Gia Đình Cực Phẩm: Cha Cường Hãn, Con Trai Thiên Tài, Mẹ Phúc Hắc
Chương 402: Lâm Tử Lam cũng phát hiện ra cái gì
Thời điểm Hi Hi tan học trở về, Lâm Tử Lam vẫn còn cùng Cảnh Thần hai người ở trên sô pha nói chuyện.
Có thể nói, hai người nói đến quá trưa.
Nhưng là vẫn là nói không hết chuyện.
"Mẹ, con đã trở về!" Hi Hi hô một tiếng.
Nghe được thanh âm, Lâm Tử Lam cùng Cảnh Thần đều quay đầu, nhìn Hi Hi.
Thời điểm Hi Hi nhìn thấy Cảnh Thần, trước mắt sáng ngời, "Dì Cảnh Thần cũng tới!"
"Đúng vậy, cùng mẹ cháu nói chuyện phiếm!" Cảnh Thần cười nói.
"Dì Cảnh Thần ở lại ăn cơm chiều!” Hi Hi nói.
"Chẳng lẽ cháu muốn đích thân xuống bếp!?" Cảnh Thần hỏi, đôi mắt mở lớn.
"Nếu dì Cảnh Thần thích......"
"Dì muốn ăn cá kho tàu cháu làm!”Hi Hi vẫn còn lời chưa nói xong, Cảnh Thần lập tức giơ tay lên báo danh đồ ăn.
Lần trước đến, không ăn được đồ ăn Hi Hi tự mình làm, hiện tại rốt cục có thể ăn!
Hi Hi cười, "OK, không thành vấn đề!"
Hôm nay, bé sẽ làm một bữa cơm thật tốt.
Lâm Tử Lam ngồi ở trên sô pha, nhìn Hi Hi, "Cần mẹ giúp con đi mua thức ăn không!?" Lâm Tử Lam hỏi.
"Không cần, mẹ cùng dì Cảnh Thần ở nhà nói chuyện, tự con đi mua là được!”Hi Hi nói.
Lâm Tử Lam gật gật đầu, "Được, thuận tiện mua mấy quả thanh long!”
Thật lâu chưa ăn, Lâm Tử Lam có chút thèm!
Nghe Lâm Tử Lam nói, Hi Hi cười cười, "Dạ!"
Cho dù Lâm Tử Lam không nói, Hi Hi đến siêu thị cũng sẽ mua!
Không chỉ riêng cha mẹ đâu thích, mà bé cũng thích!
Vì thế, Hi Hi đi ra ngoài mua thức ăn, Lâm Tử Lam cùng Cảnh Thần ở trong nhà nói chuyện.
Đã biết Hi Hi sớm độc lập, Cảnh Thần cũng cảm giác tập mãi thành quen, chính là, cô cũng muốn sinh một thiên tài như vậy để chơi đùa!
"Lâm Tử Lam, cậu cái gì cũng không nhớ rõ, thế nhưng còn có thể tìm được một đứa con trai đáng yêu như vậy!” Cảnh Thần nói, giọng điệu ê ẩm, pha chút hâm mộ.
Cho dù không có tình yêu, cô cũng muốn có một đứa con trai, ít nhất, không cô độc, không cô đơn!
Nghe thế cái, Lâm Tử Lam cười, cô cũng hiểu được cô thật may mắn, ít nhất, Hi Hi cùng Mặc Thiếu Thiên không có từ bỏ.
Nghĩ đến đây, trong lòng Lâm Tử Lam cực kì thoải mái.
Hai người ở trên sô pha nói chốc lát, rất nhanh Hi Hi mang túi to túi nhỏ trở lại, vừa vào cửa, Lâm Tử Lam cùng Cảnh Thần rất đau lòng.
Hai người nhìn đến, nhanh đi lên.
"Như thế nào mua nhiều như vậy, sớm biết vậy, dì cùng mẹ cháu cùng đi!” Cảnh Thần nói.
"Hôm nay khó được dì ở lại ăn cơm, cháu đương nhiên phải làm một bữa thật phong phú!” Hi Hi cười nói.
Nghe nói như thế, trong lòng Cảnh Thần hoan hỉ, phấn chấn, ngây ngất, "Tốt, chờ bữa tối của cháu!”
"OK!" Hi Hi lên tiếng.
Lúc này, Cảnh Thần cùng Lâm Tử Lam giúp Hi Hi đem túi lớn túi nhỏ đi tới phòng bếp, lúc này, Hi Hi từ trong túi to lấy thanh long ra.
"Dì Cảnh Thần, người không cần trông nom chuyện trong này, người đem cái này cùng mẹ ăn đi!”Hi Hi nói.
Nhìn quả thanh long, Cảnh Thần gật gật đầu, sau đó bóc vỏ, cắt nhỏ, so sánh với, Lâm Tử Lam cùng Cảnh Thần, Lâm Tử Lam thoạt nhìn nhàn nhã một chút.
Lúc này, sau khi Cảnh Thần cắt nhỏ, bưng ra bàn trước mặt Hi Hi, "Bảo bối, há mồm, dì đút cho một miếng!” Cảnh Thần nói.
Hi Hi đang vội vàng làm này nọ, Cảnh Thần lại đây, Hi Hi vẫn là ngoan ngoãn há miệng ăn một miếng.
"Thực ngoan!" Cảnh Thần nói một tiếng, bưng ra ngoài.
Hi Hi ăn một miếng, khóe miệng cười rất vui vẻ, vì thế tiếp tục chuẩn bị bữa tối.
Lâm Tử Lam ở bên ngoài nhìn, khóe miệng cũng không khỏi gợi lên cười.
Cảnh Thần bưng đi ra ngoài, cùng Lâm Tử Lam hai người vừa ăn, vừa nói nói, mà Hi Hi ở bên trong chuẩn bị bữa tối.
Rất nhanh, hơn một giờ sau, Hi Hi chuẩn bị bữa tối xong, Hi Hi gọi cho Mặc Thiếu Thiên một cuộc điện thoại, nhưng Mặc Thiếu Thiên nói đang có việc bận, nói bọn họ ăn trước.
Vì thế, Hi Hi cũng không có đợi Mặc Thiếu Thiên, liền chuẩn bị ăn cơm.
Ba người vây quanh bàn ăn, Hi Hi làm một bàn lớn đồ ăn, thoạt nhìn đặc biệt phong phú.
"Dì Cảnh Thần, đừng khách khí, tùy tiện ăn!" Hi Hi nói, hết sức phóng khoáng.
Cảnh Thần nhìn, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, đánh chết cô cũng không tin một đứa nhỏ tám tuổi, thế nhưng lại có thể làm ra một bàn đồ ăn ngon như vậy.
"Yên tâm, dì tuyệt đối sẽ không khách khí!" Cảnh Thần nói.
Nhìn đồ ăn này, Cảnh Thần cũng không biết nên ăn cái gì mới tốt.
Lâm Tử Lam nhìn dáng vẻ Cảnh Thần, nở nụ cười.
Vì vậy, ba người ăn bữa tối, vô cùng vui vẻ.
Sau khi ăn cơm xong, Cảnh Thần cũng không thể ở lại thêm được nữa.
Hi Hi ở trong phòng bếp thu dọn, nhìn đồng hồ, sắc mặt có chút thâm trầm.
Sau khi thu dọn xong, Hi Hi đi ra, cùng Lâm Tử Lam ở phòng khách xem ti vi một lúc.
Thời điểm mười một giờ, Hoa Hồng đến.
Hi Hi vốn muốn đợi cho cha trở về sau đó thì đi, nhưng mà trước mắt, còn có chuyện phải làm, bé nhất định phải rời đi!
Suy nghĩ, Hi Hi nhìn Lâm Tử Lam mở miệng, "Mẹ, con có chút việc, muốn đi ra ngoài một chút, khả năng buổi tối sẽ trở về!” Hi Hi nói.
Hôm nay là thời điểm giao hàng, Hoa Hồng là tới đón bé.
Nếu như là Hi Hi một người đi ra ngoài, Lâm Tử Lam có khả năng còn hỏi, nhưng nhìn thấy Hoa Hồng tới đón bé, hơn nữa, Lâm Tử Lam cũng biết Hi Hi có chuyện của mình, cũng không có hỏi nhiều, nhìn bé, "Tốt, trở về sớm một chút, trên đường cẩn thận!" Lâm Tử Lam nói.
Nói không lo lắng là giả, cùng Hi Hi ở chung một thời gian ngắn, tuy rằng Hi Hi thủy chung không cùng cô nói bé là làm cái gì, nhưng là Lâm Tử Lam cũng không ngốc, cô cũng có thể cảm giác được việc làm của Hi Hi cùng Mặc Thiếu Thiên không sai biệt lắm.
Hơn nữa, so với Mặc Thiếu Thiên bận rộn hơn, thường xuyên, bằng không sẽ không nửa đêm gọi điện thoại, còn dùng máy tính.
Chỉ là, Lâm Tử Lam cũng kết luận, lúc trước mình không mất trí nhớ, Hi Hi cũng đã làm, nếu lúc trước cô không có ngăn cản, hiện tại càng không có cơ hội ngăn cản.
Chỉ là, có chút lo lắng mà thôi!
Nhìn Lâm Tử Lam, Hi Hi cười cười, "Mẹ yên tâm, con đi rất nhanh sẽ trở lại, không có việc gì đâu, lại có Hoa Hồng bảo vệ cho con!" Hi Hi nói.
Nghe thế cái, Lâm Tử Lam cười gật gật đầu.
Vì thế, Hi Hi cùng Hoa Hồng bước đi.
Nhất thời, trong nhà chỉ còn lại một mình Lâm Tử Lam.
Lâm Tử Lam cũng không biết nên làm gì, hoặc là có thể làm gì.
Ngủ, Hi Hi đi ra ngoài, cô khẳng định ngủ không được, Lâm Tử Lam chỉ có thể ở trong phòng khách xem tivi.
Mơ mơ màng màng, Lâm Tử Lam như vậy một giờ liền, thời điểm sắp ngủ, cửa phòng bị mở ra, Lâm Tử Lam từ trên sô pha ngồi dậy, lại nhìn thấy Mặc Thiếu Thiên đang đi tới.
Thời điểm nhìn thấy Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên lập tức nhíu mày, "Như thế nào còn không có nghỉ ngơi!?"
Lúc này, Lâm Tử Lam hẳn là đã nghỉ ngơi mới đúng.
Thời điểm Lâm Tử Lam nhìn thấy Mặc Thiếu Thiên, lập tức tựa vào sô pha, "Lập tức sẽ ngủ!"
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên đi tới, nhìn Lâm Tử Lam, "Đang lo lắng cho Hi Hi!?"
"Làm sao anh biết!?"
"Con gọi điện thoại cho anh!" Mặc Thiếu Thiên nói.
Sợ một mình Lâm Tử Lam ở nhà nhàm chán, cho nên Hi Hi vừa ra khỏi cửa liền gọi cho anh một cuộc điện thoại, anh cũng là nhận được điện thoại mới gấp gáp trở về!
Nghe được lời Mặc Thiếu Thiên nói, Lâm Tử Lam thế này mới gật gật đầu.
"Ừ!"
"Được rồi, đừng lo lắng nữa, có Hoa Hồng đi cùng, không có việc gì!" Mặc Thiếu Thiên an ủi.
Lâm Tử Lam cũng biết, nhưng là vẫn là không khỏi lo lắng, nhưng sau khi nghe được lời Mặc Thiếu Thiên nói, cô cũng an tâm rất nhiều.
Mặc Thiếu Thiên đối với Hi Hi yêu thương tuyệt đối không thua cô, nếu Mặc Thiếu Thiên không lo lắng, cô cũng không có gì để nói nữa rồi!
"Tốt lắm, nhanh đi ngủ đi!" Mặc Thiếu Thiên đốc thúc.
Lâm Tử Lam thế này mới gật gật đầu, đứng dậy chuẩn bị trở về phòng của chính mình, mới vừa đi từng bước, chợt nhớ tới cái gì, "Vậy còn anh!?"
Nghe thế cái, Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, "Em cứ nói đi?! Như thế nào? Muốn anh ngủ cùng em!?"
Nhìn bộ dáng Mặc Thiếu Thiên, Lâm Tử Lam thực cảm thấy chính mình không nên hỏi câu hỏi vừa rồi.
Cái gì cũng không nói, Lâm Tử Lam trực tiếp đi trở về phòng.
Nhìn bóng lưng Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên cười cười.
Làm việc một ngày, cũng mệt chết đi, Mặc Thiếu Thiên trực tiếp cởi áo khoác để lên sô pha, nghĩ đến muốn tắm rửa một cái, Mặc Thiếu Thiên bay thẳng đến phòng tắm.
Đúng lúc này, Lâm Tử Lam lại từ trong phòng đi ra, vốn muốn cùng Mặc Thiếu Thiên nói cái gì, nhưng đi ra, lại không nhìn thấy anh, Lâm Tử Lam nhìn nhìn, lúc này, trong phòng tắm truyền đến âm thanh ào ào, biết anh đang tắm, Lâm Tử Lam xoay người trở về phòng, vừa muốn đi, lúc này, Lâm Tử Lam lại phát hiện cái gì đó.
Hơn nữa cái này, là từ trong áo Mặc Thiếu Thiên rơi ra!
Lâm Tử Lam nhíu mày, đi qua, nhặt lên.
Vốn muốn để lên trên bàn, lại nhìn thấy tên bên trên.
Lâm Tử Lam!
Ba chữ to kia, làm sao cô có thể không biết!
Là cùng cô có liên quan?
Nghĩ vậy, trong lòng Lâm Tử Lam ngạc nhiên một chút, lập tức, cô trực tiếp mở ra xem.
Bên trong có một tờ đơn, Lâm Tử Lam rút ra, nhưng mà, nhìn đến bệnh án bên trong thì Lâm Tử Lam nhớ tới, là thời điểm ngày đó bọn họ trở về, thiếu chút nữa tai nạn xe cộ, cô được đưa đến bệnh viện.
Nhưng là không phải nói không có chuyện gì sao? Vì sao Mặc Thiếu Thiên còn giữ cái này?
Nghĩ đến đây, Lâm Lâm Tử Lam tiếp tục xem xuống phía dưới, đang nhìn đến tư liệu phía dưới thì Lâm Tử Lam ngây ngẩn cả người.
Đến bây giờ, cô mới biết được, trong não của cô có một con chip, hơn nữa có thể là nguyên nhân làm cho cô mất trí nhớ!
Lâm Tử Lam đứng ở nơi đó ngây ngẩn cả người.
Cô ý thức được đây là chuyện gì, nếu thật sự trong não của cô có chip, như vậy chuyện này, khẳng định cùng Tiêu Dật có liên quan......
Nghĩ đến đây, trong lòng Lâm Tử Lam thế nhưng nói không nên lời áp lực.
Hơn nữa Mặc Thiếu Thiên hiện tại điều tra cái này, cũng khẳng định cùng Tiêu Dật có quan hệ!
Lâm Tử Lam đứng ở nơi đó, không nghĩ tới chuyện sẽ là như vậy.
Sợ Mặc Thiếu Thiên ra, Lâm Tử Lam trực tiếp đem tư liệu nhét vào bên trong, để lại vào trong áo Mặc Thiếu Thiên.
Thời điểm Mặc Thiếu Thiên còn chưa có đi ra, Lâm Tử Lam đi trở về phòng.
Nằm ở trên giường, Lâm Tử Lam nhìn trần nhà, vào giờ phút này, không hề buồn ngủ, trong đầu chỉ hiện lên nhận xét ghi trong bệnh án, nếu trong não của cô thật sự có con chip, sẽ là Tiêu Dật làm sao?
Hơn nữa,cái này cũng có thể là nguyên nhân làm cho cô mất trí nhớ!
Lâm Tử Lam không biết mọi chuyện rốt cuộc là như thế nào, nhưng cô biết, Mặc Thiếu Thiên điều tra chuyện này, tuyệt đối sẽ không đơn giản như vậy, không có đáp án cuối cùng, Mặc Thiếu Thiên tuyệt đối sẽ không bỏ qua!
Có thể nói, hai người nói đến quá trưa.
Nhưng là vẫn là nói không hết chuyện.
"Mẹ, con đã trở về!" Hi Hi hô một tiếng.
Nghe được thanh âm, Lâm Tử Lam cùng Cảnh Thần đều quay đầu, nhìn Hi Hi.
Thời điểm Hi Hi nhìn thấy Cảnh Thần, trước mắt sáng ngời, "Dì Cảnh Thần cũng tới!"
"Đúng vậy, cùng mẹ cháu nói chuyện phiếm!" Cảnh Thần cười nói.
"Dì Cảnh Thần ở lại ăn cơm chiều!” Hi Hi nói.
"Chẳng lẽ cháu muốn đích thân xuống bếp!?" Cảnh Thần hỏi, đôi mắt mở lớn.
"Nếu dì Cảnh Thần thích......"
"Dì muốn ăn cá kho tàu cháu làm!”Hi Hi vẫn còn lời chưa nói xong, Cảnh Thần lập tức giơ tay lên báo danh đồ ăn.
Lần trước đến, không ăn được đồ ăn Hi Hi tự mình làm, hiện tại rốt cục có thể ăn!
Hi Hi cười, "OK, không thành vấn đề!"
Hôm nay, bé sẽ làm một bữa cơm thật tốt.
Lâm Tử Lam ngồi ở trên sô pha, nhìn Hi Hi, "Cần mẹ giúp con đi mua thức ăn không!?" Lâm Tử Lam hỏi.
"Không cần, mẹ cùng dì Cảnh Thần ở nhà nói chuyện, tự con đi mua là được!”Hi Hi nói.
Lâm Tử Lam gật gật đầu, "Được, thuận tiện mua mấy quả thanh long!”
Thật lâu chưa ăn, Lâm Tử Lam có chút thèm!
Nghe Lâm Tử Lam nói, Hi Hi cười cười, "Dạ!"
Cho dù Lâm Tử Lam không nói, Hi Hi đến siêu thị cũng sẽ mua!
Không chỉ riêng cha mẹ đâu thích, mà bé cũng thích!
Vì thế, Hi Hi đi ra ngoài mua thức ăn, Lâm Tử Lam cùng Cảnh Thần ở trong nhà nói chuyện.
Đã biết Hi Hi sớm độc lập, Cảnh Thần cũng cảm giác tập mãi thành quen, chính là, cô cũng muốn sinh một thiên tài như vậy để chơi đùa!
"Lâm Tử Lam, cậu cái gì cũng không nhớ rõ, thế nhưng còn có thể tìm được một đứa con trai đáng yêu như vậy!” Cảnh Thần nói, giọng điệu ê ẩm, pha chút hâm mộ.
Cho dù không có tình yêu, cô cũng muốn có một đứa con trai, ít nhất, không cô độc, không cô đơn!
Nghe thế cái, Lâm Tử Lam cười, cô cũng hiểu được cô thật may mắn, ít nhất, Hi Hi cùng Mặc Thiếu Thiên không có từ bỏ.
Nghĩ đến đây, trong lòng Lâm Tử Lam cực kì thoải mái.
Hai người ở trên sô pha nói chốc lát, rất nhanh Hi Hi mang túi to túi nhỏ trở lại, vừa vào cửa, Lâm Tử Lam cùng Cảnh Thần rất đau lòng.
Hai người nhìn đến, nhanh đi lên.
"Như thế nào mua nhiều như vậy, sớm biết vậy, dì cùng mẹ cháu cùng đi!” Cảnh Thần nói.
"Hôm nay khó được dì ở lại ăn cơm, cháu đương nhiên phải làm một bữa thật phong phú!” Hi Hi cười nói.
Nghe nói như thế, trong lòng Cảnh Thần hoan hỉ, phấn chấn, ngây ngất, "Tốt, chờ bữa tối của cháu!”
"OK!" Hi Hi lên tiếng.
Lúc này, Cảnh Thần cùng Lâm Tử Lam giúp Hi Hi đem túi lớn túi nhỏ đi tới phòng bếp, lúc này, Hi Hi từ trong túi to lấy thanh long ra.
"Dì Cảnh Thần, người không cần trông nom chuyện trong này, người đem cái này cùng mẹ ăn đi!”Hi Hi nói.
Nhìn quả thanh long, Cảnh Thần gật gật đầu, sau đó bóc vỏ, cắt nhỏ, so sánh với, Lâm Tử Lam cùng Cảnh Thần, Lâm Tử Lam thoạt nhìn nhàn nhã một chút.
Lúc này, sau khi Cảnh Thần cắt nhỏ, bưng ra bàn trước mặt Hi Hi, "Bảo bối, há mồm, dì đút cho một miếng!” Cảnh Thần nói.
Hi Hi đang vội vàng làm này nọ, Cảnh Thần lại đây, Hi Hi vẫn là ngoan ngoãn há miệng ăn một miếng.
"Thực ngoan!" Cảnh Thần nói một tiếng, bưng ra ngoài.
Hi Hi ăn một miếng, khóe miệng cười rất vui vẻ, vì thế tiếp tục chuẩn bị bữa tối.
Lâm Tử Lam ở bên ngoài nhìn, khóe miệng cũng không khỏi gợi lên cười.
Cảnh Thần bưng đi ra ngoài, cùng Lâm Tử Lam hai người vừa ăn, vừa nói nói, mà Hi Hi ở bên trong chuẩn bị bữa tối.
Rất nhanh, hơn một giờ sau, Hi Hi chuẩn bị bữa tối xong, Hi Hi gọi cho Mặc Thiếu Thiên một cuộc điện thoại, nhưng Mặc Thiếu Thiên nói đang có việc bận, nói bọn họ ăn trước.
Vì thế, Hi Hi cũng không có đợi Mặc Thiếu Thiên, liền chuẩn bị ăn cơm.
Ba người vây quanh bàn ăn, Hi Hi làm một bàn lớn đồ ăn, thoạt nhìn đặc biệt phong phú.
"Dì Cảnh Thần, đừng khách khí, tùy tiện ăn!" Hi Hi nói, hết sức phóng khoáng.
Cảnh Thần nhìn, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, đánh chết cô cũng không tin một đứa nhỏ tám tuổi, thế nhưng lại có thể làm ra một bàn đồ ăn ngon như vậy.
"Yên tâm, dì tuyệt đối sẽ không khách khí!" Cảnh Thần nói.
Nhìn đồ ăn này, Cảnh Thần cũng không biết nên ăn cái gì mới tốt.
Lâm Tử Lam nhìn dáng vẻ Cảnh Thần, nở nụ cười.
Vì vậy, ba người ăn bữa tối, vô cùng vui vẻ.
Sau khi ăn cơm xong, Cảnh Thần cũng không thể ở lại thêm được nữa.
Hi Hi ở trong phòng bếp thu dọn, nhìn đồng hồ, sắc mặt có chút thâm trầm.
Sau khi thu dọn xong, Hi Hi đi ra, cùng Lâm Tử Lam ở phòng khách xem ti vi một lúc.
Thời điểm mười một giờ, Hoa Hồng đến.
Hi Hi vốn muốn đợi cho cha trở về sau đó thì đi, nhưng mà trước mắt, còn có chuyện phải làm, bé nhất định phải rời đi!
Suy nghĩ, Hi Hi nhìn Lâm Tử Lam mở miệng, "Mẹ, con có chút việc, muốn đi ra ngoài một chút, khả năng buổi tối sẽ trở về!” Hi Hi nói.
Hôm nay là thời điểm giao hàng, Hoa Hồng là tới đón bé.
Nếu như là Hi Hi một người đi ra ngoài, Lâm Tử Lam có khả năng còn hỏi, nhưng nhìn thấy Hoa Hồng tới đón bé, hơn nữa, Lâm Tử Lam cũng biết Hi Hi có chuyện của mình, cũng không có hỏi nhiều, nhìn bé, "Tốt, trở về sớm một chút, trên đường cẩn thận!" Lâm Tử Lam nói.
Nói không lo lắng là giả, cùng Hi Hi ở chung một thời gian ngắn, tuy rằng Hi Hi thủy chung không cùng cô nói bé là làm cái gì, nhưng là Lâm Tử Lam cũng không ngốc, cô cũng có thể cảm giác được việc làm của Hi Hi cùng Mặc Thiếu Thiên không sai biệt lắm.
Hơn nữa, so với Mặc Thiếu Thiên bận rộn hơn, thường xuyên, bằng không sẽ không nửa đêm gọi điện thoại, còn dùng máy tính.
Chỉ là, Lâm Tử Lam cũng kết luận, lúc trước mình không mất trí nhớ, Hi Hi cũng đã làm, nếu lúc trước cô không có ngăn cản, hiện tại càng không có cơ hội ngăn cản.
Chỉ là, có chút lo lắng mà thôi!
Nhìn Lâm Tử Lam, Hi Hi cười cười, "Mẹ yên tâm, con đi rất nhanh sẽ trở lại, không có việc gì đâu, lại có Hoa Hồng bảo vệ cho con!" Hi Hi nói.
Nghe thế cái, Lâm Tử Lam cười gật gật đầu.
Vì thế, Hi Hi cùng Hoa Hồng bước đi.
Nhất thời, trong nhà chỉ còn lại một mình Lâm Tử Lam.
Lâm Tử Lam cũng không biết nên làm gì, hoặc là có thể làm gì.
Ngủ, Hi Hi đi ra ngoài, cô khẳng định ngủ không được, Lâm Tử Lam chỉ có thể ở trong phòng khách xem tivi.
Mơ mơ màng màng, Lâm Tử Lam như vậy một giờ liền, thời điểm sắp ngủ, cửa phòng bị mở ra, Lâm Tử Lam từ trên sô pha ngồi dậy, lại nhìn thấy Mặc Thiếu Thiên đang đi tới.
Thời điểm nhìn thấy Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên lập tức nhíu mày, "Như thế nào còn không có nghỉ ngơi!?"
Lúc này, Lâm Tử Lam hẳn là đã nghỉ ngơi mới đúng.
Thời điểm Lâm Tử Lam nhìn thấy Mặc Thiếu Thiên, lập tức tựa vào sô pha, "Lập tức sẽ ngủ!"
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên đi tới, nhìn Lâm Tử Lam, "Đang lo lắng cho Hi Hi!?"
"Làm sao anh biết!?"
"Con gọi điện thoại cho anh!" Mặc Thiếu Thiên nói.
Sợ một mình Lâm Tử Lam ở nhà nhàm chán, cho nên Hi Hi vừa ra khỏi cửa liền gọi cho anh một cuộc điện thoại, anh cũng là nhận được điện thoại mới gấp gáp trở về!
Nghe được lời Mặc Thiếu Thiên nói, Lâm Tử Lam thế này mới gật gật đầu.
"Ừ!"
"Được rồi, đừng lo lắng nữa, có Hoa Hồng đi cùng, không có việc gì!" Mặc Thiếu Thiên an ủi.
Lâm Tử Lam cũng biết, nhưng là vẫn là không khỏi lo lắng, nhưng sau khi nghe được lời Mặc Thiếu Thiên nói, cô cũng an tâm rất nhiều.
Mặc Thiếu Thiên đối với Hi Hi yêu thương tuyệt đối không thua cô, nếu Mặc Thiếu Thiên không lo lắng, cô cũng không có gì để nói nữa rồi!
"Tốt lắm, nhanh đi ngủ đi!" Mặc Thiếu Thiên đốc thúc.
Lâm Tử Lam thế này mới gật gật đầu, đứng dậy chuẩn bị trở về phòng của chính mình, mới vừa đi từng bước, chợt nhớ tới cái gì, "Vậy còn anh!?"
Nghe thế cái, Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, "Em cứ nói đi?! Như thế nào? Muốn anh ngủ cùng em!?"
Nhìn bộ dáng Mặc Thiếu Thiên, Lâm Tử Lam thực cảm thấy chính mình không nên hỏi câu hỏi vừa rồi.
Cái gì cũng không nói, Lâm Tử Lam trực tiếp đi trở về phòng.
Nhìn bóng lưng Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên cười cười.
Làm việc một ngày, cũng mệt chết đi, Mặc Thiếu Thiên trực tiếp cởi áo khoác để lên sô pha, nghĩ đến muốn tắm rửa một cái, Mặc Thiếu Thiên bay thẳng đến phòng tắm.
Đúng lúc này, Lâm Tử Lam lại từ trong phòng đi ra, vốn muốn cùng Mặc Thiếu Thiên nói cái gì, nhưng đi ra, lại không nhìn thấy anh, Lâm Tử Lam nhìn nhìn, lúc này, trong phòng tắm truyền đến âm thanh ào ào, biết anh đang tắm, Lâm Tử Lam xoay người trở về phòng, vừa muốn đi, lúc này, Lâm Tử Lam lại phát hiện cái gì đó.
Hơn nữa cái này, là từ trong áo Mặc Thiếu Thiên rơi ra!
Lâm Tử Lam nhíu mày, đi qua, nhặt lên.
Vốn muốn để lên trên bàn, lại nhìn thấy tên bên trên.
Lâm Tử Lam!
Ba chữ to kia, làm sao cô có thể không biết!
Là cùng cô có liên quan?
Nghĩ vậy, trong lòng Lâm Tử Lam ngạc nhiên một chút, lập tức, cô trực tiếp mở ra xem.
Bên trong có một tờ đơn, Lâm Tử Lam rút ra, nhưng mà, nhìn đến bệnh án bên trong thì Lâm Tử Lam nhớ tới, là thời điểm ngày đó bọn họ trở về, thiếu chút nữa tai nạn xe cộ, cô được đưa đến bệnh viện.
Nhưng là không phải nói không có chuyện gì sao? Vì sao Mặc Thiếu Thiên còn giữ cái này?
Nghĩ đến đây, Lâm Lâm Tử Lam tiếp tục xem xuống phía dưới, đang nhìn đến tư liệu phía dưới thì Lâm Tử Lam ngây ngẩn cả người.
Đến bây giờ, cô mới biết được, trong não của cô có một con chip, hơn nữa có thể là nguyên nhân làm cho cô mất trí nhớ!
Lâm Tử Lam đứng ở nơi đó ngây ngẩn cả người.
Cô ý thức được đây là chuyện gì, nếu thật sự trong não của cô có chip, như vậy chuyện này, khẳng định cùng Tiêu Dật có liên quan......
Nghĩ đến đây, trong lòng Lâm Tử Lam thế nhưng nói không nên lời áp lực.
Hơn nữa Mặc Thiếu Thiên hiện tại điều tra cái này, cũng khẳng định cùng Tiêu Dật có quan hệ!
Lâm Tử Lam đứng ở nơi đó, không nghĩ tới chuyện sẽ là như vậy.
Sợ Mặc Thiếu Thiên ra, Lâm Tử Lam trực tiếp đem tư liệu nhét vào bên trong, để lại vào trong áo Mặc Thiếu Thiên.
Thời điểm Mặc Thiếu Thiên còn chưa có đi ra, Lâm Tử Lam đi trở về phòng.
Nằm ở trên giường, Lâm Tử Lam nhìn trần nhà, vào giờ phút này, không hề buồn ngủ, trong đầu chỉ hiện lên nhận xét ghi trong bệnh án, nếu trong não của cô thật sự có con chip, sẽ là Tiêu Dật làm sao?
Hơn nữa,cái này cũng có thể là nguyên nhân làm cho cô mất trí nhớ!
Lâm Tử Lam không biết mọi chuyện rốt cuộc là như thế nào, nhưng cô biết, Mặc Thiếu Thiên điều tra chuyện này, tuyệt đối sẽ không đơn giản như vậy, không có đáp án cuối cùng, Mặc Thiếu Thiên tuyệt đối sẽ không bỏ qua!
Bình luận truyện