Giang Sơn Có Nàng

Chương 98: ❄ Trở về



Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
Trong Hoành Ân Tự, Dương thị ngủ trưa một lát liền đứng dậy, chờ một lúc không thấy Lệnh Dung tới, liền bảo Ngư cô cô qua gõ cửa.
Trong phòng im lặng, gọi cửa mà không thấy ai trả lời, Phi Loan phát hiện có điểm không đúng, lúc này phá cửa đi vào, chỉ thấy Sơn Trà ngất xỉu nằm trên tháp, không thấy bóng dáng Lệnh Dung đâu. Nàng ấy hoảng hốt, lập tức báo cho Dương thị.
Nhiệm vụ của tỷ muội hai người là bảo vệ Lệnh Dung, mới vừa rồi nàng ấy canh giữ trước cửa, Phi Phượng canh giữ ở cửa sổ phía sau, không nghe thấy động tĩnh gì, nào ngờ chỉ trong thời gian ngắn, thiếu phu nhân đã biến mất không thấy?
Phi Loan quỳ xuống đất thỉnh tội, lo sợ không thôi.
Dương thị cũng tỏ vẻ lo lắng, gọi người cẩn thận đi vào tìm kiếm, ở một góc tối thấy khăn tay của Lệnh Dung, lúc này mới nhìn ra manh mối vách tủ, sai người lập tức điều tra.
Đây là nơi nữ quyến quan đại thần nghỉ ngơi, động tĩnh lớn như vậy, mọi người lập tức chú ý.
Không lâu sau, tin tức Hàn thiếu phu nhân bị bắt cóc trong lúc nghỉ ngơi ở tịnh xá đã lan truyền khắp nơi.
Hàn Chập mới thắng lợi ở Sở Châu, dẫn quân về kinh, trong kinh thành đã có người ra tay với phu nhân của hắn, cũng thật rắp tâm! Mọi người đều biết Phạm gia và Hàn gia tranh đấu gay gắt, lúc này liền xôn xao bàn tán.
Đương nhiên Dương thị tức giận không hề nhẹ, biết được hang động thông với sườn núi, lập tức sai người thăm dò.
Cáo mệnh phu nhân tam phẩm bị bắt cóc, đám Cấm Quân thủ vệ nghiêm ngặt vòng trong vòng ngoài không tránh khỏi liên quan, tin tức nhanh chóng được truyền tới. Lúc này Hàn Kính đang chuẩn bị nghe cao tăng giảng đạo, biết tin vô cùng giận dữ, nhưng việc hoàng gia nghe giảng kinh Phật quan trọng hơn, chỉ có thể vội thương nghị với Phó thống lĩnh Cấm Quân, cử thêm mười thị vệ Cấm Quân đi điều tra.
Hàn Kính không chút dao động, thấy Đường Đôn lẩn mình trong đám người, gật đầu với ông, ông chỉ liếc nhìn một cái, sau đó đi vào trong nghe giảng.
. . .
Phía sau núi, Phó Ích phóng ngựa chạy như bay.
Tháng chạp, gió lạnh thổi qua hai má, lạnh lẽo tới tận xương tủy, Lệnh Dung ăn mặc mỏng manh, cũng may Phó Ích mang áo choàng cho nàng, liền cố gắng co người vào trong. Huynh muội hai người đi tới khe núi, đã cách Hoành Ân Tự một khoảng khá xa, Phó Ích giúp Lệnh Dung xuống ngựa, lại vỗ lên mông ngựa một cái, tuấn mã nhanh chóng chạy đi.
Huynh muội hai người đi qua con đường hẹp quanh co, sau khi bỏ lại tuấn mã, liền đi về hướng nam.
Cách phía nam Hoành Ân Tự bốn mươi dặm, có một con hồ lớn, sơn thủy hữu tình, trên đó có rất nhiều biệt uyển tránh nắng của vương công quý tộc.
Phó Ích dừng trước một căn biệt uyển, giơ thẻ bài cho quản sự xem, quản sự lập tức khom người, thỉnh hai người vào trong.
Lệnh Dung nghi hoặc, cùng quản sự đi qua vườn hoa, trước mặt là một trạch viện to lớn, mái hiên cong vút, rường cột chạm trổ, hoa văn tinh xảo, ngay cả lớp rèm treo cũng mới tinh. Vào đông vạn vật điêu tàn, nhưng cây mai phía trước trạch viện này nở rộ, hương thơm lan tỏa.
Quản sự khom người thỉnh hai người đi vào, không quấy rầy gì thêm.
Trong phòng có chậu than hồng, tỏa nhiệt ấm áp, Lệnh Dung đặt áo khoác lên giá treo, tò mò mở miệng, "Đây là đâu?"
"Trạch viện riêng của muội phu." Phó Ích đi tới bàn, rót hai chén trà nóng, đưa cho nàng một ly.
Lệnh Dung uống một ngụm trà cho ấm giọng, nghe vậy kinh ngạc đánh giá, không tin tưởng nói, "Trạch viện riêng của phu quân?"
Phó Ích vuốt cằm, "Ngoại trừ muội phu ra, không còn ai biết đến nó, hiện tại có thêm Hàn phu nhân biết."
"Vậy nên..." Lệnh Dung ngồi bên cạnh, khuôn mặt không còn thông minh sắc sảo như trước, "Rốt cuộc chuyện này là sao?"
"Trước khi ra tiền tuyến, Đường Đôn đột nhiên có việc phải quay về kinh, muội phu bảo huynh theo đuôi, âm thầm liên lạc với Hàn phu nhân, nhưng tuyệt đối không được lộ ra, ngay cả muội cũng không được biết. Huynh đã ẩn nấp nhiều ngày, chờ tới khi Hoàng Đế tổ chức pháp hội, phu nhân tới tìm huynh, huynh dẫn theo vài vị cao thủ, hôm nay mai phục sau núi cứu muội."
"Cứ như vậy?" Mặc dù Lệnh Dung đoán Hàn Chập và Dương thị âm thầm mưu tính, nhưng khi nghe nội tình, đầu óc vẫn mù mịt.
Phó Ích cười cười, nhíu mày, "Muội phu để huynh tham gia chuyện này đã là tín nhiệm, sao có thể kể rõ nội tình?"
"Cũng đúng." Lệnh Dung gật đầu.
Tuy không rõ nội tình, nhưng Dương thị muốn nàng bị bắt đi, lại bảo người tới cứu nàng, hiển nhiên là muốn chụp cái mũ bắt cóc Hàn thiếu phu nhân lên đầu Phạm Tự Hồng. Pháp hội tổ chức long trọng, Hàn Chập dẹp quân phản loạn, sớm ngày hồi kinh, một khi tin tức truyền ra ngoài, đương nhiên nghị luận đầy trời. Dương thị an bài nàng ở trạch viện này, hiển nhiên còn có ý đồ khác.
Chuyện này liên quan tới tranh đấu triều đình, Phó Ích không đề cập tới Cẩm Y Vệ, cũng không thấy bóng dáng Phàn Hành, chỉ sợ Dương thị sử dụng nhân thủ nhà mẹ đẻ, như vậy mới có thể âm thầm mai phục, khiến cho cao thủ ở trong quân đội như Phạm Tự Hồng cũng khó có thể phát hiện.
Nếu vì nhi tức bé nhỏ như nàng, Dương thị cũng không tới mức vậy, nhưng nếu vì đoạt lại quyền lực mà Hàn Mặc bị cướp mất, vậy Dương thị điều động cao thủ ẩn nấp ở kinh đô và các vùng lân cận, cũng không phải chuyện gì khó đoán.
Hàn gia mưu toan soán ngôi, ngoại trừ Hàn gia nắm quyền cao chức trọng, quan trọng hơn cả vẫn là quân đội kinh đô phía sau lưng Dương thị.
Mưu đồ quan trọng như vậy, Hàn Chập có thể cho người ngoài như Phó Ích nhúng tay, quả thật là chuyện hiếm có.
Lệnh Dung không phải là nhân tố then chốt, nàng tạm thời không nghĩ nhiều, chỉ hỏi Phó Ích nam hạ có thuận lợi hay không.
Huynh muội hai người ngồi nói chuyện, gần tới chạng vạng, Phó Ích mới sang gian phòng khác nghỉ ngơi.
Chờ tới chiều, có vú già bưng thức ăn tới, lại chuẩn bị nước ấm, chăm sóc kĩ lưỡng tỉ mỉ. Lệnh Dung thích ý tắm rửa, lại thay tẩm y, lên giường đi ngủ.
Nhưng sao có thể ngủ được?
Hàn Chập trở về, chắc chắn trong kinh lại ngấm ngầm tranh đấu, lúc này Đường Đôn lộ tẩy bộ mặt thật, về sau chỉ sợ sẽ không thèm kiêng nể gì, nên sớm nghĩ cách triệt tiêu mối họa.
Lệnh Dung thất thần suy nghĩ.
. . .
Cách phía nam kinh thành trăm dặm, Hàn Chập thu được tin tức Dương thị sai người đưa tới, sắc mặt tối sầm.
Lo lắng phỏng đoán trở thành sự thật, hắn đứng ở doanh trướng, nhìn đám quân sĩ đang nhóm lửa, đôi mắt bừng bừng tức giận. Giữa trời đêm, cũng sắp tới ngày Tết, hắn liền gọi Hàn Chinh, dặn đệ đệ ngày mai vẫn dẫn quân hồi kinh như bình thường, còn hắn lấy cớ tuần tra, cưỡi ngựa ra ngoài doanh trại, chọn một con đường yên tĩnh, thúc ngựa chạy nhanh.
Gió lạnh đêm đông quất vào mặt, khiến hai má đau rát.
Vào đêm, thị lực của hắn vẫn rất tốt, hai mắt nhìn thẳng con đường phía trước, trong đầu lại không ngừng nhớ tới Lệnh Dung.
Sau khi liên tiếp thắng lợi, sĩ khí dâng cao, bỗng nhiên Hàn Kính triệu Đường Đôn hồi kinh, lúc đó hắn đã cảm giác có chuyện gì đó không thích hợp, sau này tin tức của Dương thị và Phàn Hành truyền tới, quả nhiên Đường Đôn cấu kết với đám người Phạm gia.
Ở Cẩm Y Vệ nhiều năm, hắn hiểu rõ bảy tám phần tính tình Đường Đôn, mặc dù từng nghe theo lời đường muội, cũng oán hận chuyện đường muội qua đời, nhưng hắn ta tuyệt đối không vì thù riêng mà đánh mất tiền đồ... Hơn nữa toàn bộ tiền đồ của Đường Đôn ở trong tay Hàn Kính, càng không dễ dàng phản bội.
Chỉ có một câu trả lời duy nhất, đó là Hàn Kính liều mạng, bảo hắn ta giả vờ gia nhập Phạm gia, mượn tay Phạm gia thủ tiêu Lệnh Dung.
Quả nhiên, không lâu sau truyền tới tin tức Hàn Kính đề nghị tổ chức pháp hội, yêu cầu nữ quyến tới thắp hương, nghe giảng kinh Phật.
Chỉ trong chớp mắt, trái tim Hàn Chập như rơi vào hầm băng.
Thất vọng thì thất vọng, hắn vẫn cần phải ứng đối kế sách, tổ tôn hai người không thể vì thế mà kết thù, nhưng người Hàn gia vốn dĩ mạnh mẽ, hắn không có khả năng lại nhường bước thêm lần nào nữa. Hắn âm thầm an bài, bởi vì tổ tôn có khúc mắc, triều đình tranh đấu hỗn loạn, để tránh Đường Đôn và Phạm Tự Hồng đề phòng, thậm chí hắn còn bỏ qua Cẩm Y Vệ mà Đường Đôn vốn quen thuộc, ngược lại nhờ Dương thị chọn mấy vị cao thủ Dương gia.
Sau khi tra ra manh mối, chắc chắn tổ tôn hai người sẽ có tranh chấp.
Mà lúc đó, đương nhiên sẽ cuốn Lệnh Dung vào.
Đôi mắt Hàn Chập tối đen như mực, kéo căng dây cương, dưới đêm tối, biệt uyển đã xuất hiện ngay trước mắt.
Đây là trạch viện riêng của Hàn Chập, bên trong không có nhiều người, nhưng đều có thể tin được. Hắn mở cửa ra, giao ngựa cho quản sự, cầm lấy đèn lồng, một đường đi thẳng về phía trước. Hương mai thoang thoảng xộc vào chóp mũi, hắn nhìn thấy gian phòng tối đen kia, cước bộ càng nhanh hơn.
Cô đơn suốt hai mươi năm, hắn chưa bao giờ được trải nghiệm cảm giác này. Giống như có thứ gì thắt vào tim, khiến trái tim không ngừng đập mạnh.
Hàn Chập nhanh chân đi tới cửa chính, thấy cửa khóa trái ở bên trong, liền mở cửa sổ ra, dễ dàng trèo vào.
Trong phòng có chậu than ấm áp, rèm trướng lay động, bên trong chỉ có hai ngọn nến mờ ảo chiếu sáng.
Lệnh Dung nhát gan, đột nhiên phải dọn tới một nơi xa lạ, bên cạnh không có bóng người quen thuộc, nàng không dám đi vào giấc ngủ, đành để lại hai ngọn đèn, trong lòng mới thoáng an ổn. Nhưng dù vậy, nàng vẫn chưa thể ngủ được.
Rõ ràng cả người mệt mỏi, nhưng trong đầu như có cung tên kéo căng, lăn qua lộn lại không ngủ được.
Nàng có hơi mệt mỏi, nghe được phía cửa sổ có tiếng động, liền vểnh tai lên nghe rõ hơn.
Không có động tĩnh, nhưng hình như bên ngoài rèm trướng có bóng người. Trái tim nàng giật thót, lui người vào trong chăn, động cũng không dám động, nhìn chằm chằm bóng đen kia. Rèm trướng xốc lên, bóng người cao lớn lặng lẽ đi vào, ánh nến chiếu vào sườn mặt hắn.
Hàn Chập!
Lệnh Dung vô cùng kinh ngạc, ngây ngốc nhìn phu quân đáng lẽ ra nên ở cách đây trăm dặm.
Hàn Chập cố ý tạo tiếng động, trên người vẫn còn hàn khí chưa tiêu tan, hắn ngồi ở trên giường, ôm cả chăn cả Lệnh Dung vào lòng, hai cánh tay cứng như sắt, lực rất mạnh.
Trên người hắn còn mặc áo giáp, lạnh lẽo dán vào mặt nàng.
Lồng ngực ấm áp, đôi bàn tay mạnh mẽ, hơi thở quen thuộc, khiến dây cung trong óc Lệnh Dung như bùng nổ. Nàng vươn tay chạm vào bả vai hắn, vui sướng hỏi: "Sao phu quân đã về rồi? Người chàng thật lạnh."
Hàn Chập tỉnh ngộ, vội buông nàng ra, cởi áo giáp chiến bào, sao đó nằm lên trên giường.
Thân mình mềm mại lại một lần nữa rơi vào vòng ôm của hắn, hắn cúi đầu nhìn nàng, "Còn lạnh không?"
"Không lạnh." Lệnh Dung lắc đầu, bị hắn ôm chặt vào lòng.
"Sợ không?" Hắn lại hỏi.
"Ban đầu có, nhưng thấy phu quân liền không sợ nữa."
Giọng nói mềm mại, nụ cười diễm lệ, Hàn Chập gật đầu, ôm nàng càng chặt. Một lúc sau, hắn thấp giọng nói: "Ta tới chậm."
Có phần áy náy.
Lệnh Dung ngẩng đầu, ngửa thân mình ra sau, nhìn thẳng vào mắt hắn, "Chàng nói gì?"
Tẩm y nàng rộng thùng thình xộc xệch, bộ ngực sữa căng đầy, cổ áo hơi trễ, lộ ra đồi núi trập trùng. Tóc đen xõa trên vai, hương thơm quen thuộc xộc vào mũi, dáng người cũng đầy đặn hơn trước rất nhiều, lúc ôm vào lòng có thể cảm giác rõ ràng. Dưới ánh nến, đôi mắt nàng long lanh ánh lên ý cười, đuôi mắt lông mày quyến rũ, cánh môi đầy đặn non mềm.
Hàn Chập không biết giải thích như thế nào, chinh chiến nhiều ngày, đầu ngón tay trở nên thô ráp, nhẹ nhàng vuốt ve má nàng.
Khuôn mặt của hắn vẫn lạnh lùng nghiêm nghị như trước, nhưng đáy mắt lại có chút dịu dàng, hắn bỗng nhiên cúi đầu, cướp lấy môi nàng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện