Giải Ngải Ký

Quyển 1 - Chương 4-2: Thầy tào (2)





Tôi từng nghe tới cái tên “ma ngải” này vài lần, trong câu chuyện chào phòng của những thằng làm cùng công ty đã ở đây lâu năm. Họ kể về điểm đặc trưng của vùng đất hoang sơ này, điều mà bất cứ ai tới với nơi đây cũng phải dè chừng, đó là bùa ngải. Chuyện nào cũng mang đậm màu sắc tâm linh huyễn hoặc, bản thân tôi chưa từng tin cái gọi là bùa ngải đó.

Bạn tôi kể rằng, từng có một người bác của cậu ta lên lập nghiệp ở đất Thái Nguyên này, người bác ấy làm chuyên viên địa chất, thực hiện công tác đo đạc đất đai khoảng mấy tháng ở vùng dân tộc Tày. Thường ngày bác ta đi làm xong là lại vào bản nghe khèn đốt lửa với các cô gái mới lớn xinh đẹp của bản đó. Và sau hai tháng, có người con gái kém bác hai chục tuổi, lúc đó cô gái chỉ tầm mười sáu, ngỏ lời nói yêu bác. Ban đầu bác không đồng ý, nhưng cái nở nang của thiếu nữ dậy thì đã khiến cho bác rạo rực.

Rồi chuyện gì tới cũng phải tới, người con gái trao thân cho bác, và muốn bác về làm rể nhà mình. Bác chột dạ, thực ra bác đã có vợ ở dưới xuôi, hơn nữa bác cũng không có ý định làm việc lâu dài ở vùng đất núi này. Nghĩ vậy nhưng bác không nói, mà vẫn qua lại với cô gái bình thường, thậm chí còn sâu đậm hơn trước.

Người con gái say men tình, giống như con thiêu thân lao vào đống lửa không biết quay đầu lại. Cô ấy nhiều lần hỏi, bác cứ lảng tránh rồi bảo khi nào nhiều tiền sẽ đem sính lễ tới cho con ma nhà cô nhận mặt. Cô gái đưa cho bác một cái túi vải màu vàng, trong để mấy lọn tóc và một cái lược sừng trâu, cô cũng xin bác mấy lọn tóc, bảo là để đem theo giữ bên mình mỗi khi hai người xa nhau. Bác ngây thơ đưa cho cô gái, lúc đó bác cũng thấy hơi áy náy, vì bác biết tháng sau mình sẽ về xuôi, bỏ cô gái ở lại nơi này.

Ngày từ biệt cũng tới, bác cùng đoàn rời đi với lời hẹn ước sẽ quay lại đem gà lợn tới cưới cô gái. Nhưng bác đi hẳn, không một lời hồi âm. Người con gái lúc này mới biết mình đã bị gã trai miền xuôi lừa. Còn bác thì lúc trở về nhà vẫn bình thường lắm, quây quần với vợ con khiến bác quên đi tình cảm nơi vùng cao xa xôi kia.

Nhưng chỉ sau đó một tháng, bỗng lưng bác nổi đầy những nốt mụn đỏ, dưới cánh tay chồi lên những cục lẩn nhẩn như u nhọt, mỗi lần chúng vỡ ra là đau đớn vô cùng. Tới viện khám, bác sĩ bảo là bị viêm da, nhưng chữa mãi không khỏi. Rồi sau đó thần trí bác cũng trở lên bất thường, lúc mơ lúc tỉnh, đang ngồi trong nhà thì tự nhiên lao ra đường lăn lộn, bảo là trong đầu có con gì cắn đau lắm. Mất sức lao động, đầu óc không bình thường, gia cảnh ngày càng sa sút.

Bệnh tật dần nặng thêm, chỉ sau có năm tháng mà bác nằm liệt giường, người hốc hác không ăn uống được gì, ai động vào người cũng kêu đau. Lúc sắp mất, vợ bác mới tìm ít quần áo chuẩn bị cho bác lên đường, lúc ấy lại thấy một cái túi vải nhỏ cuộn trong cái áo khoác. Vợ bác để túi lên bàn, chẳng may cốc nước đổ trúng, lớp vải vàng chợt hiện lên những hoa văn màu đỏ vẽ đầy khắp túi. Lúc ấy vợ bác mới chạy vào hỏi cái gì thế này, vừa nhìn bác liền hiểu ngay, chính là do cái túi ấy. Thứ vải làm túi kia là vải bùa, sau này tôi biết người ta gọi bùa này là bùa “tơm thăm”, dùng máu ngải để vẽ ấn trú lên đấy. Chỉ cần người kết ấn muốn giết ai, ma ngải sẽ khiến người đó đau ốm khổ sở rồi chết.

Vậy thằng Cường cũng đang bị con ma ngải như thế nhập vào người, có khi nào thằng ấy cũng phải chết như ông bác kia không. Tôi sợ hãi khi nhớ về câu chuyện người bạn kia kể, ma ngải rất độc, ai bị nó chài rồi mà không về làm ma nhà người thả bùa, thì sẽ bị nó vật cho sống dở chết dở.

Bà tào đặt cái bát trùm khăn lanh đỏ trước bát hương lớn nhất, tay chắp lại rồi vái ba vái, miệng lẩm nhẩm một câu, ông già bảo rằng bà ấy đang gọi con ma ngải về. Thằng Cường bắt đầu lên cơn co giật, có vẻ như con ma ngải nhà bà tào rất dữ, ông già bảo chỉ có những thầy cúng uyên thâm mới nuôi được con ma mạnh. Ma ngải nuôi trong nhà thì phục tùng người cho nó ăn, nó sẽ trừ hết ma tà cho nhà người đó.

Sau khi đã khấn vái xong, bà tào từ từ nâng cái khăn lanh kia ra, tôi tưởng là mình sẽ được nhìn thấy một cái gì kinh khủng lắm, nhưng không, kia giống như một loại cây cảnh có hình dáng đặc biệt. Cây không có cành, chỉ có một cái ngọn lấm tấm lá nhỏ như hình búi tóc, từ ngọn trở xuống là thân cây phình ra thành từng ụ từng ụ chồng lên nhau, tôi thấy không biết vao nhiêu vết lõm trên khắp các cục u mọc quanh thân kia. Ông già bảo đó là mắt ngải.

Tôi nhìn thằng Cường run bắn người lên khi thấy chậu ngải kia trưng ra, mười đầu ngón tay co quắp, cổ họng rung rung không thành tiếng, những đường gân xung quanh thái dương gồ lên và trong mắt đầy tia máu. Nếu ai tận mắt chứng kiến có thể nghĩ là cậu ta bị ma chó nhập chứ không phải ma ngải.

Bà tào nhẹ giọng thủ thỉ với cây ngải kia, vừa nói bà vừa vái nó mấy vái. Sau đó bà ta quay sang cái sủ trâu bên cạnh, tôi nghĩ cái sủ ấy phải nặng cả chục cân, nhưng khi bà tào cầm hai tay vào hai sừng trâu rồi một phát nhấc nó lên cao, miệng tôi lập tức há ra không ngậm lại được. Bà tào người gầy guộc, thậm chí còn có phần giống với xác chết khô, vậy mà chỉ với hay tay, bà ta có thể nhấc bổng cái đầu trâu đồ sộ kia.

Tôi chợt thấy từ chỗ đầu trâu nhấc lên có nước chảy ra, và một thứ mùi hôi nồng nặc bay đập vào mũi tôi. Là máu trâu, mẹ ơi, phải để lâu lắm rồi thì nó mới có mùi nặng như vậy, tôi vội cho tay lên che mũi, mắt nhắm mắt mở nuốt nước miếng. Bà tào cầm cái đầu trâu nhấc sang chỗ đặt cây ngải, máu trâu chảy từ trên chóp cây xuống tới thân, rồi thấm vào trong bát. Khi đã thấy đủ máu rồi, bà tào đặt cái đầu trâu về chỗ cũ, lấy từ trong người ra một con dao ngắn, bà vái cái cây ba vái rồi cứa con dao lên ngón tay. Máu từ vết cứa chảy xuống cây ngải, hòa vào với máu trâu, suốt quá trình đó miệng bà tào không ngừng niệm chú, hai mắt trợn lên trần nhà.

Không gian càng lúc càng ma mị, nhang cháy nghi ngút, bao nhiêu mùi hỗn hợp trong phòng khiến cho mũi tôi cay cay, và cổ họng có cảm giác gờn gợn. Bà tào thu tay lại, sau đó cầm bát ngải khua lên xuống mấy vòng, miệng vẫn khấn không ngớt. Tiếp theo bà cầm cái bát khác lên, đổ nước trắng vào, xong quệt máu quanh thân cây ngải, rồi nhúng bàn tay đầy máu ấy vào bát nước, vừa khuấy bà ta vừa hú gọi từng tiếng rùng rợn. Khi máu đã hòa với nước thành một màu đỏ nhờ nhờ, bà tào rút từ cạnh bàn một cái roi mây, trông nó to bằng ngón chân cái, dài độ một mét.

Ông già bảo cái roi kia sẽ đánh cho con ma ra khỏi người thằng Cường. Phản khoa học! Tôi giật thót một cái, vốn tôi không tin ma quỷ, song mấy chuyện gần đây có vẻ khiến tôi phải suy nghĩ lại, nhưng dù có ma quỷ thì cũng không thể đánh cho nó ra được. Ma quỷ sống trong đầu óc, trong thần trí con người, muốn trừ khử nó thì phải dùng tác động tâm lý, không thể dùng tác động ngoại lực mà tống nó được. Tôi phải ngăn chuyện này lại, cái roi mây to như thế kia, quật xuống thì tới trâu bò còn phải đau, huống chi là người.

– Không được, bạn cháu bị bệnh thôi, cháu sẽ đem nó tới bệnh viện, ông bảo bà kia dừng lại đi.

– Ma quỷ không phải bệnh, ma quỷ là cái xấu trong bụng người, mày phải tin tao, con ma của thằng kia sẽ hại nó, hại cả người khác.

Bà tào bên kia không nghe hiểu những gì chúng tôi đang nói, tôi thấy tay bà ta nâng cái roi mây qua đầu, mắt nhìn vào bức tranh vẽ ông tướng cầm chùy, cổ họng giật giật. Chuyện này quá mức ngu xuẩn, một thằng có ăn có học như tôi không đời nào đi tin vào mấy trò mê tín dị đoan này, phải lôi thằng Cường đi khỏi chỗ ma quái này ngay thôi.

Nghĩ là làm, tôi vội cúi người xuống kéo lấy tay thằng Cường, vốn tưởng là mình sẽ lôi cậu ta dậy được, nhưng không ngờ ngay lúc đó hai tay tôi lập tức bị giật ngược lại. Người thằng Cường nặng như đeo đá, tôi lôi mấy lần không thấy thằng ấy nhúc nhích, ông già vừa rồi không kịp phản ứng, nhưng khi thấy tôi ngã xuống thì ông ta lao ngay vào giằng tay tôi ra.

Cường mày nhấc mông lên, không thì bà già kia sẽ cho mày no đòn đấy, tôi gào lên khi thấy thằng Cường quay lại nhìn mình. Nhưng đã không kịp, mắt tôi chợt thấy một bóng đen ập tới, tay giơ cao cây roi, vút một cái, chỉ nghe tiếng thằng Cường thét lên rồi gục xuống thảm. Mẹ kiếp, lũ người này điên rồi, ma quỷ gì cũng không bằng con người, đầu óc thiển cận, vô học, mông muội.

Tôi hất ông già ra, nhưng do vừa rồi không để ý, hai tay đã nhanh chóng bị bẻ quặt ra sau, đầu gối ông ta đè lên lưng tôi, ép tôi nằm bẹp dưới thảm. Càng giằng mạnh, tay ông già càng siết chặt, còn tưởng tay tôi sẽ bị tháo rời ra ngay lập tức.

Vút.

Lại một tiếng thét nữa vang lên. Sau mỗi lần vung roi xuống lưng thằng Cường, bà tào lại ngậm một ngụm máu hòa nước, phun lên cây roi. Dù bị đè dưới thảm nhưng tôi vẫn nhìn rõ nhưng gì đang diễn ra với thằng Cường.

Vút.

Thằng Cường nắm chặt hai tay, mặt đầy đau đớn, hai mắt nhắm nghiền ép cho nước mắt chảy ra, và tới lần vụt thứ ba thì tiếng thét của thằng Cường nhỏ dần, miệng há ra khô khốc. Hằn lên theo những vết roi vụt kia là những vết máu in trên lớp áo phông, cảm giác như da thịt cũng bong tróc hết ra rồi.

Vút.

Mẹ kiếp, thả bọn tao ra, lũ mọi rợ! Tôi không nhịn được, hai tay vùng lên, mặc cho ông già kia có vặn chặt tới mức nào, lũ người mê muội này còn làm thế thì sẽ chết người, ma quỷ gì cũng không đáng sợ bằng chết người.

Vút.

Tiếng hú hồn của bà tào văng vẳng trong tai tôi, kèm theo đó là những lần run bắn lên của thằng Cường, hai tai tôi ù đi, chỉ thấy thằng Cường cào tay xuống thảm, hai mắt trợn trắng, nước dãi chuyển dần sang màu đỏ.

Vút.

Bà tào phun máu hòa nước lên cây roi, miệng mấp máy, tôi hoàn toàn không nghe thấy gì nữa, cổ họng như trực ói ra. Thằng Cường không còn giật bắn lên, hai tay dần duỗi thẳng.

Vút.

Mắt tôi mờ đi, hình như tôi sắp ngất, tôi chỉ kịp thấy cái roi kia hạ xuống người thằng Cường, cảm giác bên kia chỉ còn là một xác chết, không động đậy, không thở, cả người cậu ta bất động.

Sau đó bà tào quay ra nói với gì đó với ông già, lập tức tay tôi được thả lỏng, cảm giác tê dại truyền tới, nhưng bất chấp tất cả, tôi lao ra chỗ thằng Cường đang nằm. Người cậu ta nóng ran, toàn thân mềm nhũn, đầu, lưng, tay chỗ nào cũng ướt đẫm mồ hôi. Mẹ kiếp, phải đưa tới bệnh viện ngay thôi, có khi còn bị suất huyết máu rồi. Đang định xốc cậu ta dậy, thì bỗng tôi thấy hai tay thằng ấy cử động, rồi ông già lập tức tiến tới, cầm một bát nước đầy cho thằng ấy uống. Tôi gạt ông ta ra, nhưng thằng Cường lại với tay giữ lấy cái bát, sau đó uống hùng hục như trâu.

Tiếp nước xong, Cường mở mắt nhìn quanh, hai mắt tối tăm, thần thái mơ hồ, như người vừa từ cõi chết trở về. Phải mấy phút sau tôi mới thấy cậu ta nói được một câu:

– Minh, tao chết chưa?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện