Gia Đình Cực Phẩm: Cha Cường Hãn, Con Trai Thiên Tài, Mẹ Phúc Hắc
Chương 417: Bi kịch của Mặc nhị thiếu gia
Ánh mắt kinh ngạc nhìn Hoa Hồng, vừa rồi, anh không có nghe lầm chứ?
Nhìn phản ứng Mặc Thiếu Quần, Hoa Hồng nhíu mày, “Làm sao vậy?” Nói đến đây, Hoa Hồng bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, Mặc nhị thiếu gia là kẻ phá gia chi tử, không có tiền đồ, hơn nữa, thích nhất xe thể thao, cho nên……
“Xe là của anh?” Hoa Hồng nhíu mày thoải mái hỏi, không coi đó là chuyện lớn.
Mặc nhị thiếu gia trợn tròn mắt.
Đây chính là xe thể thao anh thích nhất!
Thích nhất, hơn nữa, là bản số lượng có hạn, toàn cầu chỉ có ba chiếc!!!
Hiện tại thế nhưng Hoa Hồng không phanh kịp, đụng phải?
Khi Mặc nhị thiếu gia kịp phản ứng, chịu đựng đau lòng, gật gật đầu, “Ừ!”
“Này thật sự có lỗi, không phải tôi cố ý!” Hoa Hồng nói, nhưng ngoài mặt không có một chút dáng vẻ có lỗi nào.
Nghe được câu nói kia, Mặc nhị thiếu gia nghĩ là mình nghe nhầm!
“Không, không có việc gì!” Mặc Thiếu Quần lắp bắp nói vài câu, sau đó chợt nhớ tới cái gì nhìn bọn họ, “Cái kia, tôi có chút việc, đi ra ngoài một chút!” Không nói hai lời, trực tiếp chạy xuống lầu.
Hi Hi đứng ở đó, nhìn tốc độ của Mặc nhị thiếu gia, sau đó nhìn Hoa Hồng, nhịn không được bật cười, Hoa Hồng, cô giả bộ ngây thơ cũng giỏi lắm!
Đây chính là vật trong lòng Mặc nhị thiếu gia, Hoa Hồng nói một câu như vậy, không phanh kịp, sẽ đụng phải xe của người ta!?
Hoa Hồng nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn trên mặt Hi Hi cười vui sướng khi người khác gặp nạn, nhíu mày, “Tôi cũng không phải cố ý!”
"Được rồi, đừng giả bộ!" Hi Hi nói.
Hi Hi tuyệt đối tin tưởng, Hoa Hồng biết cái xe kia là của Mặc Thiếu Quần nên mới làm như vậy!
“Tôi làm sao phải giả bộ!?” Hoa Hồng hỏi lại.
“Kỹ thuật lái xe của chị người khác không biết, tôi còn không biết sao!?” Hi Hi nói, cho nên, Hoa Hồng là cố ý!
Nghe thế cái, Hoa Hồng căm tức liếc mắt một cái, “Nếu biết, thì câm miệng lại!?
"Ha ha ha ha......" Hi Hi nhịn không được bật cười.
Mặc Vũ nghe bọn họ nói rất đúng, sau đó ánh mắt lo lắng nhìn ra cửa, “Chiếc xe kia là chiếc xe mà chú hai thích nhất…….”
Va chạm như vậy, Mặc Vũ có điểm đau lòng thay Mặc Thiếu Quần.
Lúc này, nghe được âm thanh của Mặc Vũ, Hoa Hồng cùng Hi Hi liếc mắt nhìn nhau một cái, Hi Hi vẫn nhịn không được bật cười.
Cũng không hỏi lại Hoa Hồng vì sao làm vậy, nhưng mà, bé cũng biết một chút lí do.
Vì thế, Hi Hi tiếp tục nấu cơm, Hoa Hồng ngồi trên sô pha xem ti vi.
Qua không lâu, Mặc Thiếu Quần trở lại, trên mặt có điểm ủ rũ, nhìn ra, anh thật đau lòng vì chiếc xe kia.
Lúc này, Hoa Hồng nghe được âm thanh, quay đầu, nhíu mày, “Thế nào? Bằng không tôi giúp anh tu sửa!” Hoa Hồng nói.
Nghe thế cái, Mặc nhị thiếu gia lập tức lấy lại tinh thần, như thế nào cũng không thể để Hoa Hồng đi sửa, thật mất hết hình tượng của anh.
“Không cần, chỉ là bị hỏng một chút ở phía sau thôi, tự tôi đi sửa là được!” Mặc nhị thiếu gia nói.
Nghe thế cái, Hoa Hồng nhíu mày, vốn tính không giúp anh ta đi sửa, chỉ là lời nói khách khí thôi.
Muốn cho anh ta đi sửa, thì mới đụng vào.
Nghe được Mặc Thiếu Quần nói, Hoa Hồng cười, “Vậy được rồi, thật xấu hổ!”
Hoa Hồng cười như vậy, nháy mắt Mặc Thiếu Quần thần hồn điên đảo, chiếc xe bị hỏng, nháy mắt như mây bay.
Một khắc kia, Hoa Hồng cười, ở trong mắt anh ta, chính là nữ thần!
Mặc Thiếu Quần nhìn có chút ngây dại.
Lúc này, Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Quần, bất đắc dĩ lắc đầu, thật vì Mặc Thiếu Quần lo lắng.
Anh ta vốn không phải mẫu người Hoa Hồng thích, sớm hay muốn cũng bị Hoa Hồng xử lí, đến lúc đó tâm can Mặc nhị thiếu gia, cũng không biết có thể chấp nhận không!
Lúc này trong đầu Mặc Thiếu Quần, đã sớm không có cái xe, một lòng đều là Hoa Hồng.
Lúc này, Mặc Vũ nhìn Mặc Thiếu Quần, “Chú hai, xe của chú không có việc gì chứ!?”
Nghe được thanh âm của Mặc Vũ, Mặc Thiếu Quần quay đầu, liếc mắt nhìn Mặc Vũ một cái, sau đó mở miệng, “Không có gì, sửa là được!”
Đây là Hoa Hồng làm, nếu đổi thành người khác chỉ sợ Mặc Thiếu Quần sẽ không bỏ qua.
Lúc này, Mặc Thiếu Quần quay đầu nhìn thoáng qua Hoa Hồng, Hoa Hồng vốn không đem Mặc Thiếu Quần để vào tong mắt, tiếp tục nhìn TV, cô xem TV so với nhìn Mặc Thiếu Quần hấp dẫn hơn.
Vì thế, Mặc Thiếu Quần tìm một vị trí, thỉnh thoảng liếc nhìn Hoa Hồng một cái, Hoa Hồng ngồi ở chỗ kia, không phải không phát hiện, ngước mắt nhìn về phía Mặc Thiếu Quần, Mặc Thiếu Quần cả kinh, sợ tới mức lập tức đứng lên hướng phòng bếp đi tới.
Hoa Hồng nhìn bóng lưng Mặc Thiếu Quần, nhíu mày.
"Chú tiến vào làm gì!?” Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Quần hỏi.
“A? Tôi…….tiến vào xem có gì cần hỗ trợ không!” Mặc nhị thiếu gia nói, sau đó con ngươi đảo chung quanh.
Hi Hi lườm anh ta một cái, còn cần phải giả bộ sao?
Mặc Thiếu Quần giúp bé nấu cơm?
Chuyện lạ!
Sợ chột dạ nên né tránh cái gì đi!
Hi Hi cũng mặc kệ anh ta, làm việc của mình, Mặc Thiếu Quần đứng ở đó, nhìn nhìn, cũng không dám quay đầu liếc nhìn Hoa Hồng một cái.
Vì thế, Mặc Thiếu Quần đứng nhìn, Hi Hi làm đồ ăn.
Khi Hi Hi chân chính bắt đầu làm, Mặc Thiếu Quần mới kinh ngạc không thôi.
Không nghĩ tới, Hi Hi thật sự biết nấu ăn, hơn nữa, xem tư thế, rất quen thuộc.
Một khắc kia, Mặc Thiếu Quần thật sự cảm thấy có điểm không thể tin được, muốn bổ đầu Hi Hi ra xem, não bé kết cấu như thế nào!
Một đứa nhỏ bảy tám tuổi, thế nhưng biết nấu ăn, nấu cơm!
Cũng quá kinh người!
Bé cũng dùng dao cắt đồ ăn………..
Đương nhiên, Mặc Thiếu Quần cũng không có nói ra, phải biết rằng, Hi Hi nói một câu chặn lại, cho nên anh mới không tự mình làm mất mặt, chỉ là đứng một bên nhìn Hi Hi.
Hơn một giờ sau, Hi Hi làm xong, một bàn đồ ăn.
Nhưng mà lúc này, Lâm Tử Lam cũng vừa tỉnh dậy, ngủ một giấc, cảm giác ngủ thật an ổn, sau khi tỉnh lại, nhìn trong phòng đã không thấy bóng dáng Mặc Thiếu Thiên, thế này Lâm Tử Lam mới nhẹ nhàng thở ra.
Nếu không phải hạ thân đau đớn, cô như thế nào cũng cảm giác là mình đang nằm mơ!
Sớm biết vậy, cô cũng không cùng Mặc Thiếu Thiên nói nhiều như vậy!
Khi đứng dậy, trên người mặc là áo ngủ, không cần nói cũng biết là ai thay.
Chỉ là trong lòng Lâm Tử Lam coi như cũng cân bằng một chút.
Trên mạng có một câu nói, quý trọng cái đó của người làm tình xong là một người tốt.
Tuy rằng Mặc Thiếu Thiên không thấy, nhưng mà, cũng coi như là một chứng minh.
Nghĩ đến đây, Lâm Tử Lam từ trên giường xuống, hoạt động một chút, lại ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn, Lâm Tử Lam bước ra ngoài.
Vừa vặn, Hi Hi từ bên kia đi qua, liếc mắt một cái nhìn thấy Lâm Tử Lam, “Mẹ, mẹ đã tỉnh!?”
Lâm Tử Lam gật đầu, đi ra ngoài, nhìn thấy người ở phòng khách thì vẫn không khỏi ngây người một lúc.
Lúc này, Mặc Vũ ở bên kia ngoan ngoãn kêu một tiếng, “Thím……”
Thím……….
Lâm Tử Lam nhìn thoáng qua Mặc Vũ, không nói gì thêm, chỉ là nhìn Hi Hi, “Hôm nay là ngày gì sao!?”
“Không có ạ!”
“Sao lại có nhiều người vậy!?” Lâm Tử Lam hỏi.
Hơn nữa, người cũng rất nhiều.
Nghe thế cái, Hi Hi biết mẹ suy nghĩ nhiều, vì thế cười hì hì mở miệng, "Cha gọi điện thoại cho con, để cho con làm cơm để mẹ bồi bổ, vì thế con đi mua thức ăn, đụng tới Mặc nhị thiếu gia cùng Mặc Vũ, bọn họ đã tới rồi, vì thế, con nghĩ, nếu làm cơm, con cũng gọi Hoa Hồng!” Hi Hi nói.
Nghe thế, Lâm Tử Lam gật gật đầu.
Nguyên nhân là như vậy
Cô còn tưởng rằng, cô lại không nhớ rõ chuyện gì.
Lúc này, Mặc Thiếu Quần nhìn Lâm Tử Lam, rất muốn nói cái gì, nhưng lại không biết mở miệng như thế nào.
Hôm nay tới nơi này, hoàn toàn chỉ là xấu hổ.
Lúc này, Lâm Tử Lam cũng không có nói gì, chỉ là nhìn Hoa Hồng, hai người trao đổi ánh mắt một chút, xem như chào hỏi, Lâm Tử Lam đi vào rửa mặt chải đầu.
Mà Mặc Thiếu Thiên, trở về đúng lúc chuẩn bị ăn cơm.
Nhưng mà vừa vào trong nhà, vào cửa thấy Mặc Thiếu Quần đứng ở đó, mặt Mặc Thiếu Thiên, lập tức tối sầm đi.
“Cậu ở trong này làm gì!?” Mặc Thiếu Thiên không vui hỏi.
Mặc Thiếu Quần đứng ở đó, nghe lời Mặc Thiếu Thiên nói, thật ra, rất muốn cùng anh ta âm ĩ một trận, nhưng ngại, Hoa Hồng ở đây, hơn nữa nơi này cũng là nhà bọn họ, nếu còn muốn nhìn thấy Hoa Hồng, anh nhất định phải đến nhiều………..
Cho nên, Mặc Thiếu Quần đứng ở đó, có vài phần xấu hổ, cuối cùng mở miệng, “Anh nghĩ rằng tôi muốn tới sao? Nếu không phải Mặc Vũ muốn tới, tôi mới không thèm tới!”
Đã đánh mất cái gì, cũng không thể để mất mặt mũi!
Có chuyện gì, cũng đổ lên người Mặc Vũ đi.
Nhưng Mặc Thiếu Thiên cũng nói luôn, “Nếu không muốn tới thì cút!”
“Anh…….”
“ Mặc Vũ tôi sẽ đưa về!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Một câu, chặn lại Mặc Thiếu Quần.
Mặc Thiếu Quần nhìn Mặc Thiếu Thiên, cố nén tức giận trong lòng, rõ ràng quan hệ cũng Hi Hi đã tốt lên không ít, nhưng cùng Mặc Thiếu Thiên, hai người gặp vẫn cãi lộn.
Nếu không phải có Hoa Hồng ở đây, nếu không phải vì Hoa Hồng, sợ là giờ phút này Mặc Thiếu Quần, sớm đã nhảy dựng lên!
Không đúng, nếu không phải vì Hoa Hồng, anh cũng không xuất hiện ở đây!
Lúc này, Hi Hi nhìn bọn họ cãi nhau, lập tức đi tới, "Tốt lắm cha, mặc kệ Mặc nhị thiếu gia vì cái gì đến, cũng muốn quan hệ cùng người tốt hơn!” Hi Hi nói.
Nghe thế cái, khóe miệng Mặc Thiếu Thiên hừ lạnh một tiếng, “Cùng cha cải thiện quan hệ? A, cha không cần!”
Hiện tại hắn ăn mặc, đều là nhờ anh, hắn không có tư cách tức giận.
Mặc Thiếu Thiên không so đo, đó là bởi vì anh không muốn, nếu thật tức giận, đã sớm cắt đứt quan hệ với bọn họ.
Nhìn phản ứng Mặc Thiếu Quần, Hoa Hồng nhíu mày, “Làm sao vậy?” Nói đến đây, Hoa Hồng bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, Mặc nhị thiếu gia là kẻ phá gia chi tử, không có tiền đồ, hơn nữa, thích nhất xe thể thao, cho nên……
“Xe là của anh?” Hoa Hồng nhíu mày thoải mái hỏi, không coi đó là chuyện lớn.
Mặc nhị thiếu gia trợn tròn mắt.
Đây chính là xe thể thao anh thích nhất!
Thích nhất, hơn nữa, là bản số lượng có hạn, toàn cầu chỉ có ba chiếc!!!
Hiện tại thế nhưng Hoa Hồng không phanh kịp, đụng phải?
Khi Mặc nhị thiếu gia kịp phản ứng, chịu đựng đau lòng, gật gật đầu, “Ừ!”
“Này thật sự có lỗi, không phải tôi cố ý!” Hoa Hồng nói, nhưng ngoài mặt không có một chút dáng vẻ có lỗi nào.
Nghe được câu nói kia, Mặc nhị thiếu gia nghĩ là mình nghe nhầm!
“Không, không có việc gì!” Mặc Thiếu Quần lắp bắp nói vài câu, sau đó chợt nhớ tới cái gì nhìn bọn họ, “Cái kia, tôi có chút việc, đi ra ngoài một chút!” Không nói hai lời, trực tiếp chạy xuống lầu.
Hi Hi đứng ở đó, nhìn tốc độ của Mặc nhị thiếu gia, sau đó nhìn Hoa Hồng, nhịn không được bật cười, Hoa Hồng, cô giả bộ ngây thơ cũng giỏi lắm!
Đây chính là vật trong lòng Mặc nhị thiếu gia, Hoa Hồng nói một câu như vậy, không phanh kịp, sẽ đụng phải xe của người ta!?
Hoa Hồng nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn trên mặt Hi Hi cười vui sướng khi người khác gặp nạn, nhíu mày, “Tôi cũng không phải cố ý!”
"Được rồi, đừng giả bộ!" Hi Hi nói.
Hi Hi tuyệt đối tin tưởng, Hoa Hồng biết cái xe kia là của Mặc Thiếu Quần nên mới làm như vậy!
“Tôi làm sao phải giả bộ!?” Hoa Hồng hỏi lại.
“Kỹ thuật lái xe của chị người khác không biết, tôi còn không biết sao!?” Hi Hi nói, cho nên, Hoa Hồng là cố ý!
Nghe thế cái, Hoa Hồng căm tức liếc mắt một cái, “Nếu biết, thì câm miệng lại!?
"Ha ha ha ha......" Hi Hi nhịn không được bật cười.
Mặc Vũ nghe bọn họ nói rất đúng, sau đó ánh mắt lo lắng nhìn ra cửa, “Chiếc xe kia là chiếc xe mà chú hai thích nhất…….”
Va chạm như vậy, Mặc Vũ có điểm đau lòng thay Mặc Thiếu Quần.
Lúc này, nghe được âm thanh của Mặc Vũ, Hoa Hồng cùng Hi Hi liếc mắt nhìn nhau một cái, Hi Hi vẫn nhịn không được bật cười.
Cũng không hỏi lại Hoa Hồng vì sao làm vậy, nhưng mà, bé cũng biết một chút lí do.
Vì thế, Hi Hi tiếp tục nấu cơm, Hoa Hồng ngồi trên sô pha xem ti vi.
Qua không lâu, Mặc Thiếu Quần trở lại, trên mặt có điểm ủ rũ, nhìn ra, anh thật đau lòng vì chiếc xe kia.
Lúc này, Hoa Hồng nghe được âm thanh, quay đầu, nhíu mày, “Thế nào? Bằng không tôi giúp anh tu sửa!” Hoa Hồng nói.
Nghe thế cái, Mặc nhị thiếu gia lập tức lấy lại tinh thần, như thế nào cũng không thể để Hoa Hồng đi sửa, thật mất hết hình tượng của anh.
“Không cần, chỉ là bị hỏng một chút ở phía sau thôi, tự tôi đi sửa là được!” Mặc nhị thiếu gia nói.
Nghe thế cái, Hoa Hồng nhíu mày, vốn tính không giúp anh ta đi sửa, chỉ là lời nói khách khí thôi.
Muốn cho anh ta đi sửa, thì mới đụng vào.
Nghe được Mặc Thiếu Quần nói, Hoa Hồng cười, “Vậy được rồi, thật xấu hổ!”
Hoa Hồng cười như vậy, nháy mắt Mặc Thiếu Quần thần hồn điên đảo, chiếc xe bị hỏng, nháy mắt như mây bay.
Một khắc kia, Hoa Hồng cười, ở trong mắt anh ta, chính là nữ thần!
Mặc Thiếu Quần nhìn có chút ngây dại.
Lúc này, Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Quần, bất đắc dĩ lắc đầu, thật vì Mặc Thiếu Quần lo lắng.
Anh ta vốn không phải mẫu người Hoa Hồng thích, sớm hay muốn cũng bị Hoa Hồng xử lí, đến lúc đó tâm can Mặc nhị thiếu gia, cũng không biết có thể chấp nhận không!
Lúc này trong đầu Mặc Thiếu Quần, đã sớm không có cái xe, một lòng đều là Hoa Hồng.
Lúc này, Mặc Vũ nhìn Mặc Thiếu Quần, “Chú hai, xe của chú không có việc gì chứ!?”
Nghe được thanh âm của Mặc Vũ, Mặc Thiếu Quần quay đầu, liếc mắt nhìn Mặc Vũ một cái, sau đó mở miệng, “Không có gì, sửa là được!”
Đây là Hoa Hồng làm, nếu đổi thành người khác chỉ sợ Mặc Thiếu Quần sẽ không bỏ qua.
Lúc này, Mặc Thiếu Quần quay đầu nhìn thoáng qua Hoa Hồng, Hoa Hồng vốn không đem Mặc Thiếu Quần để vào tong mắt, tiếp tục nhìn TV, cô xem TV so với nhìn Mặc Thiếu Quần hấp dẫn hơn.
Vì thế, Mặc Thiếu Quần tìm một vị trí, thỉnh thoảng liếc nhìn Hoa Hồng một cái, Hoa Hồng ngồi ở chỗ kia, không phải không phát hiện, ngước mắt nhìn về phía Mặc Thiếu Quần, Mặc Thiếu Quần cả kinh, sợ tới mức lập tức đứng lên hướng phòng bếp đi tới.
Hoa Hồng nhìn bóng lưng Mặc Thiếu Quần, nhíu mày.
"Chú tiến vào làm gì!?” Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Quần hỏi.
“A? Tôi…….tiến vào xem có gì cần hỗ trợ không!” Mặc nhị thiếu gia nói, sau đó con ngươi đảo chung quanh.
Hi Hi lườm anh ta một cái, còn cần phải giả bộ sao?
Mặc Thiếu Quần giúp bé nấu cơm?
Chuyện lạ!
Sợ chột dạ nên né tránh cái gì đi!
Hi Hi cũng mặc kệ anh ta, làm việc của mình, Mặc Thiếu Quần đứng ở đó, nhìn nhìn, cũng không dám quay đầu liếc nhìn Hoa Hồng một cái.
Vì thế, Mặc Thiếu Quần đứng nhìn, Hi Hi làm đồ ăn.
Khi Hi Hi chân chính bắt đầu làm, Mặc Thiếu Quần mới kinh ngạc không thôi.
Không nghĩ tới, Hi Hi thật sự biết nấu ăn, hơn nữa, xem tư thế, rất quen thuộc.
Một khắc kia, Mặc Thiếu Quần thật sự cảm thấy có điểm không thể tin được, muốn bổ đầu Hi Hi ra xem, não bé kết cấu như thế nào!
Một đứa nhỏ bảy tám tuổi, thế nhưng biết nấu ăn, nấu cơm!
Cũng quá kinh người!
Bé cũng dùng dao cắt đồ ăn………..
Đương nhiên, Mặc Thiếu Quần cũng không có nói ra, phải biết rằng, Hi Hi nói một câu chặn lại, cho nên anh mới không tự mình làm mất mặt, chỉ là đứng một bên nhìn Hi Hi.
Hơn một giờ sau, Hi Hi làm xong, một bàn đồ ăn.
Nhưng mà lúc này, Lâm Tử Lam cũng vừa tỉnh dậy, ngủ một giấc, cảm giác ngủ thật an ổn, sau khi tỉnh lại, nhìn trong phòng đã không thấy bóng dáng Mặc Thiếu Thiên, thế này Lâm Tử Lam mới nhẹ nhàng thở ra.
Nếu không phải hạ thân đau đớn, cô như thế nào cũng cảm giác là mình đang nằm mơ!
Sớm biết vậy, cô cũng không cùng Mặc Thiếu Thiên nói nhiều như vậy!
Khi đứng dậy, trên người mặc là áo ngủ, không cần nói cũng biết là ai thay.
Chỉ là trong lòng Lâm Tử Lam coi như cũng cân bằng một chút.
Trên mạng có một câu nói, quý trọng cái đó của người làm tình xong là một người tốt.
Tuy rằng Mặc Thiếu Thiên không thấy, nhưng mà, cũng coi như là một chứng minh.
Nghĩ đến đây, Lâm Tử Lam từ trên giường xuống, hoạt động một chút, lại ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn, Lâm Tử Lam bước ra ngoài.
Vừa vặn, Hi Hi từ bên kia đi qua, liếc mắt một cái nhìn thấy Lâm Tử Lam, “Mẹ, mẹ đã tỉnh!?”
Lâm Tử Lam gật đầu, đi ra ngoài, nhìn thấy người ở phòng khách thì vẫn không khỏi ngây người một lúc.
Lúc này, Mặc Vũ ở bên kia ngoan ngoãn kêu một tiếng, “Thím……”
Thím……….
Lâm Tử Lam nhìn thoáng qua Mặc Vũ, không nói gì thêm, chỉ là nhìn Hi Hi, “Hôm nay là ngày gì sao!?”
“Không có ạ!”
“Sao lại có nhiều người vậy!?” Lâm Tử Lam hỏi.
Hơn nữa, người cũng rất nhiều.
Nghe thế cái, Hi Hi biết mẹ suy nghĩ nhiều, vì thế cười hì hì mở miệng, "Cha gọi điện thoại cho con, để cho con làm cơm để mẹ bồi bổ, vì thế con đi mua thức ăn, đụng tới Mặc nhị thiếu gia cùng Mặc Vũ, bọn họ đã tới rồi, vì thế, con nghĩ, nếu làm cơm, con cũng gọi Hoa Hồng!” Hi Hi nói.
Nghe thế, Lâm Tử Lam gật gật đầu.
Nguyên nhân là như vậy
Cô còn tưởng rằng, cô lại không nhớ rõ chuyện gì.
Lúc này, Mặc Thiếu Quần nhìn Lâm Tử Lam, rất muốn nói cái gì, nhưng lại không biết mở miệng như thế nào.
Hôm nay tới nơi này, hoàn toàn chỉ là xấu hổ.
Lúc này, Lâm Tử Lam cũng không có nói gì, chỉ là nhìn Hoa Hồng, hai người trao đổi ánh mắt một chút, xem như chào hỏi, Lâm Tử Lam đi vào rửa mặt chải đầu.
Mà Mặc Thiếu Thiên, trở về đúng lúc chuẩn bị ăn cơm.
Nhưng mà vừa vào trong nhà, vào cửa thấy Mặc Thiếu Quần đứng ở đó, mặt Mặc Thiếu Thiên, lập tức tối sầm đi.
“Cậu ở trong này làm gì!?” Mặc Thiếu Thiên không vui hỏi.
Mặc Thiếu Quần đứng ở đó, nghe lời Mặc Thiếu Thiên nói, thật ra, rất muốn cùng anh ta âm ĩ một trận, nhưng ngại, Hoa Hồng ở đây, hơn nữa nơi này cũng là nhà bọn họ, nếu còn muốn nhìn thấy Hoa Hồng, anh nhất định phải đến nhiều………..
Cho nên, Mặc Thiếu Quần đứng ở đó, có vài phần xấu hổ, cuối cùng mở miệng, “Anh nghĩ rằng tôi muốn tới sao? Nếu không phải Mặc Vũ muốn tới, tôi mới không thèm tới!”
Đã đánh mất cái gì, cũng không thể để mất mặt mũi!
Có chuyện gì, cũng đổ lên người Mặc Vũ đi.
Nhưng Mặc Thiếu Thiên cũng nói luôn, “Nếu không muốn tới thì cút!”
“Anh…….”
“ Mặc Vũ tôi sẽ đưa về!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Một câu, chặn lại Mặc Thiếu Quần.
Mặc Thiếu Quần nhìn Mặc Thiếu Thiên, cố nén tức giận trong lòng, rõ ràng quan hệ cũng Hi Hi đã tốt lên không ít, nhưng cùng Mặc Thiếu Thiên, hai người gặp vẫn cãi lộn.
Nếu không phải có Hoa Hồng ở đây, nếu không phải vì Hoa Hồng, sợ là giờ phút này Mặc Thiếu Quần, sớm đã nhảy dựng lên!
Không đúng, nếu không phải vì Hoa Hồng, anh cũng không xuất hiện ở đây!
Lúc này, Hi Hi nhìn bọn họ cãi nhau, lập tức đi tới, "Tốt lắm cha, mặc kệ Mặc nhị thiếu gia vì cái gì đến, cũng muốn quan hệ cùng người tốt hơn!” Hi Hi nói.
Nghe thế cái, khóe miệng Mặc Thiếu Thiên hừ lạnh một tiếng, “Cùng cha cải thiện quan hệ? A, cha không cần!”
Hiện tại hắn ăn mặc, đều là nhờ anh, hắn không có tư cách tức giận.
Mặc Thiếu Thiên không so đo, đó là bởi vì anh không muốn, nếu thật tức giận, đã sớm cắt đứt quan hệ với bọn họ.
Bình luận truyện