Gia, Khẩu Vị Quá Nặng

Chương 186: V50.1: Nghệ thuật (1)



Mộc Như Lam mang hoa đến phòng bệnh của Kha Vãn Nhu, Kha Vãn Nhu vừa uống thuốc xong nên đã ngủ, Kha Kim Lan không còn ở đó, chỉ có Ngả Bảo Trân nửa sợ sệt nửa cảm kích nhận hoa.

Dễ dàng thấy được người mẹ này hy vọng Mộc Như Lam giúp cuộc sống của Kha Vãn Nhu dễ chịu hơn một chút. Mộc Như Lam chỉ cười chứ không nói, cô chậm rãi bước vào thang máy, chuẩn bị rời khỏi bệnh viện.

Thang máy dừng lại ở tầng một, Mộc Như Lam đang dợm đi ra ngoài thì phía trước bỗng có một chồng thùng giấy đổ ập về phía cô, cô vội đỡ lại giúp người bê đứng vững, đợi đến khi người đó đã yên vị trong thang máy thì Mộc Như Lam mới nhận ra thang máy đã tự động đóng lại, hơn nữa còn đi lên tầng cao nhất của bệnh viện.

“Nếu không ngại, tôi có thể bê giúp vài cái.” Mộc Như Lam mỉm cười nói, nếu thang máy đã lỡ đi lên thì cũng nên hào phóng giúp người ta một chút.

“Đành làm phiền cô rồi.” Phía sau mấy chiếc thùng vang lên một giọng nam trầm ấm, hắn hơi khom người, Mộc Như Lam kiễng chân lấy mấy cái thùng ở trên cùng, chúng cũng không nặng lắm, bên trong gần như rỗng, có cảm giác đồ vật trong đó lắc lư theo từng động tác của cô.

Đồng thời, Mộc Như Lam phát hiện đây chính là vị bác sĩ mà cô vừa gặp ban nãy, mái tóc vàng óng, diện mạo tuấn tú, toàn thân tản ra một sức hấp dẫn độc đáo không thể diễn tả bằng lời, vị bác sĩ này nhìn thấy Mộc Như Lam thì cũng hơi kinh ngạc, sau đó hắn nhếch môi cười, đôi mắt thâm sâu như muốn hút đi hồn người.

“Cô quả thật lương thiện hệt như vẻ bề ngoài, thiên sứ xinh đẹp ạ.” Ive mỉm cười lịch thiệp, đôi mắt sáng ngời nửa cười nửa không làm các cô gái khó thể nào chống cự. Người đàn ông quyến rũ này mới đến làm ở đây mấy ngày nhưng đã bắt được không ít trái tim của các nữ bệnh nhân và nữ bác sĩ.

“Chuyện nhỏ thôi mà.” Mộc Như Lam mỉm cười nói, tựa hồ vô cảm với hormone quyến rũ của hắn, xem ra vị bác sĩ lịch lãm này cũng là một kẻ trăng hoa.

“Không phải ai cũng sẵn lòng làm những chuyện nhỏ như thế.” Trong mắt Ive xẹt qua một tia hứng thú, chỉ số hormone bất ngờ tăng vọt, hắn nhìn Mộc Như Lam chăm chú, tạp vật đen điên cuồng chìm nổi giữa đôi mắt xanh.

Đích đến cuối cùng là tầng mười ba, lúc lên đến tầng sáu, có một người phụ nữ bước vào thang máy, cô ta vừa vào là đã dán mắt lên người Ive, thậm chí còn chủ động đến gần hắn. Sức hấp dẫn Ive rất mạnh, hai má cô gái dần đỏ ửng như trúng xuân dược, cô ta chen vào giữa Ive và Mộc Như Lam, túi xách trên vai huých Mộc Như Lam một cái làm cô phải dịch sang bên.

Nhìn cô gái chỉ thiếu điều dính vào người mình, lại nhìn Mộc Như Lam đã lùi sang hai bước, đôi mắt Ive lạnh đi không ít, cả hormone quyến rũ cũng giảm xuống đột ngột, điều này khiến người phụ nữ đã động tình vì hormone lấy lại một chút lý trí.

Cô gái nọ liếc Mộc Như Lam một cái rồi quay sang cười ngả ngớn với Ive, cô ta cởi áo khoác để lộ bộ ngực khổng lồ, những ngón tay với nước sơn đỏ chóe kẹp lấy một tấm danh thiếp rồi nhét nó vào túi áo blouse của Ive, tiện thể nhéo ngực hắn một cái. Thang máy dừng lại ở tầng mười một, trước khi đi ra ngoài, cô ta còn không quên dùng khẩu hình mà nói với Ive, “Chờ anh đó~”

Ive nhìn Mộc Như Lam, vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ, hắn cười khổ, “Thực ra tôi rất chung tình.”

Mộc Như Lam gật đầu, “Nếu gặp được tình yêu đích thực thì trăng hoa cũng thành chung tình, tiểu thuyết thường viết như vậy đấy.”

“Ôi… Có Chúa làm chứng, đến cả tay con gái tôi cũng chưa từng cầm.”

Mộc Như Lam mỉm cười không nói gì thêm.

Con số trong thang máy nhảy đến mười ba, cửa thang máy mở ra, tầng mười ba đặc biệt ở chỗ nó là ký túc xá của các bác sĩ, để đề phòng tình huống bệnh nhân VIP phát bệnh vào ban đêm.

Ive mới đến bệnh viện chưa đầy nửa ngày thì đã được vài nữ bệnh nhân ở phòng VIP đề cử thành y sĩ trưởng. Vì sơ yếu lý lịch và thực lực của hắn trội hơn các bác sĩ khác, thêm nữa hắn lại độc thân nên đương nhiên được xếp vào đây ở.

Tầng mười ba vốn ít người, vả lại đang trong giờ làm việc nên cả tầng im ắng hẳn, vách tường lạnh lẽo in bóng những người qua.

“Nếu cô thấy phiền thì cứ đưa thùng cho tôi đi, phòng tôi ở ngay phía trước.” Ive khụy gối thấp xuống một chút để Mộc Như Lam đặt thùng giấy lên trên.

“Không vấn đề gì, dù sao cũng lên đến đây rồi, chỉ còn vài bước thôi.” Mộc Như Lam nhìn năm thùng giấy trên tay hắn, cô đồ rằng nếu đặt thêm ba thùng này lên trên thì chúng sẽ rơi xuống ngay lập tức.

Phòng của Ive nằm ở cuối hành lang, các phòng khác đều đang khóa chặt cửa, vách tường trơn nhẵn phản chiếu bóng hai người, tiếng bước chân vang lên lộp cộp, không khí lành lạnh dần bao phủ toàn thân.

Theo cạnh thùng, ánh mắt của Ive dừng lại trên người Mộc Như Lam. Giữa đôi mắt xanh sâu thẳm như đại dương, tạp vật màu đen điên cuồng chìm nổi. Đầu lưỡi đỏ tươi khẽ liếm lên cánh môi, cuốn đi vị máu còn sót lại từ bữa ăn dang dở, ngọt, ngọt quá, ngọt tới mức làm hắn phát điên. Cô gái thánh thiện tựa thiên sứ, hương vị của cô nhất định sẽ ngọt đến tan đầu lưỡi…

Để ý thấy ánh mắt của hắn, Mộc Như Lam hơi nghiêng đầu, nụ cười dịu dàng, đôi mắt trong veo, “Sao vậy ?”

“Tôi bị vẻ đẹp của cô quyến rũ, thiên sứ ạ.”

Mộc Như Lam cười thật sâu, “Cô gái xinh đẹp bị anh quyến rũ cũng không kém gì tôi đâu.”

Ive cũng nở một nụ cười rạng ngời, “Đúng vậy, đều là những cô gái ngọt ngào.” Ngọt ngào đến mức hắn chỉ muốn nuốt chửng bộ phận thần thánh nhất của họ.

Ive mở cửa phòng, để Mộc Như Lam đi vào trước.

Căn phòng bài trí khá đơn giản, ngoài giường, tủ quần áo, và sô pha ra thì không còn gì khác, xem ra những thứ trong thùng giấy chính là đồ để hắn bổ sung vào phòng.

“Rất cảm ơn cô.” Ive đặt đống thùng xuống, sau đó nhận lấy ba thùng giấy từ tay Mộc Như Lam rồi chồng chúng lên trên, hắn chìa tay ra, cười thân thiện, “Tôi là Ive.”

“Mộc Như Lam.” Mộc Như Lam bắt tay Ive, tay của hắn lạnh và đầy vết chai, nhất là ở ngón cái, ngón trỏ, và phần giữa ngón cái với ngón trỏ, đây là đặc điểm của một người thường xuyên cầm dao phẫu thuật.

Lịch sự bắt tay, đến lúc muốn rút ra thì lại phát hiện không rút được.

Mộc Như Lam ngẩng mặt, đối diện với đôi mắt sâu hoắm đầy nguy hiểm của Ive, trong không khí có thứ gì đó chậm chạp lưu động, có điều nó còn chưa kịp bùng nổ thì đã có người gõ gõ cửa phòng.

Ive thả lỏng ra nhưng không buông hẳn, hắn nâng tay Mộc Như Lam lên rồi đặt lên đó một nụ hôn, trong đôi mắt thâm thúy lộ rõ sự ham muốn quái dị, không biết là ham muốn hay là… thèm ăn.

“Thiên sứ của tôi, cô làm tôi mê muội mất rồi.” Hắn thả tay Mộc Như Lam ra, giọng nói trầm ấm hơi khàn làm lòng xuân nhộn nhạo.

Mộc Như Lam rút tay về, trên môi vẫn là nụ cười ấm ấp như thường lệ, “Vậy, tôi đi trước đây, anh Ive.”

Ive mở cửa giúp Mộc Như Lam, nữ bác sĩ đứng gõ cửa thấy Mộc Như Lam và Ive đi cạnh nhau thì lập tức mất vui, cô ta dịch sang một bên, cằm nâng lên kiêu ngạo.

Mộc Như Lam nhướng mày nhưng cũng không để tâm lắm, Ive đưa cô vào thang máy, nhìn cánh cửa kim loại từ từ đóng lại, hắn xoay người trở vào phòng, trên khuôn mặt tuấn tú đầy sức hút, đôi mắt xanh lóe lên từng tia quỷ quyệt.

Nữ bác sĩ kia đã chạy vào phòng từ lúc Ive đưa Mộc Như Lam ra ngoài, cô ta yêu Ive từ lần đầu gặp gỡ nhưng vẫn im lặng đến tận bây giờ vì không biết cách lấy lòng, hơn nữa đối phương là người nước ngoài nên cô ta càng không biết hắn thích gì ghét gì, sau khi suy nghĩ đã đời, cô ta quyết định làm theo ý mình, tỉ dụ như giúp hắn dọn phòng.

Bước vào căn phòng, cô ta thấy nó hơi trống nhưng vô cùng sạch sẽ, cũng dễ hiểu thôi, làm bác sĩ rất ít ai ở bẩn. Vì thế nữ bác sĩ bèn chuyển sự chú ý sang đống thùng giấy, cô ta vội bước đi mà không quan sát dưới chân, kết quả là bất cẩn đá phải một cái thùng nhỏ làm toàn bộ thùng giấy đổ xuống.

Nữ bác sĩ hoảng hốt quay đầu nhìn ra cửa, thấy không có ai ở đó, cô ta cuống quít nhặt thùng lên, thùng nào cũng dày đặc băng dính nhưng không nặng lắm, cầm lên lắc lắc thì sẽ cảm giác được bên trong có vật gì đó nhẹ nhàng lắc theo.

Tuy lòng đầy thắc mắc nhưng nữ bác sĩ cũng biết tự tiện động vào đồ của người khác là rất bất lịch sự, cho dù đó là người nước ngoài cởi mở phóng khoáng, vì vậy cô ta chỉ nhặt thùng lên xếp thành một chồng. Lúc nhấc cái thùng cuối cùng, động tác của cô ta bỗng khựng lại. Đáy thùng hình như hơi ướt. Cô ta rụt tay về, thấy cả bàn tay nhuốm một màu đỏ nhạt trông như máu pha loãng, trái tim bất giác đập thình thịch, cô ta đưa ngón trỏ lên mũi ngửi thử, là mùi máu…

Không phải thuốc màu, là máu…

Sau lưng cô ta, người đàn ông cao lớn tuấn mỹ lặng lẽ tiến lại gần, cái bóng của hắn đổ ập lên người nữ bác sĩ đang ngồi xổm trên đất.

“Cô đang làm gì vậy?” Ive từ trên cao nhìn xuống, đôi mắt phương tây huyền bí sâu như hắc động làm cho người ta không thể nào nhìn thấu.

Nữ bác sĩ lúc này mới phát hiện mình đang cứng đờ cả người, tự mắng mình sợ bóng sợ gió, cô ta đứng dậy chỉ tay vào chiếc thùng, “Anh xem, trên thùng của anh dính máu.” Cả hai đều là bác sĩ, rất quen thuộc với máu, cô ta chỉ nghĩ là Ive bất cẩn bị dính từ đâu đó mà thôi.

Ive nhìn bàn tay nhuốm máu của cô ta, đôi môi gợi lên một nụ cười trẻ con đầy tò mò, hắn cúi người nhặt cái thùng lên và nói, “Không phải dính, là do thịt đông lạnh bị tan đá nên chảy ra chút máu loãng, đây là món thịt tôi thích ăn nhất, tươi mềm ngon miệng, nếu cô không chê thì chi bằng trưa nay ở lại dùng bữa, tôi nấu mời cô nhé?”

Nữ bác sĩ mừng rơn, những thắc mắc ban nãy đều hóa thành hư không, cô ta gật đầu như băm tỏi rồi chết mê chết mệt nhìn Ive cầm thùng đi vào bếp, sao lại có một người đàn ông hoàn hảo như vậy chứ? Đẹp trai, đầy phong cách, bị các nữ bệnh nhân xinh đẹp trêu chọc thì vẫn giữ thái độ lịch thiệp làm bọn họ đổ đứ đừ, bây giờ hắn còn vào bếp nữa! Hơn nữa lại là vào bếp vì cô ta!

Ive đưa lưng về phía nữ bác sĩ háo sắc đang nhìn hắn từ cửa bếp, con dao trên tay lướt qua miếng băng dính, xé một cái đánh xoẹt, nắp thùng mở ra, bên trong chỉ có một miếng thịt.

Mang màu đỏ tươi phớt hồng, miếng thịt hình chữ T được đặt lên thớt, ống dẫn trứng, buồng trứng, âm đ*o… Đây là bộ tử cung hoàn chỉnh của phụ nữ.

Nó vẫn còn tươi, có lẽ lúc trước được bảo quản trong tủ lạnh, sau quá trình vận chuyển thì đá bị tan bớt nên mới có một ít máu thấm ra ngoài thùng giấy.

Ive nhếch môi, thuần thục cầm dao cắt nó làm hai với một sự chuyên chú quỷ dị, động tác của hắn lưu loát và hết sức đẹp mắt, cứ như thể hắn không phải đang cắt thịt mà là đang biểu diễn nghệ thuật.

Hai tay ôm lấy cạnh cửa, nữ bác sĩ nhìn hắn với ánh mắt si mê, “Ive… Bác sĩ Ive, chúng ta có cần rượu vang cho bữa trưa không?”

“Ồ, dĩ nhiên rồi, chúng ta phải tận hưởng bữa ăn tuyệt vời này mới được.” Ive đáp mà không quay đầu.

Giọng nói trầm trầm làm nữ bác sĩ rạo rực trong lòng, cô ta chạy như bay về phòng để lôi bình vang đỏ đắt tiền ra khỏi chỗ cất, sau đó vào phòng tắm tắm một cái, mặc lên bộ nội y ren gợi cảm nhất và trang điểm thật kĩ càng, tuyệt nhiên quên rằng bây giờ đang là ban ngày, bệnh nhân có thể gọi bất cứ lúc nào…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện