Giả Trai
Chương 7: Kiểm điểm trước toàn trường
Phòng tắm nằm bên trái lối vào, Lý Minh Châu mở cửa ra, nghe tiếng nước liền biết chuyện gì xảy ra.
Cô đang vội nên không muốn nán lại chờ, vừa lớn tiếng nói vừa gõ cửa, “Lục Dao, tôi để đồ ở cửa, cậu nhớ ăn đó.”
Lúc Lý Minh Châu mua cơm còn chu đáo mua thêm một chai nước.
Tuy cô mặt lạnh tim lạnh, nhưng thói quen chiếu cố người khác suốt mười mấy năm liền đã khắc vào xương tủy nên dù là ông cố nội Lục Dao đi chăng nữa cô đều có thể xử lý thỏa đáng từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ.
Tiếng nước trong phòng tắm đã ngừng lại, Lục Dao cởi trần mở cửa ra.
Lý Minh Châu đứng đối diện với cậu.
Dáng người Lục Dao vô cùng bắt mắt, có hương vị thiếu niên ngây thơ, cơ bắp ẩn hiện trên eo, da trắng lóa cả mắt.
Lý Minh Châu né tránh không dám nhìn thẳng, chớp mắt một cái, dùng giọng điệu người chết ngàn năm không đổi của cô lặp lại lần nữa, “Tự ăn đi, tôi đi đây.”
Lục Dao vốn không định tự cầm lên, ra lệnh, “Mang vào phòng, để lên bàn cho tôi.”
Cậu thấy cơm của mình bị đặt dưới sàn nhà, không biết dây thần kinh nào của ông cố nội này bị chạm màlớn giọng hét, “Đệt mợ, cậu để dưới đất cho chó ăn đấy à!”
Lý Minh Châu nghĩ thầm: Tôi đúng là tới cho chó ăn mà.
Lục Dao nói xong thì người kia vẫn chẳng động đậy gì. Lý Minh Châu không đi vào, bữa tối của cậu vẫn nằm im trên sàn như cũ thay vì được đặt ngay ngắn lên bàn.
Lục Dao tròng áo ngủ ngắn tay vào, màu đen của áo khiến làn da trắng như sứ của cậu nổi bần bật.
“Lý Minh, cậu điếc à, tôi bảo cậu mang đồ ăn vào cơ mà!”
Lý Minh Châu lạnh nhạt nói, “Tay cậu cụt rồi à, hay chân cụt, không biết tự mình cầm vào chắc?”
“Cái đồ mặt dày này, tôi nói lần cuối, mang cơm vào nhà cho tôi.” Lục Dao nhíu mày.
Lý Minh Châu nghĩ thầm: Tính tình kiểu gì thế không biết! Mình phải xử lý thằng nhãi này mới được.
Cô và Lục Dao cứ đứng cách nhau tầm bốn mét mà nói chuyện với nhau.
Lý Minh Châu: “Đừng nói cậu muốn tôi đút cho cậu ăn chứ?”
Lục Dao nương theo câu nói của cô trào phúng, “Cậu tưởng tôi không dám chắc?”
Cậu nói xong, tưởng tượng cảnh tên đàn bà Lý Minh Châu này cầm đũa gặp đồ ăn cho mình chẳng khác gì một tên thái giám, mấu chốt là trong tưởng tượng của cậu, khuôn mặt Lý Minh Châu không hiểu sao rất xinh đẹp. Lục Dao ngừng nghĩ ngợi ngay lập tức, chửi thề một tiếng.
Cậu không ngờ Lý Minh Châu sẽ đồng ý.
Lý Minh Châu nói luôn, “Được, để tôi đút cho cậu.”
Tim Lục Dao đập thình thịch, thầm nghĩ: Cậu ta có ý gì chứ? Hai tên con trai đút cơm cho nhau?
Mặt Lý Minh Châu tỉnh bơ, chẳng có biểu cảm gì hệt như mặt người chết, tựa như mỗi phút mỗi giây đều vội như sắp về chịu tang, cũng không biết cô muốn về chịu tang ai nữa.
Lý Minh Châu liền dùng dáng vẻ vội về chịu tang này, từ từ ngồi xổm xuống, cầm đũa lên gõ hai cái vào hộp cơm.
“Lục Dao, lại đây ăn cơm.”
Tư thế kia, dáng vẻ kia, thiếu điều huýt sáo hai tiếng kêu tên Lục Dao thôi là đúng chuẩn.
Lý Minh Châu thế mà dám cả gan lấy tư thế cho chó ăn để cho Lục Dao ăn.
Lục Dao: ….
“Muốn chết à…..” Cậu rít mấy chữ qua kẽ răng.
Lý Minh Châu cười lạnh một tiếng, “Tính xấu gì thế không biết.”
Lý Minh Châu nhân lúc Lục Dao đang tức hộc máu phóng ra cửa, nhanh nhẹn đóng sầm cửa lại rồi móc chìa khóa trong túi ra vội vã khóa hai vòng, Lục Dao ở bên trong vặn mãi không ra liền biết Lý Minh Châu đã động tay động chân bên ngoài.
“Lý Minh! Cậu dám nhốt tôi!”
Lý Minh Châu mở miệng, “Tiết kiệm sức lực đi, ăn xong rồi lên giường ngủ, đừng suốt ngày kiếm chuyện với tôi nữa.”
“*** mẹ cậu! Cậu mở cửa ra cho tôi!”
Lý Minh Châu lạnh lùng đáp, “Cậu tới *** đi, mẹ tôi bị cụt chân đành làm phiền cậu, năm trăm đồng một đêm.”
Trước kia mẹ Lý Minh Châu làm gái, thật ra giá một đêm chỉ có hai trăm đồng, giờ cô chào giá cao như vậy nên cũng chẳng sợ bị thiên lôi đánh chết.
Người này lòng dạ tàn nhẫn đâu giống người bình thường, càng là vết sẹo máu thịt lẫn lộn, cô càng muốn thô bạo xé ra, không đợi nó kết vảy, cứ muốn xé mãi đến khi nó be bét mới thôi.
Lý Minh Châu từ nhỏ đã lạnh lùng, mặt lạnh tim lạnh, bạc tình bạc nghĩa, thứ duy nhất có thể khiến lòng cô dậy sóng, cũng chính là vết thương vạn năm không kết vảy được, bà mẹ điên cụt chân của cô.
Lục Dao ầm ầm phá cửa, chẳng biết có dẫm nát bấy hộp cơm trên đất không nữa.
Lý Minh Châu chợt nhớ tới con chó chủ nhà mình nuôi, răng còn chưa dài hẳn mà lần nào cô về nhà cũng thấy đồ đạc bị nó cắn hết. Đến giờ Lý Minh Châu vẫn không hiểu cô kết thù với con chó đó từ bao giờ.
Có lẽ cô là thiên địch của tất cả loài chó trong thiên hạ cũng nên, nếu không sao lại đụng trúng Lục Dao chứ!
Lý Minh Châu sống hôm nay không biết ngày mai, có thể sống ngày nào thì tốt ngày đó.
Cô tạm thời ném chuyện mình cả gan nhốt Lục Dao ra sau đầu, cô đi về nhà, vén rèm lên bước vào, lấy cải trắng còn thừa trên bàn bỏ vào chén cơm nguội rồi đổ nước sôi vào, im lặng ăn hết, lúc này dạ dày mới dễ chịu một tí.
Nhìn một vòng xung quanh, phòng trọ này nhỏ đến đáng thương, ánh sáng cũng không tốt, trần đầy xà nhà, đây là một căn phòng gác mái.
Thành phố H có không ít thôn xóm, dân địa phương tự mình kiếm một miếng đất xây nhà. Như ngôi nhà này chẳng hạn, tổng cộng năm tầng lầu, Lý Minh Châu đã ở cái “tầng sáu” nho nhỏ này mười mấy năm, giá nhà nay tăng từ năm mươi đồng lên một trăm hai mươi đồng một tháng.
Số tiền này với người bình thường mà nói chẳng qua đi dạo siêu thị một vòng là sạch bách, nhưng đối với Lý Minh Châu lại là một gánh nặng không nhỏ.
Từ tầng năm lên tầng sáu chỉ có một cái thang gỗ ọp ẹp.
Hộ gia đình thuê ba phòng tầng năm chiếm luôn cả tầng lầu, họ ngăn khu vực công cộng lại dùng làm phòng khách, ngay cả ban công họ cũng chẳng chừa lại.
Mỗi lần Lý Minh Châu về nhà phải đi xuyên qua “phòng khách” này khiến nhà đó khó chịu ra mặt.
Bởi vậy, Lý Minh Châu sống dưới mái nhà người ta, lúc nhỏ đã ký kết rất nhiều hiệp ước bán nước, trong đó có một cái là dạy kèm cho con trai con gái của gia đình tầng năm.
Lý Minh Châu ăn xong, đứng dậy kéo miếng vải đen treo giữa phòng ra, thấy mẹ cô hiếm khi nằm ngủ yên lặng như thế.
Lý Minh Châu hờ hừng nhìn bà một lát rồi kéo rèm lại.
Căn phòng nhỏ như thế, lại còn bị tấm rèm ngăn cách thành hai không gian nhỏ hơn.
Cái giường duy nhất trong nhà để cho mẹ cô ngủ, Lý Minh Châu nếu ngủ thì sẽ trải tấm chiếu xuống đất nằm, mùa đông lót thêm hai cái chăn, cứ thế chịu đựng cho qua ngày đoạn tháng.
Mỗi ngày cô đều cố hoàn thành hết bài tập trong tiết tự học buổi tối để khi về nhà có thêm thời gian nấu thuốc cho mẹ cô.
Lý Minh Châu nấu thuốc rất nhẹ chân nhẹ tay. Cô đi qua cái rương chất đống quần áo, mở cánh cửa phía đông căn phòng gác mái ra, bên ngoài là khoảng sân rộng tầm bảy mươi mét vuông đầy trống trải.
Trên ban công có đặt một bình nước nóng năng lượng mặt trời, căn phòng gác mái cô ở tựa như một hình vuông nhỏ đặt trên một hình vuông lớn, đi khỏi hình vuông nhỏ, phía bên phải có một mái hiên, phía trong dựng một cái lều bé tí, trong đó để một cái ấm sắc thuốc.
Trong gác mái không thể sắc thuốc, phòng cô thuê chỉ chiếm một nửa diện tích, nửa còn lại chủ nhà để hai bình inox chứa nước, nếu để khói hun hỏng màu bạc của hai cái bình đó thì Lý Minh Châu sẽ bị đuổi khỏi đây.
Vậy nên thông thường cô đều ra ban công sắc thuốc, chủ nhà có lẽ thấy cô đáng thương nên cũng nhắm một mắt mở một mắt không nói gì.
Sắc thuốc xong đã rạng sáng, Lý Minh Châu lọc hết bã ra rồi đặt chén thuốc đen như mực lên bàn, lúc này mới đầy mệt mỏi trải chăn xuống đất chuẩn bị ngủ.
Trước đây Lý Minh Châu không mệt đến thế, nhưng học kỳ này mới vừa khai giảng có một tháng mà cả thể xác và tinh thần cô đều rã rời.
Ngoài chuyện học hành đầy gian nan, cô còn phải dành thời gian đấu trí đấu dũng với thằng nhãi Lục Dao nữa.
Lục Dao không biết từ đâu chạy đến, suốt ngày kiếm chuyện với cô không biết mệt là gì, lần nào cũng hùng hổ mở miệng đòi tính sổ với cô, nhưng tính toán kiểu gì mà chả thấy cậu ta ra tay với Lý Minh Châu bao giờ.
Chẳng khác gì con chó của chủ nhà, lúc nào đối mặt với Lý Minh Châu nó cũng sủa nhặng xị cả lên, người thì bé tí mà cái giọng thì to, suốt ngày nhe răng trợn mắt như muốn xé xác Lý Minh Châu, nhưng đợi cả nửa buổi vẫn chẳng thấy nó động đậy gì.
Nếu hôm nào Lý Minh Châu vui vẻ sẽ rủ lòng từ bi mà chơi đùa, vuốt lông nó một lát, con chó này thấy thế thì lập tức cởi giáp đầu hàng, bán nước mất chủ quyền lật ngửa bụng lên, lăn lộn bên chân Lý Minh Châu.
Đêm nay Lý Minh Châu liền mơ thấy một giấc mộng, trong mộng Lục Dao mọc thêm hai cái tai chó, sau lưng còn có cái đuôi dài, vừa thấy cô thì vẫy đuôi rối rít. Hễ Lý Minh Châu tới gần một tí là Lục Dao như lâm đại địch, vừa sủa inh ỏi dọa nạt vừa nhanh như chớp lùi về sau.
Lý Minh Châu trong mơ nghĩ: Cô đáng sợ vậy sao?
Sáng sớm giờ tự học, Lý Minh Châu vào lớp ngồi xuống, sờ vào hộc bàn thì thấy hai phong thư tình màu hồng nhạt.
Cấp Ba đúng là thời điểm lòng xuân rạo rực, cô lại trông tuấn tú, có người thích tính cách lạnh như băng của cô, nói cô là “tảng băng sắt đá học giỏi”, dù kẻ trước lao đến đã bị gió rét tháng Chạp trên người Lý Minh Châu đông chết thì người sau vẫn lớp lớp tiến lên.
Lý Minh Châu bỏ mấy phong thư vào cặp, chẳng thèm nhìn lấy một cái, người sáng suốt đều biết: Nhất định cô sẽ ném đi.
Cố Tiểu Phi hâm mộ đỏ cả mắt, vờ vịt nói, “Lý Minh, cậu không đọc à?”
Lý Minh Châu không đáp, lôi sách ra bắt đầu ôn bài.
Cố Tiểu Phi bị mất mặt, hừ nhẹ một tiếng rồi quay qua tám chuyện với một người tổ Hai.
Sau khi buổi liên hoan chào mừng học sinh mới qua đi thì mọi người lại khua chiêng gõ trống nghênh đón kỳ kiểm tra đến.
Lục Dao bị nhốt một chặp thì ngoan ngoãn được mấy hôm, suốt một khoảng thời gian sau đó không hề tìm Lý Minh Châu gây khó dễ.
Thật ra Lục Dao cũng muốn ngựa quen đường cũ kiếm chuyện với Lý Minh Châu nhưng do bị ăn quả đắng mấy lần thì trong lòng xuất hiện bóng ma, gần đây ngoài chuyện đi học thì không có động tĩnh gì.
Lý Minh Châu cứ tưởng cậu đã cải tà quy chính, ngờ đâu vào lễ chào cờ đầu tuần, lớp Nghệ Thuật có mấy học sinh bị phê bình trước cờ, trong đó có Lục Dao.
Lý Minh Châu nghe thấy tên Lục Dao thì mặt hơi biến sắc, dựng tai lên nghe ngóng.
Sự tình cụ thể ra sao thầy giám thị Tài Cẩu nói quá nhanh cô không nghe kịp, Lý Minh Châu chỉ nghe thấy Lục Dao phải đứng trước toàn trường kiểm điểm lại lỗi lầm của mình.
Lý Minh Châu thầm nghĩ: Chuyện này khác gì bức chết cậu ta chứ.
Lục Dao tiến ra khỏi đội ngũ lớp Nghệ Thuật, hoàn toàn không có thái độ thành khẩn xin lỗi, vừa đi vừa gật đầu ra hiệu với bạn cậu.
Cậu vừa ra khỏi hàng, đội ngũ học sinh khổng lồ vốn chỉnh tề giờ nhốn nháo hẳn lên, loáng thoáng nghe thấy giọng mấy nữ sinh hưng phấn thầm thì to nhỏ với nhau khiến thầy giám thị phải cầm micro nhắc nhở im lặng mấy lần.
Lục Dao đứng yên trên bục, không giống một người đang tự kiểm điểm mà giống như thần tượng trong buổi họp fan hơn.
Ngay cả trong lớp mình…… Lý Minh Châu thấy Dương Khả ngồi trước đang bện tóc, vươn cổ ra trước nghe ngóng.
Thắc mắc lúc sáng của Lý Minh Châu đã có lời giải: Hóa ra lúc sáng Dương Khả ngồi trong lớp trang điểm là vì chuyện này.
Cô còn thấy, cái cậu học sinh giỏi đeo cặp đít chai dày cộp ngồi đầu hàng nay đã biến mất tiêu, thay vào đó là cô em váy ngắn nóng bỏng, trang điểm đậm tới mức khiến Lý Minh Châu sởn tóc gáy.
Lục Dao ho khan một tiếng, cậu mặc đồng phục trông chẳng khác gì nam chính phim thần tượng, dường như thật sự tính mở buổi họp fan.
“Thưa thầy cô giáo đáng kính, các bạn học thân yêu, tôi thấy vạn phần áy náy……….”
Cô đang vội nên không muốn nán lại chờ, vừa lớn tiếng nói vừa gõ cửa, “Lục Dao, tôi để đồ ở cửa, cậu nhớ ăn đó.”
Lúc Lý Minh Châu mua cơm còn chu đáo mua thêm một chai nước.
Tuy cô mặt lạnh tim lạnh, nhưng thói quen chiếu cố người khác suốt mười mấy năm liền đã khắc vào xương tủy nên dù là ông cố nội Lục Dao đi chăng nữa cô đều có thể xử lý thỏa đáng từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ.
Tiếng nước trong phòng tắm đã ngừng lại, Lục Dao cởi trần mở cửa ra.
Lý Minh Châu đứng đối diện với cậu.
Dáng người Lục Dao vô cùng bắt mắt, có hương vị thiếu niên ngây thơ, cơ bắp ẩn hiện trên eo, da trắng lóa cả mắt.
Lý Minh Châu né tránh không dám nhìn thẳng, chớp mắt một cái, dùng giọng điệu người chết ngàn năm không đổi của cô lặp lại lần nữa, “Tự ăn đi, tôi đi đây.”
Lục Dao vốn không định tự cầm lên, ra lệnh, “Mang vào phòng, để lên bàn cho tôi.”
Cậu thấy cơm của mình bị đặt dưới sàn nhà, không biết dây thần kinh nào của ông cố nội này bị chạm màlớn giọng hét, “Đệt mợ, cậu để dưới đất cho chó ăn đấy à!”
Lý Minh Châu nghĩ thầm: Tôi đúng là tới cho chó ăn mà.
Lục Dao nói xong thì người kia vẫn chẳng động đậy gì. Lý Minh Châu không đi vào, bữa tối của cậu vẫn nằm im trên sàn như cũ thay vì được đặt ngay ngắn lên bàn.
Lục Dao tròng áo ngủ ngắn tay vào, màu đen của áo khiến làn da trắng như sứ của cậu nổi bần bật.
“Lý Minh, cậu điếc à, tôi bảo cậu mang đồ ăn vào cơ mà!”
Lý Minh Châu lạnh nhạt nói, “Tay cậu cụt rồi à, hay chân cụt, không biết tự mình cầm vào chắc?”
“Cái đồ mặt dày này, tôi nói lần cuối, mang cơm vào nhà cho tôi.” Lục Dao nhíu mày.
Lý Minh Châu nghĩ thầm: Tính tình kiểu gì thế không biết! Mình phải xử lý thằng nhãi này mới được.
Cô và Lục Dao cứ đứng cách nhau tầm bốn mét mà nói chuyện với nhau.
Lý Minh Châu: “Đừng nói cậu muốn tôi đút cho cậu ăn chứ?”
Lục Dao nương theo câu nói của cô trào phúng, “Cậu tưởng tôi không dám chắc?”
Cậu nói xong, tưởng tượng cảnh tên đàn bà Lý Minh Châu này cầm đũa gặp đồ ăn cho mình chẳng khác gì một tên thái giám, mấu chốt là trong tưởng tượng của cậu, khuôn mặt Lý Minh Châu không hiểu sao rất xinh đẹp. Lục Dao ngừng nghĩ ngợi ngay lập tức, chửi thề một tiếng.
Cậu không ngờ Lý Minh Châu sẽ đồng ý.
Lý Minh Châu nói luôn, “Được, để tôi đút cho cậu.”
Tim Lục Dao đập thình thịch, thầm nghĩ: Cậu ta có ý gì chứ? Hai tên con trai đút cơm cho nhau?
Mặt Lý Minh Châu tỉnh bơ, chẳng có biểu cảm gì hệt như mặt người chết, tựa như mỗi phút mỗi giây đều vội như sắp về chịu tang, cũng không biết cô muốn về chịu tang ai nữa.
Lý Minh Châu liền dùng dáng vẻ vội về chịu tang này, từ từ ngồi xổm xuống, cầm đũa lên gõ hai cái vào hộp cơm.
“Lục Dao, lại đây ăn cơm.”
Tư thế kia, dáng vẻ kia, thiếu điều huýt sáo hai tiếng kêu tên Lục Dao thôi là đúng chuẩn.
Lý Minh Châu thế mà dám cả gan lấy tư thế cho chó ăn để cho Lục Dao ăn.
Lục Dao: ….
“Muốn chết à…..” Cậu rít mấy chữ qua kẽ răng.
Lý Minh Châu cười lạnh một tiếng, “Tính xấu gì thế không biết.”
Lý Minh Châu nhân lúc Lục Dao đang tức hộc máu phóng ra cửa, nhanh nhẹn đóng sầm cửa lại rồi móc chìa khóa trong túi ra vội vã khóa hai vòng, Lục Dao ở bên trong vặn mãi không ra liền biết Lý Minh Châu đã động tay động chân bên ngoài.
“Lý Minh! Cậu dám nhốt tôi!”
Lý Minh Châu mở miệng, “Tiết kiệm sức lực đi, ăn xong rồi lên giường ngủ, đừng suốt ngày kiếm chuyện với tôi nữa.”
“*** mẹ cậu! Cậu mở cửa ra cho tôi!”
Lý Minh Châu lạnh lùng đáp, “Cậu tới *** đi, mẹ tôi bị cụt chân đành làm phiền cậu, năm trăm đồng một đêm.”
Trước kia mẹ Lý Minh Châu làm gái, thật ra giá một đêm chỉ có hai trăm đồng, giờ cô chào giá cao như vậy nên cũng chẳng sợ bị thiên lôi đánh chết.
Người này lòng dạ tàn nhẫn đâu giống người bình thường, càng là vết sẹo máu thịt lẫn lộn, cô càng muốn thô bạo xé ra, không đợi nó kết vảy, cứ muốn xé mãi đến khi nó be bét mới thôi.
Lý Minh Châu từ nhỏ đã lạnh lùng, mặt lạnh tim lạnh, bạc tình bạc nghĩa, thứ duy nhất có thể khiến lòng cô dậy sóng, cũng chính là vết thương vạn năm không kết vảy được, bà mẹ điên cụt chân của cô.
Lục Dao ầm ầm phá cửa, chẳng biết có dẫm nát bấy hộp cơm trên đất không nữa.
Lý Minh Châu chợt nhớ tới con chó chủ nhà mình nuôi, răng còn chưa dài hẳn mà lần nào cô về nhà cũng thấy đồ đạc bị nó cắn hết. Đến giờ Lý Minh Châu vẫn không hiểu cô kết thù với con chó đó từ bao giờ.
Có lẽ cô là thiên địch của tất cả loài chó trong thiên hạ cũng nên, nếu không sao lại đụng trúng Lục Dao chứ!
Lý Minh Châu sống hôm nay không biết ngày mai, có thể sống ngày nào thì tốt ngày đó.
Cô tạm thời ném chuyện mình cả gan nhốt Lục Dao ra sau đầu, cô đi về nhà, vén rèm lên bước vào, lấy cải trắng còn thừa trên bàn bỏ vào chén cơm nguội rồi đổ nước sôi vào, im lặng ăn hết, lúc này dạ dày mới dễ chịu một tí.
Nhìn một vòng xung quanh, phòng trọ này nhỏ đến đáng thương, ánh sáng cũng không tốt, trần đầy xà nhà, đây là một căn phòng gác mái.
Thành phố H có không ít thôn xóm, dân địa phương tự mình kiếm một miếng đất xây nhà. Như ngôi nhà này chẳng hạn, tổng cộng năm tầng lầu, Lý Minh Châu đã ở cái “tầng sáu” nho nhỏ này mười mấy năm, giá nhà nay tăng từ năm mươi đồng lên một trăm hai mươi đồng một tháng.
Số tiền này với người bình thường mà nói chẳng qua đi dạo siêu thị một vòng là sạch bách, nhưng đối với Lý Minh Châu lại là một gánh nặng không nhỏ.
Từ tầng năm lên tầng sáu chỉ có một cái thang gỗ ọp ẹp.
Hộ gia đình thuê ba phòng tầng năm chiếm luôn cả tầng lầu, họ ngăn khu vực công cộng lại dùng làm phòng khách, ngay cả ban công họ cũng chẳng chừa lại.
Mỗi lần Lý Minh Châu về nhà phải đi xuyên qua “phòng khách” này khiến nhà đó khó chịu ra mặt.
Bởi vậy, Lý Minh Châu sống dưới mái nhà người ta, lúc nhỏ đã ký kết rất nhiều hiệp ước bán nước, trong đó có một cái là dạy kèm cho con trai con gái của gia đình tầng năm.
Lý Minh Châu ăn xong, đứng dậy kéo miếng vải đen treo giữa phòng ra, thấy mẹ cô hiếm khi nằm ngủ yên lặng như thế.
Lý Minh Châu hờ hừng nhìn bà một lát rồi kéo rèm lại.
Căn phòng nhỏ như thế, lại còn bị tấm rèm ngăn cách thành hai không gian nhỏ hơn.
Cái giường duy nhất trong nhà để cho mẹ cô ngủ, Lý Minh Châu nếu ngủ thì sẽ trải tấm chiếu xuống đất nằm, mùa đông lót thêm hai cái chăn, cứ thế chịu đựng cho qua ngày đoạn tháng.
Mỗi ngày cô đều cố hoàn thành hết bài tập trong tiết tự học buổi tối để khi về nhà có thêm thời gian nấu thuốc cho mẹ cô.
Lý Minh Châu nấu thuốc rất nhẹ chân nhẹ tay. Cô đi qua cái rương chất đống quần áo, mở cánh cửa phía đông căn phòng gác mái ra, bên ngoài là khoảng sân rộng tầm bảy mươi mét vuông đầy trống trải.
Trên ban công có đặt một bình nước nóng năng lượng mặt trời, căn phòng gác mái cô ở tựa như một hình vuông nhỏ đặt trên một hình vuông lớn, đi khỏi hình vuông nhỏ, phía bên phải có một mái hiên, phía trong dựng một cái lều bé tí, trong đó để một cái ấm sắc thuốc.
Trong gác mái không thể sắc thuốc, phòng cô thuê chỉ chiếm một nửa diện tích, nửa còn lại chủ nhà để hai bình inox chứa nước, nếu để khói hun hỏng màu bạc của hai cái bình đó thì Lý Minh Châu sẽ bị đuổi khỏi đây.
Vậy nên thông thường cô đều ra ban công sắc thuốc, chủ nhà có lẽ thấy cô đáng thương nên cũng nhắm một mắt mở một mắt không nói gì.
Sắc thuốc xong đã rạng sáng, Lý Minh Châu lọc hết bã ra rồi đặt chén thuốc đen như mực lên bàn, lúc này mới đầy mệt mỏi trải chăn xuống đất chuẩn bị ngủ.
Trước đây Lý Minh Châu không mệt đến thế, nhưng học kỳ này mới vừa khai giảng có một tháng mà cả thể xác và tinh thần cô đều rã rời.
Ngoài chuyện học hành đầy gian nan, cô còn phải dành thời gian đấu trí đấu dũng với thằng nhãi Lục Dao nữa.
Lục Dao không biết từ đâu chạy đến, suốt ngày kiếm chuyện với cô không biết mệt là gì, lần nào cũng hùng hổ mở miệng đòi tính sổ với cô, nhưng tính toán kiểu gì mà chả thấy cậu ta ra tay với Lý Minh Châu bao giờ.
Chẳng khác gì con chó của chủ nhà, lúc nào đối mặt với Lý Minh Châu nó cũng sủa nhặng xị cả lên, người thì bé tí mà cái giọng thì to, suốt ngày nhe răng trợn mắt như muốn xé xác Lý Minh Châu, nhưng đợi cả nửa buổi vẫn chẳng thấy nó động đậy gì.
Nếu hôm nào Lý Minh Châu vui vẻ sẽ rủ lòng từ bi mà chơi đùa, vuốt lông nó một lát, con chó này thấy thế thì lập tức cởi giáp đầu hàng, bán nước mất chủ quyền lật ngửa bụng lên, lăn lộn bên chân Lý Minh Châu.
Đêm nay Lý Minh Châu liền mơ thấy một giấc mộng, trong mộng Lục Dao mọc thêm hai cái tai chó, sau lưng còn có cái đuôi dài, vừa thấy cô thì vẫy đuôi rối rít. Hễ Lý Minh Châu tới gần một tí là Lục Dao như lâm đại địch, vừa sủa inh ỏi dọa nạt vừa nhanh như chớp lùi về sau.
Lý Minh Châu trong mơ nghĩ: Cô đáng sợ vậy sao?
Sáng sớm giờ tự học, Lý Minh Châu vào lớp ngồi xuống, sờ vào hộc bàn thì thấy hai phong thư tình màu hồng nhạt.
Cấp Ba đúng là thời điểm lòng xuân rạo rực, cô lại trông tuấn tú, có người thích tính cách lạnh như băng của cô, nói cô là “tảng băng sắt đá học giỏi”, dù kẻ trước lao đến đã bị gió rét tháng Chạp trên người Lý Minh Châu đông chết thì người sau vẫn lớp lớp tiến lên.
Lý Minh Châu bỏ mấy phong thư vào cặp, chẳng thèm nhìn lấy một cái, người sáng suốt đều biết: Nhất định cô sẽ ném đi.
Cố Tiểu Phi hâm mộ đỏ cả mắt, vờ vịt nói, “Lý Minh, cậu không đọc à?”
Lý Minh Châu không đáp, lôi sách ra bắt đầu ôn bài.
Cố Tiểu Phi bị mất mặt, hừ nhẹ một tiếng rồi quay qua tám chuyện với một người tổ Hai.
Sau khi buổi liên hoan chào mừng học sinh mới qua đi thì mọi người lại khua chiêng gõ trống nghênh đón kỳ kiểm tra đến.
Lục Dao bị nhốt một chặp thì ngoan ngoãn được mấy hôm, suốt một khoảng thời gian sau đó không hề tìm Lý Minh Châu gây khó dễ.
Thật ra Lục Dao cũng muốn ngựa quen đường cũ kiếm chuyện với Lý Minh Châu nhưng do bị ăn quả đắng mấy lần thì trong lòng xuất hiện bóng ma, gần đây ngoài chuyện đi học thì không có động tĩnh gì.
Lý Minh Châu cứ tưởng cậu đã cải tà quy chính, ngờ đâu vào lễ chào cờ đầu tuần, lớp Nghệ Thuật có mấy học sinh bị phê bình trước cờ, trong đó có Lục Dao.
Lý Minh Châu nghe thấy tên Lục Dao thì mặt hơi biến sắc, dựng tai lên nghe ngóng.
Sự tình cụ thể ra sao thầy giám thị Tài Cẩu nói quá nhanh cô không nghe kịp, Lý Minh Châu chỉ nghe thấy Lục Dao phải đứng trước toàn trường kiểm điểm lại lỗi lầm của mình.
Lý Minh Châu thầm nghĩ: Chuyện này khác gì bức chết cậu ta chứ.
Lục Dao tiến ra khỏi đội ngũ lớp Nghệ Thuật, hoàn toàn không có thái độ thành khẩn xin lỗi, vừa đi vừa gật đầu ra hiệu với bạn cậu.
Cậu vừa ra khỏi hàng, đội ngũ học sinh khổng lồ vốn chỉnh tề giờ nhốn nháo hẳn lên, loáng thoáng nghe thấy giọng mấy nữ sinh hưng phấn thầm thì to nhỏ với nhau khiến thầy giám thị phải cầm micro nhắc nhở im lặng mấy lần.
Lục Dao đứng yên trên bục, không giống một người đang tự kiểm điểm mà giống như thần tượng trong buổi họp fan hơn.
Ngay cả trong lớp mình…… Lý Minh Châu thấy Dương Khả ngồi trước đang bện tóc, vươn cổ ra trước nghe ngóng.
Thắc mắc lúc sáng của Lý Minh Châu đã có lời giải: Hóa ra lúc sáng Dương Khả ngồi trong lớp trang điểm là vì chuyện này.
Cô còn thấy, cái cậu học sinh giỏi đeo cặp đít chai dày cộp ngồi đầu hàng nay đã biến mất tiêu, thay vào đó là cô em váy ngắn nóng bỏng, trang điểm đậm tới mức khiến Lý Minh Châu sởn tóc gáy.
Lục Dao ho khan một tiếng, cậu mặc đồng phục trông chẳng khác gì nam chính phim thần tượng, dường như thật sự tính mở buổi họp fan.
“Thưa thầy cô giáo đáng kính, các bạn học thân yêu, tôi thấy vạn phần áy náy……….”
Bình luận truyện