Giai Nhân Là Trộm
Chương 98: Thẳng thắn
Hàn Vận không có lên tiếng vì hôm nay biểu hiện của Hiên Viên Hủ rất tốt.
“Chúng ta đi ra ngoài một chút đi.”
Hàn Vận vui vẻ kéo tay Hiên Viên Hủ, nhẹ nhàng nói.
“Ừ.”
Hai người tay trong tay cùng rời khỏi khoang thuyền. Vì buổi chiều nắng nóng nên bên ngoài không có mấy người, phần lớn đều tránh ở khoang thuyền.
Hàn Vận dựa vào rào chắn, nhìn bờ bên kia. Xem ra sáng mai có thể tới bờ Hiên Viên Quốc.
Hiên Viên Hủ nhìn người yêu gần trong gang tấc, trong lòng cảm thấy rất thỏa mãn. Chỉ cần Vận Nhi ở bên cạnh cuộc sống của hắn sẽ trở nên tốt đẹp. <HunhHn786>
“Hủ.”
Hàn Vận bình tĩnh nói, ánh mắt cũng không có nhìn về phía Hiên Viên Hủ.
“Có gì sao?”
Hiên Viên Hủ nắm tay Hàn Vận.
“Kỳ thật ta không phải người thế giới này.”
Hàn Vận thản nhiên nói, cũng không biết Hiên Viên Hủ biết chân tướng xong có thể nhận mình hay không.
“Ừ.”
Hiên Viên Hủ có chút sửng sốt, nhưng khóe môi cong lên.
“Ta nói là sự thật.”
Hiên Viên Hủ nắm chặt tay Hàn Vận hơn.
“Ta biết.”
Từ rất sớm hắn liền hoài nghi việc này. Thân thế Hàn Vận trống rỗng, xuất hiện rất quỷ dị. Hắn phái người đi điều tra cũng không ít, phát hiện nơi Hàn Vận xuất hiện đầu tiên là ở làng chài, không có bất cứ dấu vết nào khác.
Hàn Vận kinh ngạc nhìn về phía Hiên Viên Hủ, ánh mắt có chút khiếp sợ.
“Thế giới của Vận Nhi như thế nào?”
Hiên Viên Hủ hiếu kỳ hỏi.
“Không sợ ta sao?”
Hàn Vận khẽ cắn môi dưới.
“Sợ. Đương nhiên sợ....”
Lời này của Hiên Viên Hủ làm sắc mặt Hàn Vận trở nên trắng bệch.
“Ta sợ.... Vận Nhi rời bỏ ta, sợ rốt cuộc tìm không thấy người.”
Hiên Viên Hủ vuốt ve hai má tái nhợt của đối phương.
Hàn Vận thấy mũi cay cay.
“Tuy rằng ta không biết mình có thể trở lại đó hay không, nhưng nếu có thể ta cũng sẽ kéo Hủ đi theo.”
Hiên Viên Hủ tươi cười.
“Yên tâm, mặc kệ Vận Nhi đi đâu, ta cũng sẽ đi cùng.”
Lên Thiên Đàng hay xuống Địa Ngục, hắn nhất định sẽ không buông tay Hàn Vận.
Hàn Vận tựa đầu vào lòng ngực Hiên Viên Hủ.
Hỗn đản này đáng chết mà, làm hại ta rơi nước mắt. Ta đến thế giới này chính là người ngoài, rốt cục cũng tìm được người làm bạn rồi.
Hai người cứ như vậy lẳng lặng ôm nhau, cho đến khi Hàn Vận ổn định tâm tình mới không được tự nhiên rời khỏi ôm ấp ấm áp kia.
Ôn nhu lau đi nước mắt của đối phương, Hiên Viên Hủ ôm bả vai Hàn Vận cùng ngắm cảnh.
“Sự xuất hiện của Vận Nhi chính là món quà quý giá mà ông trời ban cho ta.”
Hiên Viên Hủ lẩm bẩm nói. Hắn cảm tạ trời xanh đã đem đại thúc xinh đẹp quật cường này ban cho hắn. Tuy rằng lúc trước hắn không có biết quý trọng, nhưng trong tương lai đây sẽ là bảo bối mà hắn phải bảo vệ. Hắn sẽ yêu thương và xem Vận Nhi như chính là sinh mệnh của mình.
“Ta không hối hận.”
Hàn Vận mỉm cười. Thật khó khăn khi đến một thế giới xa lạ, sẽ không hối hận vì gặp được Hiên Viên Hủ, không hối hận vì yêu thương hắn. Tuy rằng từng bị tổn thương nhưng hiện tại là hạnh phúc, nên càng phải trân trọng.
Cằm nhẹ nhàng cọ cọ đỉnh đầu Hàn Vận, Hiên Viên Hủ nhẹ nhàng hỏi.
“Vận Nhi tha thứ cho ta sao?”
Hàn Vận gật gật đầu. Chuyện đã qua ghi hận trong lòng chỉ thêm đau đớn, vì sao không hưởng thụ hạnh phúc hiện tại và nghĩ đến tương lai. Cuộc đời chỉ có một, nếu cứ nghĩ này nọ mà bỏ lỡ cơ hội, không cần đến già cũng sẽ nhanh chóng thấy hối hận.
Hiên Viên Hủ ôm lấy Hàn Vận. Hắn rốt cục đợi được ngày này rồi.
“Vận Nhi, ta yêu Vận Nhi, rất yêu, rất rất yêu.”
Còn hơn lợi ích của Hiên Viên Quốc, còn hơn sinh mệnh của hắn.
Hàn Vận nhếch miệng cười.
“Biết rồi.”
Ta sẽ đánh cuộc một lần, lần này tiền đặt cược là hạnh phúc cả đời mình.
Hai người ôm nhau, tham lam hấp thụ hơi thở của nhau.
Sau khi dùng cơm chiều xong, Hiên Viên Hủ cùng Hàn Vận ngồi ở trước bàn uống trà.
“Vận Nhi, trong khoang thuyền có bồn tắm, ta đã phân phó thuyền viên chuẩn bị nước, chốc lát nữa tẩy rửa một chút.”
Hiên Viên Hủ ngồi ở bên cạnh Hàn Vận ra vẻ săn sóc nói, ánh mắt cũng không ngừng quét trên thân thể của đối phương.
Hàn Vận ngáp một cái, gật đầu.
“Cánh tay thế nào rồi?”
Cánh tay kia hẳn là đã khỏi thi độc, nhưng vết sẹo rất khó xóa bỏ.
“Đã khỏi rồi.”
Hàn Vận thản nhiên vung cánh tay, vết sẹo màu đỏ hồng nổi bậc trên làn da.
“Vậy là tốt rồi.”
Hiên Viên Hủ nói có thâm ý.
“Cái gì?”
“Không có việc gì, mà nước đã đến rồi, ta đi mở cửa.”
Nghe có tiếng gõ cửa, Hiên Viên Hủ nhiệt tình đi mở cửa đón thuyền viên đưa nước tới.
“Khách quan, nước và thùng gỗ đều đã chuẩn bị đủ”
“Làm phiền rồi.”
Hiên Viên Hủ đưa cho thuyền viên một khối bạc vụn, đương nhiên động tác này là lưng sau Hàn Vận.
“Khách quan khách khí quá, có cái gì cần xin cứ việc phân phó.”
Thuyền viên cười nói, trong lòng thầm nghĩ vị này khách quan này thật sự hào phóng.
Đợi thuyền viên rời khỏi khoang thuyền sau, Hiên Viên Hủ đóng chặt cửa.
“Vận Nhi cởi quần áo đi, ta chuẩn bị rất nhanh.”
Hiên Viên Hủ đi nhanh vào phòng tắm.
Hàn Vận cũng không có chú ý Hiên Viên Hủ vội vàng, dù sao mấy ngày nay sinh hoạt thường ngày đều là do hắn phụ trách.
Cởi sạch quần áo, Hàn Vận tháo cả dây cột tóc, thân thể trần như nhộng thong thả đi vào phòng tắm.
Lúc này Hiên Viên Hủ đang pha nước ấm, nhìn thấy thân thể trần trụi đã lâu không thấy, máu nhất thời trở nên sôi trào hừng hực.
Bị ánh mắt nóng rực của Hiên Viên Hủ nhìn, Hàn Vận có chút quẫn bách, hung hăng trừng mắt nhìn hắn. Nhanh chóng bước vào thùng gỗ đầy hơi nước như sương mù, Hàn Vận lặn xuống chỉ để lại đầu ở trên mặt nước.
Hiên Viên Hủ cười cười.
“Ta giúp Vận Nhi chà lưng.”
“Ờ.”
Hàn Vận không nghi ngờ hắn, dựa lưng vào thành thùng gỗ, đem bả vai lộ ra ngoài.
Hiên Viên Hủ nuốt nuốt nước miếng, trong lòng mặc niệm một lần. ‘Sắc tức thị không, không tức thị sắc’ sau đó cầm lấy khăn bắt đầu chà lưng cho Hàn Vận.
Tuy rằng cách lớp khăn, nhưng Hàn Vận có thể cảm giác được đôi tay kia cực nóng, nhưng thân thể cảm thấy quá mức mỏi mệt, ngâm mình trong nước ấm vừa phải sự đề phòng không cao.
Chỉ là đôi tay kia hình như cũng không an phận, không biết từ khi nào cái khăn đã nổi lên mặt nước, đôi tay nóng bỏng trực tiếp dán trên lưng Hàn Vận.
Hàn Vận híp mắt, hừ nhẹ một tiếng như con mèo biếng nhác.
Hiên Viên Hủ tất nhiên cảm giác được Vận Nhi tình động. Bàn tay kia dần dần đi xuống.
“Vận Nhi.”
“Không, ta mệt mỏi quá.”
Giọng Hàn Vận khàn vô cùng, nội tâm yếu ớt chống lại.
“Ngoan, đừng cử động.”
Thân thể Hàn Vận đột nhiên run lên, tiểu huynh đệ dưới thân run rẩy dần dần ngẩng cao đầu.
“Ha ha, Tiểu Vận Nhi vẫn khả ái như vậy. ”
Hiên Viên Hủ ác liệt trêu đùa.
Dù có kinh nghiệm sa trường, Hàn Vận cũng tránh không được mặt đỏ tai hồng, thấp giọng mắng:
“Lưu manh.”
“Vận Nhi không phải thích ta lưu manh sao?”
Tay Hiên Viên Hủ di chuyển lên xuống làm Hàn Vận thở hồng hộc khó có thể kiềm chế. <HunhHn786>
“Ô...!”
Đột nhiên bị đâm vào làm Hàn Vận hô ra tiếng. Tuy rằng chỉ là một ngón tay, nhưng cảm giác khác thường rất rõ ràng, làm người ta không thể bỏ qua.
Có nước bôi trơn, động tác ra vào cũng không khó khăn.
Ngón tay đột nhiên rút ra hết, Hàn Vận thở phào nhẹ nhõm nhưng cũng không khỏi có chút trống rỗng.
Quay đầu nhìn về phía Hiên Viên Hủ đang cởi quần áo, hai gò má Hàn Vận đỏ lên nghiêng nhìn sang chỗ khác. Đã biết người kia không có hảo tâm, quả nhiên mới tha thứ liền tinh trùng thượng não. <HunhHn786>
“Vận Nhi, cho ta một chỗ.”
Hiên Viên Hủ ác ý đưa tay vào nước, vỗ vỗ cái mông trần kia.
Hàn Vận xê dịch thân mình để Hiên Viên Hủ bước vào, nước trong thùng gỗ khó tránh khỏi tràn ra ngoài. Không thể tưởng tượng trong chốc lát nữa người thuyền viên vào thu dọn phòng tắm sẽ nghĩ gì.
“Ô.”
Hàn Vận hút một ngụm khí lạnh, người kia quả nhiên là dã thú.
Hiên Viên Hủ ác ý đem tiểu Hủ cọ cọ eo Hàn Vận, ngón tay lại một lần nữa xâm nhập vào cơ thể Hàn Vận.
Lực chú ý bị chia làm hai, Hàn Vận khó chịu vặn vẹo thân mình, muốn thoát khỏi khiêu khích của đối phương.
Nhận thấy được động tác của Hàn Vận, Hiên Viên Hủ sao để con mồi tới tay đào thoát. Đột nhiên đưa tay đến trước người Hàn Vận, nắm tiểu Vận Vận đang rất có tinh thần lên thưởng thức.
“A ô.”
Hàn Vận rụt cổ giống như thiên nga khóc, động tác của đối phương giống như giúp bày tiết, cũng may cầm giữ nếu không mặt mũi đều mất hết.
Hiên Viên Hủ nắm chắc thời cơ, thừa dịp Hàn Vận tới gần cao trào mạnh mẽ đem tiểu Hủ thâm nhập huyệt khẩu.
Theo một tiếng thét chói tai vang lên, trong nước lập tức hiện lên một mảnh dịch màu trắng.
“Chúng ta đi ra ngoài một chút đi.”
Hàn Vận vui vẻ kéo tay Hiên Viên Hủ, nhẹ nhàng nói.
“Ừ.”
Hai người tay trong tay cùng rời khỏi khoang thuyền. Vì buổi chiều nắng nóng nên bên ngoài không có mấy người, phần lớn đều tránh ở khoang thuyền.
Hàn Vận dựa vào rào chắn, nhìn bờ bên kia. Xem ra sáng mai có thể tới bờ Hiên Viên Quốc.
Hiên Viên Hủ nhìn người yêu gần trong gang tấc, trong lòng cảm thấy rất thỏa mãn. Chỉ cần Vận Nhi ở bên cạnh cuộc sống của hắn sẽ trở nên tốt đẹp. <HunhHn786>
“Hủ.”
Hàn Vận bình tĩnh nói, ánh mắt cũng không có nhìn về phía Hiên Viên Hủ.
“Có gì sao?”
Hiên Viên Hủ nắm tay Hàn Vận.
“Kỳ thật ta không phải người thế giới này.”
Hàn Vận thản nhiên nói, cũng không biết Hiên Viên Hủ biết chân tướng xong có thể nhận mình hay không.
“Ừ.”
Hiên Viên Hủ có chút sửng sốt, nhưng khóe môi cong lên.
“Ta nói là sự thật.”
Hiên Viên Hủ nắm chặt tay Hàn Vận hơn.
“Ta biết.”
Từ rất sớm hắn liền hoài nghi việc này. Thân thế Hàn Vận trống rỗng, xuất hiện rất quỷ dị. Hắn phái người đi điều tra cũng không ít, phát hiện nơi Hàn Vận xuất hiện đầu tiên là ở làng chài, không có bất cứ dấu vết nào khác.
Hàn Vận kinh ngạc nhìn về phía Hiên Viên Hủ, ánh mắt có chút khiếp sợ.
“Thế giới của Vận Nhi như thế nào?”
Hiên Viên Hủ hiếu kỳ hỏi.
“Không sợ ta sao?”
Hàn Vận khẽ cắn môi dưới.
“Sợ. Đương nhiên sợ....”
Lời này của Hiên Viên Hủ làm sắc mặt Hàn Vận trở nên trắng bệch.
“Ta sợ.... Vận Nhi rời bỏ ta, sợ rốt cuộc tìm không thấy người.”
Hiên Viên Hủ vuốt ve hai má tái nhợt của đối phương.
Hàn Vận thấy mũi cay cay.
“Tuy rằng ta không biết mình có thể trở lại đó hay không, nhưng nếu có thể ta cũng sẽ kéo Hủ đi theo.”
Hiên Viên Hủ tươi cười.
“Yên tâm, mặc kệ Vận Nhi đi đâu, ta cũng sẽ đi cùng.”
Lên Thiên Đàng hay xuống Địa Ngục, hắn nhất định sẽ không buông tay Hàn Vận.
Hàn Vận tựa đầu vào lòng ngực Hiên Viên Hủ.
Hỗn đản này đáng chết mà, làm hại ta rơi nước mắt. Ta đến thế giới này chính là người ngoài, rốt cục cũng tìm được người làm bạn rồi.
Hai người cứ như vậy lẳng lặng ôm nhau, cho đến khi Hàn Vận ổn định tâm tình mới không được tự nhiên rời khỏi ôm ấp ấm áp kia.
Ôn nhu lau đi nước mắt của đối phương, Hiên Viên Hủ ôm bả vai Hàn Vận cùng ngắm cảnh.
“Sự xuất hiện của Vận Nhi chính là món quà quý giá mà ông trời ban cho ta.”
Hiên Viên Hủ lẩm bẩm nói. Hắn cảm tạ trời xanh đã đem đại thúc xinh đẹp quật cường này ban cho hắn. Tuy rằng lúc trước hắn không có biết quý trọng, nhưng trong tương lai đây sẽ là bảo bối mà hắn phải bảo vệ. Hắn sẽ yêu thương và xem Vận Nhi như chính là sinh mệnh của mình.
“Ta không hối hận.”
Hàn Vận mỉm cười. Thật khó khăn khi đến một thế giới xa lạ, sẽ không hối hận vì gặp được Hiên Viên Hủ, không hối hận vì yêu thương hắn. Tuy rằng từng bị tổn thương nhưng hiện tại là hạnh phúc, nên càng phải trân trọng.
Cằm nhẹ nhàng cọ cọ đỉnh đầu Hàn Vận, Hiên Viên Hủ nhẹ nhàng hỏi.
“Vận Nhi tha thứ cho ta sao?”
Hàn Vận gật gật đầu. Chuyện đã qua ghi hận trong lòng chỉ thêm đau đớn, vì sao không hưởng thụ hạnh phúc hiện tại và nghĩ đến tương lai. Cuộc đời chỉ có một, nếu cứ nghĩ này nọ mà bỏ lỡ cơ hội, không cần đến già cũng sẽ nhanh chóng thấy hối hận.
Hiên Viên Hủ ôm lấy Hàn Vận. Hắn rốt cục đợi được ngày này rồi.
“Vận Nhi, ta yêu Vận Nhi, rất yêu, rất rất yêu.”
Còn hơn lợi ích của Hiên Viên Quốc, còn hơn sinh mệnh của hắn.
Hàn Vận nhếch miệng cười.
“Biết rồi.”
Ta sẽ đánh cuộc một lần, lần này tiền đặt cược là hạnh phúc cả đời mình.
Hai người ôm nhau, tham lam hấp thụ hơi thở của nhau.
Sau khi dùng cơm chiều xong, Hiên Viên Hủ cùng Hàn Vận ngồi ở trước bàn uống trà.
“Vận Nhi, trong khoang thuyền có bồn tắm, ta đã phân phó thuyền viên chuẩn bị nước, chốc lát nữa tẩy rửa một chút.”
Hiên Viên Hủ ngồi ở bên cạnh Hàn Vận ra vẻ săn sóc nói, ánh mắt cũng không ngừng quét trên thân thể của đối phương.
Hàn Vận ngáp một cái, gật đầu.
“Cánh tay thế nào rồi?”
Cánh tay kia hẳn là đã khỏi thi độc, nhưng vết sẹo rất khó xóa bỏ.
“Đã khỏi rồi.”
Hàn Vận thản nhiên vung cánh tay, vết sẹo màu đỏ hồng nổi bậc trên làn da.
“Vậy là tốt rồi.”
Hiên Viên Hủ nói có thâm ý.
“Cái gì?”
“Không có việc gì, mà nước đã đến rồi, ta đi mở cửa.”
Nghe có tiếng gõ cửa, Hiên Viên Hủ nhiệt tình đi mở cửa đón thuyền viên đưa nước tới.
“Khách quan, nước và thùng gỗ đều đã chuẩn bị đủ”
“Làm phiền rồi.”
Hiên Viên Hủ đưa cho thuyền viên một khối bạc vụn, đương nhiên động tác này là lưng sau Hàn Vận.
“Khách quan khách khí quá, có cái gì cần xin cứ việc phân phó.”
Thuyền viên cười nói, trong lòng thầm nghĩ vị này khách quan này thật sự hào phóng.
Đợi thuyền viên rời khỏi khoang thuyền sau, Hiên Viên Hủ đóng chặt cửa.
“Vận Nhi cởi quần áo đi, ta chuẩn bị rất nhanh.”
Hiên Viên Hủ đi nhanh vào phòng tắm.
Hàn Vận cũng không có chú ý Hiên Viên Hủ vội vàng, dù sao mấy ngày nay sinh hoạt thường ngày đều là do hắn phụ trách.
Cởi sạch quần áo, Hàn Vận tháo cả dây cột tóc, thân thể trần như nhộng thong thả đi vào phòng tắm.
Lúc này Hiên Viên Hủ đang pha nước ấm, nhìn thấy thân thể trần trụi đã lâu không thấy, máu nhất thời trở nên sôi trào hừng hực.
Bị ánh mắt nóng rực của Hiên Viên Hủ nhìn, Hàn Vận có chút quẫn bách, hung hăng trừng mắt nhìn hắn. Nhanh chóng bước vào thùng gỗ đầy hơi nước như sương mù, Hàn Vận lặn xuống chỉ để lại đầu ở trên mặt nước.
Hiên Viên Hủ cười cười.
“Ta giúp Vận Nhi chà lưng.”
“Ờ.”
Hàn Vận không nghi ngờ hắn, dựa lưng vào thành thùng gỗ, đem bả vai lộ ra ngoài.
Hiên Viên Hủ nuốt nuốt nước miếng, trong lòng mặc niệm một lần. ‘Sắc tức thị không, không tức thị sắc’ sau đó cầm lấy khăn bắt đầu chà lưng cho Hàn Vận.
Tuy rằng cách lớp khăn, nhưng Hàn Vận có thể cảm giác được đôi tay kia cực nóng, nhưng thân thể cảm thấy quá mức mỏi mệt, ngâm mình trong nước ấm vừa phải sự đề phòng không cao.
Chỉ là đôi tay kia hình như cũng không an phận, không biết từ khi nào cái khăn đã nổi lên mặt nước, đôi tay nóng bỏng trực tiếp dán trên lưng Hàn Vận.
Hàn Vận híp mắt, hừ nhẹ một tiếng như con mèo biếng nhác.
Hiên Viên Hủ tất nhiên cảm giác được Vận Nhi tình động. Bàn tay kia dần dần đi xuống.
“Vận Nhi.”
“Không, ta mệt mỏi quá.”
Giọng Hàn Vận khàn vô cùng, nội tâm yếu ớt chống lại.
“Ngoan, đừng cử động.”
Thân thể Hàn Vận đột nhiên run lên, tiểu huynh đệ dưới thân run rẩy dần dần ngẩng cao đầu.
“Ha ha, Tiểu Vận Nhi vẫn khả ái như vậy. ”
Hiên Viên Hủ ác liệt trêu đùa.
Dù có kinh nghiệm sa trường, Hàn Vận cũng tránh không được mặt đỏ tai hồng, thấp giọng mắng:
“Lưu manh.”
“Vận Nhi không phải thích ta lưu manh sao?”
Tay Hiên Viên Hủ di chuyển lên xuống làm Hàn Vận thở hồng hộc khó có thể kiềm chế. <HunhHn786>
“Ô...!”
Đột nhiên bị đâm vào làm Hàn Vận hô ra tiếng. Tuy rằng chỉ là một ngón tay, nhưng cảm giác khác thường rất rõ ràng, làm người ta không thể bỏ qua.
Có nước bôi trơn, động tác ra vào cũng không khó khăn.
Ngón tay đột nhiên rút ra hết, Hàn Vận thở phào nhẹ nhõm nhưng cũng không khỏi có chút trống rỗng.
Quay đầu nhìn về phía Hiên Viên Hủ đang cởi quần áo, hai gò má Hàn Vận đỏ lên nghiêng nhìn sang chỗ khác. Đã biết người kia không có hảo tâm, quả nhiên mới tha thứ liền tinh trùng thượng não. <HunhHn786>
“Vận Nhi, cho ta một chỗ.”
Hiên Viên Hủ ác ý đưa tay vào nước, vỗ vỗ cái mông trần kia.
Hàn Vận xê dịch thân mình để Hiên Viên Hủ bước vào, nước trong thùng gỗ khó tránh khỏi tràn ra ngoài. Không thể tưởng tượng trong chốc lát nữa người thuyền viên vào thu dọn phòng tắm sẽ nghĩ gì.
“Ô.”
Hàn Vận hút một ngụm khí lạnh, người kia quả nhiên là dã thú.
Hiên Viên Hủ ác ý đem tiểu Hủ cọ cọ eo Hàn Vận, ngón tay lại một lần nữa xâm nhập vào cơ thể Hàn Vận.
Lực chú ý bị chia làm hai, Hàn Vận khó chịu vặn vẹo thân mình, muốn thoát khỏi khiêu khích của đối phương.
Nhận thấy được động tác của Hàn Vận, Hiên Viên Hủ sao để con mồi tới tay đào thoát. Đột nhiên đưa tay đến trước người Hàn Vận, nắm tiểu Vận Vận đang rất có tinh thần lên thưởng thức.
“A ô.”
Hàn Vận rụt cổ giống như thiên nga khóc, động tác của đối phương giống như giúp bày tiết, cũng may cầm giữ nếu không mặt mũi đều mất hết.
Hiên Viên Hủ nắm chắc thời cơ, thừa dịp Hàn Vận tới gần cao trào mạnh mẽ đem tiểu Hủ thâm nhập huyệt khẩu.
Theo một tiếng thét chói tai vang lên, trong nước lập tức hiện lên một mảnh dịch màu trắng.
Bình luận truyện