược Tình.
Vì thế, Hi Hi tiến phòng bếp thay đổi nhất kiện quần áo, đi theo Mặc Thiếu Thiên ra cửa.
Lần trước, Mặc Thiếu Thiên tra được chổ ở hiện tại của Trọng Nhược Tình, anh sợ cô sẽ đối với Lâm Tử Lam có cái gì động tác, cho nên tra xét, lo trước khỏi hoạ, chính là không nghĩ tới, hôm nay nhưng thật ra thật sự được công dụng.
Hai cha con đồng thời im lặng, Mặc Thiếu Thiên chuyên tâm lái xe, bay thẳng đến hướng đến chổ ở của Trọng Nhược Tình.
"Cha, nếu thật sự chuyện này đều do Trọng Nhược Tình làm, con nhất định sẽ không bỏ qua của cô ta đâu!" Hi Hi nhìn về phía trước, gằn từng chữ nói.
Khóe miệng Mặc Thiếu Thiên nhếch lên, "Đừng nói là con, nếu thật sự là cô ta làm, cha cũng sẽ không buông tha cho cô ta!" Mặc Thiếu Thiên cũng hung hăng nói.
Xe, chạy ở trên đường, tốc độ phi thường cực nhanh.
Hai cha con không ai nói chuyện, nhưng hai người đều hiểu đối phương đang nghĩ gì, đều cùng nhau lo lắng chung một người chính là Lâm Tử Lam.
Xe ở trên đường chạy được 30 phút, rốt cục đã tới nơi ở của Trọng Nhược Tình.
Mặc dù nơi đây có chút hẻo lánh, nhưng hoàn cảnh sống tương đối tốt.
Căn cứ theo tin tức tìm hiểu, là Lục Tử Thịnh an bài nơi này cho Trọng Nhược Tình, nơi này tiểu biệt thự độc lập, không lớn, nhưng nhìn rất đẹp mắt.
Chung quanh đều là cây, thoạt nhìn không khí rất trong lành, thoải mái, không nghĩ tới Lục Tử Thịnh lại rất chu đáo, thế nhưng đem Trọng Nhược Tình an bài loại địa phương này.
Người khác rất khó có thể tìm được.
Mặc dù hoàn cảnh nơi đây rất yên bình tốt đẹp, nhưng đối với tâm tình của Hi Hi hiện giờ, hoàn toàn tương phản ngược lại.
Mặc Thiếu Thiên toàn thân quần áo màu đen, thân mình thon dài, thoạt nhìn thập phần khí phách.
Hi Hi cũng mặc quần áo màu đen, từ trên xe bước xuống, trên mặt hai cha con đều thập phần ngưng trọng.
Nhìn vào biệt thự trước mặt, đèn vẫn được thắp sáng, Hi Hi cùng Mặc Thiếu Thiên nhìn nhau liếc mắt một cái, hướng biệt thự đi đến.
Bình luận truyện