Gia, Khẩu Vị Quá Nặng
Chương 360: Chương V122.1: Giải mã (1)
Editor: MDL
Beta-er: Misery De Luvi
Tuyết Khả nghênh mặt lạnh lùng nhìn Tần Lãnh Nguyệt, chính vì thế này nên Tuyết Khả mới không ưa nổi Tần Lãnh Nguyệt cho dù cô ta có mang thai con Bạch Mạc Ly. Cô ta đâu biết cái kiểu cách trong ngoài bất nhất của mình đã bị Bạch Mạc Ly và vài người tinh ý khác nhìn thấu từ lâu rồi. Chẳng qua là cô ta có ơn cứu mạng với Bạch Mạc Ly, vả lại còn gắn bó bên y mười năm liền, nên dù đôi lúc cư xử hơi đê tiện nhưng chỉ cần cô ta không làm gì thương thiên hại lý thì Bạch Mạc Ly vẫn sẽ nhắm mắt cho qua, nào ngờ cô ta càng ngày càng quá quắt!
Bạch Ly Mạt là nghịch lân duy nhất của Bạch Mạc Ly, bất kể còn sống hay đã chết. Lúc mới biết tin, ai nấy đều sốc nặng nên mới vô tình bỏ qua những chi tiết bất hợp lý, có điều ba tiếng đồng hồ từ New York đến Washington cũng đã đủ để họ bình tĩnh lại.
Tần Lãnh Nguyệt muốn chết đây mà!
“Cút!” Bạch Mạc Ly vứt Tần Lãnh Nguyệt xuống đất, phẫn nộ đến mức tay nổi gân xanh. Vụ việc lần này đã vượt quá khả năng dung thứ của y. Mặc kệ trong bụng Tần Lãnh Nguyệt là con ai, mặc kệ cô ta có ơn với y thế nào, giờ đây trong mắt y cô ta còn không bằng một cọng cỏ trước mộ em gái!
Tần Lãnh Nguyệt ngã ra đất, nền gạch lạnh cóng làm cô ta không khỏi run lên, đầu óc cũng theo đó tỉnh táo lại.
Cô ta ngước nhìn ra sau Bạch Mạc Ly, thấy Tuyết Khả ngẩng cao đầu, kiêu ngạo như một nữ vương trong bộ âu phục đặc chế, lúc này đây nữ vương đang nhìn xuống cô ta bằng cặp mắt lạnh toát đầy dửng dưng. Đứng cạnh đó, Hắc Báo không thèm giấu vẻ bực bội. Bạch Hổ vuốt cánh tay phải đeo băng, thấy Tần Lãnh Nguyệt nhìn mình thì liền nở nụ cười, tựa hồ chẳng mấy bận tâm khi cô ta rơi vào cảnh khốn đốn.
Trong nỗi bẽ bàng, Tần Lãnh Nguyệt nhận ra một sự thật đáng sợ…
Thì ra…
Không phải ủng hộ hay thật lòng quý mến, bọn họ chỉ giả vờ như thế mà thôi!
Bọn họ biết hết…
Thì ra bọn họ biết hết! Chỉ có mỗi mình mình ngu ngơ! Thật nhục nhã! Thật chẳng khác gì một con hề!
Tần Lãnh Nguyệt lạnh cả sống lưng, ngẩng đầu nhìn sang Bạch Mạc Ly. Y tựa như một ngọn núi cao, như một vì sao xa. Thật xa thật xa, xa tới mức cô ta chỉ có thể ngưỡng vọng chứ không cách nào chạm đến…
Đôi mắt Bạch Mạc Ly vô cảm phát sợ, y bỏ lên lầu, không muốn nhìn Tần Lãnh Nguyệt thêm một giây nào nữa. Giữa chừng y dừng lại bảo Tuyết Khả, “Trong vòng nửa tiếng phải khôi phục khu mộ lại nguyên trạng cho tôi, thiếu một thứ chặt một ngón tay bọn đào mộ!”
Mọi người không khỏi rùng mình.
Tuyết Khả gật đầu nghiêm túc, “Trước khi vào tôi đã cho người đi làm rồi.”
“Anh Bạch…” Tần Lãnh Nguyệt cuống quít đứng dậy, hai mắt ầng ậng nước, tiếng nức nở chen vào giữa giọng nói yếu ớt mà kiên cường, “Em biết sai rồi, em nhất thời hồ đồ, thật sự em không cố ý làm vậy. Tha thứ cho em, xin anh tha thứ cho em, nể tình đứa bé trong bụng em, xin anh!”
Bạch Mạc Ly ném cho cô ta một cái nhìn lạnh thấu xương, đoạn y bước tiếp lên lầu mà không đáp lấy một lời.
“Anh Bạch!” Tần Lãnh Nguyệt định đuổi theo, tim đập như trống. Cô ta không ngờ mọi chuyện lại ra nông nỗi này. Bây giờ quan trọng nhất là phải được Bạch Mạc Ly tha thứ, cô ta tin rằng Bạch Mạc Ly nhất định sẽ tha thứ. Bạch Ly Mạt đã chết rồi, y không thể vì một người chết mà tuyệt tình với cô ta như vậy được! Cô ta mang thai con y, trong bụng cô ta là con nối dõi của y!
“Lãnh Nguyệt tiểu thư.” Tuyết Khả kéo Tần Lãnh Nguyệt lại, bàn tay trắng nõn xinh đẹp là thế nhưng lại khiến Tần Lãnh Nguyệt không tài nào chống cự nổi. Tuyết Khả mặt không đổi sắc, “Cô không hiểu ý Boss rồi, cô cũng phải ra chỗ khu mộ. Cô sai người phá mộ được thì cũng phải lấp lại được.”
“Cái gì?!” Tần Lãnh Nguyệt ngỡ ngàng. Bây giờ bảo cô ta ra khu mộ…
“Tuyết Khả!” Tần Xuất Vân không thể không lên tiếng, dù gì Tần Lãnh Nguyệt cũng đang mang thai!
Đối với vẻ khẩn khoản của mấy người Tần thị, Tuyết Khả chỉ lạnh nhạt đáp, “Tôi chỉ truyền đạt lại ý Boss thôi. Mặt khác, Boss đã bảo Lãnh Nguyệt tiểu thư ‘Cút’ nên e là từ hôm nay trở đi, Lãnh Nguyệt tiểu thư sẽ không được phép tiếp tục ở đây.”
“Không! Tôi không muốn đi! Tôi phải ở lại đây! Tôi mang thai con của anh Bạch cơ mà, sao các người có thể đuổi tôi ra khỏi nhà?” Tần Lãnh Nguyệt siết chặt nắm tay, cứng đầu nhìn Tuyết Khả.
“Thứ nhất, đây không phải là nhà cô. Thứ hai, chúng tôi không ép cô màn trời chiếu đất, cô có thể sang căn biệt thự kế bên mà ở, nhưng phạt cô không được ra khỏi nhà trước ngày sinh con.” Phớt lờ vẻ khó chịu của Tần Lãnh Nguyệt, Tuyết Khả hỏi sang người đàn ông trung niên mặc áo đuôi tôm đen đứng yên lặng trong góc nãy giờ, “Nhớ kỹ chưa?”
Ông ta ý nhị liếc Tần Lãnh Nguyệt một cái rồi khom người trả lời, “Đã nhớ kỹ, thưa Tuyết Khả tiểu thư.”
Tuyết Khả lên lầu, Hắc Báo và Bạch Hổ lần lượt đi theo, giữa chừng Hắc Báo xoa bụng quay lại bảo quản gia, “Tôi đói rồi, đi làm chút đồ ăn đi.”
Quản gia vâng lệnh, đại sảnh chẳng mấy chốc đã yên tĩnh trở lại.
Vẻ mặt Tần Lãnh Nguyệt khó coi cực độ, đây là giam lỏng… Bọn họ muốn giam lỏng cô ta! Khốn kiếp! Chỉ vì con bé đã chết đó! Chỉ vì con bé đó…
Cô ta hít sâu một hơi. Bình tĩnh, chỗ dựa duy nhất của cô ta bây giờ là đứa bé trong bụng, tuyệt đối không được để xảy ra bất trắc. Không sao cả, Bạch Mạc Ly đang nổi nóng, đợi vài ngày nữa y bớt giận rồi cô ta sẽ nói chuyện với y, y nhất định sẽ tha thứ cho cô ta, nhất định…
Tuyết Khả chợt dừng chân, đôi mắt lạnh nhạt lộ vẻ suy tư. Phải chăng chuyện Mộc Như Lam giữ dây chuyền cũng là do Tần Lãnh Nguyệt tiết lộ? Không thì sao lại đúng lúc thế? Chỉ chút nữa thôi là Boss đã đuổi kịp Morse rồi…
Lòng ôm nghi ngờ, Tuyết Khả đi về phía phòng làm việc của Bạch Mạc Ly.
++++
Từ Mỹ đến Ý chỉ mất khoảng bốn giờ bay.
Lúc hạ cánh đã là nửa đêm. Vừa xuống máy bay, Mộc Như Lam không khỏi đưa tay khép cổ áo, ngay sau đó có một chiếc áo khoác nam được chìa ra trước mặt. Cô quay đầu nhìn người vừa đưa áo khoác cho mình, chu đáo thật đấy, có điều…
“Cảm ơn anh nhưng không cần đâu.” Cô mỉm cười.
“Từ đây tới điểm dừng cuối còn năm tiếng đi xe nữa, cô cứ mặc vào đi.” Morse liếc thân hình mảnh khảnh của Mộc Như Lam.
Mộc Như Lam vẫn từ chối, áo đàn ông sao vô tư khoác lên người được? Tuy loại nước hoa Morse dùng khá dễ chịu nhưng cô vẫn thích hương bạc hà trên người Khiêm Nhân hơn, đó không phải mùi nước hoa mà là một loại mùi tự nhiên rất dịu, kết quả của nhiều năm trung thành với một loại dung dịch tắm giặt.
Có hôn phu rồi nên không muốn đón nhận sự ân cần từ đàn ông khác nữa sao? Đúng là chuyện hi hữu ở cái xứ Ý nơi người ta có thể ôm hôn ngay lần đầu gặp mặt này. Morse cất áo về, bất giác chú tâm vào đôi mắt khép hờ của Mộc Như Lam. Mi rất dài và dày, giống cách người Trung Quốc miêu tả hồ ly tinh. Nhưng có lẽ sẽ chẳng ai ghép Mộc Như Lam với hồ ly tinh cả, bởi khí chất của cô thánh khiết đến mức người ta không thể nào liên tưởng đến ba chữ đó.
Đây hẳn là lý do Mặc Khiêm Nhân thích cô. Tên đó nhìn thì như thanh tâm quả dục mà không ngờ số cũng tốt phết.
Xe của Giáo hội đã tới, đèn pha sáng lóa cắt ngang luồng suy nghĩ của Morse, hắn dời sự chú ý khỏi đôi mắt Mộc Như Lam, cùng mọi người đi ra lề đường nơi mấy chiếc xe đang đậu.
Morse lịch sự mở cửa ghế sau cho cô, còn tài xế thì mở cửa cho hắn.
Trên xe có chăn lông sạch, hẳn ai đó đã chuẩn bị chúng cho tiết trời này. Morse đưa Mộc Như Lam một tấm, cô thoải mái đắp nó lên, sau đó tựa đầu vào cửa xe mà ngủ, hành xác suốt một ngày làm cô rệu rã cả người rồi.
Đang định đưa bánh sừng bò cho Mộc Như Lam, Morse thấy vậy thì im lặng hồi lâu. Thiệt tình… Không cảnh giác chút nào cả. Bộ cô không sợ hay sao? Cô tin hắn đến vậy à? Đang yên đang lành tự dưng bị đưa sang nước khác, người bình thường ai chẳng lo sốt vó lên? Đến phiên cô thì, chẳng những phối hợp suốt hành trình mà còn vô tư nằm ngủ trong một chiếc xe không biết sẽ chở mình đến thiên đàng hay địa ngục…
Cô gái này… Đúng là kỳ lạ.
Morse đắp cho Mộc Như Lam thêm một tấm chăn lông rồi vắt chân ngồi săm soi sợi dây chuyền.
Chỉ là một sợi dây bạc lồng một tấm huân chương, đơn giản đến không thể đơn giản hơn, có thật đây là chìa khóa của két Desno không?
Morse mân mê tấm huân chương, cảm nhận biểu tượng Thủy quân lục chiến gồ lên trên đó. Hắn đưa nó ra trước mặt nhìn kỹ, không có ký tự hay hoa văn gì đặc biệt, vậy thì sao cắm nó vào ổ khóa cái két đây? Hơn nữa hắn nhớ đường kính của ổ khóa chỉ có nửa cm…
Morse nhíu mày nhìn sang Mộc Như Lam, trông cô không có vẻ gì là biết về chuyện cái két. Có lẽ cô không lừa hắn, mà cũng chẳng có lý do gì để lừa…
Xe lao vùn vụt trên đường, sương mù ngày một dày, vào thời khắc đen tối nhất trước bình minh, bọn họ cuối cùng cũng đến nơi.
Đó là một trang viên tư nhân cách Thành quốc Vatican không xa.
Mộc Như Lam tỉnh dậy, đập vào mắt là một đài phun nước tráng lệ đang lấp lánh trong ánh đèn.
Morse mở cửa xe cho Mộc Như Lam. Cảm nhận được khí lạnh ùa vào, cô đành bọc chăn bước xuống, thấy có hai lớp thì bèn cười cảm ơn Morse.
Không biết từ khi nào đã có một vị quản gia cao to xuất hiện sau lưng họ, dường như Morse cũng biết điều đó, vừa dẫn cô vào nhà vừa nói mà không quay đầu, “Gọi Dawson tới đây. Chuẩn bị chút đồ ăn. Xếp cho vị tiểu thư này một gian phòng khách.”
“Vâng.” Quản gia khom lưng, không đi theo họ nữa mà chỉ nhìn Mộc Như Lam với vẻ nghi hoặc.
Mộc Như Lam giờ chỉ muốn được đặt lưng xuống giường nên cũng không quá để ý đến ông ta. Ngặt một nỗi mới bước vào nhà là đã có người làm cô phải tỉnh cả ngủ. Bởi vì vừa thấy cô, hay đúng hơn là vừa thấy tấm chăn lông trên người cô, thì người nọ liền mất vui.
“Cô là ai?!” Vẻ mặt sáng rỡ khi được gặp Morse lập tức u ám đi, cô ta nhìn Mộc Như Lam bằng ánh mắt khó chịu đầy cảnh giác. Trông qua khoảng mười mấy tuổi, trẻ trung xinh đẹp nhưng ương ngạnh bốc đồng.
“Sophie, tránh ra.” Morse lạnh giọng ra chiều không vui.
Nhưng Sophie nào có để tâm, cô ta vung tay giật cái chăn ra khỏi người Mộc Như Lam, thô lỗ đến mức hại cô suýt ngã. Vết thương chưa lành trên vai lại nhói lên làm Mộc Như Lam không khỏi nhăn mày.
Morse nắm cánh tay đỡ cô lại, trong mắt hiện rõ lãnh ý. Sophie hơi sợ nhưng nghĩ tới chuyện gì đó, cô ta lại vênh mặt trừng Mộc Như Lam, “Đây là đồ tôi để cho Morse, ai kêu cô dùng? Hôi chết đi được! Hôi hơn cả rác!”
Morse phớt lờ cô ta, một mực dẫn Mộc Như Lam lên lầu. Sophie hiểu sai, tái mặt đuổi theo ngăn họ lại, “Các người muốn làm gì?! Morse, con này là ai?! Sao anh dám đem gái về nhà ngay trước mặt vị hôn thê là em?!”
Morse cau mày, ánh mắt lạnh buốt nhìn mà run. Chẳng nói chẳng rằng, hắn thẳng tay xô cái con người ngu xuẩn đang tác oai tác quái trước mặt mình ra rồi nhanh chóng đưa Mộc Như Lam lên lầu.
Bị xô ngã ngồi xuống bậc thang, Sophie trợn mắt nhìn Morse và Mộc Như Lam khuất sau góc nhà, cáu tiết hét lên, “Morse, anh không cần quyền kế thừa nữa có phải không?!”
Giữa đại sảnh xa hoa, giọng cô ta vang rõ mồn một nhưng lại chẳng có lấy một tiếng đáp lời. Sophie nghiến răng trèo trẹo, tức khí vứt tấm chăn xuống đất rồi hung hăng đạp liền mấy cái. Khốn kiếp! Con ả đó là ai?!
Trước khi Mộc Như Lam ngủ, một bác sĩ gia đình tên Dawson đã tới kiểm tra vết thương trên vai cho cô. Đổi thuốc và thay băng xong, quản gia lại đưa vài món dễ tiêu lên.
Mộc Như Lam thư thả nhắm mắt lại, đi du lịch Ý miễn phí, vừa được bao ăn ở vừa được xem trò hay, đúng là sướng hết chỗ chê.
Beta-er: Misery De Luvi
Tuyết Khả nghênh mặt lạnh lùng nhìn Tần Lãnh Nguyệt, chính vì thế này nên Tuyết Khả mới không ưa nổi Tần Lãnh Nguyệt cho dù cô ta có mang thai con Bạch Mạc Ly. Cô ta đâu biết cái kiểu cách trong ngoài bất nhất của mình đã bị Bạch Mạc Ly và vài người tinh ý khác nhìn thấu từ lâu rồi. Chẳng qua là cô ta có ơn cứu mạng với Bạch Mạc Ly, vả lại còn gắn bó bên y mười năm liền, nên dù đôi lúc cư xử hơi đê tiện nhưng chỉ cần cô ta không làm gì thương thiên hại lý thì Bạch Mạc Ly vẫn sẽ nhắm mắt cho qua, nào ngờ cô ta càng ngày càng quá quắt!
Bạch Ly Mạt là nghịch lân duy nhất của Bạch Mạc Ly, bất kể còn sống hay đã chết. Lúc mới biết tin, ai nấy đều sốc nặng nên mới vô tình bỏ qua những chi tiết bất hợp lý, có điều ba tiếng đồng hồ từ New York đến Washington cũng đã đủ để họ bình tĩnh lại.
Tần Lãnh Nguyệt muốn chết đây mà!
“Cút!” Bạch Mạc Ly vứt Tần Lãnh Nguyệt xuống đất, phẫn nộ đến mức tay nổi gân xanh. Vụ việc lần này đã vượt quá khả năng dung thứ của y. Mặc kệ trong bụng Tần Lãnh Nguyệt là con ai, mặc kệ cô ta có ơn với y thế nào, giờ đây trong mắt y cô ta còn không bằng một cọng cỏ trước mộ em gái!
Tần Lãnh Nguyệt ngã ra đất, nền gạch lạnh cóng làm cô ta không khỏi run lên, đầu óc cũng theo đó tỉnh táo lại.
Cô ta ngước nhìn ra sau Bạch Mạc Ly, thấy Tuyết Khả ngẩng cao đầu, kiêu ngạo như một nữ vương trong bộ âu phục đặc chế, lúc này đây nữ vương đang nhìn xuống cô ta bằng cặp mắt lạnh toát đầy dửng dưng. Đứng cạnh đó, Hắc Báo không thèm giấu vẻ bực bội. Bạch Hổ vuốt cánh tay phải đeo băng, thấy Tần Lãnh Nguyệt nhìn mình thì liền nở nụ cười, tựa hồ chẳng mấy bận tâm khi cô ta rơi vào cảnh khốn đốn.
Trong nỗi bẽ bàng, Tần Lãnh Nguyệt nhận ra một sự thật đáng sợ…
Thì ra…
Không phải ủng hộ hay thật lòng quý mến, bọn họ chỉ giả vờ như thế mà thôi!
Bọn họ biết hết…
Thì ra bọn họ biết hết! Chỉ có mỗi mình mình ngu ngơ! Thật nhục nhã! Thật chẳng khác gì một con hề!
Tần Lãnh Nguyệt lạnh cả sống lưng, ngẩng đầu nhìn sang Bạch Mạc Ly. Y tựa như một ngọn núi cao, như một vì sao xa. Thật xa thật xa, xa tới mức cô ta chỉ có thể ngưỡng vọng chứ không cách nào chạm đến…
Đôi mắt Bạch Mạc Ly vô cảm phát sợ, y bỏ lên lầu, không muốn nhìn Tần Lãnh Nguyệt thêm một giây nào nữa. Giữa chừng y dừng lại bảo Tuyết Khả, “Trong vòng nửa tiếng phải khôi phục khu mộ lại nguyên trạng cho tôi, thiếu một thứ chặt một ngón tay bọn đào mộ!”
Mọi người không khỏi rùng mình.
Tuyết Khả gật đầu nghiêm túc, “Trước khi vào tôi đã cho người đi làm rồi.”
“Anh Bạch…” Tần Lãnh Nguyệt cuống quít đứng dậy, hai mắt ầng ậng nước, tiếng nức nở chen vào giữa giọng nói yếu ớt mà kiên cường, “Em biết sai rồi, em nhất thời hồ đồ, thật sự em không cố ý làm vậy. Tha thứ cho em, xin anh tha thứ cho em, nể tình đứa bé trong bụng em, xin anh!”
Bạch Mạc Ly ném cho cô ta một cái nhìn lạnh thấu xương, đoạn y bước tiếp lên lầu mà không đáp lấy một lời.
“Anh Bạch!” Tần Lãnh Nguyệt định đuổi theo, tim đập như trống. Cô ta không ngờ mọi chuyện lại ra nông nỗi này. Bây giờ quan trọng nhất là phải được Bạch Mạc Ly tha thứ, cô ta tin rằng Bạch Mạc Ly nhất định sẽ tha thứ. Bạch Ly Mạt đã chết rồi, y không thể vì một người chết mà tuyệt tình với cô ta như vậy được! Cô ta mang thai con y, trong bụng cô ta là con nối dõi của y!
“Lãnh Nguyệt tiểu thư.” Tuyết Khả kéo Tần Lãnh Nguyệt lại, bàn tay trắng nõn xinh đẹp là thế nhưng lại khiến Tần Lãnh Nguyệt không tài nào chống cự nổi. Tuyết Khả mặt không đổi sắc, “Cô không hiểu ý Boss rồi, cô cũng phải ra chỗ khu mộ. Cô sai người phá mộ được thì cũng phải lấp lại được.”
“Cái gì?!” Tần Lãnh Nguyệt ngỡ ngàng. Bây giờ bảo cô ta ra khu mộ…
“Tuyết Khả!” Tần Xuất Vân không thể không lên tiếng, dù gì Tần Lãnh Nguyệt cũng đang mang thai!
Đối với vẻ khẩn khoản của mấy người Tần thị, Tuyết Khả chỉ lạnh nhạt đáp, “Tôi chỉ truyền đạt lại ý Boss thôi. Mặt khác, Boss đã bảo Lãnh Nguyệt tiểu thư ‘Cút’ nên e là từ hôm nay trở đi, Lãnh Nguyệt tiểu thư sẽ không được phép tiếp tục ở đây.”
“Không! Tôi không muốn đi! Tôi phải ở lại đây! Tôi mang thai con của anh Bạch cơ mà, sao các người có thể đuổi tôi ra khỏi nhà?” Tần Lãnh Nguyệt siết chặt nắm tay, cứng đầu nhìn Tuyết Khả.
“Thứ nhất, đây không phải là nhà cô. Thứ hai, chúng tôi không ép cô màn trời chiếu đất, cô có thể sang căn biệt thự kế bên mà ở, nhưng phạt cô không được ra khỏi nhà trước ngày sinh con.” Phớt lờ vẻ khó chịu của Tần Lãnh Nguyệt, Tuyết Khả hỏi sang người đàn ông trung niên mặc áo đuôi tôm đen đứng yên lặng trong góc nãy giờ, “Nhớ kỹ chưa?”
Ông ta ý nhị liếc Tần Lãnh Nguyệt một cái rồi khom người trả lời, “Đã nhớ kỹ, thưa Tuyết Khả tiểu thư.”
Tuyết Khả lên lầu, Hắc Báo và Bạch Hổ lần lượt đi theo, giữa chừng Hắc Báo xoa bụng quay lại bảo quản gia, “Tôi đói rồi, đi làm chút đồ ăn đi.”
Quản gia vâng lệnh, đại sảnh chẳng mấy chốc đã yên tĩnh trở lại.
Vẻ mặt Tần Lãnh Nguyệt khó coi cực độ, đây là giam lỏng… Bọn họ muốn giam lỏng cô ta! Khốn kiếp! Chỉ vì con bé đã chết đó! Chỉ vì con bé đó…
Cô ta hít sâu một hơi. Bình tĩnh, chỗ dựa duy nhất của cô ta bây giờ là đứa bé trong bụng, tuyệt đối không được để xảy ra bất trắc. Không sao cả, Bạch Mạc Ly đang nổi nóng, đợi vài ngày nữa y bớt giận rồi cô ta sẽ nói chuyện với y, y nhất định sẽ tha thứ cho cô ta, nhất định…
Tuyết Khả chợt dừng chân, đôi mắt lạnh nhạt lộ vẻ suy tư. Phải chăng chuyện Mộc Như Lam giữ dây chuyền cũng là do Tần Lãnh Nguyệt tiết lộ? Không thì sao lại đúng lúc thế? Chỉ chút nữa thôi là Boss đã đuổi kịp Morse rồi…
Lòng ôm nghi ngờ, Tuyết Khả đi về phía phòng làm việc của Bạch Mạc Ly.
++++
Từ Mỹ đến Ý chỉ mất khoảng bốn giờ bay.
Lúc hạ cánh đã là nửa đêm. Vừa xuống máy bay, Mộc Như Lam không khỏi đưa tay khép cổ áo, ngay sau đó có một chiếc áo khoác nam được chìa ra trước mặt. Cô quay đầu nhìn người vừa đưa áo khoác cho mình, chu đáo thật đấy, có điều…
“Cảm ơn anh nhưng không cần đâu.” Cô mỉm cười.
“Từ đây tới điểm dừng cuối còn năm tiếng đi xe nữa, cô cứ mặc vào đi.” Morse liếc thân hình mảnh khảnh của Mộc Như Lam.
Mộc Như Lam vẫn từ chối, áo đàn ông sao vô tư khoác lên người được? Tuy loại nước hoa Morse dùng khá dễ chịu nhưng cô vẫn thích hương bạc hà trên người Khiêm Nhân hơn, đó không phải mùi nước hoa mà là một loại mùi tự nhiên rất dịu, kết quả của nhiều năm trung thành với một loại dung dịch tắm giặt.
Có hôn phu rồi nên không muốn đón nhận sự ân cần từ đàn ông khác nữa sao? Đúng là chuyện hi hữu ở cái xứ Ý nơi người ta có thể ôm hôn ngay lần đầu gặp mặt này. Morse cất áo về, bất giác chú tâm vào đôi mắt khép hờ của Mộc Như Lam. Mi rất dài và dày, giống cách người Trung Quốc miêu tả hồ ly tinh. Nhưng có lẽ sẽ chẳng ai ghép Mộc Như Lam với hồ ly tinh cả, bởi khí chất của cô thánh khiết đến mức người ta không thể nào liên tưởng đến ba chữ đó.
Đây hẳn là lý do Mặc Khiêm Nhân thích cô. Tên đó nhìn thì như thanh tâm quả dục mà không ngờ số cũng tốt phết.
Xe của Giáo hội đã tới, đèn pha sáng lóa cắt ngang luồng suy nghĩ của Morse, hắn dời sự chú ý khỏi đôi mắt Mộc Như Lam, cùng mọi người đi ra lề đường nơi mấy chiếc xe đang đậu.
Morse lịch sự mở cửa ghế sau cho cô, còn tài xế thì mở cửa cho hắn.
Trên xe có chăn lông sạch, hẳn ai đó đã chuẩn bị chúng cho tiết trời này. Morse đưa Mộc Như Lam một tấm, cô thoải mái đắp nó lên, sau đó tựa đầu vào cửa xe mà ngủ, hành xác suốt một ngày làm cô rệu rã cả người rồi.
Đang định đưa bánh sừng bò cho Mộc Như Lam, Morse thấy vậy thì im lặng hồi lâu. Thiệt tình… Không cảnh giác chút nào cả. Bộ cô không sợ hay sao? Cô tin hắn đến vậy à? Đang yên đang lành tự dưng bị đưa sang nước khác, người bình thường ai chẳng lo sốt vó lên? Đến phiên cô thì, chẳng những phối hợp suốt hành trình mà còn vô tư nằm ngủ trong một chiếc xe không biết sẽ chở mình đến thiên đàng hay địa ngục…
Cô gái này… Đúng là kỳ lạ.
Morse đắp cho Mộc Như Lam thêm một tấm chăn lông rồi vắt chân ngồi săm soi sợi dây chuyền.
Chỉ là một sợi dây bạc lồng một tấm huân chương, đơn giản đến không thể đơn giản hơn, có thật đây là chìa khóa của két Desno không?
Morse mân mê tấm huân chương, cảm nhận biểu tượng Thủy quân lục chiến gồ lên trên đó. Hắn đưa nó ra trước mặt nhìn kỹ, không có ký tự hay hoa văn gì đặc biệt, vậy thì sao cắm nó vào ổ khóa cái két đây? Hơn nữa hắn nhớ đường kính của ổ khóa chỉ có nửa cm…
Morse nhíu mày nhìn sang Mộc Như Lam, trông cô không có vẻ gì là biết về chuyện cái két. Có lẽ cô không lừa hắn, mà cũng chẳng có lý do gì để lừa…
Xe lao vùn vụt trên đường, sương mù ngày một dày, vào thời khắc đen tối nhất trước bình minh, bọn họ cuối cùng cũng đến nơi.
Đó là một trang viên tư nhân cách Thành quốc Vatican không xa.
Mộc Như Lam tỉnh dậy, đập vào mắt là một đài phun nước tráng lệ đang lấp lánh trong ánh đèn.
Morse mở cửa xe cho Mộc Như Lam. Cảm nhận được khí lạnh ùa vào, cô đành bọc chăn bước xuống, thấy có hai lớp thì bèn cười cảm ơn Morse.
Không biết từ khi nào đã có một vị quản gia cao to xuất hiện sau lưng họ, dường như Morse cũng biết điều đó, vừa dẫn cô vào nhà vừa nói mà không quay đầu, “Gọi Dawson tới đây. Chuẩn bị chút đồ ăn. Xếp cho vị tiểu thư này một gian phòng khách.”
“Vâng.” Quản gia khom lưng, không đi theo họ nữa mà chỉ nhìn Mộc Như Lam với vẻ nghi hoặc.
Mộc Như Lam giờ chỉ muốn được đặt lưng xuống giường nên cũng không quá để ý đến ông ta. Ngặt một nỗi mới bước vào nhà là đã có người làm cô phải tỉnh cả ngủ. Bởi vì vừa thấy cô, hay đúng hơn là vừa thấy tấm chăn lông trên người cô, thì người nọ liền mất vui.
“Cô là ai?!” Vẻ mặt sáng rỡ khi được gặp Morse lập tức u ám đi, cô ta nhìn Mộc Như Lam bằng ánh mắt khó chịu đầy cảnh giác. Trông qua khoảng mười mấy tuổi, trẻ trung xinh đẹp nhưng ương ngạnh bốc đồng.
“Sophie, tránh ra.” Morse lạnh giọng ra chiều không vui.
Nhưng Sophie nào có để tâm, cô ta vung tay giật cái chăn ra khỏi người Mộc Như Lam, thô lỗ đến mức hại cô suýt ngã. Vết thương chưa lành trên vai lại nhói lên làm Mộc Như Lam không khỏi nhăn mày.
Morse nắm cánh tay đỡ cô lại, trong mắt hiện rõ lãnh ý. Sophie hơi sợ nhưng nghĩ tới chuyện gì đó, cô ta lại vênh mặt trừng Mộc Như Lam, “Đây là đồ tôi để cho Morse, ai kêu cô dùng? Hôi chết đi được! Hôi hơn cả rác!”
Morse phớt lờ cô ta, một mực dẫn Mộc Như Lam lên lầu. Sophie hiểu sai, tái mặt đuổi theo ngăn họ lại, “Các người muốn làm gì?! Morse, con này là ai?! Sao anh dám đem gái về nhà ngay trước mặt vị hôn thê là em?!”
Morse cau mày, ánh mắt lạnh buốt nhìn mà run. Chẳng nói chẳng rằng, hắn thẳng tay xô cái con người ngu xuẩn đang tác oai tác quái trước mặt mình ra rồi nhanh chóng đưa Mộc Như Lam lên lầu.
Bị xô ngã ngồi xuống bậc thang, Sophie trợn mắt nhìn Morse và Mộc Như Lam khuất sau góc nhà, cáu tiết hét lên, “Morse, anh không cần quyền kế thừa nữa có phải không?!”
Giữa đại sảnh xa hoa, giọng cô ta vang rõ mồn một nhưng lại chẳng có lấy một tiếng đáp lời. Sophie nghiến răng trèo trẹo, tức khí vứt tấm chăn xuống đất rồi hung hăng đạp liền mấy cái. Khốn kiếp! Con ả đó là ai?!
Trước khi Mộc Như Lam ngủ, một bác sĩ gia đình tên Dawson đã tới kiểm tra vết thương trên vai cho cô. Đổi thuốc và thay băng xong, quản gia lại đưa vài món dễ tiêu lên.
Mộc Như Lam thư thả nhắm mắt lại, đi du lịch Ý miễn phí, vừa được bao ăn ở vừa được xem trò hay, đúng là sướng hết chỗ chê.
Bình luận truyện