Giải Ngải Ký

Quyển 1 - Chương 7-3: Chuyến xe cuối cùng (3)



Đúng như tôi nghĩ, ban quản lý nhất định làm khó tôi, họ nói vì tôi ký hợp đồng 3 năm nên việc tôi xin thôi việc là hủy hợp đồng, như vậy tôi sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm, thậm chí còn phải bồi thường cho công ty. Tôi viện minh đủ kiểu, từ gia đình neo người, kinh tế khó khăn, tới bệnh tật đau ốm không thể tiếp tục làm việc, tôi biết mình hủy hợp đồng là sai, tôi đồng ý chịu trách nhiệm với việc này, nhưng xin công ty đừng bắt tôi bồi thường. Suốt buổi sáng tôi chỉ có một việc Duy nhất là ngồi giải trình nghỉ việc và xin công ty giải quyết cho nhanh chóng, nếu như không vì bằng đại học của tôi họ đang giữ thì có lẽ tôi đã nghỉ luôn rồi.

Nói rất lâu, ban quản lý rốt cục cũng không đồng ý ký vào đơn thôi việc của tôi. Họ nói rằng tôi tự ý nghỉ việc khiến cho công ty thiếu nhân lực, nếu như tôi tiếp tục muốn nghỉ, vậy chiều quay lại, ban quản lý sẽ giải quyết cho tôi theo quy định của công ty. Thực sự bây giờ có lắm chuyện rất ngược đời, người ngoài thì xin không thể vào làm được, còn người trong thì xin không thể nghỉ việc được, một lúc có hàng đống vấn đề cùng nảy sinh, ép tôi muốn điên đầu. Tôi còn muốn nói tiếp nhưng nghĩ là cứ ngồi đây đôi co thêm bao lâu cũng sẽ không được chấp nhận, trừ khi tôi đồng ý bồi thường hợp đồng, mà tôi chắc chắn sẽ không bồi thường, vậy hai bên không thỏa mãn được yêu cầu, chiều nay tôi sẽ quay lại để nghe quyết định.

Ra khỏi phòng quản lý, đầu tôi gần như trống rỗng, không có bằng thì tôi làm gì được, đi về mở cửa hàng, cái đấy cần có vốn đầu tư, tôi đang trắng tay, tới bán một cọng lông còn khó. Nghĩ mãi mà tôi vẫn không biết giờ mình phải làm gì, trời dần chuyển về trưa, không muốn về phòng nên tôi lang thang ra ngoài cổng công ty.

Tôi tạt vào một quán nước cạnh cổng, cũng là quán của bà cụ hôm nọ cho tôi mấy đồng tiền xu. Thấy tôi vào thì bà ấy vui vẻ rót nước, hỏi tôi uống gì, ăn gì, sao đang giờ làm lại ra đây, muốn đi đâu, vv… Tôi trả lời qua loa cho có, tâm trạng tôi đang rất xấu nên cũng không muốn nói gì nhiều. Bà già nhìn tôi một lát, bỗng bà ấy nói:

- Mầy thua bạc hả?

Tôi bị câu hỏi bất ngờ đó của bà già làm cho bừng tỉnh, ấp úng đáp:

- Không, cháu không thua, nhưng mà vận cháu đúng là đen thật.

- Tau cho mày mấy xu chơi xóc đĩa, mầy không ăn được tiền của chúng nó à?

- Xin lỗi bà nhưng cháu làm mất chỗ tiền xu ấy rồi, cũng chưa dùng được việc gì nữa.

- Không sao, để tau cho mày hai xu khác, lần này giữ cẩn thận…

Vừa nói bà già vừa lần vạt áo, lại lấy ra cái túi kim băng bên trong leng keng tiếng tiền xu va vào nhau. Tôi lập tức xua tay, nói:

- Cháu không chơi nữa, giờ cháu đang không gặp may, mấy ngày gần đây có lắm chuyện xấu xảy đến với cháu, tới mạng cháu cũng không biết có giữ được không nữa.

- Sao lại không giữ được? Mầy thua nhiều tiền lắm sao?

- Không phải chuyện tiền bạc, người ta bảo cháu bị người âm theo, chuyện này nói ra cũng vô lý lắm, ban đầu cháu không tin, nhưng giờ thì,… cháu cũng không biết nữa.

Bà già đột nhiên nhìn tôi trừng trừng, khuôn mặt già nua có vẻ kinh ngạc, miệng bà ấy dừng nhai nhai và hai tay thì nắm chặt. Chờ một lát sau thì bà ấy mới nói:

- Mầy bị người âm theo thật rồi, tướng mầy dễ chết yểu lắm, thế có định làm gì chưa?

Sao bà già này độc mồm quá, tướng như nào mà gọi là dễ chết yểu, tôi cau mày, nhưng cũng không nặng lời gì, chỉ đáp:

- Cháu hết cách rồi, người ta cũng bảo không giúp được cháu nữa.

Bà già đột nhiên đứng phắt dậy, đập đập vào vai tôi và nói:

- Tau mách cho, tau biết một ông thầy bùa người Hoa, pháp thuật thầy ấy rất cao cường, để tau chỉ mầy tới chỗ thầy, chắc chắn thầy sẽ giúp được mầy.

Lại gì nữa đây, trong lòng tôi thở dài, chuyện này sắp không còn liên quan đến tôi nữa rồi, đi gặp ông ta làm gì, mà còn ai cao siêu được hơn bà tào chứ. Tôi cười cười nhìn bà già, nghĩ một lát rồi nói:

- Cảm ơn bà, cháu cũng không định ở đây thêm nữa, chiều nay cháu về xuôi rồi, thôi không cần tìm ông thầy ấy làm gì đâu.

Bà già không nói gì thêm nữa. Tôi cũng chẳng rõ bà ấy có muốn nói gì hay không, nhưng cho tới lúc tôi đứng dậy trả tiền, bà ấy chỉ lẳng lặng nhìn tôi, ánh mắt không mang nhiều thiện cảm. Giống như tôi vừa làm hỏng cuộc làm ăn của bà ấy, ông thầy người Hoa đó không biết đã trả bao nhiêu cho bà già để bà ấy giới thiệu khách hàng cho ông ta. Giờ tôi không muốn dây dưa gì thêm ở cái đất này nữa, bớt được chuyện nào thì hay chuyện đấy, rời khỏi đây tôi sẽ làm lại cuộc đời.

Chiều hôm đó, tôi quay lại phòng quản lý lúc hơn 3h. Không khí trong phòng không còn căng thẳng như buổi sáng, sau một lúc trình bày cặn kẽ, tôi bình tĩnh nghe quyết định của công ty. Họ cho tôi hai sự lựa chọn, hoặc là tiếp tục làm thêm 3 tháng để công ty tuyển người thay vị trí, hoặc là bồi thường cho công ty. Đã bảo là tôi không bồi thường, nghĩ nói nhưng lại thôi, cuối cùng tôi đành chấp nhận làm thêm 3 tháng để đợi người mới vào thay chân mình. Coi như công ty cũng tạo điều kiện hết mức cho tôi rồi, hủy hợp đồng như vậy tôi phải là người chịu trách nhiệm nhiều nhất.

Nhưng mà chiều nay tôi vẫn rời đi. Tôi xin nghỉ phép không lương ngay sau đó, thời hạn là một tuần, tôi cần ổn định lại tâm lý sau những chuyện vừa xảy ra. Một ngày ở ngoài đường đèo sẽ có năm chuyến xe, hai chuyến buổi sáng, hai chuyến buổi chiều và một chuyến trước 9h. Chuyến đầu giờ chiều đã xuất phát rồi, tôi sẽ đi chuyến 6h. Từ giờ tới lúc đó tôi còn hai tiếng để nghỉ ngơi, đường đi từ đây về thành phố sẽ rất dài, thể lực có tốt thì cũng vẫn mệt mỏi.

5h30, ba thằng cùng phòng đi làm về, chúng tôi ra bến xe đợi. Quãng thời gian sống với bọn họ, tôi cảm thấy không phải quá dài nhưng từng đó đủ để mọi người trở lên thân thiết, chuyện này xảy ra là điều ngoài ý muốn, vậy nên dù là trước đó có căng thẳng thế nào, chúng tôi sẽ cố gắng quên đi và bắt đầu cuộc sống mới của riêng mình. Hơn nữa, rời khỏi đây cũng là một chuyện tốt, ít nhất là với một thằng người thành phố như tôi, ngày đầu ở đây tôi đã nghĩ mình không thể trụ lại được, nhưng chín tháng qua quả thực tôi đã sống rất tốt. Tôi thấy mình đã trưởng thành hơn rồi.

Cuối cùng thì xe cũng tới, hơn 6h chiều, trời đang dần tối, tôi bước lên xe, tâm trạng đã khoan khoái hơn, mọi chuyện đến giờ đều suôn sẻ. Tạm biệt vùng đất này, kỷ niệm của tôi với nơi đây không nhiều, nhưng rất sâu sắc, phần nhiều vẫn là kinh sợ và ám ảnh. Tôi sẽ nhanh chóng quên hết đi thôi, chốn phồn hoa đô thị nơi tôi sắp trở lại sẽ cuốn đi hết những lo lắng trong đầu tôi, và niềm tin vào cuộc sống sẽ trở lại, chắc chắn là thế.

Tôi vươn vai một cái thật dài, ngả người lên ghế, xe rất vắng, tôi cố tình chọn hàng ghế cuối, để được hưởng chút tự do suốt quãng đường sắp tới. Giờ cũng không có nhiều khách về xuôi như tôi, cả xe chỉ có bốn người, tôi, bác tài, phụ xe và một cô gái ngồi dãy ghế đối diện cách tôi ba hàng ghế. Không gian rất yên lặng, gần như tôi chỉ cảm thấy mình hơi lắc lư, còn ngay cả tiếng xe chạy trên đường tôi cũng không nghe thấy.

Bên ngoài trời đã tối, lúc tôi lên xe ánh nắng còn chưa tắt, vậy mà giờ nhìn hai bên đường chỉ thấy một khoảng tối om. Xe lao đi vun vút, mắt thấy bờ bãi bạt ngàn, dõi ra xa tít tắp cũng không thấy đường chân trời, khung cảnh âm trầm và tẻ ngắt vô cùng. Hai mắt tôi díp lại, mấy ngày không ngủ khiến tôi dần chìm vào lơ mơ.

Hình như có người vừa lên xe, rất nhiều người. Tôi nghe thấy tiếng nói chuyện, rất ồn ào. Hai mắt choàng mở, tôi nhìn quanh, bên cạnh, trước mặt, dãy đối diện, chỗ nào cũng thấy người ngồi. Tôi không rõ là mình đã ngủ bao lâu, nhưng giờ thì cả xe đã kín chỗ. Tôi ngồi gọn vào góc một góc, nghiêng đồng hồ ra xem, vẫn là 6h15, ơ, thế quái nào? Nhìn một lúc tôi mới nhận ra, đồng hồ tôi chết máy rồi. Không thể nào, mới tuần trước tôi vừa thay pin cho nó, ban nãy vẫn chạy tốt, tôi lắc lắc tay mất lần mà nó không chạy. Vô tình, tôi va tay vào một người ngồi cạnh, là một người đàn ông miền núi, đang quay mặt nói chuyện với người phụ nữ bên kia, tôi có xin lỗi ông ta nhưng ông ấy không để ý tới.

Giờ thì xe ồn ào thật rồi. Chắc ở đây chỉ có tôi là không có ai để nói chuyện, xung quanh không ai là không xì xào, tiếng gì thì tôi không biết, nghe qua thì chẳng phân biệt được họ đang nói gì, chỉ thấy ù ù như tiếng tổ ong bên tai. Không phải là tôi khó chịu, chỉ là tôi không ngờ người ta lại đi xe khách nhiều như vậy, cả xe thấy toàn người dân tộc, cô gái lên trước tôi kia cũng là người dân tộc, váy thổ cẩm dài qua đầu gối, áo chẽn tới thắt lưng, bắp chân bó vải và bàn chân để trần. Cô ấy còn chưa xuống xe, vẫn ngồi cách tôi ba hàng ghế, từ đây tôi chỉ thấy được mái tóc xõa dài và một góc mặt của cô ấy, trông có vẻ xin xắn. Tôi thầm nghĩ không biết trông cô ấy thế nào, lúc lên xe tôi không để ý, thậm chí tôi còn chẳng biết là có cô ấy trên xe.

Cô gái đó chắc đẹp, ít nhất là có đường nét của con gái dân tộc, mặt mộc, mắt mũi sinh động, cười còn ngây thơ. Tự nhiên tôi lại muốn nhìn mặt cô ấy, cô ấy chỉ ngồi lặng yên, không nói chuyện với ai, chắc cũng đi một mình giống tôi. Làm thế nào để cô ấy quay lại bây giờ, tôi bỗng thấy nực cười, sao khi không lại nghĩ ra điều đó, mà cô ấy quay lại để làm gì chứ.

Nhưng, cô ấy đang quay lại. Góc mặt mỗi lúc một nghiêng, tôi thấy làn da trắng mịn hơi xanh của cô ấy, cằm gọn và cần cổ nhỏ nhắn, trong lòng hồi hộp, mắt tôi liếc qua liếc lại, như đang nhìn trộm cô ấy vậy. Tốc độ quay của cô ấy rất chậm, giống như là đang diễn slow motion, chậm tới mức tôi có thể quan sát kỹ được từng đường nét trên mặt cô ấy. Mắt mở to đen láy, có phần hơi to quá và cũng đen quá, mũi miệng lại hơi nhỏ so với khuôn mặt, nhìn qua sẽ có thấy không vừa vặn lắm. Khi đã quay được ¾ mặt, tôi nghĩ cô ấy sẽ dừng lại, vì bình thường tôi quay như vậy là mỏi cổ lắm rồi. Nhưng không, cô ấy vẫn tiếp tục quay đầu lại. Để làm gì vậy?

Nhìn tôi.

Vừa tự hỏi tôi lập tức có câu trả lời. Cặp mắt quay theo đầu, không nhìn sang trái, cũng không nhìn sang phải, mà là chĩa thẳng vào tôi, cảm giác như cô ấy cũng để ý tôi từ lúc lên xe rồi. Vì sao chứ? Tôi cố nhìn đi nơi khác, lé tránh ánh mắt thiếu tự nhiên của cô gái kia. Nhưng cảm giác bị ai đó nhìn như vậy rất khó chịu, giống như có ai đó chĩa vật nhọn về phía mình vậy. Cô gái vẫn quay đầu, tới khi đầu cô ta đã quay ngược hẳn ra sau thì dừng lại.

Người thường có thể làm được vậy không? Tôi nhìn chằm chằm ra cửa sổ, cố gắng phân tâm khỏi ánh nhìn của cô gái, nhưng chỉ nghĩ tới việc có người quay đầu 180 độ chỉ để nhìn mình, mồ hôi trán lập tức rơi lã chã. Cô ấy còn làm gì nữa? Tôi tự hỏi rồi giằng vặt bản thân, chỉ liếc một cái thôi rồi tôi sẽ quay đi ngay, tôi muốn xem cô ta nhìn tôi được bao lâu. Vừa liếc mắt qua, tôi chợt lạnh người.

Đầu cô ta đã nghiêng đi một góc 45 độ so với cổ, tôi bất giác cho tay lên sờ cổ mình, làm được vậy chắc cô này phải là người trong đoàn xiếc, hoặc có biệt tài, như là uốn dẻo hoặc vặn khớp gì đó. Tôi liếc tiếp sang những người xung quanh, xem có ai để ý tới màn trình diễn tuyệt vời kia không, nhưng mọi người vẫn đang mải mê trò chuyện, và tạo ra những tiếng ù ù khó hiểu. Liếc lại chỗ cô gái, đột nhiên tôi thấy cô ấy như đang mỉm cười với tôi.

Đôi mắt từ từ uốn cong lên thành hình cánh cung, hai con ngươi vừa to vừa đen như choán đầy tròng mắt, khóe miệng kéo dài ra và nhếch dần tới hai bên mang tai, tổng thể khuôn mặt từ từ hiện ra một nụ cười cứng nhắc. Như nụ cười của người chết. Tôi không nhận ra là cô ấy đang vui hay đang buồn, khi mà vừa nghiêng đầu vừa cười như vậy, khuôn mặt kia bỗng trở lên quen mắt với tôi. Từ trong suy nghĩ tôi bắt đầu sợ hãi, toàn thân toát lạnh, mồ hôi nhỏ từ mặt xuống tay, lòng bàn tay nắm chặt. Đây là nụ cười ma quái đêm hôm qua tôi bắt gặp ở khe cửa nhà tắm.

Sau vài giây chết lặng, tôi dần bình tĩnh. Đây là trên xe, tôi còn đang trở về nhà, xung quanh tôi có rất nhiều người, họ có thể không nhìn thấy cô gái kia dở trò ma quỷ dọa tôi, nhưng ít nhất họ cũng sẽ khiến cho cô ấy không thể tiếp cận tôi. Đùng vậy, sao cô ta có thể làm gì được tôi khi ngồi cách xa như thế, cô ta chỉ có thể ngồi đó cười thôi, cười thì không chết được ai cả, tôi không việc gì phải sợ cô ta. Nghĩ vậy tôi chớp mắt, vẫn là khuôn mặt kinh người kia đang trừng trừng cười với tôi, mặc kệ cô ta, tôi quay mặt ra cửa sổ, cho cô ta tự cười một mình, cười tới mỏi miệng thì thôi.

Tôi mừng thầm, ra khỏi địa bàn thì cô ta chỉ là con ma bình thường, muốn hại được tôi thì phải học cách sống của ma thành phố đi. Bên ngoài tối đen, tôi không nhìn được gì ngoài ảnh phản chiếu của mình trên cửa kính. Một khắc đó, nụ cười trong lòng tôi bỗng lạnh ngắt. Bóng người in trên cửa kính kia, ngoài tôi ra, còn có tất cả những người cùng đi xe, và họ, dù đang ngồi ở vị trí nào, cũng đang ngoảnh mặt cười với tôi, vẻ mặt giống nhau như lột, cả chục người cùng một biểu cảm, chết chóc. Tôi kinh hãi quay mặt lại, không phải, không hề có ai nhìn tôi như vậy cả, bọn họ vẫn đang mải mê nói chuyện.

Tiếng nhịp tim trong lồng ngực dội lên dồn dập. Cô gái kia vẫn đang cười, khuôn mặt cứng đờ như tượng sáp. Tôi vội vàng kéo tay ông bác ngồi bên cạnh, miệng lắp bắp:

- Bác, bác ơi, bác có thấy cô gái ngồi kia không,…?

Người đàn ông bị tôi làm cho gián đoạn liền quay đầu lại, tốc độ quay đủ chậm để tôi nhận ra, mình sắp không xong rồi. Khi tôi nhìn thấy khuôn mặt người kia, tôi thậm chí còn không thở nổi, cũng là biểu cảm ma quái đó, với hai tròng mắt đen và cái miệng kéo dài tới mang tai, thêm vào đó còn có góc nghiêng 45 độ càng khiến cho nụ cười thêm phần kì dị. Tôi túm chặt ngực áo mình, cảm giác như không khí đang bị hút cạn, giờ thì cả người phụ nữ ngồi nói chuyện với ông bác này cùng nhìn sang tôi, với một khuôn mặt biến dạng như vậy. Quái gì vậy, họ bị lây nụ cười ấy từ cô gái kia sao, tôi lập tức đứng dậy, ôm ba lô lên và len qua đám người đang cố cười với mình này.

Chạy tới cửa lên xuống, vừa đập cửa, tôi vừa gào lên với bác tài:

- Cho cháu xuống! Bác tài mở cửa xe! Cháu muốn xuống đây!

Nhìn lại gương chiếu hậu trong xe, tôi chợt thấy có gì đó không đúng, trên ghế lái không có ai, nhưng trên gương, có một người đang nắm vô lăng, với nụ cười chết, mặt ngoái nhìn tôi. Cái xe này bị ma ám rồi, không có ai là người trong này sao, tôi đang đi đâu thế này, mẹ kiếp, tôi muốn về nhà, tôi phải xuống xe….!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện