Gia, Khẩu Vị Quá Nặng

Chương 371: V128.2: Lễ vật



Editor: Chan_2711

Mộc Như Lam chỉ nhìn cô ta, không nói gì, thu lại nụ cười. Khi mà, Mộc Như Lam thật sự nghiêm túc sẽ luôn khiến người khác cảm thấy sợ hãi. Đôi mắt như hắc ngọc lưu ly, trong nháy mắt giống như hồ nước sâu thẳm không thấy đáy, khiến người ta cảm thấy kinh hãi.

“Nhìn...Nhìn cái gì?” Nữ nhân vừa rồi còn đắc ý vì khiến Mộc Như Lam bị thương bây giờ đang nắm chặt cây thước, không hiểu sao thấy sợ hãi và căng thẳng.

Mộc Như Lam nhìn chằm chằm cô ta, lần thứ hai khom người xuống vén vạt áo của Tần Nhược Liễu, người phụ nữ kia dưới ánh mắt của cô lại không dám ra tay, nhưng mà ngoài miệng vẫn phô trương “Cô đừng lộn xộn! Cô có biết cô ấy là ai không? Cô ấy chính là em gái của vợ tương lai của Boss chúng tôi! Hoàng... Hoàng thân quốc thích, cô có hiểu không hả?!”

Mộc Như Lam không để ý tới cô ta, hơi hạ mắt nhìn về phía bụng dưới của Tần Nhược Liễu, quả nhiên trên mặt bụng có thể thấy được dấu vết từng bị mổ ra của cô ta. Nhưng mà có rất nhiều vết sẹo, giồng như được ngụy trang thành cô ta bị cắt dẫn đến bị thương. Mà không chỉ như vậy ở bụng cô ta còn có một sẹo rất dài nữa, Mộc Như Lam càng vén áo cô ta lên trên, lộ ra bộ ngực không có nội ý. Người phụ nữ kia sợ hãi kêu lên một tiếng: “Này! Cô bị bênh thần kinh hả! Bỏ tay ra cho tôi!” Nói xong, cô ta lại muốn cầm thước sắt trên tay đánh xuống, giây tiếp theo đột nhiên bị giọng nói nhẹ nhàng của cô ngăn cản.

“Dấu vết này thật là đẹp mà...”  Giọng nói nhẹ nhàng, tựa như lông ngỗng. Một trận gió lạnh từ ngoài cửa sổ thổi vào, khiến người ta thấy nổi da gà.

“Này...”

“Cô có biết tại sao cô ta lại biến thành như vậy không?” Mộc Như Lam mỉm cười nhìn về người phụ nữ đối diện hỏi.

“Không... Không phải là bị cuốn vào cuộc chiến giữa hắc đạo sao...” Người phụ nữ kia không muốn trả lời, nhưng không biết tại sao khi nhìn vào đôi mắt kia có chút nơm lớp lo sợ. Tần Nhược Liễu bị cuốn vào bên trong trận chiến giữa hắc đạo nên bị trúng rất nhiều đạn, được Giáo Hội cứu ra và đuổi về Bạch Đế. Trải qua quá trình kiểm tra kỹ càng tỉ mỉ và xác nhận, Tần Nhược Liễu sẽ trở thành người thực vật, nguyên nhân xác thực là vì trúng quá nhiều đạn.

“Không đúng mà.” Mộc Như Lam vươn ngón tay xoe nhẹ lên dấu vết còn lưu lại trên tay mình, khóe môi cười càng thêm sâu, đôi mắt dịu dàng như nước: “Tôi đã từng lấy nội tạng mang ra ngoài ngoại trừ trái tim, toàn bộ đều lấy ra bên ngoài mà, từ nơi này đó. Vốn đang muốn đem trái tim lấy ra ngoài nốt, ai ngờ lại bị ngăn cản, thật đáng tiếc. Hiện tại, tôi đã có thể lấy trái tim ra ngoài một cách nguyên vẹn cô muốn thử một chút không?”

Mộc Như Lam nhìn về phía người phụ nữ kia. (Ive là người dạy Như Lam cách lấy tim ra khỏi cơ thể người sống sao cho còn nguyên vẹn đó mn nhớ chưa nè:3)

Thước sắt trên tay “loảng xoảng” rơi xuống đất, người phụ nữ sợ đến mức liên tục lùi về sau vài bước, ánh mắt kinh hãi nhìn Mộc Như Lam, một lúc sau mới phản ứng lại, thẹn quá hóa giận: “Cô là đồ thần kinh! Cút đi!” Cô ta cho rằng Mộc Như Lam cố tình nói những lời này hù dọa cô ta.

Mộc Như Lam nhún vái, có chút không vui. Thật đúng là đáng tiếc, mất đi một cơ hội thực hiện chuyện thú vị.

Người phụ nữ kia trừng mắt nhìn Mộc Như Lam, điện thoại trong túi áo blouse vang lên, nhấc máy, không biết người bên gọi là ai, khiến vẻ mặt cô ta thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà lo sợ), liên tục gật đầu: “Tôi nhất định sẽ làm thật tốt, yên tâm đi, giao cho tôi.”

Cô ta cất điện thoại, nhìn về phía Mộc Như Lam vẻ mặt lại trở nên cay nghiệt: “Đi theo tôi, tôi đưa cô qua chỗ này.”

“Đi chỗ nào vậy?” Mộc Như Lam nhíu mày.

Người phụ nữ kia thiếu kiên nhẫn: “Cô không thấy tôi vừa nhận điện thoại của cấp trên sao? Bảo cô đi theo thì cô cứ đi, ai muốn cô dẫn đường hả? Nếu không phải cấp trên phân phó...!”

Cấp trên? Cấp trên này là người nào chứ? Tả Nhất Tiễn sao?

Mộc Như Lam hạ đuôi mày, chậm rãi đi theo người phụ nữ đức hạnh (cái này nghĩa xấu không phải khen) phía trước giống như gà mái ngửa đầu bổ nhào vì thắng lợi.

Người phụ nữ kia liếc mắt ra sau, thấy Mộc Như Lam ngoan ngoãn đuổi kịp, trong mắt xoẹt qua một tia đắc ý. Cô ta dẫn cô qua nhiều ngã rẽ, người ở thưa dần, ngay cả hành lang dường như cũng lạnh hơn rất nhiều. Cô ta đi tới trước một cánh cửa inox màu bạc, dùng sức vặn tay nắm cửa phía trước. “Loang xoảng” một âm thanh nặng nề vang lên, cánh cửa chậm rãi mở ra, khí lạnh ập tới phả vào mặt.

“Đi vào thôi.” Cô ta nhìn Mộc Như Lam nói.

Mộc Như Lam đến gần nhìn vào trong căn phòng, cảnh tượng bên trong không thấy rõ tối đen như mực. Cô không nhịn được lại gần một chút, hoàn toàn không để ý người phụ nữ phía sau đang vươn tay muốn đẩy cô.

Trong mắt cô ta tràn đầy đắc ý, cười, giống như nhiệm vụ sẽ dễ dàng hoàn thành. Vừa muốn vươn tay đẩy lưng Mộc Như Lam, nhưng giây tiếp theo cô đột nhiên nghiêng mình, tránh được ý muốn của cô ta, mỉm cười nói: “Cô muốn làm gì?”

Muốn làm chuyện xấu, đột nhiên lại bị nắm thóp, nhất thời khiến sắc mặt người phụ nữ kia rất khó coi, hơi hoảng sợ lên tiếng: “Không... Không có gì, chỉ là muốn cô nhanh đi vào thôi.”

“Bên trong có cái gì vậy? Muốn tôi đi vào cái nơi này làm gì chứ? Nơi này là hầm băng sao? Chẳng lẽ bên trong đều là thi thể gì đó sao?” Mộc Như Lam nắm lấy cổ tay cô ta, mìm cười tiếp tục hỏi: “Bên trong có bàn giải phẫu không? Có chưa? À, không có cũng chẳng sao. Có tôi đã đủ rồi.”

“Cô... Cô muốn làm gì? Buông ra... Buông tôi ra!” người phụ nữ kia cảm thấy kỳ quặc, cố gắng giãy dụa muốn thoát khỏi tay Mộc Như Lam. Nhưng giây tiếp theo bị đẩy vào hầm băng tối đen, “phịch” một tiếng, cánh cửa đóng lại, một chút ánh sáng cũng không có.

Cô ta vô cùng hoảng sợ, mặt đất giống như bao phủ một lớp băng mỏng. Khí lạnh từ làn da xâm nhập vào xương cốt, lạnh đến mức toàn thân cô ta phát run.

Bốn phía tối đen, cô ta nghĩ ra đây là nơi nào, vội vã đứng lên lao tới, đập mạnh vào cánh cửa: “Mở cửa! Này! Thả tôi ra ngoài.”

Âm thanh vang vọng khắp căn phòng tối đen, bên ngoài một chút động tĩnh cũng không có. Chợt, cô ta nghe thấy phía sau truyền đến âm thanh gì đó, đột nhiên quay đầu: “Ai đó?!”

Bàn tay còn không nhìn thấy năm ngón, huống hồ là nhìn thấy bóng người?

Cô ta run cầm cập, lấy điện thoại ra. Ánh sáng lập tức thắp sáng một khu vực nhỏ. Cô ta nâng mắt, nhưng đột nhiên sợ tới mức toàn thân cứng đờ. Mộc Như Lam đứng ở gần cô ta như vậy, gương mặt cô ghét sát vào cô ta, nhìn vào màn hình di động, giống như đứa trẻ hiếu kì đang tò mò nhìn cái gì đó. Nụ cười dịu dàng nhưng lúc này chỉ khiến cô ta cảm thấy đáng sợ, khủng bố, không tiếng bước chân, không có tiếng hít thở, tựa như ma quỷ!

Cô ta cho rằng Mộc Như Lam sau khi đẩy cô ta vào đây đã lập tức rời đi.

Theo lý thuyết hai người đứng ở trong bóng tối so với một người thì sẽ cảm thấy yên tâm hơn. Nhưng lúc này cô ta lại mong rằng chỉ có mình cô ta ở nơi này.

“Thì ra, người vừa gọi điện cho cô là tiểu thư Tần Lãnh Nguyệt.” Mộc Như Lam vươn tay lấy điện thoại di động trên tay cô ta, nhìn cuộc gọi đến, mỉm cười dịu dàng nói.

Người phụ nữ toàn thân cứng đờ, gắt gao nhìn cánh cửa phía sau...

Do bận chạy deadline nên mình chưa edit hết vì vậy bản full sẽ được up vào 22h tối thứ tư 20/5

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện