Giấm Chua Trên Toàn Thế Giới Đều Bị Anh Ăn Hết Rồi
Chương 42
Editor: Esther.
- ----
Tiêu Niên thật sự không biết sự hiện diện của mình còn có ý nghĩa như vậy.
Lần này cậu liền thoải mái trở lại.
Trong cái bối cảnh đầy hoa này, có một khoảnh khắc Tiêu Niên muốn ca ngợi thế này thật tươi đẹp.
Nói nói hai người đi tới cửa, Lục Tri Chu mới giơ tay ấn chuông cửa, tiếng chuông còn chưa dứt của liền được mở ra từ bên trong.
“Anh họ!” Bên trong thò ra một cái đầu: “Em ở trên lầu đã thấy anh đến rồi.”
Rõ ràng Lục Tri Chu cũng không biết trong nhà bà nội còn có người này, anh nghi hoặc hỏi: “Sao em cũng tới đây?”
Cái người là em họ của Lục Tri Chu cười cười: “Bà ngoại nói buổi trưa anh về đây nên em cũng qua.”
Lục Tri Chu; “Không đi làm sao?”
Em họ: “Ăn cơm xong liền đi, tới kịp.”
Tiêu Niên thoáng đánh giá, vị em họ này có vẻ gần bằng tuổi cậu.
Sau khi chào hỏi Lục Tri Chu xong, hắn liền nghiêng đầu nhìn Tiêu Niên, cũng hỏi Lục Tri Chu: “Cậu ấy là học sinh của anh hả anh họ?”
Tiêu Niên ở phía sau cười rộ lên, đúng lúc Lục Tri Chu cũng quay đầu lại, hai người liếc mắt nhìn nhau, Tiêu Niên cười cười trả lời em họ: “Đúng vậy, tôi là học sinh của anh ấy.”
Em họ à một tiếng không nghi ngờ chút nào, cũng bước tới để chào hỏi cậu. Nhưng mà cái tay phải còn chưa kịp duỗi đến, em họ chợt hô lên một tiếng: “Tiêu Niên?”
Tiêu Niên hít một hơi, nhìn em họ từ trên xuống dưới, trong trí nhớ không có mặt của cậu trai này.
Trên mặt cậu mang theo nụ cười khách sáo: “Cậu là?”
Em họ: “Tôi là Uông Tiếp, cậu không biết tôi, tôi học ở lớp của thầy Lâm Hướng, tôi biết cậu.”
Tiêu Niên à một tiếng thật dài: “Xin chào.”
“Thì ra cậu là học sinh của anh họ tôi, thật khéo.” Uông Tiếp lại rơi vào trong suy nghĩ của chính mình: “Tôi tưởng hôm nay chỉ có mình anh họ về.”
Lục Tri Chu không đáp lại hắn: “Bà nội đâu?”
Uông Tiếp: “Bà ở nhà bếp.”
Vừa dứt lời bên trong liền vang lên giọng của một người phụ nữ. Ba người cùng nhìn về phía bên kia, có một người phụ nữ mặc váy hoa đang đi tới.
Tiêu Niên tới gần Lục Tri Chu nhỏ giọng nói: “Bà nội nhìn thật trẻ.”
Lục Tri Chu: “Tâm thái bà rất tốt, rất rộng rãi.”
Nói tới cái từ này Tiêu Niên không hiểu sao liền nhớ tới chuyện bộ quần áo kia.
“Tới rồi.”
Bà nội cười cười đi ra ngoài: “Tất cả mau vào nhà đi, đứng ở cửa làm gì vậy.”
Lục Tri Chu đỡ lưng Tiêu Niên, nhường đường cho cậu vào trước, sẵn tiện gọi một tiếng: “Bà nội.”
Tiêu Niên lập tức gọi theo: “Con chào bà nội.”
Bà nội hé miệng cười, liếc mắt nhìn Lục Tri Chu một cái. Không biết hai người im lặng trao đổi cái gì trong không khí, mà Lục Tri Chu cũng cười theo.
“Lục Tri Chu nói bà thích hoa quế nên con mang hai bình rượu hoa quế đến tặng bà ạ.” Hai tay Tiêu Niên nâng lên, cực kỳ ngoan ngoãn.
Bà nội ai da một tiếng: “Thật tốt quá, cám ơn con nha, có lòng quá.”
Ba người hàn huyên xong, quay đầu thấy Uông Tiếp đang dựa vào tường chờ bọn họ.
“Nghe nói con muốn tới nên nó cũng muốn qua.” Bà nội giải thích sự tồn tại của vị em họ này: “Gọi người ta chưa?”
Uông Tiếp nghi hoặc: “Tiêu Niên á? Con phải gọi cậu ta là cái gì?”
Bà nội: “Cũng gọi là anh họ.”
Uông Tiếp cười cười: “Sao phải gọi là anh họ? Không chắc cậu ta lớn tuổi hơn con mà.”
Bà nội: “Không lớn hơn cũng phải gọi là anh họ.”
Uông Tiếp không tình nguyện: “Tại sao?”
Bà nội: “...”
Bà nội mặc kệ Uông Tiếp, quay đầu bàn giao với hai người: “Tới phòng khách ngồi đi, điểm tâm sẽ xong ngay thôi.” Bà cười nói với Tiêu Niên: “Con thích xoài không?”
Tiêu Niên kinh hoảng: “Dạ, có.”
Bà nội lại hỏi: “Vậy dâu tây được không?”
Tiêu Niên gật gật đầu: “Dạ được.”
Bà nội: “Được, sắp xong rồi, các con ngồi đi.”
Bà nội nói chuyện với Tiêu Niên xong liền cho Lục Tri Chu một ánh mắt, Tiêu Niên nhìn không hiểu gì hết.
Chờ bà nội đi rồi, Tiêu Niên lập tức nhịn không được hỏi Lục Tri Chu: “Bà nội có ý gì vậy?”
Lục Tri Chu nói: “Bà nói bà rất thích em.”
Đầu tiên là Tiên Niên kinh ngạc há miệng, sau đó mới chậm rãi ngậm lại, đôi mắt cong cong: “Có ai mà không thích tôi đâu, anh nói có đúng không?”
“Không đúng, anh họ.”
Lục Tri Chu bên này còn chưa trả lời, Uông Tiếp đột nhiên quay đầu lại: “Tại sao bà ngoại lại kêu em phải gọi Tiêu Niên là anh họ chứ?”
Lục Tri Chu: “...”
Tiêu Niên: “...”
Không nhận được đáp án, Uông Tiếp lại hỏi: “Rõ ràng cậu ta nhỏ hơn em mà, nếu gọi thì cũng phải gọi là thầy Tiêu chứ, hơn nữa không phải cậu ta là học sinh của anh sao? Cái này cũng có thể bắt quan hệ à?”
Lục Tri Chu: “Dùng đầu óc hai bốn tuổi của em nghĩ lại đi.”
Uông Tiếp còn thật sự nghiêm túc suy nghĩ: “Tại sao chứ?”
Tiên niên không nhịn được: “Phụt...”
Lục Tri Chu bất đắc dĩ nói với Tiêu Niên: “Từ nhỏ đã không được thông minh lắm, để thầy Tiêu chê cười rồi.”
Tiêu Niên: “Không có, không có.”
Ba người đi đến ghế sô pha trong phòng khách. Nhưng bởi vì đi lệch hướng nên buồn cười là bạn học Uông Tiếp lại ngồi ở chính giữa Lục Tri Chu và Tiêu Niên.
Hắn còn trực tiếp nói chuyện cũvới Tiêu Niên.
Nói rằng lúc đó hắn ta đi lớp học nhảy đã nghe nói đến Tiêu Niên, nhưng đáng tiếc là không được xếp vào lớp của cậu. Còn nói khi đó mình bận, được một người bạn mang đi trải nghiệm hai tiết liền rời đi, sau đó hắn cũng không có thời gian học tiếp.
“Nhưng tôi vẫn luôn chú ý đến các cậu, phòng của tôi vẫn còn đang nói chuyện về chỗ của cậu nè.” Uông Tiếp cười cười: “Cũng đọc các bài viết về cậu và Lâm Hướng nữa.”
“Khục...” Tiêu Niên suýt chút nữa đã phun nước ra ngoài.
Tiêu Niên cười khan hai tiếng: “Nó vẫn còn à.”
Uông Tiếp: “Hiện tại thì không biết còn không, nhưng ở thời điểm đó thì vẫn còn.”
Tiêu Niên à lên: “Đây là chương trình gì vậy?”
Uông Tiếp lập tức bị dời sang chuyện khác: “Tôi không biết, tùy tiện mở thôi, để tôi xem thử.”
Nói xong bà nội liền bưng một cái bánh kếp xoài và dâu tây ra.
Bánh ngọt được chia làm hai phần đặt trên bàn trà, sau khi bà nội đặt xuống thì liếc Uông Tiếp một cái, rồi mới cười nói với Tiêu Niên: “Ăn cái này trước, bà lập tức nấu cơm.”
Tiêu Niên gật đầu: “Dạ, con cám ơn bà.”
Bà nội: “Chán thì để Tri Chu dẫn con đi dạo.”
Tiêu Niên: “Dạ.”
Bà nội chuyển tầm mắt một chút, liền nhìn đến Uông Tiếp, giọng điệu ôn hòa lập tức thay đổi: “Con, qua giúp bà.”
Uông Tiếp cầm lấy điều khiển từ xa: “Con ngồi một xíu nữa.”
Giọng nói bà nội lại lạnh hơn một chút: “Uông Tiếp.”
Uông Tiếp lúc này mới miễn cưỡng đứng dậy.
Chân trước Uông Tiếp vừa đi, Lục Tri Chu liền di chuyển ngồi ở bên cạnh Tiêu Niên.
Tiêu Niên hé miệng cười cười.
“Lên lầu xem không?”
Tiêu Niên chỉ vào cái bánh: “Tôi ăn một ít đã, nếu không bà nội lại hiểu lầm là tôi không thích ăn.”
Lục Tri Chu xoa mặt Tiêu Niên: “Ngoan vậy.” anh còn nói: “Em ăn trước đi, tôi đi một chút.”
Tiêu Niên: “Được.”
Tiêu Niên ở bên này ăn, Lục Tri Chu nhanh chân đi đến nhà bếp.
Lúc này Uông Tiếp đang chuẩn bị lấy đồ ăn trong tủ lạnh. Nhưng cái cửa mới mở ra được một chút, bất chợt một bàn tay lớn từ phía sau duỗi tới đè lại cửa tủ lạnh.
“Giật cả mình.” Uông Tiếp quay đầu lại: “Anh làm gì vậy?”
Lục Tri Chu mở miệng chính là nói: “Lâm Hướng và Tiêu Niên là có chuyện gì?”
Uông Tiếp lập tức nở nụ cười: “Sao anh họ lại có hứng thú như vậy.”
Lục Tri Chu không nói lời nào, chỉ nhìn Uông tiếp.
Uông Tiếp sợ rồi: “Cũng không phải em không nói mà.” hắn tùy tiện quơ tay một chút: “Có một cáo blog nói Lâm Hướng và Tiêu Niên tương tác ở phòng vũ đạo, vừa thú vị vừa ngọt. Hai người họ không biết học sinh kia viết, còn hành văn rất tốt, bên dưới còn có một số bình luận bổ sung vào, còn có người nói Lâm Hướng đang theo đuổi Tiêu Niên.” Uông Tiếp cười cười: “Không biết sau đó bọn họ có ở bên nhau hay không, em xem được vào năm ngoái.”
Lục Tri Chu trực tiếp nói: “Không bên nhau.”
Uông Tiếp: “Ồ, anh biết à.”
Lục Tri Chu còn nói: “Lâm Hướng từ chức rồi, phòng làm việc của cậu ấy không có người này.”
Uông Tiếp tiếc nuối nói: “Vậy à.”
Lục Tri Chu không nói gì nữa, khẽ liếc mắt nhìn Uông Tiếp một cái, mở tủ lạnh ra: “Lấy đồ ăn đi.”
Uông Tiếp nói nhỏ: “Hung dữ như vậy làm gì chứ.”
Lúc Lục Tri Chu trở lại Tiêu Niên đã ăn hết một nửa cái bánh.
Lục Tri Chu đứng ở trước mặt cậu: “Ngon như vậy à?”
Trong miệng Tiêu Niên toàn là bơ, cậu không thể làm gì khác hơn là giơ ngón tay cái lên với Lục Tri Chu.
“Đi không?”
Tiêu Niên không tiện lại ăn nữa, cậu rút một tờ khăn giấy lau miệng, buồn bực nói: “Ừm.”
Lầu một là phòng khách và phòng ăn, lầu hai là vài căn phòng và một cái ban công lớn ngoài trời.
“Em muốn đi phòng tôi hay là ra ban công?” Lục Tri Chu cho Tiêu Niên lựa chọn.
Đương nhiên Tiêu Niên chọn: “Đi phòng của anh.”
Lục Tri Chu nói được, liền đi trước dẫn đường.
Nhưng đang đi, đột nhiên anh dừng lại.
Tiêu Niên: “Sao vậy?”
Lục Tri Chu dùng hành động của mình trả lời vấn đề của Tiêu Niên, anh đưa tay ra sau.
Tiêu Niên còn không hiểu ư, cái mặt già cậu đỏ lên, nhanh chóng nắm lấy tay anh.
Trong khoảnh khắc lòng bàn tay chạm vào nhau, thật giống như có một dòng điện nho nhỏ xuyên qua thân thể Tiêu Niên, cảm giác rất xa lạ.
Cái tên thối tha, bây giờ mới biết nắm tay cậu.
Đi qua một khúc ngoặt, Lục Tri Chu mở ra một cánh cửa. Cửa vừa mở, Tiêu Niên nhìn thấy trang trí bên trong phòng liền nhướng mày.
“Căn phòng này của anh,” Tiêu Niên cho một cái đánh giá có lệ: “Nó không quá hợp với phong cách của ngôi nhà này lắm.”
Lục Tri Chu nói: “Đây là căn phòng của tôi ở thành phố A, bà nội sửa sang lại và trang trí nó như cũ.”
Từ đáy lòng Tiêu Niên cảm khái một tiếng.
Có cái tiền đề này, bây giờ nhìn thì khác rồi.
“Bà nội thật quan tâm anh nha!”
Lục Tri Chu gật đầu: “Bà nội luôn rất để ý tôi.”
Tiêu Niên gật đầu: “Có thể nhìn ra.”
Lục Tri Chu nói cậu có thể thoải mái tham quan, Tiêu Niên liền không khách khí đi vào. Mà ngay từ cái nhìn đầu tiên, cậu đã bị một cái album trên giá sách hấp dẫn.
Tiêu Niên: “Tôi có thể xem nó không?”
Rõ ràng Lục Tri Chu có suy nghĩ một chút mới nói: “Có thể.”
Nhất thời Tiêu Niên càng cảm thấy hứng thú hơn: “Anh do dự? Chắc không phải là lịch sử đen tối gì chứ?”
Vậy mà Lục Tri Chu không phủ nhận, anh còn nói: “Cùng nhau xem.”
Tiêu Niên lập tức lấy cuốn album này xuống, nhưng không ngờ tới là, cậu vừa mở ra.
“Ha ha ha, đây là anh à Lục Tri Chu?” Tiêu Niên chỉ vào một khuôn mặt trên tấm hình nói.
Trên đó là cái gì, là có một cái bánh ngọt được đặt trước mặt một bạn nhỏ, trên mặt nhóc đều là bơ, trên lỗ mũi còn có một vết tương cà chua, trên trán là một khối socola.
Mà vị bạn nhỏ này, cực kỳ không vui.
Lục Tri Chu đi đến bên cạnh bàn: “Giống tôi à?”
Tiêu Niên liếc mắt nhìn Lục Tri Chu, như thể biết được anh sẽ làm gì tiếp theo, cậu lập tức rút tấm hình ra khỏi album.
“Sao lại không giống, đây chính là anh!”
Quả nhiên động tác này là đúng, cậu vừa mới rút ra, Lục Tri Chu liền đến lấy lại.
Tiêu Niên giơ tay lên cao, sau đó lại hạ xuống, Lục Tri Chu vồ hụt hai lần liền ôm lấy Tiêu Niên.
Vị này xưa này đều là một con gà ốm, nay dĩ nhiên vì một bức ảnh mà bộc phát năng lượng lớn như vậy. Cậu cầm chặt bức ảnh giấu trong ngực, vặn vẹo một chút rồi dùng tiểu xảo tránh thoát Lục Tri Chu chạy ra ngoài.
“Tôi không lấy đâu, tôi chụp một bức thôi.”
Lục Tri Chu nhanh chân đuổi theo: “Em còn muốn chụp lại?”
Tiêu Niên nhanh chóng chạy ra bên ngoài: “Phải.”
Hành lang rất hẹp, vì Tiêu Niên phải lấy điện thoại di động ra nên tốc độ giảm bớt.
Lục Tri Chu bước đi vừa lớn lại vừa nhanh, còn chưa ra khỏi phòng được vài bước, cả người Tiêu Niên đều bị Lục Tri Chu bế lên. Bị ôm lấy lên không, điện thoại Tiêu Niên còn chưa kịp lấy ra đã bị Lục Tri Chu đè trên tường.
Gà ốm chính là gà ốm, một ngày là gà ốm, cả đời là gà ốm.
“Ảnh.” Lục Tri Chu nhìn mắt Tiêu Niên.
Tiêu Niên vừa vui mừng cũng vừa phô trương: “Không muốn, anh có ngon thì đến cướp này.”
Tiêu Niên có thể lớn lối như vậy là do hai tay của Lục Tri Chu đều ôm eo cậu, cậu cho rằng anh không có rảnh để lấy lại.
Nhưng không ngờ tới cậu vừa dứt lời, Lục Tri Chu liền rút một cái tay ra. Chỉ cần một cánh tay cũng có thể đè Tiêu Niên lên tường.
Lục Tri Chu còn chưa động thủ, Tiêu Niên đã nhìn thấy nụ cười của người thắng trên mặt anh.
Tiêu Niên vội vàng giơ bức ảnh lên cao: “Ôi chao, không lấy được.”
Lục Tri Chu ngẩng đầu lên nhìn. Anh không lấy ảnh được nhưng có thể bắt người. Lục Tri Chu nắm được cánh tay Tiêu Niên kéo tay cậu xuống, đặt ở bên cạnh đầu cậu.
Tiêu Niên dựa sát vào.
“Anh bắt nạt người ta.” Cậu lại bắt đầu chơi xấu.
Lục Tri Chu bật cười, anh cũng cây ngay không sợ chết đứng nói: “Đúng.”
Tiêu Niên liền nghẹn lời.
Lục Tri Chu căn bản không cần lấy lại bức ảnh, cho dù nó nằm trên tay Tiêu Niên, nhưng ai cũng nhìn ra được nó sẽ thuộc về ai.
“Chạy tiếp đi, quậy tiếp đi.” Lục Tri Chu cũng không lấy lại.
Đùa cậu trước rồi nói.
Tiêu Niên mềm mại nói: “Không chạy, không quậy nữa, không dám nữa thầy Lục ơi.”
Lục Tri Chu: “Muốn chụp?”
Tiêu Niên: “Không có không có.”
Lục Tri Chu: “Có thể ngoan không?”
Tiêu Niên: “Đương nhiên có thể.”
Lục Tri Chu cười khẽ.
Tiêu Niên uốn éo người: “Anh thả tôi xuống đi, đang ở nhà bà nội đó.”
Lục Tri Chu: “Bây giờ mới biết sợ?”
Tiêu Niên gật đầu, thậm chí còn chủ động đưa bức ảnh cho Lục Tri Chu: “Biết biết, đừng để bà nội thấy được, nhanh lên.”
“Bà nội không thấy.”
Trong không khí đột nhiên xuất hiện âm thanh của người thứ ba.
Hai người cùng nhau quay đầu về đó nhìn, thấy được Uông Tiếp đứng ở lối đi cầu thang, hắn nói: “Em họ thấy.”
Tiêu Niên lại xoay người, muốn để Lục Tri Chu thả cậu xuống dưới. Nhưng Lục Tri Chu vẫn cứ không chịu, anh quay đầu liếc mắt nhìn em họ, rồi lại bất chợt cúi đầu hôn một cái lên khóe miệng của Tiêu Niên.
Trong không khí, người thứ ba kia phát ra âm thanh tiếng hút một hơi khí lạnh.
Thật lớn.
- ----
Tiêu Niên thật sự không biết sự hiện diện của mình còn có ý nghĩa như vậy.
Lần này cậu liền thoải mái trở lại.
Trong cái bối cảnh đầy hoa này, có một khoảnh khắc Tiêu Niên muốn ca ngợi thế này thật tươi đẹp.
Nói nói hai người đi tới cửa, Lục Tri Chu mới giơ tay ấn chuông cửa, tiếng chuông còn chưa dứt của liền được mở ra từ bên trong.
“Anh họ!” Bên trong thò ra một cái đầu: “Em ở trên lầu đã thấy anh đến rồi.”
Rõ ràng Lục Tri Chu cũng không biết trong nhà bà nội còn có người này, anh nghi hoặc hỏi: “Sao em cũng tới đây?”
Cái người là em họ của Lục Tri Chu cười cười: “Bà ngoại nói buổi trưa anh về đây nên em cũng qua.”
Lục Tri Chu; “Không đi làm sao?”
Em họ: “Ăn cơm xong liền đi, tới kịp.”
Tiêu Niên thoáng đánh giá, vị em họ này có vẻ gần bằng tuổi cậu.
Sau khi chào hỏi Lục Tri Chu xong, hắn liền nghiêng đầu nhìn Tiêu Niên, cũng hỏi Lục Tri Chu: “Cậu ấy là học sinh của anh hả anh họ?”
Tiêu Niên ở phía sau cười rộ lên, đúng lúc Lục Tri Chu cũng quay đầu lại, hai người liếc mắt nhìn nhau, Tiêu Niên cười cười trả lời em họ: “Đúng vậy, tôi là học sinh của anh ấy.”
Em họ à một tiếng không nghi ngờ chút nào, cũng bước tới để chào hỏi cậu. Nhưng mà cái tay phải còn chưa kịp duỗi đến, em họ chợt hô lên một tiếng: “Tiêu Niên?”
Tiêu Niên hít một hơi, nhìn em họ từ trên xuống dưới, trong trí nhớ không có mặt của cậu trai này.
Trên mặt cậu mang theo nụ cười khách sáo: “Cậu là?”
Em họ: “Tôi là Uông Tiếp, cậu không biết tôi, tôi học ở lớp của thầy Lâm Hướng, tôi biết cậu.”
Tiêu Niên à một tiếng thật dài: “Xin chào.”
“Thì ra cậu là học sinh của anh họ tôi, thật khéo.” Uông Tiếp lại rơi vào trong suy nghĩ của chính mình: “Tôi tưởng hôm nay chỉ có mình anh họ về.”
Lục Tri Chu không đáp lại hắn: “Bà nội đâu?”
Uông Tiếp: “Bà ở nhà bếp.”
Vừa dứt lời bên trong liền vang lên giọng của một người phụ nữ. Ba người cùng nhìn về phía bên kia, có một người phụ nữ mặc váy hoa đang đi tới.
Tiêu Niên tới gần Lục Tri Chu nhỏ giọng nói: “Bà nội nhìn thật trẻ.”
Lục Tri Chu: “Tâm thái bà rất tốt, rất rộng rãi.”
Nói tới cái từ này Tiêu Niên không hiểu sao liền nhớ tới chuyện bộ quần áo kia.
“Tới rồi.”
Bà nội cười cười đi ra ngoài: “Tất cả mau vào nhà đi, đứng ở cửa làm gì vậy.”
Lục Tri Chu đỡ lưng Tiêu Niên, nhường đường cho cậu vào trước, sẵn tiện gọi một tiếng: “Bà nội.”
Tiêu Niên lập tức gọi theo: “Con chào bà nội.”
Bà nội hé miệng cười, liếc mắt nhìn Lục Tri Chu một cái. Không biết hai người im lặng trao đổi cái gì trong không khí, mà Lục Tri Chu cũng cười theo.
“Lục Tri Chu nói bà thích hoa quế nên con mang hai bình rượu hoa quế đến tặng bà ạ.” Hai tay Tiêu Niên nâng lên, cực kỳ ngoan ngoãn.
Bà nội ai da một tiếng: “Thật tốt quá, cám ơn con nha, có lòng quá.”
Ba người hàn huyên xong, quay đầu thấy Uông Tiếp đang dựa vào tường chờ bọn họ.
“Nghe nói con muốn tới nên nó cũng muốn qua.” Bà nội giải thích sự tồn tại của vị em họ này: “Gọi người ta chưa?”
Uông Tiếp nghi hoặc: “Tiêu Niên á? Con phải gọi cậu ta là cái gì?”
Bà nội: “Cũng gọi là anh họ.”
Uông Tiếp cười cười: “Sao phải gọi là anh họ? Không chắc cậu ta lớn tuổi hơn con mà.”
Bà nội: “Không lớn hơn cũng phải gọi là anh họ.”
Uông Tiếp không tình nguyện: “Tại sao?”
Bà nội: “...”
Bà nội mặc kệ Uông Tiếp, quay đầu bàn giao với hai người: “Tới phòng khách ngồi đi, điểm tâm sẽ xong ngay thôi.” Bà cười nói với Tiêu Niên: “Con thích xoài không?”
Tiêu Niên kinh hoảng: “Dạ, có.”
Bà nội lại hỏi: “Vậy dâu tây được không?”
Tiêu Niên gật gật đầu: “Dạ được.”
Bà nội: “Được, sắp xong rồi, các con ngồi đi.”
Bà nội nói chuyện với Tiêu Niên xong liền cho Lục Tri Chu một ánh mắt, Tiêu Niên nhìn không hiểu gì hết.
Chờ bà nội đi rồi, Tiêu Niên lập tức nhịn không được hỏi Lục Tri Chu: “Bà nội có ý gì vậy?”
Lục Tri Chu nói: “Bà nói bà rất thích em.”
Đầu tiên là Tiên Niên kinh ngạc há miệng, sau đó mới chậm rãi ngậm lại, đôi mắt cong cong: “Có ai mà không thích tôi đâu, anh nói có đúng không?”
“Không đúng, anh họ.”
Lục Tri Chu bên này còn chưa trả lời, Uông Tiếp đột nhiên quay đầu lại: “Tại sao bà ngoại lại kêu em phải gọi Tiêu Niên là anh họ chứ?”
Lục Tri Chu: “...”
Tiêu Niên: “...”
Không nhận được đáp án, Uông Tiếp lại hỏi: “Rõ ràng cậu ta nhỏ hơn em mà, nếu gọi thì cũng phải gọi là thầy Tiêu chứ, hơn nữa không phải cậu ta là học sinh của anh sao? Cái này cũng có thể bắt quan hệ à?”
Lục Tri Chu: “Dùng đầu óc hai bốn tuổi của em nghĩ lại đi.”
Uông Tiếp còn thật sự nghiêm túc suy nghĩ: “Tại sao chứ?”
Tiên niên không nhịn được: “Phụt...”
Lục Tri Chu bất đắc dĩ nói với Tiêu Niên: “Từ nhỏ đã không được thông minh lắm, để thầy Tiêu chê cười rồi.”
Tiêu Niên: “Không có, không có.”
Ba người đi đến ghế sô pha trong phòng khách. Nhưng bởi vì đi lệch hướng nên buồn cười là bạn học Uông Tiếp lại ngồi ở chính giữa Lục Tri Chu và Tiêu Niên.
Hắn còn trực tiếp nói chuyện cũvới Tiêu Niên.
Nói rằng lúc đó hắn ta đi lớp học nhảy đã nghe nói đến Tiêu Niên, nhưng đáng tiếc là không được xếp vào lớp của cậu. Còn nói khi đó mình bận, được một người bạn mang đi trải nghiệm hai tiết liền rời đi, sau đó hắn cũng không có thời gian học tiếp.
“Nhưng tôi vẫn luôn chú ý đến các cậu, phòng của tôi vẫn còn đang nói chuyện về chỗ của cậu nè.” Uông Tiếp cười cười: “Cũng đọc các bài viết về cậu và Lâm Hướng nữa.”
“Khục...” Tiêu Niên suýt chút nữa đã phun nước ra ngoài.
Tiêu Niên cười khan hai tiếng: “Nó vẫn còn à.”
Uông Tiếp: “Hiện tại thì không biết còn không, nhưng ở thời điểm đó thì vẫn còn.”
Tiêu Niên à lên: “Đây là chương trình gì vậy?”
Uông Tiếp lập tức bị dời sang chuyện khác: “Tôi không biết, tùy tiện mở thôi, để tôi xem thử.”
Nói xong bà nội liền bưng một cái bánh kếp xoài và dâu tây ra.
Bánh ngọt được chia làm hai phần đặt trên bàn trà, sau khi bà nội đặt xuống thì liếc Uông Tiếp một cái, rồi mới cười nói với Tiêu Niên: “Ăn cái này trước, bà lập tức nấu cơm.”
Tiêu Niên gật đầu: “Dạ, con cám ơn bà.”
Bà nội: “Chán thì để Tri Chu dẫn con đi dạo.”
Tiêu Niên: “Dạ.”
Bà nội chuyển tầm mắt một chút, liền nhìn đến Uông Tiếp, giọng điệu ôn hòa lập tức thay đổi: “Con, qua giúp bà.”
Uông Tiếp cầm lấy điều khiển từ xa: “Con ngồi một xíu nữa.”
Giọng nói bà nội lại lạnh hơn một chút: “Uông Tiếp.”
Uông Tiếp lúc này mới miễn cưỡng đứng dậy.
Chân trước Uông Tiếp vừa đi, Lục Tri Chu liền di chuyển ngồi ở bên cạnh Tiêu Niên.
Tiêu Niên hé miệng cười cười.
“Lên lầu xem không?”
Tiêu Niên chỉ vào cái bánh: “Tôi ăn một ít đã, nếu không bà nội lại hiểu lầm là tôi không thích ăn.”
Lục Tri Chu xoa mặt Tiêu Niên: “Ngoan vậy.” anh còn nói: “Em ăn trước đi, tôi đi một chút.”
Tiêu Niên: “Được.”
Tiêu Niên ở bên này ăn, Lục Tri Chu nhanh chân đi đến nhà bếp.
Lúc này Uông Tiếp đang chuẩn bị lấy đồ ăn trong tủ lạnh. Nhưng cái cửa mới mở ra được một chút, bất chợt một bàn tay lớn từ phía sau duỗi tới đè lại cửa tủ lạnh.
“Giật cả mình.” Uông Tiếp quay đầu lại: “Anh làm gì vậy?”
Lục Tri Chu mở miệng chính là nói: “Lâm Hướng và Tiêu Niên là có chuyện gì?”
Uông Tiếp lập tức nở nụ cười: “Sao anh họ lại có hứng thú như vậy.”
Lục Tri Chu không nói lời nào, chỉ nhìn Uông tiếp.
Uông Tiếp sợ rồi: “Cũng không phải em không nói mà.” hắn tùy tiện quơ tay một chút: “Có một cáo blog nói Lâm Hướng và Tiêu Niên tương tác ở phòng vũ đạo, vừa thú vị vừa ngọt. Hai người họ không biết học sinh kia viết, còn hành văn rất tốt, bên dưới còn có một số bình luận bổ sung vào, còn có người nói Lâm Hướng đang theo đuổi Tiêu Niên.” Uông Tiếp cười cười: “Không biết sau đó bọn họ có ở bên nhau hay không, em xem được vào năm ngoái.”
Lục Tri Chu trực tiếp nói: “Không bên nhau.”
Uông Tiếp: “Ồ, anh biết à.”
Lục Tri Chu còn nói: “Lâm Hướng từ chức rồi, phòng làm việc của cậu ấy không có người này.”
Uông Tiếp tiếc nuối nói: “Vậy à.”
Lục Tri Chu không nói gì nữa, khẽ liếc mắt nhìn Uông Tiếp một cái, mở tủ lạnh ra: “Lấy đồ ăn đi.”
Uông Tiếp nói nhỏ: “Hung dữ như vậy làm gì chứ.”
Lúc Lục Tri Chu trở lại Tiêu Niên đã ăn hết một nửa cái bánh.
Lục Tri Chu đứng ở trước mặt cậu: “Ngon như vậy à?”
Trong miệng Tiêu Niên toàn là bơ, cậu không thể làm gì khác hơn là giơ ngón tay cái lên với Lục Tri Chu.
“Đi không?”
Tiêu Niên không tiện lại ăn nữa, cậu rút một tờ khăn giấy lau miệng, buồn bực nói: “Ừm.”
Lầu một là phòng khách và phòng ăn, lầu hai là vài căn phòng và một cái ban công lớn ngoài trời.
“Em muốn đi phòng tôi hay là ra ban công?” Lục Tri Chu cho Tiêu Niên lựa chọn.
Đương nhiên Tiêu Niên chọn: “Đi phòng của anh.”
Lục Tri Chu nói được, liền đi trước dẫn đường.
Nhưng đang đi, đột nhiên anh dừng lại.
Tiêu Niên: “Sao vậy?”
Lục Tri Chu dùng hành động của mình trả lời vấn đề của Tiêu Niên, anh đưa tay ra sau.
Tiêu Niên còn không hiểu ư, cái mặt già cậu đỏ lên, nhanh chóng nắm lấy tay anh.
Trong khoảnh khắc lòng bàn tay chạm vào nhau, thật giống như có một dòng điện nho nhỏ xuyên qua thân thể Tiêu Niên, cảm giác rất xa lạ.
Cái tên thối tha, bây giờ mới biết nắm tay cậu.
Đi qua một khúc ngoặt, Lục Tri Chu mở ra một cánh cửa. Cửa vừa mở, Tiêu Niên nhìn thấy trang trí bên trong phòng liền nhướng mày.
“Căn phòng này của anh,” Tiêu Niên cho một cái đánh giá có lệ: “Nó không quá hợp với phong cách của ngôi nhà này lắm.”
Lục Tri Chu nói: “Đây là căn phòng của tôi ở thành phố A, bà nội sửa sang lại và trang trí nó như cũ.”
Từ đáy lòng Tiêu Niên cảm khái một tiếng.
Có cái tiền đề này, bây giờ nhìn thì khác rồi.
“Bà nội thật quan tâm anh nha!”
Lục Tri Chu gật đầu: “Bà nội luôn rất để ý tôi.”
Tiêu Niên gật đầu: “Có thể nhìn ra.”
Lục Tri Chu nói cậu có thể thoải mái tham quan, Tiêu Niên liền không khách khí đi vào. Mà ngay từ cái nhìn đầu tiên, cậu đã bị một cái album trên giá sách hấp dẫn.
Tiêu Niên: “Tôi có thể xem nó không?”
Rõ ràng Lục Tri Chu có suy nghĩ một chút mới nói: “Có thể.”
Nhất thời Tiêu Niên càng cảm thấy hứng thú hơn: “Anh do dự? Chắc không phải là lịch sử đen tối gì chứ?”
Vậy mà Lục Tri Chu không phủ nhận, anh còn nói: “Cùng nhau xem.”
Tiêu Niên lập tức lấy cuốn album này xuống, nhưng không ngờ tới là, cậu vừa mở ra.
“Ha ha ha, đây là anh à Lục Tri Chu?” Tiêu Niên chỉ vào một khuôn mặt trên tấm hình nói.
Trên đó là cái gì, là có một cái bánh ngọt được đặt trước mặt một bạn nhỏ, trên mặt nhóc đều là bơ, trên lỗ mũi còn có một vết tương cà chua, trên trán là một khối socola.
Mà vị bạn nhỏ này, cực kỳ không vui.
Lục Tri Chu đi đến bên cạnh bàn: “Giống tôi à?”
Tiêu Niên liếc mắt nhìn Lục Tri Chu, như thể biết được anh sẽ làm gì tiếp theo, cậu lập tức rút tấm hình ra khỏi album.
“Sao lại không giống, đây chính là anh!”
Quả nhiên động tác này là đúng, cậu vừa mới rút ra, Lục Tri Chu liền đến lấy lại.
Tiêu Niên giơ tay lên cao, sau đó lại hạ xuống, Lục Tri Chu vồ hụt hai lần liền ôm lấy Tiêu Niên.
Vị này xưa này đều là một con gà ốm, nay dĩ nhiên vì một bức ảnh mà bộc phát năng lượng lớn như vậy. Cậu cầm chặt bức ảnh giấu trong ngực, vặn vẹo một chút rồi dùng tiểu xảo tránh thoát Lục Tri Chu chạy ra ngoài.
“Tôi không lấy đâu, tôi chụp một bức thôi.”
Lục Tri Chu nhanh chân đuổi theo: “Em còn muốn chụp lại?”
Tiêu Niên nhanh chóng chạy ra bên ngoài: “Phải.”
Hành lang rất hẹp, vì Tiêu Niên phải lấy điện thoại di động ra nên tốc độ giảm bớt.
Lục Tri Chu bước đi vừa lớn lại vừa nhanh, còn chưa ra khỏi phòng được vài bước, cả người Tiêu Niên đều bị Lục Tri Chu bế lên. Bị ôm lấy lên không, điện thoại Tiêu Niên còn chưa kịp lấy ra đã bị Lục Tri Chu đè trên tường.
Gà ốm chính là gà ốm, một ngày là gà ốm, cả đời là gà ốm.
“Ảnh.” Lục Tri Chu nhìn mắt Tiêu Niên.
Tiêu Niên vừa vui mừng cũng vừa phô trương: “Không muốn, anh có ngon thì đến cướp này.”
Tiêu Niên có thể lớn lối như vậy là do hai tay của Lục Tri Chu đều ôm eo cậu, cậu cho rằng anh không có rảnh để lấy lại.
Nhưng không ngờ tới cậu vừa dứt lời, Lục Tri Chu liền rút một cái tay ra. Chỉ cần một cánh tay cũng có thể đè Tiêu Niên lên tường.
Lục Tri Chu còn chưa động thủ, Tiêu Niên đã nhìn thấy nụ cười của người thắng trên mặt anh.
Tiêu Niên vội vàng giơ bức ảnh lên cao: “Ôi chao, không lấy được.”
Lục Tri Chu ngẩng đầu lên nhìn. Anh không lấy ảnh được nhưng có thể bắt người. Lục Tri Chu nắm được cánh tay Tiêu Niên kéo tay cậu xuống, đặt ở bên cạnh đầu cậu.
Tiêu Niên dựa sát vào.
“Anh bắt nạt người ta.” Cậu lại bắt đầu chơi xấu.
Lục Tri Chu bật cười, anh cũng cây ngay không sợ chết đứng nói: “Đúng.”
Tiêu Niên liền nghẹn lời.
Lục Tri Chu căn bản không cần lấy lại bức ảnh, cho dù nó nằm trên tay Tiêu Niên, nhưng ai cũng nhìn ra được nó sẽ thuộc về ai.
“Chạy tiếp đi, quậy tiếp đi.” Lục Tri Chu cũng không lấy lại.
Đùa cậu trước rồi nói.
Tiêu Niên mềm mại nói: “Không chạy, không quậy nữa, không dám nữa thầy Lục ơi.”
Lục Tri Chu: “Muốn chụp?”
Tiêu Niên: “Không có không có.”
Lục Tri Chu: “Có thể ngoan không?”
Tiêu Niên: “Đương nhiên có thể.”
Lục Tri Chu cười khẽ.
Tiêu Niên uốn éo người: “Anh thả tôi xuống đi, đang ở nhà bà nội đó.”
Lục Tri Chu: “Bây giờ mới biết sợ?”
Tiêu Niên gật đầu, thậm chí còn chủ động đưa bức ảnh cho Lục Tri Chu: “Biết biết, đừng để bà nội thấy được, nhanh lên.”
“Bà nội không thấy.”
Trong không khí đột nhiên xuất hiện âm thanh của người thứ ba.
Hai người cùng nhau quay đầu về đó nhìn, thấy được Uông Tiếp đứng ở lối đi cầu thang, hắn nói: “Em họ thấy.”
Tiêu Niên lại xoay người, muốn để Lục Tri Chu thả cậu xuống dưới. Nhưng Lục Tri Chu vẫn cứ không chịu, anh quay đầu liếc mắt nhìn em họ, rồi lại bất chợt cúi đầu hôn một cái lên khóe miệng của Tiêu Niên.
Trong không khí, người thứ ba kia phát ra âm thanh tiếng hút một hơi khí lạnh.
Thật lớn.
Bình luận truyện