Giải Ngải Ký

Quyển 1 - Chương 8-6: Âm hôn (6)



Tôi tỉnh lại khi xung quanh có tiếng nói chuyện rất khẽ. Lúc mở mắt, tôi còn tưởng mình vừa từ cõi chết trở về, toàn thân tê liệt vì mệt mỏi, cơ mặt còn không thể động đậy nổi. Hai tai còn ong ong và miệng khô khốc. Muốn nói mà không thành tiếng, chỉ có thở là rõ ràng, nghe được từng hồi nặng nề.

Một lát sau thì có người nhìn tới tôi, phải mất vài giây tôi mới nhận ra kia là ai, Duy vừa lay lay vai tôi vừa nói gì đó. Nghe như đang gọi tên tôi, nhưng ngẫm ra thì là:

- Mày có nghe thấy tao nói gì không? Trả lời đi, hay mày chết rồi?

Tôi dùng hết sức gạt thằng ấy ra, mệt tới không muốn chớp mắt, tôi cứ thế nhìn chằm chằm vào khoảng không trước mặt. Thầm nghĩ đây là chỗ nào, màu trắng này là trần nhà, lại có rất nhiều mạng nhện, chắc là không được quét dọn thường xuyên, nhìn giống giống phòng mình.

Mà đúng là phòng mình thật, tôi ngỡ ngàng, vừa rồi tôi còn đang ở nhà ông thầy bùa, sao tự dưng mở mắt ra đã về tới nhà rồi.

- Mày có cảm thấy đau đớn ở đâu không, uống nước nhé? - Là Cường vừa nói.

Tôi không trả lời, trong đầu lật giở lại từng đoạn ký ức, muốn nhớ ra vì sao mình lại ở đây mà không phải ở nhà thầy bùa người Hoa. Nhưng nghĩ mãi không ra, có một khoảng trống xuất hiện trong trí nhớ của tôi, giống như đoạn băng đã bị ai xóa mất, có cố cũng không thể khôi phục được. Tôi quay đầu nhìn thằng Cường, mặt thất thần hỏi:

- Sao tao lại ở đây, thầy bùa và con hình nhân đâu rồi?

Vừa nhắc tới thầy bùa, mặt thằng Cường sầm lại, giống như tôi vừa nhắc tên kẻ thù của cậu ta. Phải khó khăn lắm hai người kia mới đỡ được tôi ngồi dậy, đặt vào trong tay tôi cốc nước, rồi lại im lặng không ai nói gì. Tôi từ tốn nhấp một ngụm, nước chưa bao giờ ngon như vậy, uống tới đâu tỉnh tới đó, nhưng phải rất lâu tôi mới nuốt hết được cốc nước ấy.

- Mày không chết là may rồi, bọn tao còn tưởng mày chỉ là cái xác không hồn, gọi thế nào cũng không dậy, người còn lạnh ngắt nữa - Duy nói.

Tôi ngạc nhiên không hiểu, đưa mắt ra hiệu cho thằng Cường, ý hỏi thằng kia nó vừa nói cái gì vậy. Cường đáp:

- Chuyện của mày coi như xong rồi.

- Là sao?

- Lúc ở nhà lão thầy bùa ấy, ban đầu mày chịu ngồi im, nhưng chỉ được một lát thì bỗng nhiên mày quay ra nhìn con hình nhân, tao với thằng Cường toát hết mồ hôi ra vì giữ mày lại, mày như phát điên lên vậy, mà con hình nhân cũng kinh, tự nhiên quay ngoắt đầu ra nhìn mày, xong lừ lừ đi tới, chính mắt tao còn thấy nó đưa tay lên, mày cũng đưa tay lên... - Duy lập tức nói.

- Mày kể hẳn hoi xem nào, tao nghe mà chẳng hiểu cái gì, tao nhớ là lúc đấy tao vẫn đang ngồi im, tự dưng lại ngủ quên mất rồi mở mắt ra đã ở nhà?

Sau đó tôi mới biết chuyện mà tôi không nhớ, nó còn khủng khiếp hơn tôi tưởng nhiều.

Duy kể từ lúc tôi ngồi trên ghế, khi đó tôi vẫn còn là chính mình, nhưng đến thời điểm cánh cửa mở ra, họ bắt đầu thấy những biểu hiện bất thường từ tôi. Tôi tỏ ra vô cùng căng thẳng, hai mắt bất định, giống như tôi đang cố gắng nhìn theo một vật thể vô hình nào đó. Về sau, chính Mạnh đã nói rằng cậu ta cùng nhìn thấy thứ bước vào phòng lúc bấy giờ.

Khác với hình dạng tôi nhìn thấy, Mạnh lúc đó đang trốn trong tủ, cậu ta và Cường chỉ có thể quan sát tình hình bên ngoài qua một khe cửa hẹp. Trong phòng rất tối, cố gắng hết sức cũng không nhìn được gì nhiều, Cường nói lúc cửa mở tung, cậu ta có ngửi thấy mùi lạ, nhưng không biết nó là cái gì. Chỉ có Mạnh là tận mắt chứng kiến hình thù của nó.

Từ bên ngoài đột nhiên xuất hiện hai bàn tay tiến vào, tư thế di chuyển kỳ quái, khủy tay chống thẳng xuống đất tạo thành một góc tù với cánh tay, tưởng là nó chồng cây chuối, nhưng nhìn hết từ đầu tới chân mới biết, nó đang cố gắng bò bằng cả tứ chi vào phòng. Cái đầu ngúc ngoắc như đèn lồng treo trước cổ, thỉnh thoảng nó lại nhìn sang trái một cái, Mạnh đã hết hồn khi nhìn thấy khuôn mặt của nó.

Đó là một cái tổ thì đúng hơn là mặt, hoàn toàn không phân biệt được mặt mũi mồm miệng ở đâu, tất cả đều là những cái lỗ to nhỏ không đều nhau. Chưa từng có cảnh tượng nào khiến da đầu thằng Mạnh tê rần đi như vậy, nhìn cái mặt lồi lõm đầy những lỗ là lỗ của nó, nếu là trong lúc khác, chắc cậu ta đã nôn ngay ra rồi.

May cũng không nhìn được gì nhiều vì phòng thiếu ánh sáng, thằng Mạnh nhịn hết kinh tởm trong cổ họng lại, mắt thấy con quỷ kia xuất hiện trần trụi không quần áo, mái tóc lơ thơ của nó thậm chí còn chẳng đủ che đi một cái lỗ nào trên khuôn mặt kia. Nhờ nó có ngực nên thằng Mạnh mới xác nhận được đây là quỷ nữ, còn cả cái bụng lồi ra chạm tới đất của nó nữa, có lẽ đây chính là hình dạng thật của cô gái kia.

Không biết nếu phải nhìn tận mắt, tôi sẽ bị ám ảnh tới mức nào nữa, chỉ nghĩ thôi sống lưng tôi đã lạnh toát rồi. Thằng Duy lại kể tiếp, con quỷ nữ ấy càng bò vào sâu trong phòng, thứ mùi thối kia càng nồng nặc, mấy người bọn họ đều không phân tích được đó là mùi gì. Mãi tới khi thằng Mạnh nói thì họ mới biết, đó là mùi nước ối.

Mùi nước ối chảy ra từ giữa hai chân con quỷ, kéo thành vệt dài từ bậc cửa vào phòng, kèm theo đó là một thứ màng nhầy nhầy đục đục. Ban đầu không ai trong bọn họ tưởng tượng ra, nhưng khi nói tới cái thai chết lưu trong bụng con quỷ kia, giữ thứ đó trong người tới bây giờ, mùi của nó chắc chắn còn khủng khiếp hơn thế nữa.

Cảnh tượng diễn ra trước mắt thằng Mạnh khiến cậu ta choáng váng, có thể hiểu là trong một thời gian ngắn, suy nghĩ của thằng ấy bị tê liệt hoàn toàn. Duy nói, khi đó mặt tôi vẫn tỉnh bơ, giống như tôi không nhìn thấy cái gì ghê sợ cả, nhưng chắc chắn tôi có nhìn thấy, vì hai mắt tôi khi đó liên tục dao động.

Con quỷ tiến gần tới chỗ tôi ngồi, nó rướn người lên ngó sát mặt tôi, đem theo những lỗ hổng như những con mắt nhìn tôi chòng chọc. Thằng Mạnh nói rằng cậu ta đã suýt không nhịn được mà lao ra, để thứ đó tiến tới gần như vậy, chắc chắn là tôi bị điếc mũi hoặc mù mắt rồi, và thực sự là lúc đó tôi không thấy gì ghê tởm cả. Vì tôi vẫn ngồi yên trên ghế nên con quỷ mới rời đi, nó bò sang bên hình nhân đang đứng, sờ mó toàn thân hình nhân, sau cùng mới từ từ chui vào trong lớp giấy đó.

Toàn bộ quá trình diễn ra rất nhanh, chỉ chưa đầy mười phút, con hình nhân kia đã sống lại. Tới lúc này thì mọi người trong phòng đều có thể quan sát cử động của nó. Cường nói rằng, mặt tôi tự nhiên ngây ra, hai mắt thất thần, còn tưởng tôi vẫn giữ được bình tĩnh những tới khi thấy tôi quay đầu sang nhìn con hình nhân, ai nấy đều thầm than, không xong rồi. Và thực sự là có biến xảy ra, con hình nhân quay lại nhìn tôi, hai chân nó từ từ nhích lên, không rõ là nó bước hay nó trượt đi, nhưng khoảng cách giữa tôi và nó càng lúc càng thu hẹp.

Mấy thằng bạn của tôi lúc này đã rất sốt ruột, mắt thấy tôi không có hành động gì cả, hoàn toàn ngồi yên nhìn theo con hình nhân đang tiến đến, tiếp theo có phải tôi sẽ bị nó bắt mất hồn không. Thầy Vương đứng cạnh thằng Duy vẫn nói chưa tới lúc, bao giờ mới tới lúc, đợi tới khi con hình nhân tóm được vào người tôi sao.

Ngay khi thấy con hình nhân vươn tay lên, ông thầy bùa ra hiệu tấn công nó, thằng Duy lúc này mới nhanh chóng ập tới lấy cây nến cạnh bàn ném vào người nó. Đồng thời Cường và Mạnh lao ra lôi tôi dậy khỏi ghế, người tôi lúc này như bị đóng đinh ở ghế, phải kéo đổ ghế mới có lôi tôi đi được. Lúc đó tôi như người điên, giằng tay hai thằng đó ra, miệng gào thét những câu vô nghĩa, cái gì mà cô gái ấy sẽ chết, phải cứu cô ấy…

Giằng co quyết liệt một lúc, con hình nhân bên kia giãy giụa trong biển lửa, nhìn nó cháy bùng bùng như ngọn đuốc, còn phát ra cả tiếng xì xèo như tiếng người nói tuyệt vọng, thực sự ai cũng cảm thấy rùng rợn. Tới khi con hình nhân cháy thành tro, khó bốc mù mịt khắp phòng rồi, tôi mới không gào thét nữa, giọng cũng lạc dần, toàn thân mềm nhũn ra.

Mấy người xúm lại lay gọi tôi nhưng khi đó tôi như xác không hồn, hai mắt vô định, nhìn chỉ thấy đồng tử co rút, mặt trắng bệch không còn hột máu, tình hình rất nguy kịch. Lúc đó thầy Vương mới nói với mấy người bạn của tôi rằng, con quỷ kia đã bị diệt trừ rồi, còn số của tôi có sống được hay không là tùy vào ý trời, ông ta đã nói tôi không được nhìn vào mặt con quỷ đó, nhưng ý trí tôi không chống lại được, bị nó chi phối, giờ sống chết không còn nằm trong khả năng của ông ấy nữa.

Nói tới đó, thầy Vương lập tức bảo chúng tôi mau đi khỏi nhà ông ấy, chuyện này tổn hại rất nhiều tới long mạch hay cái gì gì phong thủy của nhà ông ấy, dẫn quỷ vào nhà, chính là reo tai ương bệnh tật lên đầu gia chủ. Chuyện này đã giải quyết xong thì mau đem người đi đi, nếu tiếp tục để tôi lại đó, ngộ nhỡ tôi cũng chết nốt, vậy chẳng phải tôi thành ma nhà ông ta sao.

Thế là bọn họ khênh tôi ra khỏi gia viên nhà thầy Vương, tìm một xe kéo chở tôi về tận phòng, đang lúc không biết phải làm thê nào với tôi thì lại thấy tôi động đậy. Chính là lúc vừa rồi, thực sự là tôi chỉ mệt quá nên ngủ mất thôi, thân thể tôi vẫn nguyên vẹn, chuyện này giải quyết xong rồi nên tôi sẽ sớm hồi phục lại thôi.

- Thế thằng Mạnh đâu, ngủ rồi à? – Tôi nhìn hai người bọn họ hỏi.

- Thằng ấy ở trong nhà tắm, lúc về phòng nó lập tức chạy vào trong đó, tới giờ chưa ra luôn – Duy đáp.

- Chắc sau khi chứng kiến những thứ kinh khủng vừa rồi, thằng ấy phải buồn nôn lắm - Tôi nói.

Vừa dứt lời thì cửa nhà tắm mở ra, thằng Mạnh đầu tóc ướt sượt bước loạng choạng tới cạnh tường, hai tay liên tiếp đưa lên dụi mắt. Chúng tôi lấy làm lạ mới chạy tới giữ cậu ta lại, thấy thằng ấy liên tục nói:

- Đã rửa như vậy rồi, sao không hết, mẹ kiếp,….

- Hết cái gì? – Tôi hỏi.

- Quỷ, tao vẫn thấy quỷ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện