Giả Vờ Đấy! Nhưng Em Yêu Anh Mất Rồi
Chương 37: Lạc dòng ký ức
Gia Khánh sửng sốt bất lực nhìn bụi khói đen mù mịt trên màn ảnh, từng vật thể đáp xuống màn ảnh chủ, làm vỡ kính sau đó nổ tan tành, từng mảnh vụn thủy tinh văng ra xa, bắn về phía anh.
Trước mắt trở nên tối sầm lại
“Ân Di.” Anh gầm lên
“Pằng.”
Sau lưng vang lên tiếng súng, sau đó là thân thể anh rung lên từng đợt theo nhịp súng
“Pằng pằng pằng.”
Sau đó, anh cảm giác như một vật nặng rơi trúng đầu mình, một lực rất mạnh…
-------------------------------------------------------------------------------------------------------
Một cơn đau dội ngược vào tim, anh ngồi dậy cố nhìn xung quanh.
“Cậu làm anh lo đấy.”
Gia Bảo ngồi trên đầu giường cười cười, giọng nói hờ hững pha một chút quan tâm.
“Anh làm gì ở đây? Không phải đang đi công tác hay sao?” Gia Khánh nheo mắt nhìn Gia Bảo.
“Anh không về kịp thì chú mày chết bảy tám đời rồi, đừng có sĩ diện nữa.”
“Ừ”
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------Đứng trước một đống hoang tàn, xung quanh vẫn còn bốc từng đám khói, mùi cháy khét lẹt.
Gia Khánh nhìn khung cảnh trước mắt, ánh mắt anh không chút cảm xúc.
Ở nơi này không còn chút sự sống, toàn bộ chỉ là một màu tro tàn lạnh lẽo.
Bảo Anh đứng thất thần ở một góc, nhìn vào chiếc hoa tai nhạt nhẽo không chút bắt mắt dưới chân, đây là đồ của Ân Di. Huyền Thi đứng cạnh Minh Huy và Hoài Nam, cô không biết phải làm gì, chỉ lặng lẽ rơi nước mắt. “Gia Khánh.”
Minh Huy đến bên cạnh anh, tay đặt lên vai anh.
“Chuyện gì sao?”
Gia Khánh lạnh lùng nhìn Minh Huy, ánh mắt sâu thẳm.
“Cô ấy đã không còn, tao hy vọng mày đừng quá đau buồn.”
Minh Huy dứt khoát nhìn thẳng Gia Khánh, lần trước Ân Di mất tích suốt mấy năm liền Gia Khánh đã sống chết bao nhiêu lần. Bây giờ Ân Di vì anh mà xảy ra chuyện, chắc chắn anh sẽ thảm hại hơn.
Gia Khánh nheo mắt nhìn Minh Huy, rồi lại nhìn những người khác.
“Ai là Ân Di?”
Bốn chữ này như một chất kịch độc lọt vào tai mỗi người. Bảo Anh là người bất ngờ nhất, cô nhặt chiếc hoa tai bỏ vào túi áo rồi tiến về phía anh. Hoài Nam lạnh lùng nhìn anh không nói gì. “Tuy rằng biệt thự này đã nổ tung, nhưng Gia Hứa chưa chắc đã chết, ông ta là một con cáo già xảo quyệt, chưa chắc bỏ mạng ở đây.”
Gia Khánh không quan tâm những người xung quanh, anh lạnh lùng nói, thanh âm trầm ổn không có chút gì gọi là lo lắng.
“Gia Khánh.” Hoài Nam nhìn Gia Khánh, ánh mắt nghi ngờ. “Có chuyện gì sao?” Anh nhìn Hoài Nam như chưa từng có chuyện gì? “Mày… Ân Di cô ấy.”
“Thì sao?” Gia Khánh nhìn Hoài Nam, hờ hững nói “Ông ta tuy là cha của Gia Khánh này, nhưng nếu làm chuyện tôi không vừa mắt, tôi sẽ không bỏ qua. Còn Ân Di là cái quái gì tôi không biết, các anh nên nhớ tôi là ai, tôi không có thời gian đùa giỡn với mấy người, đừng chọc giận tôi.” “Gia Khánh.”
Minh Huy gầm lên, túm cổ áo anh giật mạnh “Mày sao có thể đối xử với cô ấy như vậy, cô ấy mất mạng là vì mày đấy.”
“Bỏ ra.” Gia Khánh nhìn bàn tay trước ngực mình, ánh mắt đầy mùi chết chóc nhìn Minh Huy “Trước khi tôi tức giận.”
Minh Huy thất thần, Gia Khánh dường như trở thành con người hoàn toàn khác. Anh ta không còn là Gia Khánh nữa rồi, anh ta giống như một con quỷ dữ vậy.
Một chiếc Cadillac dừng lại bên cạnh họ, Quốc Hy cùng Gia Bảo xuống xe. Nhìn thấy Minh Huy nắm cổ áo Gia Khánh, anh ra hiệu Minh Huy đừng manh động. Minh Huy hiểu ý liền bỏ tay ra.
Quốc Hy nhìn khung cảnh trước mắt, rồi nhìn Bảo Anh đứng trời trồng ở phía trước.
“Ám Phong, chuyện cậu nhờ anh đã làm xong, giờ có thể lên đường ngay.”
“Ám Phong?”
Minh Huy trợn ngược mắt khi nghe Gia Bảo gọi Gia Khánh là “Ám Phong”.
“Gia Khánh, mày định quay lại con đường đó hay sao?” Hoài Nam nói đầy phẫn nộ. Quốc Hy chỉ thở dài, nhìn Bảo Anh và Huyền Thi. Anh biết bây giờ họ cần được yên tĩnh, cái chết của Ân Di đã là một cú sốc rất nặng. Anh không thể họ biết Gia Khánh đã mất một phần trí nhớ, có thể nhớ tất cả mọi chuyện, ngoại trừ Ân Di
Bây giờ lại thêm chuyện Gia Khánh muốn quay về làm con người trước kia, anh chỉ còn cách giữ bí mật.
Trước mắt trở nên tối sầm lại
“Ân Di.” Anh gầm lên
“Pằng.”
Sau lưng vang lên tiếng súng, sau đó là thân thể anh rung lên từng đợt theo nhịp súng
“Pằng pằng pằng.”
Sau đó, anh cảm giác như một vật nặng rơi trúng đầu mình, một lực rất mạnh…
-------------------------------------------------------------------------------------------------------
Một cơn đau dội ngược vào tim, anh ngồi dậy cố nhìn xung quanh.
“Cậu làm anh lo đấy.”
Gia Bảo ngồi trên đầu giường cười cười, giọng nói hờ hững pha một chút quan tâm.
“Anh làm gì ở đây? Không phải đang đi công tác hay sao?” Gia Khánh nheo mắt nhìn Gia Bảo.
“Anh không về kịp thì chú mày chết bảy tám đời rồi, đừng có sĩ diện nữa.”
“Ừ”
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------Đứng trước một đống hoang tàn, xung quanh vẫn còn bốc từng đám khói, mùi cháy khét lẹt.
Gia Khánh nhìn khung cảnh trước mắt, ánh mắt anh không chút cảm xúc.
Ở nơi này không còn chút sự sống, toàn bộ chỉ là một màu tro tàn lạnh lẽo.
Bảo Anh đứng thất thần ở một góc, nhìn vào chiếc hoa tai nhạt nhẽo không chút bắt mắt dưới chân, đây là đồ của Ân Di. Huyền Thi đứng cạnh Minh Huy và Hoài Nam, cô không biết phải làm gì, chỉ lặng lẽ rơi nước mắt. “Gia Khánh.”
Minh Huy đến bên cạnh anh, tay đặt lên vai anh.
“Chuyện gì sao?”
Gia Khánh lạnh lùng nhìn Minh Huy, ánh mắt sâu thẳm.
“Cô ấy đã không còn, tao hy vọng mày đừng quá đau buồn.”
Minh Huy dứt khoát nhìn thẳng Gia Khánh, lần trước Ân Di mất tích suốt mấy năm liền Gia Khánh đã sống chết bao nhiêu lần. Bây giờ Ân Di vì anh mà xảy ra chuyện, chắc chắn anh sẽ thảm hại hơn.
Gia Khánh nheo mắt nhìn Minh Huy, rồi lại nhìn những người khác.
“Ai là Ân Di?”
Bốn chữ này như một chất kịch độc lọt vào tai mỗi người. Bảo Anh là người bất ngờ nhất, cô nhặt chiếc hoa tai bỏ vào túi áo rồi tiến về phía anh. Hoài Nam lạnh lùng nhìn anh không nói gì. “Tuy rằng biệt thự này đã nổ tung, nhưng Gia Hứa chưa chắc đã chết, ông ta là một con cáo già xảo quyệt, chưa chắc bỏ mạng ở đây.”
Gia Khánh không quan tâm những người xung quanh, anh lạnh lùng nói, thanh âm trầm ổn không có chút gì gọi là lo lắng.
“Gia Khánh.” Hoài Nam nhìn Gia Khánh, ánh mắt nghi ngờ. “Có chuyện gì sao?” Anh nhìn Hoài Nam như chưa từng có chuyện gì? “Mày… Ân Di cô ấy.”
“Thì sao?” Gia Khánh nhìn Hoài Nam, hờ hững nói “Ông ta tuy là cha của Gia Khánh này, nhưng nếu làm chuyện tôi không vừa mắt, tôi sẽ không bỏ qua. Còn Ân Di là cái quái gì tôi không biết, các anh nên nhớ tôi là ai, tôi không có thời gian đùa giỡn với mấy người, đừng chọc giận tôi.” “Gia Khánh.”
Minh Huy gầm lên, túm cổ áo anh giật mạnh “Mày sao có thể đối xử với cô ấy như vậy, cô ấy mất mạng là vì mày đấy.”
“Bỏ ra.” Gia Khánh nhìn bàn tay trước ngực mình, ánh mắt đầy mùi chết chóc nhìn Minh Huy “Trước khi tôi tức giận.”
Minh Huy thất thần, Gia Khánh dường như trở thành con người hoàn toàn khác. Anh ta không còn là Gia Khánh nữa rồi, anh ta giống như một con quỷ dữ vậy.
Một chiếc Cadillac dừng lại bên cạnh họ, Quốc Hy cùng Gia Bảo xuống xe. Nhìn thấy Minh Huy nắm cổ áo Gia Khánh, anh ra hiệu Minh Huy đừng manh động. Minh Huy hiểu ý liền bỏ tay ra.
Quốc Hy nhìn khung cảnh trước mắt, rồi nhìn Bảo Anh đứng trời trồng ở phía trước.
“Ám Phong, chuyện cậu nhờ anh đã làm xong, giờ có thể lên đường ngay.”
“Ám Phong?”
Minh Huy trợn ngược mắt khi nghe Gia Bảo gọi Gia Khánh là “Ám Phong”.
“Gia Khánh, mày định quay lại con đường đó hay sao?” Hoài Nam nói đầy phẫn nộ. Quốc Hy chỉ thở dài, nhìn Bảo Anh và Huyền Thi. Anh biết bây giờ họ cần được yên tĩnh, cái chết của Ân Di đã là một cú sốc rất nặng. Anh không thể họ biết Gia Khánh đã mất một phần trí nhớ, có thể nhớ tất cả mọi chuyện, ngoại trừ Ân Di
Bây giờ lại thêm chuyện Gia Khánh muốn quay về làm con người trước kia, anh chỉ còn cách giữ bí mật.
Bình luận truyện