Giam Cầm Vợ Nhỏ
Chương 14: Tôi Không Muốn Chạm Vào Bất Kỳ Người Phụ Nữ Nào Ngoài Em
“Tiệc khánh thành công ty mới?”
“Dạ vâng, ngài Lâm Túc vừa mở một công ty bất động sản ở thành phố A nên mời chủ tịch đến dự tiệc ạ.”
“Được rồi, tôi sẽ cân nhắc sau.”
Phong Khê cúi người rồi đi ra phía cửa.
Bạn bè của Lục Dương thì nhiều vô kể, giả tạo có, chân thật có.
Các công ty nhỏ lẻ đều muốn kết thân với hắn, để sau này dễ làm ăn, hợp tác, làm chỗ dựa vì lợi ích của riêng mình.
Lục Dương cũng đủ nhận thức được mánh khóe của bọn tham ô kia.
Nhưng gọi là giữ chút sĩ diện, hắn ta cũng phải đồng ý tới dự tiệc tùng của bọn sâu mọt tổ chức.
Hắn ta dẹp đống tài liệu sang một bên, cầm tách trà nóng nhâm nhi giữa giờ.
Theo thói quen hắn lại móc điếu thuốc lá lên hút, nhưng khi chuẩn bị đưa lên miệng châm lửa thì tay hắn khựng lại.
Cái câu nói của Vân Nãi có tầm ảnh hưởng cực kỳ lớn.
Đã gần một tháng kể từ khi cô nói ghét mùi thuốc lá, Lục Dương chưa hút được điếu nào.
Hắn lại nhớ đến câu của cô với mẹ hắn.
Cô nói cô không thích hắn ta.
Nghe xong hắn như trúng mũi tên kịch độc, thẫn thờ như người mất hồn.
Dù là đồ vật hay con người thì khi đã quen thuộc rồi lại thấy nó tẻ nhạt.
Bởi vì bản năng có mới nới cũ của con người, thứ tình yêu đó sẽ được bao lâu chứ? Khi không còn quyền lợi gì nữa thì liệu có than phiền về tình yêu không? Lục Dương không tin vào tình yêu, cho dù đó là việc thiết yếu nhưng hắn cũng không cảm nhận được.
“Em phải ở yên bên cạnh tôi.
Tôi không thể chấp nhận việc em rời khỏi mắt tôi đâu.”
“Sao phải là tình yêu cơ chứ? Mình có thể sở hữu mọi thứ mà!”
******
“Dịch quản gia, Hạ Lý! Ở nhà trông nom Tiểu Nãi giùm tôi.
Cho con bé ăn đồ mềm, tuyệt đối không cho thức khuya.”
Lục Dương sửa lại cà vạt, không quên dặn dò chăm sóc cho Tiểu Nãi thật tốt.
Bữa tiệc lần này diễn ra ở thành phố A, có thể hắn sẽ về muộn.
Bữa tiệc lần này có sự góp mặt của Lục Dương nên rất nhiều cánh kinh tế đến để lấy lòng.
Một bầy lũ vụ lời vây quanh Lục Dương cố gắng bắt chuyện, có người còn sẵn sàng lộ rõ bản chất bỉ ổi, dụ dỗ Lục Dương vào những vụ lừa đảo tài chính.
Hắn cảm thấy quá kinh tởm, hắn muốn về nhà với Vân Nãi ngay bây giờ.
“Chào chủ tịch Lục, tôi là Đan Y.
Ngài có thể uống một ly với tôi không?”
Một nữ nhân với mái tóc xoăn đến tận thắt lưng, mặc một bộ váy xẻ ngực màu xanh dương tươi cười sáp lại gần Lục Dương bắt chuyện.
Cô ta đưa cho hắn một ly rượu vang đỏ, niềm nở thúc giục:
“Tôi nghe danh chủ tịch Lục đã lâu, hôm nay mới gặp được ngoài đời.
Ngài có thể uống ly rượu này coi như quà gặp mặt không?”
Đôi mắt sắc lạnh của hắn nhìn ả đầy vẻ nghi ngờ.
Nhưng hắn lại đang mải nghĩ về việc về nhà sớm nên không do dự cầm lấy ly rượu tu hết một hơi.
“Cảm ơn cô về ly rượu.
Xin phép, tôi về trước.”
“Khoan đã tiệc còn dài mà!”
Đan Y vội níu Lục Dương lại nhưng đã bị anh đẩy ra.
Hắn ghét nhất ai cản trở chuyện của hắn.
Lục Dương hất hàm nhìn cô quát lớn:
“Buông ra!”
Cô ta sợ hãi rụt tay lại trước ngực.
Đôi mắt tiếc nuối nhìn Lục Dương đi về phía xe chờ sẵn ở cổng.
Hắn tức giận ra lệnh cho tài xế:
“Phóng nhanh về Lục gia cho tôi!”
Hơn 30 phút trôi qua, cơ thể Lục Dương có một cảm giác lạ.
Từng cơn nóng ran len lỏi cả cơ thể, dưới da như có hàng nghìn con kiến bò lúc nhúc.
Mồ hôi bắt đầu tuôn nhiều ướt đẩm hết cả tóc.
Hắn bắt đầu thở dốc một cách khó khăn.
Dù trong xe đã bật điều hòa nhưng cơ thể vẫn nóng như lửa đốt.
“Con mụ đàn bà chết tiệt!”
Lục Dương lẩm bẩm chửi thề cô gái đã đưa ly rượu vang cho hắn, thúc giục tài xế lái xe nhanh hơn.
Vừa dừng xe trước cổng, Lục Dương đã vội vã lao ra ngoài.
Hắn bước nhanh vào phòng đóng sầm cửa lại, cởi bớt đồ rồi nằm vắt tay lên trán.
Hạ thể ngày một nóng hơn, hắn không thể chịu lâu thêm được nữa.
“Cạch”
“Em sao chưa ngủ? Em vào đây làm gì?”
Vân Nãi đẩy cửa đứng nhìn hắn thê thảm trên giường, tiến gần hắn hơn.
Lục Dương trợn mắt bật dậy đe dọa:
“Em ra ngoài nhanh! Tôi sẽ hủy hoại em mất!”
“Bác Dịch nói anh không được khỏe, lúc nãy nhìn sắc mặt không được tốt.”
“Ngậm miệng lại và đi ra ngoài.
Em có tin tôi sẽ xé xác em không?”
Vân Nãi dường như bỏ ngoài tai lời nói đó của hắn.
Cô đẩy hắn xuống giường, nuốt một ngụm khí lạnh run run nói:
“Em biết anh bị gì…Em là vật thế nợ, em phải có bổn phận giúp anh.”
Nghe hai từ “vật thế nợ” từ cô thôi mà hắn đã sôi máu lên rồi.
Hắn ghét nhất cái tên đó từ cô, hắn không muốn cô gọi mình là vật thế nợ.
Lục Dương lật đè cô xuống giường, đôi mắt nổi tia máu như muốn ngấu nghiến cô ngay bây giờ.
“Dương, nhìn em đây này.”
Cô kéo đầu hắn áp sát mặt mình.
Đôi mắt xanh dương long lanh như vẻ nhìn thấu hết cả tâm can hắn.
Lục Dương mím môi xé rách bộ váy ngủ của cô, cúi xuống cắn sâu vào hai quả bồ đào trắng nõn.
“Tôi xin lỗi em.”
Hơi thở của hắn hôm nay nóng hơn bình thường, phả từ cổ xuống tận ngực cô.
Hắn giải phóng cho vật lớn, không cần cô sẵn sàng mà đưa nó thật sâu vào bên trong.
Nơi tư mật bé nhỏ co thắt lại từng đợt, ra vào chẳng mấy dễ dàng.
Vân Nãi khóc lớn bấu chặt vào vai hắn, cả hạ thể co rúm không ngừng.
“Thả lỏng cho tôi!”
Hắn dán vào tai cô ra lệnh.
Hai cánh hoa nới chưa đủ rộng để cậu nhỏ chui lọt, mà lại không qua màn dạo đầu nào nên rất khó nuốt trọn.
Vật nam tính ngày càng lớn dần, ấm nóng hơn bao giờ hết.
Hắn dùng sức thúc vào sâu hơn, tường thịt bên trong hút vào khiến hắn tê ran cả người.
Hai thân thể trừu động sáp vào nhau chuyển động không ngừng, người con gái bé nhỏ dưới thân như chết đi sống lại phát ra từng thanh âm mê muội.
“Xin anh… chậm lại một chút…”
“Em tự nguyện dâng hiến cho tôi rồi nên cố nhịn một chút thôi.
Chỉ một chút thôi.”
Câu nói hắn khác hẳn với hành động mà hắn đang làm.
Như lời cám dỗ mật ngọt xoa dịu vết đau hạ bộ, nước mắt đã ngừng lại đôi chút.
Hắn hôn lên khóe mi nhỏ lệ, hôn lên đôi môi mỏng hồng hào.
Miệng cô bây giờ không tự chủ được nên hắn luồn lách vào dễ dàng.
Mùi rượu vang vẫn vương một chút trong khoang miệng khiến đầu óc cô choáng váng.
“Từ đêm nay em đã là người của tôi rồi, đừng hòng mà nghĩ đến việc chạy trốn nữa.”
Hạ bộ của hắn vẫn luân động liên tục, hắn há miệng ngậm lấy quả anh đào căng mọng, liếm cắn như đứa trẻ sơ sinh thèm sữa.
“Thỏ nhỏ, chỗ này của em thật thơm.”
Phải công nhận b.ầ.u s.ữ.a của cô rất thơm, một mùi thơm dễ chịu chứ không nồng nặc như mùi nước hoa.
Lục Dương vùi đầu hít lấy hít để, thỉnh thoảng cắn vào da thịt để lại vài vết hôn đỏ.
Vân Nãi mơ màng nhìn người đàn ông cuồng bạo trên thân mình.
Lý trí cô dần rơi vào cơn mê, cô không tự chủ được bản thân mình nữa.
Mặc cho trận hoan ái chưa kết thúc, cô ngất lịm đi giữa chiếc giường thoảng thoảng đầy mùi sắt.
Trong chút tiềm thức cuối cùng của cô, Lục Dương ôm Vân Nãi chặt hơn, hắn ghé sát tai cô thủ thỉ:
“Tôi không muốn chạm vào bất cứ người phụ nữ nào khác ngoài em.
Tôi nói vậy liệu em có tin không?”.
“Dạ vâng, ngài Lâm Túc vừa mở một công ty bất động sản ở thành phố A nên mời chủ tịch đến dự tiệc ạ.”
“Được rồi, tôi sẽ cân nhắc sau.”
Phong Khê cúi người rồi đi ra phía cửa.
Bạn bè của Lục Dương thì nhiều vô kể, giả tạo có, chân thật có.
Các công ty nhỏ lẻ đều muốn kết thân với hắn, để sau này dễ làm ăn, hợp tác, làm chỗ dựa vì lợi ích của riêng mình.
Lục Dương cũng đủ nhận thức được mánh khóe của bọn tham ô kia.
Nhưng gọi là giữ chút sĩ diện, hắn ta cũng phải đồng ý tới dự tiệc tùng của bọn sâu mọt tổ chức.
Hắn ta dẹp đống tài liệu sang một bên, cầm tách trà nóng nhâm nhi giữa giờ.
Theo thói quen hắn lại móc điếu thuốc lá lên hút, nhưng khi chuẩn bị đưa lên miệng châm lửa thì tay hắn khựng lại.
Cái câu nói của Vân Nãi có tầm ảnh hưởng cực kỳ lớn.
Đã gần một tháng kể từ khi cô nói ghét mùi thuốc lá, Lục Dương chưa hút được điếu nào.
Hắn lại nhớ đến câu của cô với mẹ hắn.
Cô nói cô không thích hắn ta.
Nghe xong hắn như trúng mũi tên kịch độc, thẫn thờ như người mất hồn.
Dù là đồ vật hay con người thì khi đã quen thuộc rồi lại thấy nó tẻ nhạt.
Bởi vì bản năng có mới nới cũ của con người, thứ tình yêu đó sẽ được bao lâu chứ? Khi không còn quyền lợi gì nữa thì liệu có than phiền về tình yêu không? Lục Dương không tin vào tình yêu, cho dù đó là việc thiết yếu nhưng hắn cũng không cảm nhận được.
“Em phải ở yên bên cạnh tôi.
Tôi không thể chấp nhận việc em rời khỏi mắt tôi đâu.”
“Sao phải là tình yêu cơ chứ? Mình có thể sở hữu mọi thứ mà!”
******
“Dịch quản gia, Hạ Lý! Ở nhà trông nom Tiểu Nãi giùm tôi.
Cho con bé ăn đồ mềm, tuyệt đối không cho thức khuya.”
Lục Dương sửa lại cà vạt, không quên dặn dò chăm sóc cho Tiểu Nãi thật tốt.
Bữa tiệc lần này diễn ra ở thành phố A, có thể hắn sẽ về muộn.
Bữa tiệc lần này có sự góp mặt của Lục Dương nên rất nhiều cánh kinh tế đến để lấy lòng.
Một bầy lũ vụ lời vây quanh Lục Dương cố gắng bắt chuyện, có người còn sẵn sàng lộ rõ bản chất bỉ ổi, dụ dỗ Lục Dương vào những vụ lừa đảo tài chính.
Hắn cảm thấy quá kinh tởm, hắn muốn về nhà với Vân Nãi ngay bây giờ.
“Chào chủ tịch Lục, tôi là Đan Y.
Ngài có thể uống một ly với tôi không?”
Một nữ nhân với mái tóc xoăn đến tận thắt lưng, mặc một bộ váy xẻ ngực màu xanh dương tươi cười sáp lại gần Lục Dương bắt chuyện.
Cô ta đưa cho hắn một ly rượu vang đỏ, niềm nở thúc giục:
“Tôi nghe danh chủ tịch Lục đã lâu, hôm nay mới gặp được ngoài đời.
Ngài có thể uống ly rượu này coi như quà gặp mặt không?”
Đôi mắt sắc lạnh của hắn nhìn ả đầy vẻ nghi ngờ.
Nhưng hắn lại đang mải nghĩ về việc về nhà sớm nên không do dự cầm lấy ly rượu tu hết một hơi.
“Cảm ơn cô về ly rượu.
Xin phép, tôi về trước.”
“Khoan đã tiệc còn dài mà!”
Đan Y vội níu Lục Dương lại nhưng đã bị anh đẩy ra.
Hắn ghét nhất ai cản trở chuyện của hắn.
Lục Dương hất hàm nhìn cô quát lớn:
“Buông ra!”
Cô ta sợ hãi rụt tay lại trước ngực.
Đôi mắt tiếc nuối nhìn Lục Dương đi về phía xe chờ sẵn ở cổng.
Hắn tức giận ra lệnh cho tài xế:
“Phóng nhanh về Lục gia cho tôi!”
Hơn 30 phút trôi qua, cơ thể Lục Dương có một cảm giác lạ.
Từng cơn nóng ran len lỏi cả cơ thể, dưới da như có hàng nghìn con kiến bò lúc nhúc.
Mồ hôi bắt đầu tuôn nhiều ướt đẩm hết cả tóc.
Hắn bắt đầu thở dốc một cách khó khăn.
Dù trong xe đã bật điều hòa nhưng cơ thể vẫn nóng như lửa đốt.
“Con mụ đàn bà chết tiệt!”
Lục Dương lẩm bẩm chửi thề cô gái đã đưa ly rượu vang cho hắn, thúc giục tài xế lái xe nhanh hơn.
Vừa dừng xe trước cổng, Lục Dương đã vội vã lao ra ngoài.
Hắn bước nhanh vào phòng đóng sầm cửa lại, cởi bớt đồ rồi nằm vắt tay lên trán.
Hạ thể ngày một nóng hơn, hắn không thể chịu lâu thêm được nữa.
“Cạch”
“Em sao chưa ngủ? Em vào đây làm gì?”
Vân Nãi đẩy cửa đứng nhìn hắn thê thảm trên giường, tiến gần hắn hơn.
Lục Dương trợn mắt bật dậy đe dọa:
“Em ra ngoài nhanh! Tôi sẽ hủy hoại em mất!”
“Bác Dịch nói anh không được khỏe, lúc nãy nhìn sắc mặt không được tốt.”
“Ngậm miệng lại và đi ra ngoài.
Em có tin tôi sẽ xé xác em không?”
Vân Nãi dường như bỏ ngoài tai lời nói đó của hắn.
Cô đẩy hắn xuống giường, nuốt một ngụm khí lạnh run run nói:
“Em biết anh bị gì…Em là vật thế nợ, em phải có bổn phận giúp anh.”
Nghe hai từ “vật thế nợ” từ cô thôi mà hắn đã sôi máu lên rồi.
Hắn ghét nhất cái tên đó từ cô, hắn không muốn cô gọi mình là vật thế nợ.
Lục Dương lật đè cô xuống giường, đôi mắt nổi tia máu như muốn ngấu nghiến cô ngay bây giờ.
“Dương, nhìn em đây này.”
Cô kéo đầu hắn áp sát mặt mình.
Đôi mắt xanh dương long lanh như vẻ nhìn thấu hết cả tâm can hắn.
Lục Dương mím môi xé rách bộ váy ngủ của cô, cúi xuống cắn sâu vào hai quả bồ đào trắng nõn.
“Tôi xin lỗi em.”
Hơi thở của hắn hôm nay nóng hơn bình thường, phả từ cổ xuống tận ngực cô.
Hắn giải phóng cho vật lớn, không cần cô sẵn sàng mà đưa nó thật sâu vào bên trong.
Nơi tư mật bé nhỏ co thắt lại từng đợt, ra vào chẳng mấy dễ dàng.
Vân Nãi khóc lớn bấu chặt vào vai hắn, cả hạ thể co rúm không ngừng.
“Thả lỏng cho tôi!”
Hắn dán vào tai cô ra lệnh.
Hai cánh hoa nới chưa đủ rộng để cậu nhỏ chui lọt, mà lại không qua màn dạo đầu nào nên rất khó nuốt trọn.
Vật nam tính ngày càng lớn dần, ấm nóng hơn bao giờ hết.
Hắn dùng sức thúc vào sâu hơn, tường thịt bên trong hút vào khiến hắn tê ran cả người.
Hai thân thể trừu động sáp vào nhau chuyển động không ngừng, người con gái bé nhỏ dưới thân như chết đi sống lại phát ra từng thanh âm mê muội.
“Xin anh… chậm lại một chút…”
“Em tự nguyện dâng hiến cho tôi rồi nên cố nhịn một chút thôi.
Chỉ một chút thôi.”
Câu nói hắn khác hẳn với hành động mà hắn đang làm.
Như lời cám dỗ mật ngọt xoa dịu vết đau hạ bộ, nước mắt đã ngừng lại đôi chút.
Hắn hôn lên khóe mi nhỏ lệ, hôn lên đôi môi mỏng hồng hào.
Miệng cô bây giờ không tự chủ được nên hắn luồn lách vào dễ dàng.
Mùi rượu vang vẫn vương một chút trong khoang miệng khiến đầu óc cô choáng váng.
“Từ đêm nay em đã là người của tôi rồi, đừng hòng mà nghĩ đến việc chạy trốn nữa.”
Hạ bộ của hắn vẫn luân động liên tục, hắn há miệng ngậm lấy quả anh đào căng mọng, liếm cắn như đứa trẻ sơ sinh thèm sữa.
“Thỏ nhỏ, chỗ này của em thật thơm.”
Phải công nhận b.ầ.u s.ữ.a của cô rất thơm, một mùi thơm dễ chịu chứ không nồng nặc như mùi nước hoa.
Lục Dương vùi đầu hít lấy hít để, thỉnh thoảng cắn vào da thịt để lại vài vết hôn đỏ.
Vân Nãi mơ màng nhìn người đàn ông cuồng bạo trên thân mình.
Lý trí cô dần rơi vào cơn mê, cô không tự chủ được bản thân mình nữa.
Mặc cho trận hoan ái chưa kết thúc, cô ngất lịm đi giữa chiếc giường thoảng thoảng đầy mùi sắt.
Trong chút tiềm thức cuối cùng của cô, Lục Dương ôm Vân Nãi chặt hơn, hắn ghé sát tai cô thủ thỉ:
“Tôi không muốn chạm vào bất cứ người phụ nữ nào khác ngoài em.
Tôi nói vậy liệu em có tin không?”.
Bình luận truyện