Gia, Khẩu Vị Quá Nặng
Chương 119: V24.3: Giãy giụa (3)
Trong sân trường hoa lệ đầy ắp tiếng cười, từng tốp nam nữ sinh chưa từng nếm trải đắng cay cuộc đời đang mải hàn huyên vui đùa cùng nhau.
Có không ít học sinh vây quanh các bảng thông báo trước từng dãy phòng, hội học sinh vừa chính thức công bố kế hoạch chuyến tham quan cuối học kỳ.
Thời gian và địa điểm tham quan trong từng năm học là không giống nhau, năm nhất kết thúc học kỳ sớm nhất nên sẽ khởi hành đầu tiên, kế đến là năm hai, cuối cùng là năm ba.
Hội học sinh đã đề ra một vài địa điểm, để làm cho chuyến tham quan trở nên ý nghĩa hơn, những địa điểm này đều có bản sắc văn hóa đặc trưng – không nhất định phải là đô thị phồn hoa – đa số đều nằm ở các khu vực nông thôn nơi mà học sinh có thể trải nghiệm cuộc sống.
Trước khi kiểm tra cuối kỳ, lớp trưởng mỗi lớp đã báo cáo kết quả bỏ phiếu với hội học sinh, hội học sinh tổng hợp lại tổng số phiếu từ các lớp và lấy giá trị cao nhất.
Lúc này các học sinh đều đang bàn tán về những địa điểm tham quan mà mình chưa từng đến hay thậm chí chưa từng nghe qua. Các loại đặc sản, món ăn, phong tục nọ kia quả thực có chút xa xỉ, cũng giống như bình dân mơ ước được mở rộng mặt bằng.
Bên năm ba căn bản là không cần bỏ phiếu, chuyện Mộc Như Lam muốn đi núi Alps đã bị ai đó tiết lộ thành ra số phiếu nghiêng hẳn về phía núi Alps, hầu như lớp nào cũng vậy, và điều này hoàn toàn nằm trong dự kiến.
“Được rồi, núi Alps, mọi người có thể học cách vắt sữa, chăn dê, dắt trâu, tận hưởng một chút vẻ lãng mạn phong tình nơi thôn dã… Lại còn có thể chơi trượt tuyết nữa…” Mộc Như Lam vừa vui vẻ nhìn kết quả vừa nói với Trần Thanh, Thư Mẫn và các thành viên của hội học sinh, trông qua đáng yêu như một chú mèo vừa trộm được cá, làm người ta chỉ muốn đưa tay lên mà nựng.
Trần Thanh đẩy đẩy gọng kính, che đi gò má hơi hồng, “Mọi chuyện cứ quyết định như vậy đi, phần phía sau tớ sẽ lo liệu.”
Quyết định xong địa điểm tham quan, hội học sinh còn phải chuẩn bị chuyến bay. Về phần ở đâu, ăn gì, hành trình ra sao thì các lớp phải tự mình sắp xếp, có xảy ra chuyện gì thì cũng tự mình chịu trách nhiệm.
“Ừ, chuyện ấy giao cho cậu. Bên năm nhất cũng cần phải chú ý... bằng không cứ để chủ nhiệm lớp dẫn dắt.” Mộc Như Lam suy nghĩ trong chốc lát rồi nói. Tuy cấp sơ trung cũng tổ chức tham quan nhưng địa điểm chỉ giới hạn ở trong nước, phải lên cao trung mới được cho phép ra nước ngoài. Trẻ nhỏ rất dễ gây ra những chuyện ngoài ý muốn, mà năm một cao trung lại là thời kỳ phản nghịch nghiêm trọng nhất, nước ngoài không giống trong nước, cẩn thận vẫn hơn.
Trần Thanh gật gật đầu, “Được, tớ sẽ thông báo.”
“Vậy… mọi người đi ăn trưa đi.” Mọi chuyện đã giải quyết xong, Mộc Như Lam đứng dậy nói, những người khác cũng lần lượt nhận nhiệm vụ rồi rời khỏi phòng họp.
Mộc Như Lam thu thập tài liệu trên mặt bàn, thấy Thư Mẫn đang đứng yên tại chỗ tựa hồ có điều muốn nói, cô chớp mắt vài cái, “Sao thế?”
“Mình…”
“Chị!” Thư Mẫn vừa mở miệng thì đã bị cắt ngang bởi tiếng gọi của Mộc Như Sâm – người đã sớm mất kiên nhẫn khi phải mòn mỏi chờ chị mình họp xong. Mộc Như Sâm bĩu môi bước vào, cậu lơ đẹp Thư Mẫn, chỉ vội chạy đến làm nũng với Mộc Như Lam, “Chị, chị còn ở đây làm gì nữa? Đi ăn cơm đi, em đói muốn chết rồi.”
Mộc Như Lâm nhìn Thư Mẫn một cái, không hề lên tiếng.
Thư Mẫn nhìn dáng vẻ trẻ con của Mộc Như Sâm mà trong lòng thấy thật phiền chán, cô thuận tay vuốt vuốt mái tóc thoải mái đẹp trai của mình, khóe môi khẽ kéo một độ cong giễu cợt, “Trông tình cảm ghê, vẫn chưa cai sữa phải không?”
“Liên quan gì tới cô?!” Mộc Như Sâm lập tức hung hăng trừng qua. Cậu không ưa Thư Mẫn một chút nào, vừa vào năm ba sơ trung là đã thấy cô ta thường xuyên chạy đến sơ trung, đừng tưởng cậu không biết cô ta muốn bồi dưỡng một nhóm người không hâm mộ Mộc Như Lam hòng đấu với chị của cậu! Hừ, rõ ràng chị cậu làm hội trưởng rất tốt, thế mà cô ta vẫn nuôi âm mưu phản kích, đã vậy còn cấu kết với Bạch Tố Tình, nếu cô ta không ngầm đồng ý thì sao Bạch Tố Tình có thể tự tung tự tác trong hội học sinh được? Đúng là cái đồ đáng ghét!
“Hừ.” Thư Mẫn hừ một tiếng rồi cầm tài liệu đi thẳng ra ngoài, đầu ngẩng cao dương dương tự đắc, làm ánh mắt Mộc Như Sâm càng thêm âm trầm.
“Thôi thôi, em đói bụng mà phải không? Mình đi nào.” Mộc Như Lam bất đắc dĩ xoa đầu em trai, biểu cảm âm lãnh trên mặt cậu lập tức tiêu tan, cậu cười toe khoe hai chiếc răng nanh, thoạt nhìn cứ như một thiếu niên ngây thơ không biết gì cả.
Mộc Như Lâm cau mày, đôi mắt dưới tròng kính xẹt qua một tia nghi hoặc, dường như có chỗ nào đó không đúng, dường như có thứ gì đó đã vượt khỏi tầm kiểm soát của cậu…
Thế nhưng cậu còn chưa kịp tìm ra đáp án thì Mộc Như Lam đã giục cậu rời khỏi phòng họp, đôi tay ấm áp mềm mại ấy chỉ nhẹ nhàng kéo cậu đi nhưng lại như nắm lấy toàn bộ xúc cảm trên người cậu. Cậu hơi đưa tay lên để Mộc Như Lam bớt được một phần sức lực, nếu cô giữ không nổi mà buông lỏng tay thì biết làm sao bây giờ?
Cũng như câu chuyện thần linh ban cho tội nhân một sợi tơ cứu mạng, tội nhân rất muốn nắm chặt lấy sợi tơ có thể giúp hắn nhìn thấy ánh mặt trời, nhưng đồng thời cũng sợ bất cẩn làm đứt sợi tơ, cuối cùng hắn bị thần thu hồi sợi tơ vì không chịu chia sẻ với những tội nhân khác. Nhưng chẳng phải đó mới là bản tính của con người hay sao? Ai mà chịu buông bỏ sợi tơ cứu mạng? Ai mà chẳng sợ sợi tơ nhỏ mỏng manh sẽ đứt? Vậy mà thần lại gọi cái này là “tham lam và không thương người” rồi dứt khoát thu hồi sợi tơ…
Như vậy là sao hả…
Ban phát hy vọng rồi lại từ chối cứu rỗi, vị thần kia hẳn chỉ đang đùa cợt người đời mà thôi, nhìn bọn họ chìm nổi giữa thống khổ và hạnh phúc, ông ta nhất định là rất thích thú.
“… Núi Alps, thật muốn đi quá, còn được trượt tuyết nữa…” Cô gái ấy đang nói chuyện với Mộc Như Sâm, gương mặt trắng nõn dù không hứng nắng nhưng vẫn khiến người ta có cảm giác nó được phủ một lớp ánh sáng nhạt nhòa trong suốt, tạo nên một vẻ đẹp yếu ớt mà hết sức thánh khiết.
Mộc Như Lâm dời tầm mắt xuống đôi tay đang nắm của Mộc Như Sâm và Mộc Như Lam, khác hẳn cái nắm tay dè dặt của cậu, Mộc Như Sâm nắm rất chặt, gần như là mười ngón đan xen…
Lông mày Mộc Như Lâm nhíu lại, đôi mắt giấu dưới cặp kính dần dần lạnh đi, không được, cho dù là anh trai cũng không được, nếu “lòng tham” sẽ khiến sợi tơ bị thu hồi, vậy thì cậu sẽ cực lực đè xuống cái ý muốn vặn vẹo biến thái độc chiếm Mộc Như Lam, cậu tuyệt đối sẽ không lơi lỏng nội tâm ác ma này, tuyệt đối!
Cho nên, Mộc Như Sâm cũng không thể, tuyệt đối không thể! Bọn họ không thể độc chiếm Mộc Như Lam!
Cảm giác được mình vô thức nắm chặt lấy tay Mộc Như Lam, Mộc Như Lâm vội vàng thả lỏng, cậu lặng lẽ thở dài một hơi, đúng là không thể lơi lỏng, muốn khống chế dục vọng, quả thực không thể lơi lỏng dù chỉ một giây.
Trong lúc Mộc Như Lâm mải rối rắm thì ba chị em đã đến nhà ăn buffet. Mộc Như Sâm đói đến mức bụng kêu ầm ĩ, vội vàng cầm khay lấy đồ ăn. Mộc Như Lâm đi theo Mộc Như Lam đến chỗ ngồi, buông tay ra rồi mới bắt đầu lấy đồ ăn.
Có không ít học sinh vây quanh các bảng thông báo trước từng dãy phòng, hội học sinh vừa chính thức công bố kế hoạch chuyến tham quan cuối học kỳ.
Thời gian và địa điểm tham quan trong từng năm học là không giống nhau, năm nhất kết thúc học kỳ sớm nhất nên sẽ khởi hành đầu tiên, kế đến là năm hai, cuối cùng là năm ba.
Hội học sinh đã đề ra một vài địa điểm, để làm cho chuyến tham quan trở nên ý nghĩa hơn, những địa điểm này đều có bản sắc văn hóa đặc trưng – không nhất định phải là đô thị phồn hoa – đa số đều nằm ở các khu vực nông thôn nơi mà học sinh có thể trải nghiệm cuộc sống.
Trước khi kiểm tra cuối kỳ, lớp trưởng mỗi lớp đã báo cáo kết quả bỏ phiếu với hội học sinh, hội học sinh tổng hợp lại tổng số phiếu từ các lớp và lấy giá trị cao nhất.
Lúc này các học sinh đều đang bàn tán về những địa điểm tham quan mà mình chưa từng đến hay thậm chí chưa từng nghe qua. Các loại đặc sản, món ăn, phong tục nọ kia quả thực có chút xa xỉ, cũng giống như bình dân mơ ước được mở rộng mặt bằng.
Bên năm ba căn bản là không cần bỏ phiếu, chuyện Mộc Như Lam muốn đi núi Alps đã bị ai đó tiết lộ thành ra số phiếu nghiêng hẳn về phía núi Alps, hầu như lớp nào cũng vậy, và điều này hoàn toàn nằm trong dự kiến.
“Được rồi, núi Alps, mọi người có thể học cách vắt sữa, chăn dê, dắt trâu, tận hưởng một chút vẻ lãng mạn phong tình nơi thôn dã… Lại còn có thể chơi trượt tuyết nữa…” Mộc Như Lam vừa vui vẻ nhìn kết quả vừa nói với Trần Thanh, Thư Mẫn và các thành viên của hội học sinh, trông qua đáng yêu như một chú mèo vừa trộm được cá, làm người ta chỉ muốn đưa tay lên mà nựng.
Trần Thanh đẩy đẩy gọng kính, che đi gò má hơi hồng, “Mọi chuyện cứ quyết định như vậy đi, phần phía sau tớ sẽ lo liệu.”
Quyết định xong địa điểm tham quan, hội học sinh còn phải chuẩn bị chuyến bay. Về phần ở đâu, ăn gì, hành trình ra sao thì các lớp phải tự mình sắp xếp, có xảy ra chuyện gì thì cũng tự mình chịu trách nhiệm.
“Ừ, chuyện ấy giao cho cậu. Bên năm nhất cũng cần phải chú ý... bằng không cứ để chủ nhiệm lớp dẫn dắt.” Mộc Như Lam suy nghĩ trong chốc lát rồi nói. Tuy cấp sơ trung cũng tổ chức tham quan nhưng địa điểm chỉ giới hạn ở trong nước, phải lên cao trung mới được cho phép ra nước ngoài. Trẻ nhỏ rất dễ gây ra những chuyện ngoài ý muốn, mà năm một cao trung lại là thời kỳ phản nghịch nghiêm trọng nhất, nước ngoài không giống trong nước, cẩn thận vẫn hơn.
Trần Thanh gật gật đầu, “Được, tớ sẽ thông báo.”
“Vậy… mọi người đi ăn trưa đi.” Mọi chuyện đã giải quyết xong, Mộc Như Lam đứng dậy nói, những người khác cũng lần lượt nhận nhiệm vụ rồi rời khỏi phòng họp.
Mộc Như Lam thu thập tài liệu trên mặt bàn, thấy Thư Mẫn đang đứng yên tại chỗ tựa hồ có điều muốn nói, cô chớp mắt vài cái, “Sao thế?”
“Mình…”
“Chị!” Thư Mẫn vừa mở miệng thì đã bị cắt ngang bởi tiếng gọi của Mộc Như Sâm – người đã sớm mất kiên nhẫn khi phải mòn mỏi chờ chị mình họp xong. Mộc Như Sâm bĩu môi bước vào, cậu lơ đẹp Thư Mẫn, chỉ vội chạy đến làm nũng với Mộc Như Lam, “Chị, chị còn ở đây làm gì nữa? Đi ăn cơm đi, em đói muốn chết rồi.”
Mộc Như Lâm nhìn Thư Mẫn một cái, không hề lên tiếng.
Thư Mẫn nhìn dáng vẻ trẻ con của Mộc Như Sâm mà trong lòng thấy thật phiền chán, cô thuận tay vuốt vuốt mái tóc thoải mái đẹp trai của mình, khóe môi khẽ kéo một độ cong giễu cợt, “Trông tình cảm ghê, vẫn chưa cai sữa phải không?”
“Liên quan gì tới cô?!” Mộc Như Sâm lập tức hung hăng trừng qua. Cậu không ưa Thư Mẫn một chút nào, vừa vào năm ba sơ trung là đã thấy cô ta thường xuyên chạy đến sơ trung, đừng tưởng cậu không biết cô ta muốn bồi dưỡng một nhóm người không hâm mộ Mộc Như Lam hòng đấu với chị của cậu! Hừ, rõ ràng chị cậu làm hội trưởng rất tốt, thế mà cô ta vẫn nuôi âm mưu phản kích, đã vậy còn cấu kết với Bạch Tố Tình, nếu cô ta không ngầm đồng ý thì sao Bạch Tố Tình có thể tự tung tự tác trong hội học sinh được? Đúng là cái đồ đáng ghét!
“Hừ.” Thư Mẫn hừ một tiếng rồi cầm tài liệu đi thẳng ra ngoài, đầu ngẩng cao dương dương tự đắc, làm ánh mắt Mộc Như Sâm càng thêm âm trầm.
“Thôi thôi, em đói bụng mà phải không? Mình đi nào.” Mộc Như Lam bất đắc dĩ xoa đầu em trai, biểu cảm âm lãnh trên mặt cậu lập tức tiêu tan, cậu cười toe khoe hai chiếc răng nanh, thoạt nhìn cứ như một thiếu niên ngây thơ không biết gì cả.
Mộc Như Lâm cau mày, đôi mắt dưới tròng kính xẹt qua một tia nghi hoặc, dường như có chỗ nào đó không đúng, dường như có thứ gì đó đã vượt khỏi tầm kiểm soát của cậu…
Thế nhưng cậu còn chưa kịp tìm ra đáp án thì Mộc Như Lam đã giục cậu rời khỏi phòng họp, đôi tay ấm áp mềm mại ấy chỉ nhẹ nhàng kéo cậu đi nhưng lại như nắm lấy toàn bộ xúc cảm trên người cậu. Cậu hơi đưa tay lên để Mộc Như Lam bớt được một phần sức lực, nếu cô giữ không nổi mà buông lỏng tay thì biết làm sao bây giờ?
Cũng như câu chuyện thần linh ban cho tội nhân một sợi tơ cứu mạng, tội nhân rất muốn nắm chặt lấy sợi tơ có thể giúp hắn nhìn thấy ánh mặt trời, nhưng đồng thời cũng sợ bất cẩn làm đứt sợi tơ, cuối cùng hắn bị thần thu hồi sợi tơ vì không chịu chia sẻ với những tội nhân khác. Nhưng chẳng phải đó mới là bản tính của con người hay sao? Ai mà chịu buông bỏ sợi tơ cứu mạng? Ai mà chẳng sợ sợi tơ nhỏ mỏng manh sẽ đứt? Vậy mà thần lại gọi cái này là “tham lam và không thương người” rồi dứt khoát thu hồi sợi tơ…
Như vậy là sao hả…
Ban phát hy vọng rồi lại từ chối cứu rỗi, vị thần kia hẳn chỉ đang đùa cợt người đời mà thôi, nhìn bọn họ chìm nổi giữa thống khổ và hạnh phúc, ông ta nhất định là rất thích thú.
“… Núi Alps, thật muốn đi quá, còn được trượt tuyết nữa…” Cô gái ấy đang nói chuyện với Mộc Như Sâm, gương mặt trắng nõn dù không hứng nắng nhưng vẫn khiến người ta có cảm giác nó được phủ một lớp ánh sáng nhạt nhòa trong suốt, tạo nên một vẻ đẹp yếu ớt mà hết sức thánh khiết.
Mộc Như Lâm dời tầm mắt xuống đôi tay đang nắm của Mộc Như Sâm và Mộc Như Lam, khác hẳn cái nắm tay dè dặt của cậu, Mộc Như Sâm nắm rất chặt, gần như là mười ngón đan xen…
Lông mày Mộc Như Lâm nhíu lại, đôi mắt giấu dưới cặp kính dần dần lạnh đi, không được, cho dù là anh trai cũng không được, nếu “lòng tham” sẽ khiến sợi tơ bị thu hồi, vậy thì cậu sẽ cực lực đè xuống cái ý muốn vặn vẹo biến thái độc chiếm Mộc Như Lam, cậu tuyệt đối sẽ không lơi lỏng nội tâm ác ma này, tuyệt đối!
Cho nên, Mộc Như Sâm cũng không thể, tuyệt đối không thể! Bọn họ không thể độc chiếm Mộc Như Lam!
Cảm giác được mình vô thức nắm chặt lấy tay Mộc Như Lam, Mộc Như Lâm vội vàng thả lỏng, cậu lặng lẽ thở dài một hơi, đúng là không thể lơi lỏng, muốn khống chế dục vọng, quả thực không thể lơi lỏng dù chỉ một giây.
Trong lúc Mộc Như Lâm mải rối rắm thì ba chị em đã đến nhà ăn buffet. Mộc Như Sâm đói đến mức bụng kêu ầm ĩ, vội vàng cầm khay lấy đồ ăn. Mộc Như Lâm đi theo Mộc Như Lam đến chỗ ngồi, buông tay ra rồi mới bắt đầu lấy đồ ăn.
Bình luận truyện