Chương 370: 370: Côn Lôn
Tiêu Bố Y cũng không phải là người đầu tiên xông lên đầu tường, nhưng hắn không thể nghi ngờ là người cổ vũ sĩ khí nhất!
Từ trước đến nay công thành khắc địch, đều là binh sĩ quên đi sinh tử, nhung Tiêu Bố Y dùng thân thể ngàn vàng dẫn binh sĩ phá thành, hắn đối với Tùy binh vẫn luôn đối đãi như huynh đệ, Tùy binh làm sao mà không quên đi sinh từ?
Một Tùy binh leo lên đầu tường cũng chỉ khiển cho Tùy quân phấn chấn lên một chút, Tiêu Bố Y leo lên đầu tường lại làm cho cả ba quân sợ hãi.
Định hải thần châm cùa bọn họ đơn đao tunhg hoành, lực kháng đạo phi, hắn bảo vệ điểm đặt chân, nùa bước không lùi! Tẩm thân ngàn vàng còn quèn đi sinh từ.
bọn họ có lý nào mà không anh dũng tranh lên trước?
Binh sĩ cùng Tiêu Bố Y leo lên đằu tường thân trúng một mũi tên, lại bị đâm hai thương, nhưng giờ phút này vẫn đứng ờ bên cạnh Tiêu Bố Y, uy phong tám hướng, không biết dũng khí từ noi nào đến, thế như hổ điên, hoàn toàn không quan tâm đến thương tích.
Đạo phỉ thấy Tùy binh toàn thân đẫm máu.
nhưng vẫn không ngà, lại càng dũng mãnh hơn, cảm thấy hoảng sợ, không biết những người này tại sao đều giống nhưphát cuồng lên vậy.
Một người tĩắn ải, vạn người khó qua! Một người liều mạng, vạn người khó địch!
Hai người kề vai chiến đấu, cũng không xông lên trước, chỉ từ thủ tại vị trị để cho Tùy binh phía sau leo lên.
Hơn mười người, vài chục người, khi đã có vài trăm người leo lẽn đầu tường, đạo phỉ trong lòng hoảng loạn, trận cước đại loạn.
Phòng Huyền Tảo lại sớm đã không biết đi về đâu.
trên thực tế, một khắc khi Tiêu Bố Y leo lên đầu tường.
Phòng Huyền Tào cũng đà biến mất không thấy, hắn hiểu rằng Lạc Khầu đà thù không được.
Nếu như đi chậm một chút, chỉ sợ sẽ thành bậc thang cho người khác dầm lẻn.
Trong loạn thể, có thể còn sống sót không phải võ công siêu quẳiỊ chính là hạng người thông minh xảo trá.
Mãng phu chỉ có thể chết sớm, kẻ ngu ngốc không .biết người biết ta.
Phòng Huyền Tảo mấy lần còn mạng sống, đơn giản là có thể trong thời gian nhanh nhất nhận xét tình thế, tìm ra cách có lợi cho mình nhất.
Trung Nguyên rộng lớn, Lý Mật không chịu bỏ qua Lạc Khẩu Thương, hắn cũng không phải từ thù thành Lạc Khấu, lần này mặc dù bại, không phải là tội khỏng chịu đánh, mà là Tần Thúc Bảo cứu viện bất lực.
Phòng Huyền Tảo hiểu rõ thành bắc không có Tùy quân, hiểu rõ nơi ấy mặc dù là giáp Hoàng Hà, không chỗ có thể đi.
Nhưng sau khi ra khỏi thành vòng qua núi mà đi.
cũng có thể quay về Lạc Khẩu Thưang.
Chỉ sợ bị quản Ngõa Cương nhìn thấy, ngược lại ngăn cản đường chạy trốn, lúc này mới lặng yên bỗ chạy.
Tiêu Bố Y người đang ở trên tường thành lực kháng quản Ngõa Cương, thấy được đạo phỉ đã chùn lại, Tùy quân tuy chi có mấy trăm người đánh vào, tuy số người vẫn còn kém xa.
Nhưng Ngõa Cương tuy nhiều, nhưng đều là từng người tự chiến, sớm đà không thấy thống soái, trong lòng khẽ động, đột nhiên cất bước tiến lên, một đao bổ ra.
Một đạo phỉ đang cầm thương đâm tới, trông thấy árih đao lóe lên.
còn chưa kịp sợ, đầu người đã bay lên cao.
Tiêu Bố Y võ công cao tuyệt, đạo phỉ này sao có thể chống cự lại.
Hắn thấy đầu người bay lên, cổ tay chợt chuyển, đà dùng thân đao đánh lên trên đầu người, đầu người lại bay cao lên, rắc xuống từng chùm mưa máu, Tiêu Bố Y đà trầm giọng quát: “Phòng Huyền Tào đà chết, các ngươi còn không chịu bó tay chịu trói?”
Hắn quát lớn một tiếng, tharih âm chắn động tám phương, ằm ầm ù ù.
Tiêu Bố Y chiêu này là kế vàng thau lẫn lộn, quân Ngõa Cương đều kinh hài.
Hiện nay đạo phỉ vô chù.
đà sớm không nghe được hiệu lệnh, chỉ thấy được một cái đầu người bay cao lên.
rơi xuống dưới thành, nào phân biệt là đầu cùa ai? Chỉ cho là Phòng Huyền Tảo thật sự đã bị Tiêu Bố Y chém đầu.
không còn ý chí chiến đấu nữa, ùn ùn mà chạy.
Tiêu Bố Y trông thấy đạo phi còn nhiều, lại quát lớn: “Ai đầu hàng khỏng giết, ai chống cự giết không tha!”
Tùy quân được lệnh, đều cao giọng quát lên: “Ai đằu hàng không giết, ai chống cự giết không tha!”
Tiếng quát như sấm dậy, truyền khắp đằu tường dưới thành, càng ngày càng nhiều Tùy quân từ đầu tường dũng mành vào, cùa thành cũng đà ằm ầm vang lớn, bị Tùy quân dùng xe công thành đụng sập, có binh sĩ sớm làm sạch của thành, càng nhiều Tùy quân từ cửa thành mà đánh vào.
“Tiêu Tướng quân có lệnh, ai đầu hàng không giết, ai chống cự giết khỏng tha..
Từng tiếng hô quát truyền khắp thành Lạc Khẩu, Tùy quàn khí thế như hổ.
đỗ hồng hai mắt, trông thấy đạo phì hơi có lường lự, liền đùng trường thương đâm qua.
Tùy quân những ngày này đã sớm tóc nghẹn, làm sao mà chịu bỏ qua đạo phỉ làm loạn.
Giết chóc bắt đằu đà nghiêng về một phía, Tiêu Bố Y đứng ờ trên thành, cũng đã không cần hắn ra tay nữa, hắn hiện tại chỉ cẩn ủng hộ sĩ khí là được! Quay đầu nhìn về hướng đỏng nam, phát hiện bụi đất tung bay, Tiêu Bố Y âm thẳm nhíu mày.
hiểu rõ Trưong Trấn Chu vẫn đang cùng Tần Thúc Bảo giao chiến.
Tần Thúc Bảo này, vốn không nên như thế! <
Khi thành Lạc Khấu đã bị phá.
Tẳn Thúc B ảo cũng lâm vào tình thế khó xừ.
Trương Trấn Chu cũng không nóng nảy đánh trận, ngay từ đầu đà sử dụng chiến thuật công tâm, khuyên hắn đầu hàng.
Tần Thúc Bảo khi nghe được Trương Trấn Chu chiêu hàng cũng do dự.
Đi theo Lý Mật yốn không phải bản ý cùa hắn, từ khi phản bội Trương Tu Đà, hôm nay hắn chẳũg những bị Tùy quân chán ghét, bị huynh đệ ghét bò.
cho dù quân Ngõa Cương cũng có chút xem thường.
Không có ai biết nỗi khổ của Tần Thúc Bảo, càng không có người hiểu được sự bất đắc dĩ của hắn, nhưng hắn cũng không cần biện giải, cũng đã không thể nào biện giải.
Khi nghe được Trương Trắn Chu chiêu hàng.
Tẳn Thúc Bảo trong đầu lại lóe lèn hình ảnh cùng Tiêu Bố Y nâng cốc vui vẻ.
Khi đó Tiêu Bố Y chân thành đầy mặt, tuy lằn đầu gặp mặt, đã giúp bọn họ giải quyết một vẩn đề khó.
Hiện tại Tiêu Bố Y chính là đứng đầu Đông Đô, đầu nhập vào Tùy quân chính là đầu nhập vào Tiêu Bố Y, nhưng hắn còn có mặt mũi đi đối mặt với Tiêu Bố Y?
Trương tướng quân đà đuổi giết Tiêu Bổ Y, ba hổ tướng dưới trướng hắn vẫn cùng Tiêu Bố Y đối nghịch, có đôi khi vận mệnh chính là buồn cười như vậy, bọn họ vốn nên trở thành bạn tốt, vận mệnh lại làm cho bọn họ trờ thành địch thù.
Tiêu Bố Y sẽ đối đài với hắn thế nào khi quy phụ.
Tiêu Bổ Y vẫn là Tiêu Bố Y năm đó chứ?
Tất cả ý niệm chợt lóe lên trong đầu.
Tẳn Thúc Bảo trong lúc hoảng hốt, đà trông thấy tiền quân đã tiến về phía trước công kích, lúc này mới hiểu được mình đà hạ lệnh công kích.
Trương Trấn Chu vẫn không chút hoang mang quay lại trung quản, thét lẻn ra lệnh cho
binh sĩ thù hạ đánh tĩã
Tùy quân, quân Ngoã Cương rất nharih lâm vào cận chiến, chỉ là hai quàn tiến thoái đúng phệp.
bất phân thắng bại.
Trưang Tĩắn Chu, Tẳn Thúc Bảo đều là cao thủ dụng binh, binh lực trước mắt tương đương, đều theo chính đạo mà ra, trong lúc nhất thời khó phân thắng bại.
Nhưng mà Tùy quân ít có công kích, chỉ trụ ở nơi hiểm yếu, Tẳn Thúc Bảo nhiều lằn đánh vào không có kết quả, ngược lại hao tổn không ít nhân mã.
Tẳn Thúc Bảo khi chỉ huy nhân mã, tạm thời quên đi tất cả, chỉ muốn cầu thắng.
Hắn sắp xệp bại lui, muốn dụ Trương Trắn Chu đến công, sau đó thừa cơ đánh lén.
không ngờ Trương Trắn Chu cùng là lão hồ ly, xem thấu dụng ý cùa hắn, vì vậy vẫn bất động!
Trưcrag Trắn Chu đương nhiên rõ ràng, hắn chỉ cần thù vững, mà T ẳn Thúc B ảo lại nhất định phải phá tan tầng trờ ngại này, chỉ cần hắn có thể giằng co.
thi hắn có thể thắng.
Trương Trần Chu thân kinh bách chiến, đương nhiên rõ ràng điểm mấu chốt ở trong đó.
Tần Thúc Bảo kế sách không hiệu quả, chỉ có thể một lần nữa lệnh cho quàn Ngoà Cương cường công.
Hai quân trong khi đang đấu khó phân thắng bại.
Tẳn Thúc Bảo đột nhiên phát hiện trong quân tràn ngập một loại tâm tình khủng hoảng.
Mọi người không anh đũng tiến lên nữa, trận hình hoi tán, Tẳn Thúc Bảo có chút khỏng hiểu, đích thân chỉ huy, lại nghe một thanh âm đang truyền đi trong quân, thành Lạc Khẩu đã mất...!thành Lạc Khầu đã mất!
“Tần Tướng quân người xem kìa!” Có bộ hạ chi về phương xa
Tần Thúc Bảo trông qua, chỉ thấy ờ phía Tây Bắc không còn khói đặc cuồn cuộn, khói lừa đà tắt.
không khỏi trong lòng chợt lạnh.
Hắn từ khi xuất phát đến khi tác chiến, chỉ mới hơn canh giờ.
thành Lạc Khẳu sao đà bị chiếm? Là Tùy quân đã rút lui công kích, hay Phòng Huyền Tảo đà thua? Tần Thúc Bảo trong lúc nhất thời khó có thể quyết đánh hay rút.
Nhưng vô luận là Tùy quân rút lui, hay thành Lạc Khẳu thất thủ, quân Ngoà Cương cũng đà không còn động lực, nhìn thấy Tùy binh mạnh mẽ, không khỗi đậu lui ra phía sau.
Trương Tĩắn Chu tọa trấn trung quân, đà nắm bắt ngay được điểm khác biệt rất nhó ấy, cũng đà trông thấy ờ phía thành Lạc Khầu khói lùa đà không còn.
không khỏi trong lòng mừng rờ.
Hắn cách thành Lạc Khầu vốn không xa, hậu quân đà có người phi ngựa tới báo, “Tây Lương Vương đã hạ thành Lạc Khầu!”
Trương Tiắn Chu trong lòng khẽ động, ầiệu lệnh toàn quàn hò lên: “Tây Lương Vương đà hạ thành Lạc Khẩu!”
Tiếng hô kirih thiên động địa, quân Ngoã Cương thấy khói lừa đã tắt.
nghe được Tùy quân hô to, không khỏi càng bối rối Trương Trấn Chu ra lệnh kích trống.
Tùy quán tung hết lực lượng, quân Ngoã Cương đà tan tác!
Tiêu Bố Y người đang ở thành Lạc Khẳu.
trước tiên, thu được tin tức Trương Trển Chu đà đánh bại Tần Thúc Bảó.
Trong lòng mang theo một chút phấn chấn, thẳm nghĩ Trương Tĩấn Chu một chút cũng không già, đồng thời lại có chút mất mác.
Chỉ cảm thấy Tẳn Thúc Bảo lạc lối khó quay lại, không rò Tẳn Thúc Bảo vì sao vẫn có thểbán mạng cho Lý Mật, bởi vi nhìn thể nào thi hắn cùng Lý Mật cũng không phải là người đi cùng một đường!
Tùy quân thù hạ đang khẳn trương tự động khống chế thành Lạc Khẩu, tàn sát đà đình chỉ, dân chúng đều đang chết lặng, mỗi người đều tránh ở trongnhà không dám ra ngoài.
Bọn họ đã thấy nhiều Tùy quân cùng đạo phỉ chém giết, càng không biết lần này xem như là bắt đầu hay chấm dứt?
Tiêu Bố Y giục ngựa đi ở trong thành Lạc Khẩu, trông thấy tan hoang xơ xác, đột nhiẻn trông thấy trên đường có gi đó đang nhúc nhích, Tiêu Bố Y giục ngựa đi qua, nhảy xuống ngựa, thấy một đứa nhò đang kinh hoàng nhìn mình.
Đứa nhò trên đùi chảy máu, người đầy mùi hôi thối, như là bị chém trúng một đao.
Tiêu Bố Y ngồi xổm xuống hòi: “Cha mẹ cháu đâu?”
“Đều chết hết!” Đứa nhò đột nhiên la hoảng lên.
đùng sức lui vào một góc mà co người lại, phảng phất như noi đó mới là chỗ an toàn cùa nó, Tiêu Bố Y than nhẹ một tiếng, vẫy tay gọi một binh sĩ đến, lệnh cho hắn chiếu cố đứa nhò này.
Đứa nhỗ chỉ có khóc, nhung trong nước mắt chôn dấu ít nhiều sự chua xót, cũng khỏng ai biết được.
Tiêu Bố Y đứng trên đường cái, đột nhiên thờ dài nói: “Hưng, dàn chúng khồ.
vong, dân chúng cũng khổ.
Thiếu Phương, dân chúng đều hy vọng động loạn kết thúc sớm? Những đứa nhỏ giống như thể, trên đòi này không biết có bao nhiêu”.
Tôn Thiếu Phương theo sát bên cạrih Tiêu Bố Y.
nghe được Tiêu Bố Y cảm khái, gặt đầu nói: “Tiêu lão đại, đích xác là như thể”.
Tiêu Bố Y nhìn về phương xa nói: “Nghĩ đến ta hôm nay thân ờ cao vị, nhung cũng là bị bất đắc dĩ.
Năm đó ta...!bất quá là một mã tặc, chỉ muốn buôn bán ngựa mà thôi..
Tôn Thiếu Phương khó hiểu, do dự nói: “Tiêu lão đại...!nhưng người hiện tại là Tây Lương Vương, đứng đầu Đông Đô, thiên hạ kính ngưỡng”.
Tiêu Bố Y cười cười nói: “Không sai.
ta là Tây Lương Vương, nhưng rất nhiều chuyện cũng không thể khống chế, ví dụ như...”
Hắn bỗng nhiên quay đầu, ánh mắt sáng rực nhìn qua Tôn Thiếu Phương, đang muốn nói cái gì, thì có binh sĩ đuổi gấp tới, lớn tiếng nói: “Khởi bẩm Tây Lương Vương, Vương Thế Sung đại bại tại Nguyệt thành, bị ’Lý Mật phái người qua Thạch Tử hà tập kích doanh trại, một mực hướng về phía Tung Cao sơn mà rút lui!”
Tôn Thiếu Phương giật mình biến sắc.
không nghĩ tới mới lấy Lạc Khẩu.
Vương Thế Sung lại đại bại.
Tiêu Bố Y cau mày, lẩm bẳm nói: “Tung Cao sơn?”.
Hắn trầm ngâm nghĩ cái gì đó.
Tôn Thiểu Phương cũng trầm mặc.
ngẫu nhiên ngẳng đằu nhìn Tiêu Bố Y, thần sắc có chút bất an.
Lại có birih sĩ tiến lên bầm báo: “Khởi bầm Tây Lương Vương.
Trương Trán Chu đại nhân cầu kiến”.
“Cho mời” Tiêu Bố Y gật đầu, birih sĩ đã sớm đem phù đệ của Phòng Huyền Tảo để cho Tiêu Bố Y sừ dụng tạm thời khi hành quân.
Trương Tĩấn Chu sau khi tiến vào trên mặt không có chút nào vui vẻ, trực tiệp nói: “Tây Lương Vương, nghe nói Vương Thế Sung bại lui về hướng Tung Cao sơn?”
Tiêu Bố Y gật đầu, nghiêm mặt nói: “Trưong đại nhân, người đối với Vương Thế Sung có cái nhìn như thể nào?”
Trưong Trắn Chu nhìn chung quarih, Tiêu Bố Y hiểu ý cùa hắn đang muốn giấu điều gì đó.
Hai người đa phần đều là giải quyết việc công, nhưng trong lòng Tiêu Bố Y đối với cựu thần như Trương Trấn Chu lại cực kỳ tôn trọng, ít nhất hắn hiểu rõ đại chiến trước mắt còn phải trông cậy vào loại nhân tài này.
370: Côn Lôn (2)
Trương Trắn Chu nghiêm nghị nói: “Có câu không biết nèn nói hay không?”
Tiêu Bố Y mỉm cười nói: “Trương đại nhân có chuyện cứ nói đừng ngại, ta cùng Trương đại nhàn kề vai chiến đấu đã lâu, hiểu rõ nên phải tín nhiệm.
Thật ra đối với sự cương trực của Trương đại nhân, ta vẫn thường thức có thừa.
Quốc gia đại hưng, đương nhiên cẩn phải có loại nhân tài như Trương đại nhân”.
Trương Trắn Chu trên khuôn mặt khô cứng thoáng chút đổi sắc.
thoáng qua lại bình tĩnh như lúc ban đầu.
Hắn và Tiêu Bố Y cả ngày thưong lượng đều là chuyện chinh chiến, nói chuyện như hôm nay cảm giác ngược lại cũng hiếm thấy.
“Năm đó, Thánh Thượng cũng nói như thấ Năm đó...!Thánh Thượng thật ra cũng đà từng khiêm tốn”.
Trương Trắn Chu khi nói ra những lời này.
chỉ có cảm khái, Tiêu Bố Y hơi ngạc nhiên, thoáng qua đà hiểu ra, “vết xe đổ.
ta đương sẽ không giẫm lên.
Ta rò ràng Trương đại nhân lần này có thể xuất mã, không phải vì ta, cũng không là vì Thánh Thượng...!lại càng không vì Đại Tùy!”
“Vậy ta là vì cái gi?” Trương Trấn Chu khóe miệng mang theo vẻ cười nhẹ.
“Trương đại nhân là vì thiên hạ bách tính” Tiêu Bố Y nghiêm mặt nói.
Trương Trấn Chu trầm mặc xuống, hồi lâu mới nói: “Chỉ hy vọng Tây Lương Vương chớ có giẫm lên vết xe đổ! Đại Tùy vốn không nên loạn, dân chúng vốn không nên chịu nỗi khồ cực này”.
Hai người trầm mặc hồi lâu.
Tiêu Bố Y khẽ thờ dài: “Bổn vương ghi nhớ lòi cùa Trương đại nhân.
Hiện tại Trưang đại nhân có thể đem những lời muốn nói nói ra”.
Trương Trắn Chu mỉm cười, “Thật ra theo ta thấy.
Vương Thế Sung vốn khỏng bị thua Vương Thế Sung này khi tại Giang Đô tác chiến, bách chiến bách thắng, tuyệt không phải do may mắn”.
“Nhưng hắn vẫn bại” Tiêu Bố Y thản nhiên nói: “Hắn sớm đoán chắc, cho dù hắn bại, ta cũng không thể làm gì được hắn”.
“Ba vạn quân Hoài Nam dưới tay hắn, lương thảo chi có thể cung cấp khỏng đến nửa tháng” Trương Trấn Chu trầm ngâm nói: “Quân không có lương không được, hắn trong thời gian nửa tháng nhất định phải làm gì đó, bằng không quân tâm sẽ bại”.
“Trong nừa tháng tất phải làm gì đó?” Tiêu Bố Y lẩm bẩm nói: “Hắn đến nơi này đà lâu, trong nừa tháng có thể làm cái gì?”
Trương Trắn Chu cau mày nói: “Phụ cậnĐông Đô có hai kho lúa, một là Hồi Lạc, một là Lạc Khẳu.
Hắn nếu như còn muốn ờ lại noi này, hai kho lúa này cần phải lấy một”.
Tiêu Bố Y nhịn không được bất cười nói: “Hắn không phải đi tìm Lý Mật để nương tựa chú? Hiện tại vô luận ai cũng ệó thể nhìn ra, Lý Mật đà là nỏ mạnh hết đà..đột nhiên sắc mặt khẽ biển, “Trưong đại nhân, người nói hắn muốn lấy Hồi Lạc?” Trương Trển Chu chậm rài gật đầu, “Lòng phòng người không thể không có”.
“Hắn có năng lực gi để lấy Hồi Lạc?” Tiêu Bố Y lần này cau mày.
tâm tư như điện.
Đối với Vương Thế Sung này, hắn vẫn cẩn thận sử dụng.
Trên thực tế, từ khi Vương Thế Sung đi tới Đông Đô, Tiêu Bố Y căn bản không để cho hắn vào thành.
Hắn và Hoàng Phủ Vô Dật khi tranh quyền, hai người không hẹn mà cùng đem Vương Thế Sung đá đến Lạc Khẩu.
Hoàng Phủ Vô Dật thảm bại phát điên, Tiêu Bố Y lại lấy cớ đối kháng Lý Mật, vẫn không triệu hồi Vương Thế Sung.
Hắn đương nhiên hiểu rõ, Vương Thế Sung là kẻ vô cùng có dà tâm, tuyệt đối sẽ khỏng đơn giản mà quy thuận hắn.
Lạc Khầu thi Vương Thế Sung lại vô lực khả thi.
hắn vốn chuần bị thu thập xong Lý Mật mới lo lắng đến chuyện Vương Thế Sung, nhung không nghĩ đến Vương Thế Sung bỗng nhiên lấy lui làm tiến, rút lui khỏi Lạc Khẩu.
Vốn chỉ cảm thấy Vương Thể Sung là đang ản dấu thực lực, vốn cũng cho rằng mình khống chế đại cuộc, nhung Trương Tĩắn Chu bỗng nhiên suy đoán như thấ đã khiến cho hắn nghĩ tới một khả năng cực kỳ đáng sợ!
Vương Thế Sung muốn chiếm Hồi Lạc cũng không phải là không có khả năng!
“Lý Mật, Vương Thế Sung..Tiêu Bố Y lẩm bầm tự nói, cũng đà nắm chặt nắm tay.
Trương Trắn Chu lại than nhẹ một tiếng, lẩm bẩm nói: “Trên đòi này không có gi là không có khả năng!”
Hà Nam khi vạn vật đang ngủ đông, noi này vẫn một màu xanh biếc, chỉ khi màn đèm tiến đến gió đêm thổi lên.
mới có thể làm cho người ta mang đến một ít lạnh lẽo.
Một nữ từ áo đen chậm rãi đi tới trong vườn, trên mặt che khăn, trong tay nắm một thanh bảo kiếm, hai con mắng sáng như sao trời.
Nàng chậm rãi đi vào trong vườn, tựa như không có điểm đến.
lại tựa như đang đợi cái gi đó, nhìn thấy hoa tàn, nhặt lá rụng, ngóng nhìn thật lâu.
buông ngón tay ra, lá phiêu đãng rơi xuống.
Nữ từ áo đen đà chậm rãi xoay người lại.
Phía sau nàng không biết từ khi nào xuất hiện ínột nam nhân, bước chân so với lá rụng còn muốn nhẹ hơn, nhung nữ từ áo đen vẫn phát giác ra người này.
Người nọ vẻ mặt hơi khô cứng, nhưng khôĩig cách nào che dấu được phong thái xuất trần, chì đứng ờ đó, cao ngạo hơn ngựời, coi thường chúng sinh trong thiên hạ, nữ tử áo đen ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, bỗng nhiên nắm chặt trường kiếm.
Nàng đối diện không ngờ lại chính là Phù Bình Cư!
Nữ từ áo đen trầm mặc thật lâu.
đã chậm rãi rút kiếm, nàng biết minh khỏng phải là đối thù của Phù Binh Cư, nhưng nàng tuyệt đối sẽ không khoanh tay chịu chết.
Phù Bình Cư đột nhiên mờ miệng nói: “Bách thăng phi thượng thiên, minh nguyệt chiếu trường an!”
Nữ từ áo đen tra kiếm vào vò.
khó nén sự kinh ngạc trong mắt, hồi lâu mới nói: “Là ngươi?”
“Đương nhiên là ta” Phù Bình Cư cười cười, hai người đều trầm mặc.
nữ từ áo đen rốt cuộc khôi phục sự tỉnh táo, lẩmbẳm nói: “Ta thật sự không nghĩ đến sẽ là ngươi”.
“Vì sao?” Phù Bình Cư đột nhiên hòi.
Nữ từ áo đen đo dự hòi: “Côn Lôn cho ngươi tới?”
Phù Bình Cư gật đầu, nữ từ áo đen lại hòi: “Ngươi đương nhièn cũng biết ta tới nơi đây làm cái gi?” Phù Bình Cư cũng không nói gi, đưa một tay lên.
nữ từ áo đen vô thanh vô tức đà lùi mấy bước, đối với loại cao thù này, nàng không thể không cấn thận.
Một tiếng bốp nhò vang lên.
một vật khảm lên trên đại thụ bẽn cạnh nữ từ áo đen.
kim quang lập lòe, giống như là một cái lệnh bài.
Nữ từ áo đen quay đầu trỏng qua.
phát hiện Phù Binh Cư đã biến mất trong đêm tối, trong bóng tối không thể thăm dò truyền lại một câu của Phù Binh Cư, “Lệnh bài này có thể đi lại trong cung không ngại, chuyện còn lại tự ngươi giải quyết!”
Phù Bình Cư đà biến mất không thấy, nữ tử áo đen nhìn về phía lệnh bài ở trên cây, trong ánh mắt tĩàn đầy vẻ nghi hoặc khó hiểu, lẩm bầm nói: “Không đúng...!không đúng...!Côn Lôn phải bảo vệ hắn...!tuyệt đối sẽ không giết hắn, nhưng không giết hắn, Phù Bình Cư xuất hiện lại giải thích thế nào? Hắn tại sao lại xuất hiện, hắn rốt cuộc là ai? Hắn muốn giết Tiêu Bố Y, Côn Lôn, tại sao phải bào vệ Tiêu Bố Y?”
Đột nhiên xuất kiếm, nữ từ áo đen đà lấy lệnh bài nơi tay.
trông thấy lệnh bài kim quang lập lòe, điêu khắc tinh tế, nữ tử áo đen lại lâm vào trong trẳm tư!
Dương Quảng mấy ngày nay thường lộ ra vẻ sầu lo.
bồi hồi ờ trong hành cung khỏng biết đang trầm ngâm cái gì.
Có đôi khi miệng lộ ra nụ cười, có đôi khi nghiến răng nghiến lợi, có đôi khi lầm bầm tự nói, có đôi khi lại la hét.
Nếu như hắn khôngphải là hoàng đế, người khác nhất định sẽ cho hắn là một kẻ điên!
Giờ phút này Dương Quảng đang đi lại trong lầu, đầu đội khăn, mặc áo ngắn, bước chân có phẳn tập tễnh, cho nên cầm gậy mà đi chầm chậm, đôi mắt không ngừng ở trong cảnh sắc xinh đẹp mà bồi hồi, lấm bầm nói: “Cảnh đẹp ở noi này.
Đông Đô không có sao?”
Hắn ăn mặc tùy tiện, thoạt nhìn rất giống một ông già sắp xuống mộ.
phía sau hắn đi theo thần tử cả đời, Bùi uần cùng Ngu Thế Cơ, hai người nhìn nhau, mặt mang vẻ u sầu, thủy chung vẫn cách Dương Quảng mấy bước.
Dương Quảng từ khi đến Giang Đô, lâm triều cùng với động kinh khi có khi khỏng.
hôm nay lâm triều nùa chừng thi nói không thoải mái mà về, nhung vào lúc hoàng hôn, lại triệu tập Ngu, Bùi hai người đến gặp.
Từ hoàng hôn đi đến tối, Dương Quảng bước chân cũng khỏng có dừng qua, hai thần từ phía sau nhìn tới.
phát hiện Dương Quảng đà hoi có vẻ già nua.
không khỏi âm thẳm thờ dài.
Bọn họ đều là tân phiệt, đi theo Dương Quảng cả đời.
trước mắt xem thấy Đại Tùy từ hưng thịnh đến suy bại, trước mắt nhìn thấy Dương Quảng tinh lực mười phần biến thành một người thần kirih không ổn định, trong lúc này sự thê lương cùng bất đắc dĩ có thể nói cùng ai?
Dương Quảng cô đơn ngẫm nghĩ, bọn họ làm sao mà khỏng như thế.
bọn họ theo Dương Quảng cả đời, đà không khác gì cái bóng của Dương Quảng, cái bóng khi nào thì có khả năng ròi khòi chủ nhân?
Đèn trong hành cung đã sáng lên, trong đình đài xinh đẹp.
trong sự phồn hoa mang theo vẻ thê lương, có lẽ sau khi phồn hoa tan mất, luôn là sự thẻ lương xuất hiện.
Dương Quảng nhìn thấy đèn sáng lên, yên lặng ngẫm nghĩ.
“Thánh Thượng, trời đà lạnh, về nghỉ ngoi thôi” Bùi uẩn khuyên.
Dương Quảng đột nhiên ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời, “Bùi Ngự sừ, bên ngoài có không ít người đang tírih toán thiên hạ cùa trảm phải không?”
Bùi uẳn mặt lộ vẻ sợ hãi, cuống quít nói: “Thánh Thượng...!cái này...!cái này...!lào thần không dám”.
Dương Quảng cười cười nói: “Thật ra trẫm cho dù không ờ Đông Đô.
thi còn có Giang Nam.
Trẫm làm không thành thiên cổ nhất đế, thì ít nhất còn có thể làm thành một Trần Thúc Bảo? Ngu thị lang, ngươi nói đúng không?”
Ngu Thế Cơ hiểu rõ đêm nay cũng khó mà vượt qua.
nhung không nghĩ đến lại gian nan như vậy, Trần Thúc Bảo là hôn quân, hắn sao sao có thể đem Trần Thúc Bảo so với Dương Quảng.
Hắn hiểu rằng Dương Quảng khi nói đến Trần Thúc Bảo.
nhiều ít còn mang theo sự kiêu ngạo cùng tự hào.
dù sao Dương Quảng cũng qua sông diệt nam triều, giam giữ Trằn Thúc Bảo, Dương Quảng đề cập tới Trần Thúc Bảo.
đương nhiên trong tiềm thức còn cảm thấy, vô luận như thể nào.
Dương Quảng hắn so với Trần Thúc Bào vẫn mạnh hơn nhiều, cho nên kết cuộc đương nhiên sẽ tốt hơn so với Tĩần Thúc Bảo!
Không nghe thấy Ngu Thế Cơ trả lời, Dương Quảng cũng không để ý, đột nhiên ngửa mặt lên trời cười dài, cười tới nghiêng ngửa, cười vô cùng thê lương, trong nụ cười lại mang theo chút ít nước mắt.
hai thần từ đều sợ hãi, Dương Quảng lại đà điềm nhiên nói: “Các ngươi đương nhiên đều cảm thấy giang sơn của tiẫm khó mà giữ được?”
Ngu, Bùi hai người cuống quít quỳ xuống nói :“Lão thần khỏng dám!”
Dương Quảng hừ lạnh một tiếng, “Trảm cũng nói cho các ngươi biết, trầm chưa từng buông tha giang sơn rộng lớn này! Mặc cho kẻ nào vọng động tâm cơ, Đông Đô vẫn là Đông Đô cùa trẫm! Thiên hạ này vẫn là thiên hạ cùa trẫm! Chỉ cần mấy ngàv nữa, trảm...!có thể quay lại Đông Đô”.
Bùi, Ngu chỉ cho là cơn điên của Dương Quảng phát tác.
nhung khi thấy được nét mặt cùa hắn, lại cảm thấy không giống, Dương Quảng giờ khắc này đà khôi phục lại khí thế quân lâm thiên hạ, nhung loại tự tin này là ai có thể cấp cho? ;
Hai thần từ nghi hoặc, Dương Quảng cũng đã quay trờ vào trong nội cung, hai thẳn từ không được mệnh lệnh, chỉ có thể đi theo.
Dương Quảng đến trước tám bình phong gương đồng, ngóng nhìn chính mình trong gương, nắm chặt nắm tay, “Người mà trẫm hiện tại có thể tín nhiệm cũng không nhiều lắm...”
Bùi, Ngu hai người không biết nên gật đầu hay lắc đầu.
Dương Quảng lại nói: “Các ngươi đều cho rằng tĩlm ở tại Giang Đô không làm gi, nhưng không biết trầm đã sớm khống chế đại cuộc.
Tiêu Bố Y làm không tệ, mắt thấy đà muốn đem Ngòa Cương nhồ tận gốc, nhưng hắn nằm mơ cũng không có nghĩ đến, ngày hắn quét sạch Ngòa Cương, cũng chính là ngày hắn mất mạng! ”
Dương Quảng khẩu khí làrih lạnh, thần sắc tỉnh táo.
thoạt nhìn một chút cũng không giống bộ dáng đang lên cơn điên, nhưng Bùi, Ngu lại cảm thấy hắn đang ăn nói khùng điên.
Dương Quảng ở xa tại Đông Đô.
làm sao có thể động đến được Tiêu Bố Y đang như mặt trời giữa trưa?
“Một cái đầu thật lớn, ai có năng lực chém được?” Dương Quãng đưa tay khoa lẻn trên cổ rồi hạ xuống, mỉm cười nói.
Trong gương, hắn đột nhiên trông thấy một cung nữ che mặt đi vào, một khắc này Dương Quảng chỉ cảm thấy trong tim như bị điện giật, đột nhiên quay đằu, một thanh âm khẽ quát lên: “Hôn quân nhận lấy cái chết”.
Ngay sau tharih âm là một đạo cầu vồng, cung nữ rút kiếm đánh ra.
kiếm đảm thẳng vào chí tôn thiên hạ!
Trong thòi khắc khẳn trương, khi tròi sáng sẽ vạch trẳn ra một bí mật kiiih thiên địa.
Hiện tại, thật ra cũng đã vạch trần không ít bí mật.
.
Bình luận truyện