Giam Cầm Vợ Nhỏ
Chương 16: Thế Cứ Phải Yêu Rồi Mới Kết Hôn Được À
“Cốc cốc”
“Vân tiểu thư, là em.”
“Vào đi.”
Vân Nãi ngồi thả lỏng trên chiếc giường khá rộng rãi màu xanh dương nhạt.
Không biết tối rồi Hạ Lý đến gõ cửa phòng cô làm gì.
“Lục thiếu bảo em đưa thuốc đến bôi cho tiểu thư.”
“Ừm… ờ bôi gì vậy?”
Nói đến đây, sắc mặt Hạ Lý thoáng đỏ ửng.
“Dạ… là thuốc mỡ bôi chỗ đó cho bớt sưng ấy.
Lục thiếu bảo đêm qua hơi mạnh tay…”
“À à chị biết rồi.
Em để đấy đi, chị tự bôi được.”
Thấy Hạ Lý rời phòng, Vân Nãi mới dám vén váy lên nhìn thử.
Đúng là có chút sưng tấy, thế mà ngay cả cô cũng không biết.
Tuy hơi đau một chút nhưng do từ nhỏ sống cũng không được nhung lụa nên Vân Nãi đã sớm quen với mấy cơn đau vụn vặt rồi.
Cô cầm tập lịch trên cái bàn nhỏ cạnh giường tính nhẩm.
Hôm qua vừa đúng ngày an toàn của cô luôn, vậy là không cần phải lo nghĩ ngợi nhiều về chuyện mang thai.
“Cốc cốc”
“Hạ Lý hả? Vào đi em.”
“Tôi, Lục Dương.”
Não cô chưa kịp thông thì Lục Dương đã đẩy cửa bước vào.
Trên người chỉ khoác độc mỗi cái áo choàng tắm đứng ngay trước mặt cô.
Theo phản xạ tự nhiên, Vân Nãi lập tức lùi người về phía sau, đôi mắt xanh dương chớp chớp lộ rõ vẻ sợ hãi.
“Sợ cái gì? Tôi chỉ muốn vào ngủ chung với em.”
“Phòng của anh bị hỏng à?”
“Em là người của tôi.
Tôi ngủ với em vì tôi có quyền.”
Vân Nãi bị câu nói của Lục Dương chặn họng bèn cụp mắt xuống tiu nghỉu như chú mèo nhỏ, vẫn chỉnh lại mền gối bên cạnh cho hắn rồi mới hạ lưng xuống giường.
Lục Dương cũng không nói gì thêm, nằm xuống vòng tay ôm eo Vân Nãi kéo vào lòng.
Hơi thở ấm nóng phả vào da đầu khiến cô hơi rùng mình.
“Sau này em có muốn kết hôn không?”
Bất chợt hắn buông ra một câu hỏi khiến Vân Nãi cảm thấy lạ lùng.
“Có chứ! Em nhất định sẽ kiếm được một chàng trai tốt để cưới!”
Hắn hỏi đúng chuẩn chủ đề cô thích nên Vân Nãi cứ say sưa trả lời mồn một từng câu của hắn.
“Đàn ông tốt thì thiếu gì?”
“Tốt thì nhiều nhưng em phải chọn một người yêu mình thật lòng!”
“Thế cứ phải yêu rồi mới kết hôn được à?”
Lục Dương đầu gỗ nheo mắt nhìn cô khó hiểu.
Trong chuyện tình cảm hắn không giỏi nên không hiểu tình yêu là gì.
Vân Nãi khẽ gật đầu, quay sang hỏi vặn lại anh:
“Anh có kết hôn không?”
“Tôi có.”
“Vậy anh có yêu không?”
“Không, tôi sẽ dùng mọi thủ đoạn nhốt người ấy lại bên tôi suốt đời.
Thứ tình yêu ấy tồn tại được bao lâu chứ, giữ người ấy bên mình có phải tốt hơn không?”
“Anh đúng là đầu gỗ.”
Vân Nãi lẩm bẩm trong miệng rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Lục Dương vẫn chăm chú ngắm cô không rời, thỉnh thoảng đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt thiếu nữ như đóa hoa bách hợp thuần khiết.
“Ưm… anh to lớn thật đấy! Em gọi anh là Gấu nhé?”
“Gấu?”
Lục Dương vội vàng rụt tay về chỗ cũ khi thấy Vân Nãi đột ngột tỉnh dậy.
“Anh lớn như một con gấu ý.
Nên em gọi anh là Gấu.”
Quả thật nếu đối chiếu cơ thể hai người sẽ chênh lệch nhau rất lớn.
Vân Nãi cũng chỉ mới đến ngang lồng ngực hắn, cảm giác như hắn có thể ôm trọn cô vào lòng.
Lục Dương ngẩn người một lúc rồi gật đầu.
Và thế là từ đêm đó, Lục Dương lại có thêm một cái tên mà chỉ có mình Vân Nãi mới có thể gọi được.
Vân Nãi ngáp ngắn ngáp dài chìm vào giấc ngủ lần nữa, rúc đầu vào lồng ngực rắn chắc của hắn thở đều.
Dù gì thì cô cũng chỉ là một đứa trẻ mới lớn không hơn không kém, vậy mà mấy thể loại tình yêu vớ vẩn lại hiểu rõ kinh khủng.
Nếu kết hôn mà không cần tình yêu thì Lục Dương đủ sức để làm.
Liệu hắn thật sự có tình cảm với cô không?
Hắn không tin vào tình yêu nhưng…
Cái cảm giác cô như con bướm đậu trên cành sắp bay xa dần chỉ muốn hắn hung hăng bắt nhốt cô lại cả đời.
Nếu hắn không yêu, không thích, vậy cần gì phải làm như thế?
Không hiểu sao hắn ta có cảm giác mới mẻ với cô nhỉ? Hay chẳng qua là do đôi mắt xanh dương đặc biệt kia?
Hắn nghĩ hắn nên cần chút thời gian.
Bất chợt Lục Dương nhớ ra điều gì đó.
Hắn nhẹ nhàng rời khỏi người cô, di chuyển xuống hạ bộ cẩn thận vén cái váy lên, kéo qυầи иɦỏ hở một chút.
Chỗ đó đúng thật đã sưng tấy lên, mà cô lại còn chưa bôi thuốc.
Hắn đảo mắt xung quanh phòng thì phát hiện lọ thuốc mỡ vẫn còn nguyên bọc trên bàn.
Tay hắn lấy một ít thuốc, tay còn lại tách chân cô ra, để vùng tư mật lộ rõ trước mắt hắn.
Yết hầu hắn ta di chuyển lên xuống, nhưng dần lấy lại được ý chí, vươn ngón tay chậm rãi xoa xoa hai cánh hoa.
“Ưm…”
“Lạnh quá…”
Vân Nãi nói mớ run người khiến Lục Dương lập tức rụt tay lại.
Hắn nín thở nhìn cô xoay người sang một bên, lát sau thấy không có động tĩnh gì nữa, Lục Dương mới dám phục hồi lại hiện trạng ban đầu, vào phòng tắm tắm một đợt nước lạnh hạ nhiệt rồi mới ôm cô tiến vào mộng đẹp.
“Vân tiểu thư, là em.”
“Vào đi.”
Vân Nãi ngồi thả lỏng trên chiếc giường khá rộng rãi màu xanh dương nhạt.
Không biết tối rồi Hạ Lý đến gõ cửa phòng cô làm gì.
“Lục thiếu bảo em đưa thuốc đến bôi cho tiểu thư.”
“Ừm… ờ bôi gì vậy?”
Nói đến đây, sắc mặt Hạ Lý thoáng đỏ ửng.
“Dạ… là thuốc mỡ bôi chỗ đó cho bớt sưng ấy.
Lục thiếu bảo đêm qua hơi mạnh tay…”
“À à chị biết rồi.
Em để đấy đi, chị tự bôi được.”
Thấy Hạ Lý rời phòng, Vân Nãi mới dám vén váy lên nhìn thử.
Đúng là có chút sưng tấy, thế mà ngay cả cô cũng không biết.
Tuy hơi đau một chút nhưng do từ nhỏ sống cũng không được nhung lụa nên Vân Nãi đã sớm quen với mấy cơn đau vụn vặt rồi.
Cô cầm tập lịch trên cái bàn nhỏ cạnh giường tính nhẩm.
Hôm qua vừa đúng ngày an toàn của cô luôn, vậy là không cần phải lo nghĩ ngợi nhiều về chuyện mang thai.
“Cốc cốc”
“Hạ Lý hả? Vào đi em.”
“Tôi, Lục Dương.”
Não cô chưa kịp thông thì Lục Dương đã đẩy cửa bước vào.
Trên người chỉ khoác độc mỗi cái áo choàng tắm đứng ngay trước mặt cô.
Theo phản xạ tự nhiên, Vân Nãi lập tức lùi người về phía sau, đôi mắt xanh dương chớp chớp lộ rõ vẻ sợ hãi.
“Sợ cái gì? Tôi chỉ muốn vào ngủ chung với em.”
“Phòng của anh bị hỏng à?”
“Em là người của tôi.
Tôi ngủ với em vì tôi có quyền.”
Vân Nãi bị câu nói của Lục Dương chặn họng bèn cụp mắt xuống tiu nghỉu như chú mèo nhỏ, vẫn chỉnh lại mền gối bên cạnh cho hắn rồi mới hạ lưng xuống giường.
Lục Dương cũng không nói gì thêm, nằm xuống vòng tay ôm eo Vân Nãi kéo vào lòng.
Hơi thở ấm nóng phả vào da đầu khiến cô hơi rùng mình.
“Sau này em có muốn kết hôn không?”
Bất chợt hắn buông ra một câu hỏi khiến Vân Nãi cảm thấy lạ lùng.
“Có chứ! Em nhất định sẽ kiếm được một chàng trai tốt để cưới!”
Hắn hỏi đúng chuẩn chủ đề cô thích nên Vân Nãi cứ say sưa trả lời mồn một từng câu của hắn.
“Đàn ông tốt thì thiếu gì?”
“Tốt thì nhiều nhưng em phải chọn một người yêu mình thật lòng!”
“Thế cứ phải yêu rồi mới kết hôn được à?”
Lục Dương đầu gỗ nheo mắt nhìn cô khó hiểu.
Trong chuyện tình cảm hắn không giỏi nên không hiểu tình yêu là gì.
Vân Nãi khẽ gật đầu, quay sang hỏi vặn lại anh:
“Anh có kết hôn không?”
“Tôi có.”
“Vậy anh có yêu không?”
“Không, tôi sẽ dùng mọi thủ đoạn nhốt người ấy lại bên tôi suốt đời.
Thứ tình yêu ấy tồn tại được bao lâu chứ, giữ người ấy bên mình có phải tốt hơn không?”
“Anh đúng là đầu gỗ.”
Vân Nãi lẩm bẩm trong miệng rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Lục Dương vẫn chăm chú ngắm cô không rời, thỉnh thoảng đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt thiếu nữ như đóa hoa bách hợp thuần khiết.
“Ưm… anh to lớn thật đấy! Em gọi anh là Gấu nhé?”
“Gấu?”
Lục Dương vội vàng rụt tay về chỗ cũ khi thấy Vân Nãi đột ngột tỉnh dậy.
“Anh lớn như một con gấu ý.
Nên em gọi anh là Gấu.”
Quả thật nếu đối chiếu cơ thể hai người sẽ chênh lệch nhau rất lớn.
Vân Nãi cũng chỉ mới đến ngang lồng ngực hắn, cảm giác như hắn có thể ôm trọn cô vào lòng.
Lục Dương ngẩn người một lúc rồi gật đầu.
Và thế là từ đêm đó, Lục Dương lại có thêm một cái tên mà chỉ có mình Vân Nãi mới có thể gọi được.
Vân Nãi ngáp ngắn ngáp dài chìm vào giấc ngủ lần nữa, rúc đầu vào lồng ngực rắn chắc của hắn thở đều.
Dù gì thì cô cũng chỉ là một đứa trẻ mới lớn không hơn không kém, vậy mà mấy thể loại tình yêu vớ vẩn lại hiểu rõ kinh khủng.
Nếu kết hôn mà không cần tình yêu thì Lục Dương đủ sức để làm.
Liệu hắn thật sự có tình cảm với cô không?
Hắn không tin vào tình yêu nhưng…
Cái cảm giác cô như con bướm đậu trên cành sắp bay xa dần chỉ muốn hắn hung hăng bắt nhốt cô lại cả đời.
Nếu hắn không yêu, không thích, vậy cần gì phải làm như thế?
Không hiểu sao hắn ta có cảm giác mới mẻ với cô nhỉ? Hay chẳng qua là do đôi mắt xanh dương đặc biệt kia?
Hắn nghĩ hắn nên cần chút thời gian.
Bất chợt Lục Dương nhớ ra điều gì đó.
Hắn nhẹ nhàng rời khỏi người cô, di chuyển xuống hạ bộ cẩn thận vén cái váy lên, kéo qυầи иɦỏ hở một chút.
Chỗ đó đúng thật đã sưng tấy lên, mà cô lại còn chưa bôi thuốc.
Hắn đảo mắt xung quanh phòng thì phát hiện lọ thuốc mỡ vẫn còn nguyên bọc trên bàn.
Tay hắn lấy một ít thuốc, tay còn lại tách chân cô ra, để vùng tư mật lộ rõ trước mắt hắn.
Yết hầu hắn ta di chuyển lên xuống, nhưng dần lấy lại được ý chí, vươn ngón tay chậm rãi xoa xoa hai cánh hoa.
“Ưm…”
“Lạnh quá…”
Vân Nãi nói mớ run người khiến Lục Dương lập tức rụt tay lại.
Hắn nín thở nhìn cô xoay người sang một bên, lát sau thấy không có động tĩnh gì nữa, Lục Dương mới dám phục hồi lại hiện trạng ban đầu, vào phòng tắm tắm một đợt nước lạnh hạ nhiệt rồi mới ôm cô tiến vào mộng đẹp.
Bình luận truyện