Gia Đình Cực Phẩm: Cha Cường Hãn, Con Trai Thiên Tài, Mẹ Phúc Hắc

Chương 487: Tung tích của Hi Hi



Nhưng là Mặc Thiếu Quần không có cách nào..

Đối với Hoa Hồng, anh đều không có một chút biện pháp!

Lúc này, Mặc Thiếu Quần đứng ở đó, Hoa Hồng trừng mắt liếc anh một cái, trực tiếp đi xuống lầu.

Mà Mặc Thiếu Quần đứng đó, nhìn bóng lưng Hoa Hồng, chỉ có thể âm thầm đau khổ......

Đã một ngày một đêm, không có bất cứ tin tức gì của Hi Hi.

Hoa Hồng ngồi trên xe, nói chuyện điện thoại cùng Tạp Ni.

"Chưa có tin tức gì sao?" Hoa Hồng lạnh lùng hỏi, hoàn toàn không còn kiêu ngạo cùng cà lơ phất phơ như bình thường, chỉ còn lại sự lạnh lùng.

Đối với chuyện Hi Hi biến mất, cũng là chuyện làm Hợp Tung căng thẳng nhất.

Phải biết rằng, hiện tại Hi Hi là đầu não của họ, cũng là người trong tương lai sẽ đứng đầu Hợp Tung, hiện tại Hi Hi gặp chuyện không may, toàn bộ Hợp Tung hai mươi tư giờ tìm kiếm.

Nhưng cho dù như vậy, vẫn không tìm thấy một chút tin tức nào!

Tạp Ni nghĩ, "Tôi tin tưởng người vẫn còn ở thành phố A, không ra khỏi thành phố A, không phải che giấu tín hiệu, căn bản là cô ta ở nơi không có tín hiệu!"

Nghe lời này, sắc mặt Hoa Hồng không tốt.

Cô cũng không nghĩ đến, người phụ nữ đó thế nhưng lại xuống tay với Hi Hi, sớm nhận ra, cô nhất định bất chấp hết để bảo vệ Hi Hi.

"Vậy bây giờ như thế nào?" Hoa Hồng hỏi.

Những lúc chấp hành nhiệm vụ, cho tới bây giờ cô luôn luôn quyết đoán, kiên quyết, không hỏi qua làm thế nào, nhưng hiện tại, cô thật sự không biết nên làm gì!

Tạp Ni ở bên kia, kỳ thật anh cũng sốt ruột, nghĩ nghĩ, "Có thể tránh đi không cho chúng ta tìm được, có thể trốn được tới bây giờ, chắc chắn là đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, chúng ta truy lùng không tha, nhưng hiện tại cách tốt nhất chính là chờ cô ta xuất hiện!"

"Nếu cô ta không xuất hiện thì làm thế nào?" Hoa Hồng sốt ruột hỏi.

"Nếu cô ta xuống ta với Hi Hi thì làm sao bây giờ?"

"Hoa Hồng, tôi biết cô đang sốt ruột, chúng ta cũng sốt ruột như vậy, nhưng hiện tại sốt ruột cũng vô dụng, chúng ta phải đợi!" Tạp Ni từng chữ một nói.

"Đợi? Chúng ta đợi, Hi Hi đợi không nổi!" Hoa Hồng nói.

"Hoa Hồng, chúng ta là người, không phải thần, trên thế giới này còn có rất nhiều chuyện chúng ta không thể làm gì được, cho nên trước mắt chúng ta không tìm ra được cô ta, chỉ có thể cố gắng đi tìm, tôi tin tưởng, cô ta bắt Hi Hi, nhất định có mục đích, tuyệt đối sẽ không đơn giản là muốn giết cậu ấy như vậy!" Tạp Ni chậm rãi nói.

Nghe lời Tạp Ni nói, lúc này Hoa Hồng mới thở mạnh một hơi, nghĩ một chút, mở miệng, "Ừ, tôi đã biết!"

"Được, cô yên tâm, nếu có tin tức, tôi lập tức thông báo cho cô trước!" Tạp Ni nói.

"Được!" Hoa Hồng lên tiếng, sau đó cúp điện thoại.

Nhìn bên ngoài tối đen, Hoa Hồng không nói nên lời sự nặng nề trong lòng.

Chuyện này làm cô lần đầu tiên biết được cảm giác lo âu......

Mặc Thiếu Thiên ở bên ngoài tìm một ngày, cũng không có tin tức Hi Hi.

Vi An biến mất giống như là không khí, bằng mọi cách đi tìm cũng tìm không ra, bao gồm cả Hi Hi.

Ngay cả như vậy, Mặc Thiếu Thiên vẫn tin rằng, họ còn ở tại thành phố A, hiện tại không ít ánh mắt nhìn chằm chằm vào họ, nếu muốn rời đi, cũng là chuyện vô cùng khó khăn.

Chỉ là hiện tại......

Hi Hi đang mất tích.

Bất kể là ai, đều ngồi không yên!

Mặc Thiếu Thiên mãi cho đến nửa đêm mới trở về, nhưng lúc anh trở về, Lâm Tử Lam còn ngồi trên sô pha chờ.

Lúc nghe thấy tiếng động phát ra ở cửa, thấy Mặc Thiếu Thiên đứng ở cửa, lúc nhìn thấy Mặc Thiếu Thiên, không nói gì, nhưng trong ánh mắt giao nhau, hai người đã hiểu được mọi thứ!

Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, cô là một đồng hồ sinh học rất đúng giờ, lúc này còn chưa ngủ, không biết tại sao, Mặc Thiếu Thiên nhìn không khỏi đau lòng.

Giây tiếp theo, Mặc Thiếu Thiên trực tiếp đi tới, ôm Lâm Tử Lam vào trong lòng.

Lâm Tử Lam đứng đó, không động đậy, tùy ý Mặc Thiếu Thiên ôm, giờ này khắc này, cũng chỉ có hai người họ mới có thể cảm giác được sự đau đớn của nhau.

"Thực xin lỗi......" Mặc Thiếu Thiên ôm Lâm Tử Lam, ở bên tai của cô xin lỗi.

Anh vẫn nghĩ đến, mục tiêu của kẻ kia là Lâm Tử Lam, cho nên đem tất cả tinh lực đặt trên người Lâm Tử Lam, không nghĩ tới Vi An bắt cóc Hi Hi.

Điều này, nằm ngoài dự liệu của anh.

Lâm Tử Lam đứng đó, cũng ôm Mặc Thiếu Thiên, thật ra thì, chuyện này căn bản không phải lỗi của Mặc Thiếu Thiên.

Mà ngay cả cô cũng không nghĩ tới kẻ kia là Vi An, cũng không nghĩ đến, cô ta sẽ bắt Hi Hi đi!

Làm cho họ trở tay không kịp.

Lâm Tử Lam đứng ở đó, không nói gì, nhưng là trong lòng cô đau đớn, Mặc Thiếu Thiên hết sức hiểu được.

Lâm Tử Lam yêu trẻ con đến cỡ nào, anh hiểu rõ.

Hi Hi một tay cô nuôi lớn, lại dạy dỗ tốt như vậy, nếu Hi Hi xảy ra chuyện gì, Mặc Thiếu Thiên lo lắng tinh thần Lâm Tử Lam sẽ suy sụp!

"Em yên tâm, anh nhất định sẽ tìm được bảo bối!" Mặc Thiếu Thiên ôm Lâm Tử Lam, từng chữ một nói, vô cùng chắc chắc.

Mặc kệ phải trả cái giá nào, anh nhất định phải tìm được Hi Hi.

Về phần, về Vi An......

Lần này, thật sự không thể trách anh!!!

Lúc này, Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, "Em muốn biết, Vi An chính là Diệp An Nhiên sao?"

Cô chỉ hoài nghi, không dám chắc chắn.

Nghe Lâm Tử Lam nói, Mặc Thiếu Thiên gật đầu, "Ừ!"

Nghe vậy, đáy mắt Lâm Tử Lam vụt qua một tia lo lắng.

Lần đầu tiên, ở lễ đính hôn của cô, cô ta đã xuống tay với cô, lần này lại ra tay với Hi Hi!

Lâm Tử Lam không phải Thánh mẫu, Diệp An Nhiên làm nhiều chuyện đối với cô, sau này không thể nào bỏ qua được!

Nhìn Mặc Thiếu Thiên, Lâm Tử Lam mở miệng, "Chuyện này, em không biết phải làm thế nào!"

"Giao cho anh!" Mặc Thiếu Thiên lập tức nói.

"Em yên tâm, đến bây giờ, anh đối với cô ta không còn gì nữa, nếu lúc trước là vì nể mặt cha cô ta, nhưng hiện tại, cô ta đã vượt quá giới hạn!" Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam chậm rãi nói.

Lâm Tử Lam lo lắng chính là điều này.

Diệp An Nhiên với Mặc Thiếu Thiên có quan hệ, cô hiểu.

Mặc dù tin tưởng anh không có bất kỳ tình cảm nam nữ nào với Diệp An Nhiên, thế nhưng lúc trước Diệp An Nhiên với Mặc Thiếu Thiên có tình cảm, Mặc Thiếu Thiên sẽ cảm thấy thương tiếc, cô cũng không ép Mặc Thiếu Thiên phải chọn lựa.

Nhưng bây giờ……

Nghe được Mặc Thiếu Thiên nói những lời này, Lâm Tử Lam cảm thấy an lòng hơn nhiều.

Nhìn Mặc Thiếu Thiên, Lâm Tử Lam gật đầu.

Sau đó, Mặc Thiếu Thiên hôn nhẹ lên trán Lâm Tử Lam, "Đừng nghĩ nhiều, cho đến giờ, trừ hai mẹ con em ra, ai anh cũng không quan tâm!"

Không thể nghi ngờ, Mặc Thiếu Thiên sợ Lâm Tử Lam nghĩ nhiều, mới nói những lời này, nhưng những lời này rất có hiệu quả, trong lòng Lâm Tử Lam nhẹ nhõm hơn nhiều.

"Tốt lắm, cũng khuya rồi, em đi nghỉ ngơi trước đi!"

"Em không ngủ được!" Lâm Tử Lam nói.

"Không ngủ được cũng phải đi nghỉ ngơi, anh biết em đang chờ điện thoại từ cô ta, khi nào có tin anh sẽ nói em biết!" Mặc Thiếu Thiên nói.

"Em cùng với anh!" Lâm Tử Lam nói, thái độ hết sức kiên định.

Mặc Thiếu Thiên cũng biết tính Lâm Tử Lam, chỉ cần cô đã quyết định, sẽ rất khó thay đổi.

Bất đắc dĩ, Mặc Thiếu Thiên gật đầu, mệt mỏi ngồi xuống, Lâm Tử Lam vùi trên ghế sô pha, tựa vào người Mặc Thiếu Thiên, hai người dựa vào nhau, cả đêm chưa chợp mắt.

Qua thật lâu, Lâm Tử Lam không cử động, tựa vào người Mặc Thiếu Thiên ngủ.

Nhìn dáng vẻ Lâm Tử Lam mệt mỏi, Mặc Thiếu Thiên không động vào cô, biết chạm vào cô sẽ tỉnh, nên Mặc Thiếu Thiên đắp chăn cho Lâm Tử Lam, để cho ngủ một giấc.

Còn Mặc Thiếu Thiên ra đứng ở ban công, hút thuốc lá, một điếu rồi lại thêm một điếu, Mặc Thiếu Thiên không nghiện thuốc lá, cũng chưa từng có lúc nào như khi này, hút rất nhiều thuốc.

Đứng trên ban công, mỗi một làn khói, cũng giống như nỗi khổ tâm của anh, trong lòng vô cùng nhớ Hi Hi......

Lần này, anh tuyệt đối sẽ không mềm lòng với Diệp An Nhiên nữa!

Tuyệt đối không!

Mặc Thiếu Thiên cũng không phải ngồi không, sẽ dùng toàn bộ năng lực của mình.

Chỉ cần có người làm tổn hại đến người quan trọng nhất đối với anh, mặc kệ là ai, anh cũng sẽ tiêu diệt!

Bao gồm, cả Diệp An Nhiên!!!

Mãi cho đến sáng, Lâm Tử Lam tỉnh lại, thấy không có ai bên cạnh, ngước mắt nhìn, lại thấy Mặc Thiếu Thiên đứng ngoài ban công hút thuốc, nhìn bóng lưng anh, Lâm Tử Lam cũng biết, Mặc Thiếu Thiên rất lo lắng cho Hi Hi.

Lâm Tử Lam đứng dậy, xuống ghế sô pha, hướng thẳng ban công đi tới.

Thấy trên đất ném đầy tàn thuốc, Lâm Tử Lam biết Mặc Thiếu Thiên đã đứng đây hút thuốc bao lâu.

Nghĩ tới đây, trong lòng Lâm Tử Lam không khỏi đau nhói, giây kế tiếp, cô từ phía sau vươn tay ôm lấy eo Mặc Thiếu Thiên.

Mặc Thiếu Thiên hình như đang suy nghĩ điều gì, cảm thấy được Lâm Tử Lam ôm mình, cả người Mặc Thiếu Thiên cứng đờ, đứng thẳng người, mở miệng, "Em đã tỉnh?"

"Ừm!" Lâm Tử Lam gật đầu.

Lúc này, Mặc Thiếu Thiên mới phản ứng, nhìn Lâm Tử Lam, "Có đói bụng không, anh đi làm bữa sáng cho em!"

"Không đói bụng!" Lâm Tử Lam lắc đầu.

"Không đói bụng cũng phải ăn, lúc bảo bối ở nhà, không để em đói bụng, em chờ một lát, anh đi làm bữa sáng cho em!" Nói xong, Mặc Thiếu Thiên kéo Lâm Tử Lam đi vào.

"Em đi rửa mặt trước, anh đi làm cho em!"

Lâm Tử Lam còn có thể nói gì, chỉ có thể gật đầu, Mặc Thiếu Thiên đi thẳng tới phòng bếp.

Mấy ngày nay, Hi Hi luôn dạy Mặc Thiếu Thiên làm bữa sáng, mặc dù làm không phải rất tốt, nhưng miễn cưỡng cũng đã chấp nhận được, hơn nữa dáng vẻ so với lần đầu tiên làm đã tốt hơn nhiều.

Mặc Thiếu Thiên làm xong, Lâm Tử Lam cũng vừa rửa mặt xong.

Hai người ngồi vào bàn ăn sáng.

Không có Hi Hi, không khí cũng không ồn ào, nhìn bữa sáng đơn giản, trong lòng Lâm Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên ai cũng hết sức nóng lòng, chỉ là không muốn để cho người kia lo lắng nên hai người không biểu hiện ra......

"Thế nào? Vẫn không có tin tức của Hi Hi sao?" Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi.

"Thành phố A nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, huống chi, cô ta đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, không thể trong vòng mấy tiếng đồng hồ đã bị chúng ta tìm được!" Mặc Thiếu Thiên nói.

Ngụ ý, Lâm Tử Lam cũng hiểu.

Cần thêm thời gian!

Chỉ là nghĩ đến Hi Hi trong tay cô ta, Lâm Tử Lam sẽ cảm thấy đau lòng, không ai biết được Diệp An Nhiên có thể sẽ làm gì Hi Hi......

Huống chi, Hi Hi cũng rất mạnh mẽ, tuyệt đối sẽ không nói với Diệp An Nhiên bất kỳ lời yếu đuối nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện