Gia Đình Cực Phẩm: Cha Cường Hãn, Con Trai Thiên Tài, Mẹ Phúc Hắc

Chương 352: Một lời của Hoa Hồng thức tỉnh người trong mộng



Nước Mĩ.

Trong văn phòng, Tiêu Dật ngồi ở trước bàn làm việc, sắc mặt thật không tốt.

Ảnh Tử đứng ở trước mặt Tiêu Dật, báo cáo công việc gần đây.

"Bởi vì Cửa Ngục phá hư, chúng ta mất đi buôn bán không ít, căn bản không thể tiến hành bình thường, hơn nữa, tất cả giao dịch, cũng đều bị phá hư!" Ảnh Tử nhìn Tiêu Dật nói.

Tiêu Dật ngồi đó, nghe Ảnh Tử nói, sắc mặt thâm trầm, hai tay nắm thật chặt, xem ra, Mặc Thiếu Thiên là cố ý.

Chính là buộc anh ra mặt.

Cậu ta biết hậu quả của những việc làm này, thậm chí sẽ khiến cho hai phe đối đầu, nhưng cậu ta vẫn cứ làm như vậy!

Mặc Thiếu Thiên quả nhiên chính là Mặc Thiếu Thiên!

Làm việc chuyện cũng không nghĩ hậu quả!

Nghĩ đến đây, khóe miệng Tiêu Dật gợi lên một chút cười lạnh, ngước nhìn Ảnh Tử, "Cứ theo lẽ thường tiến hành!"

"Nhưng là...... Nếu Cửa Ngục tiếp tục như vậy, chúng ta rất khó tiến hành!" Ảnh Tử nói, bọn họ cũng không phải nhốn nháo mà thôi, mà là đến thật.

Rất khó tiếp tục tiến hành.

Tiêu Dật mím môi, đôi mắt hiện lên một tia lo lắng, "Bọn họ náo loạn, cậu sẽ không có thể tìm người đi náo loạn bọn họ sao?" Tiêu Dật hung hăng nói.

Một câu, đánh thức Ảnh Tử.

Ảnh Tử lập tức gật đầu, "Được, tôi biết làm như thế nào!"

Đã có mệnh lệnh cấp trên, hắn làm cũng không có gánh nặng.

Ảnh Tử vừa muốn lui ra ngoài, Tiêu Dật mở miệng, "Chờ một chút!"

"Còn có chuyện gì sao?" Ảnh Tử quay đầu lại, nhìn Tiêu Dật hỏi.

Tiêu Dật nghĩ nghĩ, "Giúp ta tra vị trí Mặc Thiếu Thiên!"

Nghe được mệnh lệnh, Ảnh Tử gật gật đầu, "Tôi đã biết!"

Vì thế, Ảnh Tử xoay người đi ra ngoài.

Lúc này, Tiêu Dật ngồi ở trong phòng, cầm ly rượu đỏ trước mặt, chậm rãi lắc, khóe miệng gợi lên một chút cười.

Mặc Thiếu Thiên, ngươi thật sự nghĩ đến, biện pháp ấy, có thể bức tôi đi ra sao?

Vì Lâm Tử Lam, điểm buôn bán ấy chẳng tính là gì?

Chỉ cần nghĩ đến Lâm Tử Lam, Tiêu Dật cảm thấy, cái gì đều đáng giá.

……… …………. …………..

Vì thế ở mấy ngày kế tiếp, bên ngoài nhìn như hòa bình, thực tế, đã muốn loạn một đoàn rối.

Cửa Ngục cùng Đồng Minh đấu, Hợp Tung ở một bên chế giễu.

Làm một người đứng xem, nhưng là Hợp Tung rất vui vẻ.

Hận bọn họ không thể đánh nhau, súng ống đạn dược của bọn họ tiêu thụ khẳng định rất tốt.

Làm phần tử khủng bố, bọn họ chính là sợ cho thiên hạ không loạn.

Nhưng mà, ngay cả Cửa Ngục cùng Đồng Minh đấu như vậy, nhưng là người lãnh đạo hai bên, đều không có ra mặt.

Thật sự chính là có định lực.

Mặc Thiếu Thiên không sợ.

Ít nhất hiện tại Cửa Ngục không có mở cửa, anh còn có MK.

Ở phương diện này, Mặc Thiếu Thiên một điểm cũng không lo lắng, thay lời người khác mà nói, anh không thiếu nhất chính là tiền.

Cho nên, Mặc Thiếu Thiên tuyệt đối là cùng Đồng Minh đấu lâu dài.

Mà bên kia.

Mặc Thiếu Thiên cho Vân Dục tra chuyện của Tiêu Dật.

Mấy ngày, Vân Dục đều không có xuất hiện.

Kỳ thật, nếu đánh lâu dài, không chịu nổi là Mặc Thiếu Thiên, biết rõ Lâm Tử Lam còn sống, lại không thấy, cho nên, không có kiên nhẫn cũng là Mặc Thiếu Thiên.

Nhưng là hiện tại, Vân Dục còn không có tra được tin tức Tiêu Dật, anh chỉ có thể như vậy kiên trì đánh, đánh lâu dài.

Lúc này, Hi Hi cầm di động, lại cúp điện thoại.

Cùng lúc trước giống nhau, Tiêu Dật căn bản không tiếp điện thoại của bé.

Vẫn là Ảnh Tử nhận.

Hi Hi biết, Tiêu Dật là cố ý.

Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi, đã sớm dự đoán được hậu quả là như vậy.

Khóe miệng lạnh lùng ngoéo một cái, Tiêu Dật, ngươi chừng nào thì trở thành rùa đen rút đầu?

Vẫn như vậy trốn tránh!

Ở trong lòng Mặc Thiếu Thiên oán hận.

Lúc này, Hi Hi nhìn bộ dáng cha, biết Mặc Thiếu Thiên đang suy nghĩ gì.

Chính là, Tiêu Dật không tiếp điện thoại, hiện tại, bọn họ cũng không có bất cứ tin tức gì của Tiêu Dật, căn bản không thể nào xuống tay.

Đúng lúc này, Hoa Hồng từ bên ngoài trở về.

Vừa đi vào đi, liền nhìn thấy Mặc Thiếu Thiên cùng Hi Hi một bộ dáng, sắc mặt thâm trầm.

Là biết, mọi chuyện không có gì tiến triển.

Chỉ là bên ngoài đồn đại Cửa Ngục cùng Đồng Minh náo loạn rất nóng.

Hoa Hồng đi vào, nhìn Hi Hi, "Thế nào? Còn không có tin tức sao?"

Hi Hi lắc đầu, "Tiêu Dật căn bản không tiếp điện thoại của tôi!" Hi Hi nói.

Sau khi mọi chuyện phát sinh, Tiêu Dật chưa từng nhận điện thoại của Hi Hi, thậm chí Hi Hi gọi qua, tiếng thứ hai sẽ nhận, nhưng hiện tại cũng là Ảnh Tử nhận.

Tâm tình Hi Hi nói không nên lời phức tạp.

Nghe lời Hi Hi nói, Hoa Hồng suy nghĩ, nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Hi Hi, "Tiêu Dật bây giờ là ở Mĩ phải không?"

Hi Hi suy nghĩ, "Phải, trên xuất nhập cảnh ghi lại, thúc ấy trở lại Mĩ, bây giờ còn chưa có đi!"

Hoa Hồng nhíu mày, "Nói như vậy, cậu tìm Hách Tôn hỗ trợ, hắc bang ở Mĩ rất có thực lực, anh ta tìm ra được, tuyệt đối so với Cửa Ngục nhanh hơn!” Hoa Hồng tùy ý nói.

Lời của cô vừa nói xong, Hi Hi cùng Mặc Thiếu Thiên lặng đi một chút.

Chẳng lẽ, người trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường sao?

Vì sao bọn họ cũng không có nghĩ như vậy!

Hi Hi nháy mắt bừng tỉnh đại ngộ, "Đúng, còn có Hách Tôn thúc thúc!" Hi Hi kích động nói.

Một lời của Hoa Hồng thật là bừng tỉnh người trong mộng.

Lúc này, Hi Hi nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Mặc Thiếu Thiên, "Cha!"

Mặc Thiếu Thiên cũng đã nhìn Hi Hi, "Đúng, còn có Hách Tôn, cha lập tức liên hệ với cậu ta!"

Nói xong, Mặc Thiếu Thiên lập tức cầm lấy di động gọi cho Hách Tôn gọi.

Anh thế nhưng đem chuyện này quên mất.

Vì thế, rất nhanh điện thoại biên được kết nối.

"Tôn, giúp tôi một việc!” Mặc Thiếu Thiên cũng không có nói nhảm, trực tiếp mở miệng.

"Tìm được tin tức Lâm Tử Lam?" Hách Tôn cũng trực tiếp mở miệng hỏi.

"Làm sao cậu biết?"

"Chuyện Cửa Ngục cùng Đồng Minh, náo loạn oanh động như vậy, nhất định có nguyên nhân, hơn nữa, bên ngoài tung tin, cậu cùng Tiêu Dật là vì một nữ nhân mới có thể như thế, có thể làm cho hai người như vậy, trừ bỏ Lâm Tử Lam còn có ai?!" Hách Tôn đoán.

"Đúng vậy, có tin tức Lâm Tử Lam, cô ấy còn sống, hơn nữa, là Tiêu Dật mang cô ấy đi, tôi hiện tại phải biết tin tức của Tiêu Dật!" Mặc Thiếu Thiên nói.

"Ok, cậu tìm tôi, vì tra thân phận Tiêu Dật có phải hay không?" Hách Tôn mở miệng hỏi.

"Đúng vậy!" Mặc Thiếu Thiên nói.

"Ok, cho tôi chút thời gian!" Hách Tôn nói.

"Được, không thành vấn đề!" Mặc Thiếu Thiên lên tiếng.

Vì thế, điện thoại bị cắt đứt.

Lúc này, Hi Hi ở một bên nghe, chẳng biết tại sao, có Hách Tôn hỗ trợ, Hi Hi cảm thấy, sự tình khẳng định chuyện này rất nhanh được giải quyết.

"Cha, Hách Tôn thúc thúc nói như thế nào!?" Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi.

"Có thể có vấn đề gì, chỉ là, cần chút thời gian!" Mặc Thiếu Thiên nói.

Nếu sớm một chút có thể nghĩ đến Hách Tôn, cũng sẽ không chờ tới bây giờ.

Hi Hi gật đầu, "Có Hách Tôn thúc thúc hỗ trợ, con tin tưởng, nhất định sẽ rất nhanh có tin tức!" Hi Hi nói.

Mặc Thiếu Thiên gật đầu.

Anh cũng tin tưởng.

Lúc này, Hi Hi nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Hoa Hồng, "Hoa Hồng, lần này cần phải cám ơn cô, thật sự là một lời bừng tỉnh người trong mộng!"

Hi Hi đã lớn, mấy ngày nay, cùng cha tất cả đều vùi đầu vào tìm Tiêu Dật, đã sớm quên chuyện có thể tìm Hách Tôn hỗ trợ.

Hoa Hồng ngồi ở trên sô pha, khóe miệng ngoéo một cái, "Ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê mà thôi, hi vọng bây giờ còn không muộn!"

"Không muộn, tôi tin tưởng, rất nhanh sẽ có tin tức!" Hi Hi thập phần khẳng định nói.

Vì thế, thời gian kế tiếp, Mặc Thiếu Thiên cùng Hi Hi đều ở trong phòng, trừ bỏ Hoa Hồng ngẫu nhiên đi ra ngoài mua điểm này nọ, bọn họ đi xuống ăn cơm, trừ lần đó ra, Mặc Thiếu Thiên cùng Hi Hi ở trong phòng chờ tin tức.

Nhưng mà hôm nay, Hi Hi cảm giác mình ở trong này sắp rỉ sắt, vì thế theo Hoa Hồng đi ra ngoài.

Mua điểm này nọ, thuận tiện, thay đổi ý nghĩ, hít thở không khí.

Nhưng mà cũng tại đây, thời điểm buổi chiều bảy giờ, nhận được điện thoại của Vân Dục.

"Thế nào?" Mặc Thiếu Thiên hỏi.

"Thực lao lực, Tiêu Dật thực thông minh, lau đi không ít dấu vết, tôi có thể tìm tới, đều chuyển đến hòm thư của cậu, không biết đối với cậu hữu dụng hay không!” Vân Dục nói.

Mặc Thiếu Thiên nghe thê, "Được, tôi đã biết!"

"Ừ, có chuyện gì gọi điện thoại cho tôi!" Vân Dục nói.

"Ừ!" Mặc Thiếu Thiên gật đầu.

Vì thế, đơn giản nói vài câu, Mặc Thiếu Thiên cúp điện thoại, di động trực tiếp đặt ở trên bàn, mở máy tính ra, tiến vào hòm thư.

Vì vậy, Vân Dục tra được gì, đều ở bên trong.

Tuy rằng không phải rất nhiều, nhưng là cũng có ít.

Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, con ngươi nheo lại, cẩn thận nhìn máy tính, chỉ sợ sẽ bỏ xót cái gì.

Lúc này, Hi Hi cũng cùng Hoa Hồng đã trở lại.

"Cha, chúng ta đã trở lại!" Hi Hi mở miệng, sau đó cùng Hoa Hồng đi vào, hai người cầm một túi to gì đó, đều là đồ dùng hàng ngày.

Trước mắt xem ra, còn cần một thời gian ngắn mới được.

Nhưng là Mặc Thiếu Thiên không có trả lời, chính là nhìn chằm chằm máy tính.

Hi Hi vừa đi vào, Hoa Hồng phải đi sửa sang lại này nọ, Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên nhìn máy tính trước mặt vẫn không nhúc nhích, thậm chí ngay cả đáp lại bé cũng không có, lập tức đi tới.

"Cha, có phải có tin tức hay không?" Hi Hi đứng ở bên cạnh người Mặc Thiếu Thiên hỏi, nhưng mà, ánh mắt đang nhìn đến tư liệu hiện trên máy tính thì liền xác định đáp án.

Đều là tư liệu về Tiêu Dật.

Hơn nữa là tư liệu hoạt động gần nhất của hắn, cùng với đi nơi nào, ở lại bao lâu, đều biểu hiện ở trên đó.

Mặc Thiếu Thiên nhìn, nhìn từng tờ từng tờ.

Nhưng là, đều là một ít hoạt động hàn ngày, giống như không có gì thay đổi.

Hi Hi ở một bên nhìn, cẩn thận nhìn từng trang một.

Tuy rằng tra được không phải rất nhiều, nhưng là cũng không thiếu, thoạt nhìn, có chút vụn vặt, phức tạp.

Xem xuống dưới, cũng không có cái gì không thích hợp.

Sau khi xem xong, Mặc Thiếu Thiên ngồi ở trên ghế, mày lập tức nhíu lại, con ngươi cũng hơi nheo lại.

Không có khả năng!.

Lâm Tử Lam nhất định ở trong tay Tiêu Dật, nhưng nếu như ở đây, sẽ ở nơi nào?

Tiêu Dật đi qua nhiều nơi như vậy, nơi nào mới là nơi Lâm Tử Lam ở?

Chẳng lẽ thật sự muốn từng bước từng bước đi từng nơi một tìm?

Thời điểm Mặc Thiếu Thiên trầm tư, Hi Hi cũng nhìn một lần, cũng không có phát hiện cái gì khả nghi.

Nếu như tra ra như vậy, chẳng phải là vĩnh viễn không tìm được mẹ sao?

Nhưng là Hi Hi không cam lòng, vì thế một lần một lần lật xem, xem nhanh nhớ kĩ không sai biệt lắm, nhưng mà cũng không có phát hiện nơi đó khả nghi.

Cuối cùng, Hi Hi ngồi ở ghế trên, tâm tình cũng không quá tốt.

Mỗi một cái hi vọng, đều đã biến thành thất vọng.

Lúc này, Hi Hi nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Mặc Thiếu Thiên, suy nghĩ, mở miệng, "Cha......"

Mặc Thiếu Thiên đứng dậy, "Cha đi ra ngoài đi một chút, rất nhanh sẽ trở về!"

Nói xong, Mặc Thiếu Thiên trực tiếp đi ra ngoài.

Hi Hi ngồi ở ghế trên, nhìn bóng dáng Mặc Thiếu Thiên, trong lòng nói không ra cảm giác.

Bé có thể hiểu cảm nhận của cha, tâm bọn họ là giống nhau.

Cha hiện tại nhất định rất thất vọng!

Nhưng là, hiện tại không có biện pháp gì.

Lúc này, Hoa Hồng từ trong phòng đi ra, vừa vặn nhìn thấy Mặc Thiếu Thiên đi ra ngoài.

Hoa Hồng nhìn, sau đó hướng Hi Hi đi tới, "Cha cậu làm sao vậy?"

"Vân Dục thúc thúc cung cấp tin tức, không có gì khả nghi!" Hi Hi nói.

Nghe thế, Hoa Hồng nhíu mày, "Không phải còn có Hách Tôn sao? Hiện tại không có tin tức, không có nghĩa là Hách Tôn mang đến tin tức cũng không hữu dụng!"

Một câu nhẹ nhàng bâng quơ của Hoa Hồng nói, là có thể làm cho Hi Hi nhặt lên một chút tin tưởng.

Hi Hi gật đầu, "Ừ, tôi biết!"

Nhìn bộ dáng Hi Hi cũng không phải rất vui vẻ, Hoa Hồng đi qua.

"Thay lời khác mà nói, như vậy cũng rất tốt, cha cậu bây giờ có thể đi ra ngoài đi một chút, hít thở không khí, với hắn mà nói cũng không phải một chuyện không tốt!"

Hoa Hồng thoạt nhìn khí phách, cao ngạo, nhưng là có đôi khi nói lên lời, cũng làm cho người khác cảm giác được thập phần hưởng thụ.

Đương nhiên, Hoa Hồng cũng không phải đối với mọi người đều như vậy.

Hi Hi đối với Hoa Hồng mà nói, là một ngoại lệ, cũng là một một người thật đặc biệt.

Quen biết Hi Hi, Hoa Hồng mới trải qua rất nhiều chuyện không có trải qua.

Cho nên, loại cảm giác này đối với Hoa Hồng mà nói, thực đặc biệt.

Cô nguyện ý lấy cái này yêu thương Hi Hi.

Hi Hi cũng giống như vậy, lâu như vậy, Hoa Hồng vẫn ở bên cạnh bé, bảo hộ bé, tựa hồ, trở thành một loại thói quen của Hi Hi.

Lúc này, Hoa Hồng vỗ vỗ vai Hi Hi, "Tránh ra, tôi chơi một lát!"

Bộ dạng kia, giống như sai bảo tiểu cẩu vậy.

Hi Hi sẽ không để ý, sau đó đứng dậy cho Hoa Hồng ngồi ở đó.

…. ………… …………..

Mà bên ngoài.

Mặc Thiếu Thiên đi ra ngoài.

Lúc này, màn đêm đã buông xuống.

Mặc dù, đây là thành phố lãng mạn, như trước phi thường náo nhiệt, ánh đèn sáng tỏ, ra vào đều là vui vẻ, bộ dạng hài hòa.

Mặc Thiếu Thiên chậm rãi đi dọc theo ven đường, cũng không biết đi bao lâu rồi, trong đầu cũng không biết suy nghĩ bao nhiêu chuyện, rốt cục, Mặc Thiếu Thiên ngước mắt, nhìn bốn phía, lúc này không ít tình nhân, vợ chồng, ở ven đường ôm, hôn môi, trên mặt của bọn họ, đều là nụ cười hạnh phúc.

Mặc Thiếu Thiên ở cái cầu trên sông thì dừng bước, nhìn một màn này, từng, anh cũng đã từng như vậy.

Cũng từng nghĩ, sau khi cùng Lâm Tử Lam đính hôn, sẽ đến Châu Âu chơi.

Không cần để ý tới ánh mắt của người khác, người khác chê cười, cùng Lâm Tử Lam tại thành phố lãng mạn này ôm hôn, nhất định cả đời.

Nhưng là không nghĩ tới, hiện tại lấy phương thức như thế này đến nơi đây.

Nhìn các đôi tình nhân, ôm, hôn môi.

Bỗng nhiên có loại cảm giác điên cuồng hướng anh tập kích đến, tựa hồ phải cắn nuốt Mặc Thiếu Thiên.

Lâm Tử Lam, em rốt cuộc ở nơi nào?!

Rốt cuộc ở nơi nào!

Mặc Thiếu Thiên nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn bờ sông, cách đó không xa ngọn đèn lớn, rất là xinh đẹp.

Nhưng là, hết thảy, đều không thể thắp sáng tâm tình Mặc Thiếu Thiên giờ phút này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện