Gia Tộc Ma Cà Rồng 1: Máu Xanh
Chương 7
Những học sinh năm hai như Schuyler đang học tiết đạo đức, một lớp học hỗn hợp gồm những sinh viên năm hai và học sinh năm ba, nhằm đáp ứng nhu cầu về học tập khác nhau. Giáo viên của lớp, giáo sư Orionmột người có mái tóc quăn màu nâu, hàng ria mép hơi rủ xuống, đôi kính có gọng dây nhỏ, một cái mũi Cyrano dài và thích mặc những cái áo len quá cỡ rộng thùng thình, điều này làm cho thân hình ông như bị phủ bởi một lớp rẻ rách vậy- đang ngồi giữa lớp học, hướng dẫn cuộc thảo luận.
Schuyler tìm thấy một chỗ ngồi ở gần cửa sổ, cô kéo cái ghế lên gần chỗ giáo sư Orion. Trong lớp chỉ có mười người, một lớp học với con số thật lí tưởng. Schuyler không thể không để ý đến việc Jack Force không có trong phòng học. Schuyler chưa bao giờ nói với Jack dù chỉ một lời trong suốt học kì qua, hơn nữa cô không biết là cậu có còn nhớ là đã chào cô vào tối thứ sáu ấy không.
- Có em nào trong lớp biết bạn Aggie không?- Giáo sư Orion hỏi, dù biết đây là một câu hỏi thừa thãi. Trường Duchesne là một nơi mà nhiều năm sau khi tốt nghiệp, nếu bạn tình cờ gặp một bạn học trong một chuyến bay, hay khi đang đi dạo quanh khu liên hợp Centre Pompidou, hay trong khu buôn bán ở Max Fish, ngay lập tức bạn sẽ mua cho họ cái gì đó để uống và hỏi thăm vềgiađình họ, dù bạn chưa từng trao đổi dù chỉ một lời với họ khi còn học ở trường thì bạn vẫn biết gần như mọi thứ về họ, kể cả những chuyện riêng tư.
- Ai nào?- Giáo sư Orion lại hỏi một lần nữa.
Bliss Llewellyn thận trọng giơ cánh tay lên.
- Em ạ!- Cô rụt rè nói.
- Em có muốn chia sẻ vài kỉ niệm về bạn ấy với mọi người không?
Bliss hạ tay xuống, mặt cô đỏ bừng lên, những kỉ niệm về Aggie? Cô có thực sự biết gì về cô ấy không? Cô chỉ biết rằng Aggie thích quần áo, thích đi mua sắm và rất yêu quý con chó nhỏ xíu của mình. Tên của nó là Bạch Tuyết. Nó thuộc giống chó Chihuahua, giống như con chó của Bliss, Aggie thích mặc cho con chó những bộ quần áo nhỏ xíu thật bảnh. Thậm chí con chó còn có hẳn một chiếc áo len làm bằng da lông chồn vizon để phù hợp với bộ đồ có cùng chất liệu của cô. Đó là tất cả những gì mà Bliss có thể nhớ được. Có ai từng thực sự hiểu tường tận về một người nào đó? Nhưng dù thế nào chăng nữa thì Aggie thực sự là bạn của Mimi.
Bliss nhớ lại buổi tối định mệnh ấy. Cô đã kết thúc cuộc nói chuyện với Dylan về những chuyện cùng trang lứa trong con hẻm phía sau hộp đêm. Khi hút xong điếu thuốc cuối cùng, Dylan quay lại The Bank, còn Bliss thì miễn cưỡng quay lại Block 122 cùng với những đòi hỏi của Mimi. Aggie không có ở bàn khi Bliss quay lại, Bliss cũng không gặp lại cô khi về. Từ hai anh em sinh đôi nhà Force, Bliss biết được vài điều, họ tìm thấy Aggie ở “ Vùng Đất Gật Đầu”- căn phòng phía sau, nơi hộp đêm dùng để giấu những người say bí tỉ. Đây là một bí mật nhỏ bẩn thỉu mà Block 122 đã rất thành công trong việc lẩn tránh những tờ báo khổ nhỏ, với những khoản hối lộ nặng kí để tránh bị phạt và tránh những người phụ trách chuyên mục tầm phào ở các tờ báo. Hầu hết khách quen, những người bất tỉnh tỉnh lại sau hàng giờ trong bộ dạng ăn mặc rất nghèo nàn, lại coi đây là giai thoại lớn để kể cho bạn bè của họ rằng “ Tôi đã tỉnh dạy trong căn phòng ấy đấy”. Quả là một trải nghiệm dài và thật kì lạ phải không? Rồi họ được đưa về nhà hầu như còn nguyên vẹn.
Nhưng có cái gì đó lạ lùng trong buổi tối thứ sáu ấy. Người ta không thể làm Aggie tỉnh lại. Sau khi xe cấp cứu đặt Aggie xuống đường Vincent của nữ hoàng Elizabeth, Aggie đã chết rồi. Ai cũng cho là do sử dụngmatuý quá liều. Rốt cuộc, cô ấy được tìm thấy trong căn phòng đó, ngươi còn mong chờ điều gì cơ chứ? chỉ có Bliss biết rằng Aggie không hề đụng tớimatuý. Cũng giống như Mimi, thói xấu của cô ấy chỉ là làm sạm da ở các salon và thuốc lá.Matúy không phải là thứ nằm trong sở thích của Mimi “Tôi chẳng cần gì để tạo ra cảm giác hưng phấn cả. Tôi đang rất hưng phấn với cuộc sống này” Mimi nói một cách tự hào.
- Cậu ấy là một người ... duyên dáng- Bliss nói thêm- Cậu ấy thực sự rất yêu con chó nhỏ của mình.
- Trước đây mình cũng có một con vẹt- một sinh viên năm hai mắt đỏ gật đầu. Cô ta là một trong những cô gái vây quanh Mimi ở hành lang- Khi nó chết mình có cảm giác giống như bị mất một phần cơ thể vậy. Và theo chiều hướng đó, cái chết của Aggie từ một bi kịch trở thành xuất phát điểm cho những cuộc tranh luận sốt sắng về chuyện những con thú cưng của mọi người như thế nào, về nơi có thể tìm thấy nghĩa trang dành cho thú cưng ở trong thành phố, đặc biệt là về việc nhân bản vô tính con vật cưng của bạn là một sự lựa chọn đúng đắn và hợp với luân thường đạo lí.
Thật may là Schuyler có thể giấu được sự khinh thường của cô. Cô rất thích thầy Orion, thích cái cách tiếp cận vào cuộc sống cực kì thoải mái và tự nhiên của thầy nhưng cô ghét vô cùng cái cách thầy buộc cô phải chấp nhận một vài sự thật- cái chết của ai đó mà họ biết, một ai đó chỉ mới mười sáu tuổi- một cô gái mà họ đều từng gặp đang tắm nắng, đang tập thể dục thể hình trong các phòng tập, hoặc là đang cho ra lò những chiếc bánh nóng hổi ở một hội làm bánh (giống tất cả những cô nàng nổi tiếng khác ở trường Duchesne, Aggie rất thích ăn, bạn sẽ cho rằng điều này thật vô lí khi nhìn thấy dáng vẻ gầy dơ xương của cô)- thầy đã
biến nó thành một vấn đề tầm thường, một bàn đạp để người ta nói về chứng loạn thần kinh chức năng của mọi người.
Cửa lớp học bật mở, mọi người đều ngước lên để nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Jack Force đang tiến vào phòng. Anh chàng giải thích với thầy Orion về sự chậm trễ của mình, thầy giáo vẫy tay:
- Ngồi xuống đi Jack.
Jack đi ngang qua phòng học tới chỗ ngồi còn trống duy nhất trong lớp- bên cạnh Schuyler. Trong cậu ấy có vẻ mệt mỏi, một nếp nhăn nhỏ trong phần áo sơ mi dài tới lưng thò ra ngoài và chiếc quần len rộng thùng thình. Một đường điện chạy dọc sống lưng Schuyler, một cảm giác đau nhói chẳng dễ chịu chút nào. Cái gì đã thay đổi vậy? trước đây cô đã từng ngồi bên cạnh cậu, nhưng cậu không làm cô có cảm giác như vậy, cho tới tận bây giờ. Jack không nhìn vào mắt cô, cô cũng cảm thấy sợ hãi và ngại ngùng khi nhìn vào mắt cậu.
Thật là kì quặc khi nghĩ về buổi tối hôm đó cả hai người đều ở gần cái nơi mà Aggie đã chết. Lúc này, xung quang cô những kẻ hay vây lấy Mimi đang xầm xì to nhỏ về chuyện một con chuột đồng đã bị bỏ đói cho đến chết khi những người này đi nghỉ.
- Mình yêu con Bobo lắm- một cô nàng nức nở trong chiếc khăn tay khi nghe mọi người nói những lời thương cảm về con chuột của cô ả. Tiếp sau đó là những chuyện tầm phào về con thằn lằn, chim hoàng yến và con thỏ trên boong tàu.
Schuyler nhìn quanh rồi viết nguệch ngoạc lên rìa quyển sách. Đó là cách cô tách mình ra khỏi thế giới này. Khi cô không thể chịu đựng được hơn nữa những câu chuyện rỗng tuếch, những bài thuyết giảng toán không bao giờ kết thúc, những bài bề quy trình hoạt động của các đơn bào- Schuyler cắm cúi cào cào lên tờ giấy. Schuyler rất thích vẽ. Những cô gái Anime và những cậu trai có đôi mắt tròn to, những conrồng, những bóngma, các đôi giày. Cô đang lơ đãng về phác thảo khuôn mặt nghiêng nghiêng của Jack thì một bàn tay chìa tới và viết nguệch ngoạc lên phía trên quyển vở của cô.
Schuyler ngước lên, giật mình theo phản xạ cô che bản vẽ của mình lại. Jack Force ủ rũ gật đầu nhìn cô, rồi gõ nhẹ lên quyển vở của cô bằng chiếc bút chì, hướng đôi mắt cô vào những từ cậu đã viết. Aggie không chết vì dùng thuốc quá liều. Cậu ấy đã bị giết.
Schuyler tìm thấy một chỗ ngồi ở gần cửa sổ, cô kéo cái ghế lên gần chỗ giáo sư Orion. Trong lớp chỉ có mười người, một lớp học với con số thật lí tưởng. Schuyler không thể không để ý đến việc Jack Force không có trong phòng học. Schuyler chưa bao giờ nói với Jack dù chỉ một lời trong suốt học kì qua, hơn nữa cô không biết là cậu có còn nhớ là đã chào cô vào tối thứ sáu ấy không.
- Có em nào trong lớp biết bạn Aggie không?- Giáo sư Orion hỏi, dù biết đây là một câu hỏi thừa thãi. Trường Duchesne là một nơi mà nhiều năm sau khi tốt nghiệp, nếu bạn tình cờ gặp một bạn học trong một chuyến bay, hay khi đang đi dạo quanh khu liên hợp Centre Pompidou, hay trong khu buôn bán ở Max Fish, ngay lập tức bạn sẽ mua cho họ cái gì đó để uống và hỏi thăm vềgiađình họ, dù bạn chưa từng trao đổi dù chỉ một lời với họ khi còn học ở trường thì bạn vẫn biết gần như mọi thứ về họ, kể cả những chuyện riêng tư.
- Ai nào?- Giáo sư Orion lại hỏi một lần nữa.
Bliss Llewellyn thận trọng giơ cánh tay lên.
- Em ạ!- Cô rụt rè nói.
- Em có muốn chia sẻ vài kỉ niệm về bạn ấy với mọi người không?
Bliss hạ tay xuống, mặt cô đỏ bừng lên, những kỉ niệm về Aggie? Cô có thực sự biết gì về cô ấy không? Cô chỉ biết rằng Aggie thích quần áo, thích đi mua sắm và rất yêu quý con chó nhỏ xíu của mình. Tên của nó là Bạch Tuyết. Nó thuộc giống chó Chihuahua, giống như con chó của Bliss, Aggie thích mặc cho con chó những bộ quần áo nhỏ xíu thật bảnh. Thậm chí con chó còn có hẳn một chiếc áo len làm bằng da lông chồn vizon để phù hợp với bộ đồ có cùng chất liệu của cô. Đó là tất cả những gì mà Bliss có thể nhớ được. Có ai từng thực sự hiểu tường tận về một người nào đó? Nhưng dù thế nào chăng nữa thì Aggie thực sự là bạn của Mimi.
Bliss nhớ lại buổi tối định mệnh ấy. Cô đã kết thúc cuộc nói chuyện với Dylan về những chuyện cùng trang lứa trong con hẻm phía sau hộp đêm. Khi hút xong điếu thuốc cuối cùng, Dylan quay lại The Bank, còn Bliss thì miễn cưỡng quay lại Block 122 cùng với những đòi hỏi của Mimi. Aggie không có ở bàn khi Bliss quay lại, Bliss cũng không gặp lại cô khi về. Từ hai anh em sinh đôi nhà Force, Bliss biết được vài điều, họ tìm thấy Aggie ở “ Vùng Đất Gật Đầu”- căn phòng phía sau, nơi hộp đêm dùng để giấu những người say bí tỉ. Đây là một bí mật nhỏ bẩn thỉu mà Block 122 đã rất thành công trong việc lẩn tránh những tờ báo khổ nhỏ, với những khoản hối lộ nặng kí để tránh bị phạt và tránh những người phụ trách chuyên mục tầm phào ở các tờ báo. Hầu hết khách quen, những người bất tỉnh tỉnh lại sau hàng giờ trong bộ dạng ăn mặc rất nghèo nàn, lại coi đây là giai thoại lớn để kể cho bạn bè của họ rằng “ Tôi đã tỉnh dạy trong căn phòng ấy đấy”. Quả là một trải nghiệm dài và thật kì lạ phải không? Rồi họ được đưa về nhà hầu như còn nguyên vẹn.
Nhưng có cái gì đó lạ lùng trong buổi tối thứ sáu ấy. Người ta không thể làm Aggie tỉnh lại. Sau khi xe cấp cứu đặt Aggie xuống đường Vincent của nữ hoàng Elizabeth, Aggie đã chết rồi. Ai cũng cho là do sử dụngmatuý quá liều. Rốt cuộc, cô ấy được tìm thấy trong căn phòng đó, ngươi còn mong chờ điều gì cơ chứ? chỉ có Bliss biết rằng Aggie không hề đụng tớimatuý. Cũng giống như Mimi, thói xấu của cô ấy chỉ là làm sạm da ở các salon và thuốc lá.Matúy không phải là thứ nằm trong sở thích của Mimi “Tôi chẳng cần gì để tạo ra cảm giác hưng phấn cả. Tôi đang rất hưng phấn với cuộc sống này” Mimi nói một cách tự hào.
- Cậu ấy là một người ... duyên dáng- Bliss nói thêm- Cậu ấy thực sự rất yêu con chó nhỏ của mình.
- Trước đây mình cũng có một con vẹt- một sinh viên năm hai mắt đỏ gật đầu. Cô ta là một trong những cô gái vây quanh Mimi ở hành lang- Khi nó chết mình có cảm giác giống như bị mất một phần cơ thể vậy. Và theo chiều hướng đó, cái chết của Aggie từ một bi kịch trở thành xuất phát điểm cho những cuộc tranh luận sốt sắng về chuyện những con thú cưng của mọi người như thế nào, về nơi có thể tìm thấy nghĩa trang dành cho thú cưng ở trong thành phố, đặc biệt là về việc nhân bản vô tính con vật cưng của bạn là một sự lựa chọn đúng đắn và hợp với luân thường đạo lí.
Thật may là Schuyler có thể giấu được sự khinh thường của cô. Cô rất thích thầy Orion, thích cái cách tiếp cận vào cuộc sống cực kì thoải mái và tự nhiên của thầy nhưng cô ghét vô cùng cái cách thầy buộc cô phải chấp nhận một vài sự thật- cái chết của ai đó mà họ biết, một ai đó chỉ mới mười sáu tuổi- một cô gái mà họ đều từng gặp đang tắm nắng, đang tập thể dục thể hình trong các phòng tập, hoặc là đang cho ra lò những chiếc bánh nóng hổi ở một hội làm bánh (giống tất cả những cô nàng nổi tiếng khác ở trường Duchesne, Aggie rất thích ăn, bạn sẽ cho rằng điều này thật vô lí khi nhìn thấy dáng vẻ gầy dơ xương của cô)- thầy đã
biến nó thành một vấn đề tầm thường, một bàn đạp để người ta nói về chứng loạn thần kinh chức năng của mọi người.
Cửa lớp học bật mở, mọi người đều ngước lên để nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Jack Force đang tiến vào phòng. Anh chàng giải thích với thầy Orion về sự chậm trễ của mình, thầy giáo vẫy tay:
- Ngồi xuống đi Jack.
Jack đi ngang qua phòng học tới chỗ ngồi còn trống duy nhất trong lớp- bên cạnh Schuyler. Trong cậu ấy có vẻ mệt mỏi, một nếp nhăn nhỏ trong phần áo sơ mi dài tới lưng thò ra ngoài và chiếc quần len rộng thùng thình. Một đường điện chạy dọc sống lưng Schuyler, một cảm giác đau nhói chẳng dễ chịu chút nào. Cái gì đã thay đổi vậy? trước đây cô đã từng ngồi bên cạnh cậu, nhưng cậu không làm cô có cảm giác như vậy, cho tới tận bây giờ. Jack không nhìn vào mắt cô, cô cũng cảm thấy sợ hãi và ngại ngùng khi nhìn vào mắt cậu.
Thật là kì quặc khi nghĩ về buổi tối hôm đó cả hai người đều ở gần cái nơi mà Aggie đã chết. Lúc này, xung quang cô những kẻ hay vây lấy Mimi đang xầm xì to nhỏ về chuyện một con chuột đồng đã bị bỏ đói cho đến chết khi những người này đi nghỉ.
- Mình yêu con Bobo lắm- một cô nàng nức nở trong chiếc khăn tay khi nghe mọi người nói những lời thương cảm về con chuột của cô ả. Tiếp sau đó là những chuyện tầm phào về con thằn lằn, chim hoàng yến và con thỏ trên boong tàu.
Schuyler nhìn quanh rồi viết nguệch ngoạc lên rìa quyển sách. Đó là cách cô tách mình ra khỏi thế giới này. Khi cô không thể chịu đựng được hơn nữa những câu chuyện rỗng tuếch, những bài thuyết giảng toán không bao giờ kết thúc, những bài bề quy trình hoạt động của các đơn bào- Schuyler cắm cúi cào cào lên tờ giấy. Schuyler rất thích vẽ. Những cô gái Anime và những cậu trai có đôi mắt tròn to, những conrồng, những bóngma, các đôi giày. Cô đang lơ đãng về phác thảo khuôn mặt nghiêng nghiêng của Jack thì một bàn tay chìa tới và viết nguệch ngoạc lên phía trên quyển vở của cô.
Schuyler ngước lên, giật mình theo phản xạ cô che bản vẽ của mình lại. Jack Force ủ rũ gật đầu nhìn cô, rồi gõ nhẹ lên quyển vở của cô bằng chiếc bút chì, hướng đôi mắt cô vào những từ cậu đã viết. Aggie không chết vì dùng thuốc quá liều. Cậu ấy đã bị giết.
Bình luận truyện