Giang Hồ Dạ Vũ Thập Niên Đăng
Chương 114
hân vật ẩn giấu
Từ Thái Sơ Quán về, mặt Mộ Thanh Yến tái xanh, không nói không rằng, bộ hạ không ai mở miệng. Mãi đến khi Mộ Thanh Yến la lên gọi Kim Sí Cự Bàng, tỏ rõ mình định rời đi, Du Quan Nguyệt mới không thể không bước lên hỏi dự định của Giáo chủ tiếp theo nên làm thế nào.
Lúc Mộ Thanh Yến quay lại mắt đầy lệ khí, “Nên làm gì thì cứ làm, còn cần ta dạy cho anh?!”
Du Quan Nguyệt vội cúi đầu chắp tay xưng vâng.
Nhìn Kim Sí Cự Bàng nhỏ dần trên bầu trời, lòng Du Quan Nguyệt chợt khẽ động, ai cũng nói mình và Thượng Quan Hạo Nam xem như là tay trái tay phải được Mộ Thanh Yến coi trọng nhất trong đám thủ hạ trẻ tuổi, nhưng chỉ có mình chịu Thất Trùng Thất Hoa Truy Hồn đan, Thượng Quan Hạo Nam thì không. Nghĩ đến vị Giáo chủ mình đầu quân này dù tuổi còn trẻ, nhưng tâm tư quỷ quyệt, dụng ý u ám, Du Quan Nguyệt không khỏi rùng mình.
*
Mộ Thanh Yến nằm ở trên lưng Kim Bàng, không ngừng giục con chim khổng lồ giang rộng cánh, mau bay về dãy Hãn Hải. Gió táp rét lạnh quét trên mặt như lưỡi dao, hắn không màng tới, tâm tư chập trùng đầy cõi lòng.
Liên tiếp mấy ngày, dù là trên lưng con đại bàng khổng lồ hay xuống đất nghỉ ngơi, hắn đều nghĩ tới một người — Mộ Chính Minh cha hắn.
Cha từng nói, ký ức là một dòng sông ngầm chảy không ngừng, bất kể đưa hòn đá bao lớn vào, cuối cùng mặt sông vẫn sẽ hướng tới yên ả.
Bất kể từng có bi thương, vui sướng, kinh ngạc, phản bội cỡ nào… sau này nhớ lại, chẳng còn gì ngoài bâng khuâng, bình yên và tĩnh lặng trong tâm ý quan trọng hơn bất kỳ điều gì khác.
Lúc còn nhỏ, hai cha con thường thả câu ở khe nước bên cạnh.
Từng con cá con ngây ngô bơi qua mắt cá trắng trẻo gầy gò của thiếu niên, ngưa ngứa, trơn nhẵn, nước suối mát rượi thư giãn, vẻ mặt cha hiền hòa hài lòng, khi đó Mộ Thanh Yến cảm thấy cứ thế an nhàn trải qua cả đời, cũng không tệ.
Nhưng cũng chỉ có những lúc như thế.
Mộ Thanh Yến từ nhỏ đã biết con người mình và cha không giống nhau, cha thanh bạch yên tĩnh, nhưng hắn thì tim ủ một đống lửa, một cơn giận tích tụ không nguôi. Hắn muốn dời núi ngăn trở đường đi trên đất bằng, rừng rậm ngăn trở che khuất tầm mắt, nếu sông biển không thuận ý hắn, dời sông lấp biển cũng không tiếc.
Nhưng cha không phải.
Buổi chiều nằm phơi nắng trên sàn nhà bóng loáng dưới hiên, khép hờ mắt, thi thoảng Mộ Thanh Yến nghe thấy tiếng cha thở dài — nếu họ không phải con cháu Mộ thị thì tốt rồi.
Mộ Thanh Yến biết không ít người trộm bàn tán cha nhu nhược cả đời, bị người bài bố, nhưng chỉ mỗi mình hắn biết, Mộ Chính Minh thực sự không hề có chút ý nào với quyền thế. Trong lòng Mộ Chính Minh, ngôi vị Giáo chủ Ly giáo không phải là vinh quang và giàu có, mà giống như một túi đồ khổng lồ to như một ngọn núi, ép bức rất nhiều con cháu Mộ thị không thích hợp làm Giáo chủ phải miễn cưỡng chính mình.
Mộ Chính Minh thường nói, dứt bỏ huyết thống dòng họ, rõ ràng Nhiếp Hằng Thành hùng tài vĩ lược, khắc kỷ nhân hậu, thích hợp làm Giáo chủ hơn gấp trăm lần so với cha, người yếu nóng nảy, lòng cũng không đặt ở nơi này, cớ sao bọn Cừu Trưởng lão không nhìn rõ chứ.
Trong hồi ức của hắn, Nhiếp Hằng Thành kẻ khống chế mình nửa đời, thật sự không phải một người lương bạc tàn nhẫn hoàn toàn, thậm chí còn rất niệm tình.
Vì tưởng nhớ tới tình thương của anh trai và chị dâu, lão tận tâm dưỡng dục đứa cháu Nhiếp Đề, dù cho đó chỉ là một mớ bùn nhão; vì người yêu thanh mai trúc mã cứu lão mà chết, nên cả đời lão không cưới, không vợ không con đến già; vì chính mình chịu đủ nỗi khổ cha mẹ mất sớm, cho nên đều xem bốn đệ tử cô nhi dưới trướng và con gái nghĩa huynh như con đẻ.
Nhiếp Hằng Thành đâu phải là không có cách tốt hơn để xóa sổ dấu ấn và thế lực của Mộ thị trong Ly giáo, nhưng vì lão ít nhiều niệm ân tình vun trồng, ra tay mềm mỏng, rất có phân tấc.
— về quan điểm các loại trong chuyện này, Mộ Thanh Yến giữ nguyên ý kiến, nhưng chưa từng tranh chấp cùng cha. Nếu như nửa đời bị quản chế, nhiều lần bị chèn ép còn cũng chưa từng thay đổi cha nửa phần thì hắn cần gì phải phản bác làm đau lòng cha chứ.
Hắn vô cùng kính trọng thương nhớ người cha yêu quý, hơn xa quyền thế khiến bao kẻ thèm thuồng ở Ly giáo, nhiều hơn bao kỳ trân dị bảo và Cửu Châu bảo quyển tích luỹ qua nhiều đời, thượng cổ điển tịch trong Các Miểu như biển cả, lòng kính yêu mà thậm chí còn gồm cả chút thương tiếc và ý muốn bảo vệ.
Từ thời điểm tu vi mới thành vào năm mười bốn, hắn đã đã thầm hạ quyết tâm, muốn cầm trường kiếm và bó đuốc trong tay, bảo vệ phụ thân đi khắp đại giang nam bắc, tự tại thỏa thích. Lần này, sẽ không thể có bất kỳ thế thế lực nào nào ngăn cản cha hoàn thành tâm nguyện.
Nhưng, kết cuộc lại như một trong vô số hòn đá biết mất trong dòng sông ngầm, muộn phiền nhưng không mới mẻ.
Một người cha như thế, sẽ là một kẻ âm hiểm lừa gạt Thái Bình Thùrồi trợ giúp Nhiếp Hằng Thành hại chết chư hiệp ư?
Không, tuyệt đối không có khả năng.
Mộ Thanh Yến trầm mặt nhảy xuống con đại bàng khổng lồ.
— như vậy, ắt có nguyên nhân khác.
*
Sắp lên đến đỉnh Hoàng Lão thanh lãnh yên tĩnh, trong Bất Tư Trai không một bóng người.
Hối hả xuyên qua hành lang quen thuộc từ nhỏ, Mộ Thanh Yến đi thẳng vào thư phòng Mộ Chính Minh sử dụng khi còn sống, gấp rút lật tìm các bản chép tay và bút ký các loại, định tìm kiếm chút vết tích.
Nhưng từ sau cái chết của Mộ Chính Minh hắn đã dọn dẹp sắp xếp rất nhiều di vật chỉnh chỉnh tề tề, mỗi món đồ đều qua tay hắn không dưới ba lần, nếu có chỗ kỳ quặc đã phát hiện từ lâu, cũng không đợi đến bây giờ.
Mộ Thanh Yến ôm phiền não cực lớn trong lòng, ngồi trước bàn sách nhắm mắt trầm tư.
Từ rất lâu, hắn đã nghi ngờ Thái Bình Thù âm thầm có người trong lòng, nếu không thì thái độ bà ấy cũng quá là kì quặc.
Một cô gái tính tình (hắn cho rằng) tốt giống như Chiêu Chiêu, gặp hôn phu dây dưa không rõ cùng biểu muội đều không tránh khỏi tức tối, mà đây lại là tình huống từ trên xuống dưới nhà họ Chu đều đứng bên nàng. Còn hai mươi năm trước, lão mẫu Chu gia cả ngày nhìn Thái Bình Thù không vừa mắt, chỉ muốn gả đứa cháu nhà mẹ đẻ cho con trai, Chu Trí Trăn cũng không phải người có thể dứt khoát quyết tâm với cô biểu muội thanh mai — dưới tình huống đó, Thái Bình Thù lại không chút oán hận vị hôn phu, mà còn đầy áy náy, cực lực thuyết phục hắn cưới giai nhân khác…?
Cộng thêm suy đoán và đôi câu vài lời của ba người Thích Thái Ninh, hầu như có thể kết luận Thái Bình Thù có người yêu khác.
Vậy, người đó là ai?
Người đó nói cho Thái Bình Thù chân tướng của Tử Ngọc Kim Quỳ, phải biết Giáo chúng bình thường đều không rõ công dụng khác của Tử Ngọc Kim Quỳ, nhưng lại âm thầm hại chết các huynh đệ bên người Thái Bình Thù, vô hình trung giúp Nhiếp Hằng Thành.
Hơn nữa, tướng mạo hắn còn cực giống mình, chả lẽ cũng là một người con cháu nhà Mộ thị?
— “Công tử?” Liên Thập Tam đứng cạnh cửa đầy kinh ngạc, “Vừa rồi tôi nhìn thấy tiểu Kim tung cánh bay qua trên không trung, liền đến nhìn xem… sao công tử lại về?”
Mộ Thanh Yến ngẩng lên: “Bác Thành đâu?”
“Đi rồi, không phải ngài bảo…” Liên Thập Tam cực kỳ quái, ” “
Mộ Thanh Yến ngắt lời: “Đi lúc nào.”
“Vừa mới thấy sắc trời chực tối thì xuất phát, hiện giờ ắt đến giữa sườn núi rồi.”
Mộ Thanh Yến lấy một chiếc còi nhỏ bằng vàng từ trong ngực ra đưa cho Liên Thập Tam, “Cậu ngồi Kim Bằng của ta, tìm bác Thành về, bảo ta có việc hỏi ông ấy. Đúng rồi, Nghiêm Hủ đâu, tìm ông ấy đến luôn.”
Từ bé Liên Thập Tam đã quen phong cách làm việc không hề báo trước của Mộ Thanh Yến, lập tức nhận lệnh rời đi.
Trong thư phòng lại yên tĩnh, Mộ Thanh Yến lấy bút mực vẽ lên một trang giấy lãng tiên trắng —
Con cháu Mộ nói nhiều không nhiều nói ít không ít, không phân chi nhánh rậm rạp như nhà họ Tống Quảng Thiên Môn và nhà họ Chu Bội Quỳnh Sơn trang, cũng không tràn ngập nguy hiểm như nhà họ Dương Tứ Kỳ Môn.
Tiên tổ đời thứ nhất Mộ Tu Quyết dù thành hôn muộn, nhưng vẫn sinh được hai trai hai gái, chỉ có điều ngoại trừ trưởng tử Mộ Lan Việt, ba đứa con còn lại đều trời sinh tính tình tản mạn, không phải tìm nơi gọi là ‘tiên sơn’ bắt đầu ẩn cư, lập chí tu tiên, thì là dạo đông dạo tây, sự tích phía sau không thể ghi chép.
Trái lại Mộ Lan Việt hùng tâm bừng bừng muốn nhất thống thiên hạ, mấy lần tiến đánh ngọn Vạn Thuỷ Thiên Sơn nhai, ép Bắc Thần Lục phái co đầu rút cổ trên núi Cửu Lãi không dám ra tới. Nhưng cũng vì ông quá lo quản thúc, cả ngày bề bộn tính toán nhiều việc, cùng vợ chỉ sinh hạ một người con trai.
Giáo chủ đời thứ ba Mộ Thịnh tính tình thường thường, tài cán thường thường, vừa không có hùng tâm tráng chí nhất thống võ lâm vừa không có tình yêu khắc cốt minh tâm, nhưng cũng không trở thành kẻ bại gia. Thường ngày không có gì làm, cùng một đám thê thiếp sinh một đống con cái. Nhưng không biết thế nào, con cái sinh ra không phải người yếu nhiều bệnh thì sớm chết yểu.
Mộ Thịnh cũng dấy lên lòng nghi ngờ, suy đoán là nội trạch âm hiểm bố trí, nhưng qua điều tra mười tám đạo trình tự lặp đi lặp lại, phát hiện cả đám thê thiếp đúng là không động tay chân. Vận mệnh ông chính là đen đủi vậy, ông trời không cho ông dòng dõi khỏe mạnh.
Đứa con trai sống sót duy nhất là Mộ Hoa Ninh, ốm đau bệnh tật, thở còn tốn sức.
Mộ Thịnh đành mở ra chế độ dưỡng tử, đồng thời cũng may mắn gặp một vị con nuôi tương đối đàng hoàng biết thân biết phận.
Về sau Mộ Hoa Ninh có hai con trai Đông Húc Đông Liệt.
Trưởng tử chết ngoài ý muốn, thứ tử Mộ Đông Liệt khí tráng sơn hà sau khi lên đường đi mất, tới Mộ Tung là con trai do Mộ Đông Húc cùng thị thiếp sinh kế vị.
Mộ Tung tuy sống không thọ, nhưng con cái lại không ít, rất nhiều thê thiếp sinh cho ông bốn trai ba gái, trong đó không ít hạng người tính tình cương liệt thủ đoạn quả quyết. Với tình hình này lúc đầu không cần nhận dưỡng tử, nhưng ông vì cảm tạ người bạn thân chết sớm, mới thu hắn làm con trai thứ năm.
Mộ Tung tính tình nhân hậu, rất có tài kế thừa, ai ngờ người đã trung niên, sau một cơn bệnh nặng nào đó chợt trầm mê lên vu thuật huyền đạo, ngày ngày nhốt mình trong phòng đan dược cỡi mây gọi gió, tiêu hao rất nhiều vàng bạc trân bảo, chỉ vì tu kiếp sau.
Như thế giáo vụ dần dần hỗn loạn, bốn con trai ba con rể chia phái tranh chấp không ngớt, sau đó không lâu Mộ Tung chết bất đắc kỳ tử.
Dưới sự trợ giúp của người con nuôi của ông, thứ tử Mộ Ức Nông giết sạch tất cả tay chân phe phái, lên nối nghiệp vị.
Tuy Mộ Ức Nông cuối cùng chiến thắng, thân thể cũng bị thương tổn thất rất lớn, sau khi giao phó Mộ Hàm đứa con trai còn nhỏ cho dưỡng huynh thì qua đời.
Bảy tám năm sau Mộ Hàm trưởng thành, rất khó nói vị lão ca dưỡng huynh kia là cam tâm tình nguyện uỷ quyền, nhưng sau khi chỉ có một cô con gái rượu còn bị Mộ Hàm câu đi, ông cũng đành sờ râu, yên tâm ở nhà ôm cháu ngoại.
Đứa cháu ngoại này chính là ông cố nội của Mộ Thanh Yến Mộ Lăng Tiêu.
Vì chính Mộ Hàm được lợi trong hôn sự, cảm thấy có một đại lão trong giáo làm nhạc phụ thật sự tuyệt không thể tả, thế là cũng định ra quy cách hôn nhân giông giống vậy cho cậu con Mộ Lăng Tiêu. Mộ Lăng Tiêu bất đắc dĩ theo lệnh, nhưng sau khi cưới đối xử có nhiều lạnh nhạt với vợ mình, mãi đến sau khi cô gái hiền lành ấy qua đời, ông mới hối hận không kịp, sau đó không khỏi yêu chiều đứa con trai độc nhất Mộ Sâm.
Chuyện cũ sau đó, chính là Nhiếp Hằng Thành tâm cơ tính toán, liên tiếp thành công, Mộ Thanh Yến nhớ tới bèn tức giận một bụng, không đề cập tới cũng được.
Trên tờ giấy trắng viết chi chít rất nhiều cái tên, xung quanh không ít cái tên còn có đường cong quanh co khúc khuỷu, Mộ Thanh Yến ngạc nhiên phát hiện nhà mình thế mà đã năm đời đơn truyền.
Coi như Mộ Ức Nông không giết sạch sẽ thủ túc, xem như em trai em gái Mộ Lan Việt có hậu nhân còn sống, thì cũng đã phân nhánh cách Mộ Thanh Yến năm đời, lẽ nào tướng mạo còn có thể cực giống mình?
Như vậy thì là Thích Vân Kha nói dối, vì chia rẽ mình cùng Chiêu Chiêu, mới kéo ra gút mắc ân oán giữa Thái Bình Thù và cha mình?
Không đúng.
Vẻ kinh sợ khó tin trên nét mặt Thích Vân Kha lúc ấy không giống là giả, ông ta có thể nói dối bất cứ chuyện gì, nhưng sẽ không dùng Thái Bình Thù ra để dối, càng sẽ không dùng chuyện nam nữ tổn thương thanh danh đến bực này nói dối, ông ta còn chưa đến mức vì Thái Chiêu mà đi đến bước này.
Mộ Thanh Yến lại lấy một tờ giấy lãng tiên trắng trải phẳng, phát hoạ một trận không có mục đích. Vẽ vẽ, bỗng nhiên hắn nhớ lại một chuyện.
Lúc ấy hắn vừa học vẽ màu không lâu, bèn vui đùa muốn vẽ chân dung cho cha, yêu cầu Mộ Chính Minh ngồi không nhúc nhích. Mộ Chính Minh nhìn đứa con trai đối diện giống như mô hình chính mình tạc ra, nhịn không được phì cười đứng dậy, bảo con trai tự soi gương vẽ mặt là xong, tội gì giày vò cha già.
Mộ Thanh Yến bèn thuận mồm hỏi một câu, có phải ông nội Mộ Sâm cũng một dáng vẻ như cha con bọn họ.
Ai ngờ Mộ Chính Minh chợt ngơ ngẩn, bảo thật ra mình giống mẹ, vị phu nhân kiên quyết không chịu tha thứ cho chồng u Dương Tuyết kia.
— nói vậy, xem như có con cháu Mộ thị thuộc các nhánh khác ngoài năm đời, cũng không có tướng mạo cực kỳ giống mình.
Mộ Thanh Yến dừng bút lông, quay sang nhìn tấm gương bên cạnh.
Trong gương chiếu ra một khuôn mặt đẹp trai quen thuộc, mi mày sắc sảo, đường nét ác liệt.
u Dương Tuyết đương nhiên là một mỹ nhân tuyệt thế, nếu không phải cực kỳ đẹp chói mắt đến, câu tim phách người thì cũng sẽ không mê hoặc Thiếu Giáo chủ Mộ Sâm ngay tức thì. Nhưng tâm tính bà cũng như dung mạo, cực đoan nhẫn tâm, lãnh ngạo mạnh mẽ.
Chuyện thứ nhất khi lên làm Giáo chủ phu nhân, bà tru sát người mẹ kế đã hại chết mẹ mình, giam cầm cha ruột đã ngầm đồng ý để vợ cả chết thảm, đồng thời ngồi nhìn em trai em gái khác mẹ bị giật mình sợ hãi sau này chết yểu.
Cho nên, nhà họ u Dương cũng không còn ai.
Mộ Thanh Yến ngồi vẽ một vòng tròn nhỏ trên tờ tuyết lãng tiên, trong ấy chỉ có ba cái tên — u Dương Tuyết, Mộ Chính Minh, và chính hắn… đến cùng có chỗ nào sơ suất nhỉ.
Mộ Thanh Yến tập trung im lặng suy nghĩ, thăm dò trong ký ức nhớ đến từng chuyện nhỏ nhặt xưa cũ không đáng kể, vẫn không thu hoạch được gì.
Hắn buông bút ngọc hào thật mạnh, thầm nghĩ hay lại qua chỗ ông bà ở xem thử nhỉ… Đúng lúc này, hắn chợt khựng người, như có một ý nghĩ cực nhỏ thổi qua biển não, kích thích ký ức ẩn nấp ở chỗ sâu.
Chỗ của ông bà thoáng đạt rộng lớn, vật trang trí đều tinh mỹ trang trọng, chỉ có một chỗ không giống bình thường, là phòng trẻ con u Dương Tuyết sau sinh tạm ở nuôi em bé. Chiếc giường rộng lớn cho trẻ con dễ lăn lộn, góc nhọn bọc mềm mại ấm áp từng xó xỉnh, vì giữ cho trong phòng ấm áp mà treo từ xà nhà…
Mộ Thanh Yến chợt mở to mắt, hắn biết không đúng chỗ nào. Lúc lần đầu tiên nhìn thấy, hắn đã mơ hồ lấy làm lạ.
Lúc này, Ngọc Hành Trưởng lão Nghiêm Hủ và bác Thành trước sau chạy đến.
Nghiêm Hủ vốn dĩ đang ở trong phòng uống rượu đọc sách, sau khi nghe Giáo chủ tuyên triệu không ngừng chạy tới. Chỗ ông ở cách Bất Tư trai khá gần, nhưng ông chạy bằng hai chân, còn bác Thành vốn đã đi đến giữa sườn núi, nhưng là cưỡi Kim Sí Cự Bàng mà tới, do đó lại đến sớm hơn ông mấy bước.
Mộ Thanh Yến cũng không khách sáo, hỏi thẳng: “Nghiêm Trưởng lão, bác Thành, ta có một chuyện năm xưa muốn hỏi. Tiên tổ phụ và tổ mẫu u Dương phu nhân, chỉ sinh mỗi một đứa con trai là phụ thân ư?”
Lời vừa dứt, Nghiêm Hủ vốn dĩ hơi say rượu nhức đầu và bác Thành cung kính hiền hoà cùng biến sắc.
Mộ Thanh Yến biết mình hỏi đúng, nhắm mắt dài, chậm rãi thả từng chữ từng câu: “Có lẽ, ta nên hỏi, phải chăng là cha ta có một người anh em song sinh.”
Từ Thái Sơ Quán về, mặt Mộ Thanh Yến tái xanh, không nói không rằng, bộ hạ không ai mở miệng. Mãi đến khi Mộ Thanh Yến la lên gọi Kim Sí Cự Bàng, tỏ rõ mình định rời đi, Du Quan Nguyệt mới không thể không bước lên hỏi dự định của Giáo chủ tiếp theo nên làm thế nào.
Lúc Mộ Thanh Yến quay lại mắt đầy lệ khí, “Nên làm gì thì cứ làm, còn cần ta dạy cho anh?!”
Du Quan Nguyệt vội cúi đầu chắp tay xưng vâng.
Nhìn Kim Sí Cự Bàng nhỏ dần trên bầu trời, lòng Du Quan Nguyệt chợt khẽ động, ai cũng nói mình và Thượng Quan Hạo Nam xem như là tay trái tay phải được Mộ Thanh Yến coi trọng nhất trong đám thủ hạ trẻ tuổi, nhưng chỉ có mình chịu Thất Trùng Thất Hoa Truy Hồn đan, Thượng Quan Hạo Nam thì không. Nghĩ đến vị Giáo chủ mình đầu quân này dù tuổi còn trẻ, nhưng tâm tư quỷ quyệt, dụng ý u ám, Du Quan Nguyệt không khỏi rùng mình.
*
Mộ Thanh Yến nằm ở trên lưng Kim Bàng, không ngừng giục con chim khổng lồ giang rộng cánh, mau bay về dãy Hãn Hải. Gió táp rét lạnh quét trên mặt như lưỡi dao, hắn không màng tới, tâm tư chập trùng đầy cõi lòng.
Liên tiếp mấy ngày, dù là trên lưng con đại bàng khổng lồ hay xuống đất nghỉ ngơi, hắn đều nghĩ tới một người — Mộ Chính Minh cha hắn.
Cha từng nói, ký ức là một dòng sông ngầm chảy không ngừng, bất kể đưa hòn đá bao lớn vào, cuối cùng mặt sông vẫn sẽ hướng tới yên ả.
Bất kể từng có bi thương, vui sướng, kinh ngạc, phản bội cỡ nào… sau này nhớ lại, chẳng còn gì ngoài bâng khuâng, bình yên và tĩnh lặng trong tâm ý quan trọng hơn bất kỳ điều gì khác.
Lúc còn nhỏ, hai cha con thường thả câu ở khe nước bên cạnh.
Từng con cá con ngây ngô bơi qua mắt cá trắng trẻo gầy gò của thiếu niên, ngưa ngứa, trơn nhẵn, nước suối mát rượi thư giãn, vẻ mặt cha hiền hòa hài lòng, khi đó Mộ Thanh Yến cảm thấy cứ thế an nhàn trải qua cả đời, cũng không tệ.
Nhưng cũng chỉ có những lúc như thế.
Mộ Thanh Yến từ nhỏ đã biết con người mình và cha không giống nhau, cha thanh bạch yên tĩnh, nhưng hắn thì tim ủ một đống lửa, một cơn giận tích tụ không nguôi. Hắn muốn dời núi ngăn trở đường đi trên đất bằng, rừng rậm ngăn trở che khuất tầm mắt, nếu sông biển không thuận ý hắn, dời sông lấp biển cũng không tiếc.
Nhưng cha không phải.
Buổi chiều nằm phơi nắng trên sàn nhà bóng loáng dưới hiên, khép hờ mắt, thi thoảng Mộ Thanh Yến nghe thấy tiếng cha thở dài — nếu họ không phải con cháu Mộ thị thì tốt rồi.
Mộ Thanh Yến biết không ít người trộm bàn tán cha nhu nhược cả đời, bị người bài bố, nhưng chỉ mỗi mình hắn biết, Mộ Chính Minh thực sự không hề có chút ý nào với quyền thế. Trong lòng Mộ Chính Minh, ngôi vị Giáo chủ Ly giáo không phải là vinh quang và giàu có, mà giống như một túi đồ khổng lồ to như một ngọn núi, ép bức rất nhiều con cháu Mộ thị không thích hợp làm Giáo chủ phải miễn cưỡng chính mình.
Mộ Chính Minh thường nói, dứt bỏ huyết thống dòng họ, rõ ràng Nhiếp Hằng Thành hùng tài vĩ lược, khắc kỷ nhân hậu, thích hợp làm Giáo chủ hơn gấp trăm lần so với cha, người yếu nóng nảy, lòng cũng không đặt ở nơi này, cớ sao bọn Cừu Trưởng lão không nhìn rõ chứ.
Trong hồi ức của hắn, Nhiếp Hằng Thành kẻ khống chế mình nửa đời, thật sự không phải một người lương bạc tàn nhẫn hoàn toàn, thậm chí còn rất niệm tình.
Vì tưởng nhớ tới tình thương của anh trai và chị dâu, lão tận tâm dưỡng dục đứa cháu Nhiếp Đề, dù cho đó chỉ là một mớ bùn nhão; vì người yêu thanh mai trúc mã cứu lão mà chết, nên cả đời lão không cưới, không vợ không con đến già; vì chính mình chịu đủ nỗi khổ cha mẹ mất sớm, cho nên đều xem bốn đệ tử cô nhi dưới trướng và con gái nghĩa huynh như con đẻ.
Nhiếp Hằng Thành đâu phải là không có cách tốt hơn để xóa sổ dấu ấn và thế lực của Mộ thị trong Ly giáo, nhưng vì lão ít nhiều niệm ân tình vun trồng, ra tay mềm mỏng, rất có phân tấc.
— về quan điểm các loại trong chuyện này, Mộ Thanh Yến giữ nguyên ý kiến, nhưng chưa từng tranh chấp cùng cha. Nếu như nửa đời bị quản chế, nhiều lần bị chèn ép còn cũng chưa từng thay đổi cha nửa phần thì hắn cần gì phải phản bác làm đau lòng cha chứ.
Hắn vô cùng kính trọng thương nhớ người cha yêu quý, hơn xa quyền thế khiến bao kẻ thèm thuồng ở Ly giáo, nhiều hơn bao kỳ trân dị bảo và Cửu Châu bảo quyển tích luỹ qua nhiều đời, thượng cổ điển tịch trong Các Miểu như biển cả, lòng kính yêu mà thậm chí còn gồm cả chút thương tiếc và ý muốn bảo vệ.
Từ thời điểm tu vi mới thành vào năm mười bốn, hắn đã đã thầm hạ quyết tâm, muốn cầm trường kiếm và bó đuốc trong tay, bảo vệ phụ thân đi khắp đại giang nam bắc, tự tại thỏa thích. Lần này, sẽ không thể có bất kỳ thế thế lực nào nào ngăn cản cha hoàn thành tâm nguyện.
Nhưng, kết cuộc lại như một trong vô số hòn đá biết mất trong dòng sông ngầm, muộn phiền nhưng không mới mẻ.
Một người cha như thế, sẽ là một kẻ âm hiểm lừa gạt Thái Bình Thùrồi trợ giúp Nhiếp Hằng Thành hại chết chư hiệp ư?
Không, tuyệt đối không có khả năng.
Mộ Thanh Yến trầm mặt nhảy xuống con đại bàng khổng lồ.
— như vậy, ắt có nguyên nhân khác.
*
Sắp lên đến đỉnh Hoàng Lão thanh lãnh yên tĩnh, trong Bất Tư Trai không một bóng người.
Hối hả xuyên qua hành lang quen thuộc từ nhỏ, Mộ Thanh Yến đi thẳng vào thư phòng Mộ Chính Minh sử dụng khi còn sống, gấp rút lật tìm các bản chép tay và bút ký các loại, định tìm kiếm chút vết tích.
Nhưng từ sau cái chết của Mộ Chính Minh hắn đã dọn dẹp sắp xếp rất nhiều di vật chỉnh chỉnh tề tề, mỗi món đồ đều qua tay hắn không dưới ba lần, nếu có chỗ kỳ quặc đã phát hiện từ lâu, cũng không đợi đến bây giờ.
Mộ Thanh Yến ôm phiền não cực lớn trong lòng, ngồi trước bàn sách nhắm mắt trầm tư.
Từ rất lâu, hắn đã nghi ngờ Thái Bình Thù âm thầm có người trong lòng, nếu không thì thái độ bà ấy cũng quá là kì quặc.
Một cô gái tính tình (hắn cho rằng) tốt giống như Chiêu Chiêu, gặp hôn phu dây dưa không rõ cùng biểu muội đều không tránh khỏi tức tối, mà đây lại là tình huống từ trên xuống dưới nhà họ Chu đều đứng bên nàng. Còn hai mươi năm trước, lão mẫu Chu gia cả ngày nhìn Thái Bình Thù không vừa mắt, chỉ muốn gả đứa cháu nhà mẹ đẻ cho con trai, Chu Trí Trăn cũng không phải người có thể dứt khoát quyết tâm với cô biểu muội thanh mai — dưới tình huống đó, Thái Bình Thù lại không chút oán hận vị hôn phu, mà còn đầy áy náy, cực lực thuyết phục hắn cưới giai nhân khác…?
Cộng thêm suy đoán và đôi câu vài lời của ba người Thích Thái Ninh, hầu như có thể kết luận Thái Bình Thù có người yêu khác.
Vậy, người đó là ai?
Người đó nói cho Thái Bình Thù chân tướng của Tử Ngọc Kim Quỳ, phải biết Giáo chúng bình thường đều không rõ công dụng khác của Tử Ngọc Kim Quỳ, nhưng lại âm thầm hại chết các huynh đệ bên người Thái Bình Thù, vô hình trung giúp Nhiếp Hằng Thành.
Hơn nữa, tướng mạo hắn còn cực giống mình, chả lẽ cũng là một người con cháu nhà Mộ thị?
— “Công tử?” Liên Thập Tam đứng cạnh cửa đầy kinh ngạc, “Vừa rồi tôi nhìn thấy tiểu Kim tung cánh bay qua trên không trung, liền đến nhìn xem… sao công tử lại về?”
Mộ Thanh Yến ngẩng lên: “Bác Thành đâu?”
“Đi rồi, không phải ngài bảo…” Liên Thập Tam cực kỳ quái, ” “
Mộ Thanh Yến ngắt lời: “Đi lúc nào.”
“Vừa mới thấy sắc trời chực tối thì xuất phát, hiện giờ ắt đến giữa sườn núi rồi.”
Mộ Thanh Yến lấy một chiếc còi nhỏ bằng vàng từ trong ngực ra đưa cho Liên Thập Tam, “Cậu ngồi Kim Bằng của ta, tìm bác Thành về, bảo ta có việc hỏi ông ấy. Đúng rồi, Nghiêm Hủ đâu, tìm ông ấy đến luôn.”
Từ bé Liên Thập Tam đã quen phong cách làm việc không hề báo trước của Mộ Thanh Yến, lập tức nhận lệnh rời đi.
Trong thư phòng lại yên tĩnh, Mộ Thanh Yến lấy bút mực vẽ lên một trang giấy lãng tiên trắng —
Con cháu Mộ nói nhiều không nhiều nói ít không ít, không phân chi nhánh rậm rạp như nhà họ Tống Quảng Thiên Môn và nhà họ Chu Bội Quỳnh Sơn trang, cũng không tràn ngập nguy hiểm như nhà họ Dương Tứ Kỳ Môn.
Tiên tổ đời thứ nhất Mộ Tu Quyết dù thành hôn muộn, nhưng vẫn sinh được hai trai hai gái, chỉ có điều ngoại trừ trưởng tử Mộ Lan Việt, ba đứa con còn lại đều trời sinh tính tình tản mạn, không phải tìm nơi gọi là ‘tiên sơn’ bắt đầu ẩn cư, lập chí tu tiên, thì là dạo đông dạo tây, sự tích phía sau không thể ghi chép.
Trái lại Mộ Lan Việt hùng tâm bừng bừng muốn nhất thống thiên hạ, mấy lần tiến đánh ngọn Vạn Thuỷ Thiên Sơn nhai, ép Bắc Thần Lục phái co đầu rút cổ trên núi Cửu Lãi không dám ra tới. Nhưng cũng vì ông quá lo quản thúc, cả ngày bề bộn tính toán nhiều việc, cùng vợ chỉ sinh hạ một người con trai.
Giáo chủ đời thứ ba Mộ Thịnh tính tình thường thường, tài cán thường thường, vừa không có hùng tâm tráng chí nhất thống võ lâm vừa không có tình yêu khắc cốt minh tâm, nhưng cũng không trở thành kẻ bại gia. Thường ngày không có gì làm, cùng một đám thê thiếp sinh một đống con cái. Nhưng không biết thế nào, con cái sinh ra không phải người yếu nhiều bệnh thì sớm chết yểu.
Mộ Thịnh cũng dấy lên lòng nghi ngờ, suy đoán là nội trạch âm hiểm bố trí, nhưng qua điều tra mười tám đạo trình tự lặp đi lặp lại, phát hiện cả đám thê thiếp đúng là không động tay chân. Vận mệnh ông chính là đen đủi vậy, ông trời không cho ông dòng dõi khỏe mạnh.
Đứa con trai sống sót duy nhất là Mộ Hoa Ninh, ốm đau bệnh tật, thở còn tốn sức.
Mộ Thịnh đành mở ra chế độ dưỡng tử, đồng thời cũng may mắn gặp một vị con nuôi tương đối đàng hoàng biết thân biết phận.
Về sau Mộ Hoa Ninh có hai con trai Đông Húc Đông Liệt.
Trưởng tử chết ngoài ý muốn, thứ tử Mộ Đông Liệt khí tráng sơn hà sau khi lên đường đi mất, tới Mộ Tung là con trai do Mộ Đông Húc cùng thị thiếp sinh kế vị.
Mộ Tung tuy sống không thọ, nhưng con cái lại không ít, rất nhiều thê thiếp sinh cho ông bốn trai ba gái, trong đó không ít hạng người tính tình cương liệt thủ đoạn quả quyết. Với tình hình này lúc đầu không cần nhận dưỡng tử, nhưng ông vì cảm tạ người bạn thân chết sớm, mới thu hắn làm con trai thứ năm.
Mộ Tung tính tình nhân hậu, rất có tài kế thừa, ai ngờ người đã trung niên, sau một cơn bệnh nặng nào đó chợt trầm mê lên vu thuật huyền đạo, ngày ngày nhốt mình trong phòng đan dược cỡi mây gọi gió, tiêu hao rất nhiều vàng bạc trân bảo, chỉ vì tu kiếp sau.
Như thế giáo vụ dần dần hỗn loạn, bốn con trai ba con rể chia phái tranh chấp không ngớt, sau đó không lâu Mộ Tung chết bất đắc kỳ tử.
Dưới sự trợ giúp của người con nuôi của ông, thứ tử Mộ Ức Nông giết sạch tất cả tay chân phe phái, lên nối nghiệp vị.
Tuy Mộ Ức Nông cuối cùng chiến thắng, thân thể cũng bị thương tổn thất rất lớn, sau khi giao phó Mộ Hàm đứa con trai còn nhỏ cho dưỡng huynh thì qua đời.
Bảy tám năm sau Mộ Hàm trưởng thành, rất khó nói vị lão ca dưỡng huynh kia là cam tâm tình nguyện uỷ quyền, nhưng sau khi chỉ có một cô con gái rượu còn bị Mộ Hàm câu đi, ông cũng đành sờ râu, yên tâm ở nhà ôm cháu ngoại.
Đứa cháu ngoại này chính là ông cố nội của Mộ Thanh Yến Mộ Lăng Tiêu.
Vì chính Mộ Hàm được lợi trong hôn sự, cảm thấy có một đại lão trong giáo làm nhạc phụ thật sự tuyệt không thể tả, thế là cũng định ra quy cách hôn nhân giông giống vậy cho cậu con Mộ Lăng Tiêu. Mộ Lăng Tiêu bất đắc dĩ theo lệnh, nhưng sau khi cưới đối xử có nhiều lạnh nhạt với vợ mình, mãi đến sau khi cô gái hiền lành ấy qua đời, ông mới hối hận không kịp, sau đó không khỏi yêu chiều đứa con trai độc nhất Mộ Sâm.
Chuyện cũ sau đó, chính là Nhiếp Hằng Thành tâm cơ tính toán, liên tiếp thành công, Mộ Thanh Yến nhớ tới bèn tức giận một bụng, không đề cập tới cũng được.
Trên tờ giấy trắng viết chi chít rất nhiều cái tên, xung quanh không ít cái tên còn có đường cong quanh co khúc khuỷu, Mộ Thanh Yến ngạc nhiên phát hiện nhà mình thế mà đã năm đời đơn truyền.
Coi như Mộ Ức Nông không giết sạch sẽ thủ túc, xem như em trai em gái Mộ Lan Việt có hậu nhân còn sống, thì cũng đã phân nhánh cách Mộ Thanh Yến năm đời, lẽ nào tướng mạo còn có thể cực giống mình?
Như vậy thì là Thích Vân Kha nói dối, vì chia rẽ mình cùng Chiêu Chiêu, mới kéo ra gút mắc ân oán giữa Thái Bình Thù và cha mình?
Không đúng.
Vẻ kinh sợ khó tin trên nét mặt Thích Vân Kha lúc ấy không giống là giả, ông ta có thể nói dối bất cứ chuyện gì, nhưng sẽ không dùng Thái Bình Thù ra để dối, càng sẽ không dùng chuyện nam nữ tổn thương thanh danh đến bực này nói dối, ông ta còn chưa đến mức vì Thái Chiêu mà đi đến bước này.
Mộ Thanh Yến lại lấy một tờ giấy lãng tiên trắng trải phẳng, phát hoạ một trận không có mục đích. Vẽ vẽ, bỗng nhiên hắn nhớ lại một chuyện.
Lúc ấy hắn vừa học vẽ màu không lâu, bèn vui đùa muốn vẽ chân dung cho cha, yêu cầu Mộ Chính Minh ngồi không nhúc nhích. Mộ Chính Minh nhìn đứa con trai đối diện giống như mô hình chính mình tạc ra, nhịn không được phì cười đứng dậy, bảo con trai tự soi gương vẽ mặt là xong, tội gì giày vò cha già.
Mộ Thanh Yến bèn thuận mồm hỏi một câu, có phải ông nội Mộ Sâm cũng một dáng vẻ như cha con bọn họ.
Ai ngờ Mộ Chính Minh chợt ngơ ngẩn, bảo thật ra mình giống mẹ, vị phu nhân kiên quyết không chịu tha thứ cho chồng u Dương Tuyết kia.
— nói vậy, xem như có con cháu Mộ thị thuộc các nhánh khác ngoài năm đời, cũng không có tướng mạo cực kỳ giống mình.
Mộ Thanh Yến dừng bút lông, quay sang nhìn tấm gương bên cạnh.
Trong gương chiếu ra một khuôn mặt đẹp trai quen thuộc, mi mày sắc sảo, đường nét ác liệt.
u Dương Tuyết đương nhiên là một mỹ nhân tuyệt thế, nếu không phải cực kỳ đẹp chói mắt đến, câu tim phách người thì cũng sẽ không mê hoặc Thiếu Giáo chủ Mộ Sâm ngay tức thì. Nhưng tâm tính bà cũng như dung mạo, cực đoan nhẫn tâm, lãnh ngạo mạnh mẽ.
Chuyện thứ nhất khi lên làm Giáo chủ phu nhân, bà tru sát người mẹ kế đã hại chết mẹ mình, giam cầm cha ruột đã ngầm đồng ý để vợ cả chết thảm, đồng thời ngồi nhìn em trai em gái khác mẹ bị giật mình sợ hãi sau này chết yểu.
Cho nên, nhà họ u Dương cũng không còn ai.
Mộ Thanh Yến ngồi vẽ một vòng tròn nhỏ trên tờ tuyết lãng tiên, trong ấy chỉ có ba cái tên — u Dương Tuyết, Mộ Chính Minh, và chính hắn… đến cùng có chỗ nào sơ suất nhỉ.
Mộ Thanh Yến tập trung im lặng suy nghĩ, thăm dò trong ký ức nhớ đến từng chuyện nhỏ nhặt xưa cũ không đáng kể, vẫn không thu hoạch được gì.
Hắn buông bút ngọc hào thật mạnh, thầm nghĩ hay lại qua chỗ ông bà ở xem thử nhỉ… Đúng lúc này, hắn chợt khựng người, như có một ý nghĩ cực nhỏ thổi qua biển não, kích thích ký ức ẩn nấp ở chỗ sâu.
Chỗ của ông bà thoáng đạt rộng lớn, vật trang trí đều tinh mỹ trang trọng, chỉ có một chỗ không giống bình thường, là phòng trẻ con u Dương Tuyết sau sinh tạm ở nuôi em bé. Chiếc giường rộng lớn cho trẻ con dễ lăn lộn, góc nhọn bọc mềm mại ấm áp từng xó xỉnh, vì giữ cho trong phòng ấm áp mà treo từ xà nhà…
Mộ Thanh Yến chợt mở to mắt, hắn biết không đúng chỗ nào. Lúc lần đầu tiên nhìn thấy, hắn đã mơ hồ lấy làm lạ.
Lúc này, Ngọc Hành Trưởng lão Nghiêm Hủ và bác Thành trước sau chạy đến.
Nghiêm Hủ vốn dĩ đang ở trong phòng uống rượu đọc sách, sau khi nghe Giáo chủ tuyên triệu không ngừng chạy tới. Chỗ ông ở cách Bất Tư trai khá gần, nhưng ông chạy bằng hai chân, còn bác Thành vốn đã đi đến giữa sườn núi, nhưng là cưỡi Kim Sí Cự Bàng mà tới, do đó lại đến sớm hơn ông mấy bước.
Mộ Thanh Yến cũng không khách sáo, hỏi thẳng: “Nghiêm Trưởng lão, bác Thành, ta có một chuyện năm xưa muốn hỏi. Tiên tổ phụ và tổ mẫu u Dương phu nhân, chỉ sinh mỗi một đứa con trai là phụ thân ư?”
Lời vừa dứt, Nghiêm Hủ vốn dĩ hơi say rượu nhức đầu và bác Thành cung kính hiền hoà cùng biến sắc.
Mộ Thanh Yến biết mình hỏi đúng, nhắm mắt dài, chậm rãi thả từng chữ từng câu: “Có lẽ, ta nên hỏi, phải chăng là cha ta có một người anh em song sinh.”
Bình luận truyện