Giang Sơn Mĩ Sắc

Chương 334: 334: Tiêu Sát





Đàn xã tắc sương khói tản đi, thi thể khắp nơi trên đất, máu chảy thành sông.

Tiêu Bố Y tuy trọng thương, nhưng thanh âm trầm ngưng, các tinh binh Hữu vệ phủ nhìn nhau, đều lộ ra vẻ sợ hãi.

Phạm thượng làm loạn là tru cửu tộc, người nhà bọn họ đều ở tại Đông Đô, bỗng nhiên nghe một tội danh như thế đương nhiên là sợ hãi, có người biết Tiêu Bố Y nhất ngôn cửu đỉnh, vì binh sĩ thà rằng đắc tội với Việt Vương cũng phải chờ lệnh, nghe hắn nói người nào hàng không giết, đều động tâm, tay nắm binh khí có chút thả lỏng xuống.

Lần này mọi người đều là hộ giá tế trời, nào nghĩ đến sẽ mang tội danh tạo phản.

Vô luận Hoàng Phủ Vô Dật làm chuyện gì, bọn họ cũng không muốn bị liên quan đến.

Thật ra mọi người trong lòng cũng mơ hồ biết cung đấu hung hiểm phi thường, một khi không lưu ý sẽ lâm vào vạn kiếp bất phục, hôm nay là Tiêu tướng quân cùng Hoàng Phủ tướng quân đấu pháp, bọn họ tuy là tinh binh Hữu vệ phủ, nhưng nếu cần phải nói tuyển một người tín nhiệm, thì không ít người cảm thấy Tiêu Bố Y có thể đầu nhập vào.

Hoàng Phủ Vô Dật đã biết không ổn, thật không ngờ mưu kế của mình dùng ở trên người người khác là cao chiêu, dùng trên người mình thì biến thành bi kịch.

Nhìn thấy quân tâm dao động, Hoàng Phủ Vô Dật lên tiếng nói: "Chớ có nghe tặc tử này đầu độc, Tiêu Bố Y tự thị công cao, vọng tưởng phản loạn, lúc này mới vây công chúng ta.

Chúng ta phải liều chết đánh một trận, bảo vệ Việt Vương".

Hắn lời còn chưa dứt, đã thấy ở thành Tử Vi, thành đông lại có người dẫn binh đến, hai người cầm đầu là Lô Sở cùng Đổng Kỳ Phong, không khỏi trong lòng càng lạnh giá.

Hai đội binh mã lại đứng thẳng phân ra vây ở vòng ngoài, mắt nhìn chằm chằm.

Tinh binh Hữu vệ phủ lại càng kinh hãi, mới vừa rồi còn có thể cùng binh sĩ Hữu kiêu vệ đánh ngang tay, thời khắc này mà muốn động thủ, chỉ sợ sẽ bị chém tận giết tuyệt.

Lô Sở giục ngựa đi lại, binh sĩ tự động tán ra hai bên sườn, Lô Sở trầm giọng nói: "Hoàng Phủ Vô Dật mật mưu phản loạn, chứng cớ xác thực.

Việt Vương hạ chỉ, chém kẻ thủ ác, những ai không theo, thì miễn tội chết".

Hắn lời vừa mới dứt, Hoàng Phủ Vô Dật đã lên tiếng hô to lên: "Lô Sở, ngươi cùng Tiêu Bố Y mật mưu phản loạn, hãm hại trung lương, người tận trung Tùy thất há có thể phục ngươi.

Các người đừng nghe hai người này đầu độc, theo ta đi gặp Việt Vương, trung gian lập biện!"
Hắn vừa nói, các cấm vệ lại do dự, Hoàng Phủ Vô Dật chỉ còn cọng cỏ cứu mạng cuối cùng này, đó chính là Việt Vương đã bị hắn hoán đổi, thầm nghĩ dưới hắn tích uy, Việt Vương chỉ cần nói hắn là trung lương, Lô Sở, Tiêu Bố Y cũng khó làm gì hắn.

Nhìn thấy Lô Sở, Tiêu Bố Y không nói, Hoàng Phủ Vô Dật cười lạnh nói: "Các ngươi là sợ nhìn thấy Việt Vương, vạch trần quỷ kế của các ngươi sao?"
Chuông chợt vang lên một tiếng, Việt Vương dưới sự hộ vệ của tinh binh, ở xa xa chậm rãi đi tới, đến phía sau Lô Sở thì dừng lại.

Hoàng Phủ Vô Dật vội vàng quỳ xuống nói: "Việt Vương, vi thần đối với người một lòng trung thành, Phí Thanh Nô làm loạn ta một chút cũng không biết.

Lần này là thần bị kẻ gian hãm hại.

Cũng mong người minh biện thị phi, chớ để cho kẻ gian thành công".

Việt Vương trên mặt lộ ra nụ cười, "Ngươi thật không chút nào biết sao, ngươi nếu không biết, tại sao lại muốn tìm người thay thế ta, vọng tưởng lấy Việt Vương giả để khống chế Đông Đô?"
Hoàng Phủ Vô Dật cảm giác như bị một chậu nước lạnh dội vào đầu, run run nói: "Việt… vương, người nói cái gì?"
Việt Vương trầm giọng nói: "Hoàng Phủ Vô Dật.

Ngươi thật sự làm cho ta thất vọng, nghĩ tới bổn vương đối đãi ngươi không tệ, không nghĩ tới ngươi lại chuẩn bị kỹ lưỡng muốn phản! Lô đại nhân nói với ta chân tướng, ta còn không thể tin được, không nghĩ tới ngươi lại mua chuộc Lương công công muốn hoán đổi ta, cũng đã tốn công ngươi chuẩn bị kỹ mấy năm nay, lại nuôi ra một người cùng ta giống nhau như đúc.

Ngươi đã sớm có chuẩn bị như vậy, thì sao có thể để cho ngươi thành công được?"
Hoàng Phủ Vô Dật chậm rãi ngẩng đầu, nhìn vào hai mắt Việt Vương, trầm giọng nói: "Nói như vậy, khi nghị sựở Long Quang điện, ngươi cũng đã gạt ta".

Việt Vương nhẹ giọng nói: "Ngươi nói đặc biệt sai rồi, lừa gạt vẫn là ngươi, cùng ta có quan hệ gì?"
Trong Long quang điện, Việt Vương triệu tập quần thần thương nghị tế trời, nhưng lại đối với Hoàng Phủ Vô Dật bảo sao nghe vậy.

Lúc này Hoàng Phủ Vô Dật thật ra đã phái Lương công công đem Việt Vương hoán đổi, hơn nữa Lương công công cũng đã xác nhận.

Hắn biết đầu đuôi, quần thần thì vẫn không hề hay biết, hắn cảm thấy Việt Vương khác hẳn so với ngày thờng, chỉ tưởng rằng kế đã thành công, nào nghĩ đến Việt Vương căn bản không có bị hoán đổi.

Bỗng nhiên đứng lên, Hoàng Phủ Vô Dật đột nhiên cất tiếng cười to, trong lòng lại xuất hiện sự sợ hãi nói không nên lời, cười một lúc lâu, lúc này mới lên tiếng nói: "Vậy ngươi vì sao còn phải giới trai ba ngày, giả nhân giả nghĩa mà tế trời? Ngươi nếu sớm đã biết rằng ta có ý phản, sớm nên ngày đó bắt lấy ta, cần gì phải chờ tới bây giờ, liên lụy Tiêu tướng quân bị thương, nói vậy ngươi đã sớm muốn tọa sơn quan hổ đấu, đợi cho ta cùng Tiêu tướng quân sau khi lưỡng bại câu thương, lúc này mới một mẻ lưới tru sát.


Ngươi thân là Việt Vương, cao cao tại thượng, chúng ta cạn kiệt tâm lực vì ngươi, ngươi lại chỉ muốn trừ tận trung lương, hôm nay là Hoàng Phủ Vô Dật ta gặp vận rủi, ngày mai chỉ sợ đến phiên Tiêu tướng quân, đến lúc đó Đông Đô không còn lương tướng, chỉ có thể rơi vào tay đạo phỉ.

Ngươi tự hủy trường thành, thật sự làm cho người ta trong lòng băng giá".

Hoàng Phủ Vô Dật coi như là hạng người xảo trá, nhìn thấy đại thế đã mất, tất cả mưu kế đã bị người nhất nhất phá giải, lúc này mới cực lực mượn sức Tiêu Bố Y, đầu độc quân tâm.

Thầm nghĩ cho dù chết, cũng không có thể để cho đám người Việt Vương, Tiêu Bố Y hòa thuận ở chung.

Việt Vương lại than nhẹ một tiếng, đi tới trước mặt Tiêu Bố Y thi lễ nói: "Tiêu tướng quân đoạt lại Hồi Lạc Thương, hộ vệ mệnh mạch Đông Đô, vì cứu ta mà bản thân bị trọng thương, đúng là lá chắn của Đông Đô.

Bổn vương mặc dù không tính là anh minh, nhưng cũng biết Tiêu tướng quân là chí bảo của quốc gia, sau này nhất định mời Tiêu tướng quân trấn thủ Đông Đô, bảo vệ sự an bình của Đông Đô.

Bổn vương nếu có chút ý hãm hại Tiêu tướng quân, trời tru đất diệt, không được chết tử tế".

Hắn khom người thi lễ, trước mặt mọi người phát lời thề để định quân tâm, thật sự là chuyện trước nay chưa có, các binh sĩ vốn nghi hoặc khó quyết, lần này trong lòng đều đã đại định.

Lô Sởở một bên nói: "Hoàng Phủ Vô Dật, ngươi chọn lựa ly gián, Việt Vương và Tiêu tướng quân sao mà trúng quỷ kế của ngươi.

Ngày đó cũng không bắt ngươi, bất quá là muốn xem ngươi rốt cuộc có đồng đảng nào, để một mẻ lưới bắt hết mà thôi.

Đồng đảng của ngươi đều đã bị Trương đại nhân tiêu diệt, hôm nay ngươi là chúng bạn thân ly, còn không chịu nhận tội sao?"
Hoàng Phủ Vô Dật thất thanh nói: "Các ngươi hãm hại ta, không có bằng chứng, hãm hại trung lương, lão tử không phục!"
Hắn thanh âm khàn khàn, giấc mộng hoàng đế tan biến, thần sắc đã lộ ra vẻ điên cuồng, Lô Sở đã sớm cho binh sĩ bảo vệ Việt Vương, quát lớn: "Các ngươi còn không chịu buông binh khí, chẳng lẽ muốn cả nhà đều bị chém sao?" Tiếng loảng xoảng ầm ầm vang lên, có binh sĩ Hữu vệ phủ đã quẳng binh khí, quỳ rạp xuống đất nói: "Thuộc hạ không biết chút nào, không lòng dạ nào tạo phản, mong Việt Vương, Tiêu tướng quân, Lô đại nhân minh xét".

Một người quẳng binh khí, còn lại đều ném binh khí theo, quỳ rạp xuống đất khẩn cầu mạng sống, trong lúc nhất thời rầm rập quỳ xuống một mảng.

Giữa sân chỉ còn có Hoàng Phủ Vô Dật cô độc đứng, thê lương vô hạn.

Hắn nhìn ra bốn phía, chỉ thấy đao thương chói mắt, thiết giáp hàn quang, có sự uy nghiêm nói không nên lời, đột nhiên cảm thấy thật buồn cười, phóng túng cười lên ha hả.

Lô Sở chờ hắn cười một hồi, lúc này mới nói: "Hoàng Phủ Vô Dật, ngươi đến bây giờ còn không chịu phục tội sao? Ngươi nếu không phục, chỉ sợ hơn trăm khẩu của Hoàng Phủ gia tộc đều phải bị ngươi liên lụy đến…"
Hoàng Phủ Vô Dật khóe mắt không tự chủ mà giật lên vài cái, rốt cuộc đã ngừng cười, khôi phục lại sự tỉnh táo, "Các ngươi thắng, ta thua".

Vừa nói xong, hắn đã rút yêu đao ra hướng lên cổ mà cắt tới, đột nhiên một đạo hàn quang phóng tới, đánh bay yêu đao trong tay hắn.

Mọi người quay đầu nhìn lại, thấy lại là một Tùy binh xuất kiếm đánh bay đơn đao của Hoàng Phủ Vô Dật, thì không khỏi rất kinh ngạc.

Tất cả mọi người nhận ra người nọ đã ra tay chống cự thích khách, tuy không có ngăn trở được thích khách, nhưng võ công cũng cực cao, lại nhìn thấy hắn khăn đen che kín mặt, thân mặc trang phục Tùy binh, thật sự không giống ai, chỉ là không biết hắn vì sao lại ngăn trở Hoàng Phủ Vô Dật tự sát.

Tiêu Bố Y lại nói: "Việt Vương, Hoàng Phủ Vô Dật tội lớn ác cực, nhưng cũng cần giao cho Đại Lý tự thẩm lý trước, Hình bộ định đoạt mới có thể định tội.

Vi thần mong rằng Việt Vương theo án mà xử lý, tránh người khác nói này nọ".

Hoàng Phủ Vô Dật lặng lẽ cười lạnh, muốn nói cái gì, nhưng rốt cuộc cũng im miệng.

Việt Vương liếc mắt nhìn Lô Sở một cái, nhẹ giọng hỏi, "Ý của Lô đại nhân như thế nào?" Hoàng Phủ Vô Dật đã rơi đài, nhưng hắn vẫn có thói quen xin ý kiến của đại thần.

Dựa theo ý nghĩ của hắn, Hoàng Phủ Vô Dật chết là xong hết mọi chuyện, cũng không muốn phức tạp, hơn nữa Đông Đô hiện tại rối loạn, rất nhiều chuyện sớm đã không có quy củ.

Lô Sở lại gật đầu nói: "Tiêu tướng quân nói hợp tình hợp lý".

Việt Vương thật ra cũng không tiện dựa theo ý của mình mà làm, nên trầm giọng nói: "Như vậy trước đem Hoàng Phủ Vô Dật áp vào đại lao, giao cho Đại Lý tự Hình bộ cùng thẩm lý".

Tiêu Bố Y khi quay về phủ tướng quân, cảm thấy uể oải muốn chết được, cũng may hắn cần cù tu luyện Dịch Cân kinh nên khi sống chết trước mắt rốt cuộc đã có tác dụng, năng lực thừa nhận trọng áp của thân thể vượt xa người thường, ngũ tạng lục phủ mặc dù chịu trọng kích, nhưng còn chưa có bị thương tích trí mạng, ngược lại Sử Đại Nại tuy cương cân thiết cốt, bị thương so với hắn còn muốn nặng hơn.

Nhưng hắn trước bị đánh một chưởng, sau khi bị một đao cực nặng của Phù Bình Cư, còn có thể sống sót, đúng là chuyện may mắn.

Biển Bức hỏi trước tiên: "Tiêu lão Đại, người bị thương có nặng không? Một đao nọ, làm cho ta sợ muốn chết".


Thì ra lần này năm huynh đệ cũng đi theo Tiêu Bố Y lẫn vào nội thành, mặc trang phục làm thiếp thân thị vệ, chuyện phát sinh thật sự đột ngột, năm huynh đệ kiến thức uyên bác, nhưng võ công lại không tính là gì, chờ tới khi chạy tới, thì bụi bặm đã sớm bình định, cũng không cần ra tay.

Tiêu Bố Y nhìn Lô lão Tam cười khổ, "Thật ra cũng phải cảm ơn lão Tam ngươi".

Lô lão Tam cũng cười khổ nói: "Muốn cảm ơn, người phải cảm ơn Bùi tiểu thư mới đúng".

Thì ra Tiêu Bố Y có thể sống sót cũng không phải là có kim cương bất hoại như Đạo Tín, mà là bởi vì mặc nhuyễn giáp hộ thân mà Bùi Bội đưa cho.

Bùi Bội biết hắn ở tại Đông Đô, trong lòng lo lắng, người lại không thể đến đây, sợ hắn xảy ra chuyện gì nên cho lão Tam đem nhuyễn giáp hộ thân đưa tới.

Tiêu Bố Y sau khi nhận nhuyễn giáp, biết tình ý của Bùi Bội, trong lòng cảm kích, lúc này đây mặc ở trên người, nhớ tới sự quan tâm của Bùi Bội, trong lòng ôn nhu vô hạn.

Đông Đô xem như là quần ma loạn vũ, mỗi người trong lòng đều mang quỷ thai, hắn nhất định phải dốc kiệt tâm lực, lúc này mới có thể đặt chân.

Thật ra hắn mặc dù câu tâm đấu giác, nhưng lại thật sự rất chán ghét cùng người như thế có quan hệ, chỉ khi nghĩ đến hữu tình, ái tình, trong lòng mới có sựấm áp.

Cúi đầu nhìn xuống, thấy vạt áo đã sớm tan nát, lộ ra bộ nhuyễn giáp màu đen nọ, Tiêu Bố Y tạm thời quên đi tất cả, khóe miệng ẩn chứa nụ cười.

Mấy người Biển Bức liếc mắt nhìn nhau một cái, trong mắt cũng có sựấm áp, có lẽ trong hoàn cảnh ác liệt, chỉ có huynh đệ tình thâm mới là động lực làm cho người ta] có thể tiếp tục kiên trì.

Bọn họ cũng là người từng trải, làm sao mà không biết tâm cảnh của Tiêu Bố Y.

Bất quá tuy có nhuyễn giáp hộ thân, nhưng dù sao cũng chỉ có thể ngăn trở mũi nhọn của lưỡi đao đâm vào, nhưng đoạn đao ẩn chứa kình lực đã thiếu chút nữa đem xương ngực của Tiêu Bố Y chấn gãy.

Tiêu Bố Y nhớ lại một màn nọ, cũng âm thầm kinh hãi, nếu không có Đạo Tín ở đây, chỉ sợ đã để cho Phù Bình Cư nọ thật sự đắc thủ rồi.

"Tiêu lão Đại, ta có một chuyện không rõ" Lô lão Tam trực tiếp hỏi: "Hoàng Phủ Vô Dật đã sớm đáng chết, người tại sao lại không cho hắn trực tiếp kết liễu?"
Tiêu Bố Y cau mày nói: "Hoàng Phủ Vô Dật kinh qua chuyện này, chết so với sống cũng không có gì khác nhau.

Bất quá trước khi hắn chết, chúng ta còn phải từ trên người hắn hiểu rõ một việc".

"Chuyện gì?" Lô lão Tam lời vừa ra khỏi miệng, đột nhiên tỉnh ngộ ra, "Người muốn tra hỏi Phù Bình Cư là ai?"
Lời của hắn vừa dứtt, cả ba người đều im lặng, Phù Bình Cư này võ công thật sự làm cho người ta lạnh người.

Hắn nếu thật sự muốn giết người mà nói, chỉ sợ đối thủ rất khó ngăn cản.

Biển Bức cẩn thận nói: "Tiêu lão Đại, người này vẫn không chút thương thích, ta chỉ sợ hắn sẽ trở lại giết người.

Phủ tướng quân cần phải tăng cường đề phòng".

Tiêu Bố Y cau mày nói: "Chỉ sợ binh sĩ đối với hắn cũng không thể làm gì được".

Biển Bức thấp giọng nói: "Ta cùng lão Tam có thể bày ra một chút phòng bị, không nhất thiết có thể tạo thành thương tổn đối với hắn, nhưng ít nhất có thể bày ra một số cơ quan tinh xảo, nếu có kẻ dạ hành đến chúng ta cũng có thể cảnh giác".

Tiêu Bố Y mỉm cười nói: "Như vậy là tốt nhất, bất quá chờ hắn tới giết, chẳng thà nên điều tra chi tiết của hắn.

Đối với chúng ta lúc này thì chỉ có Hoàng Phủ Vô Dật là đầu mối có thể dùng, lúc này buộc hắn nói ra thân phận Phù Bình Cư là gì mới được, nhưng làm sao để cho hắn nói ra cũng là một vấn đề".

Biển Bức đột nhiên nở nụ cười, "Tiêu lão Đại, lão Nhị có biện pháp".

Tiêu Bố Y tinh thần chấn động, "Biện pháp gì?"
Biển Bức trầm giọng nói: "Lão Nhị có loại bản lãnh có thể làm loạn tâm thần của người khác, làm cho hắn nói ra tâm sự.

Nếu như chúng ta có cơ hội tiếp cận Hoàng Phủ Vô Dật, thì ta có thể cho lão Nhị thử xem".

Tiêu Bố Y đối với cái này cũng không ngạc nhiên, bởi vì thời đại hắn cũng có dạng thuật thôi miên như vậy, không nghĩ tới lão Nhị lại cũng có bản lãnh này, không khỏi phấn chấn nói: "Vậy để ta sắp xếp, để cho lão Nhị làm chuyện này.


Đúng rồi, thương thế của Đại Nại như thế nào?"
"Việt Vương đã phái ngự y đến xem qua".

Tiêu Bố Y do dự rồi nói: "Ta đi thăm hắn một chút".

Hắn chậm rãi đứng dậy, đi tới trước của phòng Sử Đại Nại, nhẹ nhàng gõ gõ cửa phòng, không nghe thấy có tiếng động, suy nghĩ chút rồi đẩy cửa phòng đi vào, chỉ ngửi thấy mùi thuốc nồng đậm, trên bàn có một chén thuốc còn nguyên.

Sử Đại Nại nằm ở trên giường, hai tròng mắt trợn tròn, chỉ nhìn nóc nhà.

Nghe được Tiêu Bố Y đến gần, hắn cũng không có cử động, chỉ là khóe mắt đột nhiên có chút ướt át.

"Vô luận như thế nào, cũng cần phải sống sót" Tiêu Bố Y ngồi ở đầu giường Sử Đại Nại, mỉm cười nói: "Lệnh đường nếu như ở trên trời có linh thiêng, bà cũng không muốn nhìn thấy ngươi bi thương như vậy".

Hắn cầm lấy chén thuốc, đưa tới trước mặt Sử Đại Nại, nhẹ giọng nói: "Đại Nại, ngươi không nên quá mức thương tâm.

Ta nghĩ lệnh tôn hẳn cũng không nhận ra ngươi, nếu không hắn cũng sẽ không ra tay".

Sử Đại Nại rốt cuộc xoay đầu qua, Tiêu Bố Y lúc này mới phát hiện trên gối có dấu nước, phảng phất như nước mắt của Sử Đại Nại.

"Tiêu… tướng quân, người không hận ta?"
Tiêu Bố Y cười không nổi, "Tại sao phải hận ngươi?"
"Là cha ta đả thương người" Sử Đại Nại lo lắng nói.

Tiêu Bố Y than nhẹ nói: "Vậy cùng ngươi có quan hệ gì? Ta chỉ biết là, khi ta gặp nguy hiểm, ngươi đã che ở phía trước ta!"
Sử Đại Nại khóe mắt trong suốt, nhắm hai mắt lại, nắm chặt nắm tay, "Ta thật sự rất hận hắn".

Tiêu Bố Y biết Sử Đại Nại nói chính là chỉ Phù Bình Cư, hắn cũng không muốn giải thích cho Phù Bình Cư , vô luận như thế nào, từ bỏ người con gái yêu mình, từ bỏ cốt nhục của mình hai mươi năm, đều không thể không làm cho người ta cảm thấy thống hận.

Lúc đầu một chưởng của Phù Bình Cư đánh bị thương con của chính mình, Tiêu Bố Y cơ hồ muốn lớn tiếng trách cứ, nói rõ chân tướng, nhưng rốt cuộc lại tự ngăn chận lại.

Hắn không hãi sợ Phù Bình Cư, nhưng có thể nghĩ tới lời vừa ra khỏi miệng, Phù Bình Cư cũng không nhất thiết là tự trách, Sử Đại Nại lại quá nửa sẽ càng thương tâm, lúc này mới không muốn nói nữa.

"Trên đời này có rất nhiều người, có người tốt, có người xấu" Sử Đại Nại nhắm mắt lại lẩm bẩm nói: "Ta sinh ra tại Thiết Hãn quốc, bị người ta khinh thường, bởi vì người khác đều có phụ thân, ta lại như là con hoang… mẹ ta cũng không chịu nói là cha ta xấu, vẫn nói với ta, cha ta văn võ song toàn, phong lưu hào thảng, có thể quen được với cha ta, là chuyện may mắn trong cả đời này của mẹ".

Tiêu Bố Y thầm nghĩ, Phù Bình Cư này quá nửa trải qua dịch dung xảo diệu, nếu không loại cao thủ này tại sao Cầu Nhiêm Khách, Đạo Tín cũng không nhắc tới.

Nhưng Phù Bình Cư chỉ bằng tướng mạo tầm thường mà đã khiến cho một cô gái Tây Vực khăng khăng một mực, hai mươi năm vẫn không quên, bản thân nói vậy cũng có mị lực kinh người.

Cái khác không nói, chỉ nói tới một thân võ công nghiêng trời lệch đất này của hắn, đã có thể ngạo thị Trung Nguyên.

Nhưng nhân vật như vậy, Đạo Tín cao tăng kiến thức rộng rãi, chẳng lẽ cũng không biết sao?
Hắn đang cân nhắc lai lịch của Phù Bình Cư, Sử Đại Nại lại nói tiếp: "Ta lại cảm thấy mẹ ta gặp phải cha ta, là chuyện thống khổ cả đời.

Nhưng đối với những gì lâu nay ta đã nói, thật ra cũng có chuyện ta chưa nói với Tiêu tướng quân…"
"Ồ?" Tiêu Bố Y mỉm cười nói: "Không có tiện thì không cần phải nói".

Sử Đại Nại mở mắt, "Thật ra thân võ công này của ta chính là cha ta dạy ta" Nhìn thấy Tiêu Bố Y khó hiểu, Sử Đại Nại thấp giọng nói: "Hắn sau khi rời đi để lại cho mẹ con ta vàng bạc châu báu, còn lưu lại cho ta khi đó chưa sinh ra một quyển sách, ở trên ghi lại phương pháp tập luyện võ công.

Mẫu thân ta từ đó về sau thật ra áo cơm cũng không lo, chỉ là đối với hắn vẫn luôn tưởng niệm, nhưng lại không oán hận, người vẫn nói cha ta là người làm đại sự, đương nhiên là có chuyện càng quan trọng hơn đi làm.

Ta thuở nhỏ dựa theo phương pháp mà cha ta lưu lại mà tập võ, đến năm mười tuổi trong đồng bạn hơn mười người cũng không thể thắng ta.

Nhưng bọn họ mặc dù đánh không thắng ta, nhưng đối với ta khinh bỉ chỉ có tăng chứ không giảm.

Ta sống cho tới bây giờ, loại cảm giác này chưa bao giờ tiêu giảm.

Tiêu tướng quân, trước khi gặp được người, ta… chưa từng có bằng hữu".

"Nếu như ngươi không chê, chúng ta có thể trở thành bằng hữu" Tiêu Bố Y mỉm cười nói.

Sử Đại Nại ánh mắt lộ ra vẻ cảm động, "Ta chỉ sợ… ta không xứng".

Tiêu Bố Y nghiêm mặt nói: "Là bằng hữu, sẽ không có nói đến xứng hay không.

Nếu chỉ vì chỗ tốt hay ích lợi mới kết giao, thì không phải là bằng hữu!"
Hắn nói như chém đinh chặt sắt, Sử Đại Nại nhìn vào hai mắt Tiêu Bố Y, rốt cuộc giãy dụa ngồi dậy, tiếp nhận chén thuốc, uống một hơi cạn sạch.

"Vì những lời này của người, ta phải sống.


Sử Đại Nại ta cả đời không có mục tiêu gì, mục đích duy nhất chính là tìm được phụ thân, hoàn thành tâm nguyện cho mẫu thân.

Cha ta đánh ta một chưởng, trong lòng ta có thống hận, nhưng cũng có thư thái, ta mới vừa rồi chỉ nghĩ tới, nếu một chưởng của hắn lấy đi võ công của ta, có lẽ lấy đi cả tính mạng của ta, thì chúng ta sẽ không còn thiếu gì của nhau, có đúng hay không?"
Tiêu Bố Y âm thầm kinh hãi, thở dài nói: "Ta nghĩ hắn sẽ áy náy cả đời.

Hắn cũng không biết là ngươi…"
"Hắn không biết?" Sử Đại Nại trên khuôn mặt đôn hậu lộ ra vẻ mê mang, "Võ công của ta đều là do hắn cấp, công phu của hắn cao như vậy, lại đánh ta bị thương, hiện tại hẳn là cũng nên biết rồi?"
Tiêu Bố Y trong lòng khẽđộng, không đợi nói cái gì, Sử Đại Nại đã quay đầu lại nhìn về phía Tiêu Bố Y, trầm giọng nói: "Tiêu tướng quân, người bản thân bị trọng thương, còn không quên lại đây an ủi ta, người là người tốt.

Người cứ yên tâm, lần sau hắn nếu trở lại, ta nhất định phải cùng hắn nói cho rõ ràng, hắn không thể giết người!"
Hắn tuy biết võ công không địch lại Phù Bình Cư, nhưng giọng điệu vẫn dứt khoát, hoàn toàn không sợ hãi.

Tiêu Bố Y thở nhẹ ra một hơi, "Dưỡng thương quan trọng hơn, tất cả chờ khỏi bệnh rồi hãy nói".

Chờ khi rời khỏi phòng của Sử Đại Nại, Tiêu Bố Y lúc này mới thở phào một hơi, hắn biết Sử Đại Nại tính cách thuần phác, lúc này mới lo hắn chịu không nổi đả kích, không nhịn được mới đi lại khuyên giải.

Rời phòng Sử Đại Nại, nhìn thấy xa xa có một người dời ánh mắt đi, lại đúng là nữ tử áo đen.

Tiêu Bố Y trong lòng mờ mịt, thầm nghĩ nàng canh giữở phụ cận, là sợ Phù Bình Cư đến đây, lúc này mới muốn bảo vệ mình sao? Nhớ tới nàng liều mạng cứu hắn, cái loại sống chết trước mắt nửa phần cũng không thể làm bộ ra được, nàng đối với mình nửa phần cảm tình cũng không có, như vậy chuyện mà cầu mình chỉ sợ thật sự là muôn vàn khó khăn.

Nhưng mình có thể trợ giúp nàng làm cái gì, chẳng lẽ nàng biết chuyện trong thiên thư, cho nên muốn để cho mình thay đổi? Chính mình thật sự là Đại tướng quân gì gì đó của Vô Thượng Vương, hiện tại ngay cả hắn cũng không dám xác định? Lịch sử hình như tương tự, lại như có khác biệt, thiên thư vì sao so với trí nhớ của mình hoàn toàn không hợp? Tình thế Đông Đô ban đầu đã định, mình dốc hết sức để cầm quyền, nhưng Việt Vương, đám người Vương Thế Sung vẫn còn phải cẩn thận ứng đối, an nội thì mới có thể trừ ngoại, tất cả đều đan vào cùng một chỗ, không khỏi làm cho Tiêu Bố Y tâm loạn như ma, trong lúc nhất thời quên thân đang ở nơi nào.

Bỗng nhiên cảm thấy trên mặt mát lạnh, ngẩng đầu nhìn lại, mới phát hiện không biết từ khi nào, sơ vũ nhuận vật, vân tỏa khinh sầu.

Mưa nhẹở Đông Đô đã mang đến khí lạnh, đã vào thu rồi sao? Tiêu Bố Y tâm tự xoay chuyển, nữ tử áo đen ánh mắt chỉ rơi vào trên gốc ngô đồng xa xa, hoàng hôn đã tới gần, nước mưa từng giọt từng giọt nhỏ xuống…
***
Mưa vào thu đối với Tiêu Bố Y mà nói, bất quá chỉ thêm một chút u sầu, còn đối với Lý Uyên mà nói, là phiền toái bằng trời.

Mưa nhỏ liên miên không dứt đã gần nửa tháng, hơn nữa không biết tới lúc nào mới có thể dừng, phiền toái lớn nhất của Lý Uyên từ khi tạo phản cho tới nay cũng không phải do người, mà là từ ông trời.

Phiền toái chính thức bắt đầu từ khi đại quân Lý gia vào Tước Thử cốc!
Lúc trước một phen thuận gió, chí khí kích động nhiệt tình đều bị mưa này làm cho lạnh lẽo.

Lý Uyên tọa trấn trong trướng trung quân, mày cau mặt nhăn.

Từ khi khởi nghĩa tới nay, tất cả cũng đều tính là nằm trong kế hoạch của hắn, các quận huyện quanh thành Thái Nguyên tụ tập hưởng ứng, cũng không có tạo nên phiền toái gì từ khi hắn khởi sự.

Sau khi giết Cao Đức Nho, lại chuẩn bị một đoạn thời gian, Lý Uyên đã chiêu mộ được ba vạn tinh binh nam hạ, chuẩn bị vào lấy Quan Trung.

Muốn nhập Quan Trung, thì phải theo Hoàng Hà về phía tây, Hà Đông độ khẩu (nơi qua sông) nước chảy xiết, địa phương thích hợp để qua sông cũng không nhiều, Bồ Tân chính là một độ khẩu trong đó, nhưng ở đó lại có Khuất Đột Thông cùng trọng binh canh gác, cũng không dễ dàng thông qua.

Nhưng trừ Bồ Tân ra, Hà Đông cũng còn có một Long Môn độ khẩu có thể thông qua, trở lên lại có Hồ Khẩu, nếu như ở khu vực này qua sông, lại trực tiếp tiến vào bình nguyên Vị Hà, vây công Quan Trung.

Lý Uyên đã sớm tìm hiểu rõ ràng, Long Môn cùng Hồ Khẩu quân coi giữ rất yếu, khi đó cũng cảm thấy mừng rỡ, thầm nghĩ Khuất Đột Thông tuy là lão thần danh tướng Tùy triều, nhưng lần này nhiều ít đã tính sai.

Điều này có thể cũng là bởi vì Khuất Đột Thông già cả, nhát gan, không dám mạo muội phân binh đi thủ, chỉ giữ trọng binh gác Hà Đông cùng Đồng Quan trọng trấn, để kềm chế đại quân Lý Uyên.

Nhưng Lý Uyên mừng rỡ còn chưa duy trì được vài ngày, thì đã bị trận mưa to liên miên này dập tắt.

Hắn muốn qua Hoàng Hà nhập Quan Trung, thì phải qua Tước Thử cốc trước, muốn qua Tước Thử cốc, thì phải đánh hạ thành Hoắc Ấp trước.

Được hai ngọn núi lớn Lữ Lương, Vương Ốc kẹp ở hai bên, Tước Thử cốc là thông lộ duy nhất để Lý Uyên tiến vào lấy Hà Đông, chuyển chiến Quan Trung, địa thế gập ghềnh nhỏ hẹp.

Mà Hoắc Ấp ở giữa Tước Thử cốc, hắn nếu muốn nam hạ, thì phải phá cho được chỗ này.

Nhưng Đại vương Dương Hựu biết hắn khởi sự, trước tiên ra lệnh Tống Lão Sinh phái hai vạn Tùy quân đóng quân ở thành Hoắc Ấp thành để ngăn cản đại quân của hắn.

Lý Uyên sau khi biết tin tức này, thì lòng nóng như lửa đốt, nhưng khi biết Cổ Hồ Bảo tây bắc Tước Thử cốc cũng không có phái binh gác, Lý Uyên trong lòng vui mừng, Cổ Hồ Bảo là để che chở lối vào Hoắc Ấp, lại cùng thành Hoắc Ấp tạo thành thế ý giác, Tống Lão Sinh bỏ qua nơi này, thì cũng tính là tài trí bình thường.

Hắn lập tức dẫn binh đóng ở Cổ Hồ Bảo, hậu quân hạ trại tại Cao Bích lĩnh, vốn chuẩn bị dụ địch xuất chiến, nhưng thật không ngờ mưa to đổ xuống, liên miên không ngừng.

Trên mặt đất nơi này đất sét rất dày, nếu chỉ là mưa nhất thời thì không nói, nhưng lại mư không ngừng nghỉ trong ba ngày sau, đất sét đã trở thành bùn lầy, thành một màu vàng khắp nơi làm mọi người phiền muộn, bốn phía thành Hoắc Ấp phảng phất đã biến thành ao đầm, kỵ binh vó ngựa đi xuống, đều hãm sâu vào trong đó, so với bộ binh còn chậm hơn, bộ binh một bước đi xuống, đã lún tới bắp chân.

Thời tiết như vậy, bước đi còn khó khăn, đừng nói chi là tác chiến?
Tống Lão Sinh thủ vững trong thành không ra, Lý Uyên đã dừng lại ở đây nửa tháng, hơn nữa cũng không biết còn phải dừng lại bao lâu!
Lý Uyên mấy đêm đã bạc đầu, lo lắng không thôi…



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện