Giang Sơn Có Nàng

Chương 79: ❄ Con mồi



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
Rượu hoa mai [1] thanh mát ngọt lành, thơm mùi hương mai. Hai năm trước Lệnh Dung gả vào Hàn phủ, cùng Dương thị ra ngoại thành ngắm hoa mai, sau khi trở về liền ủ rượu mai, năm ngoái đã mở một vò, để lại hai vò đến giờ...Mai càng để lâu, uống càng thêm ngon.
Gió đêm mùa hạ mát lạnh, hai người ngồi cạnh cửa sổ, uống gần nửa vò rượu, Lệnh Dung không dám uống thêm, thấy sắc trời chuyển tối, nàng vào dục phòng tắm rửa.
Hàn Chập ngồi một lát, chờ nàng đi ra, liền tự mình đi vào nội gian.
Lệnh Dung thay tẩm y màu hồng đào, cổ áo trễ xuống. Quả nhiên thân thể của nàng đầy đặn hơn rất nhiều, lụa tơ mỏng thắt quanh quanh bộ ngực, tạo thành đường cong lả lướt, vòng eo mềm mại. Mặc dù rượu hoa mai không gắt, nhưng vẫn ngửi thấy hương rượu, hai gò má ửng hồng, dưới ánh nến càng thêm kiều diễm động lòng người.
Hàn Chập chờ nàng tới gần mới đứng dậy, giang rộng hai tay, ý bảo nàng cởi ngoại thường cho hắn. Mặc dù bên trong vẫn còn một lớp trung y, nhưng mùa hè không phải mặc nhiều... Giờ này năm ngoái, Hàn Chập không hề yêu cầu nàng cởi áo cho hắn.
Lệnh Dung ngẫm nghĩ, không để ý tới hắn, tự đi tới bên cạnh rót nước uống.
Hàn Chập cũng không khó xử nàng, khóe môi khẽ nhếch, nhanh chóng đi vào dục phòng.
Lệnh Dung uống nước xong, bảo Sơn Trà vào trải giường chiếu, chợt nghe Hàn Chập ở bên trong gọi nàng, chần chờ một lúc, liền đứng ở cửa ngoài dục phòng, "Phu quân, có chuyện gì sao?"
"Hình như miệng vết thương bị rách." Hàn Chập thấp giọng.
Lệnh Dung nhíu mày. Người này thường hay gặp hung hiểm, đụng chạm đao kiếm, nếu bị thương cũng giả bộ như không có việc gì, nhưng nếu hắn bị thương thật, vừa rồi còn uống rượu, đương nhiên sẽ không tốt. Nàng thầm hối hận, vội hỏi: "Phu quân cẩn thận chút, ta đi lấy hòm thuốc, đợi chút ta vào băng bó cho chàng."
"Không cần. Nàng lại đây."
Lệnh Dung chần chờ, bên trong lại vang lên giọng nói trầm thấp, "Nàng lại đây."
Dù sao đã là phu thê, Lệnh Dung ngây ngốc một lúc, chậm rãi đi vào. Trước dục phòng là bình phong làm bằng gỗ tử đàn rắn chắc, nàng không nhìn rõ tình hình bên trong, đành vòng vào, liếc mắt đã thấy Hàn Chập ngồi trong thùng tắm, lồng ngực trần trụi, ánh mắt sáng ngời. Ngày mùa hè nước chỉ được đun hơi ấm, không có khí nóng, mái tóc hắn ướt sũng, bọt nước lăn từ vành tai xuống, qua bả vai rắn chắc, lướt qua lồng ngực, cuối cùng rơi vào trong nước.
"Vết thương ở lưng, không thể lau được." Hàn Chập nghiêm trang, dựa vào thùng tắm nhìn nàng.
Lệnh Dung hiểu ý, vội đi qua xem... Hắn đi đường phong trần mệt mỏi, bên ngoài không sánh bằng trong phủ, không có cách nào thoải mái tắm rửa. Bình thường hắn là người sạch sẽ, đương nhiên về phủ liền muốn nhanh chóng tắm rửa, nào ngờ lại bị rách vết thương, quả thật là xui xẻo.
Cũng không phải lần đầu nhìn ngực trần của hắn, Lệnh Dung lùi ra sau, "Vết thương ở đâu?"
Hàn Chập giơ tay, chỉ cho nàng một chỗ.
Trên lưng hắn có rất nhiều vết thương, nhưng đều đã kết vảy thành sẹo, ngoại trừ mấy vết sẹo, cũng không thấy vết thương nào lớn, càng không thấy vết thương nào bị rách.
"Không có gì, phu quân yên tâm." Lệnh Dung hoài nghi mình bị lừa, nhỏ giọng nói.
Hàn Chập "Ồ" một tiếng, "Có hơi đau, vẫn nên cẩn thận thì hơn." Hắn giải thích, lại đưa khăn cho nàng, nghiêng người ra trước, đưa lưng về hướng Lệnh Dung. Đợi một lát, thấy Lệnh Dung không động thủ, quay người lại, chỉ thấy nàng bán tín bán nghi nhìn hắn, đành nghiêm mặt nói: "Thật sự đau."
"Ừm." Lệnh Dung đi tới.
. . .
Khăn lau chậm rãi ma sát lưng, cố ý chạm qua vết sẹo, cảm giác hơi ngứa. Ánh nến trong dục phòng tối tăm, hai người không nói gì, chỉ có tiếng khăn ma sát rất nhỏ. Mỗi lần Lệnh Dung đi tắm đều dùng nước thơm, không biết thói quen Hàn Chập ra sao, đành thấp giọng hỏi: "Có dùng nước thơm không?"
Tư thái Hàn Chập đoan chính, không hé răng, cả người căng chặt, thấp giọng nói: "Mạnh lên chút."
Lệnh Dung nghe thấy giọng khàn đặc của hắn, hoài nghi hắn cố ý gạt người, có hơi ảo não, liền gia tăng lực cọ, vội nói: "Được rồi!" Dứt lời liền muốn đứng dậy.
Đột nhiên Hàn Chập xoay người, bọt nước bắn tung tóe, ôm lấy cả người Lệnh Dung, vây nàng vào trong lòng, hô hấp nóng bỏng, thấp giọng nói: "Có lệ như vậy?"
Lệnh Dung đỏ bừng mặt, "Rõ ràng không có rách."
"Nhưng mà đau."
"Bị thương nhẹ như vậy, phu quân cũng không sợ đau!" Lệnh Dung bị cánh tay ướt sũng ôm lấy, trước ngực ẩm ướt, ánh mắt của hắn không kiêng nể nhìn chằm chằm nàng, nàng chỉ có thể đỏ mặt nhìn loạn sang chỗ khác.
Hàn Chập khẽ cười, tay chạm vào má nàng, cố định ánh mắt của nàng.
"Lúc ở bên ngoài, ta từng nằm mơ thấy nàng." Hắn khàn giọng nói, ánh mắt thâm thúy không giấu nổi ngọn lửa bừng cháy bên trong.
Trái tim Lệnh Dung đập thình thịch, chưa từng nghe Hàn Chập nói mấy lời này, cả người nàng như rơi vào bể tình, cắn môi, "Ừm."
...Có mấy đêm, nàng cũng từng mơ thấy hắn.
Hàn Chập không nói gì thêm, ngón tay mơn trớn lưng nàng, vuốt hai má non mịn, Lệnh Dung không dám trốn, ngượng ngùng cắn môi. Khuôn mặt hắn vẫn còn hơi nước ẩm ướt, ban ngày vẫn chưa thỏa mãn, cưỡng chế bản thân tới tận bây giờ, khẽ hôn đôi môi nàng, cướp lấy hương thơm ngọt lành, hắn cảm giác không đủ, lại vây chặt lấy nàng.
Hàn Chập càng hôn càng dùng sức, cánh tay như gọng kìm, không ngừng dò xét trên dưới.
Lệnh Dung tựa vào thùng tắm, gắng sức ngẩng đầu, hai tay vô tình chạm vào ngực hắn, nhanh chóng rời ra.
Bàn tay mềm mại mơn trớn, cả người Hàn Chập khô nóng không chịu được, liền kéo xiêm y của nàng, tiện tay cởi tẩm y ra. Hơi nước bám vào người, tẩm y của Lệnh Dung ướt đẫm, dưới lớp tơ lụa mỏng manh là dáng người lung linh tinh xảo, cả người phập phồng lên xuống. Hắn không mặc xiêm y, Lệnh Dung không dám động vào, lùi lại hai bước, vô ý chạm vào thùng tắm, phát ra động tĩnh.
Sơn Trà còn đang ở bên ngoài trải giường chiếu, Lệnh Dung bối rối, cực lực giãy dụa.
"Có người." Nàng thở gấp, đôi môi đỏ mọng hé mở.
Hàn Chập "Ừ" một tiếng, đáy mắt cuồn cuộn sóng, tạm thời buông ra.
Lệnh Dung lấy khăn cho hắn, xách lấy tẩm y ướt đẫm chạy trốn ra cửa, lại không dám để Sơn Trà thấy, đành nhìn trộm ra bên ngoài, chỉ thấy Sơn Trà buông rèm trướng rời đi, nhẹ nhàng thở ra. Đang muốn cất bước ra bên ngoài, không biết Hàn Chập đã mặc tẩm y từ khi nàng, một tay ôm lấy nàng vào trong lòng.
Hắn chân dài, chỉ mất ba bước đã đi tới giường, đặt Lệnh Dung lên trên, cúi người đè xuống, giống như mãnh thú bắt được con mồi.
Mấy hạt ngọc ở rèm trướng rơi xuống, ánh nến bị dập tắt, trong giường thoáng chốc tối tăm.
Cả người Lệnh Dung chôn trong tẩm y, bị Hàn Chập đè nặng, cách lớp xiêm y mỏng manh, nàng có thể cảm nhận cơ thể nóng bỏng rắn chắc. Hắn cúi người hôn nàng, đặt hai tay nàng lên đỉnh đầu, đôi môi nóng bỏng lướt qua sườn mặt, chạm vào vành tai.
Hơi thở dồn dập nóng bỏng phả vào tai, hai tay Lệnh Dung không thể động đậy, hai đùi bị xích lại như gông cùm, tức giận nói: "Phu quân!"
Giọng nói lại mềm mại nũng nịu.
Nàng muốn giãy dụa, nhưng cánh tay Hàn Chập như sắt, nàng chỉ có thể vặn vẹo, vô tình chạm vào thắt lưng hắn.
Hàn Chập nhìn đôi mắt long lanh nước của nàng, khẽ hôn nhẹ lên làn mi, nàng vô cùng lúng túng, nhẹ giọng nói: "Phu quân, buông ra trước đã."
Hàn Chập không trả lời, hầu kết lên xuống, nhìn nàng một cái, che lại đôi môi của nàng.
Cả người hắn khô nóng, Hàn Chập ngại vướng bận, càng giữ chặt cổ tay của nàng, môi khẽ hôn qua xương quai xanh, lại cầm lấy một bên ngực, khiến Lệnh Dung không ngừng run rẩy.
Đúng lúc này tiếng gõ cửa dồn dập vang lên.
Hàn Chập đỏ mắt, nghe thấy âm thanh đáng ghét kia, không thể nhịn được nữa, "Cút!"
Người ngoài cửa im lặng một lát, một lúc sau lại cẩn thận gõ cửa, giọng Khương cô cô vọng vào: "Đại nhân, phía nam cấp báo, lão thái gia yêu cầu người tới Tàng Huy Trai."
Hàn Chập dừng động tác, ánh mắt ngập tràn lửa giận.
Người vốn cẩn trọng như Khương cô cô, nay lại bám riết không buông, "Lão thái gia phân phó, yêu cầu người đi qua."
Từ khi Lệnh Dung vào Ngân Quang Viện, chưa bao giờ thấy Khương cô cô làm việc liều lĩnh, lúc này quấy rầy đêm khuya, chỉ sợ thật sự có việc. Nàng vẫn không ngừng thở dốc, nhẹ nhàng nói: "Chỉ sợ là chuyện quan trọng, phu quân mau qua xem đi."
Hàn Chập nhìn nàng, hai má ửng hồng, sóng mắt như nước, tẩm y lộ ra mảng lớn da thịt.
Bàn tay ấm nóng dừng lại, hắn lấy áo ngủ che cho nàng.
Lồng ngực nóng cháy như hỏa thiêu, ngay cả âm thanh cũng trầm giọng khàn khàn.
"Chờ ta." Hắn cúi người hôn nàng, đứng dậy mặc xiêm y, thẳng lưng đứng dậy, ổn định thân mình một lát mới đẩy cửa ra ngoài.
Đèn lồng ngoài hành lang tối tăm, Khương cô cô nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Hàn Chập, không khỏi có phần sợ hãi.
"Đến tột cùng có chuyện gì?" Hàn Chập nhíu mày, khuôn mặt lạnh lẽo như hàn băng ngàn năm, lại có hơi ửng đỏ kỳ lạ.
Khương cô cô chỉ có thể khom người, nói: "Lão thái gia không nói."
Hàn Chập càng lạnh mặt, phất tay áo rời đi.
. . .
Lệnh Dung nằm một lát mới hồi thần, đương nhiên nàng không có khả năng để thế này chờ Hàn Chập trở về, sờ hai má nóng bỏng, trái tim vẫn đập thình thịch. Bình ổn hô hấp, nàng nhanh chóng thay tẩm y mới, nhìn cả người lộn xộn, ngay cả nước rửa tay cũng bắn vào tẩm y, nàng đỏ mặt, đặt phía dưới đáy hòm.
Nước trà vẫn còn ấm, nàng uống hai chén, cũng không biết xảy ra chuyện gì, có chút lo lắng, liền ngồi chờ cạnh bàn.
Ánh sáng trong phòng tối tăm, ngọn nến sắp hết, nàng chờ không được, đành phải chui vào trong chăn, nặng nề ngủ.
Tàng Huy Trai, Hàn Kinh và Hàn Chập đứng ở án thư, khuôn mặt đáng sợ dọa người.
Trên án thư đặt một bức thư, là tin cấp báo đưa tới, bên trên là dòng chữ viết vội đầy hoảng loạn của Hàn Chinh, nói mấy ngày trước Phùng Chương cùng đám phản tặc tiến công, quan binh không địch lại, tán loạn bỏ trốn. Hàn Mặc bị quân địch bắt, mặc dù cứu được, nhưng ông bị thương nặng, tính mạng nguy kịch.
Thường ngày Hàn Chinh có luyện thư pháp, chữ viết tinh tế khí khái, mà nay lại viết ngoáy, thậm chí lời văn không được trôi chảy, có thể thấy lúc viết thư hắn vô cùng hoảng loạn... cũng có thể đoán thương thế của Hàn Mặc rất nghiêm trọng.
Dưới gối Hàn Kính có hai nhi tử, mặc dù Hàn Mặc không sát phạt quyết đoán như Hàn Chập, khiến quần thần kính sợ, nhưng cũng là nhân vật quan trọng, tuyệt đối không thể làm sao.
Bây giờ Hàn Mặc trọng thương, sao ông có thể không sốt ruột?
Hàn Chập lại càng không nói.
Tổ tôn hai người vội vàng thương nghị, sau đó mới hồi âm lại, để Hàn Mặc dâng thư lên triều đình, thương thế nhiều như vậy, bắt buộc phải hồi kinh tĩnh dưỡng, còn phải quay về đây thương nghị. Ngàn dặn vàn dặn, hai người còn lệnh cho Hàn Chinh mang lang trung đi theo, trên đường phải đặc biệt quan tâm chăm sóc, không được có thêm sơ xuất.
___________
[1] Rượu hoa mai:



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện