Gia Sư Vô Trách Nhiệm
Chương 18
Khó trách từ nhỏ cô đã không quậy phá, cô gắng học hành trở thành học sinh giỏi, vì cô biết cô không có ai để dựa vào.
Trần Cửu Hãn càng nghĩ càng tức giận. Bất luận kẻ nào cũng không thể ức hiếp Kỳ Kỳ của anh. Kể cả mẹ cô ấy cũng không được.
Trần Cửu Hãn chợt ôm cô vào trong ngực, ôm thật chặt thật chặt, như muốn biến cô thành một phần của mình.
Từ nhỏ anh đã rất phá phách, nên anh biết cha mẹ phải đối phó như thế nào. Nếu như không có cha mẹ thì anh cũng còn chị gái, còn Kỳ Kỳ thì sao?
Cô cố gắng tự mình kiếm tiền nuôi bản thân. Anh thật sự thua cô nhiều lắm.
“Em còn có anh!” Trần Cửu Hãn nói.
Cô cúi đầu, mờ mịt dựa trở lại bờ vai anh.
“Khi còn bé, hi vọng lớn nhất của tôi là được lên Đài Bắc tìm mẹ, bà ấy nhất định sẽ đón tôi về nhà, từ đó trải qua cuộc sống hạnh phúc vui vẻ.” Giọng nói của cô nhẹ nhàng: “Thật ra thì, tôi biết rõ chuyện như vậy chắc chắn sẽ không xảy ra, nhưng trong lòng vẫn không nhịn được mà chờ mong...”
Cho đến một ngày kia khi lên Đài Bắc, giấc mộng kia, rốt cuộc cũng tỉnh.
Mẹ cô lén lén lút lút tới phòng trọ của cô, cà lăm hỏi cô sau này tính làm gì. Cô nhìn vẻ mặt hoảng sợ của bà, cuối cùng cũng hiểu ra, bà ấy đang sợ, sợ con gái riêng của mình bị đưa ra ánh sáng, sau đó cuộc sống an ổn của bà không thể tiếp tục nữa...
Thôi, cô hiểu, mẹ cô vĩnh viễn sẽ không thừa nhận sự tồn tại của cô! Cô sinh ra đời không phải là lỗi của bà ấy, không nên bắt bà ta mang tội dang cả đời.
Từ một giây kia, Thạch Đan Kỳ không hề lấy tiền của mẹ cô nữa.
Thạch Đan Kỳ cũng nhịn không được nữa, mũi sụt sùi, vùi vào hõm vai anh khóc: “Tôi tình nguyện lúc đầu bà ấy đừng xin tôi ra...”
Nước mắt nóng bỏng của cô làm đau đớn trái tim anh. Trần Cửu Hãn hôn lên mái tóc cô, ôm thật chặt, thề bắt đầu từ hôm nay anh sẽ vì cô chắn mọi sóng gió bão táp của cuộc đời.
“Em cũng có mẹ.” Thạch Đan Kỳ hít hít chóp mũi, không hiểu gì ngước mắt nhìn anh, lông mi thật dài còn vươn nước mắt của cô.
Trần Cửu Hãn nhỏ giọng nói: “Mẹ anh.”
Thạch Đan Kỳ ngẩn ngơ.
Cô suy nghĩ một chút, hình như là như vậy cũng không sai... Cho tới lúc này, người luôn chăm sóc cô là dì Trần. Cái gì mà hai anh em Trần gia có thì cô nhất định cũng có một phần. Nóng thì có nước mát, lạnh thì có quần áo mới, sang năm mớ cũng kêu Trần Cửu Tương dẫn cô về nhà ăn tết.
Tại sao dì Trần lại đối xử tốt với cô như vậy?
Là bởi vì con trai thôi sao... vì bà hiểu tâm ý của con trai mình.
Nhưng thật ra cô không có làm gì cả, lại còn lén lút đối xử xấu với Trần Cửu Hãn. Kể cả tiền dạy thêm của cậu ta cô cũng xài. Vậy rốt cuộc cậu ta xem trọng cô ở điểm nào chứ?
“Tại sao?” Cô ngồi dậy từ trong lòng anh.
“Anh cũng cảm thấy rất kỳ quái, tính tình em không tốt, vừa mềm yếu lại nhát gan, ở trước mặt người khác thì giả vờ ngoan ngoãn nhưng sau lưng thì đùng đùng...”
“Cám ơn cậu nha!” Thạch Đan Kỳ giận dẫm lên chân anh.
Trần Cửu Hãn cười nhẹ, ôm cô, thoải mái hôn xuống một cái.
“Bởi vì, chúng ta giống nhau.” Anh yên lặng nhìn cô: “Em cô đơn giống anh.”
Thạch Đan Kỳ thoáng chốc ngơ ngẩn.
Cô đơn?
Đúng, cô cô đơn, nhưng cậu ta cũng vậy sao? Cậu ta có một gia đình tốt, cha me yêu thương, chị gái dữ dằn nhưng lại rất quan tâm đến, cái gì cậu ta cũng có, vậy thì tại sao lại cảm thấy cô đơn?
Anh không cô đơn sao?
Anh đúng là rất cô đơn.
Mặc kệ người trong nhà yêu thương anh như thế nào nhưng vẫn không thể hiểu anh, cho nên anh vẫn luôn ở bên ngoài. Sau đó, có một ngày bọn họ gặp nhau, hai người giống nhau, đều cô đơn như nhau.
Đúng vậy, bọn họ giống nhau như vậy, tại sao trước kia cô không phát hiện ra chứ? Bọn họ cũng cao ngạo khó gần, cũng luôn thích một mình. Chỉ là cô khéo léo dùng bề ngoài ngọt ngào của mình để che giấu.
Bức tường cô chống đỡ 22 năm, bây giờ đã xuất hiện vết nứt.
Tại sao trước kia cô không ngừng đẩy cậu ta ra? Là bởi vì sợ! Từ trên người cậu ta, cô nhìn thấy bản chất của mình, cao ngạo, cô độc. Cô không muốn tin mình là người như vậy, cho nên mới tìm mọi biện pháp tránh xa cậu ta.
Tại sao trước kia cô lại ngu như vậy? Thật ra thì, để cho anh đến gần, cô sẽ không bao giờ cô đơn nữa...
Thạch Đan Kỳ khe khẽ thở dài một hơi, chui về cái lồng ngực rộng rãi ấm áp.
Này, cứ như vậy đi.
“Liền thử một chút xem sao.” Một giọng nói tinh tế nhỏ xíu chui vào tai anh.
Khuôn mặt tuấn tú của Trần Cửu Hãn hiện lên vẻ không tin được, đáy lòng lại bắt đầu cuồng loạn.
Người trong ngực anh cũng khẽ mỉm cười: “Thử một chút, cho đến khi hai người chúng ta không chịu được đối phương nữa mới thôi.”
“Không thể nào!” Anh đột nhiên lật người người lại đè cô xuống, hừng hực mà cuồng nhiệt hôn khắp khuôn mặt cô.
“Mau dậy đi, anh đè em sắp chết rồi.”
“Gọi tên anh.” Cho đến giờ phút này, anh mới phát hiện mình vẫn ngừng thở.
Gương mặt trắng mịn đỏ bừng rồi, cô rũ lông mi dài xuống, không dám nhìn ánh mắt đốt người của anh.
“Trần, Trần Cửu Hãn.”
“Cửu Hãn!”
“...Cửu Hãn.” Hai má của cô đỏ tươi gần như muốn nhỏ ra máu.
Anh thõa mãn thở dài một tiếng: “Em đó, thật là biết đày người.”
“Em không biết.” Cô vô tội nói.
Anh hôn lên mí mắt cô: “Lúc em kiên trì muốn tới Đài Bắc, anh rất tức giận, tại sao em không chịu đợi anh chứ? Sau đó anh quyết định, nếu em không cần anh... thì anh cũng không cần em. Bất luận như thế nào anh cũng sẽ quên em. Lúc thi đại học anh cố ý chọn trường cách xa Đài Bắc nhất. Lúc ấy trong lớp cũng có rất nhiều bạn nữ yêu thích anh, nhưng anh lại cảm thấy có cái gì đó không đúng. Họ không có nụ cười ngọt ngào nhưng trong đôi mắt lại là tiểu ác ma...”
“Em nào có!” Cô nhỏ giọng kháng nghị.
“Em có! Em không biết bộ dạng tiểu ác ma của em rất đáng yêu sao.” Trần Cửu Hãn cười: “Sau đó anh nhận ra: “Nếu có thể quên được thì cho dù ở cùng một thành phố cũng có thể quên, căn bản không cần trốn đến nơi khác. Vì vậy anh quyết định không kháng cự nữa, lập tức chuyển trường thi lên Đài Bắc .”
“Anh nói, lúc anh chuyển trường thi lên Đài Bắc anh không hề chuẩn bị gì?” Thạch Đan Kỳ bất mãn. Tại sao người này đọc sách mà cứ như ăn cơm thế?
Ánh mắt của Trần Cửu Hãn giảo hoạt: “Không ngờ lúc gặp mặt rồi, em lại không nhìn đến anh. Lúc đó anh thầm mắng “người phụ nữ này căn bản còn chưa tỉnh ra” trong lòng.”
“Tại sao muốn em tỉnh lại? Anh chịu khổ là do em sao!” Thạch Đan Kỳ kháng nghị.
Trần Cửu Hãn hừ nhẹ một tiếng, lòng dạ độc ác hôn lên đôi môi cô.
Thạch Đan Kỳ ôm lấy cái người cố chấp. Cho dù có xa nhau thì anh cũng không vứt bỏ cô. Anh dũng cảm hơn cô rất nhiều.
Hai người thỏa mãn ôm lấy nhau, không ai muốn suy nghĩ đến bữa ăn tối.
Trần Cửu Hãn mút lấy môi của cô, ở bên tai cô nhẹ giọng tuyên bố...
“Nếu đi theo anh thì kiếp này em đừng mong chạy thoát.”
Trần Cửu Hãn càng nghĩ càng tức giận. Bất luận kẻ nào cũng không thể ức hiếp Kỳ Kỳ của anh. Kể cả mẹ cô ấy cũng không được.
Trần Cửu Hãn chợt ôm cô vào trong ngực, ôm thật chặt thật chặt, như muốn biến cô thành một phần của mình.
Từ nhỏ anh đã rất phá phách, nên anh biết cha mẹ phải đối phó như thế nào. Nếu như không có cha mẹ thì anh cũng còn chị gái, còn Kỳ Kỳ thì sao?
Cô cố gắng tự mình kiếm tiền nuôi bản thân. Anh thật sự thua cô nhiều lắm.
“Em còn có anh!” Trần Cửu Hãn nói.
Cô cúi đầu, mờ mịt dựa trở lại bờ vai anh.
“Khi còn bé, hi vọng lớn nhất của tôi là được lên Đài Bắc tìm mẹ, bà ấy nhất định sẽ đón tôi về nhà, từ đó trải qua cuộc sống hạnh phúc vui vẻ.” Giọng nói của cô nhẹ nhàng: “Thật ra thì, tôi biết rõ chuyện như vậy chắc chắn sẽ không xảy ra, nhưng trong lòng vẫn không nhịn được mà chờ mong...”
Cho đến một ngày kia khi lên Đài Bắc, giấc mộng kia, rốt cuộc cũng tỉnh.
Mẹ cô lén lén lút lút tới phòng trọ của cô, cà lăm hỏi cô sau này tính làm gì. Cô nhìn vẻ mặt hoảng sợ của bà, cuối cùng cũng hiểu ra, bà ấy đang sợ, sợ con gái riêng của mình bị đưa ra ánh sáng, sau đó cuộc sống an ổn của bà không thể tiếp tục nữa...
Thôi, cô hiểu, mẹ cô vĩnh viễn sẽ không thừa nhận sự tồn tại của cô! Cô sinh ra đời không phải là lỗi của bà ấy, không nên bắt bà ta mang tội dang cả đời.
Từ một giây kia, Thạch Đan Kỳ không hề lấy tiền của mẹ cô nữa.
Thạch Đan Kỳ cũng nhịn không được nữa, mũi sụt sùi, vùi vào hõm vai anh khóc: “Tôi tình nguyện lúc đầu bà ấy đừng xin tôi ra...”
Nước mắt nóng bỏng của cô làm đau đớn trái tim anh. Trần Cửu Hãn hôn lên mái tóc cô, ôm thật chặt, thề bắt đầu từ hôm nay anh sẽ vì cô chắn mọi sóng gió bão táp của cuộc đời.
“Em cũng có mẹ.” Thạch Đan Kỳ hít hít chóp mũi, không hiểu gì ngước mắt nhìn anh, lông mi thật dài còn vươn nước mắt của cô.
Trần Cửu Hãn nhỏ giọng nói: “Mẹ anh.”
Thạch Đan Kỳ ngẩn ngơ.
Cô suy nghĩ một chút, hình như là như vậy cũng không sai... Cho tới lúc này, người luôn chăm sóc cô là dì Trần. Cái gì mà hai anh em Trần gia có thì cô nhất định cũng có một phần. Nóng thì có nước mát, lạnh thì có quần áo mới, sang năm mớ cũng kêu Trần Cửu Tương dẫn cô về nhà ăn tết.
Tại sao dì Trần lại đối xử tốt với cô như vậy?
Là bởi vì con trai thôi sao... vì bà hiểu tâm ý của con trai mình.
Nhưng thật ra cô không có làm gì cả, lại còn lén lút đối xử xấu với Trần Cửu Hãn. Kể cả tiền dạy thêm của cậu ta cô cũng xài. Vậy rốt cuộc cậu ta xem trọng cô ở điểm nào chứ?
“Tại sao?” Cô ngồi dậy từ trong lòng anh.
“Anh cũng cảm thấy rất kỳ quái, tính tình em không tốt, vừa mềm yếu lại nhát gan, ở trước mặt người khác thì giả vờ ngoan ngoãn nhưng sau lưng thì đùng đùng...”
“Cám ơn cậu nha!” Thạch Đan Kỳ giận dẫm lên chân anh.
Trần Cửu Hãn cười nhẹ, ôm cô, thoải mái hôn xuống một cái.
“Bởi vì, chúng ta giống nhau.” Anh yên lặng nhìn cô: “Em cô đơn giống anh.”
Thạch Đan Kỳ thoáng chốc ngơ ngẩn.
Cô đơn?
Đúng, cô cô đơn, nhưng cậu ta cũng vậy sao? Cậu ta có một gia đình tốt, cha me yêu thương, chị gái dữ dằn nhưng lại rất quan tâm đến, cái gì cậu ta cũng có, vậy thì tại sao lại cảm thấy cô đơn?
Anh không cô đơn sao?
Anh đúng là rất cô đơn.
Mặc kệ người trong nhà yêu thương anh như thế nào nhưng vẫn không thể hiểu anh, cho nên anh vẫn luôn ở bên ngoài. Sau đó, có một ngày bọn họ gặp nhau, hai người giống nhau, đều cô đơn như nhau.
Đúng vậy, bọn họ giống nhau như vậy, tại sao trước kia cô không phát hiện ra chứ? Bọn họ cũng cao ngạo khó gần, cũng luôn thích một mình. Chỉ là cô khéo léo dùng bề ngoài ngọt ngào của mình để che giấu.
Bức tường cô chống đỡ 22 năm, bây giờ đã xuất hiện vết nứt.
Tại sao trước kia cô không ngừng đẩy cậu ta ra? Là bởi vì sợ! Từ trên người cậu ta, cô nhìn thấy bản chất của mình, cao ngạo, cô độc. Cô không muốn tin mình là người như vậy, cho nên mới tìm mọi biện pháp tránh xa cậu ta.
Tại sao trước kia cô lại ngu như vậy? Thật ra thì, để cho anh đến gần, cô sẽ không bao giờ cô đơn nữa...
Thạch Đan Kỳ khe khẽ thở dài một hơi, chui về cái lồng ngực rộng rãi ấm áp.
Này, cứ như vậy đi.
“Liền thử một chút xem sao.” Một giọng nói tinh tế nhỏ xíu chui vào tai anh.
Khuôn mặt tuấn tú của Trần Cửu Hãn hiện lên vẻ không tin được, đáy lòng lại bắt đầu cuồng loạn.
Người trong ngực anh cũng khẽ mỉm cười: “Thử một chút, cho đến khi hai người chúng ta không chịu được đối phương nữa mới thôi.”
“Không thể nào!” Anh đột nhiên lật người người lại đè cô xuống, hừng hực mà cuồng nhiệt hôn khắp khuôn mặt cô.
“Mau dậy đi, anh đè em sắp chết rồi.”
“Gọi tên anh.” Cho đến giờ phút này, anh mới phát hiện mình vẫn ngừng thở.
Gương mặt trắng mịn đỏ bừng rồi, cô rũ lông mi dài xuống, không dám nhìn ánh mắt đốt người của anh.
“Trần, Trần Cửu Hãn.”
“Cửu Hãn!”
“...Cửu Hãn.” Hai má của cô đỏ tươi gần như muốn nhỏ ra máu.
Anh thõa mãn thở dài một tiếng: “Em đó, thật là biết đày người.”
“Em không biết.” Cô vô tội nói.
Anh hôn lên mí mắt cô: “Lúc em kiên trì muốn tới Đài Bắc, anh rất tức giận, tại sao em không chịu đợi anh chứ? Sau đó anh quyết định, nếu em không cần anh... thì anh cũng không cần em. Bất luận như thế nào anh cũng sẽ quên em. Lúc thi đại học anh cố ý chọn trường cách xa Đài Bắc nhất. Lúc ấy trong lớp cũng có rất nhiều bạn nữ yêu thích anh, nhưng anh lại cảm thấy có cái gì đó không đúng. Họ không có nụ cười ngọt ngào nhưng trong đôi mắt lại là tiểu ác ma...”
“Em nào có!” Cô nhỏ giọng kháng nghị.
“Em có! Em không biết bộ dạng tiểu ác ma của em rất đáng yêu sao.” Trần Cửu Hãn cười: “Sau đó anh nhận ra: “Nếu có thể quên được thì cho dù ở cùng một thành phố cũng có thể quên, căn bản không cần trốn đến nơi khác. Vì vậy anh quyết định không kháng cự nữa, lập tức chuyển trường thi lên Đài Bắc .”
“Anh nói, lúc anh chuyển trường thi lên Đài Bắc anh không hề chuẩn bị gì?” Thạch Đan Kỳ bất mãn. Tại sao người này đọc sách mà cứ như ăn cơm thế?
Ánh mắt của Trần Cửu Hãn giảo hoạt: “Không ngờ lúc gặp mặt rồi, em lại không nhìn đến anh. Lúc đó anh thầm mắng “người phụ nữ này căn bản còn chưa tỉnh ra” trong lòng.”
“Tại sao muốn em tỉnh lại? Anh chịu khổ là do em sao!” Thạch Đan Kỳ kháng nghị.
Trần Cửu Hãn hừ nhẹ một tiếng, lòng dạ độc ác hôn lên đôi môi cô.
Thạch Đan Kỳ ôm lấy cái người cố chấp. Cho dù có xa nhau thì anh cũng không vứt bỏ cô. Anh dũng cảm hơn cô rất nhiều.
Hai người thỏa mãn ôm lấy nhau, không ai muốn suy nghĩ đến bữa ăn tối.
Trần Cửu Hãn mút lấy môi của cô, ở bên tai cô nhẹ giọng tuyên bố...
“Nếu đi theo anh thì kiếp này em đừng mong chạy thoát.”
Bình luận truyện