Chương 100: ❄ Tính sổ
Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
Lúc Lệnh Dung mơ màng tỉnh lại, hai ngọn nến đã tắt từ lâu, sắc trời bên ngoài còn hơi tối.
Rèm trướng lay động, hơi thở của Hàn Chập gần trong gang tấc, cả người nàng hơi cuộn lại, dán vào người hắn, tựa vào bả vai hắn, tẩm y lộn xộn vẫn chưa mặc lại tử tế. Tối hôm qua làm loạn suốt nửa đêm, ngủ chưa đến hai canh giờ, lúc này tỉnh dậy, không chỉ cả người mệt mỏi, thân thể cũng mệt mỏi.
Lệnh Dung xê dịch thân mình, thân dưới lập tức đau đớn, nàng không dám động đậy nữa.
Phát hiện một tay Hàn Chập đang quàng bên hông nàng, Lệnh Dung tức giận, oán hận muốn đẩy tay hắn đi.
Cái tay kia bỗng dưng ôm chặt nàng.
Lệnh Dung kinh ngạc ngước mắt, không biết Hàn Chập tỉnh từ bao giờ, hai mắt sáng ngời có thần, ngay cả đống râu trên mặt hắn trông cũng sáng láng.
Bốn mắt nhìn nhau một lúc, Lệnh Dung khẽ hừ một tiếng, quay lưng về phía hắn.
Hàn Chập sửng sốt, cả người nhổm dậy, "Sao vậy?"
"Đau." Lệnh Dung nhíu mày, nhỏ giọng nói: "Phu quân nên dậy rồi."
"Không gấp." Hàn Chập nắm lấy bả vai nàng, dò xét, "Giận à?"
"Không có." Lệnh Dung rầu rĩ đáp lại, rất không thành thật.
Mặc dù nàng gả cho Hàn Chập đã lâu, nhưng thân thể này mới có mười lăm tuổi, cho dù đầy đặn hơn mấy tiểu thư đồng trang lứa một chút, nhưng so sánh với Hàn Chập tập võ, thân thể cường tráng, nàng vẫn có phần bé nhỏ.
Đêm đầu tiên phá thân vô cùng đau đớn, không nói tới chuyện Hàn Chập ép nàng làm hai lần, một lúc sau hắn lại 'cứng' lên, nàng có cầu xin cũng vô dụng, chờ tới khi nàng mắt ướt lệ nhòa, hắn mới bằng lòng rút ra. Tích tụ nửa năm qua xả ra không ít, còn bắt nạt tay nàng, lúc sau bế nàng vào nội gian lau người, thiếu chút nữa lại châm ngòi.
Cầm thú!
Nàng vừa thầm mắng hắn xong, Hàn Chập liền xoay người nàng, buộc nàng nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của hắn.
Người này đúng là hư hỏng, bên ngoài thì là thống lĩnh Cẩm Y Vệ băng sương lạnh giá, phần lớn thời gian đều biết tự kiềm chế bản thân, mặc dù từng bắt nạt hai tay nàng, nhưng vẫn có phần kìm nén, nàng không cảm giác gì mấy. Nhưng tối qua hai lần ép nàng, nàng mới dần dần phát hiện ra, hình như hắn coi việc bắt nạt nàng là thú vui, chỉ khi nàng cho hắn thấy dáng vẽ túng quẫn xấu hổ của bản thân, hắn mới vui vẻ.
Lệnh Dung không muốn để hắn nhìn nàng, liền nhắm mắt lại, "Mệt, ta ngủ thêm một lúc."
Hàn Chập "Ồ" một tiếng, không nói gì thêm.
Lệnh Dung nhắm mắt một lát, mặc dù mệt mỏi, nhưng lại không ngủ được, nằm một lát không thấy động tĩnh, nàng mở mắt ra, chỉ thấy Hàn Chập lấy tay gối đầu, vẫn đang nhìn nàng chằm chằm.
Nàng ngẩng đầu nhìn, "Phu quân nhìn cái gì?"
"Sau khi hồi kinh có không ít chuyện phải làm, khó có thể tới thăm nàng." Hàn Chập hỏi một đằng trả lời một nẻo, hôn lên mi mắt nàng.
Đây là có ý muốn nàng ở biệt uyển này, Lệnh Dung hơi kinh ngạc, "Ta phải trốn bao lâu?"
"Đến hết năm." Hàn Chập dự đoán, nhìn khuôn mặt mềm mại của nàng, đôi mắt mệt mỏi, tối qua sau khi làm xong, đôi môi quyến rũ hơi sưng, cả người nàng thơm thơm mềm mại, yết hầu lên xuống, liền cúi đầu lại gần, cọ nhẹ cánh môi của nàng.
Lệnh Dung vẫn còn hơi đau, thấy thần sắc Hàn Chập khác lạ, nàng sợ buổi sáng hắn lại giở trò, liền bọc chặt cả người mình lại, chỉ lộ ra nửa đầu, cách lớp tẩm y ậm ờ nói: "Ta rất an tâm khi ở đây, phu quân bận chuyện chính sự, không cần lo lắng."
Hàn Chập dừng lại, đành hôn lên mi mắt nàng.
"Người bên cạnh đều coi nàng là chủ mẫu, chờ khi nào hồi kinh ta sẽ bảo Tống cô cô tới đây chăm sóc nàng." Giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa ôn tồn.
Lệnh Dung gật đầu, "Được."
Hàn Chập cúi người ôm nàng một lát, không hề lưu luyến, nhặt xiêm y rơi dưới đất lên, lại cài áo giáp vào.
Trong phòng mờ tối, áo giáp tỏa ra ánh sáng bạc, chỉ nhìn thôi cũng cảm giác vừa nặng vừa lạnh lẽo. Tối hôm qua cả người hắn nóng rực, như thiêu như đốt, lúc này mặc áo giáp vào, thoáng chốc như thấy Hàn Tướng Quân tiêu diệt phản tặc, cả người cao lớn cường tráng đứng trước giường, thắt lưng gầy làm tôn lên đai giáp trắng bạc.
Hàn Chập đi vào nội gian, lấy nước lạnh rửa mặt qua loa, lúc đi ra, cả người lại nghiêm nghị lạnh lùng như trước.
Lệnh Dung chôn mình trong tẩm y, thò nửa mặt ra nhìn hắn.
Hàn Chập đứng trước giường, vén tẩm y ra, cắn nhẹ môi nàng, "Chờ ta."
Lệnh Dung mơ màng đáp ứng, mắt nhìn Hàn Chập đi ra ngoài, mới ngáp một cái, xoay người ngủ tiếp.
. . .
Tỉnh lại lần nữa, mặt trời đã lên cao, mặc dù thân thể còn hơi đau nhức, nhưng tinh thần đã hồi phục.
Không có Tống cô cô và Sơn Trà ở bên, Lệnh Dung ngồi dậy, tạo tiếng động nho nhỏ, bên ngoài lập tức có vú già cung kính nói: "Thiếu phu nhân dậy rồi sao? Nô tỳ vào giúp người rửa mặt."
Tối hôm qua đã khóa kỹ cửa, hôm nay lại mở toang, nàng không thấy bất ngờ cho lắm.
Lệnh Dung nắm chặt tẩm y, bảo vú già đi vào.
Vú già khoảng bốn mươi tuổi, nhìn thấy trên giường lộn xộn, khuôn mặt vẫn quy củ như thường, cung kính dẫn Lệnh Dung vào dục phòng.
Bên trong dục phòng đã chuẩn bị đầy đủ khăn tắm và thùng nước, vú già thỉnh Lệnh Dung chờ một chút, bà ấy gõ chiếc chuông đồng, một lúc sau lập tức có nha hoàn mang nước đổ vào thùng tắm. Trên mặt nước tràn ngập cánh hoa, độ ấm vừa phải, trên người Lệnh Dung có dấu hôn của Hàn Chập, nàng ngượng ngùng không muốn ai nhìn thấy, bảo bà ấy chờ ở bên ngoài.
Vú già tuân lệnh, lui ra phía sau bình phong.
Lệnh Dung tự cởi tẩm y và tiết khố, lúc nhấc chân vào thùng tắm, dưới thân có hơi đau, nàng cố nhịn, khi cả người chìm trong nước, nàng híp mắt thỏa mãn, chậm rãi ngâm mình.
Tối hôm qua cả người mệt mỏi, trong bóng đêm, nàng không để ý nhiều, lúc này mới thấy trước ngực, sau lưng, thậm chí cả ở bụng đều có vết hồng hồng. Mông chắc chắn là thảm nhất, bị nắn tới đau, mặc dù hắn đã kiềm chế, không để lại dấu vết, nhưng khi vô tình chạm vào lại cảm thấy đau nhức... Có thể thấy được, lúc ấy hắn bóp nàng rất chặt.
Lệnh Dung thầm mắng hắn là cầm thú, lại thêm hai lần nước ấm như vậy, chờ cho cả người không còn đau nhức, nàng mới ra khỏi thùng tắm, cũng không gọi người hầu hạ, tự mình lau sạch bọt nước, mặc xiêm y vào, sau đó mới kêu vú già vào giúp nàng mặc ngoại thường.
Biệt uyển không có người ngoài, ngoại trừ hộ vệ Hàn Chập an bài, cũng chỉ có duy nhất Phó Ích ở gian phòng phía sau.
Bởi vì nàng ngại không muốn gặp Phó Ích, cả buổi sáng không dám xuất môn, trở mình nằm trên giường đọc sách.
Đến trưa, quả nhiên Tống cô cô tới đây, bởi vì giấu diếm người ngoài, bà chỉ mặc xiêm y thô sơ, trông rất không hợp mắt.
Nhưng nàng phát hiện bà mang theo bọc hành lí lớn, bên trong có vài món xiêm y Lệnh Dung hay mặc, từng kiện từng kiện, lại lấy ra một hộp thuốc nhỏ, đặt lên trên bàn vuông trên tháp. Lệnh Dung mở ra, thấy bên trong là thuốc bôi rất thơm, đầu ngón tay quẹt nhẹ một cái, có cảm giác man mát.
Nàng có hơi bất ngờ, "Đây là...?"
"Thuốc làm tan vết bầm, đều làm từ dược liệu quý, nếu thiếu phu nhân cảm thấy không khỏe, chỉ cần bôi một chút, hiệu quả cực mạnh."
Vô duyên vô cớ Tống cô cô sẽ không đưa thuốc bôi, lại còn là loại chuyên tiêu sưng.
Lệnh Dung đỏ mặt, không biết Hàn Chập nói với bà cái gì, nhỏ giọng hỏi: "Ngươi... ngươi biết rồi?"
Tống cô cô ngồi lên giường, hai tay nắm lấy hai tay Lệnh Dung, vỗ về bả vai của nàng, dịu dàng cười nói: "Thiếu phu nhân gả ra ngoài, đạo lý làm phu thê, dù sao chuyện này sớm muộn cũng phải làm, đáng lẽ ra nô tỳ phải quan tâm sát sao mới đúng. Sáng sớm hôm nay trong phủ truyền lời, ngoại trừ thông báo nô tỳ tới đây hầu hạ, còn bảo rằng đại nhân dặn riêng, tối hôm qua ngài ấy có tới đây. Đã lâu ngài và thiếu phu nhân chưa gặp mặt, nô tỳ liền mang theo thuốc bôi, đề phòng có chuyện gì xảy ra."
Lệnh Dung vẫn hơi ngượng ngùng, "Ta biết rồi.... Vậy thuốc bôi này là ngươi chuẩn bị sao?"
Tống cô cô gật đầu, hạ rèm trướng bên ngoài xuống, "Nô tỳ giúp thiếu phu nhân nhé?"
"Không cần, để ta tự làm." Buổi sáng Lệnh Dung nằm lì trên giường, chính là vì cả người khó chịu, hiện tại có thuốc bôi, nàng liền tự cởi y phục, bôi vào nơi riêng tư. Nghỉ ngơi một lúc, quả thật không còn đau nhức mấy, mới gọi Tống cô cô vào, đỡ nàng ra ngoài đi dạo.
. . .
Hoành Ân Tự, Hàn Chập lại không thanh thản như vậy.
Sau khi rời khỏi biệt uyển, hắn lại trở về dáng vẻ lạnh lùng nghiêm nghị, nhanh chóng dẫn quân đội tới Hoành Ân Tự.
Ngày thứ tư diễn ra Pháp hội, đúng là thời điểm náo nhiệt nhất, trưa hôm đó, Vĩnh Xương Đế đích thân ngự giá tới đây.
Bởi vì Hoàng Đế xuất hiện, đám nữ quyến triều thần đều phải đi theo tháp tùng, hương khói lượn lờ, mùi đàn hương thoang thoảng.
Pháp hội này là để siêu độ tướng lĩnh chết trận, lúc trước Phùng Chương dẫn quân tới Biện Châu, Vĩnh Xương Đế hoảng sợ không hề nhẹ, mặc dù không thích tính tình lạnh lùng của Hàn Chập, nhưng vẫn cảm kích hắn tiêu diệt quân phản tặc, liền cho hắn mặt mũi, tự mình ngự giá tới trước cửa núi, chờ Hàn Chập dẫn tướng sĩ trở về.
Canh ba giời Mùi, quân đội nghỉ ngơi cách chân núi hơn mười dặm, thái giám Lưu Anh bên cạnh Vĩnh Xương Đế đích thân truyền chỉ, triệu Hàn Chập và mười mấy vị tiểu tướng lên trên núi, nhận Hoàng ân.
Con núi uốn lượn rườm rà, đường đi lại được san phẳng.
Hàn Chập mặc khôi giáp, hông đeo trường kiếm, khuôn mặt nghiêm nghị nhuốm gió sương nơi sa trường, ánh mắt lạnh lùng, so với trước kia càng khiến mọi người kính sợ. Hai bên đường là thủ vệ Cấm Quân, phía sau là quan viên đi theo tháp tùng, chia làm hai bên trái phải, hắn lạnh lùng đi qua, tới trước mặt Vĩnh Xương Đế, quỳ gối ôm quyền.
"Thần phụng chỉ tiêu diệt quân phản loạn, đã bắt được nghịch tặc Phùng Chương, thỉnh Hoàng Thượng xử lý."
Đương nhiên tội phản nghịch liên lụy tới cửu tộc [1], xử tội toàn gia. Vĩnh Xương Đế lập tức ban tấu nên xử trí như thế nào, lại cho người tuyên chỉ trước mặt đám quan lại, sau đó ban thưởng cho tướng lĩnh. Lưu Anh hai tay cầm lấy chiếu chỉ bọc gấm vàng, Hàn Chập tiếp chỉ tạ ơn.
Lúc đứng dậy, hắn không hề lui xuống, còn chắp tay hành lễ với Vĩnh Xương Đế, "Thần có một chuyện, muốn mời Hoàng Thượng làm chủ."
Đương nhiên Vĩnh Xương Đế đồng ý.
Ánh mắt Hàn Chập hơi xoay chuyển, nhìn sang Tướng Quân Vũ Lâm Quân Sài Long, "Hôm qua thê tử phụng chỉ tới pháp hội thắp hương nghe giảng, lúc ở tịnh xá nghỉ ngơi bị thích khách bắt cóc, đến nay vẫn không rõ tung tích. Pháp hội tổ chức nguy nga tráng lệ, bên trong có tầng tầng lớp lớp Vũ Lâm Quân bảo hộ. Thê tử được Hoàng Thượng ban ân, phong chức cáo mệnh tam phẩm, nhận bổng lộc của triều đình. Nàng tới đây phụng chỉ, lại bị bắt cóc, không biết Sài Tướng Quân đã tra được tung tích hay chưa?"
Giọng điệu trầm thấp, ánh mắt sắc bén như đao, nhìn thẳng vào Sài Long.
Xung quanh lập tức yên ắng.
Hôm qua sau khi Lệnh Dung mất tích, Dương thị làm lớn chuyện, huyên náo không nhỏ, đám nữ quyến tới thắp hương đều biết, tin tức nhanh chóng lan rộng.
Tuy nói pháp hội này là để siêu độ vong linh, nhưng người sáng suốt có thể nhìn ra, Hàn Kính cố ý làm long trọng, để vị thống lĩnh Cẩm Y Vệ này vẻ vang hồi kinh, được ca ngợi là người anh dũng thiện chiến.
Lúc này có người quấy phá, ngay trước mắt của mọi người, dám bắt cóc thê tử của Hàn Chập, thật sự là rắp tâm.
Hàn Chập có tiếng tàn bạo độc ác, ở tiền tuyến giết hàng vạn quân địch, khi trở về lại phải chịu nhục như vậy, sao có thể cho qua?
Rất nhiều người đều chờ xem phản ứng của Hàn Chập, nhưng lúc này nhìn thấy dáng vẻ muốn tính sổ của hắn, cả người không khỏi run rẩy.
________
[1] Chu di cửu tộc
Cửu tộc đời Chu
Theo Tộc chế đời nhà Chu, cửu tộc là 9 hạng người có liên hệ thân thuộc với bản thân phạm nhân:
1. Cha mẹ, anh chị em, con trai con gái.
2. Cô ruột.
3. Con chị em gái.
4. Cháu ngoại. (Bốn hạng người trên thuộc Tộc của cha)
5. Ông ngoại.
6. Bà ngoại.
7. Dì ruột. (Ba hạng người này thuộc Tộc của mẹ)
8. Cha vợ.
9. Mẹ vợ. (Hai hạng người này thuộc Tộc của vợ)
Bình luận truyện