Giang Hồ Lớn Như Vậy

Chương 27: Thứ hai mươi bảy



Chương thứ hai mươi bảy

Sau khi tập hợp cùng Vạn Nhận Cung, Vạn Chử Vân vui mừng phát hiện đội ngũ Võ Lâm Minh quả thực ổn định hơn rất nhiều. Những thùng thuốc nổ ngang đầu cứng cổ ngày thường hiện tại cả đám như biến thành hoả pháo xịt nhúng nước, ném vào đống củi cũng không bắn ra một tiếng.

Triệu Minh Truyền nói: "Bị yên ổn quá mức rồi."

Chúc Yến Ẩn ngồi bên đống lửa, cầm một cây gậy nhỏ gẩy tro tàn, không hiểu: "Yên ổn không tốt ư, sao lại phải sợ bị quá mức?"

"Yên ổn cùng lắm thì là ngừng nội đấu, nào đến độ đến trò chuyện cũng không dám nói thế này." Triệu Minh Truyền còn nhỏ giọng, "Hình như Lệ Cung chủ đang nhìn ngươi."

"Hm?" Chúc Yến Ẩn quay đầu lại.

Lệ Tuỳ thu hồi ánh mắt, đứng dậy rời khỏi tảng đá lớn, như kiểu không có nhiệt độ, cực lạnh lùng.

Chúc Yến Ẩn:...

Lúc này Chúc Chương tình cờ đưa tới hai hộp cơm thịt nướng: "Ăn gió nằm sương ở bên ngoài không có thứ gì ngon, công tử và Triệu thiếu chủ cố ăn tạm nhé."

Triệu Minh Truyền nhìn thịt heo núi hoang được thái miếng còn đang xèo xèo ứa mỡ trong hộp đồ ăn, cảm khái: "Cái này sao phải cố, bày ở Bát Tiên Lâu là có thể trực tiếp mang đi đãi tiệc rồi, Chương thúc khách khí quá."

"Minh Truyền huynh cứ ăn bình tĩnh." Chúc Yến Ẩn cầm một hộp khác, "Ta đi thăm Giang Thần y."

Chúc Chương nói: "Thần y đã ăn rồi, công tử cứ..."

Nói chưa hết câu công tử đã chạy mất bóng rồi.

Lão quản gia trung thành than ngắn thở dài, sao dạo này cứ càng ngày càng thích chạy đi khắp nơi vậy, haizzz, giang hồ.

Lệ Tuỳ một mình đi xuyên qua những đống lửa trại, vạt áo đen cuốn theo cơn gió nhẹ, giữa màn đêm hất lên những tia tàn lửa tí tách.

Đến tí tách cũng có thể nghe rõ, có thể thấy được hiện trường yên lặng đến mức nào, gần như tất cả mọi người đều mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, sợ hơi vô ý một cái ngẩng đầu lên sẽ dính ngay pha mặt đối mặt chết chóc với ma đầu, cảm giác như mạng cũng có thể bay màu hơn nửa ngay tại chỗ.

Chúc Yến Ẩn đang chạy về bên này: "Lệ Cung chủ!"

Lệ Tuỳ dừng chân.

Chúc Yến Ẩn thở hổn hển, tay bưng hộp đồ ăn: "Ngươi ăn cơm chưa?"

Lệ Tuỳ: "Rồi."

Chuyện đã bị tán chết như thế đấy.

Nhưng có thể là bởi Chúc nhị công tử đã chung đụng với Thần Y mấy ngày, cũng đụng ra một vài biện pháp cải tử hoàn sinh, vì thế làm như không nghe thấy câu "rồi" kia, vẫn chìa hộp đồ ăn ra. Ống tay áo của y xốc cao lên, lộ ra một khúc cổ tay trắng tuyết bên trên còn quấn băng vải, mơ hồ thấm ra chút máu.

Lệ Tuỳ nhíu mày: "Bị thương?"

Chúc Yến Ẩn cưỡng chế mình không mất mặt: "Ừm, tự gọt vào."

Lại còn không phải vì gọt lê, mà vì triển lãm cho Triệu Minh Truyền xem Đoạn Tuyết sắc bén đến cỡ nào, kết quả là triển lãm quá mức thành công, toé máu tại chỗ.

Lệ Tùy lạnh nhạt nói: "Đao đưa ta."

Chúc Yến Ẩn ngoan ngoãn lấy Đoạn Tuyết từ trong tay áo ra.

Sau khi Lệ Tuỳ đón được thuận tay giắt vào khuy da bên hông, động tác cứ phải gọi là trôi chảy thành thạo, hoàn toàn không có nửa điểm do dự, tự nhiên cực kì.

Chúc Nhị công tử không một chút đề phòng, đó hình như là đồ của ta?

Lệ Tuỳ hỏi: "Còn việc gì?"

Chúc Yến Ẩn: "Không có không có."

Vốn chỉ định đi tặng cơm thịt nướng, lại mơ màng hồ đồ trộn cả chuỷ thủ vào đưa ra rồi. Trước giờ đi ngủ, Chúc nhị công tử rút kinh nghiệm sương máu, phân tích dẫn đến kết luận, đây đều là lỗi của Triệu Minh Truyền, nếu không sao tự nhiên mình lại bị thương được?

Triệu Thiếu chủ hộc máu tại chỗ.

Xe ngựa của Chúc phủ xa hoa, dã ngoại ăn gió nằm sương cũng không khó chịu, nhưng điều kiện của các môn phái còn lại thì không được tốt như vậy. Ngày hôm sau khi lại phải lên đường, không ít người ngáp ngủ liên tục.

Chúc Yến Ẩn cùng Triệu Minh Truyền cưỡi ngựa xuyên qua đội ngũ, vốn định đến chỗ rộng rãi đằng trước lại nhìn thấy bên đường có hai người đi mà suýt thì té lộn cổ bèn dừng lại hỏi: "Không sao chứ?"

"Không sao." Hai người này quen biết Danh Kiếm Môn, vươn eo lười đáp, "Chỉ là không có tinh thần mấy."

Triệu Minh Truyền trêu đùa: "Mấy ngày trước còn hô đánh hô giết với Vị Hà Bang, sao hôm nay đến cả không tinh thần lại cũng không có?"

"..."

Hai người nhìn vào mắt Chúc Yến Ẩn, thành kính trả lời, "Có thể là bởi gần gây được sớm chiều kề cận với Vạn Nhận Cung, ảnh hưởng ít nhiều. Mỗi lần nhớ đến Lệ Cung chủ thâm tâm lập tức trào dâng phấn khởi, thường hay mất ngủ đêm khuya, chỉ nghĩ phải rèn luyện thêm nhiều nhiều."

Chúc nhị công tử: Không cần phải giả dối đến vậy đâu.

Áp chót đội ngũ, Giang Thắng Lâm đang cưỡi ngựa đi về phía trước.

Lệ Tuỳ hỏi: "Điều tra rõ rồi?"

"Ừ." Giang Thắng Lâm nói, "Trong khoảng thời gian này luôn có người bỏ thêm Cản Hồn Thảo vào đồ ăn thức uống của bọn họ. Loại thuốc này vốn là thứ tốt tác dụng chính đáng dùng để nâng cao tinh thần, không độc, nhưng chữa bệnh thì dùng nửa chỉ là đủ rồi. Nếu quá liều, trái lại sẽ gây ra tinh thần bất an, cuồng bạo dễ nổi giận cho đến hoàn toàn mất lý trí. Còn mấy ngày nay vì sao mọi người lại đột nhiên mệt mỏi ngẩn ngơ thì là do ngưng dùng Cản Hồn Thảo, trong thời gian ngắn chưa kịp thích ứng."

Dự đoán bởi Vạn Nhận Cung quay lại làm kẻ thủ ác phía sau màn có chút kiêng dè.

Ánh mắt Lệ Tuỳ vẫn luôn đặt trên đoàn xe cách đó không xa: "Có trị được không?"

"Không cần trị, sau một cơn dược tính dư lại trong cơ thể biết mất là sẽ tự khỏi." Giang Thắng Lâm nói, "Có điều Vạn Minh chủ cáo già xảo quyệt còn chưa phát hiện, sao ngươi đã lập tức đoán ra có kẻ đầu độc rồi?"

Lệ Tuỳ đáp: "Tuy nói Võ Lâm Minh phế vật nhưng cũng không phế đến nông nỗi vì một cái nồi một đống lửa mà rút đao ra liều mạng."

Giang Thắng Lâm nhìn theo ánh mắt hắn: "Đó là Phượng Nho Sơn Trang thì phải, đội ngũ của bọn họ không lớn." Đỗ Nhã Phượng tự xưng là mắc bệnh lạ còn lây sang cho ba đứa con trai, cả nhà cùng xui xẻo nằm bẹp không dậy nổi, lần này chỉ phái tới một đường chủ tên là Đỗ Tiền. Người cũng như tên, thật đúng là thủ quỹ trong nhà, mù tịt chuyện võ lâm, lúc nghị sự chỉ biết gật đầu, thế này cũng được thế kia cũng tốt, không đề xuất ra được nửa câu kiến nghị có ích. Chẳng qua vì chi tiền rất sảng khoái nên các môn phái còn lại cũng không phải không nhịn được.

Lệ Tuỳ giục ngựa về phía trước.

Đỗ Đường chủ của Thượng Nho Sơn Trang ngáp dài trên xe ngựa, nghe thấy tiếng gió xẹt qua bên tai cũng chỉ lật mí mắt lên liếc một cái.

Thích Tuyết Ô Chuy chạy nhanh như tia chớp, vó ngựa hung hăng cuộn lên một màn cát bụi, sặc sụa đến ngựa trắng tuyết và tiểu công tử trắng tuyết xuất xứ Giang Nam cùng nhau hắt xì.

...

Ba ngày sau, mọi người cập bến thành trì tiếp theo. Bởi trong thành có nhiều giếng nước cho nên nơi này được gọi là Vạn Tỉnh Thành. Không phải trọng trấn phồn hoa như Bạch Đầu Thành nhưng cũng không ít quán trọ quán rượu, rất náo nhiệt.

Vạn Nhận Cung và Chúc phủ vẫn ở bên nhau như cũ. Ban ngày Chúc Yến Ẩn đi đường mỏi mệt, ăn cơm xong đã chuẩn bị lên giường sớm nhưng ngoài cửa lại truyền đến một câu đầy bi thương của Chúc Tiểu Tuệ: "Lệ Cung chủ, muộn như vậy." Sao ngươi còn tới nữa.

Chúc Yến Ẩn mở cửa, y vừa mới tắm gội xong nên mặc đồ cũng gọn nhẹ, phủ một tấm áo khoác ngoài áo ngủ, thân hình càng phô ra gầy yếu.

Tuy Chúc Tiểu Tuệ rất hy vọng Lệ cung chủ có thể có chuyện gì thì đứng ở cửa nói. Nhưng hy vọng sở dĩ kêu hy vọng chính là bởi tốt đẹp thật đấy nhưng thực hiện rất không dễ dàng gì, cho nên nó đành trơ mắt nhìn công tử nhà mình thả ma đầu vào phòng, muốn nhồi máu cơ tim.

Chúc Yến Ẩn tìm một cây trâm gỗ, búi tóc đen nửa ướt lên rồi kêu hạ nhân mang một bình trà vào: "Lệ Cung chủ tìm ta có việc?"

Lệ Tuỳ đưa cho y một thanh chuỷ thủ, là thanh Đoạn Tuyết màu trắng kia.

Chúc Yến Ẩn thầm nghĩ, quá tuyệt vời, cuối cùng ngươi cũng nghịch chán rồi, ta còn đang rất thích cây tiểu đao này.

Vẻ mặt lợi hại của Lệ Cung chủ vẫn một bộ "Ta siêu lãnh khốc", nói: "Ta mài nhụt đi rồi."

Chúc Yến Ẩn:?

Y rút lưỡi đao ra xem, sợ đến ngây người, đây mà gọi là mài nhụt ư, đây rõ ràng biến thành một chiếc đũa thép mảnh mai rồi!

Thật ra Lệ Tuỳ cũng muốn giữ cho y một chút hình dáng lưỡi đao nhưng Đoạn Tuyết thực sự quá mỏng, từ lưỡi đao tìm lên trên thực sự không có một chỗ nào dày, cân nhắc đến việc cậu ngốc trắng tuyết này rất có thể gọt qua gọt lại rồi tự gọt mất mình luôn... cuối cùng thành ra như vậy.

Chúc Yến Ẩn:...

Lệ Tuỳ ngửa đầu uống cạn một chén trà, đi rồi, không cần cảm tạ.

Chúc Nhị công tử lòng còn rỉ máu, đao của ta.

Chúc Tiểu Tuệ dò đầu vào: "Công tử, nghỉ ngơi thôi?"

Chúc Yến Ẩn uể oải ờ một câu, định tự tìm người đi mua một thanh khác.

Chúc Tiểu Tuệ chân tay nhanh nhẹn giúp y trải đệm chăn rồi tỉ mỉ lau khô tóc: "Ngày mai không dậy sớm, các môn phái đều phải ở lại đây bổ sung lương thảo, vừa hay công tử có thể ngủ nhiều một giấc. Ta nghe nói trong thành có một cái giếng cổ từ mấy trăm năm trước, to lắm luôn, phụ cận còn có rất nhiều phường nấu rượu, chuyên ủ hoa nhưỡng, chi bằng mua một ít gửi về Giang Nam cho người trong phủ nếm thử."

Nhà lớn nghiệp lớn, đạo lý đối nhân xử thế cũng lớn theo, Chúc Tiểu Tuệ tuy còn nhỏ tuổi nhưng cực kì thông thạo trên phương diện này. Chúc Yến Ẩn ứng thanh, kéo chăn lên quá cằm, trong lòng suy nghĩ vẩn vơ một lát, vô thức chìm vào giấc ngủ.

Trong mơ cũng có giếng nước lớn.

Đen kịt, một đám người đang cãi cọ ồn ào gào lên, giếng nước giếng nước.

Một cái giếng thì có gì đáng để kích động lên vậy? Chúc nhị công tử bị ồn phiền, vươn tay định che tai lại nhưng không cẩn thận đập vào đầu giường.

"Nhanh! Đến Thuỷ Tỉnh Phường!"

"Người đâu!"

"Mau chạy theo đi!"

Bên ngoài đã ầm ĩ đến lật trời.

Chúc Yến Ẩn xỏ giày mềm chạy đến bên cửa sổ, trên đường đuốc nối thành rồng, không biết chuyện còn tưởng là đêm Mười Lăm tháng Giêng, nhưng nhìn kĩ khác hẳn hội hoa đăng, ai nấy vẻ mặt hốt hoảng, chắc chắn đã xảy ra chuyện lớn.

Phát hiện ra xác chết trong giếng nước.

Bốn vị thiếu hiệp danh môn vài ngày trước đó nói muốn đi bái phỏng Thiền Cơ Đại Sư, có ba người bị siết chết rồi ném xuống giếng cổ, nếu không nhờ đêm nay có mấy con chó hoang ngửi thấy mùi thối, vây quanh miệng giếng sủa ầm ĩ thì sợ là đến khi rữa ra xương trắng rồi cũng chẳng ai phát giác.

Chúc Yến Ẩn giật mình: "Chết rồi?"

"Vâng, thảm thương lắm." Chúc Tiểu Tuệ nói, "Chỉ còn một người tên Lưu Hỉ Dương chưa tìm được, không biết do may mắn thoát nạn hay chính hắn là hung thủ nữa, cũng có thể đã bị sát hại rồi ném xuống một cái giếng khác. Tóm lại lúc này mọi người đều đang đi tìm, quan phủ cũng phái nha dịch ra."

Chúc Yến Ẩn với áo ngoài: "Ta đi qua xem thế nào."

Chúc Tiểu Tuệ hoảng sợ: "Chuyện này không liên quan tới chúng ta, người chết nhiều vận rủi, nói không chừng còn liên quan đến Phần Hoả Điện, công tử dính vào náo nhiệt này làm gì?"

Chúc Yến Ẩn nhanh chóng thắt đai lưng: "Ta cũng không muốn dính vào."

Nhưng cùng ra ngoài với bốn tên quỷ xui xẻo kia còn có Đàm Sơ Thu, lúc này ồn ào đến chuyện kiện tụng mạng người, Thương Lãng Bang sao tránh khỏi liên can? Dựa theo tính cách của Đàm Sơ Thu, sợ là đã sớm rén đến cuộn thành một đống, hoặc có thể xui xẻo hơn chút, bị người khác cắn chặt là hung thủ rồi cũng nên, thôi cứ đi qua xem tình hình thế nào.

Chúc Tiểu Tuệ không lay chuyển được y đành kêu tất cả gia đinh đi theo. Chúc Yến Ẩn ra cửa, vừa vặn đụng phải Lệ Tuỳ đang đi xuống dưới lầu.

"..."

"Công tử, xe ngựa đã chuẩn bị hết rồi." Chúc Chương chen tới hỏi, "Chúng ta xuất phát luôn bây giờ?"

Lệ Tuỳ không quá hiểu ông lão này. Ăn cơm uống nước không nên quản thì một đống quy củ, đến lúc cần quản rồi lại buông tay, nửa đêm khuya khoắt định tập thể đi ngắm người chết?

Chúc Yến Ẩn giải thích: "Ta muốn đến xem Đàm thiếu chủ, hình như hắn đang ở quán trọ Triệu Phúc."

"Lúc này chắc đã sớm chạy đến hiện trường hung án rồi." Lệ Tuỳ xoay người, "Đi thôi."

Chúc Yến Ẩn ứng thanh, chạy chậm đuổi theo.

Màn đêm lạnh lẽo.

Bên ngoài vẫn còn không ít môn phái, khắp nơi như nước chảy không thông, xe ngựa Chúc phủ đã chuẩn bị bất kể lớn nhỏ đều không nhích được một bước.

Lệ Tuỳ xách Chúc Yến Ẩn lên lưng ngựa, thẳng tắp phi về phía Thuỷ Tỉnh Phường.

Rồng lửa sáng rực các nẻo đường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện