Gian Thương Và Thiếu Gia
Chương 9
Lăng Vô Thần ngồi lên nhuyễn tháp ôm nàng vào lòng, bàn tay to làm thay công việc của nàng, nhẹ nhàng vân vê huyệt Thái Dương của nàng, ôn hòa nói: "Đồ ngốc, kế tiếp ngươi sẽ làm gì?"
Nàng nhắm mắt thở dài, "Coi như là thành toàn cho nàng đi, dù sao ta cũng nợ nàng không ít. Trong nhà còn có một Đại tiểu thư, nhanh chóng tìm một muội tế ở rể là được."
hắn tự hỏi: "Đại tiểu thư? Chính là người mà thiên hạ đồn đại đầu óc có vấn đề, vừa kiêu ngạo vừa ngang ngạnh lại khó nuôi kia?"
Nàng chăm chú trả lời: "Kỳ thật hai muội muội của ta tính cách đều như thế." Cho nên một gia đình lớn như vậy mới khó quản lý a.
hắn không nói gì một hồi lâu, thở dài nói: "Cũng chỉ có thể như vậy mà thôi."
Xoay người, nhìn sự mất mát không hề che dấu trong mắt, nàng cười khổ, còn tưởng rằng có thể thoát khỏi đây, "không có quan hệ, chúng ta như vậy cũng rất tốt a, cũng nhiều năm như vậy rồi..." Lời nói của nàng bị nụ hôn của hắn cắt đứt.
"Là ta thương ngươi." hắn giữ chặt khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, khàn khàn nói: "Ta chỉ là muốn nhanh chóng đem ngươi về hảo hảo sủng ái ngươi, cái cục diện rối rắm này để người khác gánh đi."
"Ân ân, sẽ có một ngày như vậy." Nàng cong lên khóe môi, "không phải muốn tìm một muội tế sao, rất đơn giản ."
Hai cánh môi đồng thời tương giao, hai người đột nhiên nhớ tới, các bà mối trong thành bị hắn điên cuồng trừng phạt, ân ân, ý nghĩ tìm được muội tế biết điều có lẽ là phải tự làm rồi? !
trên nàng còn có cha, ông ấy sẽ để ý việc này sao?
Đương nhiên sẽ không.
Chính là người cha vô lương tâm vừa ôm tiểu nữ nhi vừa chơi đùa Thạch quan làm con rùa rụt đầu, vừa lạnh lùng liếc nàng một cái nói: "Nàng là muội muội ngươi , chính ngươi phải giải quyết vấn đề này."
"Vâng ạ." Nhìn hành động muội muội giang tay muốn nàng ôm như không tồn tại, nàng cung thuận hành lễ rất nhanh liền rời khỏi, cảm giác tầm mắt của cha như bàn chông đâm ở sau lưng, oán hận trong lòng cũng chỉ có thể đợi ra khỏi sân một khoảng thật xa, mới căm tức hừ một tiếng. Nàng là nữ nhi hay là hắn là nữ nhi đây tại sao hắn không tự đi giải quyết?
Ba vị di nương chỉ biết gây rối không có khả năng dựa vào được, cũng không thể để cho nhị muội biết, nếu nàng biết rồi, tám phần sẽ là một khóc hai nháo ba thắt cổ .
đi một vòng lớn, trở lại thư phòng, nàng nhấp ngụm trà kêu quản gia đến: "Chuyện tình của Đại tiểu thư hơn phân nửa đều do ngươi xử lý, ta giúp ngươi ngụy tạo một thân phận, rồi đem Đại tiểu thư cưới về đi." Dù sao quản gia cũng còn độc thân, từ nhỏ đã bị bán vào Diệp phủ, trực tiếp gả cho hắn là được.
Quản gia cung kính khom hạ thắt lưng: "Cám ơn thiếu gia coi trọng, ta làm sao có thể xứng đôi với Đại tiểu thư."
... Ngay cả quản gia cũng không muốn, lấy tính cách của Đại tiểu thư, chẳng lẽ phải đi nơi khác lừa gạt một nam nhân về? Sao nàng lại thảm như vậy a, lão bà vốn là cái cớ, bây giờ ngay cả muội tế cũng phải lừa gạt kéo về? Buông ly trà, trong đầu kéo đến một cơn co rút , "Thống kê tất cả các công tử không có quyền thừa kế của các hộ lớn ở trong thành, để ý một chút xem có ai nguyện ý ở rể không."
A A A A, tại sao a, đường nhân sinh của nàng sao lại loạn thất bát tao phiền toái như vậy a?!
Cơn đau đầu đến nửa đêm cũng không có biến mất, nàng đầy bụng căm tức ôm đầu đến quá nửa đêm còn có người gõ cửa sổ, rốt cục bạo phát: "Tên khốn kiếp nào không muốn sống? !" Nàng dùng sức đá văng cánh cửa, dùng cách cửa giáo huấn kẻ phá đám một phen cho hết giận.
Đứng ngoài cửa chính là Lăng Vô Thần.
Nàng có chút ngây người, "Ngươi... Ở chỗ này làm gì ?" Đây thật sự là mộng sao?
hắn tiêu sái đứng thẳng dưới ánh trăng, bộ dáng ngọc thụ lâm phong mê người vạn phần đưa tay về phía nàng: "đi, chúng ta cùng nhau bỏ trốn."
"A? !" Hôm nay chuyện vui nhiều liên lục, làm nàng sửng sốt đến mức quên cả phản ứng.
"Ta nghĩ rồi, nhà ngươi có nhiều chuyện xảy ra như vậy căn bản sẽ không ngừng chấm dứt , cho dù Đại tiểu thư có gả ra ngoài, vạn nhất nàng cũng không mang thai, hoặc là muội tế ngươi phạm sai lầm thì phải làm sao? Qua mấy năm tiểu muội ngươi cũng lớn, chuyện của nàng ngươi cũng muốn lo lắng sao? Còn có ba người di nương của ngươi nữa ngày nào cũng gây chuyện, hơn nữa người cha ngang ngạnh của ngươi chuyện gì cũng bắt ngươi phải xử lý, gia đình như vậy, không bằng ngươi cùng ta cao chạy xa bay."
"Ân!" Nàng gật đầu, cảm thấy mấy lời hắn nói rất có đạo lý.
"Trừ ta ra, ngươi còn muốn mang gì theo? Chúng ta lập tức lên đường, xe ngựa đang ở bên ngoài chờ chúng ta."
Nàng chưa từng có phát hiện hắn lại anh tuấn như vậy.
hắn cười gian, "Ngươi muốn đi nơi nào cũng đươc, chúng ta có cũng có rất nhiều nơi để đi."
Nàng yên lặng nhìn hắn, mỉm cười: "đi nơi nào cũng được, chỉ cần có ngươi." Nàng bước lên phía trước, để hắn nắm chặt tay nàng, "Chúng ta đi nhanh đi." Nàng thật sự rất sợ ở chỗ nào đó lại có người kêu to "không hay rồi".
"Được, chúng ta xuất phát!" hắn cười đến mức miệng không thể ngậm lại được, hắn hết sức phấn khởi ôm tân nương của hắn bay qua tường rào.
Nàng, rốt cục cũng thuộc về hắn rồi!
không cần phải nói, cuộc sống của hai người hạnh phúc, vui vẻ mãi mãi.
---oOo--- Toàn văn hoàn ---oOo---
Nàng nhắm mắt thở dài, "Coi như là thành toàn cho nàng đi, dù sao ta cũng nợ nàng không ít. Trong nhà còn có một Đại tiểu thư, nhanh chóng tìm một muội tế ở rể là được."
hắn tự hỏi: "Đại tiểu thư? Chính là người mà thiên hạ đồn đại đầu óc có vấn đề, vừa kiêu ngạo vừa ngang ngạnh lại khó nuôi kia?"
Nàng chăm chú trả lời: "Kỳ thật hai muội muội của ta tính cách đều như thế." Cho nên một gia đình lớn như vậy mới khó quản lý a.
hắn không nói gì một hồi lâu, thở dài nói: "Cũng chỉ có thể như vậy mà thôi."
Xoay người, nhìn sự mất mát không hề che dấu trong mắt, nàng cười khổ, còn tưởng rằng có thể thoát khỏi đây, "không có quan hệ, chúng ta như vậy cũng rất tốt a, cũng nhiều năm như vậy rồi..." Lời nói của nàng bị nụ hôn của hắn cắt đứt.
"Là ta thương ngươi." hắn giữ chặt khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, khàn khàn nói: "Ta chỉ là muốn nhanh chóng đem ngươi về hảo hảo sủng ái ngươi, cái cục diện rối rắm này để người khác gánh đi."
"Ân ân, sẽ có một ngày như vậy." Nàng cong lên khóe môi, "không phải muốn tìm một muội tế sao, rất đơn giản ."
Hai cánh môi đồng thời tương giao, hai người đột nhiên nhớ tới, các bà mối trong thành bị hắn điên cuồng trừng phạt, ân ân, ý nghĩ tìm được muội tế biết điều có lẽ là phải tự làm rồi? !
trên nàng còn có cha, ông ấy sẽ để ý việc này sao?
Đương nhiên sẽ không.
Chính là người cha vô lương tâm vừa ôm tiểu nữ nhi vừa chơi đùa Thạch quan làm con rùa rụt đầu, vừa lạnh lùng liếc nàng một cái nói: "Nàng là muội muội ngươi , chính ngươi phải giải quyết vấn đề này."
"Vâng ạ." Nhìn hành động muội muội giang tay muốn nàng ôm như không tồn tại, nàng cung thuận hành lễ rất nhanh liền rời khỏi, cảm giác tầm mắt của cha như bàn chông đâm ở sau lưng, oán hận trong lòng cũng chỉ có thể đợi ra khỏi sân một khoảng thật xa, mới căm tức hừ một tiếng. Nàng là nữ nhi hay là hắn là nữ nhi đây tại sao hắn không tự đi giải quyết?
Ba vị di nương chỉ biết gây rối không có khả năng dựa vào được, cũng không thể để cho nhị muội biết, nếu nàng biết rồi, tám phần sẽ là một khóc hai nháo ba thắt cổ .
đi một vòng lớn, trở lại thư phòng, nàng nhấp ngụm trà kêu quản gia đến: "Chuyện tình của Đại tiểu thư hơn phân nửa đều do ngươi xử lý, ta giúp ngươi ngụy tạo một thân phận, rồi đem Đại tiểu thư cưới về đi." Dù sao quản gia cũng còn độc thân, từ nhỏ đã bị bán vào Diệp phủ, trực tiếp gả cho hắn là được.
Quản gia cung kính khom hạ thắt lưng: "Cám ơn thiếu gia coi trọng, ta làm sao có thể xứng đôi với Đại tiểu thư."
... Ngay cả quản gia cũng không muốn, lấy tính cách của Đại tiểu thư, chẳng lẽ phải đi nơi khác lừa gạt một nam nhân về? Sao nàng lại thảm như vậy a, lão bà vốn là cái cớ, bây giờ ngay cả muội tế cũng phải lừa gạt kéo về? Buông ly trà, trong đầu kéo đến một cơn co rút , "Thống kê tất cả các công tử không có quyền thừa kế của các hộ lớn ở trong thành, để ý một chút xem có ai nguyện ý ở rể không."
A A A A, tại sao a, đường nhân sinh của nàng sao lại loạn thất bát tao phiền toái như vậy a?!
Cơn đau đầu đến nửa đêm cũng không có biến mất, nàng đầy bụng căm tức ôm đầu đến quá nửa đêm còn có người gõ cửa sổ, rốt cục bạo phát: "Tên khốn kiếp nào không muốn sống? !" Nàng dùng sức đá văng cánh cửa, dùng cách cửa giáo huấn kẻ phá đám một phen cho hết giận.
Đứng ngoài cửa chính là Lăng Vô Thần.
Nàng có chút ngây người, "Ngươi... Ở chỗ này làm gì ?" Đây thật sự là mộng sao?
hắn tiêu sái đứng thẳng dưới ánh trăng, bộ dáng ngọc thụ lâm phong mê người vạn phần đưa tay về phía nàng: "đi, chúng ta cùng nhau bỏ trốn."
"A? !" Hôm nay chuyện vui nhiều liên lục, làm nàng sửng sốt đến mức quên cả phản ứng.
"Ta nghĩ rồi, nhà ngươi có nhiều chuyện xảy ra như vậy căn bản sẽ không ngừng chấm dứt , cho dù Đại tiểu thư có gả ra ngoài, vạn nhất nàng cũng không mang thai, hoặc là muội tế ngươi phạm sai lầm thì phải làm sao? Qua mấy năm tiểu muội ngươi cũng lớn, chuyện của nàng ngươi cũng muốn lo lắng sao? Còn có ba người di nương của ngươi nữa ngày nào cũng gây chuyện, hơn nữa người cha ngang ngạnh của ngươi chuyện gì cũng bắt ngươi phải xử lý, gia đình như vậy, không bằng ngươi cùng ta cao chạy xa bay."
"Ân!" Nàng gật đầu, cảm thấy mấy lời hắn nói rất có đạo lý.
"Trừ ta ra, ngươi còn muốn mang gì theo? Chúng ta lập tức lên đường, xe ngựa đang ở bên ngoài chờ chúng ta."
Nàng chưa từng có phát hiện hắn lại anh tuấn như vậy.
hắn cười gian, "Ngươi muốn đi nơi nào cũng đươc, chúng ta có cũng có rất nhiều nơi để đi."
Nàng yên lặng nhìn hắn, mỉm cười: "đi nơi nào cũng được, chỉ cần có ngươi." Nàng bước lên phía trước, để hắn nắm chặt tay nàng, "Chúng ta đi nhanh đi." Nàng thật sự rất sợ ở chỗ nào đó lại có người kêu to "không hay rồi".
"Được, chúng ta xuất phát!" hắn cười đến mức miệng không thể ngậm lại được, hắn hết sức phấn khởi ôm tân nương của hắn bay qua tường rào.
Nàng, rốt cục cũng thuộc về hắn rồi!
không cần phải nói, cuộc sống của hai người hạnh phúc, vui vẻ mãi mãi.
---oOo--- Toàn văn hoàn ---oOo---
Bình luận truyện