Giang Sơn Chiến Đồ

Quyển 1 - Chương 77: Thần thương công tử



Giữa trưa, Trương Huyễn rời khỏi viện, chậm rãi đi đến tửu quán ở bên cạnh. Tửu quán tên là Bình An, có cùng một chủ với khách điếm Bình An ở bên cạnh.

Tửu quán ước chừng ba tầng lầu, so sánh với khách điếm làm ăn có chút không được tốt, nơi này kinh doanh quả thật không tệ, đến giữa trưa, ba tầng tửu quán cơ bản đều đầy khách, những người khách nói chuyện phiếm, lại không người nào bàn về việc thích khách tối hôm qua, dường như đây chỉ là một việc bé nhỏ không đáng kể đến.

Trương Huyễn được tiểu nhị dẫn đến một chỗ gần cửa sổ chỗ lầu hai, nơi này bởi vì là góc, chỉ có thể ngồi một người, tuy nhiên tầm nhìn rất rộng rãi, không chỉ có thể nhìn toàn bộ đại sảnh, hơn nữa tình hình trên phố ngoài cửa sổ cũng thấy rất rõ ràng.

- Khách quan, vị trí này được không?

Tiểu nhị tươi cười, thái độ vô cùng cung kính.

- Cũng được, vậy chỗ này đi.

Trương Huyễn ngồi xuống hỏi:

- Hình như tối hôm qua xảy ra chuyện gì đó?

Tiểu nhị nhìn xung quanh, hạ giọng nói:

- Việc này quan phủ từng cảnh cảo chúng tiểu nhân, không cho phép bất cứ ai nói đến, nếu không sẽ bị bắt vào đại lao, công tử tuyệt đối đừng hỏi nữa.

Trương Huyễn cười cười:

- Vậy được rồi, chỗ các ngươi có món gì ngon?

Tiểu nhị đầy sức sống, thuộc như nằm lòng nói:

- Cá chép sông Tang Can là một trong ba loại cá chép lớn trong thiên hạ, khách quan không thể bỏ qua, món cá nướng mật của tiểu điếm chính là món ngon nhất huyện, ngọt mà không ngấy, mặn nhạt vừa đủ, thịt...

- Được rồi, được rồi, cho một con đi, còn gì nữa?

- Còn có thịt dê nướng than....

- Thịt dê thì không cần.

Trương Huyễn thật sự ăn chán thịt dê ở thảo nguyên rồi, nghe thấy thịt dê hắn liền đau đầu, hắn nói với tiểu nhị:

- Cho ba món ăn, hai tanh một chay, gà vịt gì đó, ngươi tự mình xử lý, thêm hai khay bánh thịt, bánh nhân thịt trộn hành lá kia không tệ, cho thêm một bình rượu nho, không cần cho thêm đá.

- Rõ, khách quan đợi một chút, lập tức có ngay.

Tiểu nhị bước nhanh đi. Trương Huyễn đánh giá đại sảnh một chút, chỗ ngồi dưới đại sảnh đều dùng bình phong thấp vây quanh, tính riêng tư cũng tương đối, ba đến năm người ngồi quanh một cái bàn, vừa uống rượu vừa trò chuyện, không khí vô cùng hòa hợp.

Lúc này, Trương Huyễn chú ý tới chỗ ngồi bên cạnh sườn hắn, bởi vì cửa bình phong đối diện với hắn, tình hình bên trong hắn thấy rất rõ ràng, tổng cộng có ba người, hai người ngồi đối diện hắn, một người da đen một người da trắng.

Đại hán da đen hình như là người Đột Quyết, bộ dáng lưng hùm vai gấu, mắt như chuông đồng, miệng lớn vẫn còn dính máu, tướng mạo hung ác.

Người làn da hơi trắng là một văn sĩ, dáng người bậc trung, dưới hàm có một đám râu dài, chừng bốn mươi tuổi, có chút khí chất nho nhã, nhưng bên hông đeo một thanh đao dài, hình như cũng biết chút võ nghệ.

Người còn lại quay lưng về phía hắn, nhìn không rõ tướng mạo, nhưng là một công tử còn trẻ tuổi, đầu đội kim quan, làn da trắng nõn, vai rộng eo nhỏ, dáng người cao ngất, cao không thua gì mình, y thắt lưng thẳng tắp, mặc một bộ áo bào gấm màu xanh nhạt, bên hông buộc một chiếc đai ngọc màu tím, nhìn ra được công tử trẻ tuổi này là chủ nhân của hai người kia.

- Lần này đánh Cao Cú Lệ, U Châu Phủ chúng ta xuất binh ba vạn người, tuy rằng phụ thân muốn tự mình mang binh, nhưng thiên tử không cho, bảo phụ thân đem quân đội giao cho Vũ Văn Thuật và Lai Hộ Nhi, đây không phải là làm suy yếu quân quyền của phụ thân ta sao?

Công tử trẻ tuổi giọng điệu vô cùng bất mãn nói.

Văn sĩ trung niên thở dài một hơi:

- Không chỉ có U Châu chúng ta, nghe nói Lý Uyên quận Thái Nguyên và quận Bành Thành Dương Nghĩa Thần bên kia cũng như vậy, hơn phân nửa quân đội đều giao cho đại tướng quân trong triều, cũng không cho phép bọn họ lãnh binh. Quan Trung càng kì quái hơn, quân đội cửa thành đều phải điều đi, hơn nữa tất cả tướng quân của quý tộc Quan Lũng đều bị gạt bỏ toàn bộ.

Văn sĩ trung niên lại hạ giọng nói:

- Bây giờ có một loại giải thích, chính là Dương Huyền Cảm tạo phản khiến cho thiên tử vô cùng cảnh giác, liền lấy cớ đánh Cao Cú Lệ để cướp đoạt quân quyền ở các nơi, bây giờ xem ra, cách nói này không phải là tin đồn vô căn cứ.

Mặc dù đối phương nói rất nhỏ, nhưng Trương Huyễn vẫn nghe được rất rõ ràng, trong lòng hắn cũng giật mình, nếu thật sự như vậy, lịch sử hắn từng đọc qua cũng quá dễ hiểu rồi.

Lúc này, lại nghe đại hán người Đột Quyết ồm ồm nói:

- Khó trách lính đào ngũ nhiều như vậy, đều sắp được một nửa rồi. Lão Trương, ngươi nói xem cái này có người động tay động chân hay không?

Văn sĩ trung niên vuốt râu cười nói:

- Ngươi nghĩ như vậy thì sai rồi, lính đào ngũ là người. Tất cả mọi người đều về nhà, ai sẽ còn quay về quân phủ nữa, ngươi không biết đây thật ra là đang giải tán đám quân đội đó sao? Mặt ngoài bắt rất gắt gao, nhưng trên thực tế chỉ là làm dáng chút thôi, hơn mười vạn lính đào ngũ chỉ bắt được vài trăm người, có thể không?

- Nếu ta đoán không sai, lần này đánh Cao Cú Lệ căn bản không đánh lâu, cuối cùng nhất định là hai bên đàm phán hòa bình.

Công tử trẻ tuổi vỗ tay cười to:

- Vẫn là Công Cẩn hiểu biết rộng.

Lúc này, tiểu nhị đưa rượu và thức ăn cho Trương Huyễn. Trương Huyễn vừa uống rượu vừa ăn, vừa tiếp tục vểnh tai nghe bọn họ nói chuyện với nhau.

- Trưởng sử đừng nói những chuyện đau đầu này nữa, công tử, dạy ta chiêu kia tiếp đi, ta dù thế nào cũng không học được, làm thế nào để làm được một thương ngũ đóa mai?

- Đây là ngộ tính, ngươi xem đây.

Công tử trẻ tuổi cầm chiếc đũa lên, tay run lên, một thương đâm ra không ngờ xuất hiện năm chiếc đũa nhọn. Trương Huyễn thấy rõ ràng, hắn ngây ngẩn cả người, đây....không phải là ngũ liên hoàn sao? Một kích đâm 5 phát.

- Chiêu này mấu chốt là sức mạnh ở cổ tay, thương pháp của ta là phải dùng ba phần sức phát lực, một lần ba thương, nhiều nhất có thể xuất hiện chín đầu thương, nhất định phải nhanh, ngươi trước tiên dẫn hai phần sức thử xem.

Trương Huyễn nghe được như say như dại, một cái vấn đề vẫn luôn quấy nhiếu hắn mấy ngày nay không ngờ lại trong lúc vô tình có được đáp án.

Hắn ở Thích Khẩu trấn phát hiện sức mạnh của mình có thể chia làm mấy phần, thậm chí có thể chia ra thao túng chúng, tựa như dây thừng điều khiển rối gỗ vậy, nhưng hắn không nghĩ ra sức mạnh có thể chia ra được mấy phần có nghĩa gì?

Nhưng một câu nói của công tử trẻ tuổi kia khiến cho hắn như tỉnh ra từ trong mộng, thao túng sức mạnh khác nhau có thể luyện thành rất nhiều chiêu thức tuyệt diệu, giống như ngũ liên hoàn nhất định phải dùng hai phần hoặc là ba phần sức mạnh khác nhau khống chế mới có thể làm được.

Suy nghĩ tiếp, như vậy bức tranh “ Ám sát” đem mười lăm loại chiêu thức kết hợp thành một chiêu, mấu chốt chính là mấy phần sức mạnh phối hợp mới có thể làm được, nhất định là như vậy.

Trương Huyễn trừng to mắt, nhìn kỹ từng biến hóa trên cổ tay của công tử trẻ tuổi, may mắn người Đột Quyết kia lĩnh ngộ chậm, mới giúp Trương Huyễn liên tiếp được xem ba lần.

Hắn cũng nhặt lên một cái đũa, tay khẽ run, dùng một loại tốc độ cực nhanh khiến cho ba phần sức đồng thời rung động, kỳ tích xuất hiện, chiếc đũa của hắn nhưng lại đồng thời xuất ra sáu cái đũa nhọn, so với công tử thiếu niên kia còn nhiều hơn một cái.

Trương Huyễn vô cùng khiếp sợ, hắn nằm mơ cũng không nghĩ ra sức mạnh trong cơ thể sẽ xuất hiện hiệu quả kì diệu như vậy, hắn lại liên tục đâm ra ba đũa, lần nào cũng thành công, hắn biết rằng mình đã vô hình trung nắm giữ được loại bí quyết thần kỳ này.

Công tử thiếu niên biết đại hán Đột Quyết ngộ tính không đủ, càng chưa từng luyện tụ lực thuật, sau có thể học được nhất thương ngũ mai của mình, cho nên hắn cũng không giấu diếm, cho rằng chỉ là một trò chơi, nhưng y tuyệt đối không ngờ đến, bên cạnh thậm chí có người trộm học thương pháp gia truyền nhà y.

Lúc này, trung niên văn sĩ kia bỗng nhiên nhìn thấy Trương Huyễn, trong mắt rất kinh ngạc, y vội vàng nháy mắt với công tử trẻ tuổi kia, khẽ đẩy về hướng Trương Huyễn bên kia. Công tử trẻ tuổi quay đầu lại, vừa lúc thấy Trương Huyễn một phát đâm ra sáu cái đầu thương, chính là võ nghệ vừa rồi mình thi triển.

Công tử trẻ tuổi giận tím mặt, hung hăng vỗ bàn một cái, ầm một tiếng, cái bàn bị y đập vỡ, tất cả mọi người trong hành lang đều đứng lên, nhìn về hướng bên này, không biết xảy ra chuyện gì?

Trương Huyễn cũng bừng tỉnh, hắn thấy công tử trẻ tuổi siết nắm đấm lao tới từ trong chỗ ngồi, trong lòng thầm kêu không ổn, hắn cũng lập tức đứng lên, lùi lại sau một bước.

Đến tận lúc này, hắn mới nhìn rõ tướng mạo của công tử trẻ tuổi, năm nay chỉ khoảng mười bảy mười tám tuổi, mặt như quan ngọc, mũi thẳng mồm vuông, hai cái mày kiếm, một đôi mắt hữu thần sáng ngời, hơn nữa làn da trắng nõn, diện mạo tuấn mỹ, toàn thân tràn đầy lực bùng nổ, chỉ có điều y phẫn nộ quá mức, mặt có chút biến dạng.

Trương Huyễn có chút xấu hổ, kì thật trong lòng hắn hiểu rõ, hắn học trộm võ nghệ của người khác, đã phạm vào tối kị, cho dù chỉ học được một chiêu, nhưng là một cử chỉ vô cùng vô lễ.

Hắn ôm quyền thi lễ, áy náy nói:

- Vừa rồi tại hạ chỉ nhất thời tò mò, chỉ là vô tâm, xin công tử thứ lỗi.

Công tử trẻ tuổi giận đến mức cả người phát run, nếu không phải văn sĩ trung niên bên cạnh giữ chặt lấy y, y sẽ xông lên ném tên kia xuống lầu. Hai mắt y phun lửa, nhìn chằm chằm Trương Huyễn nghiến răng nghiến lợi nói:

- Tên khốn kiếp, ngươi biết đã học trộm cái gì không?

Trương Huyễn thản nhiên cười:

- Một chiêu sử dụng một chiếc đũa mà thôi, công tử cho là ta học cái gì?

Công tử trẻ tuổi rốt cục không kìm nổi hét to:

- Ngươi học lén Ngũ câu thần phi thương của ta.

Y rút kiếm ra, một kiếm đâm về hướng ngực Trương Huyễn:

- Tên chết tiệt, chịu chết đi.

Trương Huyễn thấy một kiếm này vừa nhanh vừa độc, rõ ràng muốn lấy mạng mình, trong lòng hắn tức giận, chẳng qua chỉ là một chiêu thương pháp mà thôi, không ngờ lại muốn hạ độc thủ với mình, công tử trẻ tuổi này cũng quá độc ác rồi.

Trương Huyễn nhanh chóng xuất đao, đương một tiếng, đánh bay kiếm của công tử kia. Công tử trẻ tuổi hơi khinh địch, y không đoán được sức mạnh của Trương Huyễn lại mạnh như vậy, thiếu chút nữa kiếm rời khỏi tay, chân cũng không ngăn được, liên tục lùi lại hai bước.

Thiếu niên rốt cục không nhịn được, mặt trầm xuống, trong mắt có sát khí, nhưng y vẫn không lỗ mãng xông lên, mà nheo mắt lại tìm kiếm sơ hở của đối phương, trong lòng y hiểu được, mình gặp phải cao thủ.

Lúc này, Trương Huyễn lạnh lùng nói:

- Nếu ta đoán không sai, ngươi hẳn là công tử của La tổng quản U Châu, vừa rút kiếm là giết người, ngươi đã quên bây giờ U Châu là ở dưới chân thiên tử sao?

lời nói này của Trương Huyễn rất nặng, văn sĩ trung niên ở bên cạnh sắc mặt đại biến, tiến lên một bước ngăn công tử trẻ tuổi lại, chắp tay nói:

- Xin hỏi các hạ là người phương nào?

Trương Huyễn cười nhạt một tiếng:

- Ta là ai không quan trọng, nếu ta là ngươi, cũng sẽ không ở chỗ công cộng bàn luận về thiên tử, Trương Trưởng sử, đúng không?

Sắc mặt văn sĩ trung niên thoáng cái trở nên trắng bệch, tay không tự chủ được run rẩy, công tử trẻ tuổi trong lòng vẫn phẫn nộ như trước, nhưng y biết chuyện này làm lớn quá rồi, y thu hồi kiếm, nén giận tiến lên thi lễ với Trương Huyễn.

- Vừa rồi là ta vô lễ, không nên ra tay quá nặng, xin các hạ lượng thứ, nhưng là các hạ học trộm trước, đúng sai trong lòng các hạ rõ hơn ai hết, cần gì phải bắt lấy mấy câu nói của chúng ta cho là thực?

Trương Huyễn đánh giá y một chút, khẽ cười nói:

- Chẳng lẽ ngươi là La Thành?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện