Giang Sơn Có Nàng

Chương 110: ❄ Mật ý



Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Lệnh Dung hứng thú bừng bừng, bay vút lên như cánh chim yến, ánh mắt đảo qua bầu trời xanh thẳm, nóc nhà cao cao, bỗng nhiên phát hiện gì đó, thấy dưới tàng cây xum xuê, Hàn Chập mặc trường sam màu mực, dáng người cao lớn. Hắn đứng dưới bóng cây, dù xung quanh là cảnh xuân tươi đẹp, trên người vẫn mang theo vẻ lạnh lùng, khí lạnh từ trong ra ngoài, như khối băng ở nơi hầm sâu, giữa hè mà cũng khó tan rã.
Bóng cây lay động theo gió, hắn đứng sừng sững như núi cao, không biết đã đứng bao lâu rồi.
Lệnh Dung liếc mắt một cái rồi dời đi ngay, làm bộ không nhìn thấy.
Nhưng Phó Ích xem sách lâu, mỏi cổ, đứng dậy hoạt động gân cốt, nhìn thấy Hàn Chập không biết tới từ khi nào, vội qua nghênh đón.
Hàn Chập đi theo hắn ta, vú già cung kính hành lễ phía sau, tự giác lui ra.
Xích đu vẫn đong đưa, Lệnh Dung giả vờ không nổi nữa, đành phải chạm nhẹ mặt đất khi xích đu hạ xuống. Mấy phen lên xuống, xích đu từ từ chậm lại. Gương mặt bị gió xuân thổi hơi lạnh, nhưng hai tay nắm chặt dây lụa thì lại không biết rịn ra mồ hôi từ lúc nào, nàng hạ người, lần thứ hai tới gần mặt đất, điểm chân xuống, theo xích đu lùi lại mấy bước, rồi sau đó đứng vững.
"Phu quân." Nàng buông xích đu ra, đến trước mặt Hàn Chập.
Làn váy quệt đất, hai má ửng đỏ, nụ cười tươi tắn, gương mặt kiều diễm.
Hàn Chập vươn tay, vuốt lại vài sợi tóc bị gió thổi loạn ra sau tai cho nàng.
Lúc này đã qua giờ dùng cơm, vú già đứng ở gần đó, bẩm báo phòng bếp đã hâm lại đồ ăn, Lệnh Dung cười nhìn Hàn Chập, "Phu quân dùng cơm chưa?"
"Vẫn chưa." Hàn Chập mang nàng đến noãn các [1] cách đó dùng cơm, "Làm món gì?"
[1] Noãn các: buồng ấm có lò sưởi
Lệnh Dung nói tên món ăn, ba người đi dùng cơm.
Hàn Chập xin nghỉ được sáu ngày, qua Nguyên Tiêu sẽ đến Nha Môn. Nhân lúc huynh đệ Hàn Mặc còn đang trong tang kỳ, trong phủ không thể mở tiệc thưởng nhạc, không xã giao bận rộn như năm vừa rồi, mấy ngày Tết đã tranh thủ sắp xếp công việc ở Cẩm Y Vệ, công vụ chồng chất cũng xử lý xong, tạm thời không cần phải ở kinh thành, đúng là hiếm khi được thanh nhàn.
Nghĩ đến Lệnh Dung phải uất ức ở biệt uyển, hắn hỏi: "Mấy ngày tiếp theo, muốn đi đâu?"
"Rất nhớ mẫu thân và Dao Dao, nhưng sau khi hồi phủ là có thể gặp, cũng không vội." Lệnh Dung uống ngụm canh, nói ngọt trước, rồi mới thử thăm dò: "Nửa năm nay ta chưa về thăm cha nương, hiện giờ thảnh thơi, hay là chàng đưa ta và ca ca về Kim Châu một chuyến? Phu quân có thể xuất kinh chứ?"
"Đương nhiên." Khóe môi Hàn Chập nhếch lên.
Đoán không sai, quả nhiên nàng muốn về nhà mẹ đẻ.
Như vậy vừa hay, hôm nay nghỉ một đêm, ngày mai dậy lên đường, làm xong việc, vừa vặn đến Kim Châu.
Dùng cơm xong, hôm nay thời tiết đẹp, Hàn Chập mang Lệnh Dung ra ngoài dạo một vòng.
. . .
Buổi tối về phòng, không có ai khác, Hàn Chập nghe Lệnh Dung nói gần đây nếm thử mấy chục món ăn, liền thuận miệng hỏi: "Xem ra nàng ở biệt uyển cũng rất thư thái?"
"Ta đây là tìm niềm vui trong cái khổ." Lệnh Dung giúp hắn cởi áo, "Mẫu thân và Dao Dao đều ổn cả chứ?"
"Vẫn như bình thường, Dao Dao cứ nhắc ta nghĩ cách để nàng về sớm chút. Lần này khiến nàng chịu uất ức rồi." Hàn Chập nhìn nàng, giang hai tay ra, ôm nàng vào lòng, hôn lên môi nàng. Xiêm y của hắn mới cởi được một nửa, ống tay áo chưa kéo xuống đâu, động tác của Lệnh Dung dừng lại, bị hắn ôm trong ngực không cách nào nhúc nhích, dứt khoát bỏ qua, ngẩng đầu nhìn hắn.
Ngọn đèn trên bàn chiếu vào khuôn mặt lạnh lùng của hắn, góc cạnh rõ ràng.
Lệnh Dung vươn tay ôm hông hắn, mắt hạnh gợn sóng, "Vậy phu quân thì sao? Muốn ta về sớm chút không?"
Hàn Chập khựng lại, cụp mắt không đáp, hai cánh tay lại ôm chặt hơn, "Nàng muốn về không?"
Khoảng cách trong gang tấc, cảm xúc nơi đáy mặt đều có thể thấy rõ mồn một.
Lệnh Dung không trả lời, nghiêng đầu tựa vào vai hắn, nhắm mắt lại.
Nàng không thể nói rõ. Tuy biệt uyển ở vị trí hẻo lánh, nhưng lại được tự do, cả kinh thành không ai biết nàng ẩn thân ở đây, dĩ nhiên sẽ không có người như hổ rình mồi, tuy không vô ưu vô lự như ở nhà mẹ đẻ, nhưng sống cũng nhẹ nhàng thích ý. Có điều nàng vẫn nhớ Ngân Quang Viện và Phong Hòa đường, nhớ Khương cô cô và Sơn Trà Hồng Lăng, trong đêm dài khó ngủ, đối mặt với nửa giường trống vắng, cũng nhớ Hàn Chập, suy đoán xem hắn đang ở Ngân Quang Viện, hay là vẫn ở thư phòng như dạo trước.
Yên lặng ôm nhau, một lát sau, Hàn Chập mới thấp giọng nói: "Không muốn về à?"
"Cũng không phải." Lệnh Dung thấp giọng.
Đôi mắt Hàn Chập hơi tối đi. Những gì nàng cố kỵ băn khoăn, hắn biết, nhưng kim ốc tàng kiều không phải thượng sách, huống gì nơi này còn không phải là kim ốc.
Nghiêng đầu cọ lên gò má mềm mại, hắn giơ tay, lòng bàn tay vuốt ve cánh môi Lệnh Dung.
Chuyện này Hàn Chập khó mà mở miệng, chỉ đành nói: "Ngày mai trên đường đến Kim Châu, đi xem Đường Đôn."
"Hắn ta?" Lệnh Dung hơi kinh ngạc, mơ hồ đoán được tính toán của hắn, nhìn hắn hỏi xem.
Hàn Chập gật đầu, xác minh suy đoán của nàng.
Lệnh Dung mỉm cười, nhón mũi chân hôn lên môi hắn như chuồn chuồn lướt nước, "Được."
Mắt hạnh biết cười, má lúm mềm mại, khiến người ta trầm mê.
Hàn Chập nhìn nàng, "Lúc ta không ở bên cạnh, nàng vui lắm à?"
"Chẳng lẽ ta nên mang vẻ mặt đưa đám, cầu phu quân mau đến thăm ta sao?" Giọng Lệnh Dung mềm mại, như có chút hờn dỗi, thấy màn trướng nhúc nhích, biết là Tống cô cô dẫn người chuẩn bị nước ấm, vội đứng thẳng dậy, tránh khỏi cánh tay hắn, sang bàn bên cạnh châm trà nhuận hầu, thuận tiện lấy một viên mứt quả ngọt lành.
Đến lúc tất cả hạ nhân lui ra, nàng thúc giục Hàn Chập, "Phu quân đi tắm trước đi, đừng để nước lạnh."
Hàn Chập đứng im bất động, hơi cụp mắt, nhìn nàng.
Lệnh Dung bất đắc dĩ nhếch môi, đi qua giúp hắn cởi áo ngoài, treo lên giá bên cạnh.
Hàn Chập giơ tay nới lỏng cổ áo, trung y bị hở ra, để lộ vòm ngực rắn chắc. Trong phòng không có người khác, đôi mắt vốn lạnh lẽo nay lại sâu hơn, giọng trầm thấp, "Còn cái này nữa."
Mấy ngày không gặp, đôi mắt thâm thúy của hắn nhìn nàng chằm chằm, yết hầu lên xuống rõ ràng.
Lệnh Dung bị ánh mắt của hắn dọa sợ, vội trốn ra sau, "Không."
"Hoặc là..." Hàn Chập tiến đến trước mặt nàng, giọng càng trầm hơn, ngưa ngứa chui vào tai nàng, "Giúp ta chà lưng."
"Đều không!" Lệnh Dung vòng qua bàn tròn, bước nhanh đến bên giường, "Ta gọi Tống cô cô vào trải giường chiếu."
Dưới ánh đèn, nàng đưa lưng về phía hắn, vòng eo thon nhỏ lả lướt, mái tóc đen xõa trên vai, làn váy phết đất, khiến người ta nghĩ đến đóa hoa mai diễm lệ.
Hàn Chập đến gần hơn, nhìn thấy gương mặt nàng mang vẻ e lệ, hàm răng cắn nhẹ đôi môi đỏ. Dưới ánh đèn mờ, không biết mặt nàng đỏ từ khi nào, chỉ lo đứng cạnh giường, làm bộ dọn dẹp mấy quyển sách vứt tán loạn.
"Đỏ mặt gì chứ?" Hắn hỏi.
"Ai đỏ mặt!" Lệnh Dung mạnh miệng.
"Không có sao?" Hàn Chập đưa tay chạm vào má nàng, cất tiếng cười nhẹ, "Chỉ kêu nàng chà lưng thôi, nghĩ đi đâu đấy." Dứt lời, lòng bàn tay cọ qua má nàng, lướt qua vành tai, rồi lập tức đi vào trong tắm.
. . .
Lệnh Dung bị hắn trêu đùa vô cớ, cảm thấy bực mình, gọi Tống cô cô vào, trải đệm chăn, rồi thả mành trướng xuống.
Vội vàng thay tẩm y, mái tóc đen dài còn chưa kịp chải chuốt, đã thấy Hàn Chập đi ra, có lẽ là nghe thấy âm thanh Lệnh Dung cùng Tống cô cô nói chuyện, hắn mặc tẩm y kín mít, thái độ trêu đùa vừa rồi cũng biến mất không thấy, gương mặt lạnh nhạt như thường, nhìn Lệnh Dung một cái, tự đến bàn châm trà.
Lệnh Dung theo Tống cô cô đi rửa mặt, không bao lâu sau đi ra, Hàn Chập đã ngồi trên giường.
Nàng ra quá nhanh, hắn có vẻ kinh ngạc, gác sách trong tay xuống, đôi mắt chỉ lo đánh giá nàng.
Lệnh Dung làm như không thấy, tự đi tắt nến, chỉ để lại hai ngọn cạnh giường.
Đến bên giường, đôi chân của Hàn Chập duỗi ra, ngăn cản đường đi.
Lệnh Dung đưa tay gõ gõ, "Phu quân nhường chút."
Hàn Chập nghe vậy, chân dịch vào bên trong, Lệnh Dung ngồi ở mép giường, cởi giày đính ngọc. Vừa định lên giường, bỗng một bóng đen đến gần, Hàn Chập đưa tay sang, dễ dàng ôm lấy eo nàng, kéo vào trong lòng.
Cả người Lệnh Dung đụng vào người hắn, ngực kề sát ngực, cách lớp tẩm y mỏng manh, nơi bụng hắn rất nóng, kề trên người nàng.
Mới vừa rồi còn đứng đắn xem sách, sao...
Nàng kinh ngạc ngước mắt, đối mắt với Hàn Chập, vẫn là khuôn mặt lạnh lùng như cũ, nhưng đôi mắt lại không thấy vẻ hờ hững lạnh nhạt đâu.
Hắn ho nhẹ, gõ quyển sách bên cạnh, "Nàng đọc cái gì vậy chứ."
Lệnh Dung kinh ngạc, nhìn theo ánh mắt hắn, thấy ngón tay khớp xương rõ ràng của Hàn Chập hơi cong lại, đè lên quyển sách... Ở đây không có thư phòng, Lệnh Dung tìm sách xem, đều đặt lung tung trên đầu giường, tiện tay thì xem, bên trong ngoại trừ sách nấu ăn, tập thơ, cũng có dã sử, truyền thuyết.
Hai má nàng thoáng chốc đỏ lên, giành lại, "Phu quân xem cái này làm gì!"
Ánh đèn trong lều, gió trăng nồng nàn, tuy sách này không dùng những từ ngữ bừa bãi, nhưng cũng ghi lại những câu chuyện tình yêu.
Mười mấy quyển sách, Hàn Chập không chọn quyển nào khác, xem cuốn này làm gì!
Lệnh Dung đỏ mặt tức tối liếc hắn một cái, nhặt sách lên, để vào ngăn tủ cạnh giường.
Hàn Chập nhếch môi, ôm nàng vào lòng, xoay người đè xuống, "Lúc ta không ở đây, nàng xem mấy thứ này à?"
"Ta xem sách nấu ăn!" Lệnh Dung mạnh miệng.
Tiếng cười của Hàn Chập trầm thấp, "Trên trang sách đó dính mứt quả, nàng thích ăn cái này, có thể thấy quyển sách thường xuyên được lật xem."
Đây là bằng chứng khó có thể chống chế.
Mặt Lệnh Dung càng đỏ hơn, không tìm ra lý do giảo biện, đôi mắt cũng không dám nhìn Hàn Chập, chỉ nhìn ngó lung tung, gương mặt trắng trẻo, dưới ánh mắt của hắn càng lúc càng nóng, ngay cả hô hấp đều không bình tĩnh như vừa rồi. Dáng vẻ ngượng ngùng như thế thực sự quyến rũ, thời gian trước Hàn Chập ở Cẩm Y Vệ, ban ngày bận rộn, buổi tối ngủ một mình, đè nén rất nhiều dục niệm, giờ không thắng nổi dung sắc e thẹn, cúi đầu hôn lên môi nàng.
Hương vị mềm mại ngọt lành mong nhớ đã lâu, môi lưỡi quấn quýt, lúc nhẹ lúc nặng, hơi thở dần bị hắn vây lấy, hô hấp giao hòa.
Mỹ nhân thơm mềm trong lòng, ngón tay hắn đan cài trong mái tóc nàng, ngón tay cái vuốt ve vành tai, nắm lấy vai ngọc mảnh khảnh, xuống dần phía dưới. Cảm giác khô nóng cũng tăng theo, từ yết hầu lan tràn đến eo bụng.
Lệnh Dung bị hắn đè dưới thân, nụ hôn dài khiến hai mắt mơ màng.
Dừng lại vài giây, nàng mới hồi thần, phát hiện bàn tay Hàn Chập đã lẻn xuống bên hông nàng từ khi nào, thế là vội đưa tay đè lại, nhẹ nhàng lắc đầu.
Đôi mắt sâu thẳm của Hàn Chập bị vây kín bởi sương mù, giọng khàn khàn, hô hấp dồn dập, "Sao thế?"
"Nguyệt sự." Lệnh Dung nhẹ giọng, "Còn hai ngày nữa mới hết."
Nàng được Tống cô cô chăm sóc tỉ mỉ, nguyệt sự đúng ngày, lần nào cũng vào đầu tháng, hai năm trôi qua có chệch đi một chút, thường tới vào mồng sáu mồng bảy, lúc này còn chưa hết, mới vừa rồi nàng nhanh chóng rửa mặt rồi ra, cũng vì không thể tắm gội được.
Bàn tay Hàn Chập dừng lại, "Đau không?"
"Không đau lắm, nhưng không thể..." Hai má Lệnh Dung như bị lửa đốt.
Hàn Chập gật đầu, bàn tay nóng bỏng dời đến bụng nàng, sự ấm áp len lỏi vào cơ thể, xua đi chút đau đớn do nguyệt sự kéo đến. Hắn cúi người mân mê cánh môi Lệnh Dung, chưa đã thèm, nhưng phải cực lực khắc chế, sau một lúc lâu, mới dịch người đi. Không được nếm trải tư vị mất hồn, đành điều chỉnh hơi thở, hiện giờ kiều thê ở trong lòng, muốn đàn áp dục niệm, đúng là cố hết sức.
Sương mù nơi đáy mắt Hàn Chập vẫn chưa tan đi, giọng trầm khàn, "Không nhịn được." Nghĩ ngợi, rồi lại bổ sung: "Còn lỡ xem sách của nàng."
Lại còn đổ lỗi cho nàng.
Lệnh Dung hờn dỗi, Hàn Chập đưa tay, nắm lấy bàn tay mềm mại như không có xương.
"Hai ngày sau bù lại." Hắn nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện