Gia Đình Cực Phẩm: Cha Cường Hãn, Con Trai Thiên Tài, Mẹ Phúc Hắc
Chương 92: Trọng nhược tình mang thai
Edit: Oanh Love
Trọng Nhược Tình hỏi một đằng lại trả lời một nẻo " Lâm Tử Lam, cô yêm tâm, tôi sẽ không để cho cô có cuộc sống tốt tại A Thị.Tôi xin thề, nếu Trọng Nhược Tình tôi một ngày còn sống ở A Thị, thì tôi quyết không để cho cô sống mạnh khỏe qua ngày. Nhất định, tôi sẽ làm cho cô sống không bằng chết! "
Tử Lam đứng im tại chổ,mím môi, nhìn Trọng Nhược Tình...cô cũng không nói gì.
Bảy năm trước, chính xác đã xảy ra một chuyện ngoài ý muốn, nhưng theo cách nghĩ của Trọng Nhược Tình cho dù cô muốn giải thích như thế nào, Trọng Nhược Tình cũng sẽ không tin tưởng. ( Đoạn này vô duyên nè, Lam tỷ đến trước con mụ điên kia mà..cần gì giải thích nhỉ...)
Trọng Nhược Tình hung hăng trừng mắt nhìn Tử Lam, xoay người muốn đi, nguyên nhân có lẽ do quá kích động nên lúc cô xoay người không để ý dưới chân, đột nhiên trượt chân, cả người ngã lăn xuống bậc thang.
" A......." Trọng Nhược Tình hét một tiếng, cả người ngã về phía sau, lăn từ trên cao té xuống.
Do Tử Lam quay đầu sang chổ khác, thời điểm thấy, cô đột nhiên vươn tay nghĩ muốn giúp đỡ nhưng cô không ngờ mình không giúp được gì..
Trơ mắt nhìn Trọng Nhược Tình từ trên cầu thang lăn xuống dưới.
Cô đứng im ngay bậc thang, có chút hoảng hốt, tuy là chỉ có mấy bậc thang, nhưng mà....
Một số người vây lại đây, nhìn Trọng Nhược Tình ngã từ cầu thang xuống ai cũng giật mình hoảng hốt, ánh mắt nhìn Tử Lam không thể tin nổi, ánh mắt kia giống như chắc chắn người đẩy Trọng Nhược Tình xuống chính là Tử Lam, mọi người cực kỳ hoảng sợ, sau đó hét to " Trưởng phòng, trưởng phòng, cô làm sao vậy.....người đâu mau tới a, Trưởng phòng ngã cầu thang rồi! "
Một tiếng la này, mấy đồng nghiệp vội vàng chạy tới.
Tất cả mọi người ba chân bốn cẳng vọt đến.
Mặc Thiếu Thiên vừa vào công ty, sắc mặt lo lắng, yêu nghiệt, cao quý bức người.
Ngày hôm đó, sau khi anh lái xe đi, không ngờ nhận được điện thoại của Vân Dục gọi tới, bên nước Mỹ xảy ra chút chuyện, anh liền cấp tốc bay qua ngay, đi chính là nữa tháng....
Mặc Thiếu Thiên mới vừa vào công ty, nhìn thấy gương mặt hốt hoảng của mọi người.
" Đã xảy ra chuyện gì? " Mặc Thiếu Thiên lạnh lùng nghiêm mặt hỏi một nhân viên.
" Trưởng phòng thiết kế ngã cầu thang! " có một nhân viên vội vàng trả lời.
Mặc Thiếu Thiên đứng đó, sửng sốt.
Một giây sau đó, anh cất bước hướng đến cầu thang đi tới.
Song, thời điểm Mặc Thiếu Thiên đi tới, Tử Lam vẫn đứng im trên cầu thang.
Phút chốc bốn mắt nhìn nhau, dường như chất chứa rất nhiều thứ tình cảm suy nghĩ phức tạp xen lẫn..
Ánh mắt Mặc Thiếu Thiên đang nhìn Tử Lam vội vàng dời đi, nhìn về phía cầu thang, ngay khi thấy người đang nằm dưới đất, ánh mắt anh đột nhiên phóng đại.
Không nói hai lời, vọt thẳng tới.
" Nhược Tình......" Đầu mi Mặc Thiếu Thiên nhíu lên " Đã xảy ra chuyện gì? " Sắc mặt anh bắt đầu âm chí, mặt lạnh hỏi.
" Mặc tổng, tôi không biết chuyện gì đã xãy ra, chỉ biết Trưởng phòng cùng Lâm tiểu thư đang cải nhau ở nơi này, thời điểm chúng tôi tiến vào thì đã thấy Trưởng phòng ngã cầu thang...." Một nhân viên mơ hồ kể lại, ý như khẳng định người đẩy Trọng Nhược Tình xuống cầu thang chính là Tử Lam.
Tử Lam đứng im tại chổ, nghe nhân viên thuật lại sự việc, mày cô khẽ cau.
Mặc Thiếu Thiên ngẩng đầu lên nhìn Tử Lam, ánh mắt tĩnh mịch làm cho người ta không biết giờ nay anh đang nghĩ gì.
Tử Lam vẫn đứng im, không nói gì, ánh mắt thẳng thẳng.
Cô không có làm, không thẹn với lương tâm.
Trọng Nhược Tình té xuống, trên mặt có vế rách, đầu tiên là thân thể cứng ngắc, con ngươi trợn to, trong nháy mắt, sắc mặt trở nên tái nhợt.
" Đau....bụng của em thật đau...á...đau quá! " Cô một tay ôm bụng, bộ dáng rất khó chịu.
Mặc Thiếu Thiên nhìn dáng vẽ khó chịu của cô, cúi người, không nói hai lời, ôm nàng muốn đi.
" Á, máu, thật nhiều máu..." Có một đồng nghiệp vội hô to.
Mặc Thiếu Thiên đang ôm Trọng Nhược Tình, anh cũng phát hiện dưới thân thể cô chảy ra rất nhiều máu...
Tử Lam cũng nhìn vết máu trên đất, mơ hồ cô cũng đoán được chuyện gì.
Mặc Thiếu Thiên gương mặt lạnh lùng đáng sợ, ánh mắt sắc bén nhìn phía dưới của cô, trong lòng anh cũng đã đoán được đôi chút.
" Mau bấm 120 gọi xe cứu thương! " Mặc Thiếu Thiên hô lên một tiếng.
Một nhân viên đứng bên cạnh anh cũng bị dọa sợ nhảy dựng lên, gật đầu liên tục, nhanh chóng gọi xe cứu thương.
Mặc Thiếu Thiên ôm Trọng Nhược Tình xông ra phía cửa, Trọng Nhược Tình lại nắm lấy y phục của anh " Thiếu Thiên, bụng của em đau quá, em không....muốn chết! "
" Sẽ không, em nhất định sẽ không chết....." Mặc Thiếu Thiên kiên định nói " Đừng nói gì nứa hết, để anh đưa em đến bệnh viện! "
" Thiếu Thiên! " Bàn tay Trọng Nhược Tình nắm được y phục bả vai, âm thanh run rẫy " Thiếu Thiên, có lẽ em sắp chết rồi, nhưng trước khi chết, em có một chuyện muốn nói cho anh biết, mặc kệ anh có tin hay không, người em yêu nhất chính là anh, so với bất cứ người nào, vì anh, em có thể làm bất cứ chuyện gì em cũng có thể làm.
Trọng Nhược Tình vừa nói vừa khóc ôm Mặc Thiếu Thiên.
Lời thổ lộ như vậy, khiến cho lòng mọi người đều chua xót.
Trọng Nhược Tình là một người kiêu căng đến cở nào vậy mà vào thời điểm ' trước khi chết ' một phen thổ lộ, khiến không ít người cảm động.
Nhưng trong đó không bao gồm Tử Lam, nếu xác thực từ nội tâm.
Có lẽ nói cô lòng dạ độc ác, nhưng thật sự cô không cách nào cảm động.
Mặc Thiếu Thiên nhìn Trọng Nhược Tình, kiên định nói " Anh bảo đảm, em sẽ không chết! " Mang theo giọng nói trước sao lạnh lùng bá đạo, nói xong anh ôm Trọng Nhược Tình đi mất.
Tử Lam đứng trên cầu thang, thời điểm Mặc Thiếu Thiên ôm Trọng Nhược Tình đi thoáng qua người cô, hai người chỉ thoảng qua nhau không cảm súc nào hết lúc này.
Cảm giác khi đó giống như, phương hướng của hai người cứ như vậy đi tới mỗi người một ngã.
Cô chỉ đứng im tại chổ, sắc mặt bình tĩnh khiến cho mọi người không cách nào hiểu rõ hiện giờ cô đang nghĩ gì.
Ngay khi bon họ đi thoáng qua cô, Tử Lam có chút giật mình, cô chứng kiến ánh mắt khiêu khích của Trọng Nhược Tình hướng về cô, khóe miệng lại cười hả hê, duy nhất chỉ khiến Tử Lam cảm thấy hai chữ... buồn cười!
^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^
Trong bệnh viện, Trọng Nhược Tình nhanh chóng được đưa vào phòng cấp cứu.
Mặc Thiếu Thiên vẫn chờ ở bên ngoài, gương mặt yêu nghiệt trở nên âm chí, thâm trầm, anh dựa vào trên tường, giống như đang suy tư cái gì.
Lúc này, Trọng Chính cùng Ân Tuệ sau khi nghe tin Trọng Nhược Tình gặp chuyện không may, cũng chạy tới.
" Thiếu Thiên, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? " Trọng Chính vội vã hỏi.
Nhưng Mặc Thiếu Thiên chỉ mím môi, không nói gì.
Sau đó có một nhân viên mở miệng " Trưởng phòng cùng Lâm tiểu thư không biết vì chuyện gì gây gổ ở cầu thang, tôi nghe tiếng hét của Trưởng phòng, chạy tới, đã nhìn thấy trưởng phòng lăn từ cầu thang xuống, mà Lâm tiểu thư thì đang đứng trên cầu thang...."
Lời nói không minh bạch tự mình thuật lại câu chuyện, lặp tức đem mũi đao hướng về Tử Lam.
" Lâm tiểu thư? Lâm tiểu thư là người nào? " Trọng Chính cau mày, âm lãnh hỏi.
" Chính là thiết kế sư mới của công ty, Lâm Tử Lam tiểu thư...." Nhân viên kia mới vừa nói xong, liền bị ánh mắt hung ác của Mặc Thiếu Thiên trừng lại, nhân viên kia sợ quá không dám lại mở miệng nói tiếp.
Trọng Chính lặp tức hiểu, Trọng Nhược Tình từng nói với ông về nữ nhân này, hơn nữa, đã từng cùng Mặc Thiếu Thiên náo ra xì căn đan, cũng bởi vì chuyện này, mới đớc thúc bọn họ đính hôn.
" Nhất định là cô ta, nhất định là nữ nhân kia, là ả làm hại Nhược Tình ngã cầu thang, nếu như Nhược Tình có chuyện gì, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho cô ta! " Ân Tuệ phẩn nộ hô lên, một câu đã cho rằng việc này đều do Tử Lam gây ra.
" Trọng phu nhân! Chuyện còn chưa được tra rõ cũng đừng nhanh như vậy kết luận! " Mặc Thiếu Thiên nhanh chóng phản đối cách nghĩ đó của bà, anh có thể chắc chắn khẳng định việc này không liên quan đến Tử Lam.
Trọng Chính bực tức không chịu được " Thiếu Thiên, chuyện này, cậu nhất định phải cho chúng ta và Nhược Tình một cái công đạo! Nhược Tình chúng ta dù sao cũng sống sung sướng từ nhỏ đến lớn, tại sao có thể bị một nhân viên quèn trong công ty khi dễ như vậy! "
Mặc Thiếu Thiên đứng im một bên, thấy Trọng Chính tức giận như thế, liền mở miệng " Trọng thị Trưởng, bác yên tâm, chuyện này nhất định cháu sẽ tra rõ ràng tất cả xem rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, cho mọi người một câu trả lời thỏa đáng! "
" Được, tôi chờ cậu, nếu như cậu không chịu tra rõ ràng, thì tôi nhất định sẽ nhúng tay vào bắt đầu điều tra! "
" Trọng thị trưởng nói những lời này, là không tin cháu sao? " Mặc Thiếu Thiên hỏi ngược lại, âm thanh không lớn, nhưng rất có trọng lượng.
Quan hệ giữa Trọng Chính và Mặc Thiếu Thiên phối hợp lẫn nhau, không có Mặc Thiếu Thiên, chỉ sợ không có vị trí của ông ngày hôm nay, Mặc Thiếu Thiên nhìn như yêu nghiệt nhưng Trọng Chính biết hắn không đơn giản, cho nên không bao giờ đụng đến hắn, ông biết, đắc tội với Mặc Thiếu Thiên không có cái gì tốt lành.
Ngay vào lúc này, cửa phòng cấp cứu chợt mở.
Nghe được âm thanh, Mặc Thiếu Thiên cùng vợ chồng Trọng Chính liền xông tới.
" Bác sĩ, cô ấy như thế nào? "
" Bác sĩ, con gái tôi như thế nào rồi? "
Mọi người đều đồng thanh hỏi.
Bác siwx bước ra, tháo khẩu trang xuống " Thân thể bệnh nhân cũng không có vết thương gì, chỉ xay xát nhẹ, nhưng quan trọng nhất chính là phải cẩn thận chăm sóc, thân thể cô ấy suy yếu rất dễ dẫn đến sinh non. "
" Sinh non? "
Mọi người đều ngây ngẩn cả người..
" Bệnh nhân có thai được một tháng rồi, chẳng lẽ không ai biết sao? " Lần này Bác sĩ hỏi ngược lại.
Mọi người ai cũng giật mình sửng sốt.
Mặc Thiếu Thiên cũng không ngoại lệ.
Không ngờ Trọng Nhược Tình thế nhưng mang thai.....Một tháng, 1 tháng trước, thật sự bọn họ đã ở cùng nhau, khi đó Lâm Tử lam còn chưa xuất hiện trong tim anh, anh cùng Trọng Nhược Tình chính là một đôi, loại chuyện này là không thể tránh được.
Nhưng anh không ngờ, thế nhưng cô lại mang thai?
Các biện pháp, anh đều sử dụng rất tốt......
Vợ chồng Trọng Chính cũng hoảng hốt, không ngờ Trọng Nhược Tình thế nhưng có phúc khí như thế!
" Anh nói thật sao? Bác sĩ, con gái tôi có thai? " Trọng Chính liên tục hỏi, giờ phút này, vui mừng đến mức quên cả thân phận Thị trưởng của mình.
" Đúng, chỉ là theo tình huống bây giờ của bệnh nhân, thân thể rất suy yếu, nhất định phải được quan tâm chăm sóc thật kỹ, cần quan sát kiểm tra thêm, xác định không cón nguy hiểm mới có thể xuất viện được " Bác sĩ dùng cách nói nghề nghiệp chuyên môn của mình để giải thích.
" Được, vậy khi nào thì chúng tôi mới có thể vào trong thăm con gái? " Ân Tuệ gấp gáp hỏi.
" Lát nữa bệnh nhân sẽ được chuyển sang phòng bình thường, lúc đó mọi người đều có thể vào trong xem được! "
Trọng Chính gật đầu cảm ơn, sau đó Bác sĩ liền rời khỏi.
Mặc Thiếu Thiên đứng im tại chổ, trên mặt không có một chút dấu hiệu nào của sự vui mừng khi nghe tin này.
Anh đối với đứa bé không thích, nhưng không ngờ Trọng Nhược Tình thế nhưng lại mang thai, điều này nằm ngoài dự liệu của anh...
Trọng Nhược Tình hỏi một đằng lại trả lời một nẻo " Lâm Tử Lam, cô yêm tâm, tôi sẽ không để cho cô có cuộc sống tốt tại A Thị.Tôi xin thề, nếu Trọng Nhược Tình tôi một ngày còn sống ở A Thị, thì tôi quyết không để cho cô sống mạnh khỏe qua ngày. Nhất định, tôi sẽ làm cho cô sống không bằng chết! "
Tử Lam đứng im tại chổ,mím môi, nhìn Trọng Nhược Tình...cô cũng không nói gì.
Bảy năm trước, chính xác đã xảy ra một chuyện ngoài ý muốn, nhưng theo cách nghĩ của Trọng Nhược Tình cho dù cô muốn giải thích như thế nào, Trọng Nhược Tình cũng sẽ không tin tưởng. ( Đoạn này vô duyên nè, Lam tỷ đến trước con mụ điên kia mà..cần gì giải thích nhỉ...)
Trọng Nhược Tình hung hăng trừng mắt nhìn Tử Lam, xoay người muốn đi, nguyên nhân có lẽ do quá kích động nên lúc cô xoay người không để ý dưới chân, đột nhiên trượt chân, cả người ngã lăn xuống bậc thang.
" A......." Trọng Nhược Tình hét một tiếng, cả người ngã về phía sau, lăn từ trên cao té xuống.
Do Tử Lam quay đầu sang chổ khác, thời điểm thấy, cô đột nhiên vươn tay nghĩ muốn giúp đỡ nhưng cô không ngờ mình không giúp được gì..
Trơ mắt nhìn Trọng Nhược Tình từ trên cầu thang lăn xuống dưới.
Cô đứng im ngay bậc thang, có chút hoảng hốt, tuy là chỉ có mấy bậc thang, nhưng mà....
Một số người vây lại đây, nhìn Trọng Nhược Tình ngã từ cầu thang xuống ai cũng giật mình hoảng hốt, ánh mắt nhìn Tử Lam không thể tin nổi, ánh mắt kia giống như chắc chắn người đẩy Trọng Nhược Tình xuống chính là Tử Lam, mọi người cực kỳ hoảng sợ, sau đó hét to " Trưởng phòng, trưởng phòng, cô làm sao vậy.....người đâu mau tới a, Trưởng phòng ngã cầu thang rồi! "
Một tiếng la này, mấy đồng nghiệp vội vàng chạy tới.
Tất cả mọi người ba chân bốn cẳng vọt đến.
Mặc Thiếu Thiên vừa vào công ty, sắc mặt lo lắng, yêu nghiệt, cao quý bức người.
Ngày hôm đó, sau khi anh lái xe đi, không ngờ nhận được điện thoại của Vân Dục gọi tới, bên nước Mỹ xảy ra chút chuyện, anh liền cấp tốc bay qua ngay, đi chính là nữa tháng....
Mặc Thiếu Thiên mới vừa vào công ty, nhìn thấy gương mặt hốt hoảng của mọi người.
" Đã xảy ra chuyện gì? " Mặc Thiếu Thiên lạnh lùng nghiêm mặt hỏi một nhân viên.
" Trưởng phòng thiết kế ngã cầu thang! " có một nhân viên vội vàng trả lời.
Mặc Thiếu Thiên đứng đó, sửng sốt.
Một giây sau đó, anh cất bước hướng đến cầu thang đi tới.
Song, thời điểm Mặc Thiếu Thiên đi tới, Tử Lam vẫn đứng im trên cầu thang.
Phút chốc bốn mắt nhìn nhau, dường như chất chứa rất nhiều thứ tình cảm suy nghĩ phức tạp xen lẫn..
Ánh mắt Mặc Thiếu Thiên đang nhìn Tử Lam vội vàng dời đi, nhìn về phía cầu thang, ngay khi thấy người đang nằm dưới đất, ánh mắt anh đột nhiên phóng đại.
Không nói hai lời, vọt thẳng tới.
" Nhược Tình......" Đầu mi Mặc Thiếu Thiên nhíu lên " Đã xảy ra chuyện gì? " Sắc mặt anh bắt đầu âm chí, mặt lạnh hỏi.
" Mặc tổng, tôi không biết chuyện gì đã xãy ra, chỉ biết Trưởng phòng cùng Lâm tiểu thư đang cải nhau ở nơi này, thời điểm chúng tôi tiến vào thì đã thấy Trưởng phòng ngã cầu thang...." Một nhân viên mơ hồ kể lại, ý như khẳng định người đẩy Trọng Nhược Tình xuống cầu thang chính là Tử Lam.
Tử Lam đứng im tại chổ, nghe nhân viên thuật lại sự việc, mày cô khẽ cau.
Mặc Thiếu Thiên ngẩng đầu lên nhìn Tử Lam, ánh mắt tĩnh mịch làm cho người ta không biết giờ nay anh đang nghĩ gì.
Tử Lam vẫn đứng im, không nói gì, ánh mắt thẳng thẳng.
Cô không có làm, không thẹn với lương tâm.
Trọng Nhược Tình té xuống, trên mặt có vế rách, đầu tiên là thân thể cứng ngắc, con ngươi trợn to, trong nháy mắt, sắc mặt trở nên tái nhợt.
" Đau....bụng của em thật đau...á...đau quá! " Cô một tay ôm bụng, bộ dáng rất khó chịu.
Mặc Thiếu Thiên nhìn dáng vẽ khó chịu của cô, cúi người, không nói hai lời, ôm nàng muốn đi.
" Á, máu, thật nhiều máu..." Có một đồng nghiệp vội hô to.
Mặc Thiếu Thiên đang ôm Trọng Nhược Tình, anh cũng phát hiện dưới thân thể cô chảy ra rất nhiều máu...
Tử Lam cũng nhìn vết máu trên đất, mơ hồ cô cũng đoán được chuyện gì.
Mặc Thiếu Thiên gương mặt lạnh lùng đáng sợ, ánh mắt sắc bén nhìn phía dưới của cô, trong lòng anh cũng đã đoán được đôi chút.
" Mau bấm 120 gọi xe cứu thương! " Mặc Thiếu Thiên hô lên một tiếng.
Một nhân viên đứng bên cạnh anh cũng bị dọa sợ nhảy dựng lên, gật đầu liên tục, nhanh chóng gọi xe cứu thương.
Mặc Thiếu Thiên ôm Trọng Nhược Tình xông ra phía cửa, Trọng Nhược Tình lại nắm lấy y phục của anh " Thiếu Thiên, bụng của em đau quá, em không....muốn chết! "
" Sẽ không, em nhất định sẽ không chết....." Mặc Thiếu Thiên kiên định nói " Đừng nói gì nứa hết, để anh đưa em đến bệnh viện! "
" Thiếu Thiên! " Bàn tay Trọng Nhược Tình nắm được y phục bả vai, âm thanh run rẫy " Thiếu Thiên, có lẽ em sắp chết rồi, nhưng trước khi chết, em có một chuyện muốn nói cho anh biết, mặc kệ anh có tin hay không, người em yêu nhất chính là anh, so với bất cứ người nào, vì anh, em có thể làm bất cứ chuyện gì em cũng có thể làm.
Trọng Nhược Tình vừa nói vừa khóc ôm Mặc Thiếu Thiên.
Lời thổ lộ như vậy, khiến cho lòng mọi người đều chua xót.
Trọng Nhược Tình là một người kiêu căng đến cở nào vậy mà vào thời điểm ' trước khi chết ' một phen thổ lộ, khiến không ít người cảm động.
Nhưng trong đó không bao gồm Tử Lam, nếu xác thực từ nội tâm.
Có lẽ nói cô lòng dạ độc ác, nhưng thật sự cô không cách nào cảm động.
Mặc Thiếu Thiên nhìn Trọng Nhược Tình, kiên định nói " Anh bảo đảm, em sẽ không chết! " Mang theo giọng nói trước sao lạnh lùng bá đạo, nói xong anh ôm Trọng Nhược Tình đi mất.
Tử Lam đứng trên cầu thang, thời điểm Mặc Thiếu Thiên ôm Trọng Nhược Tình đi thoáng qua người cô, hai người chỉ thoảng qua nhau không cảm súc nào hết lúc này.
Cảm giác khi đó giống như, phương hướng của hai người cứ như vậy đi tới mỗi người một ngã.
Cô chỉ đứng im tại chổ, sắc mặt bình tĩnh khiến cho mọi người không cách nào hiểu rõ hiện giờ cô đang nghĩ gì.
Ngay khi bon họ đi thoáng qua cô, Tử Lam có chút giật mình, cô chứng kiến ánh mắt khiêu khích của Trọng Nhược Tình hướng về cô, khóe miệng lại cười hả hê, duy nhất chỉ khiến Tử Lam cảm thấy hai chữ... buồn cười!
^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^
Trong bệnh viện, Trọng Nhược Tình nhanh chóng được đưa vào phòng cấp cứu.
Mặc Thiếu Thiên vẫn chờ ở bên ngoài, gương mặt yêu nghiệt trở nên âm chí, thâm trầm, anh dựa vào trên tường, giống như đang suy tư cái gì.
Lúc này, Trọng Chính cùng Ân Tuệ sau khi nghe tin Trọng Nhược Tình gặp chuyện không may, cũng chạy tới.
" Thiếu Thiên, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? " Trọng Chính vội vã hỏi.
Nhưng Mặc Thiếu Thiên chỉ mím môi, không nói gì.
Sau đó có một nhân viên mở miệng " Trưởng phòng cùng Lâm tiểu thư không biết vì chuyện gì gây gổ ở cầu thang, tôi nghe tiếng hét của Trưởng phòng, chạy tới, đã nhìn thấy trưởng phòng lăn từ cầu thang xuống, mà Lâm tiểu thư thì đang đứng trên cầu thang...."
Lời nói không minh bạch tự mình thuật lại câu chuyện, lặp tức đem mũi đao hướng về Tử Lam.
" Lâm tiểu thư? Lâm tiểu thư là người nào? " Trọng Chính cau mày, âm lãnh hỏi.
" Chính là thiết kế sư mới của công ty, Lâm Tử Lam tiểu thư...." Nhân viên kia mới vừa nói xong, liền bị ánh mắt hung ác của Mặc Thiếu Thiên trừng lại, nhân viên kia sợ quá không dám lại mở miệng nói tiếp.
Trọng Chính lặp tức hiểu, Trọng Nhược Tình từng nói với ông về nữ nhân này, hơn nữa, đã từng cùng Mặc Thiếu Thiên náo ra xì căn đan, cũng bởi vì chuyện này, mới đớc thúc bọn họ đính hôn.
" Nhất định là cô ta, nhất định là nữ nhân kia, là ả làm hại Nhược Tình ngã cầu thang, nếu như Nhược Tình có chuyện gì, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho cô ta! " Ân Tuệ phẩn nộ hô lên, một câu đã cho rằng việc này đều do Tử Lam gây ra.
" Trọng phu nhân! Chuyện còn chưa được tra rõ cũng đừng nhanh như vậy kết luận! " Mặc Thiếu Thiên nhanh chóng phản đối cách nghĩ đó của bà, anh có thể chắc chắn khẳng định việc này không liên quan đến Tử Lam.
Trọng Chính bực tức không chịu được " Thiếu Thiên, chuyện này, cậu nhất định phải cho chúng ta và Nhược Tình một cái công đạo! Nhược Tình chúng ta dù sao cũng sống sung sướng từ nhỏ đến lớn, tại sao có thể bị một nhân viên quèn trong công ty khi dễ như vậy! "
Mặc Thiếu Thiên đứng im một bên, thấy Trọng Chính tức giận như thế, liền mở miệng " Trọng thị Trưởng, bác yên tâm, chuyện này nhất định cháu sẽ tra rõ ràng tất cả xem rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, cho mọi người một câu trả lời thỏa đáng! "
" Được, tôi chờ cậu, nếu như cậu không chịu tra rõ ràng, thì tôi nhất định sẽ nhúng tay vào bắt đầu điều tra! "
" Trọng thị trưởng nói những lời này, là không tin cháu sao? " Mặc Thiếu Thiên hỏi ngược lại, âm thanh không lớn, nhưng rất có trọng lượng.
Quan hệ giữa Trọng Chính và Mặc Thiếu Thiên phối hợp lẫn nhau, không có Mặc Thiếu Thiên, chỉ sợ không có vị trí của ông ngày hôm nay, Mặc Thiếu Thiên nhìn như yêu nghiệt nhưng Trọng Chính biết hắn không đơn giản, cho nên không bao giờ đụng đến hắn, ông biết, đắc tội với Mặc Thiếu Thiên không có cái gì tốt lành.
Ngay vào lúc này, cửa phòng cấp cứu chợt mở.
Nghe được âm thanh, Mặc Thiếu Thiên cùng vợ chồng Trọng Chính liền xông tới.
" Bác sĩ, cô ấy như thế nào? "
" Bác sĩ, con gái tôi như thế nào rồi? "
Mọi người đều đồng thanh hỏi.
Bác siwx bước ra, tháo khẩu trang xuống " Thân thể bệnh nhân cũng không có vết thương gì, chỉ xay xát nhẹ, nhưng quan trọng nhất chính là phải cẩn thận chăm sóc, thân thể cô ấy suy yếu rất dễ dẫn đến sinh non. "
" Sinh non? "
Mọi người đều ngây ngẩn cả người..
" Bệnh nhân có thai được một tháng rồi, chẳng lẽ không ai biết sao? " Lần này Bác sĩ hỏi ngược lại.
Mọi người ai cũng giật mình sửng sốt.
Mặc Thiếu Thiên cũng không ngoại lệ.
Không ngờ Trọng Nhược Tình thế nhưng mang thai.....Một tháng, 1 tháng trước, thật sự bọn họ đã ở cùng nhau, khi đó Lâm Tử lam còn chưa xuất hiện trong tim anh, anh cùng Trọng Nhược Tình chính là một đôi, loại chuyện này là không thể tránh được.
Nhưng anh không ngờ, thế nhưng cô lại mang thai?
Các biện pháp, anh đều sử dụng rất tốt......
Vợ chồng Trọng Chính cũng hoảng hốt, không ngờ Trọng Nhược Tình thế nhưng có phúc khí như thế!
" Anh nói thật sao? Bác sĩ, con gái tôi có thai? " Trọng Chính liên tục hỏi, giờ phút này, vui mừng đến mức quên cả thân phận Thị trưởng của mình.
" Đúng, chỉ là theo tình huống bây giờ của bệnh nhân, thân thể rất suy yếu, nhất định phải được quan tâm chăm sóc thật kỹ, cần quan sát kiểm tra thêm, xác định không cón nguy hiểm mới có thể xuất viện được " Bác sĩ dùng cách nói nghề nghiệp chuyên môn của mình để giải thích.
" Được, vậy khi nào thì chúng tôi mới có thể vào trong thăm con gái? " Ân Tuệ gấp gáp hỏi.
" Lát nữa bệnh nhân sẽ được chuyển sang phòng bình thường, lúc đó mọi người đều có thể vào trong xem được! "
Trọng Chính gật đầu cảm ơn, sau đó Bác sĩ liền rời khỏi.
Mặc Thiếu Thiên đứng im tại chổ, trên mặt không có một chút dấu hiệu nào của sự vui mừng khi nghe tin này.
Anh đối với đứa bé không thích, nhưng không ngờ Trọng Nhược Tình thế nhưng lại mang thai, điều này nằm ngoài dự liệu của anh...
Bình luận truyện