Giang Sơn Hứa Nhĩ

Chương 67: Một đêm không ngủ



Mãi cho đến lúc xế trưa Lương Trinh mới trở về, lúc này Chúc Vân Tuyên đang cùng  Yến nhi dùng bữa trưa, hắn vừa vào cửa liền đi đến trực tiếp ngồi vào bàn, sau đó kêu người lấy thêm một bộ bát đũa đến.

Chúc Vân Tuyên ngước mắt liếc nhìn hắn một cái, cũng không mở miệng nói gì, chỉ tiếp tục cúi đầu dùng cơm. Yến nhi chớp mắt đầy mong ngóng nhìn Lương Trinh hỏi: “Có phải đợi Yến nhi ăn no xong là có thể cùng phụ thân ra ngoài chơi không?”

Lương Trinh cười đưa tay lau đi chút dầu dính trên khoé miệng con trai: “Hôm nay không được.”

Yến nhi nhất thời cảm thấy thất vọng bĩu môi: “Sao vậy ạ?”

“Hôm nay không đi đâu hết, đợi qua ngày mai, phụ thân dẫn con cùng cha đi qua đảo khác chơi.”

“Có thật không ạ?”

Lương Trinh khẽ cười: “Đương nhiên là thật, phụ thân có từng gạt bảo bối lúc nào chưa.”

Chúc Vân Tuyên lúc này mới chậm rãi lên tiếng: “Chuyện trên đảo vẫn chưa xử lý xong sao?”

Trong lòng Chúc Vân Tuyên đại khái cũng đoán được rõ ngọn nguồn, Lương Trinh không cho bọn họ ra ngoài, tất nhiên là vì tình hình bên ngoài không yên ổn rồi.

Lương Trinh hơi nhếch môi: “Màn kịch quan trọng còn chưa lên sân khấu, sự xuất hiện của bệ hạ chẳng qua chuyện xảy ra trước dự tính mà thôi, chó cùng rứt giậu*, bệ hạ cứ chờ xem đêm nay.”

— Chó cùng rứt giậu: trong tình thế bị đẩy đến bước đường cùng phải làm liều, kể cả điều xằng bậy.

Thấy Chúc Vân Tuyên khẽ nhíu mày, Lương Trinh cười cười nháy mắt với hắn: “Sao bệ hạ không hỏi một chút, ví như ta đã xử tội cái kẻ lan truyền tin tức kia ra ngoài như thế nào.”

Chúc Vân Tuyên dùng ánh mắt hững hờ dò xét nhìn đối phương: “Có gì để hỏi chứ?”

Bản thân hắn không mấy để tâm đến chuyện Lương Trinh sẽ xử trí như thế nào, cũng như không hứng thú muốn biết rốt cuộc người kia là vô tình hay cố ý, hắn chỉ cần biết từ nay về sau người kia không xuất hiện trước mặt hắn là đủ rồi.

“Thật sự không hỏi?”

Chúc Vân Tuyên khẽ lắc đầu: “Có điều, nếu ngươi thật sự thẳng tay xử tội, không sợ gây xích kích đến quan hệ với người thuộc hạ kia sao?”

“Có gì phải sợ chứ.” Lương Trinh chẳng buồn đoái hoài đến: “Nếu như gã thật sự không phân rõ công tư như vậy, thì ta cũng không cần thuộc hạ như gã.”

Chuyện của Lương Trinh tất nhiên  không cần Chúc Vân Tuyên bận tâm nhiều, thế là hắn cũng không hỏi gì nữa, mà ôm Yến nhi ngồi trong lòng mình dụ dỗ cho con ăn thêm chút.

Lương Trinh thấy đứa con trai đã hơn ba tuổi còn phải đút ăn, chợt cảm thấy buồn cười giơ tay ngắt mũi nhóc con: “Nhãi con bị cha con nuôi đến còn yếu ớt hơn cả công chúa, sau này phải làm sao bây giờ.””

Yến nhi nghe xong lấy làm không hiểu, bèn ngẩng đầu hỏi Chúc Vân Tuyên: “Cha, công chúa là cái gì vậy ạ?”

Chúc Vân Tuyên cười sượt sượt lên mái tóc mềm mại trên đỉnh đầu của con trai mình: “Bé con ngoan của cha không phải công chúa, mà là thái tử, sau này con ắt sẽ biết.”

Bé con hoang mang chớp mắt một cái, tự hỏi thái tử là cái gì? Ăn ngon sao?

Lương Trinh cười đến đầy ẩn ý: “Thái tử? Vậy bệ hạ dự định giải thích xuất thân của vị tiểu thái tử này với mọi người như thế nào?”

Chúc Vân Tuyên yên tĩnh suy nghĩ một lúc, trong mắt lúc bấy giờ cũng  lướt qua một vệt ý cười lúc ẩn lúc hiện: “Chui ra từ trong tảng đá.”

Lương Trinh: “…”

Sau đó trong suốt buổi chiều tới tận đêm khuya, ba người bọn họ không bước ra cửa một bước, Lương Trinh cầm lấy tay Yến nhi dạy nhóc làm những món hàng thủ công đan bằng tre, còn Chúc Vân Tuyên ngồi ở một bên hiếm khi được dịp thong dong tự tại đọc sách chơi cờ, thỉnh thoảng khi quay đầu nhìn thấy một lớn một nhỏ tươi cười hệt nhau, hắn vẫn lấy làm có hơi hoảng hốt, thậm chí còn có một khoảnh khắc, hắn hy vọng hiện tại có thể lâu dài thêm một chút nữa là tốt rồi.

Dùng xong bữa tối, Lương Trinh không ý định rời đi, Chúc Vân Tuyên ở trong phòng thắp đèn chơi cờ mãi đến tận giờ hợi, Yến nhi lúc này dường như đã buồn ngủ, nằm trong lồng ngực Chúc Vân Tuyên hiu hiu ngủ hệt như đầu heo. Lương Trinh thấy Chúc Vân Tuyên cứ mãi duy trì một tư thế sợ hắn mệt mỏi, bèn tiến sát đến hết sức nhẹ nhàng ôm Yến nhi qua mình.

Lương Trinh nhìn chằm chằm gương mặt bé con khi ngủ, sau đó khẽ dùng tay chọt chọt gương mặt non mềm ửng hồng khi ngủ kia thấp giọng nỉ non: “Lúc trước ta còn tưởng rằng đứa bé này sẽ mang cầm tinh con heo, không ngờ tới nó lại sinh non một tháng biến thành một chú chó con, bây giờ xem ra nhãi con này vẫn là giống đầu heo hơn.”

Chúc Vân Tuyên cau mày: “…Ngươi mắng ai đó?”

“Mắng ta được chưa.” Lương Trinh khẽ cười, trong mắt đột nhiên thoáng qua chút sự mất mát thất vọng: “Lúc trước ta cứ nghĩ đứa bé này không còn, đồng nghĩa với việc chút liên hệ cuối cùng giữa ta và bệ hạ cũng bị chặt đứt… Sau đó trên đường đến phía nam trùng hợp gặp được Định Quốc công, ta vẫn chưa từ bỏ ý định còn phái người đi thăm dò, mà không hề ngờ được lúc đó Yến nhi đã được đưa đến Nam Cương, cứ như vậy bỏ lỡ mất cơ hội.”

Chúc Vân Tuyên cụp mắt vuốt ve quân cờ trong tay không nói gì, Lương Trinh lại lắc đầu tiếp tục than thở: “Lần đầu tiên nhìn thấy đứa bé này, ta liền biết nó nhất định là con của bệ hạ, bởi vì dung mạo của nó giống y như đúc bệ hạ, tính tình cũng vậy, khiến cho ta vừa gặp đã yêu thích không thôi.”

Nhìn nhau không nói gì hồi lâu, Chúc Vân Tuyên mới khàn giọng lầm bầm: “Nó cũng không phải con trai của ngươi.”

“Phải.” Lương Trinh nắm lấy tay Yến nhi mỉm cười gật đầu: “Là con trai của ta.”

Chúc Vân Tuyên đột nhiên có chút không thoải mái, bèn đứng dậy ôm Yến nhi, song cũng lên tiếng nhắc nhở Lương Trinh: “Được rồi, ta dẫn Yến nhi đi ngủ, ngươi cũng về phòng nghỉ ngơi đi.”

“Bệ hạ ngủ đi, ta bảo vệ hai người.”

Chúc Vân Tuyên nhìn ra màn đêm đen như mực bên ngoài cửa sổ, hai con ngươi chợt sầm tối lại, ở phía xa xa dường như đang có một đám lửa lập lòe mơ mơ hồ hồ. Hắn yên lặng nhìn trong chốc lát, rồi quyết định mặc kệ Lương Trinh: “Ngươi thích bảo vệ thì cứ bảo vệ đi.”

Nói xong đặt Yến nhi lên giường, Yến nhi mơ mơ màng màng bị làm cho tỉnh lại, Chúc Vân Tuyên thấy vậy bèn vỗ nhẹ dỗ dành: “Bé con ngoan, con ngủ đi.”

Bé con dụi dụi mắt, nhìn thấy Lương Trinh vẫn ngồi ở trên tháp, bèn nhỏ giọng hỏi Chúc Vân Tuyên: “Phụ thân không ngủ chung cùng cha và Yến nhi sao ạ?”

Chúc Vân Tuyên cúi đầu hôn một cái lên gương mặt non mềm của nhóc: “Phụ thân lát nữa mới ngủ, con ngủ trước đi, ngoan.”

Chúc Vân Tuyên nằm xuống nghiêng người đưa lưng về phía giường, đồng thời duỗi tay vỗ nhè nhẹ ru con trai vào giấc ngủ. Tuy rằng nhắm mắt được một lúc, nhưng hắn vẫn không sao ngủ được, hiện tại không cần nhìn hắn cũng cảm giác được, ánh mắt của người phía sau lưng kia thỉnh thoảng nhìn đến chỗ mình.

Nửa đêm, bên ngoài bất ngờ truyền tới tiếng gào mơ mơ hồ hồ phá vỡ sự yên tĩnh của màn đêm, Lương Trinh vội buông sách trong tay xong, rồi thong thả bước đến bên giường ngồi xuống, Chúc Vân Tuyên cũng lập tức mở mắt ra, nương theo chút ánh sáng yếu ớt của ngọn nến nhìn về phía đối phương, chỉ thấy Lương Trinh cụp mắt nở nụ cười, giúp hắn kéo chăn lại: “Bệ hạ còn chưa ngủ sao?”

Nghe thấy thanh âm khàn khàn dịu dàng của Lương Trinh, Chúc Vân Tuyên có chút giật mình: “…Ngươi muốn đi ra ngoài?”

“Vẫn chưa tới thời điểm, chờ một chút.”

Chúc Vân Tuyên chợt hoàn hồn lại, chỉ biết cau mày gật đầu, không quên nhắc nhở hắn một câu: “Đừng dọa đến con.”

“Yên tâm, sẽ không có gì đâu.”

Chúc Vân Tuyên lại nhắm mắt lần nữa, tinh thần của hắn giờ đây hoàn toàn tỉnh táo không chút buồn ngủ nào. Lương Trinh khẽ duỗi ngón tay lượn quanh sợi tóc dài khẽ rơi xuống của đối phương, qua một lát sau lại khom người in một nụ hôn lên mặt của hắn, Chúc Vân Tuyên không nhúc nhích, hai hàng lông mày nhẹ nhàng run run.

Thanh âm la hét chém giết cùng tiếng dao kiếm ma sát nhau mỗi lúc một đến gần, dường như đã có người vọt vào trong phủ tướng quân, đột nhiên trong một khoảnh khắc, Chúc Vân Tuyên liền nghĩ đến đêm hôm dó ở Cam Lâm cung, khung cảnh bên ngoài cũng ồn ào tiếng đánh giết đẫm máu như vậy, còn hai người bọn họ ở bên trong lại ở cạnh nhau một cách hòa hợp hiếm thấy nói suốt cả một đêm, đó là lần đầu tiên cả hai thẳng thắn đối mặt với cõi lòng của mình.

Đã từng nghĩ mãi mãi sẽ không còn gặp lại, thế nhưng ở đời vật đổi sao dời, thế sự vẫn luôn nằm ngoài dự đoán của mọi người. Chúc Vân Tuyên nhắm mắt lại lẳng lặng nở một nụ cười, song chợt nghe được thanh âm Lương Trinh vang vọng bên tai:  “Bệ hạ cười gì vậy?”

“…Không có gì.”

Chúc Vân Tuyên không chịu nói, lúc này Yến nhi nằm trong lòng hắn cũng trở mình, dường như bé con đang mơ thấy gì đó, đột nhiên nghẹn ngào khóc lên, Chúc Vân Tuyên ôm chặt lấy con nhẹ nhàng dỗ ngọt: “Bảo bối ngoan, đừng sợ, cha ở đây…”

Bé con òa khóc nức nở vài tiếng xong lại ngủ thiếp đi lần hai, Lương Trinh chợt than thở: “Nuôi con đúng là không dễ dàng.”

“Đợi quen thì không sao rồi.” Chúc Vân Tuyên lẩm bẩm: “Những thứ ta nợ con, ta chắc chắn sẽ bù đắp lại.”

Lương Trinh không nói thêm gì nữa, chỉ kéo chăn lại cho hai cha con bọn họ rồi dịu dàng nói:”Ngủ đi.”

Khoảng chừng qua nửa canh giờ sau, tiếng ồn ào bên ngoài mới từ từ dịu xuống, Lương Trinh thổi tắt ánh nền cuối cùng, sau đó đứng dậy ra ngoài phòng.

Chúc Vân Tuyên quay đầu lại liếc mắt nhìn, chỉ thấy một bóng lưng mơ hồ đang dần đi xa, trong lòng cũng trở nên ngẩn ngơ, qua một lúc sau, mới nhắm mắt lại dần dần ngủ thiếp đi.

Lúc Lương Trinh trỏ về trời đã gần sáng, hắn cởi áo ngoài ra, sau đó liền rón rén nằm lên giường ôm lấy Chúc Vân Tuyên từ phía sau. Cả người Chúc Vân Tuyên giật giật, ban nãy khi nghe được động tĩnh hắn đã sớm tỉnh lại rồi, chỉ là không muốn mở mắt ra mà thôi, vừa ngửi được mùi máu tanh thoang thoảng trên người Lương Trinh, mới khàn giọng hỏi: “Đã xử lý xong hết rồi sao?”

“Ừ, người nên xử đều đã được xử, ta có chút mệt, bệ hạ để ta nằm ở đây một lúc đi.”

Nghe được sự uể oải trong giọng nói của đối phương, Chúc Vân Tuyên cũng không động đậy gì nữa, chỉ véo nhẹ cánh tay đang khoát lên bên hông mình. Lương Trinh chợt tiến đến dính sát, sượt sượt lên vành tai cùng tóc mai của mình, qua một lát sau, Chúc Vân Tuyên hỏi hắn lần hai: “Ngươi bị thương sao?”

“Không có, trên người dính chút máu của người khác.”

Chúc Vân Tuyên khẽ cười, giọng điệu cũng bất giác trở nên nhẹ nhõm hơn: “Ngươi đã lên kế hoạch bao lâu rồi?”

“Tương kế tựu kế mà thôi, Vinh bá cùng lão Trần kia thông đồng nhau lôi kéo mọi người muốn đoạt quyền từ trong tay ta, ban đầu ta vốn không muốn tính toán cùng bọn họ, bọn họ muốn thì ta cho bọn họ là được rồi, nhưng nếu hôm nay bệ hạ đã đồng ý để những người kia về lại Đại Diễn, thì ta trước tiên cần phải loại bỏ sạch sẽ những người ôm áp mưu đồ khó lường, miễn cho ngày sau gây thêm phiền phức cho bệ hạ.”

Vừa nói xong lại khẽ cười: “Nếu không có chuyện thân phận bệ hạ bị bại lộ, thì mọi chuyện cũng sẽ không tiến triển thuận lợi đến mức như vậy, bản thân ta vốn còn đang lo âu không biết nên mau chóng xử lý bọn họ làm sao, thì tự dưng chuyện tốt lại đưa tới cửa.”

“Sao ngươi biết tối nay bọn họ sẽ hành động?”

“Bị bức ép cuống lên, tất nhiên sẽ không thể chờ thêm được rồi.”

Chúc Vân Tuyên khẽ buông một tiếng thở dài: “Ngươi vẫn như vậy, giống như đối với chuyện gì cũng ra vẻ chắc chắn…”

“Vậy thì chưa chắc.” Lương Trinh tiến sát đến, khẽ hôn lên một sợi tóc sau tai đối phương: “Trái tim của bệ hạ, ta có tính sao cũng không nắm chắc được.”

Chúc Vân Tuyên không nói gì nữa, chỉ im thin thít hệt như đã ngủ thiếp đi. Lương Trinh ôm chặt đối phương hơn, sau lại ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ: “Bệ hạ, hôm qua ta đã đồng ý với Yến nhi hôm nay sẽ mang hai người đến những hòn đảo khác chơi mở mang tầm mắt, bệ hạ muốn đi sao?”

Sau một hồi im lặng, Chúc Vân Tuyên rầm rì hỏi: “Hôm nay đi sao? Không sợ trên đảo xảy ra chuyện gì sao?”

“Sẽ không, chuyện còn lại cứ giao cho thuộc hạ của ta xử lý là được, từ nơi này đi một ngày về phía nam có một tòa đảo cầu vồng hết sức xinh đẹp, ta đoán bệ hạ và Yến nhi sẽ thích nơi đó.”

“Ừ….Vậy thì đi thôi.”

Lương Trinh nhẹ giọng nở nụ cười: “Được, vậy bệ hạ ngủ thêm một lúc nữa đi, chờ đến khi Yến nhi tỉnh, ăn sáng xong chúng ta liền lên đường.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện