Giang Sơn Mĩ Sắc

Chương 207: 207: Thịt Béo





Hoắc Ấp huyện, ở giữa Tước thử cốc.

Từ Thái Nguyên thẳng đến Quan Trung, phải qua Hà Đông, mà để đến Hà Đông, thì trước tiên phải qua Tước thử cốc.

Tại Lữ Lương, Vương Ốc núi non nối dài, Tước thử cốc là yếu đạo nối liền Thái Nguyên cùng Hà Đông, địa hình chật hẹp gập ghềnh, mà Hoắc Ấp huyện lại ở giữa Tước thử cốc, là nơi yếu đạo, có thể xem như là một người giữải vạn quân khó qua.

Lý Uyên giờ phút này đang ở thành Hoắc Ấp, cau chặt mày, trong lòng lo âu.

Phủ úy đại sứ này của hắn cũng không dễ làm, nhìn như vinh quang, nhưng so với Vệ úy Thiếu Khanh ở Đông Đô cũng không sai biệt lắm, chỉ là hào nhoáng bên ngoài mà thôi.

Tin tức thành Thái Nguyên bị vây lầu đầu tiên khi rơi vào tai Lý Uyên, hắn chỉ có thể cảm khái ông trời đối với hắn thật sự là hà khắc.

Hắn thân là hoàng thân, nhưng cả đời đều là đối tượng bị hoàng đế giễu cợt, hắn họ Lý, nhưng sau khi Lý phiệt Đông Đô rơi đài, hắn là quan viên họ Lý duy nhất không bị liệt vào hàng phản loạn mà còn được thăng chức, người khác đều lấy làm kỳ mà hâm mộ, hắn trong lòng lại biết rõ ràng, việc này đều là công lao của Lý Huyền Bá con hắn liều mình, nhưng còn có một điểm quan trọng nữa, Dương Quảng chí lớn tài hèn kia cho tới bây giờở trong đáy lòng vẫn xem thường hắn.

Bị xem thường có khi cũng là may mắn, Lý Uyên khi nghĩ vậy, trong lòng không khỏi có chút bi thương.

Qua vài năm nữa, hắn coi như là đã chôn xuống đất một nửa, hắn chỉ nghĩ đến ở dưới tay Dương Quảng, đời này yêu ổn đã xem như là không tệ, không nghĩ đến Dương Quảng lại cho hắn làm Hà Đông Sơn Tây Phủ úy đại sứ, đó là một quan hàm hữu danh vô thực , thật ra người nào nắm giữ binh quyền đều xem thường hắn.

Chỉ là đây cũng xem như là quan hàm làm được nhiều việc, thời gian trước hắn mới vừa đánh bại Vô Đoan Nhi của Long Môn, sau đó Nhạn Môn bị vây, hắn vất vả chiêu mộ binh cứu viện, còn chưa tới Thái Nguyên thì lại bị Tiêu Bố Y rút củi đáy nồi, cũng may Lý Thế Dân cuối cùng cũng có chút công lao cần vương, hắn xem như là không công cũng không tội.

Nhưng hiện tại, Lịch Sơn Phi lại tấn công thành Thái Nguyên, hắn không thể không cứu.

Hiện nay thiên hạ đại loạn, không chỉ có Sơn Đông, Hà Bắc, Hà Nam là gió mây tứ khởi, thậm chí bắt đầu lan đến Sơn Tây.

Lý Uyên khi nghĩ như vậy, lại nắm chặt nắm tay, xem ra thiên hạ này đã từ tiểu loạn biến thành trung loạn.

Hiện nay, nếu Tùy thất mà đổ, thiên hạ này chỉ trong giây lát là đại loạn, hắn không nghĩ cho Tùy thất thì cũng nên nghĩ cho Lý gia.

Nhưng hôm nay Tiêu Bố Y thân là Hữu kiêu vệ Đại tướng quân, chưởng quản Hà Đông, Sơn Tây một cõi, không hỏi cũng biết đây là chiêu của Thánh Thượng, hắn đưa Tiêu Bố Y tới đối kháng Quan Lũng chư phiệt, nói không chừng cũng cho hắn thuận tiện giám thị mình.

Tiêu Bố Y thắng cũng không cần quá mức kiêng kị, Tiêu Bố Y thua đối với Dương Quảng hắn mà nói, không tổn thương đến gân cốt, tìm một người chịu tội thay là được.

Quan Lũng chư phiệt nói vậy cũng biết dụng ý của hoàng đế, bằng không lúc Nhạn Môn bị vây cũng sẽ không xuất binh thong thả, Lịch Sơn Phi chư tặc tác loạn cũng ngồi yên không để ý đến.

Thánh Thượng tuy là thiên tử, nhưng bọn họ cũng không mấy sợ hãi.

"Cha, con muốn xin một đội tinh binh đi đánh bất ngờ Lịch Sơn Phi" Lý Thế Dân không biết từ khi nào đi vào, lớn tiếng nói.

"Hồ đồ" Lý Uyên đang trầm tư bị cắt ngang, không khỏi quở mắng: "Thế Dân, con hiện tại càng ngày càng không hiểu chuyện, sao lại bản thân dẫn mấy trăm quân lại dám đánh vào Tước thử cốc, nếu không phải vi phụ dẫn binh sau đó đuổi tới đưa con trở lại Hoắc Ấp, con giờ phút này nói không chừng đã bỏ mạng, con có biết không?"
Lý Thế Dân có chút không phục nói: "Cha, con cảm thấy cha thật sự quá mức cẩn thận.

Lịch Sơn Phi lần này chẳng qua là một lũ giặc cỏ, có thể có năng lực gì, nếu con dẫn binh đi thì sớm đã đến Cổ hồ bảo, theo chỗ hiểm mà thủ, cần gì mà phải ở đây chịu vây? Hiện nay bị Lịch Sơn Phi chiếm lấy Cổ hồ bảo hơn mười dặm tây bắc, cũng dựa vào chỗ hiểm yếu cùng chúng ta đối kháng.

Binh sĩ trong thành bất quá chỉ có hai ngàn, không công không thủ phải chờ tới khi nào? Hiện nay Lịch Sơn Phi viện quân từ Lạc Dịch không ngớt đi tới, tuy án binh bất động, nhưng công thành Thái Nguyên xong, khó tránh sẽ không lập tức nam hạ, đến lúc đó chúng ta cố thủ Hoắc Ấp đứng mxui chịu sào, không có ai giúp, sớm muộn cũng thủ không được”.

Lý Uyên nhíu mày mắng: "Tiểu tử người thì hiểu được cái gì, con nghĩ đến con cùng Vân Định Hưng đi chiếm Khẩu là biết dụng binh sao? Cha nói cho con biết, con còn kém quá xa! Con chỉ cần có một nửa sự trầm ổn cùng thực tế như đại ca con, cha và con hôm nay cần gì phải chịu vây khốn như thế? Cha ngày thường bảo con đọc nhiều binh pháp, con có ngày nào xem qua không? Cổ hồ bảo tuy địa thế hiểm yếu, nhưng chúng ta binh lực có hạn, phân tán ra thủ sẽ rất dễ dàng để cho Lịch Sơn Phi kích phá, hiện nay hai ngàn tinh binh thủ tại Hoắc Ấp, khóa giữ yếu đạo Lịch Sơn Phi nam hạ, Hoắc Ấp lương thảo không lo, mấy tháng cũng phá không được, mà bộ binh đại ca con dẫn theo rất nhanh có thể đuổi tới, đến lúc đó sẽ tính toán tiếp cũng không muộn.

Hiện nay tặc binh thế lớn, chúng ta dẫn theo đều là đệ tử binh do chính mình vất vả chiêu mộ được, đối với Lý gia chúng ta cực kỳ hữu dụng, mấy trăm thớt chiến mã này cũng là rất lâu mới tập trung được, con dẫn theo mấy trăm kỵ binh xông tới Cổ hồ bảo, tổn thất quá nửa số ngựa, cha vất vả tích lũy đã bị con phế đi quá nửa, còn còn có mặt mũi nào hướng tới cha xin tinh binh nữa?"
"Vậy Thái Nguyên kai sẽ không cứu sao chứ?" Lý Thế Dân không phục nói: "Cha, thành Thái Nguyên nếu thất thủ, Thánh Thượng khẳng định sẽ gây phiền toái".

Lý Uyên hừ lạnh một tiếng, "Con nói cứu là lập tức cứu sao, con có biết thành Thái Nguyên là thành quan trong của Đại Tùy, binh tinh lương đủ, Lịch Sơn Phi cho dù phá được thì thế nào, triều đình sẽ trơ mắt để rơi vào tay hắn sao, hắn có thể chiếm được bao lâu? Hiện nay Trung Nguyên đạo phỉ hoành hành, Địch Nhượng, Đậu Kiến Đức, Vương Bạc, Đỗ Phục Uy đều xem như phản loạn đã nhiều năm, có người nào có thể công được trọng trấn được không? Nói đến thành Thái Nguyên tường cao hào sâu, Lịch Sơn Phi vội vàng như thế làm sao phá được? Tặc binh tham tài tiếc mạng, đương nhiên sẽ không liều mạng đi công, chúng ta giữ chân tặc binh, tự nhiên cũng đã xem như là công lao.


Nếu bảo ngươi vì giải vây cho thành Thái Nguyên mà hy sinh tinh binh của Lý gia, ngươi sẽ lựa chọn thế nào?"
Lý Thế Dân hồi lâu mới nói: "Vậy lần này công lao giải vây Thái Nguyên chỉ sợ lại bị Tiêu Bố Y đoạt lấy".

"Con lần này cuối cùng cũng đã có chút nhìn nhận" Lý Uyên đột nhiên thở dài một tiếng, "Thế Dân, con không biết sự khó xử của vi phụ, hiện nay Thánh Thượng nghi ngờ càng ngày càng nặng, dùng người rất đa nghi, hắn đồng thời đề bạt cha cùng Tiêu Bố Y, lại dẫn theo Lý Tĩnh, dụng ý không cần nói cũng biết, hắn đang muốn chúng ta giúp hắn bán mạng, vừa muốn chúng ta kiềm chế lẫn nhau.

Con cho dù xuất binh giải vây thành Thái Nguyên, nói không chừng còn bị người ghen tị sàm ngôn, ngược lại còn rước họa vào thân, chúng ta lấy gia đình là trên hết, không thể để cho con tự tung tự tác".

"Lý Tĩnh hình như dụng binh rất có tài" Lý Thế Dân đột nhiên hỏi, "Nhưng cha cùng hắn vẫn có chút mâu thuẫn, Tiêu Bố Y thế lớn, Lý Tĩnh chỉ sợ sẽ làm cho cha đau đầu".

Lý Uyên trầm mặc thật lâu sau mới nói: "Vi phụđều có tính toán, Thế Dân, con phải nhớ kỹ, ngàn vạn lần đừng làm việc theo cảm tình, đừng có xuất binh.

Mẹ con khi qua đời, đã bảo cha chiếu cố các con cho tốt, Huyền Bá ra đi đã làm cho lòng ta đau như cắt, cha không muốn lại kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, như vậy cha xuống cửu tuyền làm sao ăn nói với mẹ của con?"
Hắn nói tới đây, đôi mắt có chút đỏ lên, Lý Thế Dân thật lâu sau mới nói: "Cha, con sai rồi, lần sau con nhất định sẽ không tham công mạo hiểm để cho cha lo lắng".

Lý Uyên mỉm cười vỗ vỗ lên tay Lý Thế Dân, "Như thế là tốt nhất".

***
Cha con Lý Uyên trong khi đang nói chuyện với nhau, thì ngoài cửa một người đột nhiên vội vàng chạy tới, "Lý đại nhân, sự tình cổ quái".

"Chí Huyền, chuyện gì khẩn trương vậy?" Lý Uyên đột nhiên đứng lên, "Quân địch công thành sao?"
Người tới dáng người trung bình trông thật thà đôn hậu, mặt đen mắt to, râu ria lởm chởm, "Lý đại nhân, tặc binh ở thành bắc hỗn loạn, thuộc hạ đến xin chỉ thị có nhân cơ hội này mà xuất kích hay không".

Lý Uyên nhíu mày, người tới tên là Đoạn Chí Huyền, xuất thân quân nhân, trước kia chỉ là một Đội chánh, hẳng qua là người dũng mãnh, cũng giỏi dùng binh, Lý Uyên lần này tới đây cũng dẫn theo hắn bên người.

Nghe được Đoạn Chí Huyền đề nghị, Lý Uyên kéo cổ tay hắn, "Chí Huyền, dẫn ta đi".

Thế Dân cũng hưng phấn đi theo phía sau hai người, đột nhiên nghĩ tới cái gì, “Bộ viện quân của Tiêu Bố Y đã đến rồi sao?"
Lý Uyên nhíu mày nói: "Hắn muốn cứu viện cũng sẽ đi thành Thái Nguyên trước, sao lại đến Tước thử cốc này nhanh như vậy?"
Cũng biết Đoạn Chí Huyền phi thường ổn trọng, tuyệt đối sẽ không làm chuyện tào lao, Lý Uyên dẫn hai người lên thành, đưa mắt nhìn qua, thì thấy tặc binh đã hỗn loạn một mảng, nơi nơi la hét xung đột.

Một đội nhân mã tung hoành chém giết, đã đem tặc binh đánh cho chia năm xẻ bảy.

"Cha, người nọ là Lý Tĩnh" Lý Thế Dân kêu lớn.

Lý Uyên tuy gì nhưng mắt cũng chưa mờ, nhìn thấy Lý Tĩnh thúc ngựa tung hoàng, uy phong lẫm lẫm đánh giết bốn phương, kinh ngạc nói: "Hắn không phải đi cùng với Tiêu Bố Y sao? Sao lại đi tới nơi này giúp ta? Chẳng lẽ nói thành Thái Nguyên đã được giải vây, điều nầy sao có thể?"
Lý Uyên hoài nghi không phải không có đạo lý, chỉ là bởi vì hắn biết Lịch Sơn Phi lần này được xưng là có mười mấy vạn đại quân vây khốn thành Thái Nguyên, Tước thử cốc tuy có hơn vạn, nhưng Tiêu Bố Y trong khi vội vàng điều động binh lực nhiều nhất cũng chỉ chừng vạn, bọn họ có thể giải vậy được cho Thái Nguyên đã xem như là không tệ rồi, sao lại còn có dư lực đánh đến Tước thử cốc?
"Lý đại nhân, có xuất binh hay không?" Đoạn Chí Huyền thấp giọng hỏi.

Lý Uyên trong lòng tuy lạnh lẽo, nhưng nhìn thấy tặc binh đã tán loạn, tuy không tình nguyện nhưng cũng chỉ có thể nói: "Chí Huyền, ngươi mở thành dẫn năm trăm tinh binh đi trợ giúp Lý Quận thừa một tay”.

"Tuân lệnh" Đoạn Chí Huyền chạy như bay xuống cửa thành, điểm tinh binh ra khỏi thành Hoắc Ấp, chỉ là giờ phút này ngoài thành cũng đã gần kết thúc, nhìn thấy trong thành lại đánh ra một đội tinh binh, tặc phỉ đã sớm đánh mất đấu chí, tỏa ra bốn phía chạy trốn.

Đợi khi Đoạn Chí Huyền cùng Lý Tĩnh hối hợp, cả vùng chỉ còn là một đống hỗn độn, tiếng kêu khóc vang khắp nơi.

"Cha,[chúng ta hiện tại nên làm thế nào?" Lý Thế Dân vốn cũng định đi chém giết, lại bị Lý Uyên ngăn lại, không khỏi có chút mất hứng.

Hắn từ khi buông tha ý niệm du hiệp trong đầu, vẫn mong muốn chính là được tung hoành như Lý Tĩnh vậy, nhưng hắn vẫn không có cơ hội.

Lần này vốn chuẩn bị dẫn theo mấy trăm tinh binh đi tập kích đạo phỉ, nhưng nếu không có cha, nói không chừng đã sớm phơi thân chốn hoang dã, dụng binh đích xác không phải đơn giản như hắn tưởng tượng.


"Đón Lý Tĩnh vào thành, bất quá, Tiêu Bố Y còn chưa có tới sao chứ?" Lý Uyên lẩm bẩm nói.

***
Lý Tĩnh khi tiến vào trong thành Hoắc ấp, thực không có dương dương tự đắc như Lý Uyên tưởng tượng, Lý Tĩnh gương mặt có thể nói là toàn bộ việc công đã làm xong.

Lý Uyên khi nhìn thấy khuôn mặt của Lý Tĩnh thật ra cứ như muốn đánh nhau, hắn cảm thấy Lý Tĩnh thái độ đối với hắn thực không cung kính.

Từ Tây Kinh đến Đông Đô, Lý Tĩnh này đã bị hắn đạp ở dưới chân, người bị người giẫm hiển nhiên là cũng rất muốn giẫm người.

Lý Uyên cả đời cũng không thoải mái, khi nhìn thấy Lý Tĩnh thì lại càng không thấy thoải mái, vẫn cảm thấy trong lòng lo lắng, nhưng Lý Tĩnh lại luôn ở bộ dáng cao hơn hắn một bậc.

Lần trướ đến chỗ Lý Tĩnh cầu ngựa, lại bị Lý Tĩnh quả quyết cự tuyệt, Lý Uyên thực cảm thấy rất tức giận, nhưng rất nhanh phát hiện bạch mã lại là của Tiêu Bố Y, hắn liền rất nhanh bỏ đi ý niệm cầu ngựa trong đầu, nhưng hắn không nghĩ đến chính là, Tiêu Bố Y không hiểu sao lại cùng Lý Tĩnh kết bái, mà đến hôm nay, một Quận thừa nho nhỏ như Lý Tĩnh này xem ra, so với Phủ úy đại sứ hắn còn muốn kiêu ngạo hơn.

"Lý Quận thừa, không nghĩ đến người nhanh đi Tước thử cốc như vậy, không biết Tiêu tướng quân hiện tại ở nơi nào?" Lý Uyên có chút khiêm nhường nói.

Lý Tĩnh trả lời đơn giản rõ ràng, "Tiêu tướng quân từ Mã ấp dẫn năm ngàn đại quân xuất phát, cách phía bắc thành Thái Nguyên chừng trăm dặm đã đánh tan mấy vạn phục binh của Lịch Sơn Phi, thuận tiện giải vây cho Thái Nguyên, chém tướng địch là Dương Đức Phương, chỉ sợ Lịch Sơn Phi sống lại từ tro tàn, hiện nay dẫn binh đóng ở trong thành Thái Nguyên, biết Lịch Sơn Phi còn có đóng một số quân tại Tước thử cốc cùng Lý đại nhân giằng co, lúc này mới cho hạ quan đến đây trợ giúp đại nhân một tay.

Chỉ là Lịch Sơn Phi sau khi thua chạy, sau khi đến Tước thử cốc cũng không dừng lại, trực tiếp dẫn theo tinh binh rời đi, lưu lại bất quá chỉ là một lũ ô hợp không rõ chân tướng mà thôi.

Lúc này mới để cho hạ quan thừa dịp tấn công một kích đắc thủ, nói đến cũng hổ thẹn".

Lý Tĩnh nói tuy nhiên cung kính, nhưng khi nói đến một lũ ô hợp không rõ chân tướng, Lý Uyên cảm thấy giống như bị cho một cái tát, hồi lâu mới nói: "Thì ra là như thế, thật ra cũng là do ta thất sách, chỉ là trời cũng phù hộ cho Đại Tùy, có bực danh tướng như Lý Quận thừa dẫn quân, lão phu cũng già rồi".

Hắn khi nói đến chữ già, liên tục lắc đầu, lại khẽ kéo tay Lý Thế Dân xuống.

Lý Thế Dân vốn muốn lý luận, rốt cuộc cũng phải nuốt xuống, hắn đích xác là không phục lắm.

Lý Tĩnh lần này dẫn theo hai ngàn binh sĩ, nếu dựa theo suy nghĩ của Lý Thế Dân, cũng cho hắn hai ngàn tinh binh, hắn cũng có thể làm không thua kém gì Lý Tĩnh.

Bất quá binh quyền vẫn là ở trong tay phụ thân hắn, hắn dẫn theo mấy trăm người cũng đã nói tới nói lui rất nhiều, nếu thực có hai ngàn tinh binh để sử dụng, hắn một đường cao ca mãnh tiến, lúc này nói không chừng đã đánh đến thành Thái Nguyên rồi.

Nghĩ đến phụ thân trước sợ sói sau sợ hổ, tâm lý không cầu có công chỉ cầu yên ổn, Lý Thế Dân chỉ có thể thở dài, trong mắt của hắn, thiết kỵ đánh giặc thì phải quyết đoán, loại phương pháp dẫn binh của phụ thân, làm sao có thể tìm được công lao?
"Hiện nay thành Hoắc Ấp đã được giải vây, hạ quan chuẩn bị trở về, không biết Lý đại nhân còn có gì phân phó?"
"Lý Quận thừa sao lại đi sớm như vậy, cũng phải nghỉ ngơi chứ".

Lý Tĩnh cười cười, "Lý đại nhân thật sự khách khí rồi, Tiêu tướng quân lệnh cho hạ quan sau khi giải vây Hoắc Ấp thì lập tức trở về, nói vậy còn có việc khác phân phó, hạ quan không dám kháng lệnh".

Lý Uyên do dự, "Lão phu thân là Phủ úy đại sứ, một khi đã biết Tiêu tướng quân ở tại thành Thái Nguyên, tặc binh lại vừa mới đi, đương nhiên cũng muốn nhanh chân đến xem tình hình, không bằng đi cùng với Lý Quận thừa một đường".

***
Lý Uyên khi tới thành Thái Nguyên, phát hiện Hữu kiêu vệ trong thành cũng chỉ hơn hai ngàn người, không khỏi thầm kinh ngạc.

Vốn hắn vẫn nghĩ đến Lý Tĩnh nhiều ít có chút khoa trương, nhưng hơi chút tính toán liền biết, Tiêu Bố Y lần này dẫn binh đích xác là không nhiều lắm.

Tiêu Bố Y cùng Lý Tĩnh liên thủ, chỉ dẫn theo hơn năm ngàn binh, đã đại phá mười mấy vạn tặc binh, làm cho Lịch Sơn Phi chạy như chó hoang, chỉ bằng một trận này cơ hồ đã có thể cùng các danh tướng như Trương Tu Đà, Vương Thế Sung, Dương Nghĩa Thần sánh vai bàn thực lực.

Có hai người này tọa trấn Sơn Tây Hà Đông, Lý Uyên hắn cuộc sống xem ra cũng sẽ không dể chịu gì.

Lý Uyên cũng không phải là không thiện dùng quân, trên thực tế hắn cũng có tài, chỉ bằng hơn ngàn binh sĩ đã đánh bại Vô Đoan Nhi ở Long Môn là có thể thấy được.


Bất quá hắn dẫn quân chỉ cầu ổn hơn cầu thắng, một kích phải đắc thủ.

Nếu có năm ngàn tinh binh, cảm thấy đánh bại Lịch Sơn Phi cũng sẽ không có vấn đề gì, nhưng mấu chốt có sạch sẽ gọn gàng như vậy hay không lại là chuyện khác.

Bất quá đến thành Thái Nguyên Lý Uyên cũng không lo lắng nhiều lắm, dù sao Lý Uyên hắn cùng Tiêu Bố Y cho tới bây giờ cũng chưa từng có xung đột gì, lần này Tiêu Bố Y phái Lý Tĩnh đến Hoắc Ấp giải vây, một mặt có thể là thể hiện uy phong, mặt khác cũng có thể là có ý mượn sức.

Lý Uyên cho tới bây giờ cũng không biết suy nghĩ trong đầu của Tiêu Bố Y, càng không biết lúc trước Tiêu Bố Y còn có ý ôm đùi hắn, lại chỉ có tính toán hơn thiệt ở trong lòng.

Khi nhìn thấy Tiêu Bố Y, bên cạnh hắn còn có Thiên Tướng Mộ Dung La Hầu cùng các quan viên của thành Thái Nguyên, Lý Uyên đi nhanh tới, nhìn thấy Tiêu Bố Y đứng lên đón, thuận thế nắm lấy tay của Tiêu Bố Y, cười sang sảng nói: "Tiêu tướng quân, từ biệt ở Đông Đô, không nghĩ đến hôm nay được nhìn thấy hùng phong của tướng quân.

Từ khi còn ở Đông Đô, ta đã biết Tiêu tướng quân tuyệt không phải là vật trong ao, hôm nay được nhìn thấy tướng quân diệt trừ kẻ xấu, thật sự là sự an ủi trong cuộc đời”.

Mọi người nhìn thấy hắn ở trước mặt Tiêu Bố Y nói không thể xem như là khúm núm luồn cúi, nhưng ý tứ nịnh nọt lộ rõ, làm cho không ít người đều lộ ra vẻ khinh bỉ.

Lý Thế Dân đi theo phía sau Lý Uyên, cũng phụ họa nói: "Lúc trước Huyền Bá còn sống, cũng luôn than thở không bằng Tiêu huynh, hôm nay ở dưới cửu tuyền nếu biết Tiêu huynh rốt cuộc cũng đã hiển lộ ra sở trường, nói vậy cũng vui mừng".

"Thế Dân, sao có thể cùng Tiêu tướng quân xưng hô như vậy" Lý Uyên quay đầu lại khiển trách.

Tiêu Bố Y lại cười nói: "Lý đại nhân nói quá lời rồi, ta khi còn là một người áo vảo ở Đông Đô, thì cũng là bằng hữu của Huyền Bá huynh, Thế Dân xưng hô với ta như vậy, ta chỉ có cao hứng mà thôi.

Chỉ là nhất thời bận rộn, cũng không thể đi bái tế Huyền Bá huynh, thật ra cũng có chỗ thất lễ".

Lý Uyên đôi mắt có chút đỏ lên, giọng nói trong giây lát nghẹn ngào, "Tiêu tướng quân trọng tình như thế, thật sự làm cho lão phu cảm động.

Tiêu tướng quân mới giải vây cho Nhạn Môn, lại phá tặc quân Lịch Sơn Phi, cho dù không đi thăm Huyền Bá, ta nghĩ phần tình cảm này cũng làm cho người ta cảm động".

Tiêu Bố Y kéo tay Lý Uyên ngồi xuống, thân thiết như lão bằng hữu vậy, các quan viên bên cạnh cũng lần lượt ngồi xuống, yên lặng đợi Tiêu tướng quân phân phó.

Vốn trong thành Thái Nguyên, là lấy Thái Nguyên Lưu Thủlà lớn nhất.

Thái Nguyên Lưu Thủ nắm giữ Thái Nguyên, Mã ấp, Nhạn Môn, Lâu Phiền cùng Tây Hà năm quận, quyền lực không thua gì Đại tướng quân mười hai Vệ phủ.

Phan Trường Văn mới nhận chức Thái Nguyên Lưu Thủ cũng chỉ mới một thời gian ngắn, coi như là cùng lúc với Tiêu Bố Y.

Chỉ là bởi vì Sơn Tây tặc khấu ngày càng nhiều, hơn nữa nơi đây rất gần Đột Quyết, hay cùng Đột Quyết giao chiến, Dương Quảng ý vốn muốn tập hợp lại năm quận cùng xuất binh đối kháng Đột Quyết, nên mới bổ nhiệm Thái Nguyên Lưu Thủ này.

Không nghĩ đến Phan Trường Văn mới lên làm Lưu Thủ, có thể là do nóng lòng lập công thể hiện, chứng minh có thể đảm nhiệm, hoặc là thiếu kiên nhẫn, bị Lịch Sơn Phi khích lĩnh quân xuất chiến, lại bị Lịch Sơn Phi dụ giết chết, trong thành Thái Nguyên hiện tại đương nhiên là do Tiêu Bố Y tạm thời tiếp quản sự vụ Thái Nguyên Lưu Thủ.

Tiêu Bố Y sau khi đánh bại Lịch Sơn Phi xong, trước tiên là hướng lên trên báo cáo tình hình bình loạn cụ thể, dựa theo lệ thường thì Thánh Thượng phải bổ nhiệm trở lại chức Thái Nguyên Lưu Thủ này.

Hắn gần đây cũng không chuyện gì quan trọng, mà ở đây còn có chuyện phải xử lý, nên nhất thời cũng ở lại thành Thái Nguyên.

Mọi người đang ngồi có người quen người không, Tiêu Bố Y cũng đảm đương vai trò chủ nhân, giới thiệu cho Lý Uyên một vòng.

Lý Uyên không cho Lý Thế Dân nói chuyện, chỉ sợ hắn lại nói sai cái gì, tuy phần lớn đều quen biết, nhưng vẫn hàn huyên một phen.

Tiêu Bố Y thờ ơ bàng quan, thầm nghĩ Lý Uyên này công phu ẩn nhẫn quả thật cực kỳ lợi hại, làm cho người ta nắm không được nhược điểm.

Lý Uyên này cho tới bây giờ cũng không để cho người khác cảm thấy uy hiếp, cái này thạt ra cũng là bản lĩnh cầu sinh trong thời loạn thế.

Trừ Thiên Tướng Mộ Dung La Hầu ra, ở đây còn có Thái Nguyên Phó Lưu Thủ Vương Uy, Cao Quân Nhã, Thái Nguyên Ưng Dương Phủ Tư Mã Lưu Chánh Hội mấy người.

Vương Uy xem ra giống thư sinh văn nhược, cười nói rất là hòa ái dể gần, Cao Quân Nhã cao lớn có lực, giống như là một đồ phu, hai người xem ra đều là hữu danh vô thực.

Còn về phần có biểu hiện gì khác hay không thì cũng không thể biết được.

Lưu Chánh Hội biểu hiện nhã nhặn, phảng phất như giáo thư tiên sinh vậy.


Lý Uyên đối với Vương Uy cùng Cao Quân Nhã rất khách khí, chẳng qua khách khí có khi cũng là một loại xa cách, đối với Lưu Chánh Hội kéo tay xuống hỏi, "Lệnh tôn chính là Lưu Hữu Thừa phải không?"
Lưu Chánh Hội vẻ mặt nhiều ít cũng có chút ngoài ý muốn, hồi lâu mới nói: "Không nghờ Lý đại nhân lại biết tiện danh".

Lý Uyên nở nụ cười, "Quận Vọng Lạc Dương Lưu thị, là một trong Tiên Tư tám họở Quan Đông địa khu, ta sao lại không biết?"
Hắn nói ra câu này, Lưu Chánh Hội trong mắt hiện ra vẻấm áp, chỉ nói: "Lý đại nhân cứ nói đùa".

Tiêu Bố Y tại thành Thái Nguyên mấy ngày, nhiều ít cũng biết chút tin tức.

Lưu Chánh Hội này cũng không phải là họở Trung Nguyên, là Tiên Ti Độc Cô thời Bắc Ngụy Hiếu Văn Đế cải thành họ Lưu.

Lưu thị này là một trong Tiên Tư tám họ tại Quan Đông địa khu, tại Quan Đông rất có ảnh hưởng, phụ thân của Lưu Chánh Hội từng là Thượng Thư Hữu Thừa của Đại Tùy, cho nên Lý Uyên mới hỏi câu lệnh tôn chính là Lưu Hữu Thừa phải không?
Mọi người lại hàn huyên một hồi, dựa theo tôn ti mà ngồi xuống, trong lúc nhất thời lại đều cảm giác không có chuyện gì có thể nói.

Mông ngựa vỗ đã nhiều, cũng đã chai rồi, muốn đàm luận chính đề, cũng là đề phòng lẫn nhau.

Trừ Lưu Chánh Hội ra, Lý Uyên, Mộ Dung La Hầu, Vương Uy, Cao Quân Nhã xem ra đều đề phòng lẫn nhau.

Tiêu Bố Y nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, thầm buồn cười, cảm giác được sự vi diệu ở trong đó.

Phan Trường Văn đã chết, vị trí Thái Nguyên Lưu Thủ này xem ra là một khối thịt béo, người thèm muốn thật sự là không ít.

Đương nhiên người phù hợp với chức vị Lưu Thủ này cũng không ít, Cao Quân Nhã cùng Vương Uy đều là Phó Lưu Thủ, theo thứ tự mà lên cũng là bình thường, Mộ Dung La Hầu cũng cảm thấy mình lĩnh quân tử thủ thành Thái Nguyên, cũng có công lao thật lớn, nói vậy không nghĩ tới vị trí Lưu Thủ này là giả.

Nhưng có uy hiếp đến ba người còn có Lý Uyên nữa, Lý Uyên dù không có công lao, thì cũng có khổ lao, hơn nữa bản thân là hoàng thân, hiện nay đang từ từ được Dương Quảng tín nhiệm, lên làm Thái Nguyên Lưu Thủ cũng rất có thể.

Đương nhiên, Tiêu Bố Y hắn cũng là người có sức cạnh tranh vị trí này, hơn nữa là ai cũng đều không thể so được.

Dù sao lấy năm ngàn Tùy quân đánh tan mười mấy vạn tặc quân của Lịch Sơn Phi không phải là chiến công thổi ra được, tuy Lý Tĩnh lần này chinh thảo bình loạn chiếm tuyệt đại đa số công lao, nhưng Tiêu Bố Y dù sao cũng là Hành doanh Tổng quản, những trước nay vẫn là thủ hạ bán mạng, nhận công chính là lãnh đạo, cổ kim đều là như thế.

Nhưng Tiêu Bố Y lại cảm thấy mình lên làm chức Lưu Thủ này có thể xem như là xác suất nhỏ nhất, chính là bởi vì hiện tại hắn đã quan đến cực phẩm, thân là Hữu kiêu vệ Đại tướng quân, nếu kiêm nhiệm thêm Thái Nguyên Lưu Thủ, vậy tương đương với việc Dương Quảng đem cả Sơn Tây hoàn toàn giao cho Tiêu Bố Y hắn, với tính cách đa nghi của Dương Quảng, với tình huống trước mắt của bọn họ, Dương Quảng quả quyết sẽ không làm như vậy.

"Không có việc gì, vậy đều trở về nghỉ ngơi đi" Tiêu Bố Y nghĩ cũng có chút đau đầu, đơn giản là không nghĩ nữa, nói ra một câu, lập tức rời đi chuẩn bị về lại phủ tướng quân.

Tất cả mọi người đều nhìn nhau, không biết dã chọc giận chỗ nào tướng quân này, đều đứng dậy nói: "Tiễn tướng quân".

Tiêu Bố Y thực không có trở lại, lại cảm giác được Lý Uyên Lý Thế Dân đều ở phía sau thi lễ, trong cung kính có chứa sự kính sợ, trong lúc nhất thời không biết có cảm tưởng gì.

Nếu nói hiện tại hắn muốn đi ôm đùi Lý Uyên, chuyện này nghe tới thực làm cho người ta phát cuồng.

Tiêu Bố Y sau khi quay về phủ tướng quân, nhìn thấy Lý Tĩnh ngồi ở đại sảnh, giống như tượng điêu khắc gỗ vậy, không khỏi cười nói: "Nhị ca, người nói Thái Nguyên Lưu Thủ sẽ là ai đảm đương?"
"Lý Uyên" Lý Tĩnh không chút do dự nói.

Tiêu Bố Y ngạc nhiên, "Nhị ca vì sao lại khẳng định như thế?"
"Ngươi hiện tại công cao hơn chủ, quyền lợi uy vọng nhất thời không có người thứ hai, đối kháng Quan Lũng Hà Đông phiệt môn thật ra cũng có chút tiền vốn, nhưng khó tránh sẽ bị người ghen tỵ gièm pha.

Thánh Thượng để đề phòng, khẳng định sẽ tìm người hạn chế ngươi lại, bằng không lúc trước cũng sẽ không cho ngươi làm Hữu kiêu vệ Đại tướng quân, rồi lại đem vị trí Thái Nguyên Lưu Thủ cấp cho người khác, nhưng Cao Quân Nhã cùng Vương Uy cùng ngươi đối kháng hiển nhiên đều không đủ phân lượng, Lý Uyên thâm trầm ẩn nhẫn, dùng để đối phó ngươi cũng là một quân cờ không kém" Lý Tĩnh khóe miệng lộ ra vẻ trào phúng, "Ngươi đương nhiên cũng hiểu được điểm ấy, bằng không cũng sẽ không hỏi ta".

Tiêu Bố Y cười nói: "Chúng ta sẽ phải ứng đối thế nào?"
Lý Tĩnh thản nhiên nói: "Nên làm thế nào, thì cứ làm thếấy, Lý Uyên thì liên quan gì đến ngươi?"
Đề nghị của hắn thật ra cực kỳ chính xác, vô luận thế nào, cứ đi con đường của mình là tốt nhất.

Tiêu Bố Y nghe xong chỉ có thầm cười khổ, lại chẳng muốn suy nghĩ nhiều, khóe miệng đột nhiên nở nụ cười, "Tuy ta không dám khẳng định ai sẽ ngồi vào vị trí Thái Nguyên Lưu Thủ, nhưng đối với huynh lại có thể tính chính xác một việc".

"Việc gì?" Lý Tĩnh tò mò hỏi.

"Ta tính chúng ta mấy ngày nay sẽ có được một số tiền lớn," Tiêu Bố Y lại lười biếng nói: "Nhị ca, huynh cứ chờ phân chia là được".





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện