Giả Yêu Thành Thật

Chương 10: Gây chuyện



Buổi chiều, Thẩm Ninh liên tục gọi điện thoại, Minh Thành Hữu ngại phiền phức nên tắt máy.

Buổi sáng ngay trước mặt Lý Vận Linh, hai người tự nhiên biểu hiện thân mật. Phó Nhiễm đi theo Minh Thành Hữu tới nhà để xe, Phó gia mặc dù không bì kịp Minh gia về vấn đề tiền tài, nhưng lúc đính hôn có mua xe Audi màu đỏ làm quà tặng, cũng có mấy phần của hồi môn giá trị.

Một mình Phó Nhiễm kinh doanh phòng vũ đạo, công việc cũng không tệ, cô cùng Minh Thành Hữu lái xe ra ngoài cổng chính mỗi người đi một ngả. Phòng làm việc thiết lập ở nơi buôn bán phồn hoa, xung quanh có quảng trường mua sắm, dừng xe dễ dàng.

Không tới bốn giờ, cô liền hẹn bạn thân Tống Chức cùng Tần Mộ Mộ, từng đáp ứng họ sau khi đính hôn sẽ gặp nhau cùng đi chơi. Trước cửa nhà hàng đồ ăn Tây, Phó Nhiễm dừng xe, thấy hai người đứng ở cửa, thấy cô đi tới, Tống Chức bước nhanh đến phía trước, cánh tay phải không chút khách khí ôm cổ cô "Cậu tốt số thật, có chồng rốt cuộc không giống ai, mẹ kiếp, ăn cơm còn tìm loại địa phương này, lão nương ta còn chưa có dùng qua dao nĩa đấy!"

Phó Nhiễm cười tách tay của cô ra "Lịch sự, lịch sự, coi chừng con rùa vàng nào đi qua bị cậu dọa cho chạy mất."

Tống Chức càng sấn đến, cơ hồ nửa người treo trên cánh tay Phó Nhiễm

"Mình lại không có cái mạng này, hôm nay ăn cơm tối nên xin chồng cậu, không làm thịt hắn dừng lại mình ngủ không yên."

"Mình còn chưa có kết hôn !"

"Cậu lại giả bộ." Tống Chức cong ngón trỏ lên dí vào trán Phó Nhiễm "Người đàn ông của cật lớn lên như vậy, chẳng lẽ là bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa? Không đem cậu ra làm, xem hắn buổi tối ngủ lại không cảm giác chứ?"

Phó Nhiễm bị đau, kéo dài thanh âm hô "Xèo xèo ——"

"Mẹ kiếp, gọi mình danh tự này nữa là lão nương ta không sống được ——" So với Tống Chức, Tần Mộ Mộ là lịch sự hơn, hai người đều là bạn học trung học của Phó Nhiễm, gia cảnh thường thường, vậy mà lại chơi tốt nhất.

Tống Chức trông thấy thịt cuồng làm nhà tư bản tinh thần, trông nom nó như chưa bao giờ được ăn, Tần Mộ Mộ ở bên khẽ kéo cánh tay cô.

"Xèo xèo, ăn không hết chứ?"

"Nó có tiền, chồng nó cũng có tiền."

Tống Chức hướng Phó Nhiễm chớp mắt, Phó Nhiễm vẫn uống nước trái cây tráng miệng, lông mi mỉm cười.

"Muốn ăn cái gì cứ gọi đi, Mộ Mộ. Đừng tiết kiệm tiền cho mình."

"Lúc này mới như lời nói sao!"

Tống Chức gọi xong đồ ăn, miệng còn không đàng hoàng phát huy đầy đủ bản lãnh bát quái vương.

"Tiểu Nhiễm, chồng cậu mãnh liệt sao?"

Tần Mộ Mộ một ngụm nước thiếu chút nữa sặc ở trong cổ. Phó Nhiễm liếc cô.

"Trong đầu cậu tràn đầy tư tưởng này, muốn chết."

"Làm ơn, đây là tiêu chuẩn tốt nhất cân nhắc hôn nhân có hạnh phúc hay không."

Tống Chức từ trước đến giờ theo đuổi kích thích, chỉ cần là tốt đối với mình. Trên tai hai hàng lỗ tai chính là lúc ở trường cấp 3 bấm, khi đó nói chuyện cá cược, học bạn trai cả ngày học hút thuốc lá uống rượu. Đến thầy giáo cũng thấy nhức đầu, về sau việc này càng thêm không chút kiêng kỵ, hành động tùy ý, Phó Nhiễm cùng Tần Mộ Mộ mặc dù khuyên qua, nhưng cũng không có nghe.

Bên cạnh là một bàn đầy món ăn vẫn không ngăn được Tống Chức mở miệng.

"Tiểu Nhiễm, cậu đã đính hôn, có chuyện mình thắc mắc đến bây giờ, muốn hỏi cậu một chút."

Phó Nhiễm ngẩng đầu.

"Chuyện gì?"

"Cấp ba..."

Phó Nhiễm vô thức, thần sắc căng thẳng.

"Mình nhớ được có một đêm cậu không có trở về ký túc xá, sau đó hỏi cậu, cậu từ chối không chịu nói, Tiểu Nhiễm, đêm đó có phải hay không đã cùng người ca ca kia ở cùng một chỗ?"

"Xèo xèo, đây là chuyện riêng của Tiểu Nhiễm."

Tần Mộ Mộ không ngừng kéo ống tay áo cô, Phó Nhiễm đang khuấy cái thìa tại miệng chén nhẹ gõ vài cái, ánh mắt cô nhìn vào một chỗ, ánh mắt bình yên, thiếu hụt chút ít nhưng lại tức giận.

" Đúng vậy."

"Kia... Đêm đó các cậu có phát sinh cái gì sao?"

"Mình cũng không biết."

"Làm sao? Chẳng lẽ làm qua hay không cậu cũng không biết?"

"Đừng hỏi."

"Tiểu Nhiễm, người đàn ông chết tiệt đó hiện tại tin tức hoàn toàn không có, mình hỏi một chút cũngkhông được sao?"

Phó Nhiễm trầm mặc không nói, yên lặng đối diện hai người, gắp thức ăn trong bát, Tống Chức thấy thế, trong lòng cũng là không yên, vội vàng đem đề tài dời đi.

Đây là điều Phó Nhiễm cấm kỵ, dù là quan hệ thân mật cũng không thể đụng chạm.

Ăn xong cơm tối, Tống Chức la hét muốn đi chơi, Phó Nhiễm bỏ ví ra tính tiền, Tống Chức tay mắt lanh lẹ, đoạt lấy ví da của cô, kêu thét chói tai.

"Thần kia, thẻ vàng Mê Tính, chết tiệt, như thế nào mà không nói sớm, đêm nay không làm thịt cậu thì tớ liền không mang họ Tống."

Tại bãi đậu xe nhìn thấy xe của Phó Nhiễm, Tống Chức lại là một hồi kêu loạn, thẳng kêu nên đánh lại tư bản chủ nghĩa, Phó Nhiễm lái xe tới Mê Tính, cũng không lập tức xuống xe,

"Bất quá mình phải nói trước, chơi một hồi rồi trở về đi, không thể vượt quá 9 giờ."

"Được rồi, được rồi!"

Cô cơ hồ bị sức mạnh cứng rắn kéo vào, lúc này còn sớm, Tống Chức ngại trong phòng không có không khí, lôi kéo hai người tới khu quán bar, bóng người ẻo lả, đèn flash phối hợp mười phần âm thanh, lần lượt từng bộ mặt mê ly mị hoặc bước ra.

Có cô gái đứng giữa dáng người uyển chuyển, kỹ thuật nhảy yểu điệu, tư thái diêm dúa. Tống Chức một tay kẹp điếu thuốc ở giữa ngón tay, tay kia cầm chén rượu, ánh mắt dần dần mông lung .

Thời điểm vui chơi quay cuồng thường thường sẽ quên nhớ tới thời gian, khu quán bar người từ từ nhiều lên, Tống Chức uống đến mơ mơ màng màng, người bắt đầu khởi động, vũ điệu nóng bỏng mạnh mẽ, không ý thức có mấy người qua đến.

"Muội muội, nhảy với ta đi?"

"Phi, con mắt lão nương còn không có mù đâu!"

"Con mẹ nó mày lặp lại lần nữa?"

"Bộ dạng heo chó không bằng**......"

Phó Nhiễm thấy Tống Chức uống rượu say gây họa, vội vươn tay che miệng của cô, cũng ý bảo Tần Mộ Mộ đang đứng bên "Thật ngại quá, vị đại ca này, cô ấy uống rượu say."

"Ngươi buông ra, để cho cô ta nói!" Người đàn ông cầm đầu khắp người mùi rượu, xem ra cùng Tống Chức là tám lạng nửa cân, Phó Nhiễm sợ lại có chuyện, cùng Tần Mộ Mộ nhấc Tống Chức lên sau đó liền đi ra.

"Ngăn bọn họ lại."

Phó Nhiễm thấy trận thế này, trong lòng đột nhiên cả kinh, trên mặt lại vẫn cố giả bộ trấn tĩnh.

"Đại ca nếu không thì như vậy, hóa đơn của ngài đêm nay để ta trả đi."

"Ta chửi con mẹ nó chứ!"

Tống Chức tránh cánh tay Phó Nhiễm, đúng lúc nhéo vào cổ người đàn ông, cục diện trong nháy mắt loạn thành một hội, ba người bị ngăn như nêm cối ở bên cạnh quầy bar, sàn nhảy lúc trước huyên náo đột nhiên yên tĩnh không tiếng động, Phó Nhiễm chỉ nghe tiếng kêu thảm thiết đi theo một hồi tiếng đập đồ hỗn loạn lọt vào trong tai. Tần Mộ Mộ bị hù dọa sợ hãi kêu liên tục, mà Tống Chức lui một bước, mềm nhũn trong ngực cô.

"Xèo Xèo - - "

Người đàn ông ném chai bia trong tay đi.

"Dám đánh ông còn chưa đến lượt mày!"

Phó Nhiễm dùng tay đè chặt trán Tống Chức trong khi máu không ngừng chảy, Tần Mộ Mộ ngồi chồm hỗm bên cạnh, tay chân luống cuống hỗ trợ.

Phó Nhiễm đầy tay là máu, thình lình bị túm đứng dậy, trong lòng bàn tay cô sền sệt, chỉ đành phải nắm chặt tay.

"Anh muốn làm cái gì?"

"Chuyện ngày hôm nay đừng nghĩ cho qua dễ dàng như vậy, hai người các ngươi phải cùng ta..."

Giữa không trung trên đầu sàn nhảy có khán đài to lớn, người đàn ông sau một hồi ngắm nhìn, thu hồi dáng vẻ nghiêngnửa người trên ra ngoài, ý rất có hứng thú. "Đi thôi."

Ánh mắt Huống Dịch vẫn còn rơi tại phía dưới.

"Có thật ngươi không trông nom?"

"Từ trước đến nay cô ấy có thể làm sao, tự có biện pháp."

Phó Nhiễm biết rõ sẽ phiền toái không ít, Tống Chức uống rượu say thích gây chuyện, không nghĩ rằng sẽ không chú ý, lại cùng người động thủ, bên cạnh không ít người đang khuyên bảo, DJ ý bảo mở hết đèn lên. Cơ hồ là bị chói mắt, trong nháy mắt, cô nhìn thấy một thân ảnh nhanh nhẹn đi đến cửa, bước chân sắp bước ra.

"Minh Thành Hữu!"

Cô gọi cả họ lẫn tên hắn, ba chữ giống như đất bằng phẳng bị một tiếng sấm sét. Mọi người ánh mắt đồng loạt tập trung đến cửa.

Hắn dừng chân lại, lúc xoay người, sắc mặt gần như hờ hững, ánh mắt như lưu ly sáng chói. Ngược lại Phó Nhiễm lúc này chật vật, trong bụng cô buông lỏng, lại nghe được tiếng hắn lãnh đạm.

" Cô là ai, tôi không biết cô."

Trong mắt của hắn tràn đầy đùa cợt, muốn xem cô như thế nào thoát thân.

Cánh tay lại lần nữa bị níu lại, Phó Nhiễm nhìn về phía Tống Chức cùng Tầm Mộ Mộ núp ở ngoài quầy bar. Cô nhớ tới lúc Minh Thành Hữu không có ý tốt đưa cho cô thẻ vàng, cô buông lỏng tay, khe hở giống như giằng co cùng một chỗ dường như rất khó chịu.

"Tôi là vị hôn thê của anh."

Không ít người xem nghe qua tin tức, cũng nhận ra gương mặt này, lại không cùng đứng ra nói chuyện, Minh Thành Hữu tự mình đều không thừa nhận, bọn họ trông nom làm gì?

"Nực cười, chẳng lẽ tôi ngay cả người phụ nữ của mình cũng không biết?"

" Là anh uống rượu say."

Phó Nhiễm không nhanh không chậm mở miệng, tay kia lấy điện thoại di động ra.

"Tôi sẽ gọi điện thoại cho mẹ, tiện thể gọi lái xe tới đây đưa anh trở về."

Minh Thành Hữu gần như muốn cắn răng, bởi vì nguyên nhân thân phận của hắn, Lý Vận Linh từ trước đến nay không cho phép hắn tới chỗ ăn chơi như thế này. Huống Dịch ho nhẹ một cái "Đừng làm lớn chuyện."

Gương mặt tuấn tú của Minh Thành Hữu lúc sáng lúc tối, sắc mặt quả quyết sẽ không đẹp mắt, hắn giống như đang cực kỳ nhẫn nhịn.

Huống Dịch sợ hắn tính tình thiếu gia phát tác, một hồi lâu sau, chỉ nghe hắn oán hận nói ra "Cái loại phụ nữ có chồng này!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện