Giang Sơn Chiến Đồ
Quyển 1 - Chương 70: Thu hoạch ngoài ý muốn
Trong đại trướng của Sài Thiệu, bốn người Lý Thần Thông, Lý Tĩnh, Sài Thiệu, Trương Trọng Kiên tập hợp lại, Trương Trọng Kiên mở tấm da cừu ra dưới ánh đèn.
Tất cả mọi người vô cùng vui sướng, đây đúng là bản đồ giấu ba trăm nghìn vũ khí, Lý Tĩnh hiểu chữ Đột Quyết, bên trên có ghi chép về cách lấy vũ khí, y chỉ vào một ngọn núi lớn ở phía tây:
- Đây là núi Khẳng Đặc, áo giáp của bọn họ giấu trong núi Khẳng Đặc, mọi người xem, nơi này có đánh dấu.
Trên hình núi Khẳng Đặc có một kí hiệu hình chiến đao, Sài Thiệu nhướn mày:
- Nhưng dãy nùi này tận hơn nghìn dặm, chúng ta tìm chỗ giấu giáp ở đâu.
Lý Tĩnh khẽ mỉm cười, chỉ vào chữ Đột Quyết trên tấm da nói:
- Chỗ này viết rất rõ, ở chỗ cách ba trăm bước vào cốc ở núi Ngải Đương, chỗ vách núi có một cái động, là nơi cất giấu vũ khí.
- Nhưng cửa núi Ngải Đương ở đâu?
Lý Thần Thông khó hiểu hỏi.
Lúc này, Trương Trọng Kiên vẫn luôn im lặng bỗng nhiên nói:
- Ta biết cửa núi Ngải Đương ở nơi nào, ta đã từng đi qua.
Mọi người mừng rỡ, Sài Thiệu vô cùng kích động nói:
- Vậy thì chuyện này không nên chậm trễ, chúng ta lập tức xuất phát, nếu bị Đồ Lặc phát hiện ra bản đồ đã mất, vậy thì rất phiền phức.
Mọi người lại bàn bạc thêm một lúc, bàn bạc kĩ lại các vấn đề nhỏ trong đó, nửa canh giờ sau, đoàn người Sài Thiệu cưỡi ngựa rời khỏi Câu Luân bộ, chạy gấp về phía núi Khẳng Đặc.
Hai ngày sau, bốn người Trương Huyễn ra khỏi rừng rậm, phía trước là một vùng đất lạnh rộng chừng ba mươi dặm, kéo dài về phía bắc, đi qua vùng đất này chính là Bắc Hải mênh mông bát ngát.
Cho dù đã vào đầu hạ, nhưng bọn họ vẫn có thể nhìn thấy băng tuyết bao trùm khắp mặt đất, mới bắt đầu tan, trời vẫn vô cùng rét lạnh, bọn họ không mặc áo da, lạnh đến phát run, trên mặt đất bao trùm một tầng nước bùn dày, vừa mới bước vài bước liền lún ngập cả ủng da của bọn họ.
- Đất ở chỗ này chỉ tan bên ngoài, chỗ sâu nhất vĩnh viễn kết bằng, còn cứng hơn cả sắt.
Gió rất to, giọng nói của Tân Vũ run rẩy:
- Phải cẩn thận bùn lầy, đừng bị lún sâu vào.
- Nơi này có Băng Tra Tử không?
Trương Huyễn lớn tiếng hỏi.
- Có nhưng không nhiều lắm, phải nhìn kỹ, thấy chỗ nào màu tím thì chính là nó.
Uất Trì Cung dùng mộc côn dò đường, từng bước từng bước tiến về phía trước, bỗng nhiên, y la to lên:
- Ta tìm được rồi.
Mọi người cùng nhau chạy đến, chỉ thấy ở một chỗ tuyệt bị tan chảy có hai con sâu nhỏ màu tím quấn lấy nhau, Trương Huyễn mừng rỡ, vội vàng lấy hồ lô đồng ra, dùng dao găm nhẹ nhàng khều lên, hai con sâu quấn lấy nhau bị cho vào trong hồ lô.
Tân Vũ vô cùng vui mừng:
- Nhanh như vậy tiền tìm được, xem ra năm nay Băng Tra Tử rất nhiều.
Tuy rằng Uất Trì Cung rất nhanh liền phát hiện ra hai con sâu, nhưng cũng không có nghĩa là bọn họ có thể chỗ nào cũng tìm được, bọn họ tiếp tục bước từng bước về phía tây, xuyên qua vừng đất lạnh, đi hơn mười dặm, mới tìm được mười con sâu nhỏ.
Tân Vũ thấy Trương Huyễn có hơi thất vọng, liền cười nói:
- Đã không ít rồi, chúng ta năm kia hai mươi mấy người tìm ba bốn ngày mới có thể tìm được ba mươi con, bây giờ mới không bao lâu đã tìm được mười con.
Trương Huyễn nhìn quanh một vòng, bỗng nhiên, hắn thấy cách đó trăm bước có một chấm đen nhỏ, bị một ít tuyết mới hòa tan rửa trôi ra, rất giống một cái chén nhỏ mắc trên mặt đất, trên mặt tuyết rất rõ ràng khiến người ta vô cùng chú ý.
Trương Huyễn do dự một chút, trong lòng thầm nghĩ, có nên đi xem một chút không?
Đúng lúc này, Trình Giảo Kim ở phía bắc kích động hô to:
- Mọi người mau đến xem, ta phát hiện ra cái gì?
Mọi người vội vàng đi qua, tất cả ngây dại, chỉ thấy trong một khoảnh đất tất cả đều là sâu nhỏ màu tím, khoảng 50- 60 con.
Trương Huyễn vô cùng vui sướng, sự bất mãn đối với Trình Giảo Kim trên đường đi lập tức tan thành mây khói, người này không hổ là phúc tướng, vận may rất tốt, không người y lại phát hiện ra ổ trùng.
Hắn không nhiều lời, rút dao găm ra cẩn thận bỏ từng con sâu tím một vào trong hồ lô đồng, cho dù mười con chui vào trong đất mất, nhưng hắn vẫn thu được rất nhiều, một lần liền bắt được bốn mươi tám con sâu tím, tính cả mười con bắt được lúc trước, khoảng chừng năm mươi tám con, vượt xa số hắn cần.
- Thành công mỹ mãn.
Trương Huyễn cẩn thận cất bình đồng vào trong túi da, cảm thấy mỹ mãn cười nói với mọi người:
- Trước tiên ra ngoài nghỉ ngơi một đêm, ngày mai chúng ta lập tức quay về hồ Câu Luân.
Đường đi qua đây đã biến mất, dưới lớp tuyết đầy những cạm bẫy, rất nhiều chỗ thỉnh thoảng có bong bóng nổi lên, hơi không chủ ý một chút là sẽ gặp họa ngay, mọi người buộc dây thừng vào người, cẩn thận bước quay về.
Lúc này, Trương Huyễn lại nhìn thấy cái vật thể màu đen kia, ở dưới ánh sáng mặt trời lóe ra một loại sáng bóng kỳ dị, chỉ cách hắn mấy chục bước, hắn rốt cuộc không kìm được, nói với mọi người:
- Đợi ta một chút.
Hắn cởi dây thừng bên hông, dùng mộc côn dò đường, đi về phía vật thể màu đen kia.
- Công tử, đó chỉ là một hòn đá màu đen thôi, bỏ đi.
Trình Giảo Kim ở phía sau la lên.
Thoạt nhìn quả thật rất giống một viên đá màu đen, nhưng đá màu đen không sáng bóng như vậy, Trương Huyễn từ từ đến gần, hắn phát hiện ra trên viên đá còn mơ hồ lộ ra màu đỏ tím.
- Chờ một chút, ta lập tức quay lại.
Tuy rằng chỉ cách có mấy chục bước, nhưng xung quanh viên đá đều là đầm lầy, đám bùn lầy này chảy tốc độ rất chậm, viên đá này hình như chính là bị đống bùn này từ từ kéo ra.
Trương Huyễn đi khoảng nửa canh giờ mới tới được gần viên đá, lúc này, Tân Vũ cũng đi theo lại, nàng ném một đầu dây da cho Trương Huyễn:
- Buộc trên eo.
Trương Huyễn buộc dây da ở trên eo, gần như là chậm rãi bò qua từ một chỗ bùn cứng, một phát liền lấy được hòn đá màu đen, hắn lập tức phát hiện ra không phải hắc thạch bình thường, mà là một loại kim loại đen, trên mặt đất chỉ lộ ra một góc, bộ phận chủ yếu nằm dưới mặt đất.
Trương Huyễn cởi dây da bên hông ra, buộc chặt vào vật thể màu đen, hắn liền bò về, hắn và Tân Vũ cùng nhau dùng sức kéo, vật thể màu đen chậm rãi bị kéo lên, từng chút từng chút bị kéo đến trước mặt bọn họ.
Trên vật thể màu đen dính đầy bùn, bên ngoài giống như một viên đậu phộng lớn, dài một thước, màu đỏ thẫm, thoạt nhìn rất nặng nề, Trương Huyễn thử giơ lên một chút, không khỏi chặc lưỡi hít hà, nếu như là một khối sắt thô, như vậy tối đa cũng phải nặng ba bốn mươi cân, nhưng khối kim loại đen này cũng chỉ nặng tầm mười cân, vậy sẽ là cái gì?
Lúc này, Uất Trì Cung và Trình Giảo Kim cũng đi qua, Uất Trì Cùng từ làm hai mươi năm thợ rèn ở quận Mã Ấp, từng thấy rất nhiều vật phẩm hiếm lạ ở thảo nguyên, lúc y nhìn thấy khối kim loại màu đỏ thẫm này, y lập tức ngây dại.
Một lúc lâu sau, y mới từ từ ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vuốt ve khối kim loại này, trong mắt lộ ra vẻ mê say.
- Lão Úy, cái thứ này rất có giá trị sao?
Trình Giảo Kim cũng ngồi xổm xuống hỏi.
- Đâu chỉ đáng giá.
Uất Trì Cung thở dài một tiếng:
- Thứ này ta từng nhìn thấy, trong lò rèn của sư phụ ta có một viên to bằng nắm tay, là bảo bối trong tiệm của ông ấy, chưa bao giờ cho ta chạm vào.
- Đây là cái gì?
Trương Huyễn tò mò cười hỏi.
Uất Trì Cung đứng lên, cung kính hỏi Trương Huyễn:
- Công tử từng nghe qua Hiệt Kiết Tư chưa?
- Hình như là một bộ lạc trên thảo nguyên?
Uất Trì Cung gật gật đầu:
- Trung Nguyên gọi bọn họ là Hột Cốt, người Đột Quyết gọi bọn họ là Hiệt Kiết Tư, bọn họ sinh sống ở phương bắc xa xôi, thành danh nhờ chế tác ra nhiều đao kiếm hoàn mỹ, nhắc đến rất buồn cười, kỹ thuật rèn của bọn họ kém xa so với Trung Nguyên, nhưng đao kiếm làm ra lại tốt hơn do Trung Nguyên làm ra, nguyên nhân chính là do cái này.
Uất Trì Cung chỉ vào kim loại đỏ thẫm trên mặt đất:
- Đây chính là bí mật của bọn họ, Hiệt Kiết Tư gọi nói là ca sa, lúc trời mưa thì nó sẽ từ trên trời rơi xuống, bình thường chỉ to vằng hạt đậu tương hoặc bằng đầu ngón tay, chỉ có cực bắc mới có, thợ rèn của quận Mã Ấp gọi nó là ca sa huyền thiết, Hiệt Kiết Tư cho thêm nó vào sắt thô, như vậy có thể rèn ra kiếm sắc, ta từng nghe sư phụ nói, Hiệt Kiết Tư cũng có một khối ca sa to bằng quả dưa, là thánh vật của bộ lạc bọn họ.
Trương Huyễn hiểu ý tứ của y, đây là một khối thiên thạch thép, khó trách nặng như vậy, xem ra trời xanh không tệ bạc với hắn, không chỉ cho hắn tìm được ngọc nhộng sâu tím, còn đưa cho hắn ca sa huyền thiết thánh vật của thảo nguyên.
Trong rừng rậm về phía nam năm trăm dặm, một đội ngũ lặn lội đường xa rất nhanh chạy về hướng hồ lớn.
Đội ngũ này khoảng hơn trăm người, đều mặc áo đen, tay cần trường mâu và chiến đao, người nào cũng dáng người cao to vạm vỡ, cường tráng thiện chiến.
Đội ngũ này đúng là kỵ binh bắc thượng từ thị trấn Thích Khấu,bọn họ mặc dù từ địa giới U Châu tiến vào thảo nguyên, nhưng bọn họ lại không phải quân Tùy, mà là một đội phản quân đến từ quận Thanh Hà Hà Bắc, dẫn đầu là một đại hán trung niên, chính là thủ lĩnh phản quân Đậu Kiến Đức.
Đậu Kiến Đức sau khi khởi binh tạo phản ở quận Thanh Hà, giành được sự ủng hộ của Bột Hải Bắc Tề, nhanh chóng lớn mạnh, nhưng vũ khí không đủ vẫn là điểm yếu lớn nhất của bọn họ.
Mấy tháng trước, Đậu Kiến Đức nhận được tin tức từ chỗ Bột Hải, Cao Cú Lệ vận chuyển một đống vũ khí cho Đột Quyết đến Câu Luân hồ thì mất tích, số lượng phải đến mấy chục vạn bộ.
Điều này khiến cho Đậu Kiến Đức vô cùng phấn chấn, y sau khi gửi gắm quân cho nghĩa đệ Lưu Hắc Thát, liền tự mình mang theo trăm kị binh tinh nhuệ bắc thượng đến thảo nguyên tìm kiếm số vũ khí này.
Đậu Kiến Đức có quan hệ làm ăn buôn bán rất mật thiết với tộc Phó Cốt ở thảo nguyên, đại tù trưởng Phó Cốt còn đặc biệt tiết lộ cho y một bí mật, số vũ khí này có khả năng sẽ được giấu ở một nơi nào đó ở Bắc Hải, nhưng tộc Phó Cốt cũng không biết địa điểm cất giấu cụ thể.
Cho dù Bắc Hải vô cùng xa xôi, cũng rất mạo hiểm, nhưng được sự khích lệ sẽ có được hơn mười vạn binh khí, Đậu Kiến Đức dứt khoát quyết định bắc thượng, nếu y có thể tìm được đống vũ khí này, lại được bộ tộc Phó Cốt giúp đỡ, chuyển nó về Trung Nguyên, như vậy y có thể nhanh chóng trở thành thế lực mạnh nhất quận Hà Bắc, nắm giữ quân đội hùng mạnh mấy chục vạn người.
Đậu Kiến Đức mang theo trăm thủ hạ vọt tới một mảnh đất trống hơn rộng hơn mười mẫu, bốn phía mênh mông trống trải, bọn họ đã tới ven rừng rậm.
Lúc này, tất cả mọi người đều nhìn về phía mưu sĩ Cao Nham theo đội. Cao Nham là con cháu của Cao thị Bột Hải, nhìn rất gầy yếu, nhưng tinh thông thiên văn địa lý, hơn nữa giỏi xem thiên tượng.
Màn đêm yên lặng buông xuống, Cao Nham ngửa đầu xem chòm sao trên bầu trời, để xác định phương vị của bọn họ lúc này.
Đậu Kiến Đức đã có chút bứt dứt, y cảm giác bốn phía có dấu một chút sát khí, y cảnh giác nhìn xung quanh, lúc này, y chợt phát hiện trong một lùm cây có bóng dáng chiến mã.
Y chấn động, lớn tiếng hô:
- Có mai phục.
Nhưng đã chậm, trong rừng chợt vang lên tiếng kèn, người ngựa lay động, đông nghìn nghịt từ khắp nơi phóng về hướng bọn họ.
( Chú thích, về ca sa huyền thiết, trong sách tân đường có ghi lại: Hiệt Kiết Tư, Cổ Kiên Côn Quốc dã.... mỗi khi mưa, nhất định sẽ có được sắt, và ca sa, làm vũ khí rất sắc bén, thường thua Đột Quyết).
hai có một quyển sách da cừu, trong rương vàng thứ hai cũng chỉ có duy nhất một quyển sách da cừu này.
Nương theo ngọn đèn hơi yếu trong trướng vải, ông ta nhanh chóng nhìn qua một lần nội dung trong quyển sách da cừu, trong lòng mừng thầm, lập tức đem quyển sách da cừu bỏ vào lồng ngực, vô thanh vô tức đi ra khỏi đại trướng…
Tất cả mọi người vô cùng vui sướng, đây đúng là bản đồ giấu ba trăm nghìn vũ khí, Lý Tĩnh hiểu chữ Đột Quyết, bên trên có ghi chép về cách lấy vũ khí, y chỉ vào một ngọn núi lớn ở phía tây:
- Đây là núi Khẳng Đặc, áo giáp của bọn họ giấu trong núi Khẳng Đặc, mọi người xem, nơi này có đánh dấu.
Trên hình núi Khẳng Đặc có một kí hiệu hình chiến đao, Sài Thiệu nhướn mày:
- Nhưng dãy nùi này tận hơn nghìn dặm, chúng ta tìm chỗ giấu giáp ở đâu.
Lý Tĩnh khẽ mỉm cười, chỉ vào chữ Đột Quyết trên tấm da nói:
- Chỗ này viết rất rõ, ở chỗ cách ba trăm bước vào cốc ở núi Ngải Đương, chỗ vách núi có một cái động, là nơi cất giấu vũ khí.
- Nhưng cửa núi Ngải Đương ở đâu?
Lý Thần Thông khó hiểu hỏi.
Lúc này, Trương Trọng Kiên vẫn luôn im lặng bỗng nhiên nói:
- Ta biết cửa núi Ngải Đương ở nơi nào, ta đã từng đi qua.
Mọi người mừng rỡ, Sài Thiệu vô cùng kích động nói:
- Vậy thì chuyện này không nên chậm trễ, chúng ta lập tức xuất phát, nếu bị Đồ Lặc phát hiện ra bản đồ đã mất, vậy thì rất phiền phức.
Mọi người lại bàn bạc thêm một lúc, bàn bạc kĩ lại các vấn đề nhỏ trong đó, nửa canh giờ sau, đoàn người Sài Thiệu cưỡi ngựa rời khỏi Câu Luân bộ, chạy gấp về phía núi Khẳng Đặc.
Hai ngày sau, bốn người Trương Huyễn ra khỏi rừng rậm, phía trước là một vùng đất lạnh rộng chừng ba mươi dặm, kéo dài về phía bắc, đi qua vùng đất này chính là Bắc Hải mênh mông bát ngát.
Cho dù đã vào đầu hạ, nhưng bọn họ vẫn có thể nhìn thấy băng tuyết bao trùm khắp mặt đất, mới bắt đầu tan, trời vẫn vô cùng rét lạnh, bọn họ không mặc áo da, lạnh đến phát run, trên mặt đất bao trùm một tầng nước bùn dày, vừa mới bước vài bước liền lún ngập cả ủng da của bọn họ.
- Đất ở chỗ này chỉ tan bên ngoài, chỗ sâu nhất vĩnh viễn kết bằng, còn cứng hơn cả sắt.
Gió rất to, giọng nói của Tân Vũ run rẩy:
- Phải cẩn thận bùn lầy, đừng bị lún sâu vào.
- Nơi này có Băng Tra Tử không?
Trương Huyễn lớn tiếng hỏi.
- Có nhưng không nhiều lắm, phải nhìn kỹ, thấy chỗ nào màu tím thì chính là nó.
Uất Trì Cung dùng mộc côn dò đường, từng bước từng bước tiến về phía trước, bỗng nhiên, y la to lên:
- Ta tìm được rồi.
Mọi người cùng nhau chạy đến, chỉ thấy ở một chỗ tuyệt bị tan chảy có hai con sâu nhỏ màu tím quấn lấy nhau, Trương Huyễn mừng rỡ, vội vàng lấy hồ lô đồng ra, dùng dao găm nhẹ nhàng khều lên, hai con sâu quấn lấy nhau bị cho vào trong hồ lô.
Tân Vũ vô cùng vui mừng:
- Nhanh như vậy tiền tìm được, xem ra năm nay Băng Tra Tử rất nhiều.
Tuy rằng Uất Trì Cung rất nhanh liền phát hiện ra hai con sâu, nhưng cũng không có nghĩa là bọn họ có thể chỗ nào cũng tìm được, bọn họ tiếp tục bước từng bước về phía tây, xuyên qua vừng đất lạnh, đi hơn mười dặm, mới tìm được mười con sâu nhỏ.
Tân Vũ thấy Trương Huyễn có hơi thất vọng, liền cười nói:
- Đã không ít rồi, chúng ta năm kia hai mươi mấy người tìm ba bốn ngày mới có thể tìm được ba mươi con, bây giờ mới không bao lâu đã tìm được mười con.
Trương Huyễn nhìn quanh một vòng, bỗng nhiên, hắn thấy cách đó trăm bước có một chấm đen nhỏ, bị một ít tuyết mới hòa tan rửa trôi ra, rất giống một cái chén nhỏ mắc trên mặt đất, trên mặt tuyết rất rõ ràng khiến người ta vô cùng chú ý.
Trương Huyễn do dự một chút, trong lòng thầm nghĩ, có nên đi xem một chút không?
Đúng lúc này, Trình Giảo Kim ở phía bắc kích động hô to:
- Mọi người mau đến xem, ta phát hiện ra cái gì?
Mọi người vội vàng đi qua, tất cả ngây dại, chỉ thấy trong một khoảnh đất tất cả đều là sâu nhỏ màu tím, khoảng 50- 60 con.
Trương Huyễn vô cùng vui sướng, sự bất mãn đối với Trình Giảo Kim trên đường đi lập tức tan thành mây khói, người này không hổ là phúc tướng, vận may rất tốt, không người y lại phát hiện ra ổ trùng.
Hắn không nhiều lời, rút dao găm ra cẩn thận bỏ từng con sâu tím một vào trong hồ lô đồng, cho dù mười con chui vào trong đất mất, nhưng hắn vẫn thu được rất nhiều, một lần liền bắt được bốn mươi tám con sâu tím, tính cả mười con bắt được lúc trước, khoảng chừng năm mươi tám con, vượt xa số hắn cần.
- Thành công mỹ mãn.
Trương Huyễn cẩn thận cất bình đồng vào trong túi da, cảm thấy mỹ mãn cười nói với mọi người:
- Trước tiên ra ngoài nghỉ ngơi một đêm, ngày mai chúng ta lập tức quay về hồ Câu Luân.
Đường đi qua đây đã biến mất, dưới lớp tuyết đầy những cạm bẫy, rất nhiều chỗ thỉnh thoảng có bong bóng nổi lên, hơi không chủ ý một chút là sẽ gặp họa ngay, mọi người buộc dây thừng vào người, cẩn thận bước quay về.
Lúc này, Trương Huyễn lại nhìn thấy cái vật thể màu đen kia, ở dưới ánh sáng mặt trời lóe ra một loại sáng bóng kỳ dị, chỉ cách hắn mấy chục bước, hắn rốt cuộc không kìm được, nói với mọi người:
- Đợi ta một chút.
Hắn cởi dây thừng bên hông, dùng mộc côn dò đường, đi về phía vật thể màu đen kia.
- Công tử, đó chỉ là một hòn đá màu đen thôi, bỏ đi.
Trình Giảo Kim ở phía sau la lên.
Thoạt nhìn quả thật rất giống một viên đá màu đen, nhưng đá màu đen không sáng bóng như vậy, Trương Huyễn từ từ đến gần, hắn phát hiện ra trên viên đá còn mơ hồ lộ ra màu đỏ tím.
- Chờ một chút, ta lập tức quay lại.
Tuy rằng chỉ cách có mấy chục bước, nhưng xung quanh viên đá đều là đầm lầy, đám bùn lầy này chảy tốc độ rất chậm, viên đá này hình như chính là bị đống bùn này từ từ kéo ra.
Trương Huyễn đi khoảng nửa canh giờ mới tới được gần viên đá, lúc này, Tân Vũ cũng đi theo lại, nàng ném một đầu dây da cho Trương Huyễn:
- Buộc trên eo.
Trương Huyễn buộc dây da ở trên eo, gần như là chậm rãi bò qua từ một chỗ bùn cứng, một phát liền lấy được hòn đá màu đen, hắn lập tức phát hiện ra không phải hắc thạch bình thường, mà là một loại kim loại đen, trên mặt đất chỉ lộ ra một góc, bộ phận chủ yếu nằm dưới mặt đất.
Trương Huyễn cởi dây da bên hông ra, buộc chặt vào vật thể màu đen, hắn liền bò về, hắn và Tân Vũ cùng nhau dùng sức kéo, vật thể màu đen chậm rãi bị kéo lên, từng chút từng chút bị kéo đến trước mặt bọn họ.
Trên vật thể màu đen dính đầy bùn, bên ngoài giống như một viên đậu phộng lớn, dài một thước, màu đỏ thẫm, thoạt nhìn rất nặng nề, Trương Huyễn thử giơ lên một chút, không khỏi chặc lưỡi hít hà, nếu như là một khối sắt thô, như vậy tối đa cũng phải nặng ba bốn mươi cân, nhưng khối kim loại đen này cũng chỉ nặng tầm mười cân, vậy sẽ là cái gì?
Lúc này, Uất Trì Cung và Trình Giảo Kim cũng đi qua, Uất Trì Cùng từ làm hai mươi năm thợ rèn ở quận Mã Ấp, từng thấy rất nhiều vật phẩm hiếm lạ ở thảo nguyên, lúc y nhìn thấy khối kim loại màu đỏ thẫm này, y lập tức ngây dại.
Một lúc lâu sau, y mới từ từ ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vuốt ve khối kim loại này, trong mắt lộ ra vẻ mê say.
- Lão Úy, cái thứ này rất có giá trị sao?
Trình Giảo Kim cũng ngồi xổm xuống hỏi.
- Đâu chỉ đáng giá.
Uất Trì Cung thở dài một tiếng:
- Thứ này ta từng nhìn thấy, trong lò rèn của sư phụ ta có một viên to bằng nắm tay, là bảo bối trong tiệm của ông ấy, chưa bao giờ cho ta chạm vào.
- Đây là cái gì?
Trương Huyễn tò mò cười hỏi.
Uất Trì Cung đứng lên, cung kính hỏi Trương Huyễn:
- Công tử từng nghe qua Hiệt Kiết Tư chưa?
- Hình như là một bộ lạc trên thảo nguyên?
Uất Trì Cung gật gật đầu:
- Trung Nguyên gọi bọn họ là Hột Cốt, người Đột Quyết gọi bọn họ là Hiệt Kiết Tư, bọn họ sinh sống ở phương bắc xa xôi, thành danh nhờ chế tác ra nhiều đao kiếm hoàn mỹ, nhắc đến rất buồn cười, kỹ thuật rèn của bọn họ kém xa so với Trung Nguyên, nhưng đao kiếm làm ra lại tốt hơn do Trung Nguyên làm ra, nguyên nhân chính là do cái này.
Uất Trì Cung chỉ vào kim loại đỏ thẫm trên mặt đất:
- Đây chính là bí mật của bọn họ, Hiệt Kiết Tư gọi nói là ca sa, lúc trời mưa thì nó sẽ từ trên trời rơi xuống, bình thường chỉ to vằng hạt đậu tương hoặc bằng đầu ngón tay, chỉ có cực bắc mới có, thợ rèn của quận Mã Ấp gọi nó là ca sa huyền thiết, Hiệt Kiết Tư cho thêm nó vào sắt thô, như vậy có thể rèn ra kiếm sắc, ta từng nghe sư phụ nói, Hiệt Kiết Tư cũng có một khối ca sa to bằng quả dưa, là thánh vật của bộ lạc bọn họ.
Trương Huyễn hiểu ý tứ của y, đây là một khối thiên thạch thép, khó trách nặng như vậy, xem ra trời xanh không tệ bạc với hắn, không chỉ cho hắn tìm được ngọc nhộng sâu tím, còn đưa cho hắn ca sa huyền thiết thánh vật của thảo nguyên.
Trong rừng rậm về phía nam năm trăm dặm, một đội ngũ lặn lội đường xa rất nhanh chạy về hướng hồ lớn.
Đội ngũ này khoảng hơn trăm người, đều mặc áo đen, tay cần trường mâu và chiến đao, người nào cũng dáng người cao to vạm vỡ, cường tráng thiện chiến.
Đội ngũ này đúng là kỵ binh bắc thượng từ thị trấn Thích Khấu,bọn họ mặc dù từ địa giới U Châu tiến vào thảo nguyên, nhưng bọn họ lại không phải quân Tùy, mà là một đội phản quân đến từ quận Thanh Hà Hà Bắc, dẫn đầu là một đại hán trung niên, chính là thủ lĩnh phản quân Đậu Kiến Đức.
Đậu Kiến Đức sau khi khởi binh tạo phản ở quận Thanh Hà, giành được sự ủng hộ của Bột Hải Bắc Tề, nhanh chóng lớn mạnh, nhưng vũ khí không đủ vẫn là điểm yếu lớn nhất của bọn họ.
Mấy tháng trước, Đậu Kiến Đức nhận được tin tức từ chỗ Bột Hải, Cao Cú Lệ vận chuyển một đống vũ khí cho Đột Quyết đến Câu Luân hồ thì mất tích, số lượng phải đến mấy chục vạn bộ.
Điều này khiến cho Đậu Kiến Đức vô cùng phấn chấn, y sau khi gửi gắm quân cho nghĩa đệ Lưu Hắc Thát, liền tự mình mang theo trăm kị binh tinh nhuệ bắc thượng đến thảo nguyên tìm kiếm số vũ khí này.
Đậu Kiến Đức có quan hệ làm ăn buôn bán rất mật thiết với tộc Phó Cốt ở thảo nguyên, đại tù trưởng Phó Cốt còn đặc biệt tiết lộ cho y một bí mật, số vũ khí này có khả năng sẽ được giấu ở một nơi nào đó ở Bắc Hải, nhưng tộc Phó Cốt cũng không biết địa điểm cất giấu cụ thể.
Cho dù Bắc Hải vô cùng xa xôi, cũng rất mạo hiểm, nhưng được sự khích lệ sẽ có được hơn mười vạn binh khí, Đậu Kiến Đức dứt khoát quyết định bắc thượng, nếu y có thể tìm được đống vũ khí này, lại được bộ tộc Phó Cốt giúp đỡ, chuyển nó về Trung Nguyên, như vậy y có thể nhanh chóng trở thành thế lực mạnh nhất quận Hà Bắc, nắm giữ quân đội hùng mạnh mấy chục vạn người.
Đậu Kiến Đức mang theo trăm thủ hạ vọt tới một mảnh đất trống hơn rộng hơn mười mẫu, bốn phía mênh mông trống trải, bọn họ đã tới ven rừng rậm.
Lúc này, tất cả mọi người đều nhìn về phía mưu sĩ Cao Nham theo đội. Cao Nham là con cháu của Cao thị Bột Hải, nhìn rất gầy yếu, nhưng tinh thông thiên văn địa lý, hơn nữa giỏi xem thiên tượng.
Màn đêm yên lặng buông xuống, Cao Nham ngửa đầu xem chòm sao trên bầu trời, để xác định phương vị của bọn họ lúc này.
Đậu Kiến Đức đã có chút bứt dứt, y cảm giác bốn phía có dấu một chút sát khí, y cảnh giác nhìn xung quanh, lúc này, y chợt phát hiện trong một lùm cây có bóng dáng chiến mã.
Y chấn động, lớn tiếng hô:
- Có mai phục.
Nhưng đã chậm, trong rừng chợt vang lên tiếng kèn, người ngựa lay động, đông nghìn nghịt từ khắp nơi phóng về hướng bọn họ.
( Chú thích, về ca sa huyền thiết, trong sách tân đường có ghi lại: Hiệt Kiết Tư, Cổ Kiên Côn Quốc dã.... mỗi khi mưa, nhất định sẽ có được sắt, và ca sa, làm vũ khí rất sắc bén, thường thua Đột Quyết).
hai có một quyển sách da cừu, trong rương vàng thứ hai cũng chỉ có duy nhất một quyển sách da cừu này.
Nương theo ngọn đèn hơi yếu trong trướng vải, ông ta nhanh chóng nhìn qua một lần nội dung trong quyển sách da cừu, trong lòng mừng thầm, lập tức đem quyển sách da cừu bỏ vào lồng ngực, vô thanh vô tức đi ra khỏi đại trướng…
Bình luận truyện