Giả Vờ Đấy! Nhưng Em Yêu Anh Mất Rồi
Chương 34: Một chút hạnh phúc
Ân Di ngơ ngác chẳng hiểu mô tê gì.
Hơn nữa, anh ấy vừa nói cái gì? Vợ?
“Nè… nè, đưa em đi đâu vậy, em không muốn đi đâu.”
Ân Di từ chối ngồi lên xe, nhìn Gia Khánh hối lỗi.
“Không đi?”
Gia Khánh nhíu mày nhìn Ân Di, giữa cái nắng sớm mai, nhìn nét mi ấy khẽ chau lại thật đẹp. Ân Di không biết nói thế nào, đành lặng lẽ chui vào trong xe, không đi mà được chắc?
Nhìn bộ dạng mếu máo của Ân Di, Gia Khánh cười trộm một cái sau đó cũng nhanh chóng yên vị.
Nhưng sự thật không như ta mong muốn, Ân Di nhìn anh cười hì hì, sau đó mở cửa xe tháo chạy.
“Em ở nhà em, không đi đâu hết.”
Ân Di vừa chạy vừa nói với lại, Gia Khánh khẽ nhún vai như không có chuyện gì, anh nhìn đồng hồ đeo tay, gõ gõ mấy cái, chỉ vài giây sau, Ân Di bị một đám người nhấc bỗng lôi đến trước mặt anh.
Ân Di nhìn kẻ chủ mưu, chẳng ngoài ai khác là Bảo Anh.
“Nè con bé kia, mày muốn chị mày chôn thân ở đây hả?”
Bảo Anh cười tươi trả lời.
“Chị nên đi cùng anh ấy, dù sao cũng tốt hơn.”
Nói xong cô vào lại nhà, để mình Ân Di với đám vệ sĩ hai bên.
Gia Khánh ung dung mở cửa xe, anh tiến về phía Ân Di sau đó cúi đầu nhìn cô.
“Chạy nữa không?”
Gia Khánh cười gian nhìn cô.
Ân Di chợt đỏ mặt, khoảng cách của anh và cô rất gần, đến nổi cô có thể cảm nhận được hơi thở của anh. Cô cố gắng chấn tỉnh, ấp úng nói.
“Em… em” Ân Di lúng túng, đúng lúc này cô sực nhớ ra một điều liền nhanh nhảu nói “Đúng rồi! Áo quần, em cần lấy áo quần.”
Gia Khánh nhíu mày, anh có chút khó chịu khi thấy thái độ này của Ân Di.
“Anh không biết em muốn gì, càng không biết em nghĩ gì, nhưng anh đảm bảo… anh không làm tổn hại đến em.”
Ẹc, bị nói trúng tim đen rồi. Ân Di thở dài thườn thượt, cuối cùng cũng phải theo anh về.
Xe chạy vào gara, Ân Di bước xuống xe, dậm dậm chân như không muốn vào. Gia Khánh không nói gì, khóe môi nhếch lên tạo thành đường cong tuyệt mỹ, anh cúi người bế xốc cô lên.
“Á… bỏ xuống, anh làm trò gì vậy?” Ân Di bất ngờ hét lên, cô ra sức vùng vẫy, chân đá lung tung.
“Không nằm yên, em đừng trách anh.” Gia Khánh nhìn cô bằng ánh mắt gian tà, Ân Di chợt rùng mình.
Xem ra cô chọn nhầm người để yêu rồi.
“Được rồi, mau bỏ em xuống, đi vào là được chứ gì?”
Ân Di chu môi, đôi má phớt hồng phúng phính nhìn đáng yêu cô cùng, cô nhanh chóng chạy vào bên trong.
Nhìn xung quanh một lượt, tất cả những thứ xung quanh cô toàn đồ đắt tiền, chuyện này cũng không có gì lạ, chỉ lạ mỗi chỗ…. “Minh Huy, Hoài Nam… hai anh.” Ân Di nhìn hai người con trai đang ngồi trên sofa. Minh Huy mỉm cười nhìn Ân Di, Hoài Nam lại khác, như đánh hơi được mùi lạ, anh nhảy dựng lên. “Em đến một mình à, Bảo Anh đâu?”
“Hả?” Ân Di há hốc mồm, chuyện gì đây, tự dưng hỏi Bảo Anh làm gì? Như nhận thấy sự khác thường của mình, Hoài Nam nuốt nước bọt, hai tay chà chà vào cáp quần nhìn Minh Huy sau đó ngồi xuống. Gia Khánh từ ngoài tiến vào, nhìn Minh Huy cùng Hoài Nam, có chút không vui, anh chau mày hỏi. “Đến đây làm gì?”
“Ơ… đến chơi, không được à.” Hoài Nam gân cổ lên.
“Chuyện gì đây, đưa về tận nhà cơ à.” Minh Huy nhìn Gia Khánh cười cười.
Gia Khánh nhún vai sau đó ngồi xuống sofa.
“Về đi.” Hai chữ ‘về đi’ tuy buông ra thật dễ dàng nhưng nghe chẳng lọt tai chút nào, Hoài Nam trợn ngược mắt, Minh Huy như suýt chút nữa ngã ngửa. “Tại sao?” Hoài Nam hỏi vặn.
“Không có lý do” Gia Khánh tay cầm tạo chí, giọng nói thảnh thơi.
Vậy là sau một hồi giằng co quyết liệt, Gia Khánh cũng đã tống cổ được hai con kỳ đà.
Ân Di ngồi trước mặt, nhìn anh đọc tạp chí…
Một giờ…
Hai giờ…
Rồi Ba giờ, cứ thế có đến khi mặt trời sắp lặn.
Ân Di vẫn nhìn anh, hình như đây là một điều hết sức đơn giản, nhưng lại hết sức hạnh phúc. Nhìn vẻ mặt đăm chiêu của anh, như có một sức hút khiến cô không rời mắt.
Thời gian cứ thế trôi, cho đến khi Gia Khánh ngẩng đầu nhìn cô, giọng nói dịu dàng nhưng đầy sự trêu đùa.
"Vợ à! Chúng ta đi ăn."
Hơn nữa, anh ấy vừa nói cái gì? Vợ?
“Nè… nè, đưa em đi đâu vậy, em không muốn đi đâu.”
Ân Di từ chối ngồi lên xe, nhìn Gia Khánh hối lỗi.
“Không đi?”
Gia Khánh nhíu mày nhìn Ân Di, giữa cái nắng sớm mai, nhìn nét mi ấy khẽ chau lại thật đẹp. Ân Di không biết nói thế nào, đành lặng lẽ chui vào trong xe, không đi mà được chắc?
Nhìn bộ dạng mếu máo của Ân Di, Gia Khánh cười trộm một cái sau đó cũng nhanh chóng yên vị.
Nhưng sự thật không như ta mong muốn, Ân Di nhìn anh cười hì hì, sau đó mở cửa xe tháo chạy.
“Em ở nhà em, không đi đâu hết.”
Ân Di vừa chạy vừa nói với lại, Gia Khánh khẽ nhún vai như không có chuyện gì, anh nhìn đồng hồ đeo tay, gõ gõ mấy cái, chỉ vài giây sau, Ân Di bị một đám người nhấc bỗng lôi đến trước mặt anh.
Ân Di nhìn kẻ chủ mưu, chẳng ngoài ai khác là Bảo Anh.
“Nè con bé kia, mày muốn chị mày chôn thân ở đây hả?”
Bảo Anh cười tươi trả lời.
“Chị nên đi cùng anh ấy, dù sao cũng tốt hơn.”
Nói xong cô vào lại nhà, để mình Ân Di với đám vệ sĩ hai bên.
Gia Khánh ung dung mở cửa xe, anh tiến về phía Ân Di sau đó cúi đầu nhìn cô.
“Chạy nữa không?”
Gia Khánh cười gian nhìn cô.
Ân Di chợt đỏ mặt, khoảng cách của anh và cô rất gần, đến nổi cô có thể cảm nhận được hơi thở của anh. Cô cố gắng chấn tỉnh, ấp úng nói.
“Em… em” Ân Di lúng túng, đúng lúc này cô sực nhớ ra một điều liền nhanh nhảu nói “Đúng rồi! Áo quần, em cần lấy áo quần.”
Gia Khánh nhíu mày, anh có chút khó chịu khi thấy thái độ này của Ân Di.
“Anh không biết em muốn gì, càng không biết em nghĩ gì, nhưng anh đảm bảo… anh không làm tổn hại đến em.”
Ẹc, bị nói trúng tim đen rồi. Ân Di thở dài thườn thượt, cuối cùng cũng phải theo anh về.
Xe chạy vào gara, Ân Di bước xuống xe, dậm dậm chân như không muốn vào. Gia Khánh không nói gì, khóe môi nhếch lên tạo thành đường cong tuyệt mỹ, anh cúi người bế xốc cô lên.
“Á… bỏ xuống, anh làm trò gì vậy?” Ân Di bất ngờ hét lên, cô ra sức vùng vẫy, chân đá lung tung.
“Không nằm yên, em đừng trách anh.” Gia Khánh nhìn cô bằng ánh mắt gian tà, Ân Di chợt rùng mình.
Xem ra cô chọn nhầm người để yêu rồi.
“Được rồi, mau bỏ em xuống, đi vào là được chứ gì?”
Ân Di chu môi, đôi má phớt hồng phúng phính nhìn đáng yêu cô cùng, cô nhanh chóng chạy vào bên trong.
Nhìn xung quanh một lượt, tất cả những thứ xung quanh cô toàn đồ đắt tiền, chuyện này cũng không có gì lạ, chỉ lạ mỗi chỗ…. “Minh Huy, Hoài Nam… hai anh.” Ân Di nhìn hai người con trai đang ngồi trên sofa. Minh Huy mỉm cười nhìn Ân Di, Hoài Nam lại khác, như đánh hơi được mùi lạ, anh nhảy dựng lên. “Em đến một mình à, Bảo Anh đâu?”
“Hả?” Ân Di há hốc mồm, chuyện gì đây, tự dưng hỏi Bảo Anh làm gì? Như nhận thấy sự khác thường của mình, Hoài Nam nuốt nước bọt, hai tay chà chà vào cáp quần nhìn Minh Huy sau đó ngồi xuống. Gia Khánh từ ngoài tiến vào, nhìn Minh Huy cùng Hoài Nam, có chút không vui, anh chau mày hỏi. “Đến đây làm gì?”
“Ơ… đến chơi, không được à.” Hoài Nam gân cổ lên.
“Chuyện gì đây, đưa về tận nhà cơ à.” Minh Huy nhìn Gia Khánh cười cười.
Gia Khánh nhún vai sau đó ngồi xuống sofa.
“Về đi.” Hai chữ ‘về đi’ tuy buông ra thật dễ dàng nhưng nghe chẳng lọt tai chút nào, Hoài Nam trợn ngược mắt, Minh Huy như suýt chút nữa ngã ngửa. “Tại sao?” Hoài Nam hỏi vặn.
“Không có lý do” Gia Khánh tay cầm tạo chí, giọng nói thảnh thơi.
Vậy là sau một hồi giằng co quyết liệt, Gia Khánh cũng đã tống cổ được hai con kỳ đà.
Ân Di ngồi trước mặt, nhìn anh đọc tạp chí…
Một giờ…
Hai giờ…
Rồi Ba giờ, cứ thế có đến khi mặt trời sắp lặn.
Ân Di vẫn nhìn anh, hình như đây là một điều hết sức đơn giản, nhưng lại hết sức hạnh phúc. Nhìn vẻ mặt đăm chiêu của anh, như có một sức hút khiến cô không rời mắt.
Thời gian cứ thế trôi, cho đến khi Gia Khánh ngẩng đầu nhìn cô, giọng nói dịu dàng nhưng đầy sự trêu đùa.
"Vợ à! Chúng ta đi ăn."
Bình luận truyện