Gia Đình Cực Phẩm: Cha Cường Hãn, Con Trai Thiên Tài, Mẹ Phúc Hắc

Chương 238: Mặc gia đều người kỳ lạ



Edit: Bao Bien

Tử Lam cũng nhìn bà khí thê lúc trước, giờ cũng có chút yếu ớt.

Cung Ái Lâm nhìn Lâm Tử Lam, khóe miệng lạnh lùng gợi lên một chút cười, "Mồm mép thật là lợi hại, bất quá cô cho rằng cô là ai, nhà chúng ta đến khi nào liên quan đến cô mà cô nói?"

Trong lời nói của bà vừa thốt ra. Mặc Thiếu Thiên liền nhìn bọn họ, lạnh lùng nâng lên ánh mắt, nhìn bọn họ, giống như kiêu ngạo, cũng giống như tuyên bố, "cô ấy là mẹ của con tôi, và cô ấy là người phụ nữ của ta!" Mặc Thiếu Thiên từng chữ từng chữ một nói.

Cho nên, ở đây cô ấy có tư cách nên tiếng!

Tử Lam đứng ở bên người Mặc Thiếu Thiên, nghe được lời nói của anh, Tử Lam khóe miệng nở một nụ cười yếu ớt.

Đối mặt với Cung Ái Lâm, Tử Lam không có chút kiêng dè, Tử Lam cảm nhận về Cung Ái Lâm không có gì là tốt cả, nên khi đối mặt với bà, Tử Lam một chút đều không thèm để ý, nhìn Bà, khóe miệng gợi lên một nụ cười khinh thường, "Mặc phu nhân, ta là ai không quan trọng, quan trọng là, thậtrongjta không nhìn được người không biết phải trai, không phân biệt tốt xấu!!"

Cung Ái Lâm nhíu mày, "cô nói cái gì?"

Tử Lam khóe miệng gợi lên một chút cười, nhìn bọn họ, đôi mắt kia như ẩn như hiện mật tia tức giận, " Người khác ta không nghĩ sẽ nói ra, nh]ng hôm nay nếu không có Hi Hi và Mặc Thiếu Thiên thì có lẽ cháu nội của bà không về được nhà rồi!"

Cung Ái Lâm nhíu mày, đôi mắt kia tràn ngập hận ý, Bà nhìn Tử Lam không kiên nhẫn nói, "Cô rốt cuộc muốn nói cái gì?"

"Mặc Vũ bị thương, ngã từ trên cầu thang xuống, nếu không phải Mặc Thiếu Thiên mang bệnh viện, bà cho rằng cháu bà hiện tại có thể bình yên vô sự đứng ở trước mặt bà sao?" Tử Lam nhìn bà từng chữ từng chữ một hỏi

.

Cho nên ngay lời cảm tạ một câu cũng không có, còn không biết phân biệt tốt xấu đem toàn bộ sự tình đổ oan nên người Mặc Thiếu Thiên!

Tử Lam chính là nhìn tức quá đi!

Nghe được lời này của Lâm Tử Lam, Cung Ái Lâm sửng sốt, mày nhíu lại.

Bà không nghĩ tới sự tình lại như vậy!

Đúng lúc này, Mặc Thiếu Quần nhìn bọn họ, khóe miệng tràn ra một chút cười lạnh, "Chồn cấp gà chúc tết, không có hảo tâm!" (ý nói là loại người xấu xa tự nhiên lại có lòng tốt giúp đỡ người khác, cái người không có lòng tốt)

Lời này vừa nói ra, Tử Lam cảm thấy người như Mặc Thiếu Quần nói cái gì cũng không thể nói chuyện với hắn được!

Hi Hi cũng tức giận khi nghe được những lời Mặc Thiếu Quần nói, liền lập tức thốt ra, "Ngươi nói ai là gà? Là ngươi? Vẫn là ngươi phải không?" ánh mắt Hi Hi nhìn lướt qua Cung Ái Lâm.

Trong lời nói của Hi Hi, hay là ngươi!

Một câu này làm cho sắc mặt Mặc Thiếu Quần đại biến, Lời thốt nên vô cùng khó nghe.

Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên đứng ở một bên, đều cảm thấy con mình thật sự quá cường đại rồi.

Tử Lam cũng hiểu được, chính mình nói nhiều như vậy, cũng không bằng Hi Hi nói một lời ngoan độc!

Bảo bối, ngươi nói tốt lắm!

Hi Hi căn bản không muốn nói, nhưng là bất đắc dĩ có chút không thể kiềm chế được lòng mình mà nói ra!

Cho nên, biện pháp tốt nhất là nói cho bon họ hổ thẹn mà chết đi!

Làm cho bọn họ không còn kiêu ngạo có thể nói được!

Mặc Thiếu Quần sắc mặt đều biến thành màu đen, Cung Ái Lâm đứng ở một bên, cũng vì lời nói của Hi Hi mà phẫn nộ.

" Ngươi nói lại một lần nữa cho ta?" Mặc Thiếu Quần chỉ vào Hi Hi nói.

Mặc Thiếu Quần vừa định đi lên đi, Mặc Thiếu Thiên lập tức nâng lên con ngươi, một ánh mắt đem hắn bắn trở về.

Quả nhiên, Mặc Thiếu Quần không dám đi đến!

Cung Ái Lâm đứng ở một bên, nghe lời nói của Hi Hi, sắc mặt vô cùng khó coi, "Ngươi nói cái gì?"

Hi Hi nhìn Cung Ái Lâm, nhíu mày, "Thế nào? Bà vẫn chưa nghe rõ ràng, có phải để ta nói lại lần nữa cho nghe hay không?"

"Ngươi ——" Cung Ái Lâm không nghĩ tới ngay cả cái đứa nhỏ khi nói chuyện, đều làm bà giận như vậy, Bà nhìn Hi Hi, nghiến răng nghiến lợi nói, "Thật sự là cha nào con nấy, không có giáo dục!"

Nghe được câu này, Hi Hi cũng không tức giận, mà là đặc biệt bình tĩnh nhìn bà, "Giáo dục thứ này, phải xem là đối với người nào nếu là để nói chuyện với Mặc phu nhân thì ta nghĩ ta không cần!" Hi Hi thản nhiên nói, nói xong những lời này, khóe miệng còn mang theo một nụ cười yếu ớt.

"Ngươi ——" Cung Ái Lâm thật sự bị bọn họ làm cho tức chết, lại nghe lời Hi Hi nói tiếp, Cung Ái Lâm nhất định cảm thấy mình điên rồi!

Tử Lam ở một bên nghe, cũng không có ý muốn ngăn cản.

Ngược lại, Cô cảm thấy Hi Hi nói rất đúng, Người phụ nữ giống như Cung Ái Lâm thì phải dẫm nát sự kiêu ngạo của bà.

Thật sự rất giống ý mình cho bà phải chịu như vậy!

Nhưng là Mặc Thiếu Quần lần này thật sự không thể nhin được nữa, nhìn bộ dạng của Hi Hi thật sự muốn phát điên,, "Ngươi nói cái gì, ngươi nói lại một lần nữa xem nào, ngươi tin hay không ta đem ngươi vứt ra bên ngoài!" Nói xong, Mặc Thiếu Quần vọt đi lên, cũng không quản Hi Hi có phải hay không là một tiểu hài tử, liền muốn động thủ.

May mắn Mặc Thiếu Thiên mau tay nhanh mắt, cầm tay Mặc Thiếu Quần, nhìn hắn cảnh cáo, sâu thẳm con mắt ẩn chứa một cỗ lạnh như băng, "Ngươi dám động đến con ta dù chỉ một chút, ta lập tức phế đi ngươi, ngươi tin hay không?"

Mặc Thiếu Thiên tuyệt đối nói được thì làm được!

"Mặc Thiếu Thiên, nói ra lời này thật sự đã làm cho ta sợ ngươi? Có bản lĩnh ngươi tớ đi!" Mặc Thiếu Quần dù bất cứ giá nào thì có một ngày sẽ cưỡi nên đầu Mặc Thiếu Thiên.

Mỗi ngày bị Mặc Thiếu Thiên áp bức, loại cảm giác này cũng làm cho hắn phát điên rồi!

Mặc Thiếu Thiên nhìn hắn một bộ dáng muốn làm anh tức chết, đôi mắt hiện lên một chút sát ý, vừa muốn động thủ, lúc này, Mặc Ân Thiên từ trong phòng đi ra.

"Các ngươi ở làm gì ở đấy?" Mặc Ân Thiên thanh âm vừa phải,lamf cho mọi hành động đều dừng lại.

Mặc Thiếu Quần đang thất kinh, nhưng khi nghe đến lời nói của Mặc Ân Thiên, hắn nhất thời thở pháo nhẹ nhõm, lập tức quay đầu lại nhìn Mặc Ân Thiên, "Cha!"

"Các ngươi ở làm gì đây?" Mặc Ân Thiên con ngươi lạnh lùng quét qua từng người.

"Cha, Tiểu Vũ tìm được rồi, là Mặc Thiếu Thiên mang đi!" Mặc Thiếu Quần nhân cơ hội nói, trước mặt Mặc Ân Thiên cáo trạng.

Tử Lam cùng Hi Hi nghe, đều không có nói gì.

Này Mặc Thiếu Quần, ngươi còn có thể lại khôi hài một chút sao?

Vặn vẹo sự thật, lật ngược phải trái.

Chẳng lẽ Mặc gia mọi đều một bọ dạng như vậy sao?

Hiện tại Tử Lam xác định, may mắn Mặc Thiếu Thiên không phải là người như thế!

Nghe lời nói của Mặc Thiếu Quần, Mặc Ân Thiên con mắt đảo qua, nhìn Mặc Thiếu Quần, Mặc Thiếu Thiên cũng nhìn Mặc Ân Thiên, sau đó lạnh lùng nói một tiếng "Cha, con đã về!"

Mặc Ân Thiên ngay cả phản ứng một tiếng nói lại cũng không nói!

Nhìn biểu tình kia căn bản là không để Mặc Thiếu Thiên ở trong mắt.

Tử Lam đứng ở một bên nhìn, lúc trước là nghe được Mặc Thiếu Thiên nói đến anh và Mặc gia quan hệ kém thế nào cũng không tưởng tượng ra, hiện tại nhìn thấy tình huống này là có thể cảm nhận được lời nói trước kia.

Tử Lam đau lòng, đau lòng nhìn Mặc Thiếu Thiên, cho nên nhịn không được muốn mở miệng bảo vệ Mặc Thiếu Thiên!

Lúc này, Mặc Ân Thiên ánh mắt nhìn đến một bên Mặc Vũ, lại nhìn đến Mặc Vũ bị thương, mày đột nhiên nhăn lại, hét lớn, "Đây là có chuyện gì xẩy ra với cháu?"

Những lời này, thanh âm không nhỏ, lượng hô hấp cũng dồn dập!

Mặc Vũ đứng ở một bên, nhìn bọn họ một câu một câu khắc khẩu, đứng ở một bên cái gì cũng không nói, chính là mím môi.

Một bên là bà nội, một bên vừa cho hắn tình cảm ấm áp của người thân.

Mặc Vũ không biết nên làm cái gì bây giờ, chỉ có thể đứng ở một bên, nghe bọn họ cãi nhau, lại cái gì cũng không dám nói.

Hiện tại Mặc Ân Thiên hừ lạnh một tiếng, Mặc Vũ lại đứng ở một bên, cái gì cũng không dám nói.

Mặc Thiếu Quần đứng ở một bên, khóe miệng gợi lên một chút cười đắc ý.

Như vậy giống như đang nói, Mặc Thiếu Thiên, ta xem ngươi còn có thể đắc ý cái gì?

"Cái này muốn hỏi Mặc Thiếu Thiên, hắn đem Mặc Vũ mang đi ra ngoài lâu như vậy, liền trở về thành cái bộ dạng như thế này!" Mặc Thiếu Quần nói.

Những lời này, hoàn toàn lật ngược phải trái.

Cố ý làm cho Mặc Ân Thiên tưởng Mặc Thiếu Thiên làm như vậy.

Nhưng là Mặc Thiếu Thiên lại cái gì cũng không nói, cho dù nghe được Mặc Thiếu Quần nói như vậy, hắn đều không nói gì thêm, chính là nâng lên con mắt nhìn thoáng qua Mặc Thiếu Quần.

Hiển nhiên, Mặc lão tin lời Mặc Thiếu Quần nói, nhìn Mặc Thiếu Thiên, một chữ một chút hỏi, "Này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì với cháu ta?"

Mặc Thiếu Thiên ngẩng đầu, khóe miệng gợi lên một chút cười lạnh, "Cha nói cháu của cha xảy ra chuyện gì với cháu ông, thì mọi chuyện xảy ra với cháu ông là như vậy!"

Mặc kệ Mặc Thiếu Thiên có nói gì, giải thích gì, thi Mặc lão cũng không tin hắn vì vậy việc gì hắn phải nói nhiều giải thích cho Mặc Thiên Ân chứ?

Mặc Thiếu Thiên càng giải thích thì trong lòng anh lại càng buồn hơn.

Cho nên, Mặc Ân Thiên muốn hiểu lầm, thì cho ông hiểu lầm luôn!

Mặc Thiếu Thiên không cần phải nói!

Đã nhiều năm như vậy, mọi chuyện đều không thay đổi?

Nghe được lời nói của Mặc Thiếu Thiên, Mặc Ân Thiên lại vô cùng giận dữ, "Ngươi nói cái gì?"

Mặc Thiếu Thiên cười, nhìn Mặc Ân Thiên, "Ba ba, nếu ở trong lòng đã muốn đổ tội danh nên cho ta, thì việc gì phải đứng đây hỏi này nọ? Ta nói, ông tin tưởng tôi sao?"

Mặc Ân Thiên sửng sốt.

Phản ứng của Mặc Ân Thiên là đã muốn nói hết thảy.

Mặc Thiếu Thiên nhìn ông, "Cho nên, nếu chú ý đã quyết định như vậy, cũng dừng hỏi ta cháu ông bị làm sao, Ông nghĩ cái gì thì nó là như thế?’’ Mặc Thiếu Thiên nhìn hắn một chữ một nói.

"Ngươi đang nói ta đổ oan cho ngươi?" Mặc lão nhìn Mặc Thiếu Thiên gằn từng chữ hỏi.

"Có phải hay không, không sao cả!" Mặc Thiếu Thiên nói.

Cho dù không phải ta thì mọi chuyện thế nào?

Mặc Thiếu Thiên như vậy đã quen rồi!

Nhìn biểu tình Mặc Thiếu Thiên, Mặc lão cảm xúc không nói nên lời.

"Ta xem ngươi là không tìm ra được lý do, mới nói như vậy để làm cái cớ!" Mặc Thiếu Quần ở một bên cười lạnh nói, còn không quên chêm một câu châm ngòi nổ.

Mặc lão nhìn Mặc Thiếu Thiên, sắc mặt âm trầm, đáy mắt, ẩn chứa cảm xúc không nói nên lời.

Lúc này, Hi Hi nhìn bọn họ, nhịn không được ngáp một cái.

"Mẹ, chuyện này diễn ra có chút chán đi, thiệt tình nhìn không được, con mệt rồi, phải về đi ngủ!" Hi Hi nhìn Tử Lam nói, giống như người Mặc gia cũng là một đám người không liên quan không đáng để xem!

Bất quá, lời này của Hi Hi, thích hợp đánh gãy cục diện cứng ngắc như vậy.

Tử Lam xoay qua nhìn Hi Hi, khóe miệng gợi lên một chút cười, "Tốt, chúng ta trở về nhà ngủ thôi!" Tử Lam sủng nịch nói.

Mặc Thiếu Thiên nghe được lời nói của Hi Hi, cũng nhìn Hi Hi, ánh mắt thương yêu.

Nguyên bản cảm thấy trên thế giới này người thân cũng chỉ có Hi Hi, và Tử Lam mà thôi.

Điều này cũng đủ cho anh cảm thấy thỏa mãm rồi.

Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn Mặc Ân Thiên, "Cha, nếu không có chuyện gì để nói, chúng ta trước hết đi về trước!" Mặc Thiếu Thiên nhìn Mặc Ân Thiên nói.

Sắc mặt lạnh lùng.

Chỉ có thời điểm nhìn Hi Hi và Tử Lam thì ánh mắt mới trở nên ôn nhu mà thôi.

Hi Hi như vậy vừa nói nói, Mặc lão cũng chú ý tới một bên Hi Hi...

[*]có một vài chỗ mình không hiểu lắm viết đại ý vậy không biết có đúng không có gì Oanh Love giúp sửa lai nhé. mình vẫn gà tầu trong món đăng bài lắm nên chắc phải xem kỹ lại mấy lần mới thuần thục được Oanh giúp mình sửa nhé, mai minh sẽ làm tiếp hai chương tiếp theo cho

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện