Chương 432: Chữ tin tưởng
Cửa phòng nhẹ nhàng mở không phát ra tiếng vang nào, Mặc Khiêm Nhân đứng ở cửa, con ngươi lạnh nhạt sắc bén như có thể nhìn ra tất cả giả dối đang phản chiếu bóng hình cô gái đưa về phía hắn, sự yên lặng như sương như vẫn không có tồn tại thật sự, trong nháy mắt làm trái tim hắn có cảm giác hít thở không thông.
Mộc Như Lam như cảm giác được gì đó, nghiêng đầu nhìn lại, thấy Mặc Khiêm Nhân hơi giật mình, sau đó lại mỉm cười dịu dàng: "Khiêm Nhân."
Mặc Khiêm Nhân nhìn Mộc Như Lam, đi vào phòng rồi thuận tay đóng cửa lại.
Mặc Khiêm Nhân đến gần, Mộc Như Lam mới thấy khóe miệng hắn có vết thương mờ, hơi híp mắt, cô vươn tay, "Khiêm Nhân..."
Đầu ngón tay trắng nõn trong suốt còn chưa chạm đến đã bị hắn nắm trong lòng bàn tay, người đàn ông cúi đầu nhìn cô, giọng nhàn nhạt nhẹ nhàng rơi vào bên tai, "Có thể đồng ý với anh một việc được không?"
Mộc Như Lam có chút ngơ ngẩn nhìn Mặc Khiêm Nhân, đây là lần đầu tiên người đàn ông này nói với cô trịnh trọng như vậy.
"... Chuyện gì chứ?"
"Trong thời gian tới, dù có chuyện gì em cũng đừng ra tay, chỉ cần sống tốt là được rồi." Hắn nhìn cô.
Mộc Như Lam không nói gì, chỉ trầm mặc nhìn Mặc Khiêm Nhân, sau đó nhìn ra một nét không tin tưởng cô nhìn không rõ từ trong mắt hắn.
Mặc Khiêm Nhân không tin cô.
Đúng vậy, hắn không tin tưởng.
Mặc Khiêm Nhân không tin cô sẽ tìm cách để thoát tội, không tin cô sẽ hiểu cô không thể nhượng bộ chút nào trong chuyện này, hoặc là nói, hắn bị buộc không tin tưởng.
Mộc Như Lam là một biến thái không thể nghi ngờ, mà biến thái luôn là sinh vật nguy hiểm giới tâm lý học không thể khống chế hoàn toàn, những chuyện đã xảy ra trong giới tâm lý học làm người ta cảm thấy hành động biến thái không thể lý giải nổi, ví như biến thái hung ác vô cùng giết người như ngóe, móc mắt, lấy xương tủy, nội tạng để hiến tặng, v.v...
Mặc Khiêm Nhân không thể không lo lắng Mộc Như Lam sẽ thỏa hiệp với luật pháp. So với các biến thái khác cô có hơn một điểm đặc biệt, xuất phát điểm của cô là một phần lương thiện, cô tin vào nhân quả, tin tưởng có oán báo oán, hơn nữa thản nhiên không sợ hậu quả.
Cho dù cô cũng sẽ cố gắng trước khi đến kết quả cuối cùng, nhưng đối tượng lợi dụng của cô chưa bao giờ là người vô tội, mà hiện tại Mặc Khiêm Nhân không nghĩ ra còn có ai nợ Mộc Như Lam ở xung quanh để có thể cho cô lợi dụng hoặc hãm hại*.
(*Nếu BTT đã là người bị hại thì phải tìm 1 người thế tội, nhưng tạm thời hết người có tội với MNL rồi nên không có ai để MNL lợi dụng lôi ra thế tội cả, cũng không thể nói BTT tự nhốt mình lại rồi lại chạy khỏi đám cháy để đổ oan cho MNL)
"Hứa với anh." Mặc Khiêm Nhân nắm tay của cô thật chặt.
Mộc Như Lam nhìn hắn, trong nụ cười dịu dàng có chút lạnh lùng ương ngạnh, "Khiêm Nhân không nên nhúng tay vào thế giới của em, nó không liên quan đến anh. Khiêm Nhân chỉ cần tỏ ra không biết gì cả sống cuộc sống của mình là đủ rồi." Ngay cả bạn bè người thân bên cạnh cũng không nhận ra cô không bình thường, một vị hôn phu chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều không phát hiện được không phải rất bình thường sao? Coi như hắn là nhà tâm lý học, nhưng mà một lý do bị tình yêu che mắt cũng đủ rồi không phải sao? Không phải trí thông minh sẽ bằng không trước người mình yêu sao? Hơn nữa, thực tế là hắn cũng chưa từng tận mắt thấy cô giết người đúng không?
Chẳng qua nói xong câu đó, Mộc Như Lam không khỏi có cảm giác không ổn, cô thấy đáy mắt Mặc Khiêm Nhân chợt lóe lên bi thương làm người ta đau lòng, một giây kế tiếp hắn buông tay cô ra, vẻ mặt lạnh nhạt xoay người rời đi.
Mộc Như Lam đứng tại chỗ, nhìn cửa phòng mở ra lại đóng vào không chớp mắt, một lúc lâu, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc trời rất tối, không có ánh trăng cũng không có sao, thật tối tăm như thể ngày mai sẽ là giông bão.
Không khí trong tứ hợp viện mơ hồ có chút giằng co cổ quái.
Mộc Như Lam quấn mình trong chăn như một cái kén nhắm mắt lại muốn ngủ, tiếng đồng hồ trên bàn kêu lên từng tiếng, thanh âm tích tắc vang lên bên tai rõ ràng, mười phút, hai mươi phút, hai giờ, bốn giờ*... Cô không ngủ được, trong phòng đen như mực chỉ có một mình cô, Mặc Khiêm Nhân chưa trở về phòng, cho đến lúc bình minh chuẩn bị thay thế bóng tối Mộc Như Lam mới mơ mơ màng màng ngủ.
Bên kia.
Phòng làm việc của Mặc Khiêm Nhân sáng trưng cả đêm, cho đến khi bầu trời dần dần có tia sáng đèn mới tắt hẳn.
Mặc Vô Ngân lơ mơ ngó đầu vào từ khe cửa, trên mắt vẫn còn gỉ mắt chứng minh cô vừa ngủ một đêm dậy, "Anh? Sáng sớm anh đã ở phòng làm việc làm gì?"
...
Mộc Như Lam mở hai mắt ra, bốn phía một mảnh âm u, cô thấy có người đứng ở phía trước, tràn đầy đau buồn nhìn cô, chậm rãi tỉnh táo, từ từ ngồi dậy nhìn bốn phía.
Bốn phía là vách tường. Trước mặt là song sắt.
Là phòng giam.
Cô bị giam vào nhà giam?
Cô chậm rãi đứng lên, tiến lên mấy bước trong không gian thu hẹp, vươn tay đụng vào, song sắt như băng lạnh thấu xương, thấm vào cốt tủy, làm cô không khỏi rút tay về theo phản xạ.
Cô ngước mắt, thấy Mặc Khiêm Nhân đang đứng ở bên ngoài song sắt, khuôn mặt luôn luôn lạnh nhạt trong trẻo lạnh lùng, chợt nhiễm nét ưu thương đau đớn làm người ta bận tâm.
Cô mỉm cười, nụ cười dịu dàng, "Không cần lo lắng, em giết người, em là tội phạm, gặp phải báo ứng là chuyện đương nhiên nha." Giống như cô từng bình tĩnh mong đợi tưởng tượng ra sẽ có một biến thái tới biến cô thành con rối.
Mặc Khiêm Nhân trầm mặc, đau lòng nhìn cô, con ngươi màu đen ẩn ẩn gợn sóng, làm cô cảm giác hắn sẽ khóc, nụ cười của cô cứng ngắc, thấy cảnh sát tiến lên còng lại hai tay hắn, mạnh mẽ đưa hắn rời đi.
"Không!" Một tiếng kêu sợ hãi.
Mộc Như Lam chợt mở mắt ra, hoa văn trên trần chiếu ảnh ngược vào mắt cô.
Tiếng trái tim đập loạn rất rõ ràng, cô cảm giác huyệt thái dương giật giật, Mộc Như Lam đỡ trán đầy mồ hôi lạnh ngồi dậy, sợi tóc đen nhánh như tơ trút xuống như thác nước, cô co hai chân lại, cả người rúc lại một góc, tóc màu đen che đi khuôn mặt cô, im lặng đến khó thở.
Ngoài cửa sổ một mảnh âm u, lại ngoài ý muốn không phải mây đen giăng đầy, mà là ánh sáng ngày còn chưa xuất hiện hoàn toàn.
Cửa phòng bị vội vàng đẩy ra, bởi vì cửa không khóa kỹ, vậy nên tiếng Mộc Như Lam không hoàn toàn cách âm, nhưng tiếng vẫn không phải quá lớn, chỉ là một tiếng nhỏ như vậy, lại vẫn bị Mặc Khiêm Nhân nghe thấy.
Mộc Như Lam vẫn không nhúc nhích, Mặc Khiêm Nhân chợt thấy Mộc Như Lam co rúc lại như một con thú nhỏ bị thương, chỉ cảm thấy trái tim đột nhiên bị nhéo mạnh một cái, cảm giác đau đớn lan tràn tới toàn thân, cũng xuyên thấu vào nơi sâu thẳm trong linh hồn.
Từ khi Mộc Như Lam trong sinh tới giờ chưa bao giờ lộ ra vẻ yếu ớt, cô không sợ bóng tối không sợ quỷ không sợ chết không sợ biến thái, cho dù thời điểm nguy hiểm mình phải đối mặt với toàn dân phỉ nhổ cũng không chút sợ hãi, thậm chí còn có chút mong đợi, vậy mà giấc mơ đó lại chớp mắt tạo thành một vết thương trong trái tim không bình thường của cô, không phải vì cô, mà là vì Mặc Khiêm Nhân, người đàn ông yêu một biến thái, người yêu cô.
Mặc Khiêm Nhân không tin tưởng là đúng, bởi vì Mộc Như Lam quả thật không sợ bị vạch trần khuôn mặt thật hay mấy chuyện như ngồi tù hoặc xử tử, cho dù đều do Bạch Tố Tình chủ mưu, bởi vì cô biết dù cho cô thật sự bị bắt lại, cuối cùng Bạch Tố Tình cũng không trốn thoát cái chết, có quá nhiều người sẽ báo thù cho cô.
Mộc Như Lam thậm chí sẽ không cảm thấy áy náy hay có lỗi, làm sao lại cảm thấy có lỗi? Tình cảm của biến thái luôn lạnh nhạt và quái dị, cô sẽ không quan tâm những người nghĩ cô là thiên sứ khi biết được khuôn mặt thật của cô là biến thái máu me có thể phát sốc sụp đổ hay không, cô chính là biến thái ích kỷ bốc đồng coi mình là duy nhất!
Nhưng mà...
Một giấc mơ dường nhắc nhở cô, cô như vậy chẳng qua chỉ là lừa mình dối người thôi, cho dù cuối cùng cô thật sự bảo vệ được Mặc Khiêm Nhân, chưa nói đến hắn sẽ không chấp nhận, danh dự của hắn cũng sẽ có vết nhơ, vết nhơ này gọi là Mộc Như Lam. Bởi vì cảm thấy thú vị mà tham dự vào cuộc đời của hắn, luôn luôn tiếp nhận những gì hắn đưa tới, nhưng chưa từng cho hắn được cái gì, cuối cùng lại để lại một vết nhơ vĩnh viễn rửa không sạch...
Hương bạc hà sạch sẽ mát mẻ quen thuộc bao phủ lấy cô, hai cánh tay hơi lạnh ẩn chứa một loại ấm áp khó nhận ra, sau đó nhẹ nhàng ôm cô, dùng một tư thế nhìn như dịu dàng, thật ra thì căn bản không cách nào khỏi.
"Gặp ác mộng?" Giọng nam dường như chứa một loại ma lực trấn an lòng người.
Mộc Như Lam dán gương mặt vào lồng ngực của hắn, nghe thấy tiếng tim đập hơi nhanh của người đàn ông, vô cùng tràn đầy sinh lực, tráng kiện, rung động.
Cô hít một hơi thật sâu, sau đó cọ cọ vùi mặt chôn sâu hơn, "Ừ." Thật là khó có đây, trùng sinh mười tám năm, lần đầu tiên ngủ mơ.
"Nghe nói giấc mơ đều trái ngược với thực tế." Mặc Khiêm Nhân trấn an cô, bán tay hơi lạnh nhẹ nhàng vuốt sống lưng đầy mồ hôi lạnh của cô.
Khóe môi Mộc Như Lam cong một độ cong, nhẹ nhàng cười buồn, sau đó nói: "Chuyện hôm qua anh nói, em đồng ý."
Mặc Khiêm Nhân ngẩn ra, hôm qua hắn ở phòng làm việc suy nghĩ đến bây giờ, luôn luôn đổi kế hoạch và ý tưởng làm sao để thuyết phục được Mộc Như Lam, không nghĩ tới hắn còn chưa làm gì Mộc Như Lam đã đáp ứng.
"Thật?"
"Ừ." Mặc dù loại cảm giác giao toàn quyền cho người khác tới xử lý mình chưa bao giờ tội phạm biến thái muốn trải, đối với biến thái nó rất khó chịu, bởi vì muốn kiềm chế bản tính không phải một chuyện dễ dàng, như có người mạo phạm cô nhưng cô lại không thể giết chết đối phương, nếu không thể nắm tất cả sự vật trong tay mình sẽ làm cô cảm thấy rất bất an, nhưng mà nếu là Khiêm Nhân, có lẽ cũng có thể hơi nhịn một chút...
Vậy thì, hơi nhịn một chút là được rồi.
Ngày tiếp theo vẫn luôn rất bình thường, bình thường như sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Bất tri bất giác ngày cưới đã được quyết định, giống như tự ý quyết định không cần thông qua sự đồng ý của hai nhân vật chính, nhưng mà cũng không có ai phản đối.
Mộc Như Lam như đồng ý với Mặc Khiêm Nhân, không để ý tới những chuyện kia, ngày ngày nên làm gì thì làm đó, vốn mấy thiếu niên luôn luôn muốn đến gặp Mộc Như Lam cũng không thấy xuất hiện, như thể đối phương đang trốn cô, Mộc Như Lam không để ý lắm.
Bình luận truyện