Giang Sơn Chiến Đồ
Quyển 1 - Chương 25-1: Mười mãnh tướng trong thiên hạ (1)
Trương Huyễn đầu nhập vào Dương Đàm đương nhiên là muốn dựa vào đường tắt này nhanh chóng đi lên con đường làm quan, nhưng về mặt khác, tiến vào Yến Vương phủ cũng có thể khiến cho tầm mắt hắn mở mang, tiếp xúc được với tài nguyên tốt hơn.
Tài nguyên tốt nhất của các triều đại đều tập trung ở thượng tầng, một chút lợi nhỏ mà chúng sinh liều mạng tranh đoạt, trong mắt người trên thượng tầng lại coi thường không thèm để ý. Hoàn cảnh quyết định địa vị, Trương Huyễn muốn đạt được địa vị xã hội rất cao, điều đầu tiên là hắn phải thay đổi hoàn cảnh của mình.
Bất kể là kiếp trước hay kiếp này thì Trương Huyễn đều khắc sâu nhận thức, xã hội phân chia giai cấp hoặc tầng lớp. Nếu hắn không muốn giống như con kiến sinh sống tại tầng dưới đáy thì hắn phải tìm kiếm tất cả cơ hội đi về phía trước. Săn giết Dương Huyền Cảm là một cơ hội hắn bắt được, cũng là công trạng đầu tiên của hắn, khiến cho hắn rốt cục có thể lấy được vé vào cửa tiến vào trung tầng trong xã hội Đại Tùy.
Cũng giúp cho hắn có cơ hội tiếp xúc với người thống trị trên thượng tầng, đó là Yến Vương Dương Đàm, mà Yến Vương Dương Đàm lại là chiếc chìa khóa để hắn tiến vào thượng tầng Đại Tùy. Ý nghĩ của Trương Huyễn rất tỉnh táo, từ trung tầng đi vào thượng tầng còn khó hơn rất nhiều lần so với từ hạ tầng đi lên trung tầng, con đường cũng càng gian nguy, cần hắn trả giá càng nhiều gian khổ cố gắng.
Tùy Mạt tựa như kho hàng đang cháy, mỗi người đều muốn lấy càng nhiều thứ trong kho hàng về mình, thủ đoạn của mỗi người không giống nhau. Đám người Đỗ Phục Uy, Địch Nhượng, Vương Bạc chỉ là người phóng hỏa, bọn họ không có cơ hội tiến vào kho hàng, nhất định sẽ không thu hoạch được gì.
Mà Dương Huyền Cảm là người dò đường thứ nhất, cuối cùng lại chôn thân nơi biển lửa. Lý Uyên, Vương Thế Sung, Đậu Kiến Đức, Lý Mật, Lý Quỹ, Tiêu Tiển, Lưu Vũ Chu, Lương Sư Đô, những người tài giỏi này là người tham dự chân chính tiến vào kho hàng cướp đoạt vật tư.
Nếu hắn Trương Huyễn cũng muốn kiếm vài chén canh trong kho hàng đang cháy của Tùy Mạt, như vậy hắn nhất định phải chiếm một vị trí có lợi, đến càng gần con đường thuận tiện.
Mà từ trung tầng tiến vào thượng tầng chính là để đạt được vị trí và con đường như vậy.
Võ nghệ chẳng qua là một loại thủ đoạn để tiến vào thượng tầng, giống như Vũ Văn Thành Đô, dựa vào võ nghệ siêu phàm thoát ra địa vị nô tài, tiến nhập vào hàng ngũ tướng quân.
Hắn cũng đi con đường như vậy, không chỉ muốn học được võ công cao thâm, còn muốn nắm lấy tất cả cơ hội, đi con đường ngắn nhất và nhanh nhất giúp mình nhanh chóng thăng chức. Dù sao kho hàng triều Tùy đã bị châm lửa, thời gian còn lại của hắn đã không còn nhiều nữa.
Tiến vào phủ Yến Vương, Trương Huyễn lập tức có thân phận, được bổ nhiệm làm Dực Vệ Đông cung, quan hàm bát phẩm, đây cũng là quan hàm thấp nhất trong phủ Yến Vương, bởi vì Yến Vương Dương Đàm đã được Dương Quảng phong làm Hoàng thái tôn, chỉ là còn chưa được sắc phong chính thức, vì thế đãi ngộ ở phủ Yến Vương cao hơn thân vương bình thường, giống như Đông cung.
Buổi sáng ngày kế tiếp, lần đầu tiên Trương Huyễn tới sàn đấu võ trong phủ Yến Vương, người trên giáo trường cũng không nhiều, chỉ có mười mấy người đều đang túm năm tụm ba huấn luyện. Người lãnh đạo trực tiếp của Trương Huyễn họ Trần, quê ở huyện Trần Thương quận Phù Phong, tính cách hào sảng, rất ít bày kiểu cách nhà quan, tuy nhiên tật xấu lớn nhất là thích rượu, chỉ cần không trực ban, phần lớn thời gian đều uống rượu say mèm.
Cũng chính là vì nguyên nhân này, Trương Huyễn chỉ gặp được gã một lần, sau này cũng không thấy bóng dáng của gã.
Trương Huyễn lấy một cây trường thương trên giá vũ khí, từ sau khi hắn luyện qua trường thương của Vương Bá Đương, hắn liền có thêm vài phần hứng thú đối với thương, nói không chừng trong tương lai hắn sẽ lấy thương làm binh khí của mình.
Hắn quát khẽ một tiếng, một thương đâm ra, lại đâm ra chín thương, lập tức thu thương lại, trở tay đâm về phía sau, “vút” một tiếng quật trên mặt đất, làm bay lên một lớp bụi màu vàng, đây cũng là đao pháp mà Vương Bá Đương dạy cho hắn, luyện hơn ba tháng, được hắn áp dụng rất tự nhiên vào trường thương.
- Thương pháp rất khá!
Phía sau truyền đến tiếng vỗ tay.
Trương Huyễn vừa quay đầu lại, thấy một gã nam tử trẻ tuổi ở phía sau, dung mạo thanh tú, dáng người bình thường, vô cùng cường tráng.
Trương Huyễn nhớ rõ ngày hôm qua đã gặp qua người này, có chức quan giống với cấp trên Trần Lương của hắn, hình như là cái gì Thái Tử Thiên Ngưu, cao hơn mình một phẩm.
Nhưng lúc ấy Trần Lương quên giới thiệu tên của người này, vì thế hắn không biết tên của người thị vệ này là gì?
Trương Huyễn buông thương cười nói:
- Chút tài mọn, khiến huynh đài chê cười rồi.
- Quả thật không tệ, có thể đem đao pháp dùng vào thương pháp, còn tự nhiên lưu loát như thế, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy.
Trương Huyễn nghe y lại nhận ra mình dùng là đao pháp, không khỏi nhìn y với cặp mắt khác xưa, liền cười hỏi:
- Xin hỏi huynh đài tên là gì vậy?
- Tại hạ Sài Thiệu, Trương hiền đệ từng nghe qua chưa?
Trương Huyễn “Ồ” một tiếng thật dài, hắn làm sao không nghe qua chứ, quả thực như sấm bên tai.
- Ngươi là Lý…
Trương Huyễn vốn muốn nói ngươi là con rể của Lý Uyên, chợt nhớ tới không thể gọi thẳng tên của người có chức vị cao hơn mình, vội vàng cắn đầu lưỡi, nhưng lại không biết hiện tại Lý Uyên làm chức quan nào, hình như là đang đóng giữ ở Thái Nguyên, nhưng nên xưng hô như thế nào đây?
Hắn vẻ mặt hơi lúng túng khó xử, Sài Thiệu hiểu được ý tứ của hắn, cười nói:
- Nhạc phụ của ta đóng giữ ở Thái Nguyên, người bình thường đều xưng ông ấy là Lý công, hoặc là Lý sứ quân.
Sài Thiệu tiếp nhận trường thương, nhẹ nhàng vung lên đâm hai cái, vừa cười nói:
- Ta là bạn thân của Vương Bá Đương, nghe y kể về ngươi, nói ngươi đam mê học võ, đáng tiếc lại không được huấn luyện, là như vậy phải không?
Trong lòng Trương Huyễn vừa động, là bạn tốt với Vương Bá Đương, chẳng lẽ Sài Thiệu cũng là thành viên của Phủ Vũ Xuyên sao?
Sài Thiệu là con rể của Lý Uyên, mà gia tộc Lý Uyên còn là gia tộc nòng cốt của quý tộc Quan Lũng, Sài Thiệu thuộc về Phủ Vũ Xuyên rất bình thường.
Nhưng cảm giác thần bí của Trương Huyễn đối với Vũ Xuyên Phủ phai nhạt rất nhiều, hắn hiểu rõ Huyền Vũ Hỏa Phượng chỉ là một tổ chức sát thủ bí mật của Vũ Xuyên Phủ, chỉ là một bộ phận rất nhỏ trong Vũ Xuyên Phủ.
Vũ Xuyên Phủ có thư viện Vũ Xuyên, là tổ chức giáo dục nội bộ nổi tiếng ở kinh thành, trừ tòa nhà lớn mình đã thấy qua, ở kinh thành còn có ba học đường khác, trong đó có hơn mấy ngàn sĩ tử đọc sách, luyện võ. Rất nhiều người đều tự xưng mình là người của Vũ Xuyên Phủ, trên thực tế chẳng qua là ở trong đó đọc sách tập võ mà thôi.
Trương Huyễn cười thản nhiên:
- Hoá ra Sài huynh cũng hiểu biết về tình cảnh của ta!
- Ta không hiểu rõ lắm về việc học võ, nhưng ta nghe Bá Đương nói lão đệ say mê luyện võ, cá nhân ta cảm thấy thật bất công, người luyện võ có giỏi đến thế nào thì cũng chỉ là một vũ khí giết người, người cầm đao chân chính chưa hẳn đã biết võ, như tướng quốc Cao Quýnh, một kẻ thư sinh, lại có thể suất lĩnh đại quân công diệt triều Trần. Lại như tướng quốc Dương Tố, võ nghệ thường thường, nhưng lại có thể dẫn mười vạn đại quân tiến bắc tấn công Đột Quyết, chiến công hiển hách, bọn họ tuy không có võ, lại là người cầm đao chân chính.
Tài nguyên tốt nhất của các triều đại đều tập trung ở thượng tầng, một chút lợi nhỏ mà chúng sinh liều mạng tranh đoạt, trong mắt người trên thượng tầng lại coi thường không thèm để ý. Hoàn cảnh quyết định địa vị, Trương Huyễn muốn đạt được địa vị xã hội rất cao, điều đầu tiên là hắn phải thay đổi hoàn cảnh của mình.
Bất kể là kiếp trước hay kiếp này thì Trương Huyễn đều khắc sâu nhận thức, xã hội phân chia giai cấp hoặc tầng lớp. Nếu hắn không muốn giống như con kiến sinh sống tại tầng dưới đáy thì hắn phải tìm kiếm tất cả cơ hội đi về phía trước. Săn giết Dương Huyền Cảm là một cơ hội hắn bắt được, cũng là công trạng đầu tiên của hắn, khiến cho hắn rốt cục có thể lấy được vé vào cửa tiến vào trung tầng trong xã hội Đại Tùy.
Cũng giúp cho hắn có cơ hội tiếp xúc với người thống trị trên thượng tầng, đó là Yến Vương Dương Đàm, mà Yến Vương Dương Đàm lại là chiếc chìa khóa để hắn tiến vào thượng tầng Đại Tùy. Ý nghĩ của Trương Huyễn rất tỉnh táo, từ trung tầng đi vào thượng tầng còn khó hơn rất nhiều lần so với từ hạ tầng đi lên trung tầng, con đường cũng càng gian nguy, cần hắn trả giá càng nhiều gian khổ cố gắng.
Tùy Mạt tựa như kho hàng đang cháy, mỗi người đều muốn lấy càng nhiều thứ trong kho hàng về mình, thủ đoạn của mỗi người không giống nhau. Đám người Đỗ Phục Uy, Địch Nhượng, Vương Bạc chỉ là người phóng hỏa, bọn họ không có cơ hội tiến vào kho hàng, nhất định sẽ không thu hoạch được gì.
Mà Dương Huyền Cảm là người dò đường thứ nhất, cuối cùng lại chôn thân nơi biển lửa. Lý Uyên, Vương Thế Sung, Đậu Kiến Đức, Lý Mật, Lý Quỹ, Tiêu Tiển, Lưu Vũ Chu, Lương Sư Đô, những người tài giỏi này là người tham dự chân chính tiến vào kho hàng cướp đoạt vật tư.
Nếu hắn Trương Huyễn cũng muốn kiếm vài chén canh trong kho hàng đang cháy của Tùy Mạt, như vậy hắn nhất định phải chiếm một vị trí có lợi, đến càng gần con đường thuận tiện.
Mà từ trung tầng tiến vào thượng tầng chính là để đạt được vị trí và con đường như vậy.
Võ nghệ chẳng qua là một loại thủ đoạn để tiến vào thượng tầng, giống như Vũ Văn Thành Đô, dựa vào võ nghệ siêu phàm thoát ra địa vị nô tài, tiến nhập vào hàng ngũ tướng quân.
Hắn cũng đi con đường như vậy, không chỉ muốn học được võ công cao thâm, còn muốn nắm lấy tất cả cơ hội, đi con đường ngắn nhất và nhanh nhất giúp mình nhanh chóng thăng chức. Dù sao kho hàng triều Tùy đã bị châm lửa, thời gian còn lại của hắn đã không còn nhiều nữa.
Tiến vào phủ Yến Vương, Trương Huyễn lập tức có thân phận, được bổ nhiệm làm Dực Vệ Đông cung, quan hàm bát phẩm, đây cũng là quan hàm thấp nhất trong phủ Yến Vương, bởi vì Yến Vương Dương Đàm đã được Dương Quảng phong làm Hoàng thái tôn, chỉ là còn chưa được sắc phong chính thức, vì thế đãi ngộ ở phủ Yến Vương cao hơn thân vương bình thường, giống như Đông cung.
Buổi sáng ngày kế tiếp, lần đầu tiên Trương Huyễn tới sàn đấu võ trong phủ Yến Vương, người trên giáo trường cũng không nhiều, chỉ có mười mấy người đều đang túm năm tụm ba huấn luyện. Người lãnh đạo trực tiếp của Trương Huyễn họ Trần, quê ở huyện Trần Thương quận Phù Phong, tính cách hào sảng, rất ít bày kiểu cách nhà quan, tuy nhiên tật xấu lớn nhất là thích rượu, chỉ cần không trực ban, phần lớn thời gian đều uống rượu say mèm.
Cũng chính là vì nguyên nhân này, Trương Huyễn chỉ gặp được gã một lần, sau này cũng không thấy bóng dáng của gã.
Trương Huyễn lấy một cây trường thương trên giá vũ khí, từ sau khi hắn luyện qua trường thương của Vương Bá Đương, hắn liền có thêm vài phần hứng thú đối với thương, nói không chừng trong tương lai hắn sẽ lấy thương làm binh khí của mình.
Hắn quát khẽ một tiếng, một thương đâm ra, lại đâm ra chín thương, lập tức thu thương lại, trở tay đâm về phía sau, “vút” một tiếng quật trên mặt đất, làm bay lên một lớp bụi màu vàng, đây cũng là đao pháp mà Vương Bá Đương dạy cho hắn, luyện hơn ba tháng, được hắn áp dụng rất tự nhiên vào trường thương.
- Thương pháp rất khá!
Phía sau truyền đến tiếng vỗ tay.
Trương Huyễn vừa quay đầu lại, thấy một gã nam tử trẻ tuổi ở phía sau, dung mạo thanh tú, dáng người bình thường, vô cùng cường tráng.
Trương Huyễn nhớ rõ ngày hôm qua đã gặp qua người này, có chức quan giống với cấp trên Trần Lương của hắn, hình như là cái gì Thái Tử Thiên Ngưu, cao hơn mình một phẩm.
Nhưng lúc ấy Trần Lương quên giới thiệu tên của người này, vì thế hắn không biết tên của người thị vệ này là gì?
Trương Huyễn buông thương cười nói:
- Chút tài mọn, khiến huynh đài chê cười rồi.
- Quả thật không tệ, có thể đem đao pháp dùng vào thương pháp, còn tự nhiên lưu loát như thế, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy.
Trương Huyễn nghe y lại nhận ra mình dùng là đao pháp, không khỏi nhìn y với cặp mắt khác xưa, liền cười hỏi:
- Xin hỏi huynh đài tên là gì vậy?
- Tại hạ Sài Thiệu, Trương hiền đệ từng nghe qua chưa?
Trương Huyễn “Ồ” một tiếng thật dài, hắn làm sao không nghe qua chứ, quả thực như sấm bên tai.
- Ngươi là Lý…
Trương Huyễn vốn muốn nói ngươi là con rể của Lý Uyên, chợt nhớ tới không thể gọi thẳng tên của người có chức vị cao hơn mình, vội vàng cắn đầu lưỡi, nhưng lại không biết hiện tại Lý Uyên làm chức quan nào, hình như là đang đóng giữ ở Thái Nguyên, nhưng nên xưng hô như thế nào đây?
Hắn vẻ mặt hơi lúng túng khó xử, Sài Thiệu hiểu được ý tứ của hắn, cười nói:
- Nhạc phụ của ta đóng giữ ở Thái Nguyên, người bình thường đều xưng ông ấy là Lý công, hoặc là Lý sứ quân.
Sài Thiệu tiếp nhận trường thương, nhẹ nhàng vung lên đâm hai cái, vừa cười nói:
- Ta là bạn thân của Vương Bá Đương, nghe y kể về ngươi, nói ngươi đam mê học võ, đáng tiếc lại không được huấn luyện, là như vậy phải không?
Trong lòng Trương Huyễn vừa động, là bạn tốt với Vương Bá Đương, chẳng lẽ Sài Thiệu cũng là thành viên của Phủ Vũ Xuyên sao?
Sài Thiệu là con rể của Lý Uyên, mà gia tộc Lý Uyên còn là gia tộc nòng cốt của quý tộc Quan Lũng, Sài Thiệu thuộc về Phủ Vũ Xuyên rất bình thường.
Nhưng cảm giác thần bí của Trương Huyễn đối với Vũ Xuyên Phủ phai nhạt rất nhiều, hắn hiểu rõ Huyền Vũ Hỏa Phượng chỉ là một tổ chức sát thủ bí mật của Vũ Xuyên Phủ, chỉ là một bộ phận rất nhỏ trong Vũ Xuyên Phủ.
Vũ Xuyên Phủ có thư viện Vũ Xuyên, là tổ chức giáo dục nội bộ nổi tiếng ở kinh thành, trừ tòa nhà lớn mình đã thấy qua, ở kinh thành còn có ba học đường khác, trong đó có hơn mấy ngàn sĩ tử đọc sách, luyện võ. Rất nhiều người đều tự xưng mình là người của Vũ Xuyên Phủ, trên thực tế chẳng qua là ở trong đó đọc sách tập võ mà thôi.
Trương Huyễn cười thản nhiên:
- Hoá ra Sài huynh cũng hiểu biết về tình cảnh của ta!
- Ta không hiểu rõ lắm về việc học võ, nhưng ta nghe Bá Đương nói lão đệ say mê luyện võ, cá nhân ta cảm thấy thật bất công, người luyện võ có giỏi đến thế nào thì cũng chỉ là một vũ khí giết người, người cầm đao chân chính chưa hẳn đã biết võ, như tướng quốc Cao Quýnh, một kẻ thư sinh, lại có thể suất lĩnh đại quân công diệt triều Trần. Lại như tướng quốc Dương Tố, võ nghệ thường thường, nhưng lại có thể dẫn mười vạn đại quân tiến bắc tấn công Đột Quyết, chiến công hiển hách, bọn họ tuy không có võ, lại là người cầm đao chân chính.
Bình luận truyện