Giả Yêu Làm Thật
Chương 72: Phó Nhiễm, chúng ta làm lại từ đầu đi
Phó Nhiễm mở cửa xe ra, sau đó đứng bên cạnh cửa xe. Vẫn như trước, mỗi lần hắn xưng hô như vậy cô đều cãi lại.
“ Không được gọi tôi là Cấu Kết?”
Minh Thành Hữu không nói gì thêm, chỉ nhìn chằm chằm cô.
Phó Nhiễm ném túi xách lên ghế phụ, đóng cửa xe lại và khởi động xe. Minh Thành Hữu vẫn đứng bất động như trước, cô bấm còi nhưng hắn giả vờ như không nghe thấy. Đuôi xe Phó Nhiễm bị xe Minh Thành Hữu đậu sát nên cô không thể lùi xe được. Phó Nhiễm mở dây an toàn, bấm còi thêm mấy lần.
Minh Thành Hữu đứng thẳng người lên, gió ban đêm làm cho vài sợi tóc đen bay bay ngay trán, hai tay đặt trước ngực mà phần eo trở nên hơi cong. Phó Nhiễm vẫn ngồi ở ghế lái, không nghĩ ra mục đích hắn đứng ở đây lại không nói lời nào.
Sau mười mấy phút giằng co, Phó Nhiễm mở cửa xe bước chân trái ra ngoài.
“ Anh có việc gì sao?”
Minh Thành Hữu đứng dậy, cũng không tránh người ra mà mở cửa xe đối diện ngồi vào ghế phụ.
Phó Nhiễm ngồi lại vào trong xe, giọng nói có chút
“ Có việc gì sao??”
Minh Thành Hữu thuần thục bật lò sưởi, lại mở thêm nhạc, sau khi chờ đợi hắn lại tự đem chính mình đặt vào hoàn cảnh thoải mái.
Sau đó, mới quay đầu nhìn cô.
“ Phó Nhiễm “
Cô và Minh Thành Hữu nhìn nhau.
“ Chuyện Vưu Dữu, cuối cùng em có tin tưởng lúc đấy anh không hề giúp Sâm tử sao??”
Phó Nhiễm mím môi lại, không biết trả lời thế nào.
Tầm mắt Minh Thành Hữu xuyên qua kính chắn gió, ánh đèn đường màu cam bao phủ ánh mắt hắc ám của người đàn ông.
"Tại sao lại tin?"
Cổ họng Phó Nhiễm nhói đau, giống như bị lửa thiêu đốt.
Cô do dự muốn nói ra, quả thật lúc đó cũng không cần thiết phải lừa gạt.
Lúc trước Phó Nhiễm đã quyết tâm làm như vậy, nếu biết được sự thật nhất định sẽ chịu đả kích.
“ Là Vưu Dữu nói cho tôi biết”.
Minh Thành Hữu gật đầu, lúc này cả hai đều trầm mặc không nói gì. Hắn phá vỡ im lặng một lần nữa.
“ Nếu Vưu Dữu nói cho em biết sự thật sớm hơn, chắc mọi chuyện về sau sẽ không như thế
Phó Nhiễm yên lặng.
“ Sâm tử gây chuyện, là anh xử lí không tốt, nhưng cả hai bên đều không có chứng cứ. Chỉ trông chờ hai đứa nói thật nhưng ai cũng không tin tưởng. Phó Nhiễm! Hai năm trước Sâm tử bị đưa ra nước ngoài cũng coi như vì chuyện Vưu Dữu mà phải trả giá “.
Cô cùng hắn bốn mắt nhìn nhau.
“Rốt cuộc anh nói vậy là có ý gì?? Lý gia đem chuyện này gây ồn ào như vậy, cùng lắm là tôi cũng ăn miếng trả miếng. Anh cũng không cần tìm tới cửa để chất vấn tôi?”
Minh Thành Hữu nghe vậy, khóe miệng vẽ lên ý cười hài hước. Hắn bình tĩnh nhìn vào mắt Phó Nhiễm.
“ Vậy anh hỏi em, bỏ qua chuyện Vưu Dữu cùng Sâm tử đi, lúc trước còn lý do nào mà em rời khỏi anh? “
“ Anh??”
Giọng nói Phó Nhiễm trầm đục.
“ Em một mực chắc chắn chuyện Sâm tử là anh đứng sau thu xếp, kỳ thật anh có gì là chưa làm qua. Phó Nhiễm, em quá sai lầm rồi sau vẫn không nói một tiếng xin lỗi sao??”
Phó Nhiễm quá hiểu lời nói của Minh Thành Hữu. Chỉ nói hai ba câu có thể đưa cô vào việc này.
“ Chuyện này không chỉ Vưu gia và Lý gia, tôi cùng anh cả hai cũng đều có trách nhiệm.”
Minh Thành Hữu không nói rõ ý kiến, cũng gật đầu.
Phó Nhiễm cảm thấy lò sưởi đã bật quá cao, mà hắn cũng không có ý xuống xe. Hai tay cô đặt
“ Tôi muốn về nhà!”
Minh Thành Hữu cầm lấy dây an toàn, hắn rất nhanh mở khóa dây. Thừa dịp Phó Nhiễm đang giật mình, nửa người trên nhanh chóng chồm qua, chống tay trái lên lưng ghế dựa, đôi môi lạnh lẽo cơ hồ sượt qua gò má Phó Nhiễm. Hắn đột nhiên bao vây cô trong không gian chật chội, hô hấp trở nên nóng bỏng.
Phó Nhiễm không nghĩ ra thái độ người đàn ông này trước sau lại khác nhau như vậy. Cô tìm tới cửa, hắn ngay cả liếc nhìn cũng lười biếng. Đối với cô không là lạnh nhạt thì là nhục nhã, sau lưng cô là cửa kính xe lạnh như băng, Minh Thành Hữu vòng tay qua người, ra sức ôm cô vào trong lòng.
Xông vào mũi là mùi thuốc lá vừa quen thuộc vừa xa lạ. Xen vào đó là mùi nước hoa thuộc về Minh Thành Hữu.
Hắn cúi đầu hôn lên môi Phó Nhiễm, cô kinh ngạc đến mức há miệng.
Minh Thành Hữu hôn đi hôn lại cánh môi cô, hắn vừa như đang cố gắng nhẫn nhịn vừa như không kìm được cảm xúc, va đập làm cô cảm thấy đau, hai tay ra sức đẩy hắn ra, Minh Thành Hữu đơn giản đem hai tay cô đặt sau lưng mình.
Nụ hôn của hắn dần trở nên lưu luyến, hô hấp Phó Nhiễm gấp gáp, bộ ngực bị hắn đè nén gắt gao. Ánh mắt Minh Thành Hữu trở nên ham muốn, hắn lợi dụng ưu thế cao lớn của mình, cúi xuống nhìn cô chằm chằm.
Ánh mắt hắn lạnh lùng nhưng lại không có đến một chút say mê.
Nhiệt độ bên trong xe trở nên nóng rực, Minh Thành Hữu buông cánh tay giữ cô ra. Đôi môi Phó Nhiễm vì hôn mà sưng đỏ, ngón tay hắn khẽ vuốt ve vài cái.
Phó Nhiễm hồi hộp nhắm mắt lại.
Minh Thành Hữu nở nụ cười lạnh, không cho cô cơ hội chống đối. Hắn mở cửa xe bước ra ngoài, trước khi đi còn giúp cô đóng cửa lại.
P truyền đến âm thanh động cơ, Phó Nhiễm lúc này mới mở mắt.
Chiếc xe màu đen như u linh mau chóng lướt qua chiếc Audi màu đỏ, Phó Nhiễm lấy tay xoa xoa đôi môi mình.
Cô không kịp giữ lại mùi hương, giống như hai năm trước đã không thấy bóng dáng Minh Thành Hữu đâu nữa.
Phó Nhiễm tắt lò sưởi, mở cửa kính xe làm cho gió lạnh thổi vào mặt mình lúc này vô cùng lo lắng bất an.
Đột nhiên chuông điện thoại reo lên, khi có ánh sáng nhấp nháy Phó Nhiễm mới cầm máy lên.
Trên màn hình di động hiển thị tên Cố Diệp Thừa.
Nếu hắn không gọi điện thoại đến, Phó Nhiễm liền quên mất cô và hắn đang tìm hiểu nhau.
“ Alo?”
“ Phó Nhiễm, em đang ở đâu?”
“ Đang ở bên ngoài bàn bạc công việc”.
Phó Nhiễm đem mái tóc bị Minh Thành Hữu làm rối vuốt vuốt ra sau đầu.
“ Có việc gì sao?”
“Vừa rồi tôi gọi mấy lần em đều không nghe máy, đến nhà cũng không có ở nhà. Ngày mai chúng ta có hẹn ăn cơm trưa tôi sợ em quên mất”.
“ A !!”
Phó Nhiễm không thích hắn, cũng đang tìm cơ hội muốn nói rõ ràng với Cố Diệp Thừa.
“ Được rồi. Trưa mai gặp !!”
Phó Nhiễm tắt điện thoại, hai tay đặt lên tay lái.
Trở về nhà cũng không trễ lắm, Phạm Nhàn đang xem tivi ở phòng khách, trên bàn bày ra vài hộp quà.
“ Tiểu Nhiễm, Cố Diệp Thừa quả là đứa nhỏ không tồi, con mau nắm lấy cơ hội.”
Phó Nhiễm trả lời Phạm Nhàn mấy câu không rõ ràng.
“ Mẹ, con biết chuyện của mình mà”.
“ Chỉ sợ con suy nghĩ không thông suốt, công ty của Cố gia chỉ mới ở giai đoạn khởi nghiệp, nhưng đứa nhỏ này mẹ thấy rất có tham vọng. Chờ hai đứa kết hôn, cha con sẽ đáp ứng giúp nó một tay.”
Phó Nhiễm không hiểu sao trong lòng cảm thấy buồn, xem ra mối quan hệ của bọn họ như loại quan hệ đặt lợi ích lên trên hết mà thôi.
Cô đáp ứng cùng Cố Diệp Thừa tìm hiểu, thứ nhất là vì Phạm Nhàn, thứ hai là cô còn nhớ lần đầu gặp hắn ăn chơi trác táng với khi gặp sau này như không cùng một người.
Hơn nữa hắn và Phó Tụng Đình chỉ gặp qua vài lần, đã đem những khát vọng trong lòng nói với cha. Nên không thể nói hắn là một người đơn giản.
Phạm Nhàn vẫn tiếp tục nói, Phó Nhiễm không khỏi thấy phiền chán.
" Mẹ... "
“Con có muốn hôm nào sắp xếp để hai bên gia đình gặp nhau một lần không?”
" Không cần! Con không muốn bắt đầu
" Cái gì?"
Phạm Nhàn giật mình.
"Không phải nói chuyện rất hợp sao? Cố Diệp Thừa đối xử với con rất tốt, cũng coi như có thể tiến tới.”
" Con không có cảm giác với hắn.."
" Tiểu Nhiễm"
Phạm Nhàn đi qua ngồi bên cạnh Phó Nhiễm.
" Hôn nhân không phải dựa vào việc duy trì tình cảm. Ta thật đồng ý với ý kiến sau lâu ngày chung sống sẽ nảy sinh tình cảm với nhau.”
“ Mẹ trước kia là con đáp ứng người cùng hắn xem mặt, nhưng tình cảm không thể miễn cưỡng được.”
Phạm Nhàn còn muốn nói tiếp nhưng Phó Nhiễm bảo mình thấy không khỏe xin phép lên lầu.
Tại thư phòng Lý gia, Lý Tắc Cần nói chuyện trực tuyến từ nước ngoài với Lý Sâm, chuyện Vưu Dữu vỡ lở ra không thể gạt được hắn. Lý Sâm nghe nói hậu quả của cha và bác gây ra không khỏi tức giận, đập vỡ chiếc điện thoại di dộng đang đặt bên cạnh.
“Chuyện của con không cần hai người quan tâm, trí nhớ con không kém đến mức quên chuyện hai năm trước. Nhưng con nhắc lại lần nữa là con sẽ tự mình giải quyết, ai cho hai người làm trò như vậy chứ?”
"Sâm tử!! "
Sắc mặt Lý Tắc Cần lo lắng, hoàn toàn không nghĩ tới thời gian hai năm có thể làm cho tính tình con người thay đổi như vậy.
"Bác của con không muốn để cho Vưu gia mắng con oan uổng như vậy
"Tóm lại…’’
Mái tóc được nhuộm màu nâu nhạt của Lý Sâm tiến sát vào màn hình, đường nét khuôn mặt tuyệt đẹp, có mấy phần giống phong thái của Minh Thành Hữu.
"Trước khi con về nước, con nhắc lại lần cuối cùng, về sau đừng để con nghe bất cứ điều gì liên quan đến chuyện này!!”
Không đợi Lý Tắc Cần mở miệng, bên kia đã gập máy tính, không cho ông có cơ hội trả lời.
Lý Tắc Cần nổi giận, cầm ly lên nhưng không có chỗ phát tiết, chỉ đành uống ngụm nước trà trong ly.
Cửa phòng làm việc của tổng giám đốc Hào Khôn bị ra sức mở ra, La Văn Anh đi thẳng vào.
"Anh có ý gì? Tại sao lại dừng dự án của tôi?”
Minh Tranh ngồi ở ghế da phê duyệt văn kiện, hắn không ngẩng đầu tay chỉ lên bàn làm việc.
"Mới vừa pha cà phê, uống một chút hạ hỏa đi”.
La Văn Anh đi lên trước, một tay ngăn lại không cho hắn ký tên.
“ Nói cho rõ ràng!!”
Minh Tranh đem văn kiện đặt lại bàn làm việc.
"Rất đơn giản, dự án này là do em phụ trách. Hiện tại, tin mật bị lộ làm cho MR thừa cơ tham gia, nội gián khẳng định ở trong nhóm em”.
“ Tôi có thể điều tra.”
"Eve, đừng ngây thơ, nhất thời muốn điều tra rất dễ nhưng sẽ làm rối loạn. Tôi muốn giữ lại em, đương nhiên người chịu tội thay. Em chọn hay tôi chọn? Chọn người luôn bên cạnh em là Tiểu Chu đi, rất có sức thuyết phục”.
"Không được !!”
La Văn Anh không chút nghĩ ngợi cự tuyệt.
"Tiểu Chu là do tôi tiến cử, tôi luôn tin tưởng cô ấy.”
"Tốt lắm”.
Minh Tranh ngẩng đầu nhìn cô chằm chằm.
"Chính em chọn đi, chọn người bên cạnh em cho là vô dụng. Cho họ một khoản tiền bồi thường, chúng ta cũng có câu trả lời thỏa đáng.”
"Chẳng lẽ anh chỉ vì câu trả lời thỏa đáng sẽ phá hủy tiền đồ của một người vô tội?”
Giọng nói La Văn Anh có chút kích động.
“ Nếu vạn bất đắc dĩ một ngày nào đó, có phải anh cũng sẽ hy sinh tôi?”
"Eve. "
Minh Tranh nhíu chặt mày, cây viết trong tay hắn nặng nề gõ lên mặt bàn.
"Nên nhớ Hào Khôn không phải là nơi làm từ thiện”.
La Văn Anh hai tay chống vào góc bàn, trong người cảm thấy tức giận không khỏi sượng mặt.
"Được. Thật xin lỗi!!”
“ Có thể em nghĩ là tôi tàn nhẫn. Nhưng đây nhất định tôi phải ép em quyết định, hy sinh một người thay vì hy sinh chính mình.”
Minh Tranh cầm bút lên ký tên
“ Ý đồ của MR rất đơn giản, là muốn em.”
La Văn Anh có thể đoán được.
“ Quả thật bọn họ đã nói qua với tôi”.
“ Không đạt được cho nên muốn hủy hoại em. Nhưng nếu tôi thật sự đuổi việc em, sẽ không có công ty nào dám dùng đến em.”
La Văn Anh nghĩ lúc người vô tội bị hắn đuổi việc, xã hội này làm cho con người không thể không cúi đầu. Ra khỏi phòng làm việc của hắn, vấn đề khó giải quyết đang chờ đợi cô.
Minh Tranh sẽ không ngốc đến nỗi đi gây chuyện đắc tội với người khác.
Phó Nhiễm theo đúng hẹn đi tới nhà hàng, Cố Diệp Thừa đã gọi món, chăm sóc cô chu đáo, gắp đầy ắp thức ăn vào chén cho cô. Phó Nhiễm tư tưởng không tập trung, không biết nên mở miệng thế nào.
“ Nếm thử món tôm đi.”
Phó Nhiễm dùng đôi đũa khều khều vài cái, thật sự không muốn ăn.
"Cố Diệp Thừa, có chuyện tôi cần nói rõ ràng với anh.”
“ Chuyện gì vậy?”
"Chúng ta đừng nên tiếp tục nữa!”
Cố Diệp Thừa có chút kinh ngạc.
"Tại sao?"
Rất đơn giản, Phó Nhiễm
" Không có cảm giác !”
“ Nói chuyện rất thẳng thắn.”
Cố Diệp Thừa không tỏ ra vẻ tức giận.
“ Chưa biết chừng sau này sẽ nảy sinh tình cảm.”
"Nếu là thật, anh có thể đợi đến ngày nảy sinh tình cảm sao?”
Nói xong thấy có người đến kéo ghế ngồi, Phó Nhiễm nhìn đối diện qua thấy Minh Tranh.
Không khỏi thấy đau đầu, thật sự là thế nào có người đến góp vui.
Cố Diệp Thừa khá lịch sự, cùng Minh Tranh trò chuyện mấy câu.
"Tiểu Nhiễm, cô suy nghĩ rõ ràng rồi chứ?”
"Diệp Thừa, thật xin lỗi."
Chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng.
Nếu Phó Nhiễm đã dứt khoát không muốn, Cố Diệp Thừa cũng không thể miễn cưỡng, rời đi rất có tác phong đàn ông.
Minh Tranh cầm lấy một chiếc đũa gõ lên đầu Phó Nhiễm.
“ Đọc nhiều tiểu thuyết ngôn tình rồi! Dù gì cũng có anh là nam chính ở đây, lúc nào lại có thêm nam phụ, nam thứ hả?”
"Ca ca" .
Phó Nhiễm đẩy tay hắn ra.
“ Anh nói thật cho tôi. Mấy lần trước tôi xem mắt cũng là do anh đến phá hỏng, đúng không?”
"Có tâm tư như vậy không bằng cân nhắc anh?”
"Nói cách khác là anh thừa nhận?”
Phó Nhiễm gắp rau vào chén.
"Anh cũng thật nhàm chán!”.
Cũng đúng, mỗi lần xem mắt cô đều thất bại, vả lại lúc thất bại thảm hại nhất thì Minh Tranh lại xuất hiện.
"Anh không đành lòng nhìn em tuyệt vọng”.
Trước đó vẫn đang nói đùa, Phó Nhiễm thấy Minh Tranh nhận điện thoại, nụ cười bỗng chốc biến mất, thay vào đó là ánh mắt u ám.
“ Nói lại lần nữa”.
Động tác nhai miệng của cô trở nên chậm chạp.
Sắc mặt Minh Tranh xanh mét, tay cầm điện thoại nổi cả gân xanh.
“ Chờ ở đó. Tôi lập tức tới ngay.”
"Xảy ra chuyện gì?"
Phó Nhiễm vội vàng hỏi.
Minh Tranh đứng dậy cũng không trả lời liền sải bước ra ngoài, Phó Nhiễm cầm túi xách vội vàng đi theo, chỉ sợ hắn có chuyện. Cô ngồi vào ghế phụ, dọc đường đi hắn đều không nói chuyện, tay nắm thành quyền chống cằm dưới, thỉnh thoảng lái xe chạy thật nhanh.
Xe chậm rãi chạy vào khu nghĩa địa, lại chạy nhanh như điên. Phó Nhiễm mới nhận ra đây là nơi chôn cất Minh Vân Phong.
Chưa thấy người đâu, xa xa đã nghe được âm thanh.
Xe quẹo cua tới đường mòn trong rừng, Phó Nhiễm thấy Triệu Lan cùng tài xế xe Bentley màu sâm banh đứng ở đó. Thần sắc Triệu Lan hốt hoảng hướng về phía cửa xe.
“ Van xin bà đừng như vậy. Để tôi gặp ông ấy một chút.”
Minh Tranh phóng xe tới, đột nhiên bánh xe lướt qua đường răng cưa bằng đá. Hắn thắng gấp, đẩy cửa xe sải bước đi trước, cô đi theo Minh Tranh tới bên cạnh xe Bentley.
"Mẹ, có chuyện gì?”
“ Minh Tranh, tro cốt của cha con…. Ta không thấy được ông ấy, con hãy xin bà ấy đừng đem tro cốt đi!”
Cửa kính xe tối màu chậm rãi mở, lộ ra khuôn mặt được trang điểm sắc xảo của Lý Vận Linh. Bà lấy kính mắt ra, tầm mắt nhìn mấy người đang băn khoăn.
“ Triệu Lan, Vân Phong là chồng của tôi. Tôi muốn đưa ông ấy đi đâu không cần phải hỏi bà.”
Phó Nhiễm đứng bên cạnh Minh Tranh, thấy Lý Vận Linh vỗ vỗ bên cạnh. Cô cúi đầu xuống mới thấy hũ tro cốt màu đen. Triệu Lan vừa khóc vừa khom lưng muốn giành lấy, Lý Vận Linh tiện tay thả hũ tro vào hộp đưa qua bên kia.
“ Tôi sẽ đưa ông ấy đến một chỗ an tĩnh, khi còn sống bị người khác quấy rầy, sau khi chết…. Bà đừng mong gặp được ông ấy một lần!!”
"Bà….”
Hai tay Triệu Lan nắm chặt cửa sổ xe.
“ Bà vì sao muốn đưa ông ấy đi?? Nơi này là khi còn sống ông ấy đã chọn, bà không có tư cách!”
“ Tôi không có tư cách, bà có sao?”
Lý Vận Linh không giận mà cười, bà hỏi đùa ngược lại.
“Tôi dựa vào bằng chứng tôi là vợ ông ấy, vậy là đủ rồi !”
Phó Nhiễm thấy toàn thân bất giác tràn đầy một loại bi thương.
Trước khi chết, Minh Vân Phong thừa nhận yêu Triệu Lan thì sao?? Ông ấy không cho Triệu Lan một danh phận, ở đời Triệu Lan còn bị người đời phỉ nhổ là người thứ ba. Bất luận yêu nhau hay không, sau khi Minh Vân Phong qua đời, Lý Vận Linh có thể lợi dụng thân phận của mình để đoạt quyền lợi.
"Bà có nghĩ tới ngươi làm như vậy sẽ khiến Vân Phong chết không nhắm mắt??”
“ Vân Phong là tên để bà gọi ông ấy sao??
Giọng điệu chua ngoa của Lý Vận Linh.
“ Ta đây vì muốn tốt cho ông ấy, đã chọn một mảnh đất làm nơi chôn cất riêng. Chờ trăm năm sau, tôi cũng chôn cất chung chỗ với ông ấy.”
Minh Tranh thấy Triệu Lan như khóc hết nước mắt, hướng tới cửa sổ xe đánh một cước.
“ Lý Vận Linh ! Bà đừng quá đáng !!”
“ Dựa vào cậu sao??”
Lý Vận Linh nghiến răng nghiến lợi.
“ Nói dễ nghe một chút chỉ là con riêng, nói khó nghe là tạp chủng!!
Phó Nhiễm vội ôm cánh tay của Minh Tranh.
“ Ca ca, bình tĩnh đi. Anh không thể ra tay với bà ấy được”.
Lý Vận Linh lạnh lùng nhìn Phó Nhiễm.
“ Nó muốn động tay động chân đối với ta sao??”
Phó Nhiễm tự đè nén tức giận trong lòng.
“ Xin bà nhớ rõ, trong di chúc khi Minh tướng quân chết, ông ấy hi vọng bà đối đãi Minh Tranh thật tốt.”
“ Ông ấy chẳng lẽ cũng hi vọng Minh Tranh đuổi tận giết tuyệt Thành Hữu sao?? Phó Nhiễm, 5 % cổ phần Hào Khôn trong tay Thành Hữu như thế nào lại đến tay hắn. Cô rõ nhất !! “
Phó Nhiễm á khẩu không trả lời được, Lý Vận Linh nói đúng, Minh Vân Phong chỉ để lại di chúc suy tính chu toàn, lại hoàn toàn bỏ đi danh phận con riêng trên lưng Minh Tranh hai mươi mấy năm qua. Thù hận trong lòng nhất thời khó có thể chấp nhận.
"Chú Vương, lái xe, hôm nay là ngày tốt, còn phải đi chọn giờ hạ táng cho Vân Phong!”
"Dạ, phu nhân."
Chú Vương khởi động động cơ, Triệu Lan sợ hãi nhào tới hai tay gắt gao cầm cửa sổ xe.
“ Đừng như vậy ! Tôi chưa bao giờ hy vọng điều gì xa vời, chỉ cần mỗi ngày cho tôi được gặp ông ấy là tốt rồi. Xin bà chôn cất ông ấy lại chỗ cũ, những thứ khác tôi đều không cần…”
Lý Vận Linh ý bảo chú Vương lái xe đi, cửa sổ từ từ đi lên gần kẹp vào tay Triệu Lan, Minh Tranh nhanh tay kéo bà
“ Mẹ !!”
“ Trả lại cho tôi! Lý Vận Linh --- ----“
Xe Bentley nhanh chóng rời đi.
Phó Nhiễm đứng tại chỗ, ánh mặt trời nắng ấm, ở nơi này vẫn lạnh lẽo như cũ làm cho lòng người cũng lạnh lẽo.
Minh Vân Phong sau khi chết lần nữa không được nghỉ ngơi, không thể không nói bi ai. Phó Nhiễm nhẹ quay đầu nhìn Minh Tranh ôm lấy Triệu Lan đang kêu gào, thấy không khuyên được, tính tình trở nên tức giận.
“ Ông ấy có gì tốt mà khóc?? Nếu ông ấy thực sự yêu thương mẹ, sẽ cho người một danh phận. Như vậy là tốt nhất, con chưa bao giờ thật lòng coi ông ấy là người thân của mình!”
“ Con…“
Triệu Lan nghe vậy, sắc mặt giận đến trắng bệch. Bà hung hăng tát Minh Tranh.
“ Đứa con xấu xa !”
Phó Nhiễm không nghĩ Triệu Lan sẽ đánh, cô thấy trên mặt Minh Tranh năm dấu tay rõ ràng, trong nháy mắt sưng đỏ. Có thể thấy Triệu Lan dùng toàn bộ sức lực.
Minh Tranh sắp xếp tài xế đưa Triệu Lan về. Phó Nhiễm ngồi trong xe thấy hắn ra khỏi biệt thự, sắc mặt khó đoán, một bên mặt còn sưng.
Hắn ngồi lên xe, cũng không nhìn tới Phó Nhiễm.
“ Anh đưa em về.”
“ Tâm tình bác gái
“ Ừ.”
Minh Tranh lái xe được một nửa đương thì dừng ở ven đường, Phó Nhiễm cùng hắn xuống xe ngồi ở ghế dài bên trong công viên, chính mắt nhìn thấy nước mắt hắn chảy xuống. Cô cũng không biết làm sao an ủi, Phó Nhiễm lấy khăn ướt hướng tới mặt Minh Tranh.
“ Anh không phải muốn khóc sao? Rất uất ức phải không??”
Minh Tranh liếc cô một cái, mặc cho cô chế nhạo.
Phó Nhiễm lấy khăn ướt vỗ vỗ mặt hắn.
“ Tự cầm đi.”
Minh Tranh chỉ quay mặt đi.
“ Đây là lần đầu tiên mẹ tát anh “.
“ Nhìn ra được lời nói kia của anh làm bà rất đau lòng”.
“ Chẳng lẽ anh nói không đúng???”
Minh Tranh nhíu mày.
“ Tôi biết nhưng anh không thể nói theo cách khác sao?? Danh phận có thể là khúc mắc cả đời bà !!”
Phó Nhiễm dùng sức bấu mặt hắn.
“ Ai u!”
Minh Tranh đau, hắn nắm chặt tay Phó Nhiễm.
“ Anh không biết rốt cuộc vì cái gì mà bà lại kiên trì như vậy. Ông ấy khi sống nhiều thời gian sống chung Lý Vận Linh, sau khi chết lại rơi vào cảnh xa rời. Ngoài tiếng xấu ra thì mẹ anh còn được gì chứ?”
“ Có thể là chúng ta không hiểu. Chắc đây mới là yêu !”.
Minh Tranh không khỏi cười lạnh, hắn lắc đầu, cầm tay Phó Nhiễm đặt lên đầu gối mình. Cô cảm thấy tay Minh Tranh rất lạnh, hai người ngồi một lúc sau đó mới rời đi.
Minh Tranh vẫn cầm tay cô, Phó Nhiễm giật tay lại không được.
“ Nắm tay chút thôi, hôm nay em phải an ủi anh.”
“ Được rồi. Tối nay mời anh ăn cơm, vừa rồi nhìn anh bị đánh…”
Phó Nhiễm ngẩng đầu cười nói, vừa mới đi vài bước đột nhiên dừng bước. Minh Tranh dắt tay cô quay đầu lại.
“ Sao vậy?”
Sau xe Minh Tranh có một chiếc xe thể thao màu đen chẳng biết đỗ khi nào.
Phó Nhiễm không biết Minh Thành Hữu tới đây từ lúc nào.
Hắn mở cửa sổ xe xuống, cùi chỏ gác lên. Đôi mắt lạnh lùng nhìn bọn họ.
Minh Tranh cũng chú ý điều khác thường, hắn nắm tay Phó Nhiễm bước nhanh về phía trước.
Minh Thành Hữu lấy kính mắt xuống.
“ Phó Nhiễm”.
Cho tới giờ hắn đều gọi cả tên họ của cô như vậy, hoặc gọi cô là cấu kết, cứ phải không giống những người khác.
Minh Tranh đi qua xe Minh Thành Hữu.
“ Hôm nay không phải Minh Vân Phong hạ táng lần nữa sao? Sao cậu không ở lại đó tham gia?”
Minh Thành Hữu cười cười, ánh mắt ẩn nhẫn không tỏ ra tức giận.
Mặc dù đối với Minh Vân Phong có oán hận, nhưng dù sao tình cảm ngày xưa vẫn còn.
“ Ông ấy được chôn cất trong khuôn viên nghĩa trang của gia đình, tôi muốn gặp lúc nào cũng được”.
Minh Tranh kéo Phó Nhiễm rời đi.
“ Phó Nhiễm!!”
Minh Thành Hữu gọi cô lại.
“ Tôi có việc muốn nói với em”.
Minh Tranh kéo Phó Nhiễm lên xe mình.
Sau khi phát động động cơ rồi lái xe đi thật xa, gương mặt căng thẳng của Minh Tranh bây giờ mới tan đi.
“ Hắn tìm em có việc gì?”
“ Không biết!!”
"Tiểu Nhiễm, nước cũng không chảy ngược trở lại. "
Phó Nhiễm không yên lòng đáp một câu.
"Anh coi tôi là dòng sông
Cô nhớ Minh Thành Hữu nói có chuyện muốn nói, nhưng liên tiếp mấy ngày cũng không thấy Minh Thành Hữu đâu, Phó Nhiễm cho rằng hắn đùa giỡn.
Phòng làm việc không bận rộn nhưng cô vẫn để ý đến, dù sao so với ở nhà thì cũng không buồn bực như vậy. Nhiều học viên cùng cô giáo hướng dẫn liên tục rời đi.
Phó Nhiễm ngồi ở phòng làm việc sắp xếp tư liệu, tập trung làm việc trước máy tính, không để ý là đã qua 8h tối.
Phó Nhiễm tắt máy tính, lúc này mới tắt đèn ra về.
Phòng nhảy ngăn cách bên ngoài bằng gương, ban ngày nhìn căn phòng mênh mông ngập tràn ánh sáng, nhưng đến tối Phó Nhiễm thử dậm chân liền nhìn thấy bóng mình phản chiếu lên tường. Cô sải bước nhanh, trên sàn gỗ phát ra âm thanh nghe rất đáng sợ.
Bầu không khí này làm cô không dám đi thang máy, dù sao cũng không cao nên Phó Nhiễm lựa chọn lối thang bộ.
Đèn đường rực rỡ, xuyên qua cửa kính nhìn thấy màn đêm bên ngoài. Tự nhiên Phó Nhiễm nghĩ lại lúc ở khu nghĩa trang, Lý Vận Linh cầm hũ tro cốt của Minh tướng quân có thể cười ra tiếng.
Càng nghĩ càng sợ, cô lập tức chạy nhanh xuống.
Đến tầng trệt cô kéo cửa chạy ra, vô tình đụng phải người khác, sợ hãi thiếu chút nữa kêu ra tiếng. Cô ra sức cố gắng đẩy đối phương ra.
" Ai u…"
Nghe được tiếng kêu rên hết sức nghiêm trọng.
Phó Nhiễm thấy mình đẩy ngã đối phương, đầu tiên thấy đôi chân thon dài, chưa kịp dời mắt nhìn mặt đã bị đối phương ra sức kéo vào lòng.
Phó Nhiễm sợ hãi, nghĩ mình đã đụng phải tên lưu manh
" Buông ra!!"
Xin cứu mạng không bằng tự cứu mình. Phó Nhiễm há miệng cắn, người này không mặc quần áo dày. Sau lớp áo sơ mi mỏng là da thịt, cô vẫn không dừng lại.
" Còn nói mình cầm tinh con thỏ? Anh thấy em cầm tinh hổ thì đúng hơn!!"
Phó Nhiễm nghe được giọng nói quen thuộc, buông ra không cắn nữa. Cô lùi về sau hai bước, ngẩng đầu nhìn rõ gương mặt này, là Minh Thành Hữu.
Cô quẹt miệng, động tác có vẻ ngại ngùng.
" Sao lại là anh?"
" Vậy em hy vọng là ai?
Minh Thành Hữu đỡ ngực, một tay kia chống đầu gối, phần lưng cong lên, lại cúi đầu nhìn xuống ngực, sau đó mới liếc nhìn Phó Nhiễm.
" Thật biết chọn chỗ cắn? Chỗ này của đàn ông rất nhạy cảm!!"
Phó Nhiễm muốn rời đi.
Hắn vội vàng cầm cổ tay cô, kéo lại bên người.
" Muốn hỏi em chuyện này!"
" Chuyện gì?"
" Có phải anh đã quá nhún nhường với em hay không? Tự mình làm sai, cắn ngực anh, sau đó lại không nhận lỗi sao?"
Lưng Phó Nhiễm dán chặt lên tường, gió đêm lạnh lẽo xuyên qua quần áo.
" Anh đứng ở cửa cầu thang làm gì?"
" Muốn tìm em! Thang máy bị hư”.
Phó Nhiễm ngẩng đầu quả thấy không xa có bảng thông báo thang máy hỏng.
Cô kéo tay mình ra khỏi Minh Thành Hữu.
" Tìm tôi có việc gì?"
" Đã ăn tối chưa?"
Phó Nhiễm không đáp lại, đi thẳng về phía trước.
Minh Thành Hữu chạy theo sau nói thêm nữa, cô nghe tiếng bước chân ngày càng gần mới quay đầu lại, tay liền bị Minh Thành Hữu phía sau nắm lấy lần nữa, ngón tay hắn đan vào khe hở ngón tay cô, nắm thật chặt trong lòng bàn tay. Không cho cô giãy giụa cũng không cho cô từ chối.
Phó Nhiễm dừng bước.
" Tôi còn nhớ anh đã nói..."
Minh Thành Hữu lộ vẻ kinh ngạc.
" Anh đã nói gì?"
" Tôi không biết cô lấy cớ gì luôn xuất hiện trước mặt tôi!"
Phó Nhiễm hất tay hắn ra, Minh Thành Hữu dùng sức nắm chặt, lại giơ hai bàn tay ra trước mặt cô.
" Anh đối với em rất tức giận! Vẫn không cho anh mượn cơ hội trút hết giận sao??"
" Minh Thành Hữu, anh có cuộc sống của anh, tôi có cuộc sống của tôi. Nếu không có chuyện liên quan xảy ra, tôi cũng không tìm anh.."
" Cho nên…?
Minh Thành Hữu càng nắm tay cô chặt hơn.
" Cho nên giờ muốn phủi sạch quan hệ??"
" Giữa chúng ta không có quan hệ gì hết!!"
Phó Nhiễm bị hắn kéo về phía trước, dùng sức nhét vào ghế lái phụ, cô nhìn bàn tay hiện lên năm dấu tay hắn nắm. Thừa lúc Minh Thành Hữu khởi động xe, cô vội vàng thắt dây an toàn.
Quả nhiên, chiếc xe phóng như vũ bão, so với mũi tên còn nhanh hơn.
Phó Nhiễm có một cảm giác, trái tim cũng nghẹn ngào như cổ họng. Minh Thành Hữu chạy tới trước quán cơm, kéo cô xuống xe. Bên trong, nhân viên phục vụ bận rộn dọn thức ăn lên bàn cho khách. Cho đến khi cửa đóng lại, Phó Nhiễm vẫn không mở miệng.
" Không muốn nói?"
" Có thể nói gì đây?"
Phó Nhiễm kéo ghế ngồi xuống.
" Đêm đó tôi nằm viện, người đem quả bóng bay tới là anh phải không?"
" Đúng!"
Minh Thành Hữu thừa nhận.
“ Không phải em thích như vậy sao??”
Phó Nhiễm nói sang chuyện khác...
" Hình của tôi....."
" Hình gì??"
" Anh đừng. Trong lòng anh biết rõ!"
" Thật sự không liên quan đến anh. Di động bị mất, không hiểu sao hình lại đến tay người khác..."
" Anh nói người khác?? Vì sao lại cố tình gửi cho tôi ?"
" Lúc đó trong tin nhắn đã viết tên em. Hơn nữa bàn phím số 1 là số di động của em..."
Phó Nhiễm không biết phản ứng ra sao, toàn thân thấy rất khó chịu, giống như bị lột sạch quần áo đứng trước mặt mọi người. Cô đập bàn.
" Anh nên làm sao bây giờ? Lúc đó, tôi đã nói anh xoá đi!!"
Minh Thành Hữu thấy cô tức giận.
" Không sao đâu!! Cùng lắm là muốn sách nhiễu em một khoản tiền...."
Phó Nhiễm buồn bực nôn nóng, Minh Thành Hữu đi tới ôm lấy cô.
" Anh nhớ rõ tấm hình kia, ngoài trừ bộ ngực nhìn rõ nhất thì khuôn mặt không rõ ràng lắm."
Cô nghe vậy, sắc mặt không chút thay đổi nhìn hắn, xách túi muốn rời đi.
Minh Thành Hữu vội nắm lấy hông kéo cô ngồi lại lên đùi hắn.
" Chúng ta bắt đầu lại lần nữa được không??"
" Anh…"
" Chuyện Vưu Dữu hãy để cho nó qua đi. Ngay cả Sâm tử cũng là không đúng, nhưng anh không muốn bị kéo vào."
Phó Nhiễm cúi đầu nhìn vào mắt hắn, ngoài trừ sự lạnh lùng trong đó cô không thể nhìn tới đ
" Anh tin là chuyện di chúc tôi không giúp Minh Tranh?"
Minh Thành Hữu hơi mở mắt ra, ánh mắt trở nên âm u. Sau đó thu hồi tầm mắt, như chưa có gì xảy ra.
" Anh tin tưởng!"
Phó Nhiễm cùng Minh Thành Hữu ra khỏi quán ăn, trên đường trở về nhà cô ít khi mở miệng. Trong lòng có cảm giác rất kỳ quái không nói lên được, chỉ cảm thấy nó rất mãnh liệt. Nên khi Minh Thành Hữu đến gần, không những cô không có cảm giác thân mật như lúc trước, ngược lại toàn thân cảm giác bài xích rất kịch liệt. Đây là khả năng đã được hình thành từ nhỏ. Khi có nguy hiểm đến gần, cô đều rất cảnh giác hơn bất cứ lúc nào.
Quan trọng nhất là, mặc dù trước kia Minh Thành Hữu âm trầm nhưng trong ánh mắt không cất giấu nhiều, hắn sống tuỳ ý thẳng thắn mà cũng không giả tạo nhiều.
Phó Nhiễm đứng ở cửa chính, thấy Minh Thành Hữu lái xe rời đi.
Hắn bây giờ, từng ánh mắt, mỗi động tác nhấc tay độngchân hay thậm chí giọng nói khi nói chuyện, tất cả đều thay đổi.
Mặc dù trong lời nói vẫn có tác phong lưu manh không chân chính như Minh Thành Hữu lúc trước, nhưng ngược lại lại có cảm giác xa lạ khó có thể tới gần.
Phó Nhiễm lắc đầu, hay cô quá đa nghi. Trong hai năm liệu có thể thay đổi được bao nhiêu?
Minh Thành Hữu lái xe rất nhanh trên đường. Phó Nhiễm nói không muốn bắt đầu lại, hắn cũng tra ra hai năm qua quan hệ của Phó Nhiễm cùng Minh Tranh không tiến triển mấy. Ngón trỏ nhẹ nhàng gõ lên tay lái, bên trong xe phát ra tiếng nhạc vui nhộn nhức tai. Cô nói không muốn bắt đầu lại nhẹ nhàng như lúc nói muốn huỷ hôn ước. Minh Thành Hữu làm sao có thể để cô thỏa ước nguyện.
Phó Nhiễm về đến nhà, không tránh khỏi bị Phạm Nhàn tỏ ra nghi vấn. Cố Diệp Thừa đem chuyện hai người kể cho Phạm Nhàn nghe, bà không khỏi giật mình.
"Hôm nay Diệp Thừa gọi điện tới kể chuyện hai đứa cho mẹ biết”.
Phó Nhiễm gật đầu chuẩn bị lên lầu.
"Tiểu Nhiễm "
Phạm Nhàn kéo tay cô.
"Trước mẹ luôn không đồng ý con cùng Minh Tranh, nhưng trong hai năm qua con cũng không qua lại với hắn. Hiện tại mẹ cũng không tham gia vào, nếu con thật sự thích hắn thì nên bắt đầu tìm hiểu đi.”
"Mẹ nói gì vậy?”
Phạm Nhàn một mình tìm đối tượng kết hôn cho Phó Nhiễm đến bây giờ vẫn chưa chịu để yên.
Phó Nhiễm lên lầu đẩy cửa phòng ra, trong phòng tối đen như mực có cảm giác lạnh lẽo. Cô dựa đứng ở hành lang, sau lưng tràn gập ánh đèn vàng.
Di động trong túi xách đổ chuông phá vỡ sự yên tĩnh, Phó Nhiễm vào phòng bật đèn lên.
Trên màn hình điện thoại là Minh Thành Hữu.
Cô không muốn nghe máy, liền ném di động xuồng đầu giường.
Minh Thành Hữu đem điện thoại đang gọi đi đặt trên lan can, hắn biết Phó Nhiễm sẽ không nghe máy. Hắn châm điếu thuốc, ngon tay thon dài hơi cong, hai bên tay áo xắn tới khuỷu tay. Hắn nhìn căn biệt thự to lớn này, người giúp việc như thường lệ không ở trong nhà chính, ánh đèn chiếu xuống bể bơi màu xanh nhạt phản chiếu lại trên mặt hắn. Đến khi di động truyền đến tiếng tổng đài, hắn mới bấm nút tắt.
Phó Nhiễm tắt chuông điện thoại đi ngủ. Cả đêm ngủ không ngon giấc, đứng lên cảm thấy choáng váng khó chịu.
Câ rửa mặt thay quần áo xong rồi chuẩn bị ra cửa, theo thói quen xem qua di động một chút, truyền đến cảm giác toàn thân chấn động.
Màn hình hiển thị tin nhắn chưa đọc, số điện thoại này cô nhớ rõ, chính là số bí mật lần trước gửi tin nhắn cho cô.
Phó Nhiễm mặc dù đã nghĩ đến nội dung tin nhắn là gì nhưng ngón tay bấm mở vẫn run rẩy.
Cô nhìn thấy hình ảnh trong đó, lập tức nhắn tin trả lời.
“ Anh muốn gì?”
Lần này không giống như trước, cô rất nhanh nhận được hồi đáp.
“ Ba trăm vạn không thiếu một xu”.
“ Gặp ở đâu?”
“ Đừng nghĩ báo cảnh sát nếu như cô muốn thấy hình của mình dán trên hầu hết các phố lớn hẻm nhỏ. Cô cứ việc thử xem một chút, đại tiểu thư Phó gia!!”
Sắc mặt Phó Nhiễm khó coi, tay nắm chặt di động, bị người kia vạch trần thân phận càng khiến cô thấy lúng túng.
Phạm Nhàn đột nhiên gõ cửa, cô vội đem di dộng giấu sau lưng.
“ Ai vậy?”
“ Tiểu Nhiễm, dậy rồi sao? Mẹ sợ con ngủ quên.”
“ A ! Mẹ, con lập tức ra ngay”.
Nghe tiếng bước chân Phạm Nhàn đi xa, lòng Phó Nhiễm như lửa đốt, nghĩ cách trả lời.
Cho tôi thời gian kiếm tiền”.
“Đừng có đùa giỡn với tôi ! Giờ này ngày mai không thấy được tiền, tôi đảm bảo màn hình lớn tại đường dành riêng cho người đi bộ ở quảng trường sẽ phát những bức hình duyên dáng của cô cả ngày…”
Phó Nhiễm tức giận ném di dộng, may mắn chỉ đập lên giường. Cô suy nghĩ một chút, đành lượm điện thoại lên, lúc này mới ra khỏi phòng.
“ Không được gọi tôi là Cấu Kết?”
Minh Thành Hữu không nói gì thêm, chỉ nhìn chằm chằm cô.
Phó Nhiễm ném túi xách lên ghế phụ, đóng cửa xe lại và khởi động xe. Minh Thành Hữu vẫn đứng bất động như trước, cô bấm còi nhưng hắn giả vờ như không nghe thấy. Đuôi xe Phó Nhiễm bị xe Minh Thành Hữu đậu sát nên cô không thể lùi xe được. Phó Nhiễm mở dây an toàn, bấm còi thêm mấy lần.
Minh Thành Hữu đứng thẳng người lên, gió ban đêm làm cho vài sợi tóc đen bay bay ngay trán, hai tay đặt trước ngực mà phần eo trở nên hơi cong. Phó Nhiễm vẫn ngồi ở ghế lái, không nghĩ ra mục đích hắn đứng ở đây lại không nói lời nào.
Sau mười mấy phút giằng co, Phó Nhiễm mở cửa xe bước chân trái ra ngoài.
“ Anh có việc gì sao?”
Minh Thành Hữu đứng dậy, cũng không tránh người ra mà mở cửa xe đối diện ngồi vào ghế phụ.
Phó Nhiễm ngồi lại vào trong xe, giọng nói có chút
“ Có việc gì sao??”
Minh Thành Hữu thuần thục bật lò sưởi, lại mở thêm nhạc, sau khi chờ đợi hắn lại tự đem chính mình đặt vào hoàn cảnh thoải mái.
Sau đó, mới quay đầu nhìn cô.
“ Phó Nhiễm “
Cô và Minh Thành Hữu nhìn nhau.
“ Chuyện Vưu Dữu, cuối cùng em có tin tưởng lúc đấy anh không hề giúp Sâm tử sao??”
Phó Nhiễm mím môi lại, không biết trả lời thế nào.
Tầm mắt Minh Thành Hữu xuyên qua kính chắn gió, ánh đèn đường màu cam bao phủ ánh mắt hắc ám của người đàn ông.
"Tại sao lại tin?"
Cổ họng Phó Nhiễm nhói đau, giống như bị lửa thiêu đốt.
Cô do dự muốn nói ra, quả thật lúc đó cũng không cần thiết phải lừa gạt.
Lúc trước Phó Nhiễm đã quyết tâm làm như vậy, nếu biết được sự thật nhất định sẽ chịu đả kích.
“ Là Vưu Dữu nói cho tôi biết”.
Minh Thành Hữu gật đầu, lúc này cả hai đều trầm mặc không nói gì. Hắn phá vỡ im lặng một lần nữa.
“ Nếu Vưu Dữu nói cho em biết sự thật sớm hơn, chắc mọi chuyện về sau sẽ không như thế
Phó Nhiễm yên lặng.
“ Sâm tử gây chuyện, là anh xử lí không tốt, nhưng cả hai bên đều không có chứng cứ. Chỉ trông chờ hai đứa nói thật nhưng ai cũng không tin tưởng. Phó Nhiễm! Hai năm trước Sâm tử bị đưa ra nước ngoài cũng coi như vì chuyện Vưu Dữu mà phải trả giá “.
Cô cùng hắn bốn mắt nhìn nhau.
“Rốt cuộc anh nói vậy là có ý gì?? Lý gia đem chuyện này gây ồn ào như vậy, cùng lắm là tôi cũng ăn miếng trả miếng. Anh cũng không cần tìm tới cửa để chất vấn tôi?”
Minh Thành Hữu nghe vậy, khóe miệng vẽ lên ý cười hài hước. Hắn bình tĩnh nhìn vào mắt Phó Nhiễm.
“ Vậy anh hỏi em, bỏ qua chuyện Vưu Dữu cùng Sâm tử đi, lúc trước còn lý do nào mà em rời khỏi anh? “
“ Anh??”
Giọng nói Phó Nhiễm trầm đục.
“ Em một mực chắc chắn chuyện Sâm tử là anh đứng sau thu xếp, kỳ thật anh có gì là chưa làm qua. Phó Nhiễm, em quá sai lầm rồi sau vẫn không nói một tiếng xin lỗi sao??”
Phó Nhiễm quá hiểu lời nói của Minh Thành Hữu. Chỉ nói hai ba câu có thể đưa cô vào việc này.
“ Chuyện này không chỉ Vưu gia và Lý gia, tôi cùng anh cả hai cũng đều có trách nhiệm.”
Minh Thành Hữu không nói rõ ý kiến, cũng gật đầu.
Phó Nhiễm cảm thấy lò sưởi đã bật quá cao, mà hắn cũng không có ý xuống xe. Hai tay cô đặt
“ Tôi muốn về nhà!”
Minh Thành Hữu cầm lấy dây an toàn, hắn rất nhanh mở khóa dây. Thừa dịp Phó Nhiễm đang giật mình, nửa người trên nhanh chóng chồm qua, chống tay trái lên lưng ghế dựa, đôi môi lạnh lẽo cơ hồ sượt qua gò má Phó Nhiễm. Hắn đột nhiên bao vây cô trong không gian chật chội, hô hấp trở nên nóng bỏng.
Phó Nhiễm không nghĩ ra thái độ người đàn ông này trước sau lại khác nhau như vậy. Cô tìm tới cửa, hắn ngay cả liếc nhìn cũng lười biếng. Đối với cô không là lạnh nhạt thì là nhục nhã, sau lưng cô là cửa kính xe lạnh như băng, Minh Thành Hữu vòng tay qua người, ra sức ôm cô vào trong lòng.
Xông vào mũi là mùi thuốc lá vừa quen thuộc vừa xa lạ. Xen vào đó là mùi nước hoa thuộc về Minh Thành Hữu.
Hắn cúi đầu hôn lên môi Phó Nhiễm, cô kinh ngạc đến mức há miệng.
Minh Thành Hữu hôn đi hôn lại cánh môi cô, hắn vừa như đang cố gắng nhẫn nhịn vừa như không kìm được cảm xúc, va đập làm cô cảm thấy đau, hai tay ra sức đẩy hắn ra, Minh Thành Hữu đơn giản đem hai tay cô đặt sau lưng mình.
Nụ hôn của hắn dần trở nên lưu luyến, hô hấp Phó Nhiễm gấp gáp, bộ ngực bị hắn đè nén gắt gao. Ánh mắt Minh Thành Hữu trở nên ham muốn, hắn lợi dụng ưu thế cao lớn của mình, cúi xuống nhìn cô chằm chằm.
Ánh mắt hắn lạnh lùng nhưng lại không có đến một chút say mê.
Nhiệt độ bên trong xe trở nên nóng rực, Minh Thành Hữu buông cánh tay giữ cô ra. Đôi môi Phó Nhiễm vì hôn mà sưng đỏ, ngón tay hắn khẽ vuốt ve vài cái.
Phó Nhiễm hồi hộp nhắm mắt lại.
Minh Thành Hữu nở nụ cười lạnh, không cho cô cơ hội chống đối. Hắn mở cửa xe bước ra ngoài, trước khi đi còn giúp cô đóng cửa lại.
P truyền đến âm thanh động cơ, Phó Nhiễm lúc này mới mở mắt.
Chiếc xe màu đen như u linh mau chóng lướt qua chiếc Audi màu đỏ, Phó Nhiễm lấy tay xoa xoa đôi môi mình.
Cô không kịp giữ lại mùi hương, giống như hai năm trước đã không thấy bóng dáng Minh Thành Hữu đâu nữa.
Phó Nhiễm tắt lò sưởi, mở cửa kính xe làm cho gió lạnh thổi vào mặt mình lúc này vô cùng lo lắng bất an.
Đột nhiên chuông điện thoại reo lên, khi có ánh sáng nhấp nháy Phó Nhiễm mới cầm máy lên.
Trên màn hình di động hiển thị tên Cố Diệp Thừa.
Nếu hắn không gọi điện thoại đến, Phó Nhiễm liền quên mất cô và hắn đang tìm hiểu nhau.
“ Alo?”
“ Phó Nhiễm, em đang ở đâu?”
“ Đang ở bên ngoài bàn bạc công việc”.
Phó Nhiễm đem mái tóc bị Minh Thành Hữu làm rối vuốt vuốt ra sau đầu.
“ Có việc gì sao?”
“Vừa rồi tôi gọi mấy lần em đều không nghe máy, đến nhà cũng không có ở nhà. Ngày mai chúng ta có hẹn ăn cơm trưa tôi sợ em quên mất”.
“ A !!”
Phó Nhiễm không thích hắn, cũng đang tìm cơ hội muốn nói rõ ràng với Cố Diệp Thừa.
“ Được rồi. Trưa mai gặp !!”
Phó Nhiễm tắt điện thoại, hai tay đặt lên tay lái.
Trở về nhà cũng không trễ lắm, Phạm Nhàn đang xem tivi ở phòng khách, trên bàn bày ra vài hộp quà.
“ Tiểu Nhiễm, Cố Diệp Thừa quả là đứa nhỏ không tồi, con mau nắm lấy cơ hội.”
Phó Nhiễm trả lời Phạm Nhàn mấy câu không rõ ràng.
“ Mẹ, con biết chuyện của mình mà”.
“ Chỉ sợ con suy nghĩ không thông suốt, công ty của Cố gia chỉ mới ở giai đoạn khởi nghiệp, nhưng đứa nhỏ này mẹ thấy rất có tham vọng. Chờ hai đứa kết hôn, cha con sẽ đáp ứng giúp nó một tay.”
Phó Nhiễm không hiểu sao trong lòng cảm thấy buồn, xem ra mối quan hệ của bọn họ như loại quan hệ đặt lợi ích lên trên hết mà thôi.
Cô đáp ứng cùng Cố Diệp Thừa tìm hiểu, thứ nhất là vì Phạm Nhàn, thứ hai là cô còn nhớ lần đầu gặp hắn ăn chơi trác táng với khi gặp sau này như không cùng một người.
Hơn nữa hắn và Phó Tụng Đình chỉ gặp qua vài lần, đã đem những khát vọng trong lòng nói với cha. Nên không thể nói hắn là một người đơn giản.
Phạm Nhàn vẫn tiếp tục nói, Phó Nhiễm không khỏi thấy phiền chán.
" Mẹ... "
“Con có muốn hôm nào sắp xếp để hai bên gia đình gặp nhau một lần không?”
" Không cần! Con không muốn bắt đầu
" Cái gì?"
Phạm Nhàn giật mình.
"Không phải nói chuyện rất hợp sao? Cố Diệp Thừa đối xử với con rất tốt, cũng coi như có thể tiến tới.”
" Con không có cảm giác với hắn.."
" Tiểu Nhiễm"
Phạm Nhàn đi qua ngồi bên cạnh Phó Nhiễm.
" Hôn nhân không phải dựa vào việc duy trì tình cảm. Ta thật đồng ý với ý kiến sau lâu ngày chung sống sẽ nảy sinh tình cảm với nhau.”
“ Mẹ trước kia là con đáp ứng người cùng hắn xem mặt, nhưng tình cảm không thể miễn cưỡng được.”
Phạm Nhàn còn muốn nói tiếp nhưng Phó Nhiễm bảo mình thấy không khỏe xin phép lên lầu.
Tại thư phòng Lý gia, Lý Tắc Cần nói chuyện trực tuyến từ nước ngoài với Lý Sâm, chuyện Vưu Dữu vỡ lở ra không thể gạt được hắn. Lý Sâm nghe nói hậu quả của cha và bác gây ra không khỏi tức giận, đập vỡ chiếc điện thoại di dộng đang đặt bên cạnh.
“Chuyện của con không cần hai người quan tâm, trí nhớ con không kém đến mức quên chuyện hai năm trước. Nhưng con nhắc lại lần nữa là con sẽ tự mình giải quyết, ai cho hai người làm trò như vậy chứ?”
"Sâm tử!! "
Sắc mặt Lý Tắc Cần lo lắng, hoàn toàn không nghĩ tới thời gian hai năm có thể làm cho tính tình con người thay đổi như vậy.
"Bác của con không muốn để cho Vưu gia mắng con oan uổng như vậy
"Tóm lại…’’
Mái tóc được nhuộm màu nâu nhạt của Lý Sâm tiến sát vào màn hình, đường nét khuôn mặt tuyệt đẹp, có mấy phần giống phong thái của Minh Thành Hữu.
"Trước khi con về nước, con nhắc lại lần cuối cùng, về sau đừng để con nghe bất cứ điều gì liên quan đến chuyện này!!”
Không đợi Lý Tắc Cần mở miệng, bên kia đã gập máy tính, không cho ông có cơ hội trả lời.
Lý Tắc Cần nổi giận, cầm ly lên nhưng không có chỗ phát tiết, chỉ đành uống ngụm nước trà trong ly.
Cửa phòng làm việc của tổng giám đốc Hào Khôn bị ra sức mở ra, La Văn Anh đi thẳng vào.
"Anh có ý gì? Tại sao lại dừng dự án của tôi?”
Minh Tranh ngồi ở ghế da phê duyệt văn kiện, hắn không ngẩng đầu tay chỉ lên bàn làm việc.
"Mới vừa pha cà phê, uống một chút hạ hỏa đi”.
La Văn Anh đi lên trước, một tay ngăn lại không cho hắn ký tên.
“ Nói cho rõ ràng!!”
Minh Tranh đem văn kiện đặt lại bàn làm việc.
"Rất đơn giản, dự án này là do em phụ trách. Hiện tại, tin mật bị lộ làm cho MR thừa cơ tham gia, nội gián khẳng định ở trong nhóm em”.
“ Tôi có thể điều tra.”
"Eve, đừng ngây thơ, nhất thời muốn điều tra rất dễ nhưng sẽ làm rối loạn. Tôi muốn giữ lại em, đương nhiên người chịu tội thay. Em chọn hay tôi chọn? Chọn người luôn bên cạnh em là Tiểu Chu đi, rất có sức thuyết phục”.
"Không được !!”
La Văn Anh không chút nghĩ ngợi cự tuyệt.
"Tiểu Chu là do tôi tiến cử, tôi luôn tin tưởng cô ấy.”
"Tốt lắm”.
Minh Tranh ngẩng đầu nhìn cô chằm chằm.
"Chính em chọn đi, chọn người bên cạnh em cho là vô dụng. Cho họ một khoản tiền bồi thường, chúng ta cũng có câu trả lời thỏa đáng.”
"Chẳng lẽ anh chỉ vì câu trả lời thỏa đáng sẽ phá hủy tiền đồ của một người vô tội?”
Giọng nói La Văn Anh có chút kích động.
“ Nếu vạn bất đắc dĩ một ngày nào đó, có phải anh cũng sẽ hy sinh tôi?”
"Eve. "
Minh Tranh nhíu chặt mày, cây viết trong tay hắn nặng nề gõ lên mặt bàn.
"Nên nhớ Hào Khôn không phải là nơi làm từ thiện”.
La Văn Anh hai tay chống vào góc bàn, trong người cảm thấy tức giận không khỏi sượng mặt.
"Được. Thật xin lỗi!!”
“ Có thể em nghĩ là tôi tàn nhẫn. Nhưng đây nhất định tôi phải ép em quyết định, hy sinh một người thay vì hy sinh chính mình.”
Minh Tranh cầm bút lên ký tên
“ Ý đồ của MR rất đơn giản, là muốn em.”
La Văn Anh có thể đoán được.
“ Quả thật bọn họ đã nói qua với tôi”.
“ Không đạt được cho nên muốn hủy hoại em. Nhưng nếu tôi thật sự đuổi việc em, sẽ không có công ty nào dám dùng đến em.”
La Văn Anh nghĩ lúc người vô tội bị hắn đuổi việc, xã hội này làm cho con người không thể không cúi đầu. Ra khỏi phòng làm việc của hắn, vấn đề khó giải quyết đang chờ đợi cô.
Minh Tranh sẽ không ngốc đến nỗi đi gây chuyện đắc tội với người khác.
Phó Nhiễm theo đúng hẹn đi tới nhà hàng, Cố Diệp Thừa đã gọi món, chăm sóc cô chu đáo, gắp đầy ắp thức ăn vào chén cho cô. Phó Nhiễm tư tưởng không tập trung, không biết nên mở miệng thế nào.
“ Nếm thử món tôm đi.”
Phó Nhiễm dùng đôi đũa khều khều vài cái, thật sự không muốn ăn.
"Cố Diệp Thừa, có chuyện tôi cần nói rõ ràng với anh.”
“ Chuyện gì vậy?”
"Chúng ta đừng nên tiếp tục nữa!”
Cố Diệp Thừa có chút kinh ngạc.
"Tại sao?"
Rất đơn giản, Phó Nhiễm
" Không có cảm giác !”
“ Nói chuyện rất thẳng thắn.”
Cố Diệp Thừa không tỏ ra vẻ tức giận.
“ Chưa biết chừng sau này sẽ nảy sinh tình cảm.”
"Nếu là thật, anh có thể đợi đến ngày nảy sinh tình cảm sao?”
Nói xong thấy có người đến kéo ghế ngồi, Phó Nhiễm nhìn đối diện qua thấy Minh Tranh.
Không khỏi thấy đau đầu, thật sự là thế nào có người đến góp vui.
Cố Diệp Thừa khá lịch sự, cùng Minh Tranh trò chuyện mấy câu.
"Tiểu Nhiễm, cô suy nghĩ rõ ràng rồi chứ?”
"Diệp Thừa, thật xin lỗi."
Chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng.
Nếu Phó Nhiễm đã dứt khoát không muốn, Cố Diệp Thừa cũng không thể miễn cưỡng, rời đi rất có tác phong đàn ông.
Minh Tranh cầm lấy một chiếc đũa gõ lên đầu Phó Nhiễm.
“ Đọc nhiều tiểu thuyết ngôn tình rồi! Dù gì cũng có anh là nam chính ở đây, lúc nào lại có thêm nam phụ, nam thứ hả?”
"Ca ca" .
Phó Nhiễm đẩy tay hắn ra.
“ Anh nói thật cho tôi. Mấy lần trước tôi xem mắt cũng là do anh đến phá hỏng, đúng không?”
"Có tâm tư như vậy không bằng cân nhắc anh?”
"Nói cách khác là anh thừa nhận?”
Phó Nhiễm gắp rau vào chén.
"Anh cũng thật nhàm chán!”.
Cũng đúng, mỗi lần xem mắt cô đều thất bại, vả lại lúc thất bại thảm hại nhất thì Minh Tranh lại xuất hiện.
"Anh không đành lòng nhìn em tuyệt vọng”.
Trước đó vẫn đang nói đùa, Phó Nhiễm thấy Minh Tranh nhận điện thoại, nụ cười bỗng chốc biến mất, thay vào đó là ánh mắt u ám.
“ Nói lại lần nữa”.
Động tác nhai miệng của cô trở nên chậm chạp.
Sắc mặt Minh Tranh xanh mét, tay cầm điện thoại nổi cả gân xanh.
“ Chờ ở đó. Tôi lập tức tới ngay.”
"Xảy ra chuyện gì?"
Phó Nhiễm vội vàng hỏi.
Minh Tranh đứng dậy cũng không trả lời liền sải bước ra ngoài, Phó Nhiễm cầm túi xách vội vàng đi theo, chỉ sợ hắn có chuyện. Cô ngồi vào ghế phụ, dọc đường đi hắn đều không nói chuyện, tay nắm thành quyền chống cằm dưới, thỉnh thoảng lái xe chạy thật nhanh.
Xe chậm rãi chạy vào khu nghĩa địa, lại chạy nhanh như điên. Phó Nhiễm mới nhận ra đây là nơi chôn cất Minh Vân Phong.
Chưa thấy người đâu, xa xa đã nghe được âm thanh.
Xe quẹo cua tới đường mòn trong rừng, Phó Nhiễm thấy Triệu Lan cùng tài xế xe Bentley màu sâm banh đứng ở đó. Thần sắc Triệu Lan hốt hoảng hướng về phía cửa xe.
“ Van xin bà đừng như vậy. Để tôi gặp ông ấy một chút.”
Minh Tranh phóng xe tới, đột nhiên bánh xe lướt qua đường răng cưa bằng đá. Hắn thắng gấp, đẩy cửa xe sải bước đi trước, cô đi theo Minh Tranh tới bên cạnh xe Bentley.
"Mẹ, có chuyện gì?”
“ Minh Tranh, tro cốt của cha con…. Ta không thấy được ông ấy, con hãy xin bà ấy đừng đem tro cốt đi!”
Cửa kính xe tối màu chậm rãi mở, lộ ra khuôn mặt được trang điểm sắc xảo của Lý Vận Linh. Bà lấy kính mắt ra, tầm mắt nhìn mấy người đang băn khoăn.
“ Triệu Lan, Vân Phong là chồng của tôi. Tôi muốn đưa ông ấy đi đâu không cần phải hỏi bà.”
Phó Nhiễm đứng bên cạnh Minh Tranh, thấy Lý Vận Linh vỗ vỗ bên cạnh. Cô cúi đầu xuống mới thấy hũ tro cốt màu đen. Triệu Lan vừa khóc vừa khom lưng muốn giành lấy, Lý Vận Linh tiện tay thả hũ tro vào hộp đưa qua bên kia.
“ Tôi sẽ đưa ông ấy đến một chỗ an tĩnh, khi còn sống bị người khác quấy rầy, sau khi chết…. Bà đừng mong gặp được ông ấy một lần!!”
"Bà….”
Hai tay Triệu Lan nắm chặt cửa sổ xe.
“ Bà vì sao muốn đưa ông ấy đi?? Nơi này là khi còn sống ông ấy đã chọn, bà không có tư cách!”
“ Tôi không có tư cách, bà có sao?”
Lý Vận Linh không giận mà cười, bà hỏi đùa ngược lại.
“Tôi dựa vào bằng chứng tôi là vợ ông ấy, vậy là đủ rồi !”
Phó Nhiễm thấy toàn thân bất giác tràn đầy một loại bi thương.
Trước khi chết, Minh Vân Phong thừa nhận yêu Triệu Lan thì sao?? Ông ấy không cho Triệu Lan một danh phận, ở đời Triệu Lan còn bị người đời phỉ nhổ là người thứ ba. Bất luận yêu nhau hay không, sau khi Minh Vân Phong qua đời, Lý Vận Linh có thể lợi dụng thân phận của mình để đoạt quyền lợi.
"Bà có nghĩ tới ngươi làm như vậy sẽ khiến Vân Phong chết không nhắm mắt??”
“ Vân Phong là tên để bà gọi ông ấy sao??
Giọng điệu chua ngoa của Lý Vận Linh.
“ Ta đây vì muốn tốt cho ông ấy, đã chọn một mảnh đất làm nơi chôn cất riêng. Chờ trăm năm sau, tôi cũng chôn cất chung chỗ với ông ấy.”
Minh Tranh thấy Triệu Lan như khóc hết nước mắt, hướng tới cửa sổ xe đánh một cước.
“ Lý Vận Linh ! Bà đừng quá đáng !!”
“ Dựa vào cậu sao??”
Lý Vận Linh nghiến răng nghiến lợi.
“ Nói dễ nghe một chút chỉ là con riêng, nói khó nghe là tạp chủng!!
Phó Nhiễm vội ôm cánh tay của Minh Tranh.
“ Ca ca, bình tĩnh đi. Anh không thể ra tay với bà ấy được”.
Lý Vận Linh lạnh lùng nhìn Phó Nhiễm.
“ Nó muốn động tay động chân đối với ta sao??”
Phó Nhiễm tự đè nén tức giận trong lòng.
“ Xin bà nhớ rõ, trong di chúc khi Minh tướng quân chết, ông ấy hi vọng bà đối đãi Minh Tranh thật tốt.”
“ Ông ấy chẳng lẽ cũng hi vọng Minh Tranh đuổi tận giết tuyệt Thành Hữu sao?? Phó Nhiễm, 5 % cổ phần Hào Khôn trong tay Thành Hữu như thế nào lại đến tay hắn. Cô rõ nhất !! “
Phó Nhiễm á khẩu không trả lời được, Lý Vận Linh nói đúng, Minh Vân Phong chỉ để lại di chúc suy tính chu toàn, lại hoàn toàn bỏ đi danh phận con riêng trên lưng Minh Tranh hai mươi mấy năm qua. Thù hận trong lòng nhất thời khó có thể chấp nhận.
"Chú Vương, lái xe, hôm nay là ngày tốt, còn phải đi chọn giờ hạ táng cho Vân Phong!”
"Dạ, phu nhân."
Chú Vương khởi động động cơ, Triệu Lan sợ hãi nhào tới hai tay gắt gao cầm cửa sổ xe.
“ Đừng như vậy ! Tôi chưa bao giờ hy vọng điều gì xa vời, chỉ cần mỗi ngày cho tôi được gặp ông ấy là tốt rồi. Xin bà chôn cất ông ấy lại chỗ cũ, những thứ khác tôi đều không cần…”
Lý Vận Linh ý bảo chú Vương lái xe đi, cửa sổ từ từ đi lên gần kẹp vào tay Triệu Lan, Minh Tranh nhanh tay kéo bà
“ Mẹ !!”
“ Trả lại cho tôi! Lý Vận Linh --- ----“
Xe Bentley nhanh chóng rời đi.
Phó Nhiễm đứng tại chỗ, ánh mặt trời nắng ấm, ở nơi này vẫn lạnh lẽo như cũ làm cho lòng người cũng lạnh lẽo.
Minh Vân Phong sau khi chết lần nữa không được nghỉ ngơi, không thể không nói bi ai. Phó Nhiễm nhẹ quay đầu nhìn Minh Tranh ôm lấy Triệu Lan đang kêu gào, thấy không khuyên được, tính tình trở nên tức giận.
“ Ông ấy có gì tốt mà khóc?? Nếu ông ấy thực sự yêu thương mẹ, sẽ cho người một danh phận. Như vậy là tốt nhất, con chưa bao giờ thật lòng coi ông ấy là người thân của mình!”
“ Con…“
Triệu Lan nghe vậy, sắc mặt giận đến trắng bệch. Bà hung hăng tát Minh Tranh.
“ Đứa con xấu xa !”
Phó Nhiễm không nghĩ Triệu Lan sẽ đánh, cô thấy trên mặt Minh Tranh năm dấu tay rõ ràng, trong nháy mắt sưng đỏ. Có thể thấy Triệu Lan dùng toàn bộ sức lực.
Minh Tranh sắp xếp tài xế đưa Triệu Lan về. Phó Nhiễm ngồi trong xe thấy hắn ra khỏi biệt thự, sắc mặt khó đoán, một bên mặt còn sưng.
Hắn ngồi lên xe, cũng không nhìn tới Phó Nhiễm.
“ Anh đưa em về.”
“ Tâm tình bác gái
“ Ừ.”
Minh Tranh lái xe được một nửa đương thì dừng ở ven đường, Phó Nhiễm cùng hắn xuống xe ngồi ở ghế dài bên trong công viên, chính mắt nhìn thấy nước mắt hắn chảy xuống. Cô cũng không biết làm sao an ủi, Phó Nhiễm lấy khăn ướt hướng tới mặt Minh Tranh.
“ Anh không phải muốn khóc sao? Rất uất ức phải không??”
Minh Tranh liếc cô một cái, mặc cho cô chế nhạo.
Phó Nhiễm lấy khăn ướt vỗ vỗ mặt hắn.
“ Tự cầm đi.”
Minh Tranh chỉ quay mặt đi.
“ Đây là lần đầu tiên mẹ tát anh “.
“ Nhìn ra được lời nói kia của anh làm bà rất đau lòng”.
“ Chẳng lẽ anh nói không đúng???”
Minh Tranh nhíu mày.
“ Tôi biết nhưng anh không thể nói theo cách khác sao?? Danh phận có thể là khúc mắc cả đời bà !!”
Phó Nhiễm dùng sức bấu mặt hắn.
“ Ai u!”
Minh Tranh đau, hắn nắm chặt tay Phó Nhiễm.
“ Anh không biết rốt cuộc vì cái gì mà bà lại kiên trì như vậy. Ông ấy khi sống nhiều thời gian sống chung Lý Vận Linh, sau khi chết lại rơi vào cảnh xa rời. Ngoài tiếng xấu ra thì mẹ anh còn được gì chứ?”
“ Có thể là chúng ta không hiểu. Chắc đây mới là yêu !”.
Minh Tranh không khỏi cười lạnh, hắn lắc đầu, cầm tay Phó Nhiễm đặt lên đầu gối mình. Cô cảm thấy tay Minh Tranh rất lạnh, hai người ngồi một lúc sau đó mới rời đi.
Minh Tranh vẫn cầm tay cô, Phó Nhiễm giật tay lại không được.
“ Nắm tay chút thôi, hôm nay em phải an ủi anh.”
“ Được rồi. Tối nay mời anh ăn cơm, vừa rồi nhìn anh bị đánh…”
Phó Nhiễm ngẩng đầu cười nói, vừa mới đi vài bước đột nhiên dừng bước. Minh Tranh dắt tay cô quay đầu lại.
“ Sao vậy?”
Sau xe Minh Tranh có một chiếc xe thể thao màu đen chẳng biết đỗ khi nào.
Phó Nhiễm không biết Minh Thành Hữu tới đây từ lúc nào.
Hắn mở cửa sổ xe xuống, cùi chỏ gác lên. Đôi mắt lạnh lùng nhìn bọn họ.
Minh Tranh cũng chú ý điều khác thường, hắn nắm tay Phó Nhiễm bước nhanh về phía trước.
Minh Thành Hữu lấy kính mắt xuống.
“ Phó Nhiễm”.
Cho tới giờ hắn đều gọi cả tên họ của cô như vậy, hoặc gọi cô là cấu kết, cứ phải không giống những người khác.
Minh Tranh đi qua xe Minh Thành Hữu.
“ Hôm nay không phải Minh Vân Phong hạ táng lần nữa sao? Sao cậu không ở lại đó tham gia?”
Minh Thành Hữu cười cười, ánh mắt ẩn nhẫn không tỏ ra tức giận.
Mặc dù đối với Minh Vân Phong có oán hận, nhưng dù sao tình cảm ngày xưa vẫn còn.
“ Ông ấy được chôn cất trong khuôn viên nghĩa trang của gia đình, tôi muốn gặp lúc nào cũng được”.
Minh Tranh kéo Phó Nhiễm rời đi.
“ Phó Nhiễm!!”
Minh Thành Hữu gọi cô lại.
“ Tôi có việc muốn nói với em”.
Minh Tranh kéo Phó Nhiễm lên xe mình.
Sau khi phát động động cơ rồi lái xe đi thật xa, gương mặt căng thẳng của Minh Tranh bây giờ mới tan đi.
“ Hắn tìm em có việc gì?”
“ Không biết!!”
"Tiểu Nhiễm, nước cũng không chảy ngược trở lại. "
Phó Nhiễm không yên lòng đáp một câu.
"Anh coi tôi là dòng sông
Cô nhớ Minh Thành Hữu nói có chuyện muốn nói, nhưng liên tiếp mấy ngày cũng không thấy Minh Thành Hữu đâu, Phó Nhiễm cho rằng hắn đùa giỡn.
Phòng làm việc không bận rộn nhưng cô vẫn để ý đến, dù sao so với ở nhà thì cũng không buồn bực như vậy. Nhiều học viên cùng cô giáo hướng dẫn liên tục rời đi.
Phó Nhiễm ngồi ở phòng làm việc sắp xếp tư liệu, tập trung làm việc trước máy tính, không để ý là đã qua 8h tối.
Phó Nhiễm tắt máy tính, lúc này mới tắt đèn ra về.
Phòng nhảy ngăn cách bên ngoài bằng gương, ban ngày nhìn căn phòng mênh mông ngập tràn ánh sáng, nhưng đến tối Phó Nhiễm thử dậm chân liền nhìn thấy bóng mình phản chiếu lên tường. Cô sải bước nhanh, trên sàn gỗ phát ra âm thanh nghe rất đáng sợ.
Bầu không khí này làm cô không dám đi thang máy, dù sao cũng không cao nên Phó Nhiễm lựa chọn lối thang bộ.
Đèn đường rực rỡ, xuyên qua cửa kính nhìn thấy màn đêm bên ngoài. Tự nhiên Phó Nhiễm nghĩ lại lúc ở khu nghĩa trang, Lý Vận Linh cầm hũ tro cốt của Minh tướng quân có thể cười ra tiếng.
Càng nghĩ càng sợ, cô lập tức chạy nhanh xuống.
Đến tầng trệt cô kéo cửa chạy ra, vô tình đụng phải người khác, sợ hãi thiếu chút nữa kêu ra tiếng. Cô ra sức cố gắng đẩy đối phương ra.
" Ai u…"
Nghe được tiếng kêu rên hết sức nghiêm trọng.
Phó Nhiễm thấy mình đẩy ngã đối phương, đầu tiên thấy đôi chân thon dài, chưa kịp dời mắt nhìn mặt đã bị đối phương ra sức kéo vào lòng.
Phó Nhiễm sợ hãi, nghĩ mình đã đụng phải tên lưu manh
" Buông ra!!"
Xin cứu mạng không bằng tự cứu mình. Phó Nhiễm há miệng cắn, người này không mặc quần áo dày. Sau lớp áo sơ mi mỏng là da thịt, cô vẫn không dừng lại.
" Còn nói mình cầm tinh con thỏ? Anh thấy em cầm tinh hổ thì đúng hơn!!"
Phó Nhiễm nghe được giọng nói quen thuộc, buông ra không cắn nữa. Cô lùi về sau hai bước, ngẩng đầu nhìn rõ gương mặt này, là Minh Thành Hữu.
Cô quẹt miệng, động tác có vẻ ngại ngùng.
" Sao lại là anh?"
" Vậy em hy vọng là ai?
Minh Thành Hữu đỡ ngực, một tay kia chống đầu gối, phần lưng cong lên, lại cúi đầu nhìn xuống ngực, sau đó mới liếc nhìn Phó Nhiễm.
" Thật biết chọn chỗ cắn? Chỗ này của đàn ông rất nhạy cảm!!"
Phó Nhiễm muốn rời đi.
Hắn vội vàng cầm cổ tay cô, kéo lại bên người.
" Muốn hỏi em chuyện này!"
" Chuyện gì?"
" Có phải anh đã quá nhún nhường với em hay không? Tự mình làm sai, cắn ngực anh, sau đó lại không nhận lỗi sao?"
Lưng Phó Nhiễm dán chặt lên tường, gió đêm lạnh lẽo xuyên qua quần áo.
" Anh đứng ở cửa cầu thang làm gì?"
" Muốn tìm em! Thang máy bị hư”.
Phó Nhiễm ngẩng đầu quả thấy không xa có bảng thông báo thang máy hỏng.
Cô kéo tay mình ra khỏi Minh Thành Hữu.
" Tìm tôi có việc gì?"
" Đã ăn tối chưa?"
Phó Nhiễm không đáp lại, đi thẳng về phía trước.
Minh Thành Hữu chạy theo sau nói thêm nữa, cô nghe tiếng bước chân ngày càng gần mới quay đầu lại, tay liền bị Minh Thành Hữu phía sau nắm lấy lần nữa, ngón tay hắn đan vào khe hở ngón tay cô, nắm thật chặt trong lòng bàn tay. Không cho cô giãy giụa cũng không cho cô từ chối.
Phó Nhiễm dừng bước.
" Tôi còn nhớ anh đã nói..."
Minh Thành Hữu lộ vẻ kinh ngạc.
" Anh đã nói gì?"
" Tôi không biết cô lấy cớ gì luôn xuất hiện trước mặt tôi!"
Phó Nhiễm hất tay hắn ra, Minh Thành Hữu dùng sức nắm chặt, lại giơ hai bàn tay ra trước mặt cô.
" Anh đối với em rất tức giận! Vẫn không cho anh mượn cơ hội trút hết giận sao??"
" Minh Thành Hữu, anh có cuộc sống của anh, tôi có cuộc sống của tôi. Nếu không có chuyện liên quan xảy ra, tôi cũng không tìm anh.."
" Cho nên…?
Minh Thành Hữu càng nắm tay cô chặt hơn.
" Cho nên giờ muốn phủi sạch quan hệ??"
" Giữa chúng ta không có quan hệ gì hết!!"
Phó Nhiễm bị hắn kéo về phía trước, dùng sức nhét vào ghế lái phụ, cô nhìn bàn tay hiện lên năm dấu tay hắn nắm. Thừa lúc Minh Thành Hữu khởi động xe, cô vội vàng thắt dây an toàn.
Quả nhiên, chiếc xe phóng như vũ bão, so với mũi tên còn nhanh hơn.
Phó Nhiễm có một cảm giác, trái tim cũng nghẹn ngào như cổ họng. Minh Thành Hữu chạy tới trước quán cơm, kéo cô xuống xe. Bên trong, nhân viên phục vụ bận rộn dọn thức ăn lên bàn cho khách. Cho đến khi cửa đóng lại, Phó Nhiễm vẫn không mở miệng.
" Không muốn nói?"
" Có thể nói gì đây?"
Phó Nhiễm kéo ghế ngồi xuống.
" Đêm đó tôi nằm viện, người đem quả bóng bay tới là anh phải không?"
" Đúng!"
Minh Thành Hữu thừa nhận.
“ Không phải em thích như vậy sao??”
Phó Nhiễm nói sang chuyện khác...
" Hình của tôi....."
" Hình gì??"
" Anh đừng. Trong lòng anh biết rõ!"
" Thật sự không liên quan đến anh. Di động bị mất, không hiểu sao hình lại đến tay người khác..."
" Anh nói người khác?? Vì sao lại cố tình gửi cho tôi ?"
" Lúc đó trong tin nhắn đã viết tên em. Hơn nữa bàn phím số 1 là số di động của em..."
Phó Nhiễm không biết phản ứng ra sao, toàn thân thấy rất khó chịu, giống như bị lột sạch quần áo đứng trước mặt mọi người. Cô đập bàn.
" Anh nên làm sao bây giờ? Lúc đó, tôi đã nói anh xoá đi!!"
Minh Thành Hữu thấy cô tức giận.
" Không sao đâu!! Cùng lắm là muốn sách nhiễu em một khoản tiền...."
Phó Nhiễm buồn bực nôn nóng, Minh Thành Hữu đi tới ôm lấy cô.
" Anh nhớ rõ tấm hình kia, ngoài trừ bộ ngực nhìn rõ nhất thì khuôn mặt không rõ ràng lắm."
Cô nghe vậy, sắc mặt không chút thay đổi nhìn hắn, xách túi muốn rời đi.
Minh Thành Hữu vội nắm lấy hông kéo cô ngồi lại lên đùi hắn.
" Chúng ta bắt đầu lại lần nữa được không??"
" Anh…"
" Chuyện Vưu Dữu hãy để cho nó qua đi. Ngay cả Sâm tử cũng là không đúng, nhưng anh không muốn bị kéo vào."
Phó Nhiễm cúi đầu nhìn vào mắt hắn, ngoài trừ sự lạnh lùng trong đó cô không thể nhìn tới đ
" Anh tin là chuyện di chúc tôi không giúp Minh Tranh?"
Minh Thành Hữu hơi mở mắt ra, ánh mắt trở nên âm u. Sau đó thu hồi tầm mắt, như chưa có gì xảy ra.
" Anh tin tưởng!"
Phó Nhiễm cùng Minh Thành Hữu ra khỏi quán ăn, trên đường trở về nhà cô ít khi mở miệng. Trong lòng có cảm giác rất kỳ quái không nói lên được, chỉ cảm thấy nó rất mãnh liệt. Nên khi Minh Thành Hữu đến gần, không những cô không có cảm giác thân mật như lúc trước, ngược lại toàn thân cảm giác bài xích rất kịch liệt. Đây là khả năng đã được hình thành từ nhỏ. Khi có nguy hiểm đến gần, cô đều rất cảnh giác hơn bất cứ lúc nào.
Quan trọng nhất là, mặc dù trước kia Minh Thành Hữu âm trầm nhưng trong ánh mắt không cất giấu nhiều, hắn sống tuỳ ý thẳng thắn mà cũng không giả tạo nhiều.
Phó Nhiễm đứng ở cửa chính, thấy Minh Thành Hữu lái xe rời đi.
Hắn bây giờ, từng ánh mắt, mỗi động tác nhấc tay độngchân hay thậm chí giọng nói khi nói chuyện, tất cả đều thay đổi.
Mặc dù trong lời nói vẫn có tác phong lưu manh không chân chính như Minh Thành Hữu lúc trước, nhưng ngược lại lại có cảm giác xa lạ khó có thể tới gần.
Phó Nhiễm lắc đầu, hay cô quá đa nghi. Trong hai năm liệu có thể thay đổi được bao nhiêu?
Minh Thành Hữu lái xe rất nhanh trên đường. Phó Nhiễm nói không muốn bắt đầu lại, hắn cũng tra ra hai năm qua quan hệ của Phó Nhiễm cùng Minh Tranh không tiến triển mấy. Ngón trỏ nhẹ nhàng gõ lên tay lái, bên trong xe phát ra tiếng nhạc vui nhộn nhức tai. Cô nói không muốn bắt đầu lại nhẹ nhàng như lúc nói muốn huỷ hôn ước. Minh Thành Hữu làm sao có thể để cô thỏa ước nguyện.
Phó Nhiễm về đến nhà, không tránh khỏi bị Phạm Nhàn tỏ ra nghi vấn. Cố Diệp Thừa đem chuyện hai người kể cho Phạm Nhàn nghe, bà không khỏi giật mình.
"Hôm nay Diệp Thừa gọi điện tới kể chuyện hai đứa cho mẹ biết”.
Phó Nhiễm gật đầu chuẩn bị lên lầu.
"Tiểu Nhiễm "
Phạm Nhàn kéo tay cô.
"Trước mẹ luôn không đồng ý con cùng Minh Tranh, nhưng trong hai năm qua con cũng không qua lại với hắn. Hiện tại mẹ cũng không tham gia vào, nếu con thật sự thích hắn thì nên bắt đầu tìm hiểu đi.”
"Mẹ nói gì vậy?”
Phạm Nhàn một mình tìm đối tượng kết hôn cho Phó Nhiễm đến bây giờ vẫn chưa chịu để yên.
Phó Nhiễm lên lầu đẩy cửa phòng ra, trong phòng tối đen như mực có cảm giác lạnh lẽo. Cô dựa đứng ở hành lang, sau lưng tràn gập ánh đèn vàng.
Di động trong túi xách đổ chuông phá vỡ sự yên tĩnh, Phó Nhiễm vào phòng bật đèn lên.
Trên màn hình điện thoại là Minh Thành Hữu.
Cô không muốn nghe máy, liền ném di động xuồng đầu giường.
Minh Thành Hữu đem điện thoại đang gọi đi đặt trên lan can, hắn biết Phó Nhiễm sẽ không nghe máy. Hắn châm điếu thuốc, ngon tay thon dài hơi cong, hai bên tay áo xắn tới khuỷu tay. Hắn nhìn căn biệt thự to lớn này, người giúp việc như thường lệ không ở trong nhà chính, ánh đèn chiếu xuống bể bơi màu xanh nhạt phản chiếu lại trên mặt hắn. Đến khi di động truyền đến tiếng tổng đài, hắn mới bấm nút tắt.
Phó Nhiễm tắt chuông điện thoại đi ngủ. Cả đêm ngủ không ngon giấc, đứng lên cảm thấy choáng váng khó chịu.
Câ rửa mặt thay quần áo xong rồi chuẩn bị ra cửa, theo thói quen xem qua di động một chút, truyền đến cảm giác toàn thân chấn động.
Màn hình hiển thị tin nhắn chưa đọc, số điện thoại này cô nhớ rõ, chính là số bí mật lần trước gửi tin nhắn cho cô.
Phó Nhiễm mặc dù đã nghĩ đến nội dung tin nhắn là gì nhưng ngón tay bấm mở vẫn run rẩy.
Cô nhìn thấy hình ảnh trong đó, lập tức nhắn tin trả lời.
“ Anh muốn gì?”
Lần này không giống như trước, cô rất nhanh nhận được hồi đáp.
“ Ba trăm vạn không thiếu một xu”.
“ Gặp ở đâu?”
“ Đừng nghĩ báo cảnh sát nếu như cô muốn thấy hình của mình dán trên hầu hết các phố lớn hẻm nhỏ. Cô cứ việc thử xem một chút, đại tiểu thư Phó gia!!”
Sắc mặt Phó Nhiễm khó coi, tay nắm chặt di động, bị người kia vạch trần thân phận càng khiến cô thấy lúng túng.
Phạm Nhàn đột nhiên gõ cửa, cô vội đem di dộng giấu sau lưng.
“ Ai vậy?”
“ Tiểu Nhiễm, dậy rồi sao? Mẹ sợ con ngủ quên.”
“ A ! Mẹ, con lập tức ra ngay”.
Nghe tiếng bước chân Phạm Nhàn đi xa, lòng Phó Nhiễm như lửa đốt, nghĩ cách trả lời.
Cho tôi thời gian kiếm tiền”.
“Đừng có đùa giỡn với tôi ! Giờ này ngày mai không thấy được tiền, tôi đảm bảo màn hình lớn tại đường dành riêng cho người đi bộ ở quảng trường sẽ phát những bức hình duyên dáng của cô cả ngày…”
Phó Nhiễm tức giận ném di dộng, may mắn chỉ đập lên giường. Cô suy nghĩ một chút, đành lượm điện thoại lên, lúc này mới ra khỏi phòng.
Bình luận truyện