Gia, Khẩu Vị Quá Nặng
Chương 392: V139.1: Chân tướng
Editor: Chan
Beta-er: Noãn
Trong thư phòng mang đậm phong cách retro*, cực kỳ yên tĩnh.
*Phong cách retro ra đời từ những năm 1950–1970 đã mang đến sự thay đổi lớn trên toàn thế giới. Thuật ngữ retro bắt nguồn từ tiếng latin retro tiền tố, nghĩa là "phía sau" hay "trong quá khứ". Ngụ ý của phong trào này là hướng về quá khứ thay vì sự tiến bộ hướng đến tương lai, là sự hồi tưởng, đề cập đến một hoài cổ và hướng về quá khứ.
Mắt ưng sắc bén, lãnh khốc chăm chú nhìn báo cáo giám định trên mặt bàn, lại mang theo vài phần suy tư.
Thỉnh thoảng bên ngoài cửa sổ vang lên tiếng vỗ cánh, con chim bồ câu trắng bé nhỏ vồ lấy lông trên lưng con kền kền to lớn, liên tục mổ, trông còn dữ tợn và đau đớn hơn loài chim hung dữ nhất thế giới Kền kền Andean. Kền kền bay bị đau, bay nghiêng ngả.
Một lát sau, Tuyết Khả mở cửa thư phòng đi vào lông mày nhíu lại trên khuân mặt lạnh nhạt, cao quý, "Boss, bên bộ phận y tế đã xác định vị tiểu thư kia không hề phẫu thuật thẩm mỹ. Ngoại trừ mổ ruột thừa và phẫu thuật loại bỏ sẹo thì cô ta không hề động đến dao kéo, Gino cũng nói không nhìn ra cô ấy đang nói dối."
"Cô thấy thế nào?" Bạch Mạc Ly không ngẩng đầu lên, hỏi, trên mặt bàn là ba phần báo cáo giám định DNA, bộ phận y tế dưới sự quan sát của hắn lấy tóc của hắn và cô gái kia để làm giám định, cơ hội làm giả báo cáo cũng không có. Hơn nữa nghe Tuyết Khả nói ngay cả Gino nhờ chuyên gia tâm lý của FBI mà vẫn không nhìn ra cô ta đang nói dối, cho dù là về phương diện vật lý hay phương diện khác. Dường như tất cả những bằng chứng kia đều chứng minh cô gái đột nhiên xuất hiện kia thật sự là em gái thất lạc nhiều năm của hắn. Thật sự là quá kì lạ. Một người hắn đã quên hoặc nói đúng hơn là hắn chưa bao giờ nhỡ rõ mình có một đứa em gái nữa, ngoại trừ em gái bảo bối Bạch Ly Mạt...
Tuyết Khả hơi cúi đầu, "Xin lỗi Boss, hiện tại tôi không có cách nào đưa ra nhận xét khách quan."
"Vậy, cô nói một chút về cái nhìn chủ quan đi."
"Tôi cảm thấy rất đáng ngờ. Cô gái kia sao có thể đột nhiên xuất hiện ở đường riêng của Bạch Đế? Hơn nữa lại vừa vặn đâm trúng ô tô của ngài? Ngài ở Mỹ dù chưa đến mức như minh tinh lớn được nhiều người biết đến nhưng hàng năm đều công bố các vũ khí mới, ngài xuất hiện trên TV và các mặt báo cũng không ít, nếu như có gương mặt giống ngài như thế thì không thể nào đến bây giờ mới đột nhiên xuất hiện vô căn cứ trước mặt ngài. Theo tôi còn phải chờ điều tra về cuộc sống của cô gái đó từ trước tới giờ và tại sao cô gái đó còn sống nhưng ngài lại không biết, sau đó mới có thể đưa ra quyết định tiếp được."
Bạch Mạc Ly không nói gì, im lặng nhìn báo cáo giám định DNA.
"Cô ấy và ngài không cùng một nhóm máu. Nhưng điều này cũng rất bình thường." Bạch Ly Mạt và Bạch Mạc Ly cũng không cùng một nhóm máu. Nhóm máu của cha hắn là RH-, trong ba đứa nhỏ chỉ có Bạch Mạc Ly là di truyền loại máu này, điều này cũng bình thường.
Nhóm máu... Hình ảnh trong đầu bỗng chốc bị thay thế, hắn nhìn thấy máu được lấy ra từ trong mạch máu, nhiễm đỏ có ống dẫn, chảy qua thiết bị y tế, sau đó được chuyển vào trong cơ thể cô gái... Nhóm máu giống nhau... Bạch Mạc Ly nhắm mắt, thật sự điên rồi, không hiểu sao lại nghĩ tới Mộc Như Lam, trên đời này có rất nhiều người cùng nhóm máu, Mộc Chấn Dương-cha Mộc Như Lam không phải cũng là nhóm RH- sao?
"Cô ra ngoài đi." Bạch Mạc Ly xoa xoa huyệt thái dương, hơi mệt mỏi.
Tuyết Khả gật đầu, đang định rời đi thì điện thoại trong túi vang lên, cô ta đi ra ngoài nghe, vài giây sau lại mở cửa đi vào thư phòng, "Boss, là Thành thúc."
Thiệu Thành Thư, quản gia tổng bộ Đế chế Bạch, là người nhìn Bạch Mạc Ly lớn lên, cũng là người cha nuôi lưu lại cho hắn, ở Đế chế Bạch không hề nhúng tay vào công việc trong công ty, ở trong biệt thự cũng là người. Trong biệt thự ông ta được khá nhiều người tín nhiệm và kính trọng.
Bạch Mạc Ly nhận điện thoại, "Có chuyện gì?"
Giọng nói của Thành thúc có chút yếu ớt, bị Tần Lãnh Nguyệt đâm một nhát dao như vậy tất nhiên suýt chút nữa thì ông ta mất mạng, "... Phu nhân để lại cho ngài một phong thư, có lẽ sẽ giúp ích được cho ngài... Tôi là một lão hồ đồ, sau khi nghe được tin tức mới nhớ tới chuyện này, ngài mau tìm xem..."
Bạch Mạc Ly nhìn về phía Tuyết Khả, Tuyết Khả gật đầu, đi đến bên giá sách xếp đầy thư, một lúc sau, rút ra một phong thư từ trong một quyển sách, đưa cho Bạch Mạc Ly.
"Tìm được rồi. Ông nghỉ ngơi cho tốt đi, không cần phải lo lắng nữa." Bạch Mạc Ly nói xong liền cúp điện thoại, xé phong thư ra, lọt vào trong tầm mắt quả thật là nét chữ của người phụ nữ kia.
Phía trước là một đống từ ngữ hỏi han vô dụng, sau đó mới là trọng điểm––
––Mẹ rất xin lỗi vì hiện tại mới có thể nói cho con, nhưng xin hãy tin tưởng mẹ là vì muốn tố cho con, Mộc Chấn Dương là bạn tốt của mẹ, mà con là con của mẹ, mẹ thật sự không biết nên xử lý như thế nào, chỉ có thể lựa chọn cách thức này, Mạt Mạt có một đứa em song sinh, con còn có một đứa em gái nữa còn sống, con bé ở––
Không còn.
Ở nơi quan trọng nhất, không còn.
Nơi đó vẫn còn lưu lại vết mực màu đen, cùng với nhưng chấm máu nhỏ.
Bạch Tuyết viết bức thư này truóc khi ra ngoài du lịch cùng chồng, nhưng chưa viết xong thì bệnh cũ tái phát, sau đó trên đường đến bệnh viện thì gặp tai nạn rồi mất, chỉ để lại một đứa nhỏ Bạch Tố Tình. Khi đó Bạch Tố Tình 5 tuổi, Bạch Mạc Ly 19 tuổi, đến lúc Bạch Tố Tình 15 tuổi có thể chính thức làm việc, Bạch Mạc Ly mới đem tin tức Bạch Tuyết đã chết nói cho đám người Kha Uyển tình, để cho họ nghĩ rằng Bạch Tuyết mới qua đời không lâu. Đối với Bạch Mạc Ly mà nói việc này quá đơn giản.
Mộc Chấn Dương, Kha Uyển Tình, hai cái tên được nhắc đến ở đây. Cho nên đứa em gái ngay cả tên hắn cũng không nhớ vẫn còn sống hoặc là còn sống dưới tình huống hắn không biết, là bởi vì bọn họ sao?
Mắt ưng của Bạch Mạc Ly càng ngày càng lạnh lẽo, giống như gió Bắc Cực đang gào thét, lạnh đến thấu xương, hơi đảo qua trên người, giống như có vết cắt trên da thịt, cảm giác vô cùng đau đớn.
Rốt cuộc bọn họ muốn hại hắn tan nhà nát cửa đến mức nào?
"Vẫn không tìm được Kha Uyển Tình và Mộc Chấn Dương sao?" Bạch Mạc Ly nhìn về phía Tuyết Khả, hỏi.
Tuyết Khả lắc đầu, "Rất kỳ lạ, giống như bốc hơi khỏi thế gian, điều tra xuất cảnh, cũng đưa ảnh hai người họ cho mấy thế lực lớn của các quốc gia quanh Trung Quốc, nhưng vẫn không thu hoạch được gì. Tôi nghi ngờ bọn họ đã bỏ trốn trước khi chúng ta hành động, dùng phương thức nhập cư trái phép, cho nên chúng ta mới không tìm được dấu vết của bọn họ."
Bạch Mạc Ly thở một cách nặng nhọc, không trả lời lại.
"Boss." Tuyết Khả đặt một chén thuốc lên mặt bàn, "Tới giờ uống thuốc rồi. Tôi lui xuống trước." Suy nghĩ một chút, bước chân dừng lại, nhìn Bạch Mạc Ly, khóe miệng hơi cong lên, nhưng lại không nói gì.
Cửa thư phòng mở ra rồi đóng lại, bên trong thư phòng ánh sáng dường như cũng tối lại một chút, ngoài cửa sổ Mãnh Sát và Tiểu Bạch vẫn đang ồn ào, khiến cho nơi này càng thêm yên tĩnh trống vắng.
...
Ánh mặt trời ló ra sau tầng mây, bầu trời trong xanh.
Một tiếng còi vang lên, tiếng hoan hô không ngớt, bóng bầu dục được ôm vào ngực, người ôm bóng nhanh chóng chạy.
Mộc Như Lam ngồi trên ghế ở tít trên cao, các sinh viên xung quang cực kỳ hưng phấn, phía dưới là trận thi đấu bóng bầu dục.
Có lẽ vì ở Trung Quốc bóng bầu dục không thịnh hành, trận thi đấu như phía dưới cũng ít khi có thể nhìn thấy, cho nên Mộc Như Lam cũng không hề cảm thấy hay, nhưng nhìn thấy sức sống tràn trề của bọn họ, khóe môi khẽ cong lên. Cô yên lặng nhìn, khí chất yên tĩnh hoàn toàn khác biệt với tiếng cổ vũ, reo hò. Tựu như một đóa hoa lan lặng lẽ nở, yên tĩnh xa xôi, khiến cho mọi người trong tiềm thức để một khoảng trống xung quanh cô, để tránh làm phiền đến cô.
Điện thoại trong túi chợt rung lên, Mộc Như Lam lấy ra nhìn, thấy hai tin nhắn, một cái là Mộc Như Sâm gửi, một cái là Mộc Như Lâm gửi.
––"Chị! Bọn em đang đến sân bay, chị nhớ tới đón bọn em đó! "icon vui vẻ""
––"Chị! Khoảng 9h sáng mai bọn em mới tới, chị không cần tới đón bọn em."
Hai anh em sinh đôi tính cách hoàn toàn khác nahu, không cần xem tên cũng biết tin nhắn gửi tới là của ai.
Thái Sử Nương Tử đã gọi điện nói với cô, học viện St. Peters (hay còn gọi là Thánh Peter) và học viện Lưu Tư Lan trao đổi học sinh. Ba học sinh của Lưu Tư Lan lần lượt là: Mộc Như Sân, Mộc Như Lâm và Thư Mẫn. Mà học viện St. Peters cách học viện Bạch Đế khoảng 30 dặm Anh*. So với khoảng cách từ Harvard đến học viện Bạch Đế gần hơn một chút, nhưng hướng từ Harvard đến Bạch Đế thì ngược lại.
*Dặm Anh: đơn vị đo độ dài của Anh và Mỹ, 1 dặm = 5.280 thước Anh, = 1,6093 km)
Mới xem xong, lại một tin nhắn nữa được gửi tới.
––"À! Chị không phải tới đến bọn em đâu, lúc bọn em đến chị đang học! Nhưng mà tan học nhất định phải tới tìm em đó!"
Nụ cười trên môi Mộc Như Lam sâu hơn một chút.
Thật đúng là giống như đức trước đây, một đứa tính cách nóng nảy tùy hứng, nhưng lại rất dễ mềm lòng, một đứa tâm tư tinh tế, khéo léo ẩn nhẫn có chút lãnh lùng. Đương nhiên, bọn họ cũng có điểm giống nhau, ví dụ như trong đầu đều là người chị gái là cô, điểm này đáng yêu nhất, cũng đáng được cô yêu thương. Ngoan ngoãn cử động theo sợi chỉ trên ngón tay cô, mới là con rối xinh đẹp khiến cho cô yêu thích.
Lúc này.
Sân bay bên trong trung tâm thành phố K.
Màn đêm bao phủ khắp thành phố, hai anh em sinh đôi mặc áo khoác gió đen trắng phía sau có mũ lông kéo hành lý đi vào sân bay. Một người đeo kính đen, mặc áo khoác đen, thoạt nhìn trầm tĩnh chững chạc, người còn lại mặc áo khoác trắng thoạt nhìn rất có sức sống, khuôn mặt đẹp trai tinh tế không hề cha giấu, khi vừa vào sân bay lập tức thu hút không ít ánh mắt ghen tị, có lẽ trong lòng họ đang cảm thán, thật sự là một cặp song sinh đẹp trai.
Thư Mẫn mặc áo khoác màu trắng, đôi chân dài từng bị thương lúc này mặc quần jean bó sát, chân đi đôi boot đế dày, cô vẫn để mái tóc trắng gọn gàng, có chút lạnh nhưng xem ra rất thoải mái. Hai gò má và chóp mũi có chút hồng, buổi tối lạnh hơn ban ngày, gió thổi trúng cô giống như rất nhanh sẽ bị cảm lạnh.
Mộc Như Sâm không ngừng nhớ nhung, "Cuối cùng cũng có thể gặp lại chị, a~, thật đáng mong chờ, nhưng tại sao bọn họ lại trao đổi với trường không phải Bạch Đế chứ? 30 dặm Anh, quá xa!"
"Học viện Bạch Đế không phải nói vào là có thể vào. Cách nhau một đại dương rút ngắn chỉ còn 30 dặm Anh, như vậy là đủ rồi." Mộc Như Lâm lạnh lùng nói, tay cầm tay kéo vali siết chặt, để lộ tâm trạng hồi hộp và mong đợi của cậu.
"A... Thật là khiến cho người ta khó chịu..." Dáng vẻ Mộc Như Sâm có chút chán nả, nhưng không nói thêm gì, cậu cũng không phải kẻ ngốc, ý tứ của Mộc Như Lâm rất rõ ràng. Học viện Bạch Đế tiếng tăm dần lớn, cậu từng nghe đồn đại học dành cho những người trên đỉnh tầng lớp quý tộc này mới thành lập được hai năm, hai anh em bọn họ chỉ có thể xem là dân thường. Trước tiên không nói có thể vào được hay khong mà thật sự vào được cũng se bị bắt nạt, hơn nữa nói không chừng có thể hại chị gái mất mặt...
Điều này hoàn toàn không tốt, cậu không để ý có tiền hay không, chỉ cần Mộc Như Lam đừng không cần họ là được là tốt rồi. Vừa buồn bực vừa quay lại liếc nhìn Thư Mẫn, vì vậy suy nghĩ lại thay đổi, Mộc Như Sâm thật sự không hiểu, tại sao Thái Sử Nương Tử lại để cho Thư Mẫn đi cùng hai anh em cậu, người này nhất định sẽ cướp Mộc Như Lam với cậu. Vốn dĩ đã bị đứa em sinh đôi chiếm mất một nửa tình cảm của chị gái cậu đã không thích, bây giờ còn có cả Thư Mẫn... Thật đáng ghét...
Thư Mẫn thu được ánh mắt của Mộc Như Sâm, thản nhiên liếc nhìn cậu, trong mắt có chút lạnh, cô có thể cảm nhận được, nửa năm cô nghỉ học mấy người Đoạn Nghiêu, Lê Dương, Lưu Bùi Dương thay đổi rất nhiều, cô còn tưởng bởi vì trong thế giới hắn ám ở HongKong vùng vẫy sinh tồn nên để lại di chứng, hiện tại xem ra không đơn giản như vậy, lúc trước đúng là Đoạn Nghiêu không ngừng chèn ép cô, Mộc Như Sâm và Mộc Như Lâm, khiến cho bọn họ không cách nào liên lạc được với Mộc Như Lam. Nhưng hiện tại lại để cho họ đến Mỹ? Không hiểu hắn đang suy nghĩ điều gì, có lẽ cũng không phải điều gì tốt đẹp. Chỉ mong hai thiếu niên đằng trước đừng làm chuyện ngu xuẩn ảnh hưởng đến Mộc Như Lam...
(truyện được đăng nhất tại &Truyện Bất Hủ, những trang khác đều là ăn cắp!!!!)
Trời dần dần khuya, hai thiếu niên và cô gái bước qua cửa kiểm tra an ninh, lên máy bay, sau đó biến mất trong tầng mây.
Trận thi đấu bóng bầu dục vẫn tiếp tục, các vận động viên khí thế dồi dào, các cổ động viên cũng hăng hái không kém. Tất nhiên các cầu thủ sẽ được cộng điểm dựa trên thành tích của mình sau khi trận đấu kết thúc, ngoài trọng tài trên sân thì ở ngoài còn có 3 trọng tài nữa*: hai giáo sư nam và một giáo sư nữ. Họ sẽ quan sát trạng thái thi đấu của các cầu thủ suốt quá trình thi đấu, sau đó cộng điểm dựa trên thành thích thi đấu, hoàn toàn công bằng và không thiên vị.
*Một trận bóng bầu dục trọng tài có từ 4-7 người.
Hayabusa mặc áo blouse dài nghe thấy âm thanh cổ vũ bèn dừng xe golf lại ven đường, hai tay đút vào trong túi áo blouse, chậm rãi đi vào sân vận động hình miệng cá. Toàn bộ sân vận động là hình thang tròn, có hai cửa vào, một cửa là chỗ ngồi xem ở tầng cao nhất, hai là tầng dưới cùng nơi dánh cho các vận động viên vào sân thi đấu. Mộc Như Lam ngồi ở trên tầng cao nhất nhìn xuống.
Hayabusa vừa mới bước vào lập tức nhìn thấy trong sân vận động giống như có bức tường vô hình ngăn cách cô gái với không khí náo nhiệt. Cô im lặng ngồi đó, trên môi nở một nụ cười nhẹ, dịu dàng lại bao dùng, giống như một người lớn tuổi ngoài cuộc đang nhìn đám thanh niên la lối đùa giỡn, khiến cho Hayabusa cảm thấy cô không phải là một sinh viên mà là một lão sư.
Vốn định xem trận bóng bầu dục mà bây giờ ánh mắt của Hayabusa đã bị hấp dẫn, hắn ta đi tới gần, phát hiện cô gái này rất trẻ, giống như một thiếu niên.
Khóe mắt bỗng xuất hiện một góc áo màu trắng, Mộc Như Lam nghiêng đầu, thấy một bác sĩ mặc áo blouse hoặc nhà nghiên cứu nào đó đang đi về phía cô. Một người đàn ông trưởng thành, trông rất phong độ và cá tính, mái tóc màu đen, hai bên tóc mai có vẻ cố tình để dài. Mắt trái đeo một cái kính tròn, mép ngoài có một vầng trăng hình lưỡi liềm gắn một sợi dây chuyền bạc trượt qua vai rồi biến mất sau gáy.
Xem ra là một bác sĩ rất lợi hại, mặc dù không biết hắn ta nghiên cứu cái gì, khi kiểm tra sức khỏe hình như không nhìn thấy, nếu như gặp qua nhất định sẽ nhớ rõ, dù sao cũng không phải khuôn mặt của một người qua đường. (ý chỉ không có gì nổi bật)
"Xin chào." Mộc Như Lam nhìn người đàn ông, người đàn ông cũng nhìn cô, sau đó mới lên tiếng chào, giọng nói dường như không có chút cảm xúc gì, giống như một người nghiêm túc nhưng lại không quá nghiêm túc.
"Xin chào." Mộc Như Lam nhìn hắn ta hỏi: "Có chuyện gì sao? Tiên sinh."
Hayabusa gật đầu, bỏ một tay ra khỏi túi áo, trong tay cầm một ống tiêm có nắp, hỏi cô: "Nếu cô không phiền, tôi có thể lấy một chút máu của cô được không?"
Hayabusa không dám khẳng định trong đống báo cáo DNA kia có của cô gái này, nhưng để ngừa vạn nhất, hắn ta vẫn nên lấy một ít máu của cô. Cô gái này rất đặc biệt, có lẽ hiệu quả nghiên cứu sẽ xuất hiện những thứ không giống người bình thường.
Mộc Như Lam nhìn ống kiêm tiêm trong tay hắn ta, lắc đầu từ chối, "Không được đâu." Máu của cô quý giá như vậy, làm sao có thể tùy tiện cho người khác chứ? Mấy ngày hôm trước lúc kiểm tra sức khỏe cô đã bị rút một chút máu, khi về kí túc xá cô có chút không thoải mái.
"Cô có tham gia buổi kiếm tra sức khỏe của trường không?" Hayabusa cất ống kim tiêm. Mộc Như Lam gật đầu.
Vậy tốt rồi, Hayabusa gật đầu, sau đó rời khỏi khán đài, ngồi lên xe gofl, nhanh chóng lái xe đi.
Mộc Như Lam kỳ quái quay đầu nhìn, chỉ nhìn thấy bóng xe gofl biến mất sau hàng cây, là người của Đế chế Bạch... Rất giống đám người Tả Nhất Tiễn và Hắc Báo, bất kể là tính cách hay ngoại hình. Nhưng việc này thì có liên qua gì đến cô?
Mộc Như Lam không để tâm lắm, ngoảnh lại tiếp tục xem trận đấu, ồ... Bạn học kia đem đầu làm cầu ném sao?! Thật sự là rơi vô cùng thê thảm, aizz...
Bên kia, Hayabusa trở lại biệt thự, thiết bị vận hành hết công suất, nhóm nghiên cứu khoa học mặc áo blouse dài ngồi trên ghế của mình làm việc, có người thấy Hayabusa trở về, rời mắt khỏi kính hiển vi, đứng lên hỏi: "Sếp, không phải anh thấy đâu đầu nên ra ngoài một lát sao? Nhanh như vậy đã trở lại rồi?"
Hayabusa phớt lờ câu hỏi của đồng nghiệp, đi đến cái bàn duy nhất được để lại cạnh sopha, trên mặt bàn đặt một chồng giấy A4, hắn ta tìm báo cáo dữ liệu DNA, mỗi một học sinh một tờ, hơn 3000 tờ, một chồng giấy dày.
Hắn ta quỳ một chân xuống đất, nhanh chóng tìm kiếm.
Nghiên cứu viên phụ trách báo cáo DNA thấy động tác của Hayabusa, kỳ quái hỏi: "Sếp, anh tìm người nào?"
Người nào...
Động tác của Hayabusa dừng lại, bất tri bất giác phản ứng lại, quên mất không hỏi tên của cô gái kia, giây tiếp theo lại tiếp tục tìm, khuôn mặt như vậy hẳn là rất dễ tìm, người Châu Á, hơn nữa diện mạo tinh xảo xinh đẹp.
Nhưng mà chồng giấy chỉ còn lại một nửa, khi đến tờ cuối cùng Hayabusa phát hiện không hề có cô gái kia.
Kỳ lạ... Rõ ràng cô nói có tham gia kiểm tra sức khỏe...
Hayabusa nhìn về phía nghiên cứu viên phụ trách hỏi: "Cậu xác định đã cầm hết số liệu DNA của mỗi học sinh tham gia kiểm tra sức khỏe?"
Nghiên cứu viên bị hỏi như vậy, ngược lại không dám khẳng định, "Sao... Làm sao vậy?" Lại nói, ngày đó bọn họ cùng nhau ra ngoài ăn cơm lúc quay về phát hiện tài liệu lộn xộn, giống như rơi xuống đất rồi được nhặt lên một cách qua loa. Nhưng dường như vì thời gian quá gấp gáp nên cũng chưa thu dọn ngăn ngắn, hắn ta còn tưởng đồng nghiệp nào đó sơ ý làm rơi, chẳng lẽ bay mất rồi hoặc là người đó tưởng là rác nên ném đi?
"Có một cô gái..." Hayabusa nói xong, lúc này mới kịp phản ứng, ở đây có nhiều sinh viên như vậy, bọn họ làm sao biết hắn ta nói người nào, bèn nói: "Xét nghiệm lại một lần nữa, những nhóm máu kia còn giữ lại chứ?"
"... Hai ngày trước đã đem đi xử lý..." Đã để vài ngày, sớm đã cứng lại, còn giữ để làm gì...
"..."
...
Beta-er: Noãn
Trong thư phòng mang đậm phong cách retro*, cực kỳ yên tĩnh.
*Phong cách retro ra đời từ những năm 1950–1970 đã mang đến sự thay đổi lớn trên toàn thế giới. Thuật ngữ retro bắt nguồn từ tiếng latin retro tiền tố, nghĩa là "phía sau" hay "trong quá khứ". Ngụ ý của phong trào này là hướng về quá khứ thay vì sự tiến bộ hướng đến tương lai, là sự hồi tưởng, đề cập đến một hoài cổ và hướng về quá khứ.
Mắt ưng sắc bén, lãnh khốc chăm chú nhìn báo cáo giám định trên mặt bàn, lại mang theo vài phần suy tư.
Thỉnh thoảng bên ngoài cửa sổ vang lên tiếng vỗ cánh, con chim bồ câu trắng bé nhỏ vồ lấy lông trên lưng con kền kền to lớn, liên tục mổ, trông còn dữ tợn và đau đớn hơn loài chim hung dữ nhất thế giới Kền kền Andean. Kền kền bay bị đau, bay nghiêng ngả.
Một lát sau, Tuyết Khả mở cửa thư phòng đi vào lông mày nhíu lại trên khuân mặt lạnh nhạt, cao quý, "Boss, bên bộ phận y tế đã xác định vị tiểu thư kia không hề phẫu thuật thẩm mỹ. Ngoại trừ mổ ruột thừa và phẫu thuật loại bỏ sẹo thì cô ta không hề động đến dao kéo, Gino cũng nói không nhìn ra cô ấy đang nói dối."
"Cô thấy thế nào?" Bạch Mạc Ly không ngẩng đầu lên, hỏi, trên mặt bàn là ba phần báo cáo giám định DNA, bộ phận y tế dưới sự quan sát của hắn lấy tóc của hắn và cô gái kia để làm giám định, cơ hội làm giả báo cáo cũng không có. Hơn nữa nghe Tuyết Khả nói ngay cả Gino nhờ chuyên gia tâm lý của FBI mà vẫn không nhìn ra cô ta đang nói dối, cho dù là về phương diện vật lý hay phương diện khác. Dường như tất cả những bằng chứng kia đều chứng minh cô gái đột nhiên xuất hiện kia thật sự là em gái thất lạc nhiều năm của hắn. Thật sự là quá kì lạ. Một người hắn đã quên hoặc nói đúng hơn là hắn chưa bao giờ nhỡ rõ mình có một đứa em gái nữa, ngoại trừ em gái bảo bối Bạch Ly Mạt...
Tuyết Khả hơi cúi đầu, "Xin lỗi Boss, hiện tại tôi không có cách nào đưa ra nhận xét khách quan."
"Vậy, cô nói một chút về cái nhìn chủ quan đi."
"Tôi cảm thấy rất đáng ngờ. Cô gái kia sao có thể đột nhiên xuất hiện ở đường riêng của Bạch Đế? Hơn nữa lại vừa vặn đâm trúng ô tô của ngài? Ngài ở Mỹ dù chưa đến mức như minh tinh lớn được nhiều người biết đến nhưng hàng năm đều công bố các vũ khí mới, ngài xuất hiện trên TV và các mặt báo cũng không ít, nếu như có gương mặt giống ngài như thế thì không thể nào đến bây giờ mới đột nhiên xuất hiện vô căn cứ trước mặt ngài. Theo tôi còn phải chờ điều tra về cuộc sống của cô gái đó từ trước tới giờ và tại sao cô gái đó còn sống nhưng ngài lại không biết, sau đó mới có thể đưa ra quyết định tiếp được."
Bạch Mạc Ly không nói gì, im lặng nhìn báo cáo giám định DNA.
"Cô ấy và ngài không cùng một nhóm máu. Nhưng điều này cũng rất bình thường." Bạch Ly Mạt và Bạch Mạc Ly cũng không cùng một nhóm máu. Nhóm máu của cha hắn là RH-, trong ba đứa nhỏ chỉ có Bạch Mạc Ly là di truyền loại máu này, điều này cũng bình thường.
Nhóm máu... Hình ảnh trong đầu bỗng chốc bị thay thế, hắn nhìn thấy máu được lấy ra từ trong mạch máu, nhiễm đỏ có ống dẫn, chảy qua thiết bị y tế, sau đó được chuyển vào trong cơ thể cô gái... Nhóm máu giống nhau... Bạch Mạc Ly nhắm mắt, thật sự điên rồi, không hiểu sao lại nghĩ tới Mộc Như Lam, trên đời này có rất nhiều người cùng nhóm máu, Mộc Chấn Dương-cha Mộc Như Lam không phải cũng là nhóm RH- sao?
"Cô ra ngoài đi." Bạch Mạc Ly xoa xoa huyệt thái dương, hơi mệt mỏi.
Tuyết Khả gật đầu, đang định rời đi thì điện thoại trong túi vang lên, cô ta đi ra ngoài nghe, vài giây sau lại mở cửa đi vào thư phòng, "Boss, là Thành thúc."
Thiệu Thành Thư, quản gia tổng bộ Đế chế Bạch, là người nhìn Bạch Mạc Ly lớn lên, cũng là người cha nuôi lưu lại cho hắn, ở Đế chế Bạch không hề nhúng tay vào công việc trong công ty, ở trong biệt thự cũng là người. Trong biệt thự ông ta được khá nhiều người tín nhiệm và kính trọng.
Bạch Mạc Ly nhận điện thoại, "Có chuyện gì?"
Giọng nói của Thành thúc có chút yếu ớt, bị Tần Lãnh Nguyệt đâm một nhát dao như vậy tất nhiên suýt chút nữa thì ông ta mất mạng, "... Phu nhân để lại cho ngài một phong thư, có lẽ sẽ giúp ích được cho ngài... Tôi là một lão hồ đồ, sau khi nghe được tin tức mới nhớ tới chuyện này, ngài mau tìm xem..."
Bạch Mạc Ly nhìn về phía Tuyết Khả, Tuyết Khả gật đầu, đi đến bên giá sách xếp đầy thư, một lúc sau, rút ra một phong thư từ trong một quyển sách, đưa cho Bạch Mạc Ly.
"Tìm được rồi. Ông nghỉ ngơi cho tốt đi, không cần phải lo lắng nữa." Bạch Mạc Ly nói xong liền cúp điện thoại, xé phong thư ra, lọt vào trong tầm mắt quả thật là nét chữ của người phụ nữ kia.
Phía trước là một đống từ ngữ hỏi han vô dụng, sau đó mới là trọng điểm––
––Mẹ rất xin lỗi vì hiện tại mới có thể nói cho con, nhưng xin hãy tin tưởng mẹ là vì muốn tố cho con, Mộc Chấn Dương là bạn tốt của mẹ, mà con là con của mẹ, mẹ thật sự không biết nên xử lý như thế nào, chỉ có thể lựa chọn cách thức này, Mạt Mạt có một đứa em song sinh, con còn có một đứa em gái nữa còn sống, con bé ở––
Không còn.
Ở nơi quan trọng nhất, không còn.
Nơi đó vẫn còn lưu lại vết mực màu đen, cùng với nhưng chấm máu nhỏ.
Bạch Tuyết viết bức thư này truóc khi ra ngoài du lịch cùng chồng, nhưng chưa viết xong thì bệnh cũ tái phát, sau đó trên đường đến bệnh viện thì gặp tai nạn rồi mất, chỉ để lại một đứa nhỏ Bạch Tố Tình. Khi đó Bạch Tố Tình 5 tuổi, Bạch Mạc Ly 19 tuổi, đến lúc Bạch Tố Tình 15 tuổi có thể chính thức làm việc, Bạch Mạc Ly mới đem tin tức Bạch Tuyết đã chết nói cho đám người Kha Uyển tình, để cho họ nghĩ rằng Bạch Tuyết mới qua đời không lâu. Đối với Bạch Mạc Ly mà nói việc này quá đơn giản.
Mộc Chấn Dương, Kha Uyển Tình, hai cái tên được nhắc đến ở đây. Cho nên đứa em gái ngay cả tên hắn cũng không nhớ vẫn còn sống hoặc là còn sống dưới tình huống hắn không biết, là bởi vì bọn họ sao?
Mắt ưng của Bạch Mạc Ly càng ngày càng lạnh lẽo, giống như gió Bắc Cực đang gào thét, lạnh đến thấu xương, hơi đảo qua trên người, giống như có vết cắt trên da thịt, cảm giác vô cùng đau đớn.
Rốt cuộc bọn họ muốn hại hắn tan nhà nát cửa đến mức nào?
"Vẫn không tìm được Kha Uyển Tình và Mộc Chấn Dương sao?" Bạch Mạc Ly nhìn về phía Tuyết Khả, hỏi.
Tuyết Khả lắc đầu, "Rất kỳ lạ, giống như bốc hơi khỏi thế gian, điều tra xuất cảnh, cũng đưa ảnh hai người họ cho mấy thế lực lớn của các quốc gia quanh Trung Quốc, nhưng vẫn không thu hoạch được gì. Tôi nghi ngờ bọn họ đã bỏ trốn trước khi chúng ta hành động, dùng phương thức nhập cư trái phép, cho nên chúng ta mới không tìm được dấu vết của bọn họ."
Bạch Mạc Ly thở một cách nặng nhọc, không trả lời lại.
"Boss." Tuyết Khả đặt một chén thuốc lên mặt bàn, "Tới giờ uống thuốc rồi. Tôi lui xuống trước." Suy nghĩ một chút, bước chân dừng lại, nhìn Bạch Mạc Ly, khóe miệng hơi cong lên, nhưng lại không nói gì.
Cửa thư phòng mở ra rồi đóng lại, bên trong thư phòng ánh sáng dường như cũng tối lại một chút, ngoài cửa sổ Mãnh Sát và Tiểu Bạch vẫn đang ồn ào, khiến cho nơi này càng thêm yên tĩnh trống vắng.
...
Ánh mặt trời ló ra sau tầng mây, bầu trời trong xanh.
Một tiếng còi vang lên, tiếng hoan hô không ngớt, bóng bầu dục được ôm vào ngực, người ôm bóng nhanh chóng chạy.
Mộc Như Lam ngồi trên ghế ở tít trên cao, các sinh viên xung quang cực kỳ hưng phấn, phía dưới là trận thi đấu bóng bầu dục.
Có lẽ vì ở Trung Quốc bóng bầu dục không thịnh hành, trận thi đấu như phía dưới cũng ít khi có thể nhìn thấy, cho nên Mộc Như Lam cũng không hề cảm thấy hay, nhưng nhìn thấy sức sống tràn trề của bọn họ, khóe môi khẽ cong lên. Cô yên lặng nhìn, khí chất yên tĩnh hoàn toàn khác biệt với tiếng cổ vũ, reo hò. Tựu như một đóa hoa lan lặng lẽ nở, yên tĩnh xa xôi, khiến cho mọi người trong tiềm thức để một khoảng trống xung quanh cô, để tránh làm phiền đến cô.
Điện thoại trong túi chợt rung lên, Mộc Như Lam lấy ra nhìn, thấy hai tin nhắn, một cái là Mộc Như Sâm gửi, một cái là Mộc Như Lâm gửi.
––"Chị! Bọn em đang đến sân bay, chị nhớ tới đón bọn em đó! "icon vui vẻ""
––"Chị! Khoảng 9h sáng mai bọn em mới tới, chị không cần tới đón bọn em."
Hai anh em sinh đôi tính cách hoàn toàn khác nahu, không cần xem tên cũng biết tin nhắn gửi tới là của ai.
Thái Sử Nương Tử đã gọi điện nói với cô, học viện St. Peters (hay còn gọi là Thánh Peter) và học viện Lưu Tư Lan trao đổi học sinh. Ba học sinh của Lưu Tư Lan lần lượt là: Mộc Như Sân, Mộc Như Lâm và Thư Mẫn. Mà học viện St. Peters cách học viện Bạch Đế khoảng 30 dặm Anh*. So với khoảng cách từ Harvard đến học viện Bạch Đế gần hơn một chút, nhưng hướng từ Harvard đến Bạch Đế thì ngược lại.
*Dặm Anh: đơn vị đo độ dài của Anh và Mỹ, 1 dặm = 5.280 thước Anh, = 1,6093 km)
Mới xem xong, lại một tin nhắn nữa được gửi tới.
––"À! Chị không phải tới đến bọn em đâu, lúc bọn em đến chị đang học! Nhưng mà tan học nhất định phải tới tìm em đó!"
Nụ cười trên môi Mộc Như Lam sâu hơn một chút.
Thật đúng là giống như đức trước đây, một đứa tính cách nóng nảy tùy hứng, nhưng lại rất dễ mềm lòng, một đứa tâm tư tinh tế, khéo léo ẩn nhẫn có chút lãnh lùng. Đương nhiên, bọn họ cũng có điểm giống nhau, ví dụ như trong đầu đều là người chị gái là cô, điểm này đáng yêu nhất, cũng đáng được cô yêu thương. Ngoan ngoãn cử động theo sợi chỉ trên ngón tay cô, mới là con rối xinh đẹp khiến cho cô yêu thích.
Lúc này.
Sân bay bên trong trung tâm thành phố K.
Màn đêm bao phủ khắp thành phố, hai anh em sinh đôi mặc áo khoác gió đen trắng phía sau có mũ lông kéo hành lý đi vào sân bay. Một người đeo kính đen, mặc áo khoác đen, thoạt nhìn trầm tĩnh chững chạc, người còn lại mặc áo khoác trắng thoạt nhìn rất có sức sống, khuôn mặt đẹp trai tinh tế không hề cha giấu, khi vừa vào sân bay lập tức thu hút không ít ánh mắt ghen tị, có lẽ trong lòng họ đang cảm thán, thật sự là một cặp song sinh đẹp trai.
Thư Mẫn mặc áo khoác màu trắng, đôi chân dài từng bị thương lúc này mặc quần jean bó sát, chân đi đôi boot đế dày, cô vẫn để mái tóc trắng gọn gàng, có chút lạnh nhưng xem ra rất thoải mái. Hai gò má và chóp mũi có chút hồng, buổi tối lạnh hơn ban ngày, gió thổi trúng cô giống như rất nhanh sẽ bị cảm lạnh.
Mộc Như Sâm không ngừng nhớ nhung, "Cuối cùng cũng có thể gặp lại chị, a~, thật đáng mong chờ, nhưng tại sao bọn họ lại trao đổi với trường không phải Bạch Đế chứ? 30 dặm Anh, quá xa!"
"Học viện Bạch Đế không phải nói vào là có thể vào. Cách nhau một đại dương rút ngắn chỉ còn 30 dặm Anh, như vậy là đủ rồi." Mộc Như Lâm lạnh lùng nói, tay cầm tay kéo vali siết chặt, để lộ tâm trạng hồi hộp và mong đợi của cậu.
"A... Thật là khiến cho người ta khó chịu..." Dáng vẻ Mộc Như Sâm có chút chán nả, nhưng không nói thêm gì, cậu cũng không phải kẻ ngốc, ý tứ của Mộc Như Lâm rất rõ ràng. Học viện Bạch Đế tiếng tăm dần lớn, cậu từng nghe đồn đại học dành cho những người trên đỉnh tầng lớp quý tộc này mới thành lập được hai năm, hai anh em bọn họ chỉ có thể xem là dân thường. Trước tiên không nói có thể vào được hay khong mà thật sự vào được cũng se bị bắt nạt, hơn nữa nói không chừng có thể hại chị gái mất mặt...
Điều này hoàn toàn không tốt, cậu không để ý có tiền hay không, chỉ cần Mộc Như Lam đừng không cần họ là được là tốt rồi. Vừa buồn bực vừa quay lại liếc nhìn Thư Mẫn, vì vậy suy nghĩ lại thay đổi, Mộc Như Sâm thật sự không hiểu, tại sao Thái Sử Nương Tử lại để cho Thư Mẫn đi cùng hai anh em cậu, người này nhất định sẽ cướp Mộc Như Lam với cậu. Vốn dĩ đã bị đứa em sinh đôi chiếm mất một nửa tình cảm của chị gái cậu đã không thích, bây giờ còn có cả Thư Mẫn... Thật đáng ghét...
Thư Mẫn thu được ánh mắt của Mộc Như Sâm, thản nhiên liếc nhìn cậu, trong mắt có chút lạnh, cô có thể cảm nhận được, nửa năm cô nghỉ học mấy người Đoạn Nghiêu, Lê Dương, Lưu Bùi Dương thay đổi rất nhiều, cô còn tưởng bởi vì trong thế giới hắn ám ở HongKong vùng vẫy sinh tồn nên để lại di chứng, hiện tại xem ra không đơn giản như vậy, lúc trước đúng là Đoạn Nghiêu không ngừng chèn ép cô, Mộc Như Sâm và Mộc Như Lâm, khiến cho bọn họ không cách nào liên lạc được với Mộc Như Lam. Nhưng hiện tại lại để cho họ đến Mỹ? Không hiểu hắn đang suy nghĩ điều gì, có lẽ cũng không phải điều gì tốt đẹp. Chỉ mong hai thiếu niên đằng trước đừng làm chuyện ngu xuẩn ảnh hưởng đến Mộc Như Lam...
(truyện được đăng nhất tại &Truyện Bất Hủ, những trang khác đều là ăn cắp!!!!)
Trời dần dần khuya, hai thiếu niên và cô gái bước qua cửa kiểm tra an ninh, lên máy bay, sau đó biến mất trong tầng mây.
Trận thi đấu bóng bầu dục vẫn tiếp tục, các vận động viên khí thế dồi dào, các cổ động viên cũng hăng hái không kém. Tất nhiên các cầu thủ sẽ được cộng điểm dựa trên thành tích của mình sau khi trận đấu kết thúc, ngoài trọng tài trên sân thì ở ngoài còn có 3 trọng tài nữa*: hai giáo sư nam và một giáo sư nữ. Họ sẽ quan sát trạng thái thi đấu của các cầu thủ suốt quá trình thi đấu, sau đó cộng điểm dựa trên thành thích thi đấu, hoàn toàn công bằng và không thiên vị.
*Một trận bóng bầu dục trọng tài có từ 4-7 người.
Hayabusa mặc áo blouse dài nghe thấy âm thanh cổ vũ bèn dừng xe golf lại ven đường, hai tay đút vào trong túi áo blouse, chậm rãi đi vào sân vận động hình miệng cá. Toàn bộ sân vận động là hình thang tròn, có hai cửa vào, một cửa là chỗ ngồi xem ở tầng cao nhất, hai là tầng dưới cùng nơi dánh cho các vận động viên vào sân thi đấu. Mộc Như Lam ngồi ở trên tầng cao nhất nhìn xuống.
Hayabusa vừa mới bước vào lập tức nhìn thấy trong sân vận động giống như có bức tường vô hình ngăn cách cô gái với không khí náo nhiệt. Cô im lặng ngồi đó, trên môi nở một nụ cười nhẹ, dịu dàng lại bao dùng, giống như một người lớn tuổi ngoài cuộc đang nhìn đám thanh niên la lối đùa giỡn, khiến cho Hayabusa cảm thấy cô không phải là một sinh viên mà là một lão sư.
Vốn định xem trận bóng bầu dục mà bây giờ ánh mắt của Hayabusa đã bị hấp dẫn, hắn ta đi tới gần, phát hiện cô gái này rất trẻ, giống như một thiếu niên.
Khóe mắt bỗng xuất hiện một góc áo màu trắng, Mộc Như Lam nghiêng đầu, thấy một bác sĩ mặc áo blouse hoặc nhà nghiên cứu nào đó đang đi về phía cô. Một người đàn ông trưởng thành, trông rất phong độ và cá tính, mái tóc màu đen, hai bên tóc mai có vẻ cố tình để dài. Mắt trái đeo một cái kính tròn, mép ngoài có một vầng trăng hình lưỡi liềm gắn một sợi dây chuyền bạc trượt qua vai rồi biến mất sau gáy.
Xem ra là một bác sĩ rất lợi hại, mặc dù không biết hắn ta nghiên cứu cái gì, khi kiểm tra sức khỏe hình như không nhìn thấy, nếu như gặp qua nhất định sẽ nhớ rõ, dù sao cũng không phải khuôn mặt của một người qua đường. (ý chỉ không có gì nổi bật)
"Xin chào." Mộc Như Lam nhìn người đàn ông, người đàn ông cũng nhìn cô, sau đó mới lên tiếng chào, giọng nói dường như không có chút cảm xúc gì, giống như một người nghiêm túc nhưng lại không quá nghiêm túc.
"Xin chào." Mộc Như Lam nhìn hắn ta hỏi: "Có chuyện gì sao? Tiên sinh."
Hayabusa gật đầu, bỏ một tay ra khỏi túi áo, trong tay cầm một ống tiêm có nắp, hỏi cô: "Nếu cô không phiền, tôi có thể lấy một chút máu của cô được không?"
Hayabusa không dám khẳng định trong đống báo cáo DNA kia có của cô gái này, nhưng để ngừa vạn nhất, hắn ta vẫn nên lấy một ít máu của cô. Cô gái này rất đặc biệt, có lẽ hiệu quả nghiên cứu sẽ xuất hiện những thứ không giống người bình thường.
Mộc Như Lam nhìn ống kiêm tiêm trong tay hắn ta, lắc đầu từ chối, "Không được đâu." Máu của cô quý giá như vậy, làm sao có thể tùy tiện cho người khác chứ? Mấy ngày hôm trước lúc kiểm tra sức khỏe cô đã bị rút một chút máu, khi về kí túc xá cô có chút không thoải mái.
"Cô có tham gia buổi kiếm tra sức khỏe của trường không?" Hayabusa cất ống kim tiêm. Mộc Như Lam gật đầu.
Vậy tốt rồi, Hayabusa gật đầu, sau đó rời khỏi khán đài, ngồi lên xe gofl, nhanh chóng lái xe đi.
Mộc Như Lam kỳ quái quay đầu nhìn, chỉ nhìn thấy bóng xe gofl biến mất sau hàng cây, là người của Đế chế Bạch... Rất giống đám người Tả Nhất Tiễn và Hắc Báo, bất kể là tính cách hay ngoại hình. Nhưng việc này thì có liên qua gì đến cô?
Mộc Như Lam không để tâm lắm, ngoảnh lại tiếp tục xem trận đấu, ồ... Bạn học kia đem đầu làm cầu ném sao?! Thật sự là rơi vô cùng thê thảm, aizz...
Bên kia, Hayabusa trở lại biệt thự, thiết bị vận hành hết công suất, nhóm nghiên cứu khoa học mặc áo blouse dài ngồi trên ghế của mình làm việc, có người thấy Hayabusa trở về, rời mắt khỏi kính hiển vi, đứng lên hỏi: "Sếp, không phải anh thấy đâu đầu nên ra ngoài một lát sao? Nhanh như vậy đã trở lại rồi?"
Hayabusa phớt lờ câu hỏi của đồng nghiệp, đi đến cái bàn duy nhất được để lại cạnh sopha, trên mặt bàn đặt một chồng giấy A4, hắn ta tìm báo cáo dữ liệu DNA, mỗi một học sinh một tờ, hơn 3000 tờ, một chồng giấy dày.
Hắn ta quỳ một chân xuống đất, nhanh chóng tìm kiếm.
Nghiên cứu viên phụ trách báo cáo DNA thấy động tác của Hayabusa, kỳ quái hỏi: "Sếp, anh tìm người nào?"
Người nào...
Động tác của Hayabusa dừng lại, bất tri bất giác phản ứng lại, quên mất không hỏi tên của cô gái kia, giây tiếp theo lại tiếp tục tìm, khuôn mặt như vậy hẳn là rất dễ tìm, người Châu Á, hơn nữa diện mạo tinh xảo xinh đẹp.
Nhưng mà chồng giấy chỉ còn lại một nửa, khi đến tờ cuối cùng Hayabusa phát hiện không hề có cô gái kia.
Kỳ lạ... Rõ ràng cô nói có tham gia kiểm tra sức khỏe...
Hayabusa nhìn về phía nghiên cứu viên phụ trách hỏi: "Cậu xác định đã cầm hết số liệu DNA của mỗi học sinh tham gia kiểm tra sức khỏe?"
Nghiên cứu viên bị hỏi như vậy, ngược lại không dám khẳng định, "Sao... Làm sao vậy?" Lại nói, ngày đó bọn họ cùng nhau ra ngoài ăn cơm lúc quay về phát hiện tài liệu lộn xộn, giống như rơi xuống đất rồi được nhặt lên một cách qua loa. Nhưng dường như vì thời gian quá gấp gáp nên cũng chưa thu dọn ngăn ngắn, hắn ta còn tưởng đồng nghiệp nào đó sơ ý làm rơi, chẳng lẽ bay mất rồi hoặc là người đó tưởng là rác nên ném đi?
"Có một cô gái..." Hayabusa nói xong, lúc này mới kịp phản ứng, ở đây có nhiều sinh viên như vậy, bọn họ làm sao biết hắn ta nói người nào, bèn nói: "Xét nghiệm lại một lần nữa, những nhóm máu kia còn giữ lại chứ?"
"... Hai ngày trước đã đem đi xử lý..." Đã để vài ngày, sớm đã cứng lại, còn giữ để làm gì...
"..."
...
Bình luận truyện