Giang Đông Song Bích
Chương 34: Phá vây
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Vện
Đêm khuya lặng lẽ, binh mã ven bờ hành quân, Cam Ninh giao binh phù cho Tôn Quyền, bắt đầu từ hôm nay, toàn quân Giang Đông lấy chỉ thị của Chu Du là quân lệnh tối cao.
“Bến cảng sao rồi?” Chu Du hỏi.
Cam Ninh đáp, “Chu Trị tướng quân, Trình Phổ tướng quân đã an bài thỏa đáng. Hàn Đương đã mang binh theo đường bộ đến cảng Giang Lăng.”
Lỗ Túc thay áo giáp, thống lĩnh binh sĩ tiến đến, nói, “Ta đi đây.”
“Ta đi với huynh.” Chu Du nói.
“Không được!” Cam Ninh Lỗ Túc đồng thanh chặn lời.
Lỗ Túc nói, “Ngươi là thống lĩnh ba quân, sao có thể mạo hiểm như vậy?”
“Ta không yên tâm.” Chu Du ngẩng đầu nhìn phía Bắc Trường Giang ẩn mình trong bóng tối, trầm giọng nói, “Tới giờ Phi Vũ vẫn chưa về.”
“Ngươi thả Phi Vũ báo tin cho ai?” Lỗ Túc cau mày hỏi, “Có nội ứng trong Tào doanh à?”
Chu Du phẩy tay áo, đồng tử thâm thúy phản chiếu ánh đuốc trùng điệp.
“Tắt lửa.” Chu Du ra lệnh, “Tất cả lên thuyền.”
Binh sĩ dập tắt đuốc, lên thuyền dưới tiết trời lạnh giá, hơn trăm thuyền nhỏ rời bến, lướt đến tương lai mịt mù, đón gió rét, vượt sóng tiến lên.
Sông Ngân vắt ngang trời đêm, nước Trường Giang chảy mãi không ngừng.
Cam Ninh cầm mái chèo quạt nước, thuyền nhỏ lướt như bay, Chu Du mặc trường bào, ho mấy tiếng, Lỗ Túc nói, “Ngươi vào trong khoang nghỉ đi.”
Chu Du khom người vào khoang thuyền. Giữa ngày tam cửu* mà Cam Ninh vẫn cởi trần, cơ bắp cuồn cuộn, chèo thuyền soái lao đi như gió, kéo dài khoảng cách với trăm thuyền nhỏ đằng sau, thuận gió mà lên.
*Chỉ chín ngày thứ ba sau lập đông (khoảng trung hoặc hạ tuần tháng Giêng), là thời điểm lạnh nhất trong năm.
Chốc sau, tiếng đàn vang vọng giữa đất trời.
Điệu nhạc càng lúc càng dồn dập, trôi chảy lưu loát, bảy dây đàn cùng ngân vang, như muốn truyền lời với bờ bên kia.
Cam Ninh cười lưu manh, quay đầu nhìn vào khoang thuyền, muốn nói gì đó, Lỗ Túc lại ra hiệu hãy im lặng nghe.
Bờ bên kia vang lên tiếng sáo như có như không, phá không mà đến, hòa với tiếng đàn của Chu Du. Nước sông loang loáng phản chiếu bầu trời sao, hai luồng âm thanh như hóa thành vũ khí hữu hình giao chiến giữa không trung.
Trong tiếng sáo ẩn chứa ý thăm dò cùng chờ mong.
Ngay sau đó, tiếng đàn của Chu Du chuyển thành bất mãn, âm vang chấn động tiếng sáo bờ bên kia, tiếng sáo dần dần lắng xuống, im lặng.
Cam Ninh cũng nghe ra, hỏi Lỗ Túc, “Bên kia có bao nhiêu người?”
Lỗ Túc nói, “Sơ sơ ít nhất là mười vạn, tính luôn binh lính.”
Cam Ninh nói, “Mười vạn người rút về Đông Ngô, chủ công phải đau đầu rồi.”
“Để xem đã.” Lỗ Túc nói, “Lần này đến đây chỉ để đón người truyền tin thôi, nếu nói chuyện được thì vẫn còn hy vọng.”
Tiếng nước vang lên, tiếng đàn của Chu Du phiêu lãng không dứt. Lính trên bờ kéo dây chão, hơn trăm thuyền cập bến, trên bờ là tám vạn dân và hai vạn binh sĩ đang nghỉ ngơi. Đuốc sáng rọi trời sao, xa ngút tầm mắt.
Lưu Bị dẫn thuộc hạ ra đón, Lỗ Túc nhảy lên bờ, Lưu Bị lập tức quỳ xuống, Lỗ Túc hết hồn, vội tiến lên đỡ.
“Hoàng thúc! Xin đừng làm vậy.” Lỗ Túc nói.
Lưu Bị thở dài, “Cái quỳ này là vì mười vạn dân chúng bờ Bắc, cầu xin Ngô hầu mở lòng từ bi.”
Các binh sĩ lần lượt quỳ xuống, Lỗ Túc nói, “Các vị mau mau đứng dậy, chủ công phái ta và Cam tướng quân đến vì muốn thương lượng đối sách với hoàng thúc.”
Lỗ Túc một tiếng “hoàng thúc”, hai tiếng “hoàng thúc” như đúng rồi, Chu Du trong khoang thuyền dở khóc dở cười, chỉ có Lỗ Túc mới thích hợp giải quyết loại chuyện thế này, Lưu Bị không có chức quan, cũng không phải Châu mục Kinh Châu, chỉ có thể gọi là hoàng thúc.
“Tối nay, Ngô hầu triệu tập văn thần võ tướng Giang Đông nghị sự làm sao để công phá thủy quân giặc Tào.” Lỗ Túc nói với mọi người, “Vị nào sẽ đi cùng ta?”
Mọi người im lặng, không ngờ Lỗ Túc lại đề nghị như thế, nếu bị Tôn Quyền trở mặt bắt sống, giao cho Tào Tháo tranh công thì đúng là mất nhiều hơn được.
Lưu Bị cười nói, “Ta đi, tướng quân nào muốn theo ta qua sông?”
“Chủ công chờ đã.” Một thanh niên trẻ ra mặt, chắp tay với Lỗ Túc, nói, “Lượng tình nguyện đi theo.”
Lúc này, Chu Du rốt cuộc cũng ra mặt, thậm chí không một ai chú ý tới hắn, chỉ có Gia Cát Lượng dời mắt quan sát hắn. Chu Du trao đổi ánh mắt với Lỗ Túc, Gia Cát Lượng nhạy bén bắt được ánh mắt đó.
“Vị này là…” Gia Cát Lượng hỏi.
Chu Du xua tay, lên bờ hỏi, “Ngươi là em trai của Gia Cát Cẩn đại nhân?”
Gia Cát Lượng gật đầu, Chu Du lại nhìn Lỗ Túc, Lỗ Túc gật đầu nói, “Nếu đã như thế, vậy mời Khổng Minh tiên sinh theo ta đến gặp Ngô hầu.”
“Triệu Tử Long đâu?” Chu Du hỏi.
Lưu Bị thở dài, nói, “Tiên sinh đây là…”
“Vẫn chưa gặp Triệu Tử Long.” Một người đàn ông cường tráng, râu dài ba thước, oai phong lẫm liệt nói, “Sau trận Trường Bản thì không biết tung tích.”
“Chủ soái quân Tào đóng ở Đương Dương là ai?” Chu Du biết người này nhất định là Quan Vũ, lại hỏi.
“Hạ Hầu Ân, họ hàng của Tào Tháo.” Quan Vũ hừ một tiếng, trầm giọng nói, “Ba ngày trước rút khỏi Trường Bản, Triệu Vân không từ mà biệt, trước mắt đã sắp đuổi đến Hạ Khẩu, Đông Ngô các ngươi sao lại không biết được chứ.”
“Đúng thế!” Một người đàn ông hùng dũng khác nói, “Chờ quân Tào đuổi tới luôn đi, má nó, chủ công nhà ngươi khỏi cần phái thuyền đón nữa! Mọi người đoàn kết chết chùm một thể!”
“Dực Đức!” Lưu Bị biến sắc, nói, “Không được nói linh tinh, Tử Long ắt không bỏ ta mà đi.”
Chu Du đã hiểu đại khái, Phi Vũ không về, hơn nửa là Triệu Vân đã xông vào doanh trại địch. Chỉ không biết mất bao lâu để Tào Tháo đuổi tới đây.
“Tào Phi có đến không?” Chu Du hỏi.
Không ai trả lời, ngay cả Lỗ Túc cũng không hiểu tại sao Chu Du hỏi vấn đề này. Chu Du thấy vậy, liền sai người dắt ngựa đến, chọn lính, nói, “Ta đi đây, Tử Kính, trước mặt chủ công nhờ huynh đấy.”
Lỗ Túc chắp tay với Chu Du. Chu Du điều động hai trăm kỵ binh rời bến, chạy lên phía Bắc.
—o0o—
Mùa đông năm Kiến An thứ mười ba, Đương Dương, dốc núi Trường Bản.
Thiên quân vạn mã như dòng nước lũ vây kín chiến trường, Triệu Vân ôm Lưu Thiện, giục chiến mã Đích Lô của Lưu Bị lao nhanh xuống phía Nam.
“Ăn một chiêu này!” Có người tập kích.
Triệu Vân đỡ được mũi giáo, quét thương, quát, “Cản ta thì chết!”
Nắng chiều đổ bóng, giáp bạc của Triệu Vân nhuốm đỏ máu tươi, áo choàng tanh tưởi, đơn thân độc mã thoát khỏi vòng vây như chiến thần giáng thế!
Hạ Hầu Ân dẫn quân đến giết, Triệu Vân xoay người vung thương, thể lực Hạ Hầu Ân không bằng Triệu Vân, Triệu Vân ỷ vào binh khí dài, hất bay kiếm Thanh Công trong tay Hạ Hầu Ân, quát một tiếng! Hạ Hầu Ân không ngờ Triệu Vân dám quay lại giết, chỉ trong một chớp mắt, mũi thương xuyên người!
Cả Hạ Hầu Ân lẫn ngựa bị đâm xuyên, trường kiếm Thanh Công tung lên trời, liệng một vòng, Triệu Vân tiến đến bắt lấy chuôi kiếm.
“Cảm tạ!” Triệu Vân quát lớn.
Quân Tào nhốn nháo, chưa bao giờ gặp khiêu khích như vậy, hơn vạn người đổi hướng đuổi theo Triệu Vân. Ngựa Đích Lô tung vó chạy thục mạng, dường như biết chỉ cần chậm một chút thì tiểu chủ nhân trong ngực Triệu Vân sẽ bị bằm thây trăm mảnh! Tên bắn như mưa, phương xa nổi trống.
Ba tiếng tùng, tùng, tùng!
Trống ngừng, Chu Du dẫn viện quân chạy đến, nhưng chỉ dừng trên vách núi, không xuống chiến trường.
Trong khoảnh khắc, nghìn vạn mũi tên phóng lên trời, vẽ một đường vòng cung, bắn vào trong núi, đầu tên hướng xuống, thề ghim xác Triệu Vân!
“Bắn!” Chu Du quát lên.
Vun vút bốn tiếng, bốn mũi tên cùng xuất hiện, mang theo lụa trắng bay qua khe núi, chắn ngang mưa tên, mở một lối thoát.
“Sa—” Triệu Vân đột nhiên hét lớn, Đích Lô nhảy lên, vọt vào khe núi.
“Tiếp ứng đường phía Nam!” Chu Du nói, “Đi!”
“Lại có người đến.”
Trên dốc cao, Tào Tháo nhìn xuống chiến trường, lẩm bẩm, “Lần này là ai? Viện binh Đông Ngô sao?”
Tào Phi đứng một bên, nhiều năm trôi qua, thằng nhóc ma lanh năm nào nay đã lột xác thành một thanh niên anh tuấn, mày kiếm nhướn cao, ánh mắt như có thể giết người, thanh gươm sắc bén đã tuốt khỏi vỏ.
“Có lẽ là binh mã của Lưu Bị.” Tào Phi nói, “Con thấy chẳng cần đuổi theo đâu.”
Tào Tháo cười nói, “Lưu Huyền Đức sợ chết, sẽ không quay lại đâu, ngay đến vợ con còn có thể bỏ mặc mà chạy, con nói xem, tại sao chỉ có một võ tướng quay lại nhỉ?”
Tào Phi không trả lời, Tào Tháo nói, “Không tiếc bất cứ giá nào, phải bắt bằng được người này, Triệu Tử Long quả là viên dũng tướng!”
Tào Phi gác kiếm sau lưng, Tào Tháo hỏi, “Tính làm gì?”
“Con đi gặp huynh ta.” Tào Phi đáp, nhảy xuống đài điểm tướng, cưỡi chiến mã Trảo Hoàng Phi Điện của Tào Tháo, phóng đi.
Sắc trời dần tối, Triệu Vân chạy xuyên khe núi Đương Dương, nhất thời mất phương hướng, sau lưng vẫn có truy binh, y ẩn mình vào bóng tối, cúi người uống nước suối, tiếp tục lên ngựa, quan sát trái phải. Phi Vũ vỗ cánh bay đến, Triệu Vân ngẩng đầu, chạy theo cắt trắng.
Cuồng phong thốc qua khe núi, mang theo tiếng rống giận của đất trời.
“Huynh không được đi, Tử Long đại ca, nếu không nhờ Phi Vũ quay lại, ta thậm chí không bắt được cái bóng của huynh.”
Tào Phi cưỡi Trảo Hoàng Phi Điện, chặn trước khe núi.
Triệu Vân ghìm Đích Lô, trầm mặc không nói.
“Nhường đường.” Triệu Vân nói.
“Huynh không được đi.” Tào Phi nói, “Theo ta về, ta lấy tính mạng đảm bảo, cha ta sẽ không giết huynh.”
Triệu Vân phẫn nộ quát, “Ta và đệ không chung một chủ, chớ nói những lời ấy, muốn ta hàng Tào, trừ khi lấy đầu ta!”
Theo tiếng quát, Triệu Vân xông thẳng vào Tào Phi, hai chiến mã như gió lốc, suýt chút tông vào nhau! Trảo Hoàng Phi Điện và Đích Lô đồng loạt hí dài, truyền xa trong đêm tối. Tào Phi cùng Triệu Vân rút kiếm, Triệu Vân tung đòn, Tào Phi đón đỡ, hai kiếm sượt qua nhau nghe ken két, rung động núi đồi!
Tia lửa bắn ra, chỉ trong nháy mắt, hai người đã giao chiến mấy lượt, Triệu Vân quét kiếm Thanh Công, Tào Phi không né kịp, mũi kiếm lóe sáng vẽ một vòng cung, Triệu Vân đã lướt qua.
“Dạy bao nhiêu lần rồi.” Triệu Vân dừng ngựa, quay lưng với Tào Phi, “Phòng thủ có kẽ hở phải buông dây cương, dùng hai chân khống chế ngựa.”
Tào Phi bị cắt mấy sợi tóc, bay theo gió.
“Tại sao không giết ta?” Tào Phi nhìn bóng lưng Triệu Vân, chiêu vừa rồi tung ra chỉ cách động mạch cổ mấy tấc, kiếm Thanh Công chém sắt như chém bùn, chỉ cần cứa nhẹ một đường đã có thể lấy mạng Tào Phi.
“Về đi.” Triệu Vân nghiêng đầu, trầm giọng nói, “Đệ lớn rồi, lực tay cũng mạnh, Tử Long đại ca chúc đệ sớm ngày thành danh… Sa!”
Triệu Vân chạy ra khỏi khe núi, lồng ngực Tào Phi thở phập phồng, sau lưng là một nghìn quân Tào đuổi đến.
“Thế tử.” Thủ lĩnh tướng sĩ hỏi, “Giờ làm sao? Rút lui?”
Tào Phi im lặng thật lâu, sau đó nói, “Đuổi theo.”
Triệu Vân thoát khỏi khe núi, chạy dọc quan đạo Đương Dương, thẳng hướng Hạ Khẩu, hơn một nghìn quân Tào cầm đuốc, vây quanh Tào Phi bám sát không tha.
Tốc độ ngựa càng lúc càng chậm, Đích Lô đã làm bạn với y hai ngày hai đêm, không ăn không ngủ, sùi bọt mép, lực bất tòng tâm. Tào Phi vừa chạy vừa giương cung nhắm phía chiến mã của Triệu Vân, ngay thời khắc quyết định, trên trời vang tiếng chim hót.
Phi Vũ lao xuống như ánh chớp, Tào Phi hô to một tiếng, bị mổ trúng tay, máu chảy ồ ạt. Thuộc hạ nhất thời hoảng loạn, Phi Vũ đã biến mất tăm.
Chu Du thống lĩnh kỵ binh từ sơn đạo chạy đến, trở tay bắn một tên, hạ gục thủ lĩnh tướng sĩ quân Tào.
“Công Cẩn!” Triệu Vân gọi.
Chu Du chặn giữa đường, hơn nghìn quân Tào dừng lại, bảo vệ Tào Phi. Trên núi, quanh bình nguyên trống trải, trong rừng đều lóe ánh đuốc, thế trận phải hơn vạn người. Lúc này Tào Phi mới nhận ra mình đã lọt vào mai phục.
“Đệ lớn rồi, Tử Hoàn.” Chu Du trầm giọng nói, rút kiếm Xích Quân bên hông, tung một hư chiêu, Tào Phi nheo mắt né ánh trăng phản chiếu.
“Đã lâu không gặp.” Tào Phi nói, “Công Cẩn đại ca.”
“Tôn Quyền cũng lớn rồi.” Chu Du nói, “Có rảnh đến Đông Ngô ôn chuyện, người phải để lại, nếu ngoan cố đuổi theo, lọt vào trận của quân Lưu thì đừng trách Công Cẩn đại ca không thể giải vây cho đệ.”
Triệu Vân cầm kiếm, giục ngựa đến đứng song song với Chu Du.
“Về đi.” Triệu Vân nói, “Ngày sau tái chiến.”
Tào Phi cười cười, huýt sáo một hơi, trong giai điệu dường như có ẩn ý khác, chẳng hề có thiện cảm giữa lúc nghìn quân đối chọi, khiến Triệu Vân bất chợt lúng túng.
“Cũng được.” Tào Phi miễn cưỡng nói, “Chờ chiếm được Giang Đông rồi mọi người cùng ngồi uống rượu ôn chuyện.”
Nói xong, Tào Phi hạ lệnh về quân doanh.
Quân Tào rút lui, Chu Du thở phào, nói với Triệu Vân, “Huyền Đức Công đang chờ huynh ở Hạ Khẩu.”
Triệu Vân nói, “Điều động nhiều người như vậy chỉ vì cứu ta một mạng, Công Cẩn, đệ không…”
“Là trận nghi binh.” Chu Du nói, “Lúc Tào Phi dẫn quân đuổi theo huynh, ta đã châm đuốc, thật ra chỉ có hai trăm quân, đi nhé!”
“Đi đâu?” Triệu Vân đằng xa hô to.
“Về Giang Đông đợi huynh!” Chu Du đáp trả.
Từ biệt ở dốc Trường Bản, Chu Du dẫn quân đứng cách bờ sông mười dặm, đội thuyền của Lã Mông đã chờ tiếp ứng, Chu Du mang Phi Vũ qua sông, trời lờ mờ sáng.
“Chủ công đâu?” Chu Du vừa xuống thuyền đã hỏi.
Lã Mông dắt ngựa đi trước, nói, “Gia Cát Lượng đang tranh luận với các văn thần, chủ công bảo Đô đốc mau đến đó.”
“Giặc Tào có hơn trăm vạn…”
Chu Du chạy đến ngoài phủ Tôn Quyền, vừa lúc nghe tiếng Gia Cát Lượng vang ra từ đại sảnh, Chu Du dừng bước, yên lặng nghe.
“Hơn trăm vạn thì đã sao?” Gia Cát Lượng tự hỏi tự đáp.
Chu Du liếc mắt ra hiệu với Lã Mông, xua tay, hai người đứng ngoài phòng nghe.
“Nguồn gốc lính quân Tào từ đâu mà có? Là hợp nhất từ bại quân của Viên Thiệu, tàn quân của Lưu Biểu, chỉ là một đám ô hợp, không đáng sợ.”
Ngu Phiên cười lạnh nói, “Không đáng sợ? Quân của Lưu Dự Châu chỉ có mấy nghìn, bỏ Kinh Châu trốn đến Hạ Khẩu, toàn quân chỉ có một đường thủy chiến, thế mà vẫn xem là không đáng sợ?”
Gia Cát Lượng đáp nhẹ như mây, “Chính vì thế, chủ công nhà ta thà chết không hàng, Ngô hầu thì sao, theo ta thấy, Ngô hầu vốn không sợ, bị các vị nói quá mới sợ đấy chứ.”
Nghe đến đó, Chu Du thấp giọng dặn Lã Mông, “Người này phải giữ lại, không được thả đi.”
Lã Mông gật đầu, tuân lệnh đi an bài.
Nhất thời, sắc mặt các mưu sĩ vô cùng khó coi, không ai dám trả lời, đồng loạt nhìn Tôn Quyền.
Tôn Quyền tức run người, Chu Du bước vào phòng, người bên trong khom lưng hành lễ, Chu Du phất tay xem như đáp lễ. Gia Cát Lượng thấy thế, biết Ngô hầu Giang Đông không dùng lễ quân thần đối đãi với hai người là Chu Du và Trương Chiêu, lập tức đoán ra thân phận Chu Du.
Chu Du lên ghế trên, ngồi xuống bên trái Tôn Quyền, đè một tay lên vai Tôn Quyền.
“Theo ngươi thấy…” Chu Du hỏi, “Tào Tháo có bao nhiêu binh mã?”
Gia Cát Lượng cười nói, “Tính sơ cũng phải một trăm năm mươi vạn.”
Lỗ Túc cười lạnh, “Khổng Minh tiên sinh càng nói càng thái quá, muốn dọa chúng ta đấy à.”
Gia Cát Lượng không để ý sắc mặt Lỗ Túc, cười nói, “Tuyệt đối không nói quá, quân Lưu Dự Châu đánh với quân Tào chẳng khác lấy trứng chọi đá.”
Chu Du lại hỏi, “Nếu là một trăm năm mươi vạn, tại sao quân Lưu Dự Châu không hàng?”
Gia Cát Lượng thản nhiên nói, “Kẻ sĩ thà chết quyết không chịu nhục, noi gương Điền Hoành, Ngũ Tử Tư, Kinh Kha chịu chết chứ không khuất phục, chủ công nhà ta chính là người như thế, chết chứ không hàng. Nếu Ngô hầu vì thương tiếc muôn dân thì ta chẳng dám vọng tưởng kéo Giang Đông vào chiến cuộc.”
Tôn Quyền nổi giận, vươn tay rút kiếm bên hông Chu Du chém một nhát, bàn gỗ bị xả thành hai nửa!
“Ai dám nói hàng sẽ giống cái bàn này.” Tôn Quyền đứng dậy, quét mắt qua các mưu sĩ, không ai dám lên tiếng.
Sau giờ Ngọ, Tôn Quyền ngồi trong phòng, hai tay đặt trên đầu gối, trầm mặc không nói.
“Ta đã bàn với Khổng Minh.” Chu Du bước vào nói, “Tử Kính cũng đã tra rõ, trong Đông Ngô không có người thông đồng với Tào doanh.”
Tôn Quyền gật đầu, hỏi, “Dân của Lưu Huyền Đức đã qua sông hết chưa?”
Chu Du nói, “Đã phái thuyền đón, ta sẽ đích thân đốc thúc.”
Tôn Quyền thở dài một hơi, gọi, “Công Cẩn đại ca.”
Tôn Quyền đứng lên, đến cửa sổ trông ra sông, nhìn dòng nước không bao giờ ngừng nghỉ.
“Huynh nói xem, trăm nghìn năm sau, liệu có còn ai nhớ rõ trận chiến này không?” Tôn Quyền xoay người lại, nói, “Đến lúc ấy, Giang Đông vẫn còn hay đã mất?”
“Đại Vũ* trị Cửu Châu mà thành vua, Tần đế thống nhất sáu nước, Hạng Vương tranh giành thiên hạ.” Chu Du trầm giọng nói, “Chia chia hợp hợp, từ xưa đã vậy, chiến tranh lấy ít thắng nhiều không phải là không có, chỉ hiếm thôi.”
*Chỉ Hạ Vũ, một vị vua huyền thoại ở Trung Quốc cổ đại.
“Chưa đến thời khắc cuối cùng, không ai biết sẽ thắng hay thua.” Chu Du lại nói, “Cũng như chỉ dựa vào áo quan thì không thể đánh giá một người. Thế nhưng, trận đại chiến này bất luận là thành hay bại cũng sẽ không bao giờ bị quên lãng, theo ta ra ngoài đi, đừng ngẩn người trong này nữa.”
Bonus tấm em nhỏ Tào Phi nay đã lớn.
Editor: Vện
Đêm khuya lặng lẽ, binh mã ven bờ hành quân, Cam Ninh giao binh phù cho Tôn Quyền, bắt đầu từ hôm nay, toàn quân Giang Đông lấy chỉ thị của Chu Du là quân lệnh tối cao.
“Bến cảng sao rồi?” Chu Du hỏi.
Cam Ninh đáp, “Chu Trị tướng quân, Trình Phổ tướng quân đã an bài thỏa đáng. Hàn Đương đã mang binh theo đường bộ đến cảng Giang Lăng.”
Lỗ Túc thay áo giáp, thống lĩnh binh sĩ tiến đến, nói, “Ta đi đây.”
“Ta đi với huynh.” Chu Du nói.
“Không được!” Cam Ninh Lỗ Túc đồng thanh chặn lời.
Lỗ Túc nói, “Ngươi là thống lĩnh ba quân, sao có thể mạo hiểm như vậy?”
“Ta không yên tâm.” Chu Du ngẩng đầu nhìn phía Bắc Trường Giang ẩn mình trong bóng tối, trầm giọng nói, “Tới giờ Phi Vũ vẫn chưa về.”
“Ngươi thả Phi Vũ báo tin cho ai?” Lỗ Túc cau mày hỏi, “Có nội ứng trong Tào doanh à?”
Chu Du phẩy tay áo, đồng tử thâm thúy phản chiếu ánh đuốc trùng điệp.
“Tắt lửa.” Chu Du ra lệnh, “Tất cả lên thuyền.”
Binh sĩ dập tắt đuốc, lên thuyền dưới tiết trời lạnh giá, hơn trăm thuyền nhỏ rời bến, lướt đến tương lai mịt mù, đón gió rét, vượt sóng tiến lên.
Sông Ngân vắt ngang trời đêm, nước Trường Giang chảy mãi không ngừng.
Cam Ninh cầm mái chèo quạt nước, thuyền nhỏ lướt như bay, Chu Du mặc trường bào, ho mấy tiếng, Lỗ Túc nói, “Ngươi vào trong khoang nghỉ đi.”
Chu Du khom người vào khoang thuyền. Giữa ngày tam cửu* mà Cam Ninh vẫn cởi trần, cơ bắp cuồn cuộn, chèo thuyền soái lao đi như gió, kéo dài khoảng cách với trăm thuyền nhỏ đằng sau, thuận gió mà lên.
*Chỉ chín ngày thứ ba sau lập đông (khoảng trung hoặc hạ tuần tháng Giêng), là thời điểm lạnh nhất trong năm.
Chốc sau, tiếng đàn vang vọng giữa đất trời.
Điệu nhạc càng lúc càng dồn dập, trôi chảy lưu loát, bảy dây đàn cùng ngân vang, như muốn truyền lời với bờ bên kia.
Cam Ninh cười lưu manh, quay đầu nhìn vào khoang thuyền, muốn nói gì đó, Lỗ Túc lại ra hiệu hãy im lặng nghe.
Bờ bên kia vang lên tiếng sáo như có như không, phá không mà đến, hòa với tiếng đàn của Chu Du. Nước sông loang loáng phản chiếu bầu trời sao, hai luồng âm thanh như hóa thành vũ khí hữu hình giao chiến giữa không trung.
Trong tiếng sáo ẩn chứa ý thăm dò cùng chờ mong.
Ngay sau đó, tiếng đàn của Chu Du chuyển thành bất mãn, âm vang chấn động tiếng sáo bờ bên kia, tiếng sáo dần dần lắng xuống, im lặng.
Cam Ninh cũng nghe ra, hỏi Lỗ Túc, “Bên kia có bao nhiêu người?”
Lỗ Túc nói, “Sơ sơ ít nhất là mười vạn, tính luôn binh lính.”
Cam Ninh nói, “Mười vạn người rút về Đông Ngô, chủ công phải đau đầu rồi.”
“Để xem đã.” Lỗ Túc nói, “Lần này đến đây chỉ để đón người truyền tin thôi, nếu nói chuyện được thì vẫn còn hy vọng.”
Tiếng nước vang lên, tiếng đàn của Chu Du phiêu lãng không dứt. Lính trên bờ kéo dây chão, hơn trăm thuyền cập bến, trên bờ là tám vạn dân và hai vạn binh sĩ đang nghỉ ngơi. Đuốc sáng rọi trời sao, xa ngút tầm mắt.
Lưu Bị dẫn thuộc hạ ra đón, Lỗ Túc nhảy lên bờ, Lưu Bị lập tức quỳ xuống, Lỗ Túc hết hồn, vội tiến lên đỡ.
“Hoàng thúc! Xin đừng làm vậy.” Lỗ Túc nói.
Lưu Bị thở dài, “Cái quỳ này là vì mười vạn dân chúng bờ Bắc, cầu xin Ngô hầu mở lòng từ bi.”
Các binh sĩ lần lượt quỳ xuống, Lỗ Túc nói, “Các vị mau mau đứng dậy, chủ công phái ta và Cam tướng quân đến vì muốn thương lượng đối sách với hoàng thúc.”
Lỗ Túc một tiếng “hoàng thúc”, hai tiếng “hoàng thúc” như đúng rồi, Chu Du trong khoang thuyền dở khóc dở cười, chỉ có Lỗ Túc mới thích hợp giải quyết loại chuyện thế này, Lưu Bị không có chức quan, cũng không phải Châu mục Kinh Châu, chỉ có thể gọi là hoàng thúc.
“Tối nay, Ngô hầu triệu tập văn thần võ tướng Giang Đông nghị sự làm sao để công phá thủy quân giặc Tào.” Lỗ Túc nói với mọi người, “Vị nào sẽ đi cùng ta?”
Mọi người im lặng, không ngờ Lỗ Túc lại đề nghị như thế, nếu bị Tôn Quyền trở mặt bắt sống, giao cho Tào Tháo tranh công thì đúng là mất nhiều hơn được.
Lưu Bị cười nói, “Ta đi, tướng quân nào muốn theo ta qua sông?”
“Chủ công chờ đã.” Một thanh niên trẻ ra mặt, chắp tay với Lỗ Túc, nói, “Lượng tình nguyện đi theo.”
Lúc này, Chu Du rốt cuộc cũng ra mặt, thậm chí không một ai chú ý tới hắn, chỉ có Gia Cát Lượng dời mắt quan sát hắn. Chu Du trao đổi ánh mắt với Lỗ Túc, Gia Cát Lượng nhạy bén bắt được ánh mắt đó.
“Vị này là…” Gia Cát Lượng hỏi.
Chu Du xua tay, lên bờ hỏi, “Ngươi là em trai của Gia Cát Cẩn đại nhân?”
Gia Cát Lượng gật đầu, Chu Du lại nhìn Lỗ Túc, Lỗ Túc gật đầu nói, “Nếu đã như thế, vậy mời Khổng Minh tiên sinh theo ta đến gặp Ngô hầu.”
“Triệu Tử Long đâu?” Chu Du hỏi.
Lưu Bị thở dài, nói, “Tiên sinh đây là…”
“Vẫn chưa gặp Triệu Tử Long.” Một người đàn ông cường tráng, râu dài ba thước, oai phong lẫm liệt nói, “Sau trận Trường Bản thì không biết tung tích.”
“Chủ soái quân Tào đóng ở Đương Dương là ai?” Chu Du biết người này nhất định là Quan Vũ, lại hỏi.
“Hạ Hầu Ân, họ hàng của Tào Tháo.” Quan Vũ hừ một tiếng, trầm giọng nói, “Ba ngày trước rút khỏi Trường Bản, Triệu Vân không từ mà biệt, trước mắt đã sắp đuổi đến Hạ Khẩu, Đông Ngô các ngươi sao lại không biết được chứ.”
“Đúng thế!” Một người đàn ông hùng dũng khác nói, “Chờ quân Tào đuổi tới luôn đi, má nó, chủ công nhà ngươi khỏi cần phái thuyền đón nữa! Mọi người đoàn kết chết chùm một thể!”
“Dực Đức!” Lưu Bị biến sắc, nói, “Không được nói linh tinh, Tử Long ắt không bỏ ta mà đi.”
Chu Du đã hiểu đại khái, Phi Vũ không về, hơn nửa là Triệu Vân đã xông vào doanh trại địch. Chỉ không biết mất bao lâu để Tào Tháo đuổi tới đây.
“Tào Phi có đến không?” Chu Du hỏi.
Không ai trả lời, ngay cả Lỗ Túc cũng không hiểu tại sao Chu Du hỏi vấn đề này. Chu Du thấy vậy, liền sai người dắt ngựa đến, chọn lính, nói, “Ta đi đây, Tử Kính, trước mặt chủ công nhờ huynh đấy.”
Lỗ Túc chắp tay với Chu Du. Chu Du điều động hai trăm kỵ binh rời bến, chạy lên phía Bắc.
—o0o—
Mùa đông năm Kiến An thứ mười ba, Đương Dương, dốc núi Trường Bản.
Thiên quân vạn mã như dòng nước lũ vây kín chiến trường, Triệu Vân ôm Lưu Thiện, giục chiến mã Đích Lô của Lưu Bị lao nhanh xuống phía Nam.
“Ăn một chiêu này!” Có người tập kích.
Triệu Vân đỡ được mũi giáo, quét thương, quát, “Cản ta thì chết!”
Nắng chiều đổ bóng, giáp bạc của Triệu Vân nhuốm đỏ máu tươi, áo choàng tanh tưởi, đơn thân độc mã thoát khỏi vòng vây như chiến thần giáng thế!
Hạ Hầu Ân dẫn quân đến giết, Triệu Vân xoay người vung thương, thể lực Hạ Hầu Ân không bằng Triệu Vân, Triệu Vân ỷ vào binh khí dài, hất bay kiếm Thanh Công trong tay Hạ Hầu Ân, quát một tiếng! Hạ Hầu Ân không ngờ Triệu Vân dám quay lại giết, chỉ trong một chớp mắt, mũi thương xuyên người!
Cả Hạ Hầu Ân lẫn ngựa bị đâm xuyên, trường kiếm Thanh Công tung lên trời, liệng một vòng, Triệu Vân tiến đến bắt lấy chuôi kiếm.
“Cảm tạ!” Triệu Vân quát lớn.
Quân Tào nhốn nháo, chưa bao giờ gặp khiêu khích như vậy, hơn vạn người đổi hướng đuổi theo Triệu Vân. Ngựa Đích Lô tung vó chạy thục mạng, dường như biết chỉ cần chậm một chút thì tiểu chủ nhân trong ngực Triệu Vân sẽ bị bằm thây trăm mảnh! Tên bắn như mưa, phương xa nổi trống.
Ba tiếng tùng, tùng, tùng!
Trống ngừng, Chu Du dẫn viện quân chạy đến, nhưng chỉ dừng trên vách núi, không xuống chiến trường.
Trong khoảnh khắc, nghìn vạn mũi tên phóng lên trời, vẽ một đường vòng cung, bắn vào trong núi, đầu tên hướng xuống, thề ghim xác Triệu Vân!
“Bắn!” Chu Du quát lên.
Vun vút bốn tiếng, bốn mũi tên cùng xuất hiện, mang theo lụa trắng bay qua khe núi, chắn ngang mưa tên, mở một lối thoát.
“Sa—” Triệu Vân đột nhiên hét lớn, Đích Lô nhảy lên, vọt vào khe núi.
“Tiếp ứng đường phía Nam!” Chu Du nói, “Đi!”
“Lại có người đến.”
Trên dốc cao, Tào Tháo nhìn xuống chiến trường, lẩm bẩm, “Lần này là ai? Viện binh Đông Ngô sao?”
Tào Phi đứng một bên, nhiều năm trôi qua, thằng nhóc ma lanh năm nào nay đã lột xác thành một thanh niên anh tuấn, mày kiếm nhướn cao, ánh mắt như có thể giết người, thanh gươm sắc bén đã tuốt khỏi vỏ.
“Có lẽ là binh mã của Lưu Bị.” Tào Phi nói, “Con thấy chẳng cần đuổi theo đâu.”
Tào Tháo cười nói, “Lưu Huyền Đức sợ chết, sẽ không quay lại đâu, ngay đến vợ con còn có thể bỏ mặc mà chạy, con nói xem, tại sao chỉ có một võ tướng quay lại nhỉ?”
Tào Phi không trả lời, Tào Tháo nói, “Không tiếc bất cứ giá nào, phải bắt bằng được người này, Triệu Tử Long quả là viên dũng tướng!”
Tào Phi gác kiếm sau lưng, Tào Tháo hỏi, “Tính làm gì?”
“Con đi gặp huynh ta.” Tào Phi đáp, nhảy xuống đài điểm tướng, cưỡi chiến mã Trảo Hoàng Phi Điện của Tào Tháo, phóng đi.
Sắc trời dần tối, Triệu Vân chạy xuyên khe núi Đương Dương, nhất thời mất phương hướng, sau lưng vẫn có truy binh, y ẩn mình vào bóng tối, cúi người uống nước suối, tiếp tục lên ngựa, quan sát trái phải. Phi Vũ vỗ cánh bay đến, Triệu Vân ngẩng đầu, chạy theo cắt trắng.
Cuồng phong thốc qua khe núi, mang theo tiếng rống giận của đất trời.
“Huynh không được đi, Tử Long đại ca, nếu không nhờ Phi Vũ quay lại, ta thậm chí không bắt được cái bóng của huynh.”
Tào Phi cưỡi Trảo Hoàng Phi Điện, chặn trước khe núi.
Triệu Vân ghìm Đích Lô, trầm mặc không nói.
“Nhường đường.” Triệu Vân nói.
“Huynh không được đi.” Tào Phi nói, “Theo ta về, ta lấy tính mạng đảm bảo, cha ta sẽ không giết huynh.”
Triệu Vân phẫn nộ quát, “Ta và đệ không chung một chủ, chớ nói những lời ấy, muốn ta hàng Tào, trừ khi lấy đầu ta!”
Theo tiếng quát, Triệu Vân xông thẳng vào Tào Phi, hai chiến mã như gió lốc, suýt chút tông vào nhau! Trảo Hoàng Phi Điện và Đích Lô đồng loạt hí dài, truyền xa trong đêm tối. Tào Phi cùng Triệu Vân rút kiếm, Triệu Vân tung đòn, Tào Phi đón đỡ, hai kiếm sượt qua nhau nghe ken két, rung động núi đồi!
Tia lửa bắn ra, chỉ trong nháy mắt, hai người đã giao chiến mấy lượt, Triệu Vân quét kiếm Thanh Công, Tào Phi không né kịp, mũi kiếm lóe sáng vẽ một vòng cung, Triệu Vân đã lướt qua.
“Dạy bao nhiêu lần rồi.” Triệu Vân dừng ngựa, quay lưng với Tào Phi, “Phòng thủ có kẽ hở phải buông dây cương, dùng hai chân khống chế ngựa.”
Tào Phi bị cắt mấy sợi tóc, bay theo gió.
“Tại sao không giết ta?” Tào Phi nhìn bóng lưng Triệu Vân, chiêu vừa rồi tung ra chỉ cách động mạch cổ mấy tấc, kiếm Thanh Công chém sắt như chém bùn, chỉ cần cứa nhẹ một đường đã có thể lấy mạng Tào Phi.
“Về đi.” Triệu Vân nghiêng đầu, trầm giọng nói, “Đệ lớn rồi, lực tay cũng mạnh, Tử Long đại ca chúc đệ sớm ngày thành danh… Sa!”
Triệu Vân chạy ra khỏi khe núi, lồng ngực Tào Phi thở phập phồng, sau lưng là một nghìn quân Tào đuổi đến.
“Thế tử.” Thủ lĩnh tướng sĩ hỏi, “Giờ làm sao? Rút lui?”
Tào Phi im lặng thật lâu, sau đó nói, “Đuổi theo.”
Triệu Vân thoát khỏi khe núi, chạy dọc quan đạo Đương Dương, thẳng hướng Hạ Khẩu, hơn một nghìn quân Tào cầm đuốc, vây quanh Tào Phi bám sát không tha.
Tốc độ ngựa càng lúc càng chậm, Đích Lô đã làm bạn với y hai ngày hai đêm, không ăn không ngủ, sùi bọt mép, lực bất tòng tâm. Tào Phi vừa chạy vừa giương cung nhắm phía chiến mã của Triệu Vân, ngay thời khắc quyết định, trên trời vang tiếng chim hót.
Phi Vũ lao xuống như ánh chớp, Tào Phi hô to một tiếng, bị mổ trúng tay, máu chảy ồ ạt. Thuộc hạ nhất thời hoảng loạn, Phi Vũ đã biến mất tăm.
Chu Du thống lĩnh kỵ binh từ sơn đạo chạy đến, trở tay bắn một tên, hạ gục thủ lĩnh tướng sĩ quân Tào.
“Công Cẩn!” Triệu Vân gọi.
Chu Du chặn giữa đường, hơn nghìn quân Tào dừng lại, bảo vệ Tào Phi. Trên núi, quanh bình nguyên trống trải, trong rừng đều lóe ánh đuốc, thế trận phải hơn vạn người. Lúc này Tào Phi mới nhận ra mình đã lọt vào mai phục.
“Đệ lớn rồi, Tử Hoàn.” Chu Du trầm giọng nói, rút kiếm Xích Quân bên hông, tung một hư chiêu, Tào Phi nheo mắt né ánh trăng phản chiếu.
“Đã lâu không gặp.” Tào Phi nói, “Công Cẩn đại ca.”
“Tôn Quyền cũng lớn rồi.” Chu Du nói, “Có rảnh đến Đông Ngô ôn chuyện, người phải để lại, nếu ngoan cố đuổi theo, lọt vào trận của quân Lưu thì đừng trách Công Cẩn đại ca không thể giải vây cho đệ.”
Triệu Vân cầm kiếm, giục ngựa đến đứng song song với Chu Du.
“Về đi.” Triệu Vân nói, “Ngày sau tái chiến.”
Tào Phi cười cười, huýt sáo một hơi, trong giai điệu dường như có ẩn ý khác, chẳng hề có thiện cảm giữa lúc nghìn quân đối chọi, khiến Triệu Vân bất chợt lúng túng.
“Cũng được.” Tào Phi miễn cưỡng nói, “Chờ chiếm được Giang Đông rồi mọi người cùng ngồi uống rượu ôn chuyện.”
Nói xong, Tào Phi hạ lệnh về quân doanh.
Quân Tào rút lui, Chu Du thở phào, nói với Triệu Vân, “Huyền Đức Công đang chờ huynh ở Hạ Khẩu.”
Triệu Vân nói, “Điều động nhiều người như vậy chỉ vì cứu ta một mạng, Công Cẩn, đệ không…”
“Là trận nghi binh.” Chu Du nói, “Lúc Tào Phi dẫn quân đuổi theo huynh, ta đã châm đuốc, thật ra chỉ có hai trăm quân, đi nhé!”
“Đi đâu?” Triệu Vân đằng xa hô to.
“Về Giang Đông đợi huynh!” Chu Du đáp trả.
Từ biệt ở dốc Trường Bản, Chu Du dẫn quân đứng cách bờ sông mười dặm, đội thuyền của Lã Mông đã chờ tiếp ứng, Chu Du mang Phi Vũ qua sông, trời lờ mờ sáng.
“Chủ công đâu?” Chu Du vừa xuống thuyền đã hỏi.
Lã Mông dắt ngựa đi trước, nói, “Gia Cát Lượng đang tranh luận với các văn thần, chủ công bảo Đô đốc mau đến đó.”
“Giặc Tào có hơn trăm vạn…”
Chu Du chạy đến ngoài phủ Tôn Quyền, vừa lúc nghe tiếng Gia Cát Lượng vang ra từ đại sảnh, Chu Du dừng bước, yên lặng nghe.
“Hơn trăm vạn thì đã sao?” Gia Cát Lượng tự hỏi tự đáp.
Chu Du liếc mắt ra hiệu với Lã Mông, xua tay, hai người đứng ngoài phòng nghe.
“Nguồn gốc lính quân Tào từ đâu mà có? Là hợp nhất từ bại quân của Viên Thiệu, tàn quân của Lưu Biểu, chỉ là một đám ô hợp, không đáng sợ.”
Ngu Phiên cười lạnh nói, “Không đáng sợ? Quân của Lưu Dự Châu chỉ có mấy nghìn, bỏ Kinh Châu trốn đến Hạ Khẩu, toàn quân chỉ có một đường thủy chiến, thế mà vẫn xem là không đáng sợ?”
Gia Cát Lượng đáp nhẹ như mây, “Chính vì thế, chủ công nhà ta thà chết không hàng, Ngô hầu thì sao, theo ta thấy, Ngô hầu vốn không sợ, bị các vị nói quá mới sợ đấy chứ.”
Nghe đến đó, Chu Du thấp giọng dặn Lã Mông, “Người này phải giữ lại, không được thả đi.”
Lã Mông gật đầu, tuân lệnh đi an bài.
Nhất thời, sắc mặt các mưu sĩ vô cùng khó coi, không ai dám trả lời, đồng loạt nhìn Tôn Quyền.
Tôn Quyền tức run người, Chu Du bước vào phòng, người bên trong khom lưng hành lễ, Chu Du phất tay xem như đáp lễ. Gia Cát Lượng thấy thế, biết Ngô hầu Giang Đông không dùng lễ quân thần đối đãi với hai người là Chu Du và Trương Chiêu, lập tức đoán ra thân phận Chu Du.
Chu Du lên ghế trên, ngồi xuống bên trái Tôn Quyền, đè một tay lên vai Tôn Quyền.
“Theo ngươi thấy…” Chu Du hỏi, “Tào Tháo có bao nhiêu binh mã?”
Gia Cát Lượng cười nói, “Tính sơ cũng phải một trăm năm mươi vạn.”
Lỗ Túc cười lạnh, “Khổng Minh tiên sinh càng nói càng thái quá, muốn dọa chúng ta đấy à.”
Gia Cát Lượng không để ý sắc mặt Lỗ Túc, cười nói, “Tuyệt đối không nói quá, quân Lưu Dự Châu đánh với quân Tào chẳng khác lấy trứng chọi đá.”
Chu Du lại hỏi, “Nếu là một trăm năm mươi vạn, tại sao quân Lưu Dự Châu không hàng?”
Gia Cát Lượng thản nhiên nói, “Kẻ sĩ thà chết quyết không chịu nhục, noi gương Điền Hoành, Ngũ Tử Tư, Kinh Kha chịu chết chứ không khuất phục, chủ công nhà ta chính là người như thế, chết chứ không hàng. Nếu Ngô hầu vì thương tiếc muôn dân thì ta chẳng dám vọng tưởng kéo Giang Đông vào chiến cuộc.”
Tôn Quyền nổi giận, vươn tay rút kiếm bên hông Chu Du chém một nhát, bàn gỗ bị xả thành hai nửa!
“Ai dám nói hàng sẽ giống cái bàn này.” Tôn Quyền đứng dậy, quét mắt qua các mưu sĩ, không ai dám lên tiếng.
Sau giờ Ngọ, Tôn Quyền ngồi trong phòng, hai tay đặt trên đầu gối, trầm mặc không nói.
“Ta đã bàn với Khổng Minh.” Chu Du bước vào nói, “Tử Kính cũng đã tra rõ, trong Đông Ngô không có người thông đồng với Tào doanh.”
Tôn Quyền gật đầu, hỏi, “Dân của Lưu Huyền Đức đã qua sông hết chưa?”
Chu Du nói, “Đã phái thuyền đón, ta sẽ đích thân đốc thúc.”
Tôn Quyền thở dài một hơi, gọi, “Công Cẩn đại ca.”
Tôn Quyền đứng lên, đến cửa sổ trông ra sông, nhìn dòng nước không bao giờ ngừng nghỉ.
“Huynh nói xem, trăm nghìn năm sau, liệu có còn ai nhớ rõ trận chiến này không?” Tôn Quyền xoay người lại, nói, “Đến lúc ấy, Giang Đông vẫn còn hay đã mất?”
“Đại Vũ* trị Cửu Châu mà thành vua, Tần đế thống nhất sáu nước, Hạng Vương tranh giành thiên hạ.” Chu Du trầm giọng nói, “Chia chia hợp hợp, từ xưa đã vậy, chiến tranh lấy ít thắng nhiều không phải là không có, chỉ hiếm thôi.”
*Chỉ Hạ Vũ, một vị vua huyền thoại ở Trung Quốc cổ đại.
“Chưa đến thời khắc cuối cùng, không ai biết sẽ thắng hay thua.” Chu Du lại nói, “Cũng như chỉ dựa vào áo quan thì không thể đánh giá một người. Thế nhưng, trận đại chiến này bất luận là thành hay bại cũng sẽ không bao giờ bị quên lãng, theo ta ra ngoài đi, đừng ngẩn người trong này nữa.”
Bonus tấm em nhỏ Tào Phi nay đã lớn.
Bình luận truyện