Gia Đình Cực Phẩm: Cha Cường Hãn, Con Trai Thiên Tài, Mẹ Phúc Hắc

Chương 447: Bởi vì là em



Đúng lúc này, điện thoại di động của Lâm Tử Lam vang lên.

"Sao em vẫn chưa về!?" Mặc Thiếu Thiên lo lắng hỏi.

"Lập tức trở về!"

"Thế nào? Không xảy ra chuyện gì chứ?" Mặc Thiếu Thiên hỏi.

"Không, không có!" Lâm Tử Lam nói, từ lúc cô đi ra ngoài, cứ cố định mười phút Mặc Thiếu Thiên lại gọi một cú điện thoại, một giây cũng không sai.

"Có cần anh đến đón em không!?" Mặc Thiếu Thiên hỏi, tiếng nói tràn ngập lo lắng.

Lâm Tử Lam mở cửa xe ngồi xuống, đeo giây nịt an toàn, "Mặc tổng, em còn chưa cần nuông chiều đến mức độ đấy, năm phút nữa về đến nhà, chờ em!?” Lâm Tử Lam nói.

"Năm phút đồng hồ? Bây giờ em ở đâu?" Mặc Thiếu Thiên hỏi.

Lâm Tử Lam suy nghĩ một chút, mở miệng, “Quán bar năm đó!"

Trước đây cô hay cùng Mặc Thiếu Thiên tới quán bar này.

Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, "Em từ quán bar chạy như bay trở về sao?" Mặc Thiếu Thiên hỏi.

Biết lái xe, cũng không cần phải chạy như thế.

Nghe được Mặc Thiếu Thiên nói, Lâm Tử Lam bất đắc dĩ lắc đầu, "Được rồi, không nói nữa, năm phút đồng hồ về đến nhà..." Nói xong, Lâm Tử Lam không đợi Mặc Thiếu Thiên nói cái gì, trực tiếp cúp điện thoại.

Điện thoại di động trực tiếp ném ở một bên, Lâm Tử Lam khởi động xe, trực tiếp lái trở về.

Mặc Thiếu Thiên cầm điện thoại di động, nghe bên trong truyền ra âm thanh tút tút, phiền muộn đến cực điểm.

Dám tắt điện thoại của anh, trở về sẽ xử cô.

Bên kia.

Trần Mặc lái xe, Cảnh Thần ngồi ghế cạnh tài xế, bởi vì uống quá nhiều, thoạt nhìn có chút khó chịu.

Trần Mặc vừa lái xe, vừa nhìn Cảnh Thần, nhăn mày.

Hiện tại hận không thể lái xe chạy như bay, thoáng cái lái về đến nhà, nhưng lái quá nhanh, Cảnh Thần càng khó chịu, vậy nên, anh vẫn duy trì tốc độ bình thường.

Đúng lúc này, Trần Mặc thấy cửa hàng tiện lợi trước mặt, không nói hai lời trực tiếp lái tới, sau khi xuống xe, Trần Mặc đi vào bên trong.

Cảnh Thần ngồi ghế cạnh tài xế, cả người khó chịu không thôi, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Mấy phút sau, Trần Mặc từ bên trong đi ra, trong tay cầm một túi lớn.

Thấy Cảnh Thần ngẻo đầu ngủ, hơn nữa dáng vẻ rất khó chịu, Trần Mặc tiến tới nhìn cô, "Cảnh Thần, em thế nào..."

Nghe được âm thanh, Cảnh Thần từ từ mở mắt, khi nhìn đến Trần Mặc, Cảnh Thần bỗng nhiên nhíu mày, "Tại sao là anh!?"

"Là anh!" Trần Mặc nói.

"Em uống say!"

Nghe thế, Cảnh Thần nhìn cái áo đang đắp trên người mình, muốn đứng lên.

Trần Mặc thấy cô cử động, "Em muốn làm gì!?"

"Tôi muốn xuống xe!"

“Em uống say!" Trần Mặc lặp lại lần nữa.

"Với anh không quan hệ!" Cảnh Thần nói, cô xốc áo khoác của Trần Mặc lên muốn xuống xe, thế nhưng cửa xe lại bị Trần Mặc khóa chặt.

Cảnh Thần mở hai cái, cửa không có mở, “Mở cửa!?”Cảnh Thần nóng nảy nói.

Mặc dù nhức đầu muốn chết, thế nhưng cô cũng không cần đơn độc cùng người đàn ông này ở một chỗ!

Nhìn dáng vẻ Cảnh Thần, Trần Mặc nhíu mày, cũng không có cùng cô tranh chấp, mà là trực tiếp mở miệng, "Anh đưa em về nhà!"

"Không cần, tôi tự về được!" Cảnh Thần cố chấp nói.

Trần Mặc mặc kệ cô, khởi động xe muốn đi.

Nhìn cử động của anh, Cảnh Thần có chút tức giận, "Trần Mặc, anh thả tôi xuống, thả tôi xuống, anh dựa vào cái gì mà quản tôi, thả tôi xuống!”Cảnh Thần hô.

Trần Mặc vừa lái xe, nghe được lời Cảnh Thần nói, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, "Chờ em an toàn, anh sẽ để cho em đi!"

"Tôi rất an toàn, không cần anh quan tâm, huống hồ, tôi xảy ra chuyện gì, cùng anh không có quan hệ!” Cảnh Thần hét lên.

Thế nhưng Trần Mặc giống như là không có nghe được, tiếp tục lái xe.

Nhìn dáng vẻ của anh, Cảnh Thần có loại xúc động muốn giết người, "Trần Mặc, thả tôi xuống!"

Trần Mặc tiếp tục lái xe, không nói lời nào.

Lúc này, Cảnh Thần nhào tới, quay đầu cắn cánh tay Trần Mặc.

Trần Mặc nhíu mày một cái, một tiếng cũng không có phát ra ngoài, Cảnh Thần cắn, hung hăng cắn, nhưng khi nhìn Trần Mặc, ngay cả một câu nói anh ta cũng không có nói.

Một khắc kia, lòng của Cảnh Thần khó chịu không nói ra được.

Nhưng mà, một giây kế tiếp, Cảnh Thần bỗng nhiên cảm giác được trong dạ dày một trận khó chịu, Cảnh Thần bỗng nhiên buông lỏng Trần Mặc, buồn nôn, cái gì cũng đều phun hết ra.

Lúc này, Trần Mặc thấy cô khó chịu, lập tức ngừng xe, "Em thế nào?"

Cảnh Thần lắc đầu, "Thật là khó chịu..."

"Em ngồi xuống, không nên lộn xộn nữa!" Nói xong, Trần Mặc đỡ cô ngồi xuống, ngồi ở chỗ kia, thắt lại dây an toàn, khoác lại áo khoác, lái xe nhanh trở về.

Cảnh Thần phải dựa vào ghế, rất khó chịu, giờ này khắc này, cũng lười cùng anh cãi cọ cái gì, để cô hưởng thụ thời khắc bọn họ ở chung với nhau một chút!

Nghĩ tới đây, Cảnh Thần nhắm hai mắt lại...

Đến nhà Cảnh Thần, Trần Mặc không nói hai lời, trực tiếp đi qua ôm lấy cô, đi lên lầu.

Tới cửa, Trần Mặc tìm chìa khóa nhà Cảnh Thần, mở cửa trực tiếp đi vào.

Đặt cô nằm ở trên giường, Trần Mặc đi tìm cái chén, pha nước giải rượu.

Đi tới bên giường, nhìn Cảnh Thần, cô nằm ở trên giường, tóc đen ở trên giường, khóe mắt có chút ướt át.

Trần Mặc nhíu mày, vốn là muốn để cho cô hạnh phúc, thế nhưng không nghĩ tới dĩ nhiên sẽ biến thành cái dạng này, hơn nữa, say thành cái dạng này!

Ánh mắt Trần Mặc ánh mắt, tràn đầy hối hận, tay, nhẹ nhàng phất qua tóc của cô, nhẹ nhàng gọi cô, "Cảnh Thần, Cảnh Thần..."

Cảnh Thần mới vừa ngủ, mơ mơ màng màng, đầu cũng rất đau, thế nhưng nghe được tiếng nói, cô từ từ mở mắt.

Trong tay Trần Mặc bưng thuốc, từ từ nhìn cô, "Cái này là nước giải rượu, uống đi!”

Thấy Trần Mặc thâm tình, trong tay quả nhiên có cái chén, Cảnh Thần mới chậm rãi tỉnh táo lại.

"Anh đi đi!" Cảnh Thần mở miệng.

Trần Mặc nhíu mày, không nghĩ tới cô mở miệng câu nói đầu tiên là đuổi anh đi.

Lúc này, Trần Mặc nhìn cô, "Anh sẽ không đi!"

"Vì sao? Vì sao không đi?" Cảnh Thần nhìn anh hỏi, thanh âm có chút tức giận.

Trần Mặc không có trực tiếp trả lời cô, mà là nhìn cô, "Uống cái này, nếu không em sẽ rất nhức đầu, không tốt cho thân thể!?” Trần Mặc rất ôn nhu nói.

"Tôi sẽ không uống, mời lập tức đi!" Cảnh Thần nói, quay mặt chỗ khác, không muốn nhìn anh.

Cảnh Thần bình thường thoạt nhìn rất vui vẻ, chuyện gì đều không để ở trong lòng, thế nhưng Trần Mặc biết, cô rất cố chấp.

Chỉ cần chuyện cô cần làm, thế nào cũng sẽ không thay đổi.

Lúc này, Trần Mặc cũng không nói nữa, trực tiếp quay mặt cô qua, muốn rót vào miệng cô.

Cảnh Thần thế nào cũng không nghĩ tới Trần Mặc làm như vậy, cảm giác được ý đồ của anh thì, Cảnh Thần giùng giằng, bỗng nhiên đẩy anh ra, Trần Mặc nắm chặt, cái chén ba một tiếng rơi trên mặt đất.

May là trên mặt đất có dải thảm, cái chén không có vỡ, thế nhưng Trần Mặc lại nổi giận.

Cảnh Thần nhìn anh, cũng tức giận hô, " Được rồi Trần Mặc, anh cho anh là ai? Anh dựa vào cái gì mà quản tôi?” Cảnh Thần nhìn anh hét lớn, thế nhưng vành mắt lại đỏ lên.

Trần Mặc cũng nhìn cô, thoạt nhìn rất tức giận, trên trán lộ ra gân xanh, "Lam Cảnh Thần, em làm như vậy, là vì muốn anh lo lắng sao?"

"Lo lắng? Tôi tại sao phải muốn anh lo lắng?” Cảnh Thần nhìn Trần Mặc hỏi, "Trần Mặc, anh dựa vào cái gì mà quản tôi!?"

Trần Mặc thẳng tắp nhìn chằm chằm cô, "Bởi vì anh đã cướp đi đêm đầu tiên của em!" Trần Mặc một chữ một nói.

Nghe nói như thế, Cảnh Thần đầu tiên là sửng sốt, lập tức nở nụ cười, "Đêm đầu tiên? Ha ha, đừng nói giỡn!" Nói xong, khóe miệng Cảnh Thần gợi lên một nụ cười châm chọc.

"Trần Mặc, không cần nói cho tôi, anh coi đêm hôm đó thành chuyện gì to tát, chúng ta đều trưởng thành rồi, đều là anh tình tôi nguyện, chơi đùa xong, anh làm vậy chẳng có ý nghĩa gì!”

Nhìn khóe miệng cô nở nụ cười châm chọc, lòng của Trần Mặc giống như bị cái gì hung hăng đập một quyền, vừa đau vừa buồn bực, làm cho không người nào có thể thở nổi.

Anh hận không thể hung hăng đặt cô ở dưới thân, hung hăng giáo huấn cô.

Lúc này, Trần Mặc nhìn Cảnh Thần, hồi lâu, anh mở miệng, "Em nói là sự thật sao?"

"Thật!" Cảnh Thần cũng nhìn anh một chữ một nói.

Anh phải kết hôn rồi, còn hỏi cô có phải thật vậy hay không, anh không cảm thấy buồn cười sao?

"Được, em uống xong, anh sẽ đi!?” Trần Mặc nhìn Lam Cảnh Thần nói.

Nghe thế, Cảnh Thần càng thêm buồn cười, "Tôi sẽ không uống!"

Chỉ cần là của anh, cô cũng sẽ không đụng vào.

Nhìn dáng vẻ Cảnh Thần cố chấp, một giây kế tiếp, Trần Mặc không nói hai lời, cầm chén muốn đút cho cô, lúc này, Cảnh Thần giống như biết được, giùng giằng, "Trần Mặc, anh buông, buông... Tôi nói, tôi không uống..."

Nhìn cô không ngừng giãy dụa, nước đổ ra không ít, nhưng căn bản cũng không có đút tới trong miệng cô.

Trần Mặc rất tức giận, một giây kế tiếp, anh cầm chén đưa vào miệng mình, uống một hớp lớn, bỏ chén sang một bên, hướng môi Cảnh Thần dán tới.

Phương thức mớm thuốc như vậy, Cảnh Thần bất ngờ.

Trần Mặc ôm lấy cả người cô, quay môi của cô dán tới, cạy miệng của cô ra, trực tiếp đẩy thuốc qua cho cô.

Coi như Cảnh Thần muốn nhổ ra, Trần Mặc cũng không cho cô cơ hội, sẽ không có buông cô ra, cưỡng chế cô nuốt xuống.

Cảnh Thần đấm anh, đá anh, thế nhưng đều không có tác dụng, Trần Mặc dán vào môi của cô, lúc cảm giác được cô nuốt xuống, ngược lại hôn sâu môi của cô.

Cảnh Thần nằm ở trên giường, Trần Mặc cứ như vậy ở trên người của cô, hôn môi cô, mặc kệ Cảnh Thần giãy giụa như thế nào, đá anh, anh cũng không có buông cô ra.

Nụ hôn này.

Anh suy nghĩ thật lâu, hiện tại bắt được, anh làm sao đơn giản buông ra?

Anh cứ như vậy triền miên hôn môi của cô, động tác không bá đạo, rất ôn nhu, thế nhưng lại là lời khẳng định nhẹ nhàng, vô luận Cảnh Thần nghĩ đẩy ra thế nào cũng không có cách.

Dần dần, ở dưới nụ hôn của anh, Cảnh Thần không đẩy ra, không giãy giụa, tùy ý anh hôn, người đã rơi vào tay giặc, nhưng là tâm của cô, giống như cũng bị cướp mất.......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện