Gia Đình Cực Phẩm: Cha Cường Hãn, Con Trai Thiên Tài, Mẹ Phúc Hắc
Chương 546: Mặc tổng chịu đựng trước khi kết hôn
Trên bàn, ai cũng biết, Mặc Thiếu Thiên cố ý làm như vậy.
Chiêu khích tướng, là để khiến Mặc Thiếu Quần chịu đi làm.
Hết lần này tới lần khác Mặc Thiếu Quần chỉ biết ăn chơi, nghe thấy anh chịu đi, mọi người đều yên tâm.
Ngay cả Cung Ái Lâm, cũng buông lỏng không ít, chỉ sợ lần này lại không được.
Chẳng qua là......
Ánh mắt của bà nhìn thoáng qua Mặc Thiếu Thiên, ánh mắt rất kỳ quái.
Chẳng lẽ nhiều năm như vậy, là do bà suy nghĩ nhiều sao?
Lúc này, Hi Hi mở miệng, "Cha, cha vừa bị thương, hôn lễ của cha với mẹ nên dời lại không?" Hi Hi nhìn anh hỏi.
Quá trình Mặc Thiếu Thiên cưới vợ rất gian khổ, vô cùng khó khăn, mỗi lần gần tới lúc kết hôn lại có chuyện rắc rối, lần này cũng không ngoại lệ.
Nghe nói thế, Mặc Thiếu Thiên lập tức ngẩng đầu, "Không dời lại, tuyệt đối không dời lại, cho dù tàn phế, cũng không dời lại!"
Lập tức vợ sẽ tới tay, dời lại lần nữa, anh không có lòng tin.
Mỗi lần gần tới lúc kết hôn, lại xảy ra chuyện rắc rối, dời lại nữa, không chừng sẽ xảy ra chuyện!
Nghe thấy Mặc Thiếu Thiên nói, mọi người đều khinh bỉ nhìn.
"Anh muốn tàn phế, cũng phải xem người ta còn cần anh hay không!" Mặc lão không nhịn được châm chọc nói.
Hi Hi gật đầu, đúng vậy, đúng vậy!
Nghe nói thế, Mặc Thiếu Thiên nghiêng đầu nhìn Lâm Tử Lam, "Vợ thân ái, nói cho họ biết, nếu như anh tàn phế, em còn cần anh hay không!?" Trên mặt Mặc Thiếu Thiên chắc chắn, vô cùng khẳng định.
Lâm Tử Lam ngồi bên cạnh Mặc Thiếu Thiên, vốn đang yên lặng ăn, song sau khi nghe Mặc Thiếu Thiên nói, Lâm Tử Lam suy nghĩ rất kỹ, sau đó lắc đầu, "Không cần!"
Mặc Thiếu Thiên, "......"
Mặt của anh, trong nháy mắt tối sầm lại.
Nhìn Lâm Tử Lam, Lâm Tử Lam nghiêm túc gật đầu, "Nếu như anh tàn phế, chưa nói em phải nuôi anh, còn phải nuôi đứa con trong bụng, em không đủ sức!"
Mặt Mặc Thiếu Thiên càng tối hơn, "Cho dù anh tàn phế, có thể kiếm tiền là được đúng không!?"
"Anh không phải dựa vào khuân vác kiếm tiền!" Mặc Thiếu Thiên nói.
Nghe thế, Lâm Tử Lam nghiêm túc gật đầu, "A, như vậy, em sẽ cần!"
Lời kia, nói ra rất miễn cưỡng!
Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên hài lòng gật đầu, "Yên tâm đi, cho dù tàn phế, về mặt tiền bạc, không cần lo lắng, không được, còn có bảo bối đây!" Mặc Thiếu Thiên nói.
Nghe thấy điều này, Lâm Tử Lam gật đầu, "Ừm, em biết rồi!"
Mọi người, "......"
Dường như, vấn đề này làm một người tổn thương rất đau đớn, khi họ cứ kết thúc như vậy.
Mọi người cũng biết đây chỉ là đùa giỡn.
Chẳng qua là......
Nhìn Mặc Thiếu Thiên cùng Lâm Tử Lam, mọi người không biết nên nói cái gì.
Hi Hi cũng thấy nhưng không thể trách, nghĩ cha và mẹ đều là người tuyệt sắc như vậy, trên thế giới khó tìm.
Không biết còn cho là đầu óc của cha mẹ có vấn đề......
Chỉ có Mặc Thiếu Thiên cùng Lâm Tử Lam thoạt nhìn, hết sức bình tĩnh, dáng vẻ giống như không có chuyện gì.
Cho nên, sau khi ăn xong, mọi người trở về phòng riêng của mình nghỉ ngơi.
Đã gần hai giờ.
Lâm Tử Lam đi tắm rửa, Mặc Thiếu Thiên bị thương đến mức không thể tắm, chỉ có thể dùng khăn lông lau người, đơn giản rửa sạch một chút.
Sau khi Lâm Tử Lam tắm rửa xong đi ra ngoài, Mặc Thiếu Thiên cởi quần áo đầy khó khăn, thấy dáng vẻ kia không được tự nhiên, Lâm Tử Lam đi nhanh qua giúp anh cởi đồ.
"Mặc tổng, hôm nay anh thật oai phong!" Vừa cởi, Lâm Tử Lam vẫn không quên khích lệ.
Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên hiểu sai, thân thể không khỏi phản ứng.
"Vậy em có muốn biết một chút về cơ thể oai phong của anh không?" Vừa nói, đôi mắt Mặc Thiếu Thiên có thâm ý nhìn Lâm Tử Lam.
Thấy ánh mắt Mặc Thiếu Thiên, mặt Lâm Tử Lam thoáng cái đỏ lên, "Đừng làm bậy, đây là Mặc gia!"
Nghe thấy Lâm Tử Lam nói, Mặc Thiếu Thiên cười, "Hiệu quả cách âm rất tốt!"
Lâm Tử Lam, "......"
"Hiệu quả cách âm của bé không được tốt lắm!" Lâm Tử Lam chỉ bụng nói.
Hiện tại bụng Lâm Tử Lam giống như thánh chỉ, chỉ cần mang bé ra, dù thế nào Mặc Thiếu Thiên cũng sẽ thỏa hiệp.
Cúi đầu, "Được rồi!"
Dù sao, đã sắp được hai tháng, kiên trì thêm một tháng, anh có thể muốn làm gì thì làm......
Chỉ cần nghĩ như vậy, Mặc Thiếu Thiên tự an ủi.
Lúc này, Lâm Tử Lam giúp Mặc Thiếu Thiên cởi áo sơ mi, sau đó cầm khăn lông giúp anh lau người.
Không hề đề cập đến chuyện của Cung Ái Lâm.
Chuyện như thế này, cần thuận theo tự nhiên, giữa những người có thù hận sâu nặng như vậy, không phải chỉ một vài lời là có thể hóa giải, chuyện này cần thời gian dài mới có thể từ từ hóa giải.
Hai người rất hiểu ý nên không nói chuyện này, hai người làm xong, đã hai giờ sáng, Lâm Tử Lam đã buồn ngủ mắt mở không ra, nằm xuống ngủ ngay lập tức.
Cho dù Mặc Thiếu Thiên có bất kỳ ý nghĩ, nhìn thấy dáng vẻ Lâm Tử Lam ngủ say như vậy, cũng không nỡ lòng nào.
Không có cách nào, Mặc Thiếu Thiên cũng chỉ có thể biết điều nằm yên ngủ.
Hôm sau.
Lâm Tử Lam dậy rất trễ, bởi vì mang thai, mấy ngày này càng ngày càng mệt nhọc, hơn nữa ngủ rất say.
Lúc cô tỉnh đã gần mười giờ, Mặc Thiếu Thiên đã đi.
Biết anh phải đến công ty, Lâm Tử Lam không nói gì, thay bộ đồ khác rồi đi xuống lầu.
Người trong nhà, không khác mọi ngày, Hi Hi cùng Mặc Vũ đi học, Mặc Thiếu Thiên cùng Mặc Thiếu Quần đến công ty, ngay cả Mặc lão cũng đã đi sắp xếp người chuẩn bị hội trường kết hôn, nên hiện tại trong nhà, ngoài thím Lý, chỉ có cô cùng Cung Ái Lâm.
Lúc Lâm Tử Lam đi xuống, Cung Ái Lâm đang ngồi uống sữa tươi, đọc báo.
Thật ra Cung Ái Lâm chính là một người phụ nữ có ý chí hết sức kiên cường, chẳng qua bà được gả cho một người đàn ông còn kiên cường mạnh mẽ hơn nhiều so với bà.
Lâm Tử Lam nhìn bà ta rồi trực tiếp đi xuống.
"Thím Lý!" Lâm Tử Lam chậm rãi kêu một tiếng.
Lúc nhìn thấy Lâm Tử Lam, thím Lý cười, "Thiếu phu nhân, cô đã dậy rồi à?!"
"Ừ!" Lâm Tử Lam gật đầu.
"Ăn sáng đi!" Thím Lý nói.
Lâm Tử Lam gật đầu, sau đó ngồi vào bàn chuẩn bị ăn.
"Đợi tý!"
Lâm Tử Lam vừa định ăn, Cung Ái Lâm đã mở miệng, Lâm Tử Lam hơi ngẩn ra, lúc này, tầm mắt Cung Ái Lâm nhìn tới đây, sau đó nhìn thím Lý, "Sữa tươi đã nguội, cô không biết phụ nữ có thai uống sữa lạnh sẽ dễ bị nôn mửa sao?"
Nghe thế, thím Lý sửng sốt, sau đó chợt hiểu ra, "A, được, tôi biết rồi!"
Vừa nói, thím Lý vội vàng bưng đồ từ trên bàn lên, "Thiếu phu nhân, tôi đi hâm nóng lại!" Vừa nói, vừa bưng vào.
Thật ra thì, sữa tươi cũng không lạnh lắm, Lâm Tử Lam sờ vào cái ly thì thấy vẫn còn ấm.
Chẳng qua, Lâm Tử Lam cảm nhận được đây chính là ý tốt của Cung Ái Lâm.
Bà từ từ thay đổi mình.
Sau khi thím Lý đi vào, Lâm Tử Lam nhìn Cung Ái Lâm, cười, "Cám ơn!"
Không nghĩ tới Lâm Tử Lam khách khí nói cám ơn như vậy, Cung Ái Lâm cảm giác hơi lúng túng, cúi mặt cũng không nói gì, tiếp tục đọc báo, ăn sáng.
Lâm Tử Lam cũng không nói gì, cầm lấy một tờ báo khác trên bàn.
Đọc tin tức, hơn nữa, đập vào mắt chính là hôn lễ của Trần Mặc cùng Lăng Nhược, xôn xao loan truyền.
Lăng Nhược và Trần Mặc, cuối cùng cũng kết hôn sao?
Cảnh Thần làm sao bây giờ?
Nhìn tin tức này, Lâm Tử Lam chau mày, trong lòng Cảnh Thần, hẳn là rất khó chịu.
Lúc đang suy nghĩ, thím Lý bưng bữa sáng đi ra.
"Thiếu phu nhân, xong rồi, có thể ăn!" Thím Lý nói.
"Cám ơn thím Lý!" Lâm Tử Lam cười nói.
Thím Lý cười, không nói gì, tiếp tục bận rộn vào bếp.
Lâm Tử Lam ăn bữa sáng, vừa ăn, trong lòng nghĩ về Cảnh Thần, mấy ngày nay trở về, chưa gọi điện thoại cho cô ấy.
Lúc đang suy nghĩ, chuông cửa vang lên.
Nghe thấy tiếng chuông, thím Lý lập tức từ nhà bếp đi ra mở cửa.
"Xin chào, xin hỏi Lâm Tử Lam có ở đây không?" Giọng nói du dương truyền từ cửa tới.
Nghe thấy tên, Lâm Tử Lam nghiêng đầu sang nhìn ra cửa.
Thím Lý còn nghi ngờ, "Ở đây, cô là......?"
"Cảnh Thần!?" Giọng nói Lâm Tử Lam ở phía sau vang lên.
"Tử Lam!" Cảnh Thần đứng ở cửa cười.
"Thím Lý, là bạn tôi!" Lâm Tử Lam nói chuyện cùng thím Lý.
"Thì ra là bạn của thiếu phu nhân, mời vào nhà!" Thím Lý vội vàng tránh qua.
Cảnh Thần cười, đi vào.
Nhìn Lâm Tử Lam không nhịn được cười mở miệng, "Hiện tại đã trở thành thiếu phu nhân rồi!"
Lâm Tử Lam cười, "Cậu còn trêu mình!"
"Nào có, cậu trở lại cũng không nhớ gọi điện thoại cho mình!" Cảnh Thần nói.
"Vào trong rồi giải thích, cậu ăn sáng chưa?" Lâm Tử Lam hỏi.
Cảnh Thần gật đầu, "Đã ăn rồi!" Vừa nói, nhìn bữa sáng trên bàn, thấy Lâm Tử Lam chưa ăn, vội vàng mở miệng, "Cậu mau ăn đi, mình chờ cậu!"
Lâm Tử Lam gật đầu, không nói gì mà tiếp tục ăn.
Lúc này, Cảnh Thần nhìn thấy Cung Ái Lâm, gật đầu, tỏ vẻ chào hỏi, trừ lần đó ra, cũng không nói thêm điều gì.
Sau khi Lâm Tử Lam ăn xong bữa sáng, nhìn cô, "Sao cậu biết mà đến đây?"
"Nghe nói cậu trở lại, mình tới đây thăm, cậu sắp kết hôn cùng Mặc tổng, nên mình muốn làm phù dâu cho cậu!" Cảnh Thần cười nói.
"Đó là đương nhiên, nhất định cậu sẽ là phù dâu!" Lâm Tử Lam cười nói, "Đến lúc đó, cậu cùng Từ Từ sẽ mặc lễ phục của phù dâu!"
"Nhất định phải như vậy!" Cảnh Thần cười nói, "Đúng rồi, sắp kết hôn, hai người may lễ phục chưa!?" Cảnh Thần hỏi, "Cái này phải chuẩn bị trước!"
"Thiếu Thiên nói sẽ gửi từ nước Pháp tới đây, cùng với lễ phục phù dâu cũng sẽ có, cho nên không cần đi thử!"
Nghe thế, Cảnh Thần nhíu mày, "Anh ấy biết kích cỡ sao? Chẳng may không vừa thì làm sao bây giờ?"
"Cậu phải tin tưởng ánh mắt nhìn người của Mặc tổng, tung hoành tình trường biết bao nhiêu năm, kích cỡ bao nhiêu cũng có thể nhận ra!" Lâm Tử Lam nói.
Nghe thế, Cảnh Thần như hiểu ra.
Chuyện này, cô tuyệt đối tin tưởng.
Chỉ là, lời này từ miệng Lâm Tử Lam nói ra, Cảnh Thần cảm thấy hết sức buồn cười.
Sau khi Cung Ái Lâm ăn xong thì đi lên lầu, còn Cảnh Thần cùng Lâm Tử Lam ở phòng khách nói chuyện, cười nói, rất náo nhiệt.
Đột nhiên, nghe thấy Cảnh Thần nói, "Cậu đang mang thai!?"
Thấy dáng vẻ Cảnh Thần ngạc nhiên, Lâm Tử Lam kéo cô, "Cậu đừng kích động!"
Cảnh Thần cũng cảm thấy mình hơi kích động, sau đó hạ thấp giọng, "Cậu nói thật?"
Lâm Tử Lam gật đầu, "Nếu không hôn lễ cũng sẽ không chuẩn bị nhanh như vậy, chỉ sợ bụng từng ngày lớn lên, đến lúc đó không thể mặc áo cưới!" Lâm Tử Lam nói.
Chiêu khích tướng, là để khiến Mặc Thiếu Quần chịu đi làm.
Hết lần này tới lần khác Mặc Thiếu Quần chỉ biết ăn chơi, nghe thấy anh chịu đi, mọi người đều yên tâm.
Ngay cả Cung Ái Lâm, cũng buông lỏng không ít, chỉ sợ lần này lại không được.
Chẳng qua là......
Ánh mắt của bà nhìn thoáng qua Mặc Thiếu Thiên, ánh mắt rất kỳ quái.
Chẳng lẽ nhiều năm như vậy, là do bà suy nghĩ nhiều sao?
Lúc này, Hi Hi mở miệng, "Cha, cha vừa bị thương, hôn lễ của cha với mẹ nên dời lại không?" Hi Hi nhìn anh hỏi.
Quá trình Mặc Thiếu Thiên cưới vợ rất gian khổ, vô cùng khó khăn, mỗi lần gần tới lúc kết hôn lại có chuyện rắc rối, lần này cũng không ngoại lệ.
Nghe nói thế, Mặc Thiếu Thiên lập tức ngẩng đầu, "Không dời lại, tuyệt đối không dời lại, cho dù tàn phế, cũng không dời lại!"
Lập tức vợ sẽ tới tay, dời lại lần nữa, anh không có lòng tin.
Mỗi lần gần tới lúc kết hôn, lại xảy ra chuyện rắc rối, dời lại nữa, không chừng sẽ xảy ra chuyện!
Nghe thấy Mặc Thiếu Thiên nói, mọi người đều khinh bỉ nhìn.
"Anh muốn tàn phế, cũng phải xem người ta còn cần anh hay không!" Mặc lão không nhịn được châm chọc nói.
Hi Hi gật đầu, đúng vậy, đúng vậy!
Nghe nói thế, Mặc Thiếu Thiên nghiêng đầu nhìn Lâm Tử Lam, "Vợ thân ái, nói cho họ biết, nếu như anh tàn phế, em còn cần anh hay không!?" Trên mặt Mặc Thiếu Thiên chắc chắn, vô cùng khẳng định.
Lâm Tử Lam ngồi bên cạnh Mặc Thiếu Thiên, vốn đang yên lặng ăn, song sau khi nghe Mặc Thiếu Thiên nói, Lâm Tử Lam suy nghĩ rất kỹ, sau đó lắc đầu, "Không cần!"
Mặc Thiếu Thiên, "......"
Mặt của anh, trong nháy mắt tối sầm lại.
Nhìn Lâm Tử Lam, Lâm Tử Lam nghiêm túc gật đầu, "Nếu như anh tàn phế, chưa nói em phải nuôi anh, còn phải nuôi đứa con trong bụng, em không đủ sức!"
Mặt Mặc Thiếu Thiên càng tối hơn, "Cho dù anh tàn phế, có thể kiếm tiền là được đúng không!?"
"Anh không phải dựa vào khuân vác kiếm tiền!" Mặc Thiếu Thiên nói.
Nghe thế, Lâm Tử Lam nghiêm túc gật đầu, "A, như vậy, em sẽ cần!"
Lời kia, nói ra rất miễn cưỡng!
Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên hài lòng gật đầu, "Yên tâm đi, cho dù tàn phế, về mặt tiền bạc, không cần lo lắng, không được, còn có bảo bối đây!" Mặc Thiếu Thiên nói.
Nghe thấy điều này, Lâm Tử Lam gật đầu, "Ừm, em biết rồi!"
Mọi người, "......"
Dường như, vấn đề này làm một người tổn thương rất đau đớn, khi họ cứ kết thúc như vậy.
Mọi người cũng biết đây chỉ là đùa giỡn.
Chẳng qua là......
Nhìn Mặc Thiếu Thiên cùng Lâm Tử Lam, mọi người không biết nên nói cái gì.
Hi Hi cũng thấy nhưng không thể trách, nghĩ cha và mẹ đều là người tuyệt sắc như vậy, trên thế giới khó tìm.
Không biết còn cho là đầu óc của cha mẹ có vấn đề......
Chỉ có Mặc Thiếu Thiên cùng Lâm Tử Lam thoạt nhìn, hết sức bình tĩnh, dáng vẻ giống như không có chuyện gì.
Cho nên, sau khi ăn xong, mọi người trở về phòng riêng của mình nghỉ ngơi.
Đã gần hai giờ.
Lâm Tử Lam đi tắm rửa, Mặc Thiếu Thiên bị thương đến mức không thể tắm, chỉ có thể dùng khăn lông lau người, đơn giản rửa sạch một chút.
Sau khi Lâm Tử Lam tắm rửa xong đi ra ngoài, Mặc Thiếu Thiên cởi quần áo đầy khó khăn, thấy dáng vẻ kia không được tự nhiên, Lâm Tử Lam đi nhanh qua giúp anh cởi đồ.
"Mặc tổng, hôm nay anh thật oai phong!" Vừa cởi, Lâm Tử Lam vẫn không quên khích lệ.
Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên hiểu sai, thân thể không khỏi phản ứng.
"Vậy em có muốn biết một chút về cơ thể oai phong của anh không?" Vừa nói, đôi mắt Mặc Thiếu Thiên có thâm ý nhìn Lâm Tử Lam.
Thấy ánh mắt Mặc Thiếu Thiên, mặt Lâm Tử Lam thoáng cái đỏ lên, "Đừng làm bậy, đây là Mặc gia!"
Nghe thấy Lâm Tử Lam nói, Mặc Thiếu Thiên cười, "Hiệu quả cách âm rất tốt!"
Lâm Tử Lam, "......"
"Hiệu quả cách âm của bé không được tốt lắm!" Lâm Tử Lam chỉ bụng nói.
Hiện tại bụng Lâm Tử Lam giống như thánh chỉ, chỉ cần mang bé ra, dù thế nào Mặc Thiếu Thiên cũng sẽ thỏa hiệp.
Cúi đầu, "Được rồi!"
Dù sao, đã sắp được hai tháng, kiên trì thêm một tháng, anh có thể muốn làm gì thì làm......
Chỉ cần nghĩ như vậy, Mặc Thiếu Thiên tự an ủi.
Lúc này, Lâm Tử Lam giúp Mặc Thiếu Thiên cởi áo sơ mi, sau đó cầm khăn lông giúp anh lau người.
Không hề đề cập đến chuyện của Cung Ái Lâm.
Chuyện như thế này, cần thuận theo tự nhiên, giữa những người có thù hận sâu nặng như vậy, không phải chỉ một vài lời là có thể hóa giải, chuyện này cần thời gian dài mới có thể từ từ hóa giải.
Hai người rất hiểu ý nên không nói chuyện này, hai người làm xong, đã hai giờ sáng, Lâm Tử Lam đã buồn ngủ mắt mở không ra, nằm xuống ngủ ngay lập tức.
Cho dù Mặc Thiếu Thiên có bất kỳ ý nghĩ, nhìn thấy dáng vẻ Lâm Tử Lam ngủ say như vậy, cũng không nỡ lòng nào.
Không có cách nào, Mặc Thiếu Thiên cũng chỉ có thể biết điều nằm yên ngủ.
Hôm sau.
Lâm Tử Lam dậy rất trễ, bởi vì mang thai, mấy ngày này càng ngày càng mệt nhọc, hơn nữa ngủ rất say.
Lúc cô tỉnh đã gần mười giờ, Mặc Thiếu Thiên đã đi.
Biết anh phải đến công ty, Lâm Tử Lam không nói gì, thay bộ đồ khác rồi đi xuống lầu.
Người trong nhà, không khác mọi ngày, Hi Hi cùng Mặc Vũ đi học, Mặc Thiếu Thiên cùng Mặc Thiếu Quần đến công ty, ngay cả Mặc lão cũng đã đi sắp xếp người chuẩn bị hội trường kết hôn, nên hiện tại trong nhà, ngoài thím Lý, chỉ có cô cùng Cung Ái Lâm.
Lúc Lâm Tử Lam đi xuống, Cung Ái Lâm đang ngồi uống sữa tươi, đọc báo.
Thật ra Cung Ái Lâm chính là một người phụ nữ có ý chí hết sức kiên cường, chẳng qua bà được gả cho một người đàn ông còn kiên cường mạnh mẽ hơn nhiều so với bà.
Lâm Tử Lam nhìn bà ta rồi trực tiếp đi xuống.
"Thím Lý!" Lâm Tử Lam chậm rãi kêu một tiếng.
Lúc nhìn thấy Lâm Tử Lam, thím Lý cười, "Thiếu phu nhân, cô đã dậy rồi à?!"
"Ừ!" Lâm Tử Lam gật đầu.
"Ăn sáng đi!" Thím Lý nói.
Lâm Tử Lam gật đầu, sau đó ngồi vào bàn chuẩn bị ăn.
"Đợi tý!"
Lâm Tử Lam vừa định ăn, Cung Ái Lâm đã mở miệng, Lâm Tử Lam hơi ngẩn ra, lúc này, tầm mắt Cung Ái Lâm nhìn tới đây, sau đó nhìn thím Lý, "Sữa tươi đã nguội, cô không biết phụ nữ có thai uống sữa lạnh sẽ dễ bị nôn mửa sao?"
Nghe thế, thím Lý sửng sốt, sau đó chợt hiểu ra, "A, được, tôi biết rồi!"
Vừa nói, thím Lý vội vàng bưng đồ từ trên bàn lên, "Thiếu phu nhân, tôi đi hâm nóng lại!" Vừa nói, vừa bưng vào.
Thật ra thì, sữa tươi cũng không lạnh lắm, Lâm Tử Lam sờ vào cái ly thì thấy vẫn còn ấm.
Chẳng qua, Lâm Tử Lam cảm nhận được đây chính là ý tốt của Cung Ái Lâm.
Bà từ từ thay đổi mình.
Sau khi thím Lý đi vào, Lâm Tử Lam nhìn Cung Ái Lâm, cười, "Cám ơn!"
Không nghĩ tới Lâm Tử Lam khách khí nói cám ơn như vậy, Cung Ái Lâm cảm giác hơi lúng túng, cúi mặt cũng không nói gì, tiếp tục đọc báo, ăn sáng.
Lâm Tử Lam cũng không nói gì, cầm lấy một tờ báo khác trên bàn.
Đọc tin tức, hơn nữa, đập vào mắt chính là hôn lễ của Trần Mặc cùng Lăng Nhược, xôn xao loan truyền.
Lăng Nhược và Trần Mặc, cuối cùng cũng kết hôn sao?
Cảnh Thần làm sao bây giờ?
Nhìn tin tức này, Lâm Tử Lam chau mày, trong lòng Cảnh Thần, hẳn là rất khó chịu.
Lúc đang suy nghĩ, thím Lý bưng bữa sáng đi ra.
"Thiếu phu nhân, xong rồi, có thể ăn!" Thím Lý nói.
"Cám ơn thím Lý!" Lâm Tử Lam cười nói.
Thím Lý cười, không nói gì, tiếp tục bận rộn vào bếp.
Lâm Tử Lam ăn bữa sáng, vừa ăn, trong lòng nghĩ về Cảnh Thần, mấy ngày nay trở về, chưa gọi điện thoại cho cô ấy.
Lúc đang suy nghĩ, chuông cửa vang lên.
Nghe thấy tiếng chuông, thím Lý lập tức từ nhà bếp đi ra mở cửa.
"Xin chào, xin hỏi Lâm Tử Lam có ở đây không?" Giọng nói du dương truyền từ cửa tới.
Nghe thấy tên, Lâm Tử Lam nghiêng đầu sang nhìn ra cửa.
Thím Lý còn nghi ngờ, "Ở đây, cô là......?"
"Cảnh Thần!?" Giọng nói Lâm Tử Lam ở phía sau vang lên.
"Tử Lam!" Cảnh Thần đứng ở cửa cười.
"Thím Lý, là bạn tôi!" Lâm Tử Lam nói chuyện cùng thím Lý.
"Thì ra là bạn của thiếu phu nhân, mời vào nhà!" Thím Lý vội vàng tránh qua.
Cảnh Thần cười, đi vào.
Nhìn Lâm Tử Lam không nhịn được cười mở miệng, "Hiện tại đã trở thành thiếu phu nhân rồi!"
Lâm Tử Lam cười, "Cậu còn trêu mình!"
"Nào có, cậu trở lại cũng không nhớ gọi điện thoại cho mình!" Cảnh Thần nói.
"Vào trong rồi giải thích, cậu ăn sáng chưa?" Lâm Tử Lam hỏi.
Cảnh Thần gật đầu, "Đã ăn rồi!" Vừa nói, nhìn bữa sáng trên bàn, thấy Lâm Tử Lam chưa ăn, vội vàng mở miệng, "Cậu mau ăn đi, mình chờ cậu!"
Lâm Tử Lam gật đầu, không nói gì mà tiếp tục ăn.
Lúc này, Cảnh Thần nhìn thấy Cung Ái Lâm, gật đầu, tỏ vẻ chào hỏi, trừ lần đó ra, cũng không nói thêm điều gì.
Sau khi Lâm Tử Lam ăn xong bữa sáng, nhìn cô, "Sao cậu biết mà đến đây?"
"Nghe nói cậu trở lại, mình tới đây thăm, cậu sắp kết hôn cùng Mặc tổng, nên mình muốn làm phù dâu cho cậu!" Cảnh Thần cười nói.
"Đó là đương nhiên, nhất định cậu sẽ là phù dâu!" Lâm Tử Lam cười nói, "Đến lúc đó, cậu cùng Từ Từ sẽ mặc lễ phục của phù dâu!"
"Nhất định phải như vậy!" Cảnh Thần cười nói, "Đúng rồi, sắp kết hôn, hai người may lễ phục chưa!?" Cảnh Thần hỏi, "Cái này phải chuẩn bị trước!"
"Thiếu Thiên nói sẽ gửi từ nước Pháp tới đây, cùng với lễ phục phù dâu cũng sẽ có, cho nên không cần đi thử!"
Nghe thế, Cảnh Thần nhíu mày, "Anh ấy biết kích cỡ sao? Chẳng may không vừa thì làm sao bây giờ?"
"Cậu phải tin tưởng ánh mắt nhìn người của Mặc tổng, tung hoành tình trường biết bao nhiêu năm, kích cỡ bao nhiêu cũng có thể nhận ra!" Lâm Tử Lam nói.
Nghe thế, Cảnh Thần như hiểu ra.
Chuyện này, cô tuyệt đối tin tưởng.
Chỉ là, lời này từ miệng Lâm Tử Lam nói ra, Cảnh Thần cảm thấy hết sức buồn cười.
Sau khi Cung Ái Lâm ăn xong thì đi lên lầu, còn Cảnh Thần cùng Lâm Tử Lam ở phòng khách nói chuyện, cười nói, rất náo nhiệt.
Đột nhiên, nghe thấy Cảnh Thần nói, "Cậu đang mang thai!?"
Thấy dáng vẻ Cảnh Thần ngạc nhiên, Lâm Tử Lam kéo cô, "Cậu đừng kích động!"
Cảnh Thần cũng cảm thấy mình hơi kích động, sau đó hạ thấp giọng, "Cậu nói thật?"
Lâm Tử Lam gật đầu, "Nếu không hôn lễ cũng sẽ không chuẩn bị nhanh như vậy, chỉ sợ bụng từng ngày lớn lên, đến lúc đó không thể mặc áo cưới!" Lâm Tử Lam nói.
Bình luận truyện