Gia Tộc Ma Cà Rồng 5: Thiên Thần Sa Ngã
Chương 5: Bánh lõm
Schuyler ngủ quên trong vòng tay Jack nhưng cô đột ngột tỉnh dậy, mắt mở to vì nghe thấy có tiếng sột soạt bên ngoài. Ngọn lửa của chiếc đèn dầu vẫn còn rung ring sáng, mưa đã tạnh. Âm thanh duy nhất là tiếng sóng vỗ vào mạn thuyền. Jack đặt ngón tay lên môi, ra dấu im lặng.
Yên nhé. Có ai đó quanh đây.
- Tiểu thư phải không? - Một hình dạng tối đen đang quanh quẩn ở ngưỡng cửa.
Trước khi Schuyler kịp lên tiếng thì Jack đã nhảy ra khỏi vị trí rồi chụp lấy cổ họng Ghedi.
- Jack ! Chờ đã. Anh đang làm gì vậy? Đó là Ghedi. . . anh ấy đã giúp em ! Anh ấy đã đưa em ra khỏi nước đấy. Thả anh ấy ra đi !
Gương mặt tối đen của Ghedi giờ đã chuyển sang xám. Anh đang cầm một chiếc giỏ trong tay, lúc này đang hơi rung lên.
- Thưa. . . - anh ta run run chống chế - Tôi mang đồ ăn tới. Bánh mỳ. Bữa tối.
- Anh phục vụ chúng tôi rất tốt, con người ạ - Jack nói lạnh lùng - Có thể là quá tốt nữa. Hãy nói cho ta biết anh thực sự phục vụ cho ai ?
Schuyler cảm thấy bực mình, nóng cả mặt.
- Jack ! Thôi nào. Anh hơi quá đáng rồi đấy.
- Chỉ khi nào anh ta nói cho anh biết anh ta thực sự là ai và đang làm việc cho ai thì anh mới thả anh ta ra. Một cướp biển Somali sẽ không thèm đếm xỉa gì tới hai đứa nhóc người Mỹ, đặc biệt thì khi hắn ta đã được trả đầy đủ. Tại sao anh đi theo chúng tôi ? Có phải anh là đầy tớ của Bá Tước ?
Ghedi lắc đầu rồi nhìn thẳng vào họ.
- Đừng sợ, bạn của tôi. Vì tôi là bạn của gia sư.
Schuyler rất ngạc nhiên khi nghe thấy người Somali này lại nói bằng tiếng Anh rất chuẩn chứ không phải bằng âm tiếng Anh đã bị ảnh hưởng của chất giọng châu Phi như trước nữa.
- Giáo sư ư? - Jack hỏi, hơi nới lỏng tay khỏi cổ anh ta.
- Giáo sư Lawrence Van Alen, tất nhiên rồi.
- Anh biết ông tôi ư? Sao lúc trước không thấy anh nhắc đến điều đó? Lúc ở chợ ấy? - Schuyler băn khoăn.
Ghedi không trả lời. Thay vì thế anh ta cho tay vào giỏ lấy ra bột mỳ, muối và một hộp cá sardin nhỏ.
- Trước tiên chúng ta cần phải ăn đã. Tôi biết là các bạn không cần mấy cái chất này. Nhưng vì tình bạn của chúng ta hãy cùng nhau ăn trước khi chúng ta tiếp tục tranh luận, được chứ?
- Từ từ đã - Jack bảo - Anh mới chỉ nói ra được tên của bạn bè chúng tôi thì làm sao chúng tôi tin anh thực sự là bạn của mình được? Ông Lawrence Van Alen có nhiều bạn bè nhưng cũng không kém kẻ thù đâu.
- Tất cả những điều cậu nói đều đúng. Đúng là tôi không thể làm gì hay nói gì để chứng tỏ mình đúng là người mhư tôi đã nói. Các vị sẽ phải tự quyết định xem tôi có nói sự thật hay không. Tôi không có giấy tờ cũng như đặc điểm nào để có thể chứng thực câu chuyện của mình. Các vị chỉ có lời tôi nói thôi. Các vị sẽ phải tin tưởng vào đánh giá của chính mình.
Jack nhìn Schuyler. Em nghĩ sao?
Em không biết nữa. Anh đã đúng khi cẩn trọng như thế. Nhưng em thấy trái tim mình mách bảo anh ta đúng là bạn. Nhưng đó cũng là tất cả những gì em có. Chỉ là cảm giác thôi.
Rốt cục thì bản năng là tất cả những gì chúng ta có. Bản năng và may mắn, Jack truyền thông điệp.
Jack bảo:
- Tối nay chúng tôi sẽ tin anh, Ghedi. Anh nói đúng. Anh phải ăn và cô ấy cũng thế. Xin mời. . .
Anh thả tay ra rồi đi lại chỗ ngọn lửa.
Ghedi vừa huýt sáo vừa lấy bột mỳ ra. Anh ta tìm được một cái xong nhỏ rồi bật bếp ga lên. Lấy cái xoong khác anh ta quay cá sardin lên. Chỉ trong vài phút bột mỳ phồng lên, làm thành những vết lõm nhỏ. Cá cũng bắt đầu tỏa khói. Lúc mọi thứ đã sẵn sàng, Ghedi liền dọn ra ba cái đĩa.
Bánh mỳ hơi chua và xốp, nhưng Schuyler vẫn cho đó là thứ tuyệt nhất mà cô từng ăn. Cô không nhận ra mình đã rất đói cho đến khi cô ngửi thấy mùi hương ngào ngạt lan tỏa trong căn phòng. Đói chết mất. Cá rất ngon, ăn kèm với lát cà chua tươi mà Ghedi đã chuẩn bị, nó làm hài lòng dạ dày của cô. Jack chỉ ăn một hai miếng để giữ lịch sự. Nhưng Schuyler và Ghedi thì ăn cứ như thế đó là bữa cuối cùng của họ vậy.
Việc gặp Ghedi ở chợ không phải là một chuyện tình cờ, Schuyler vừa nghĩ vừa định giá về người bạn mới của họ, vừa nhúng miếng bánh mỳ ngập sâu vào bơ lỏng trong đĩa của mình. Khi nghĩ thêm chút nữa thì cô nhận ra chính anh chàng cướp biển kia là người đã tiếp cận họ trước. Giờ nghĩ thêm chút nữa cô thấy có vẻ anh ta đã chờ họ ở đấy. Anh ta đã phục kích, đợi họ đi qua gian hàng của mình rồi hỏi xem họ có cần gì không. Anh ta rất giỏi thuyết phục rồi không hiểu bằng cách nào Schuyler đã nói cho anh ta về tình trạng bị giam cầm của họ. Thế rồi cuối cùng họ đã cùng thống nhất sẽ tin tưởng anh ta mang tới cho mình một chiếc thuyền máy.
Nhưng sau tất cả những chuyện đó thì thực sự Ghedi là ai? Làm sao anh ta quen ông Lawrence?
- Tôi biết các vị có nhiều điều băn khoăn. Nhưng bây giờ muộn rồi. Tất cả chúng ta cần phải nghỉ ngơi. Ngày mai tôi sẽ quay lại và nói cho các vị biết những điều tôi biết - Ghedi nói.
Yên nhé. Có ai đó quanh đây.
- Tiểu thư phải không? - Một hình dạng tối đen đang quanh quẩn ở ngưỡng cửa.
Trước khi Schuyler kịp lên tiếng thì Jack đã nhảy ra khỏi vị trí rồi chụp lấy cổ họng Ghedi.
- Jack ! Chờ đã. Anh đang làm gì vậy? Đó là Ghedi. . . anh ấy đã giúp em ! Anh ấy đã đưa em ra khỏi nước đấy. Thả anh ấy ra đi !
Gương mặt tối đen của Ghedi giờ đã chuyển sang xám. Anh đang cầm một chiếc giỏ trong tay, lúc này đang hơi rung lên.
- Thưa. . . - anh ta run run chống chế - Tôi mang đồ ăn tới. Bánh mỳ. Bữa tối.
- Anh phục vụ chúng tôi rất tốt, con người ạ - Jack nói lạnh lùng - Có thể là quá tốt nữa. Hãy nói cho ta biết anh thực sự phục vụ cho ai ?
Schuyler cảm thấy bực mình, nóng cả mặt.
- Jack ! Thôi nào. Anh hơi quá đáng rồi đấy.
- Chỉ khi nào anh ta nói cho anh biết anh ta thực sự là ai và đang làm việc cho ai thì anh mới thả anh ta ra. Một cướp biển Somali sẽ không thèm đếm xỉa gì tới hai đứa nhóc người Mỹ, đặc biệt thì khi hắn ta đã được trả đầy đủ. Tại sao anh đi theo chúng tôi ? Có phải anh là đầy tớ của Bá Tước ?
Ghedi lắc đầu rồi nhìn thẳng vào họ.
- Đừng sợ, bạn của tôi. Vì tôi là bạn của gia sư.
Schuyler rất ngạc nhiên khi nghe thấy người Somali này lại nói bằng tiếng Anh rất chuẩn chứ không phải bằng âm tiếng Anh đã bị ảnh hưởng của chất giọng châu Phi như trước nữa.
- Giáo sư ư? - Jack hỏi, hơi nới lỏng tay khỏi cổ anh ta.
- Giáo sư Lawrence Van Alen, tất nhiên rồi.
- Anh biết ông tôi ư? Sao lúc trước không thấy anh nhắc đến điều đó? Lúc ở chợ ấy? - Schuyler băn khoăn.
Ghedi không trả lời. Thay vì thế anh ta cho tay vào giỏ lấy ra bột mỳ, muối và một hộp cá sardin nhỏ.
- Trước tiên chúng ta cần phải ăn đã. Tôi biết là các bạn không cần mấy cái chất này. Nhưng vì tình bạn của chúng ta hãy cùng nhau ăn trước khi chúng ta tiếp tục tranh luận, được chứ?
- Từ từ đã - Jack bảo - Anh mới chỉ nói ra được tên của bạn bè chúng tôi thì làm sao chúng tôi tin anh thực sự là bạn của mình được? Ông Lawrence Van Alen có nhiều bạn bè nhưng cũng không kém kẻ thù đâu.
- Tất cả những điều cậu nói đều đúng. Đúng là tôi không thể làm gì hay nói gì để chứng tỏ mình đúng là người mhư tôi đã nói. Các vị sẽ phải tự quyết định xem tôi có nói sự thật hay không. Tôi không có giấy tờ cũng như đặc điểm nào để có thể chứng thực câu chuyện của mình. Các vị chỉ có lời tôi nói thôi. Các vị sẽ phải tin tưởng vào đánh giá của chính mình.
Jack nhìn Schuyler. Em nghĩ sao?
Em không biết nữa. Anh đã đúng khi cẩn trọng như thế. Nhưng em thấy trái tim mình mách bảo anh ta đúng là bạn. Nhưng đó cũng là tất cả những gì em có. Chỉ là cảm giác thôi.
Rốt cục thì bản năng là tất cả những gì chúng ta có. Bản năng và may mắn, Jack truyền thông điệp.
Jack bảo:
- Tối nay chúng tôi sẽ tin anh, Ghedi. Anh nói đúng. Anh phải ăn và cô ấy cũng thế. Xin mời. . .
Anh thả tay ra rồi đi lại chỗ ngọn lửa.
Ghedi vừa huýt sáo vừa lấy bột mỳ ra. Anh ta tìm được một cái xong nhỏ rồi bật bếp ga lên. Lấy cái xoong khác anh ta quay cá sardin lên. Chỉ trong vài phút bột mỳ phồng lên, làm thành những vết lõm nhỏ. Cá cũng bắt đầu tỏa khói. Lúc mọi thứ đã sẵn sàng, Ghedi liền dọn ra ba cái đĩa.
Bánh mỳ hơi chua và xốp, nhưng Schuyler vẫn cho đó là thứ tuyệt nhất mà cô từng ăn. Cô không nhận ra mình đã rất đói cho đến khi cô ngửi thấy mùi hương ngào ngạt lan tỏa trong căn phòng. Đói chết mất. Cá rất ngon, ăn kèm với lát cà chua tươi mà Ghedi đã chuẩn bị, nó làm hài lòng dạ dày của cô. Jack chỉ ăn một hai miếng để giữ lịch sự. Nhưng Schuyler và Ghedi thì ăn cứ như thế đó là bữa cuối cùng của họ vậy.
Việc gặp Ghedi ở chợ không phải là một chuyện tình cờ, Schuyler vừa nghĩ vừa định giá về người bạn mới của họ, vừa nhúng miếng bánh mỳ ngập sâu vào bơ lỏng trong đĩa của mình. Khi nghĩ thêm chút nữa thì cô nhận ra chính anh chàng cướp biển kia là người đã tiếp cận họ trước. Giờ nghĩ thêm chút nữa cô thấy có vẻ anh ta đã chờ họ ở đấy. Anh ta đã phục kích, đợi họ đi qua gian hàng của mình rồi hỏi xem họ có cần gì không. Anh ta rất giỏi thuyết phục rồi không hiểu bằng cách nào Schuyler đã nói cho anh ta về tình trạng bị giam cầm của họ. Thế rồi cuối cùng họ đã cùng thống nhất sẽ tin tưởng anh ta mang tới cho mình một chiếc thuyền máy.
Nhưng sau tất cả những chuyện đó thì thực sự Ghedi là ai? Làm sao anh ta quen ông Lawrence?
- Tôi biết các vị có nhiều điều băn khoăn. Nhưng bây giờ muộn rồi. Tất cả chúng ta cần phải nghỉ ngơi. Ngày mai tôi sẽ quay lại và nói cho các vị biết những điều tôi biết - Ghedi nói.
Bình luận truyện