Gia Là Bệnh Kiều, Được Sủng Ái

Chương 6



Bà lão tóc xoăn đang mua muối, âm thanh nói chuyện rất nhỏ.

"Có phải cô ấy không? Cô gái tòa mười bảy kia."

"Chính là cô ấy."

"Rất bình thường, cũng không khủng bố như lão Vương nói nha."

"Tôi vừa mới sờ đến tay cô ấy."

"Tay thế sao?"

"Giống y như khối băng, kỳ quái dọa người."

Chu Từ Phưởng sờ sờ tay mình, rất lạnh, nhiệt độ cơ thể cô so với người bình thường thấp hơn rất nhiều. Nếu bà lão tóc xoăn kia âm thanh nhỏ hơn chút thì tốt rồi, thính lực của cô rất tốt, đại khái là hơn người bình thường hai mươi lần, bà lão thái tóc xoăn ở tòa cách vách của cô, thích chơi mạt chược, tối hôm qua 0 giờ, bà lão tóc xoăn hồ một phen giang thượng nở hoa, hưng phấn mà gào giọng, cô mang tai nghe tiêu âm mà cũng bị đánh thức.

Cô đem xe ba bánh ngừng ở gara, không đi thang máy, đi cầu thang lầu một.

Cô nhìn thoáng qua bên ngoài, không có ai, kêu "miêu" một tiếng.

Phía dưới cầu thang một con mèo màu xám từ đằng sau dụng cụ bỏ đi chui ra, sợ hãi mà nhìn cô: "Meo."

Chu Từ Phưởng đem hộp đồ ăn mèo mở ra, lại đổ một ít nước bên trong cái chén cũ, hôi miêu kia mềm như bông mà kêu hai tiếng, ăn đến vui sướng.

Cô thuận lông mèo mà sờ đầu nhỏ của nó, nó ngoan ngoãn mà bất động.

"Ta có thể là một con mèo yêu hay không?"

Cô lầm bầm lầu bầu, hôi miêu đáp lại một tiếng.

Cô mím môi, có chút mất mát: "Nhưng mà ta nghe không hiểu ngươi nói chuyện."

"Meo ~"

Cô lại học một tiếng: "Meo."

Mèo xám kia cũng đi theo kêu một tiếng: "Meo."

Hình như không phải, tuy rằng cô giống với mèo, cũng có thể nhảy rất cao, nhưng mà cô không phải mèo yêu, cũng không phải cá yêu. Ngồi xổm trong chốc lát, chờ mèo nhỏ ăn xong, cô đứng dậy, lên trên lầu. Ánh trăng bên ngoài xuất hiện, đèn đường lãnh bạch, chỉ thấy đèn cảm ứng lầu một đến lầu bảy tòa mười bảy trong lúc đó toàn bộ sáng.

Tích.

WeChat tới tin tức.

Chu Từ Phưởng click mở, trừ bỏ ' WeChat thanh toán ', ' WeChat đoàn đội ' cùng mấy cái số chung khác, chỉ có một khung thoại, tên là trưởng nhóm.

Trưởng nhóm: Gia nạp điện ảnh thành thông cáo: Đoàn phim《 vô dã 》, ngày mười ngày mai quay phim, cần mười nam diễn viên quần chúng, mười hai nữ (20 đến 35 một tuổi), nam cao 170+, nữ cao 160+, phí 150 (buổi chiều ba giờ kết thúc), sáng mai 8 giờ điện ảnh thành c1 tàu điện ngầm khẩu tập hợp.

Đàn đầu: WeChat báo danh, tới trước được trước!

Chu Từ Phưởng báo danh, sau đó mở ra phần mềm đặt cơm, kêu một phần.

Đế đô Giang gia tọa lạc ở khu biệt thự vùng ngoại ô, độc lập sân, kiến trúc bốn tầng giả cổ, vẻ ngoài đại khí, đây là nơi ở của Giang lão phu nhân, ngày thường người nhà họ Giang đều vội, bận về việc chính sự, bận về việc thương vụ, đa số thời gian không ở chỗ này, Giang lão phu nhân liền định ra quy củ, mùng một mười lăm mỗi tháng, bất luận có phải chuyện quan trọng hay không, đều phải tụ họp một chỗ.

Giang lão phu nhân dưới gối năm người con gái, hơn nữa dòng bên, cháu chắt mười mấy người, đều tới rồi, trừ bỏ em út Giang Chức còn không có lộ diện. Cũng chỉ anh, lão phu nhân dặn dò cũng dám đến trễ.

"Bà ngoại."

Ngồi bên người Giang lão phu nhân chính là con gái nhà tư, cha mẹ mất sớm, từ nhỏ dưỡng ở dưới gối Giang lão phu nhân, ở trong nhà mẹ cô đứng hàng thứ tư, là người con gái Giang lão phu nhân yêu thích thích nhất.

Cô ta theo họ mẹ, lão phu nhân đặt tên cho cô ta, Phù Tịch.

Giang Phù Tịch nói với lão phu nhân: "Đã 8 giờ, ngài dạ dày không tốt, uống trước chút canh lót dạ."

Tam đình năm mắt, bộ dáng sinh cổ vận, tính tình cũng dịu dàng hiền thục, Giang lão phu nhân luôn luôn yêu thương cô ta, mặt cũng nhu hòa vài phần, nói: "Chờ Chức ca nhi tới đã."

Giang Phù Tịch đáp vâng.

Trong bữa tiệc, con dâu nhị phòng chọn câu chuyện: "Mẹ, ngài nghe nói chuyện nhà Minh gia chưa?"

Con trai thứ hai của lão phu nhân Giang Duy Lễ làm chính trị, cưới con gái thứ ba của Lạc gia lão gia tử Lạc Thường Phương, sinh một nữ Giang Phù Ly.

Lão phu nhân bảy mươi ba, tổ tiên là kinh quan, trăm năm thế gia nội tình giữ lại, là đại gia xuất thân khuê tú, tuổi như vậy, tóc vấn như cũ không chút cẩu thả, mặc sườn xám màu đỏ tía, mặt mày sắc bén, nhìn ra được khôn khéo cùng giáo dưỡng.

"Chuyện gì?"

Lạc Thường Phương sầu mặt nói: "Minh gia tứ nha đầu kia, bắt Chức ca nhi ném vào trong biển, uống không ít nước, lúc này còn nằm ở bệnh viện."

Này phiên, là cáo trạng đâu.

Tam phòng không ai, chỉ chừa Giang Chức này một cây độc đinh, nhất đến lão phu nhân yêu thương, mặt khác mấy phòng như thế nào không đỏ mắt.

Giang lão phu nhân cúi đầu uống trà, sắc mặt như thường, hỉ nộ không rõ:

"Nghe nói."

Đem cô gái người ta ném vào biển, rốt cuộc mất vài phần đại gia công tử khí độ cùng hàm dưỡng, Lạc Thường Phương sắc mặt không vui: "Chức ca nhi không khỏi quá phận chút, bọn tiểu bối chơi đùa, động thật cách liền --"

Lão phu nhân đánh gãy: "Chơi đùa?" Buông cái ly trong tay, ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén, "Thân mình của Chức ca nhi, là Minh gia tứ nha đầu có thể chơi đùa?"

Lạc Thường Phương: "..."

Bà ta làm con dâu, còn có thể nói cái gì, lão thái thái đối với tiểu tôn tử này, thật sự cưng chiều quá mức. Tình hình này, cũng không ai dám tố cáo tiếp, người ở hai bàn, đều an an tĩnh tĩnh mà chờ, không hề hé răng.

"Lâm ca nhi," Giang lão phu nhân phân phó, "Hạng mục hợp tác cùng Minh gia kia, tạm thời ngừng."

Lâm ca nhi là trưởng tôn Giang gia, con trai độc nhất của con trai trưởng lão phu nhân, Giang gia con vợ cả tôn bối không nhiều lắm, trừ Giang Chức, Giang Hiếu Lâm cũng là tôn quý.

Anh gật đầu, đáp ứng mệnh lệnh lão phu nhân.

Lúc này, lão quản gia Giang Xuyên tiến vào: "Lão phu nhân, tiểu thiếu gia tới rồi."

Người còn chưa vào, liền trước hết nghe thấy âm thanh ho khan.

Đứa út rốt cuộc tới rồi.

Giang lão phu nhân trên mặt lúc này mới có ý cười, phân phó cô gái bên cạnh: "Phù Tịch, đi vào phòng lấy bộ quần áo cho Chức ca nhi."

Giang Phù Tịch đứng dậy, đi trong phòng lấy quần áo.

Giang Chức thân thể yếu đuối, cuối mùa thu buổi tối lạnh lẽo trầm trọng, sợ hắn đông lạnh.

Lão phu nhân lại hỏi quản gia: "Canh của Chức ca nhi xong chưa?"

Giang Xuyên đáp: "Đang ủ trong bếp ạ."

Tiểu thiếu gia hôm nay xuất viện, canh bổ dưỡng thân từ giữa trưa liền bắt đầu hầm, toàn bộ Giang gia, cũng chỉ vị này mới có đãi ngộ như vậy.

Lão phu nhân cười nói: "Mau bưng tới."

"Vâng."

"Bà nội."

Cửa, Giang Chức chậm rì rì tiến vào, đi thật chậm, nhẹ nhàng thở gấp, ngẫu nhiên ẩn nhẫn không được ho ra tiếng.

Giang lão phu nhân lập tức chống quải trượng đứng lên: "Chức ca nhi, mau đến ngồi cạnh bà nội này."

Hai bàn người nhà họ Giang, toàn bộ đứng lên, lại không vui, cũng đến phủng vị này thân kiều thịt quý tiểu thiếu gia.

Giang gia em út nha, là lão thái thái tâm, lão thái thái gan, lão thái thái bảo bối ngọt ngào tiễn nhi, hận không thể sủng anh sủng lên trời.

Giang Chức chính là như vậy được chiều thành tiểu tổ tông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện