Giấc Mộng Cuồng Si

Chương 7: 7: Gọi Về




Nhìn cô gái kia rất đáng thương, mọi người cũng bắt đầu bàn tán.
"Đúng vậy! Bao nhiều người lướt qua nhau như vậy, đâu thể nào là con bé đó được."
"Có khi nào nhận nhầm rồi không cô ơi."
"Thả cô ta ra đi, ép người ta đau quá rồi kìa."
"Bắt nạt người nghèo hơn mình coi mặt được sao?"
Trước những lời bàn tán của bàn dân đứng cạnh bà cô kia không cam lòng, rất bất mãn nhưng cũng bỏ tay ra.
"Nhưng tôi cảm nhận rõ là nó lấy tiền của tôi."
"Cô ơi! Cô mất tiền ạ."
Doãn Đoả lịch sự bước ra.

Toàn thể mọi người im bặt lại ngỡ ngàng nhìn cô gái xinh đẹp xuất hiện, không ít người kích động đến mức muốn trào phúng cảm xúc.
"Đúng thế, rõ ràng nó..."
"Bao nhiêu, có nhiều không?"
"Năm trăm nghìn."
Nghe xong Doãn Đoả liền lấy từ túi xách ra năm trăm nghìn đưa cho người phụ nữ, trước tình cảnh đầy khó hiểu này mà cô làm ra, mọi người kinh ngạc hết sức.

Bà cô kia thì không dám nhận tiền, mày cau lại liếc Doãn Đoả.
"Cô không trộm tiền của tôi!...!Sao...!Sao lại đưa số tiền đó cho tôi."
Doãn Đoả cười mỉm, đúng là cô không trộm tiền.

Nhưng cô không thể đứng nhìn cảnh kẻ đầy thịt bắt nạt kẻ gầy gò yếu ớt, liền bịa ra câu chuyện.
"Dạ! Thực ra khi nãy cháu vô tình gặp một tên đang nhìn tiền và lảm nhảm ăn cắp được tiền nên cháu liền nghĩ ngay hắn là cướp.


Vì thế đã đá hắn một phát rồi chụp lấy tiền chạy, không ngờ lại gặp được cô.

Năm trăm này hẳn là của cô rồi, cháu trả lại ạ!"
"Cô cũng đừng nghi ngờ người này nữa nha."
Một câu chuyện khó tin do Doãn Đoả kể ra.

Nhưng mọi người cũng chỉ ập ừng mà nghĩ là thật cho qua, bà cô kia cũng nhận tiền cười vui vẻ, cám ơn Doãn Đoả rồi rời đi, những người khác cũng tản.
Doãn Đoả quay lại nhìn cô thiếu nữ nhem nhuốc vẫn đang ngồi dưới đất, cô tiến tới nhẹ nhàng thăm hỏi.
"Có bị thương không?"
Cô gái đó trừng lên Doãn Đoả một cái, rồi cười tủm tỉm nói không sao.
"Cảm ơn chị xinh đẹp đã cứu em! Em cảm ơn chị nhiều lắm."
"Không sao.

Nhưng mà, cánh tay của em có hơi lạ! Sao nó lại đen đen ướt ướt thế em?"
Cô gái lau đi nước mắt, ôm che đi cánh tay đó, biểu cảm buồn bã.
"Em chỉ bị đau thôi ạ."
"Ôi trời! Chảy máu xuống tay rồi kìa."
Doãn Đoả hốt hoảng đi tới gần cô gái hơn, cô gái cũng không có ý định phản kháng, bỏ tay ra cho cô nhìn vết thương.
Khi thấy vết thương rồi Doãn Đoả liền bị doạ sợ.

Cánh tay này thế mà bị đâm thành một lỗ to, sâu như vậy! Da thịt đã đen đi, còn có mùi thối rữa ướt ướt.

Hẳn là cô ta bị thương từ lâu nhưng không chữa trị nên mới thành ra cục thịt u thối này.
Doãn Đoả đau lòng nhìn lên cô gái này.

Gương mặt kia rất thản nhiên, nhưng rõ ràng đang nhẫn nhịn cơn đau.
Nhìn thật xót xa, tế bào ở chỗ đó hẳn là tổn thương rất nghiêm trọng.
"Tay em có vẻ rất nghiêm trọng, em muốn đi tới bệnh viện một chuyến để xử lý vết thương không?"
Nghe tới bệnh viện mắt cô gái như nảy lên tia hi vọng mà nhìn tới Doãn Đoả, bàn tay còn lại cầm vào cánh tay của cô.
"Bệnh viện ở đâu vậy chị! Chỉ cho em với.

Cái vết thương này thật sự hành hạ em đau lắm rồi."
Nói rồi cô gái liền thút thít khóc ri rít, Doãn Đoả thương cảm dẫn cô gái này theo tới bệnh viện.

Trên đường tới cô cũng biết được cô ta chỉ có bảy trăm nghìn.
Khi khám toàn thể, lại xử lý vết thương toàn bộ tiền khám của cô ta không đủ nên Doãn Đoả đã giúp cô ta nộp một phần, vết thương giờ đây cũng được xử lý ổn thoả.
Chiều ba giờ cô mới quay lại mà đi mua đồ của mình.
...-...
Mấy ngày sau cuộc hôn nhân này vẫn tình cảm mặn nồng như vậy.

Sáng Doãn Đoả thức dậy sớm làm cô vợ đảm đang đúng nghĩa, còn Nhiệm Quách thì cũng rất biết phân chia thời gian cho vợ với công việc.

Mấy ngày nay ở nhà Doãn Đoả thấy chán nản cả người, cô đã lấy ra khá nhiều hạt giống rau củ quả ra sau vườn trồng.

Và cũng chỉ còn một ngày nữa cô phải quay về học viện của mình.
"Thiếu phu nhân, đã năm giờ rồi! Người mau vào trong nhà đi ạ."
Quản gia Đình gọi.
Doãn Đoả trong bộ quần áo làm vườn cũng rất thanh lịch, cô lau chút mồ hôi trên trán cười nhẹ rồi nói.
"Một lát nữa thôi cháu sẽ vào ạ."
Phải nhanh tay hơn, cô cùng hai người hầu trồng hạt giống nhanh nhất có thể.

Trời cũng sắp tối thật rồi.
Buổi tối căn biệt thự đèn sáng khắp nơi.

Doãn Đoả cũng chờ được Nhiệm Quách về.
"Em có muốn đi du lịch không?"
Doãn Đoả chậm tay lại, cô từ từ cởi áo khoác của chồng ra đã nghe thấy chủ ý anh nói.
"Tạm thời chắc vẫn chưa được, em còn phải tới viện nghiên cứu một tuần để học nữa.

Đợi hết tuần sau chúng ta mới đi được không?"
"Ừm, anh không ép em.

Khi nào em muốn đi cũng được."
Có một người chồng ân cần tử tế như vậy Doãn Đoả thấy hạnh phúc, Nhiệm Quách là một người tốt thật.
Nhiệm Quách nhìn cô vợ nhỏ nhắn dưới người mình, anh liền cười tươi bế cô lên.
"Vào ăn cơm thôi nào."
Hai người tiến vào phòng ăn trong bếp, căn bếp rộng rãi.

Chiếc bàn ở giữa đã dọn sẵn đồ ăn, Nhiệm Quách chu đáo nhẹ nhàng đặt cô vào ghế ngồi.

Còn anh thì ngồi bên cạnh.

"Em ăn nhiều chút, mảnh mai như vậy anh không thích chút nào."
"Vâng."
Doãn Đoả cười tươi nhận lấy miếng thịt do Nhiệm Quách gắp cho.

Đầu óc cũng thấy có chút lâng lâng tràn đầy niềm vui, Nhiệm Quách thật tốt.

Cả đời này có lẽ cô sẽ phó thác cuộc đời của mình cho anh thôi, niềm tin vào Nhiệm Quách của Doãn Đoả tăng vọt nhanh chóng.
"Quách...!Anh thích trẻ con sao?"
Anh thích trẻ con sao? Nhiệm Quách nghe câu hỏi này của Doãn Đoả bất giác thấy bên trong người có chút rối rắm.

Giống như muốn, nhưng cũng không muốn lắm.
Anh im lặng ngẫm một hồi lâu rồi mới cười hỏi lại: "Em cũng thích sao?"
Bị hỏi ngược lại Doãn Đoả lập tức bùng lên cơn hoảng loạn trong người, bề ngoài thì vẫn giữ dáng hình nhẹ nhàng.
Cô lắp bắp trả lời: "Cũng có."
Ngay khi dứt câu điện thoại bên bàn vang lên, Doãn Đoả lúng túng ngồi dậy nghe điện thoại.
"Mẹ gọi con có chuyện gì ạ?"
"Con bây giờ có thể về nhà không? Hoặc ngày mai cũng được."
"Có chuyện quan trọng hả mẹ? Nếu vậy con về ngay."
"Thôi! Để mai về cũng được.

Bây giờ cũng tối rồi, đường lại xa."
Tút...!Tắt điện thoại nhanh vậy sao? Doãn Đoả còn chưa chào lại mà..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện