Gian Nịnh Quốc Sư Yêu Tà Thê
Chương 48: Tá đao sát nhân (Mượn đao giết người)
Quốc sư đại nhân không nhìn lửa giận ngút trời của Hoàng đế bệ hạ, thản nhiên mở miệng nói, "Bổn toạ đến đón phu nhân hồi phủ."
Những lời này rốt cục đã nhắc cho Mặc Thiên nhớ, mỹ nhân trước mặt đã là hoa có chủ.
Nhìn Văn Nhân Dịch một hồi, trong lòng Mặc Thiên cảm thấy chột dạ, đồng thời tức giận nhiều hơn, cơ hội tốt như vậy lại bị phá hỏng, ông ta làm sao mà cam tâm, trong khoảng thời gian ngắn ông ta không chú ý đến tự xưng (danh xưng của bản thân) của Quốc sư đại nhân có vấn đề.
Đầu óc Mặc Thiên chuyển động, đột nhiên mở miệng nói, "Quốc sư đại nhân, trẫm nghe nói Ninh thành có hái hoa tặc hoành hành, đã có không ít cô nương bị hại, chuyện này giống như một âm mưu, Quốc sư đại nhân vẫn là tự mình đi điều tra đi. Trẫm tin tưởng Quốc sư đại nhân nhất định có thể vì dân trừ hại."
Mặc Thiên tự cảm thán bản thân mình thông minh. Chỉ cần điều Văn Nhân Dịch đi, cơ hội còn nhiều mà.
Chút tâm tư nhỏ ấy làm sao có thể qua mắt Quốc sư đại nhân và Mộ lâu chủ? Trong lòng Mộ lâu chủ không khỏi cảm thấy buồn cười, nếu như là vì dân trừ hại thì vị Hoàng đế bệ hạ này phải là người đầu tiên bị thanh trừ mới đúng!
Quốc sư đại nhân lại thập phần bình tĩnh mà gật gật đầu, "Ngày mai thần liền xuất phát." Sau đó, vờ như không nhìn thấy nét mặt vui mừng của Mặc Thiên, nắm tay kéo Mộ lâu chủ đi, Mộ lâu chủ tuỳ ý để hắn lôi kéo, cũng không phản đối, chỉ là khi ngang qua người Mặc Thiên thì nhìn ông ta một cái.
Mặc Thiên đang cao hứng, không có ngăn hai người lại. Từ kinh thành đến Ninh thành cũng mất gần mười ngày đi đường, ít nhất là hai mươi ngày cả đi lẫn về. Ông ta đang suy nghĩ làm sao có thể bồi dưỡng cảm tình với mỹ nhân trong hai mươi ngày này.
Sau khi hai người thuận lợi ra khỏi hoàng cung, Mộ lâu chủ mới mở miệng hỏi, "Ngươi định làm gì?"
Quốc sư đại nhân ôm nàng vào lòng, khẽ cắn một cái trên cổ nàng, hừ nhẹ, "Vì dân trừ hại!"
Mộ lâu chủ nhíu mày, đang muốn hỏi hắn đang bàn tính chuyện gì thì đột nhiên nhìn thấy mu bàn tay của hắn đỏ bừng, sắc mặt không khỏi trầm xuống, không khí trong xe ngựa liền ngưng trệ.
Quốc sư đại nhân lại giống như không cảm giác được sự áp lực, giơ bàn tay của mình đến trước mặt nàng, trơ trẽn cười nói, "Phu nhân, đây là do nàng làm bỏng ta, nàng phải chịu trách nhiệm!"
Mộ Lưu Ly liếc mắt nhìn hắn, cười lạnh một chút, sau đó không mặn không nhạt nói, "Lạc Tiên lâu có việc, Bản lâu chủ sẽ không cùng Quốc sư đại nhân trở về."
Quốc sư đại nhân ôm chặt nàng, không có ý định buông tay, nhíu mày nói, "Phu nhân, nàng muốn trốn tránh trách nhiệm đã đành, cư nhiên còn muốn trốn đi?"
Mộ lâu chủ trừng hắn, cười không được tức cũng không xong, cuối cùng tức giận bắt lấy bàn tay của hắn, vỗ mạnh một cái, hương thơm tràn ngập.
Cảm giác mát lạnh trên mu bàn tay làm cho Văn Nhân Dịch nhịn không được mà ngoéo môi một cái, cũng không ngại Mộ lâu chủ thô lỗ. Tuy rằng đêm nay có rất nhiều ruồi bọ nhưng tâm tình của hắn rất tốt.
Mộ lâu chủ mặc kệ hắn, tay vén mành cửa sổ lên, ống tay áo trắng muốt vừa động, trên bầu trời, một tia sáng chớp lên rồi biến mất ngay.
Quốc sư đại nhân cũng không hỏi nàng định làm gì, tay nắm một nhúm tóc của nàng, đặt bên môi hôn, một động tác tuỳ ý như vậy cũng khiến người khác mặt đỏ tim đập nhanh. Thực đáng tiếc, người trong lòng hắn lại là Mộ lâu chủ, nếu muốn nhìn thấy mỹ nhân thẹn thùng là việc không thể nào..
Mộ lâu chủ bình tĩnh rút tóc của mình ra khỏi tay hắn, hỏi, "Rốt cục ngươi định làm gì Mặc Thiên?"
Quốc sư đại nhân cũng không để ý, câu môi nói, "Phu nhân cảm thấy đối phó với Mặc Thiên như thế nào mới được xem là vì dân trừ hại?"
Mộ lâu chủ nhíu mày, nhìn hắn, bốn mắt nhìn nhau, hiểu rõ tâm ý của đối phương dễ như trở lòng bàn tay.
Thấy nàng hiểu được, Quốc sư đại nhân hôn lên khoé môi của nàng một chút, thấp giọng hỏi, "Phu nhân, nàng đã nguôi giận chưa?"
Mộ lâu chủ thản nhiên hỏi, "Nếu Bản lâu chủ không nguôi giận, ngươi còn có thể giết Mặc Thiên sao?"
Quốc sư đại nhân hơi hơi nhíu mi, sau đó gật đầu nói, "Cũng có thể."
"Ngươi chắc chắn?"
Đây chắc chắn không phải là lần đầu tiên Mặc Thiên xung đột với Văn Nhân Dịch nhưng ông ta vẫn có thể sống thanh thản dưới mí mắt của Văn Nhân Dịch nhiều năm như vậy, Văn Nhân Dịch lại dễ dàng tha thứ cho ông ta như thế, chỉ có thể chứng minh được Mặc Thiên là một quân cờ rất quan trọng. Bây giờ nói giết là giết, vậy chẳng phải là uổng phí tâm cơ trước kia sao?
Quốc sư đại nhân câu môi cười, tao nhã vô vàn, một đôi mắt đào hoa nhìn Mộ lâu chủ chăm chú, thâm tình mà chân thành nói, "Trời đất bao la, phu nhân là lớn nhất."
Mộ lâu chủ nhìn hắn trong chốc lát, lắc đầu nói, "Quốc sư đại nhân, ngươi thật sự không thích hợp với bộ dạng thâm tình mà chân thành đâu." Khiến cho người ta cảm thấy hắn đang dụ dỗ thiếu nữ, ai bảo cặp mắt hoa đào câu nhân kia quá mức đa tình làm chi? Mang đến cho người ta cảm giác không đáng tin cậy.
Đương nhiên, chỉ có một mình Mộ lâu chủ cảm thấy như thế. Nếu đổi lại là người khác thì đã sớm bị đôi mắt hoa đào kia câu hồn mất rồi, làm gì còn có thể suy nghĩ nhiều như vậy được. Không thể không nói, mặc kệ là bản chất hay hành động của Quốc sư đại nhân đều bị Mộ lâu chủ đánh giá rất khác người.
Quốc sư đại nhân bất đắc dĩ thở dài, đang muốn mở miệng, lại đột nhiên nhìn thoáng qua mành xe, nhíu mày nói, "Phu nhân, nàng kêu người ngoài tới làm gì?"
Mộ lâu chủ trợn trắng mắt, người của nàng khi nào đã thành người ngoài rồi?
Nàng nói Lạc Tiên lâu có việc cũng không phải là lấy cớ, nàng thật đúng là có việc thật. Nếu hắn không cho nàng về Lạc Tiên lâu, dĩ nhiên cũng chỉ có thể cho người khác đi đến tìm nàng.
"Lâu chủ." Người đến là Bích Tiêu.
"Như thế nào?"
"Hướng Liên Thiên các mời anh hùng võ lâm hội tụ, mở Đại hội Võ lâm để thương thảo về quyền sở hữu Phá Thiên đao phổ. Lạc Tiên lâu cũng đã nhận được thiệp mời."
Quốc sư đại nhân nghe đến đó cũng hiểu được chuyện gì đã xảy ra, không khỏi cười nói, "Mộ lâu chủ, nay địa vị của Lạc Tiên lâu đã vượt mặt Hướng Liên Thiên các. Dạ Trạch sợ hãi nàng sẽ trả thù hắn ta."
Hẳn là Dạ Trạch đang nhớ đến việc bản thân đối xử tệ bạc với "Mộ Lưu Ly" lúc xưa, tuy rằng thế lực của Mộ lâu chủ đã vượt mặt hắn ta nhưng nàng cũng không có động tĩnh gì. Nhưng mà, ai có thể dám chắc rằng một ngày nào đó nàng sẽ không gây khó dễ cho hắn ta, sống trong sự sợ hãi phập phồng như thế còn không bằng tiên hạ thủ vi cường (ra tay trước mới có thể nắm được phần thắng lớn hơn).
Tin tức của Quốc sư đại nhân luôn luôn linh thông (mau lẹ), giang hồ cũng không phải là ngoại lệ. Về việc này, hắn đã sớm nhận được tin tức. Dạ Trạch tìm được Phá Thiên đao phổ, lúc trước Mộ Nham nhờ vào Phá Thiên đao mà thành danh, khó gặp địch thủ, lại có thể cùng tiền nhiệm Võ lâm Minh chủ - Thương Khung một đấu một. Từ đó có thể suy đoán ra được, Phá Thiên đao phổ có lực hấp dẫn như thế nào với người trong giang hồ.
Lúc trước, khi Mộ lâu chủ nghe được tin tức này liền biết trong này có ám. Theo nàng suy đoán, Dạ Trạch hẳn là đã sớm chiếm được Phá Thiên đao phổ nhưng tại sao đến bây giờ mới đột ngột truyền ra tin tức, thật sự là rất kỳ quái.
Cho dù suy đoán của nàng là sai, đến bây giờ Dạ Trạch mới tìm được Phá Thiên đao đao phổ, hắn ta cũng không nhất định phải công bố ra ngoài. Nếu không, với năng lực hiện nay của hắn ta, làm sao có thể để Lạc Tiên lâu ra tra dấu vết, tin tức này rõ ràng là Dạ Trạch cố ý thả ra.
Thực hiển nhiên, Dạ Trạch đang mưu tính gì đó, nên Mộ lâu chủ mới bảo Bích Tiêu cùng Thiên Liễm chú ý Hướng Liên Thiên các.
Mà hiện tại, Dạ Trạch lại muốn mở Đại hội Võ lâm để thương thảo về vấn đề sở hữu Phá Thiên đao phổ, mục đích không cần nói cũng biết, đây rõ ràng là muốn mượn tay giang hồ để đả kích Lạc Tiên lâu.
Phá Thiên đao phổ là tâm huyết của Mộ Nham, suy nghĩ một chút là biết Mộ Lưu Ly nhất định sẽ không để nó lọt vào tay người khác nhưng đao phổ đó hấp dẫn như vậy, những người khác há có thể cam tâm buông tha dễ dàng được? Đao phổ xuất hiện, có lẽ không cần phải châm ngòi thổi gió, Lạc Tiên lâu nhất định sẽ bị phần đông thế lực của giang hồ ép bức - đây là ví dụ điển hình cho câu tá đao sát nhân (mượn đao giết người)!
Những lời này rốt cục đã nhắc cho Mặc Thiên nhớ, mỹ nhân trước mặt đã là hoa có chủ.
Nhìn Văn Nhân Dịch một hồi, trong lòng Mặc Thiên cảm thấy chột dạ, đồng thời tức giận nhiều hơn, cơ hội tốt như vậy lại bị phá hỏng, ông ta làm sao mà cam tâm, trong khoảng thời gian ngắn ông ta không chú ý đến tự xưng (danh xưng của bản thân) của Quốc sư đại nhân có vấn đề.
Đầu óc Mặc Thiên chuyển động, đột nhiên mở miệng nói, "Quốc sư đại nhân, trẫm nghe nói Ninh thành có hái hoa tặc hoành hành, đã có không ít cô nương bị hại, chuyện này giống như một âm mưu, Quốc sư đại nhân vẫn là tự mình đi điều tra đi. Trẫm tin tưởng Quốc sư đại nhân nhất định có thể vì dân trừ hại."
Mặc Thiên tự cảm thán bản thân mình thông minh. Chỉ cần điều Văn Nhân Dịch đi, cơ hội còn nhiều mà.
Chút tâm tư nhỏ ấy làm sao có thể qua mắt Quốc sư đại nhân và Mộ lâu chủ? Trong lòng Mộ lâu chủ không khỏi cảm thấy buồn cười, nếu như là vì dân trừ hại thì vị Hoàng đế bệ hạ này phải là người đầu tiên bị thanh trừ mới đúng!
Quốc sư đại nhân lại thập phần bình tĩnh mà gật gật đầu, "Ngày mai thần liền xuất phát." Sau đó, vờ như không nhìn thấy nét mặt vui mừng của Mặc Thiên, nắm tay kéo Mộ lâu chủ đi, Mộ lâu chủ tuỳ ý để hắn lôi kéo, cũng không phản đối, chỉ là khi ngang qua người Mặc Thiên thì nhìn ông ta một cái.
Mặc Thiên đang cao hứng, không có ngăn hai người lại. Từ kinh thành đến Ninh thành cũng mất gần mười ngày đi đường, ít nhất là hai mươi ngày cả đi lẫn về. Ông ta đang suy nghĩ làm sao có thể bồi dưỡng cảm tình với mỹ nhân trong hai mươi ngày này.
Sau khi hai người thuận lợi ra khỏi hoàng cung, Mộ lâu chủ mới mở miệng hỏi, "Ngươi định làm gì?"
Quốc sư đại nhân ôm nàng vào lòng, khẽ cắn một cái trên cổ nàng, hừ nhẹ, "Vì dân trừ hại!"
Mộ lâu chủ nhíu mày, đang muốn hỏi hắn đang bàn tính chuyện gì thì đột nhiên nhìn thấy mu bàn tay của hắn đỏ bừng, sắc mặt không khỏi trầm xuống, không khí trong xe ngựa liền ngưng trệ.
Quốc sư đại nhân lại giống như không cảm giác được sự áp lực, giơ bàn tay của mình đến trước mặt nàng, trơ trẽn cười nói, "Phu nhân, đây là do nàng làm bỏng ta, nàng phải chịu trách nhiệm!"
Mộ Lưu Ly liếc mắt nhìn hắn, cười lạnh một chút, sau đó không mặn không nhạt nói, "Lạc Tiên lâu có việc, Bản lâu chủ sẽ không cùng Quốc sư đại nhân trở về."
Quốc sư đại nhân ôm chặt nàng, không có ý định buông tay, nhíu mày nói, "Phu nhân, nàng muốn trốn tránh trách nhiệm đã đành, cư nhiên còn muốn trốn đi?"
Mộ lâu chủ trừng hắn, cười không được tức cũng không xong, cuối cùng tức giận bắt lấy bàn tay của hắn, vỗ mạnh một cái, hương thơm tràn ngập.
Cảm giác mát lạnh trên mu bàn tay làm cho Văn Nhân Dịch nhịn không được mà ngoéo môi một cái, cũng không ngại Mộ lâu chủ thô lỗ. Tuy rằng đêm nay có rất nhiều ruồi bọ nhưng tâm tình của hắn rất tốt.
Mộ lâu chủ mặc kệ hắn, tay vén mành cửa sổ lên, ống tay áo trắng muốt vừa động, trên bầu trời, một tia sáng chớp lên rồi biến mất ngay.
Quốc sư đại nhân cũng không hỏi nàng định làm gì, tay nắm một nhúm tóc của nàng, đặt bên môi hôn, một động tác tuỳ ý như vậy cũng khiến người khác mặt đỏ tim đập nhanh. Thực đáng tiếc, người trong lòng hắn lại là Mộ lâu chủ, nếu muốn nhìn thấy mỹ nhân thẹn thùng là việc không thể nào..
Mộ lâu chủ bình tĩnh rút tóc của mình ra khỏi tay hắn, hỏi, "Rốt cục ngươi định làm gì Mặc Thiên?"
Quốc sư đại nhân cũng không để ý, câu môi nói, "Phu nhân cảm thấy đối phó với Mặc Thiên như thế nào mới được xem là vì dân trừ hại?"
Mộ lâu chủ nhíu mày, nhìn hắn, bốn mắt nhìn nhau, hiểu rõ tâm ý của đối phương dễ như trở lòng bàn tay.
Thấy nàng hiểu được, Quốc sư đại nhân hôn lên khoé môi của nàng một chút, thấp giọng hỏi, "Phu nhân, nàng đã nguôi giận chưa?"
Mộ lâu chủ thản nhiên hỏi, "Nếu Bản lâu chủ không nguôi giận, ngươi còn có thể giết Mặc Thiên sao?"
Quốc sư đại nhân hơi hơi nhíu mi, sau đó gật đầu nói, "Cũng có thể."
"Ngươi chắc chắn?"
Đây chắc chắn không phải là lần đầu tiên Mặc Thiên xung đột với Văn Nhân Dịch nhưng ông ta vẫn có thể sống thanh thản dưới mí mắt của Văn Nhân Dịch nhiều năm như vậy, Văn Nhân Dịch lại dễ dàng tha thứ cho ông ta như thế, chỉ có thể chứng minh được Mặc Thiên là một quân cờ rất quan trọng. Bây giờ nói giết là giết, vậy chẳng phải là uổng phí tâm cơ trước kia sao?
Quốc sư đại nhân câu môi cười, tao nhã vô vàn, một đôi mắt đào hoa nhìn Mộ lâu chủ chăm chú, thâm tình mà chân thành nói, "Trời đất bao la, phu nhân là lớn nhất."
Mộ lâu chủ nhìn hắn trong chốc lát, lắc đầu nói, "Quốc sư đại nhân, ngươi thật sự không thích hợp với bộ dạng thâm tình mà chân thành đâu." Khiến cho người ta cảm thấy hắn đang dụ dỗ thiếu nữ, ai bảo cặp mắt hoa đào câu nhân kia quá mức đa tình làm chi? Mang đến cho người ta cảm giác không đáng tin cậy.
Đương nhiên, chỉ có một mình Mộ lâu chủ cảm thấy như thế. Nếu đổi lại là người khác thì đã sớm bị đôi mắt hoa đào kia câu hồn mất rồi, làm gì còn có thể suy nghĩ nhiều như vậy được. Không thể không nói, mặc kệ là bản chất hay hành động của Quốc sư đại nhân đều bị Mộ lâu chủ đánh giá rất khác người.
Quốc sư đại nhân bất đắc dĩ thở dài, đang muốn mở miệng, lại đột nhiên nhìn thoáng qua mành xe, nhíu mày nói, "Phu nhân, nàng kêu người ngoài tới làm gì?"
Mộ lâu chủ trợn trắng mắt, người của nàng khi nào đã thành người ngoài rồi?
Nàng nói Lạc Tiên lâu có việc cũng không phải là lấy cớ, nàng thật đúng là có việc thật. Nếu hắn không cho nàng về Lạc Tiên lâu, dĩ nhiên cũng chỉ có thể cho người khác đi đến tìm nàng.
"Lâu chủ." Người đến là Bích Tiêu.
"Như thế nào?"
"Hướng Liên Thiên các mời anh hùng võ lâm hội tụ, mở Đại hội Võ lâm để thương thảo về quyền sở hữu Phá Thiên đao phổ. Lạc Tiên lâu cũng đã nhận được thiệp mời."
Quốc sư đại nhân nghe đến đó cũng hiểu được chuyện gì đã xảy ra, không khỏi cười nói, "Mộ lâu chủ, nay địa vị của Lạc Tiên lâu đã vượt mặt Hướng Liên Thiên các. Dạ Trạch sợ hãi nàng sẽ trả thù hắn ta."
Hẳn là Dạ Trạch đang nhớ đến việc bản thân đối xử tệ bạc với "Mộ Lưu Ly" lúc xưa, tuy rằng thế lực của Mộ lâu chủ đã vượt mặt hắn ta nhưng nàng cũng không có động tĩnh gì. Nhưng mà, ai có thể dám chắc rằng một ngày nào đó nàng sẽ không gây khó dễ cho hắn ta, sống trong sự sợ hãi phập phồng như thế còn không bằng tiên hạ thủ vi cường (ra tay trước mới có thể nắm được phần thắng lớn hơn).
Tin tức của Quốc sư đại nhân luôn luôn linh thông (mau lẹ), giang hồ cũng không phải là ngoại lệ. Về việc này, hắn đã sớm nhận được tin tức. Dạ Trạch tìm được Phá Thiên đao phổ, lúc trước Mộ Nham nhờ vào Phá Thiên đao mà thành danh, khó gặp địch thủ, lại có thể cùng tiền nhiệm Võ lâm Minh chủ - Thương Khung một đấu một. Từ đó có thể suy đoán ra được, Phá Thiên đao phổ có lực hấp dẫn như thế nào với người trong giang hồ.
Lúc trước, khi Mộ lâu chủ nghe được tin tức này liền biết trong này có ám. Theo nàng suy đoán, Dạ Trạch hẳn là đã sớm chiếm được Phá Thiên đao phổ nhưng tại sao đến bây giờ mới đột ngột truyền ra tin tức, thật sự là rất kỳ quái.
Cho dù suy đoán của nàng là sai, đến bây giờ Dạ Trạch mới tìm được Phá Thiên đao đao phổ, hắn ta cũng không nhất định phải công bố ra ngoài. Nếu không, với năng lực hiện nay của hắn ta, làm sao có thể để Lạc Tiên lâu ra tra dấu vết, tin tức này rõ ràng là Dạ Trạch cố ý thả ra.
Thực hiển nhiên, Dạ Trạch đang mưu tính gì đó, nên Mộ lâu chủ mới bảo Bích Tiêu cùng Thiên Liễm chú ý Hướng Liên Thiên các.
Mà hiện tại, Dạ Trạch lại muốn mở Đại hội Võ lâm để thương thảo về vấn đề sở hữu Phá Thiên đao phổ, mục đích không cần nói cũng biết, đây rõ ràng là muốn mượn tay giang hồ để đả kích Lạc Tiên lâu.
Phá Thiên đao phổ là tâm huyết của Mộ Nham, suy nghĩ một chút là biết Mộ Lưu Ly nhất định sẽ không để nó lọt vào tay người khác nhưng đao phổ đó hấp dẫn như vậy, những người khác há có thể cam tâm buông tha dễ dàng được? Đao phổ xuất hiện, có lẽ không cần phải châm ngòi thổi gió, Lạc Tiên lâu nhất định sẽ bị phần đông thế lực của giang hồ ép bức - đây là ví dụ điển hình cho câu tá đao sát nhân (mượn đao giết người)!
Bình luận truyện