Chương 391: 391: Sụp Đổ
Khi thiết giáp trọng kỵ binh xuất hiện, vẫn tòa ra một thứ ánh sáng đẹp mắt nhưtrước.
Thuẫn bài mà bọn họ cầm hiển nhiên đà trải qua xử lý đặc thù.
mồi lẩn xuất trận, chi cẩn xảo diệu lợi dụng ánh nắng, có thể tạo thành khung cảnh làm cho người ta rang động.
Quán Ngoã Cương còn đang kiên tri, khi trỏng thấv trọng giáp thiết ky binh đi ra, trên mặt đã hiện vẻ sợ hài.
niềm tin cuối cùng đà lung lav sắp đổ.
Trọng giáp thiết kỵ binh cũng không phải là lằn đầu tiên xuất hiện, lúc trước đà xuất hiện tại Bắc Mang sơn, đà lấv thể không gi cản nổi quét sạch ky binh Ngòa Cương, lần nàv bồng nhiên một lần nữa xông ra.
đối với quân Ngoã Cương rung động không cần nói cùng biết.
Chẳng những quán Ngoà Cương, cho dù ky binh Lý Mật cách đó không xa trông thấv loại ky binh trang bị nàv, rốt cuộc cùng đà xao động.
Những ky binh kia lại vẫn vững như bàn thạch, Tùy quán mấv lần xuất ra thiết kỵ, đều không có khiến cho những ngưỡi kia đề phòng.
Những thiết kỵ nàv mặc dù ỡ trong nội quán Ngòa Cương, lại hiển nhiên cũng không nghe theo hiệu lệnh của Lý Mật.
Người cầm đầu kỵ binh, dưới hàm râu như kim châm đâm ra.
Người ngồi thắng trên lưng ngụa, lưng đeo thiết cung, hai con ngươi giống như mắt chim ưng.
lộ ra hào quang cao ngạo, trong gió lạnh, thầu xương ngạo nghễ không kiêng kỵ, không thèm để ý tới thời tiết rét lạnh, không để ý tới quán Ngoà Cương, thậm chí cũng không để ý tới hắc giáp thiết kỵ lợi hại.
Khi hắc giáp thiết ky bị quán Ngoà Cương vây khốn, người này thậm chí còn lộ ra điểm khinh miệt, khi nhìn thấv Tùy quán quên cả sống chết hộ vệ thiết kỵ.
hắn mới hơi có chút đổi sắc.
Nhưng những điểu nàv vẫn không đáng để cho hắn quan tâm tới.
hắn thậm chí cảm thấy được những người này khiến cho Lý Mật mệt mòi, Lý Mặt có lẽ cũng chi có cái tiếng mà thối!
ở phía sau hắn, đi theo hai kỵ sĩ, là hai hán tử cũng khôi ngô.
cũng dũng mãnh, chi là khi nhìn sang người nọ lại không khòi lộ ra kính ý.
Khi trông thấy Tùy quán lại xuất ra hắc giáp thiết kỵ.
Người cầm đẩu nọ mới là hơi cau màv, “Vạn Triệt, thiết kỵ như vậy của Tùy quán có bao nhiêu?’
Hắn vẫn một mực quan tâm tới hắc giáp thiết ky của Tùy quân, với ánh mắt nhạv cảm của hắn nhin.
loại kỵ binh này sức chiến đấu xác thực hơn xa ky binh của quân Ngoà Cương, nhưng bởi vì hắc giáp thiết kỵ binh không có thể hiện ra năng lực chán chính, hắn cảm thấy nếu số lượng ngang nhau mà đánh, kỵ binh của hắn thắng được loại hắc giáp thiá kỵ binh nàv cũng không có vắn để quá lớn.
Nhưng mà khiến cho hắn nhíu mày lại là số lượng hắc giáp thiết kỵ binh cùa Tùy quân, kỵ binh dưới tay hắn mặc dù tinh mặc dù mạnh, mỗi người lắy một chọi mười.
Nhưng mà tinh, thi sẽ không có nhiều, nhièu hơn khó tránh khòi long xà hồn tạp.
Nhưng hắc giáp thiết ky bảo trì sự tinh mạnh, còn có số lượng như thế.
khiến cho hắn khó tránh khỏi âm thầm kinh hài.
Hán tử mặt hơi tròn sau lưng người nọ nói: “Hồi Tổng quản, bọn họ trước mắt ít nhất đà xuất ra năm nghìn thiết ky...!Cũng chưa tính thiết kỵ trong biên chế Tùy quân.
Thủ hạ của Tiêu Bổ Y chi huv hết sức giáo hoạt, theo góc độ chúng ta thấy, vẫn nhin không ra hắn rốt cuộc còn mai phục bao nhiêu thiết kỵ binh...!Nhưng căn cứ theo phòng chừng, thiết ky binh của bọn họ đà xuất ra hơn nửa, bát quá...!kỵ binh Ngoà Cương cùng đà xuất động tám phần”.
Hắn tuy nói hàm hàm hồ hồ.
nhưng mà người cầm đầu nọ lại nghe rò ràng, Tùy triều phủ binh vốn không có loại thiết kỵ huấn luvện nghiêm khắc nàv.
Những lực lượng này hiển nhiên là của một minh Tiêu BÓ Y! Bọn họ có thể rò ràng điểm ấy.
đơn giản là bọn họ đối với chế độ phủ binh hiểu rất rò ràng.
Người vẩm đẩu nọ khẽ thờ dài: “Có thể huấn luvện ra nhiều thiết giáp ky binh như vậy.
Dã tâm của Tiêu B ố Y.
cũng đà từ làu rồi!”
Hán tử mặt tròn gặt đầu nói: “Tổng quản, xác thực như thế.
nghĩ tới Tổng quản cũng đà trăm p hương ngàn kế từ lâu”
“Vạn Triệt, không được vô lễ!” Hán tử mặt chữ điền ỡ bên cạnh khiển trách: “Ngươi sao có thể nói như thế với Tổng quản?’
Người cẩm đầu nọ nỡ nụ cười nói: “Vạn Quán- không sao.
ta chính là thích cái nhanh mồm nhanh miệng của Vạn Triệt”.
Hán tử mặt chữ điền cười khổ nhải mày.
người cầm đẩu nọ cũng đà thở dài nói: “Thật ra Vạn Triệt nói không sai.
Nếu không có tám tranh đoạt thiên hạ.
Thi làm sao có thể súc tích huần luvện ra kỵ binh đông đảo.
nghiêm chinh như thế? Ta bò bao công sức đã lâu, mang đến nửa số Yến Vân thiết ky.
Nhưng cũng chi hơn một ngàn, Tiêu Bố Y này.
quả thực không đơn giản”.
Hắn thờ dài một tiếng, có chút cảm khái, hán tử mặt chữ điền cũng trầm giọng nói: “Tồng quản, nghĩ ky binh bọn họ tuy đông, nhưng mà chúng ta càng thêm tinh nhuệ, nghĩ tới tổng quán năm đó chi đem mười tám thiết kỵ, đà đánh bại mấy ngàn binh mã Đột Quvết, loại năng lực này bọn họ sao có thể có được? Thiết kỵ bọn họ nhiều như vậy.
không có khả năng đồng thời xuất chinh, chúng ta hòm nay nuốt của bọn họ một ngàn, ngày mai ăn năm trăm, không tin không thể đánh bại bọn họ”.
Người cằm đầu nọ mim cười.
“Vạn Quản nói rất họp ý ta”.
“Chúng ta còn không xuất binh sao? Chúng ta đã đáp ứng Lý Mặt...!Tổng quán cùng đà đáp ứng chúng ta” Hán tử mặt tròn thấp giọng nói.
Hắn hiển nhiên cũng không phải lồ màng, biết có những lời không thể nói quá trực tiếp.
Hán tử mặt chữ điền lại là nhịn không được muốn mắng, người cầm đẩu lại khoát tav chặn lại.
“Vạn Quán, Vạn Triệt nói cũng không sai.
làm người...!có trả giá đương nhiên cẩn phải có vẻu cầu, làm trượng phu...! đương cầu lời hứa đáng giá nghìn vàng, chuvện mà ta đáp ứng qua các ngươi, nhắt định sẽ làm được cho các ngươi!”
“Tạ tồng quản’ Vạn Quản, Vạn Triệt nhắt tề ôm quyền, trên mặt vừa có vẻ cảm kích, lại có vẻ bi thống.
Người cầm đầu lại nói: “Chúng ta vẫn không xuất binh, đơn giản là Lý Mặt còn thực lục.
hai huynh đệ các ngươi nhớ lấy một điểm, binh lực chúng ta quý tinh không quý nhiều, không thể đơn giãn hao tổn.
Xuất binh cùng giống làm người, thích họp đưa than sưởi ắm trong ngày tuvết rơi.
không cằn dệt hoa trên gấm.
So với chuyện vô bổ như dệt hoa trên gấm, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi mới có thể hao ít mà lợi nhiều”.
Hán tử mặt tròn còn chưa có tinh ngộ, hán tử mặt chữ điền đà nói: “Tồng quản ý là.
chúng ta muốn bẳng tồn thất ít mà chiếm được ích lợi lớn nhất, hiện tại xuất binh, sẽ làm cho Lý Mặt cũng không lình tinh?”
Người cẩm đẩu gật đẩu nói: “Vạn Quán quả nhiên thông minh, nhưng mà trước mắt thòi cơ đà đến.
chúng ta..
Hắn lời còn chưa dứt.
liền thấy đối diện bắn ra một đạo hào quang màu vàng, sau đó nhìn thắv Tùy quán xuất động trọng giáp thiết ky binh, không khòi thất thanh nói: “Quyền mao.
tại sao lại là quyền mao?”
Cho dù quán Ngoà Cương muốn sụp đổ, hắn cũng đều thờ ơ.
dù sao quán Ngoã Cương cùng hắn cũng không liên hệ.
nhưng khi thấy trong trận Tùy quán đột nhiên xông ra trọng giáp thiết ky binh, thi nhịn không được mà thắt thanh hô lên.
Hán tử mặt chữ điền cũng khiếp sợ thanh thế của trọng giáp thiết kỵ, nhưng vẫn không quên hỏi một câu.
“Tồng quản, cái gì là quyền mao.
những con ngựa này hinh như rất xấu.
Nhưng sao lại phụ trọng kinh người như thế?”
Bọn họ đều quanh năm chinh chiến trên lưng ngụa, đổi với chuyện về ngựa rất chú ý, vừa liếc qua đã nhìn ra chỗ đặc dị của ngựa đối phương.
Người cằm đầu cười khổ nói: “Quyền mao là một loại ngựa tạp chủng, trông tuy là xấu xí, nhưng phụ trọng kinh người, chính là thích hợp trọng giáp thiết kỵ.
ta không ngờ 1ẳng, ngựa nàv lại bị Tiêu BÓ Y mua được.
Ngựa nàv sinh tại Quvền Vu Huv quốc Tây Vực.
ta năm đó đi tim danh mà, không ngừng phái người ra ngoài tìm hiểu.
Ta có một thủ hạ, khi đến Quyển Vu Huv quốc, phát hiện loại lương mà này, khồ nổi trẽn tay không có tiền.
Hứa hẹn quốc chủ muốn mua, xin hắn chờ một thòi gian, lúc này mới ngàn dặm xa xôi quav lại cho ta biết.
Ta lập tức gom góp một số tiền lớn đi mua.
Không ngờ khi đền Quvền Vu Huv quốc, hơn ngàn con ngựa đã có người mua sạch không còn.
Quốc chủ là kè hám lợi.
không tin hứa hẹn, đã đem ngựa bán cho người khác.
Ta lúc ấy chi nghe được là một thương nhân mua đi, đã không còn thấv tăm hơi.
Đối với việc này, ta vẫn canh cánh trong lòng, nhưng chuvện đà cách mấy năm.
vốn đã quên lãng, lại không nghĩ rẳng những con ngựa này lại bị Tiêu Bố Y mua hết! Tiêu Bố Y...!Tiêu Bố Y, ngươi tâm cơ sâu.
chủ mưu lâu, thật sự khiến cho La mỗ xấu hổ!”
Trong khi hắn nói chuyện, trọng giáp thiết ky binh đà sát nhập cánh trái của Ngòa Cương, mắt thấv quàn Ngoà Cương đà không thể chống đờ, hán tử mặt tròn cuống quít nói: “Tổng quản, đã đến lúc đưa than sưởi ấm trong ngày tuvết rơi”.
Người cằm đầu lại chậm rãi lắc đầu nói: “Vô dụng, Tiêu Bố Y đà xuất trọng giáp kỵ binh, chúng ta cho dù tham dự vào.
cùng đà khó vàn hồi bại cuộc, loại kỵ binh nàv không phải dùng cách bình thường có thể kháng cự.
Cũng mav chúng ta còn có thòi gian...!bào tồn thực lực.
chờ đợi lần sau tái chiến là tốt nhất!”
Hai hán tử phía sau hắn phi thường kinh ngạc, không ngỡ ngàn dặm xa xôi chạy đến trợ giúp.
Tồng quản lại kiên tri không xuất binh.
Nhưng mà bọn họ đối với tổng quán vẫn phi thường khâm phục, đều gặt đầu nói: “Cần tuân Tồng quản phân phó”.
Lúc này, trên sòng Lạc Thủy đột nhiên tĩnh lặng trong khoảng khắc!
Từ khi bắt đầu chiến tranh cho đến bâv giờ.
trên Lạc Thủy vẫn chưa có một lúc nào an binh, tiếng gió.
tiểng giết, tiếng kèn trống đan vào cùng một chồ.
đã làm cho tất cả mọi người trong đẩu óc tẻ liệt, đều cảm thấv cái nàv hô hét kèn trống này là những thanh âm bình thường, bỗng nhiên tiếng trống dừng lại, ngược lại khiến cho tắt cả mọi người không kịp thích ứng.
Hắc giáp thiết ky thay nhau đánh sâu vào trận hình của quán Ngoã Cương, đến khi trọng giáp thiết ky một lần nữa đánh sâu vào, quán Ngoà Cương rốt cuộc đà vô lực chống đờ.
Cánh trái quân Ngoã Cương vẫn không được trợ giúp, tâm lực tiều tụy.
Tẩn Thúc Bảo trơ mắt nhìn thấy quán Ngoà Cương bị đồ sát.
nhưng lại bắt lực.
Hắn.
mấv lần phắt cờ đánh trống truyền lệnh, thinh cầu Lý Mặt xuất binh trợ giúp, nhưng Lý Mặt chậm chạp không có động tình, không khỏi khiến cho hắn nản lòng thoái chí.
quán Ngoà Cương cánh trái chống đờ đà đến cực hạn, lại bị trọng giáp thiết ky xung phong, lúc nàv đã sụp đổ.
Tẩn Thúc Bảo đà buông tha nổi trống phát hiệu lệnh! Trẽn Lạc Thủy lúc này mới đột nhiên vên tình một lát.
Tần Thúc Bào hiểu 1ẳng, nồi trống đã không có nửa phẩn tác dụng, binh bại như núi đổ.
quân Ngoã Cương cánh trái xong rồi, mình cùng xong rồi.
Ngòa Cương cùng xong rồi.
Trong một khắc buông tha, Tần Thúc Bảo trên mặt binh tĩnh, trong đầu trổng rồng, hắn đã hoàn thành lời hứa đối với mẫu thân, vô luận người khác nhin hắn như thế nào.
hắn đà không thẹn với lương tâm!
Sống cũng tốt.
chết cũng được, hắn đã không quan tàm.
Quản Ngoà Cương cánh trái sụp đổ có thể nói đà ảnh hưởng đến cả chiến cuộc, hai quán gìm lẫn nhau cho tới bây giờ.
so đấu là nghị lực cùng kiên trì, so đấu là xem ai có thể đánh bại chồ yếu của đối thủ trước.
Tùy quán mấv lần còng kích, trọng quyền liên hoàn rốt cuộc đà vượt lẻn trưỡc một bước đánh tan quán Ngoà Cương, cánh trái tán loạn, thiết giáp kỵ binh ngược lại lui bước, trọng giáp kỵ binh cũng như thế.
chi là bộ binh sì khí táikhòỊ dưới hiệu lệnh chi huy.
đánh về phía cánh phải.
Quản Ngoà Cương cánh phải trong nháy mắt đà sụp đổ!
Bọn họ vốn đang kiên tri, bọn họ vốn đà vếu thế.
bọn họ vẫn một mực kiên trì phối họp với ky binh bên ngoài đánh giết thiết giáp kỵ binh, cùng không nghĩ đến tùv quân lại ngang nhiên không sợ sinh tử đền như thế.
đến khi quán Ngoà Cương cánh trái sụp đồ.
bọn họ thậm chí còn khòng có cơ hội giết thiết giáp ky binh ở phụ cận.
Nhưng lúc này.
Tùy quán đột nhiên giết đến.
quán Ngoã Cương cánh phải cũng tan tác.
đều thối lui về phía bờ đông Lạc Thủv.
nơi đó còn có viện quân của bọn họ!
Thiết giáp kỵ binh rát đao mà đứng, một mực trầm mặc không nói gi, đến khi bộ binh Ngòa Cương bại lùi, lúc này mới chậm rãi phát động, bọn họ cũng không đuổi theo quân Ngoà Cương, chi áp chề thiết ky Ngòa Cương.
Bọn họ muốn tự tav đánh tan những thiết ky nàv.
chứng minh bọn họ đánh đâu thắng đó.
khônggì cảnnồi! .y-
Vó ngựa rẩm rập, dần dần biến thành gấp gáp, ánh đao lấp lánh, thoáng qua như hoa tuvết tung bav.
Thiết giáp kỵ binh linh hoạt vận dụng kỹ xảo điều khiển nga cùa bọn họ.
ở trên chiến trường tung hoành ngang dọc.
thiết giáp kỵ binh vốn tình như xử nữ, tại trong thời gian nhanh nhất mà phóng tới như du long!
Người cầm đầu vốn trên mặt một mực lạnh nhạt khinh thường, nhung khi thấy được thiết giáp kỵ binh bỗng nhiên phát động công kích, không khỏi ngạc nhiên, lầm bầm nói: “Thì ra bọn họ vừa rồi chỉ là kế dụ địch?”
Người nọ khinh thị đối với thiết giáp kỵ binh cũng rất có nguyên nhân, thì ra dùng kinh nghiệm cùa hắn mà xem, thiết giáp kỵ binh vừa rồi vốn có thể trước khi bị vây mà giết ra, nhưng bọn họ chậm chạp, hiển nhiên năng lực nắm bắt thời cơ chiến đấu không đủ.
Hai quân đối chọi, cơ hội thoáng qua tức thì, sao có thể cho phép ngươi lẳn nữa bò qua! Nhưng hắn khi nhìn thấy thiết giáp kỵ binh bỗng nhiên khởi động, khí thế hung hàn, không khỗi đối với phán đoán lúc nãy sinh ra hoài nghi.
Khi hắn quan sát thiết giáp kỵ binh, hán từ mặt chữ điền đột nhiên nói: “Tổng quăn người xem”.
Người cẩm đầu ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trong trận doanh Tùy quân đột nhiên có khói đặc bay lên, cuồn cuộn bay thẳng lên trời cao, không khỏi có chút không hiểu, “Trong doarih trại quân Tùy bị cháy?”
Nhưng sau khi hỏi qua, người nọ biết là không thực tế.
hướng đó cách doanh trại Tùy quân còn xa, phóng hỏa đến tột cùng là vì cái gì?
Hắn bỗng nhiên mới phát hiện, không ở trong cuộc, vĩnh viễn không biết Lý Mặt thừa nhận áp lực lớn cỡ nào.
hắn một mực vẫn cho rằng Yến Vàn thiết kỵ của hắn như sắt thép, cực kỳ tỉnh táo, nhưng đối mặt với Tùy quân phía trước, lại càng cảm thấy bọn họ lành khốc vô tình.
Tất cả trình tự thoạt nhìn đều đà được tỉ mỉ bày ra, hoàn hoàn đan xen, trong nhiệt huyết có lãnh huyết thao túng.
Hắn không thể không bội phục sự bình tình của tướng lành chỉ huy trong Tùy quân, hắn thậm chí muốn gặp vị lĩnh quân cùa Tùy quân này.
nhung hắn hiểu rò bọn họ cho dù bò qua lần này.
lần sau vẫn còn có thể gặp lại.
Vừa rồi sau một phen ác chiến, hắn đã cho rằng Tùy quân phóng hòa cũng không phải là tự nhiên.
“Tổng quản, làm sao bây giờ? Có thừa dịp trống mà vào hay không? Lý Mật đà nhường lối cho ta tiến công!” Hán tử mặt tròn vẫn còn không muốn buông tha ý hiệm tiến công trong đẩu.
Tổng quản trông qua, phát hiện phía Lý Mật quả nhiên đã phất cờ hiệu xin xuát binh, nhưng lúc này tình huống chưa rõ, hắn sao dám động binh?: Trước mắt cùng tùy binh tác chiến, binh lực Lý Mật không ngừng điền vào, mà phía trước hình như lại là một cái động không đáy, rốt cuộc có bao nhiêu dung lượng, trong lòng ai cũng đều không rõ.
Quân Ngoã Cương tan tác đã toàn bộ rút lui đến bờ đông sòng Lạc Thủy.
ác chiến một ngày, tất cả mọi người đến nước còn chưa có một ngụm, chỉ bằng nghị lực kiên trì, nhưng chiến đấu thoạt nhìn đà tiệp cận điểm cuối.
Lý Mật nhìn thấy thiết kỵ ỵiệti trợ vẫn không chút động, không khỏi âm thầm cắn răng, trên mặt càng âm trầm.
Không được Ngụy công hiệu lệnh, quân Ngoà Cương ở bờ đông Lạc Thủy vẫn đứng im bất động.
Đám người Tẳn Thúc Bảo, Lý Văn Tương, Trương Thiên đều tan tác.
hai bờ sông Lạc Thủy, chi còn lại gió lạnh thấu xương, chỉ thấy bại binh khắp nơi trên mặt đất.
Thiết giáp ky binh đà cùng kỵ binh nội quân Lý Mật giao chiến cùng một chỗ, kỵ binh Ngòa Cương đà mất đi hậu viên, bắt đầu liên tục bại lui.
Ngụy công mà bọn họ tôn thờ, thoạt nhìn đã thúc thủ vô sách, vô lực xoay chuyển trời đất.
T ất cả mọi người trong lòng chỉ có một ý niệm, nếu như lúc này quay lại thù Lạc Khẩu Thương, thì còn có thể cẩu thả hoi tàn vài ngày.
“Ngụy công, hiện tại rút lui còn kịp” Trương Thiên thúc ngựa đuổi tới, thất kinh nói: “Nếu như Ngụy công đề hai đạo binh sĩ yểm hộ, chúng ta quay lại Lạc Khẩu Thương thù vững, thắng bại còn chưa biết được!”
Lý Mật tâm ý hoi động, còn đang cân nhắc hàm nghĩa khói lùa trong quản Tùy, hắn dù sao cũng là người, không phải là thần.
Cũng giống như Dương Quàng, khi thuận buồm xuôi gió, chi cảm thấy thiên hạ không chuyện gì là không thể làm.
nhưng khi luân phiên bị đả kích, cũng đã rối loạn phân tấc.
Người bên cạnh đám thì rời đi đám thi chết, hắn chỉ cảm thấy cô đơn tịch mịch! Hắn vẫn không có đem toàn bộ binh lực áp lên.
đơn giản là đã không còn lòng tin nữa, chỉ sợ cuối cùng đại quân lại thất bại, thì đây chính là thất bại thảm hại.
khó có thể vàn hồi.
Đột nhiên nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Trưong Thiên, không khỏi trong lòng phát lạnh.
Trương Thiên trên mặt tĩàn đầy sợ hãi tuyệt vọng, chi nhìn chẳm chẳm về phía sau hắn.
Lý Mật bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn thấy tất cả vẫn như trước, nhung bỗng nhiên cảm thấỵ không đúng, ngẳng đằu nhìn trời, chỉ thấy xa xa khói đặc cuồn cuộn, đúng là hướng Lạc Khẩu Thương, không khỏi trong lòng kinh hoàng.
Lúc này ờ phương xa chạy tới một kỵ sĩ, toàn thân giống như người máu vậy.
Người nọ tinh tráng phi thường, nhưng lại ở trên lưng ngựa đã lảo đảo sắp ngã.
nhìn thấy Lý Mật thi hô lên: “Ngụy công..
Hắn lời còn chưa dứt.
đã ngã xuống ngựa, Lý Mật đà phi thản rời yên.
trong khỏng trung đỡ lấy người này, gấp giọng nói: “Kiến Đức.
sao vậy?”
Hán từ đúng là Thái Kiến Đức, cũng là thân tín của Lý Mật, Lý Mật xuất chinh, hắn ờ lại thù tại Lạc Khầu Thương, nhìn thấy hắn toàn thân đẫm máu.
Lý Mật chỉ cảm thấy nhiệt huyết dâng lên.
Thái Kiến Đức khàn giọng nói: “Ngụy công, việc lớn không ồn rồi, Lạc Khẩu Thương đã bị chiếm đóng”.
Lý Mật lảo đảo hai cái, khóe miệng run rẩy, “Làm sao có thể? Đan Hùng Tín.
Vương Quân Khuếch?”
Thái Kiến Đức cực kỳ bi ai nói: “Đan Hùng Tin không biết tung tích.
Trinh Giảo Kim lại phản đầu nhập Tùy quân, dẫn đại quân Trương Trấn Chu từ hướng Bách Hoa cốc đánh vào.
Bùi Hành Quảng đánh lén Lạc Khẩu Thương.
Vương Quân Khuếch trúng kế chết, Tùy quân phái mấy ngàn tinh binh từ đông bắc xuôi theo sơn đạo vượt qua Hổ Lao, trực tiệp tập kích đông bắc Lạc Khẩu.
Tùy quân tổng cộng có mấy vạn quân, hai đường giáp công, đà một nhát công phá Lạc Khầu Thương!”
Lý Mật lại lảo đảo hai cái, trước mắt sung huyết, đột nhiên gằm lớn, “Tròi quên ta rồi!”
Hắn tiếng quát chưa đứt.
một ngụm máu tươi đà phun ra, lảo đảo ngã xuống!
Thái Kiến Đức phấn khởi khí lực, trờ tay ôm lấy Lý Mật, thất tharih nói: “Ngụy công.
Ngươi không thể gục ngã! Ngụy công, mau tinh lại..
Binh tướng xung quanh nhìn thấy Lý Mật ngất đi.
khỏng khỏi một hồi xao động, xao động này giống như một viên đá quầng vào mặt nước yên tĩnh, tạo thành rang động bất an khuếch trưong về phương xa...!
Thiết kỵ Ngõa Cương cũng đã bại lui, Tùy quàn đà bắt đầu chỉnh đốn binh sĩ.
thành phương trận mà tiến tới, bức về phía quân Ngoà Cương ở bờ đông Lạc Thủy.
Thiết giáp kỵ
binh, trọng giáp kỵ binh cũng không nóng vội, một lần nữa ấn vào hai cánh bộ binh, giống như hai bàn tay mở ra, chuẩn bị cho quân Ngoã Cương một đòn đánh trí mạng nhắt!
Tùy quân người chưa tới, âm thanh đà nghe thấy trước.
Cũng không phải là khẩu hiệu xung phong hàm trận, mà lại là tiăm miệng cùng ca một lời.
“Binh sĩNgõa Cương trong lòng hoảng sợ.
Cả ngày lẫn đêm khó có thể binh an, hi vọng bò trộm về làm nông, Tây Lương vương, khuyên chu đáo! Buông đao thương, mạng sống không quên, nếu không hối cải.
mệnh táng Huỳnh Dương! Lê Dương sớm mất.
Lạc Thưcrag đà hàng, quay đầu lại nhìn sang, đầu hàng là thượng sách!”
Tiếng ca nương theo tiếng bước chân rung động Lạc Thủy.
Tất cả binh sĩ cũng đà cùng hát vang: “Lê dương sớm mất.
Lạc Thương đà hàng, quay đằu lại nhìn sang, đầu hàng là thượng sách!”
Tiếng ca chấn động đất tròi truyền đến, quân Ngoà Cương vốn còn chưa biết Lạc Khẩu Thương đà mất, quay đầu trông qua, trong lòng kinh hãi.
Chi thấy Lạc Khầu Thương khói đặc cuồn cuộn, căn cơ Ngõa Cương của bọn họ không biết từ lúc nào, đà roi vào trong tay Tùy quân!
Tiếng ca lại vang lên.
truyền khắp Lạc Thùy.
rung động Bắc Mang, quàn Ngoà Cương yên tĩnh trong một lát, sau đó ầm ầm xôn xao lên, tĩận hình chỉnh tề đà chia năm xẻ bảy, quân Ngòa Cương đà bại!
Lý Mật hôn mê chỉ một lát, thoáng qua đà tỉnh táo lại.
Chi nghe thấy tiếng ca quanh quần bốn phía, đột nhiên nhớ tới chuyện năm đó vây khốn Trương Tu Đà.
Hắn khi đó.
chẳng phải cũng phái binh sĩ hát như vậy sao.
khi đó.
hắn đà dùng chiêu này làm cho tan rà triệt để quân tâm của con em Tề quânh, khi đó.
hắn đã dùng chiêu này, bức từ Trương Tu Đà, có được địa vị vô thượng!
Cũng không nghĩ đến, chỉ mới hơn một năm, Tiêu Bố Y đà đem chiêu này hoàn toàn áp đụng trên người Lý Mật hắn.
Tiêu Bố Y...!là muốn vì Trương Tu Đà mà báo thù sao? Tiêu Bố Y...!hắn là tri kỷ cùa Trương Tu Đà, tuy hai người thoạt nhìn không có bất cứ quan hệ nào, Lý Mật trong đầu đột nhiên dâng lên ý niệm cồ quái như vậy.
muốn cười, lại muốn khóc rống lên!
Hắn chưa bao giờ nghĩ đến, mình cũng có lúc muốn khóc.
Quản Ngõa Cương đã bại, Tùy quân đà đình chi ca xướng, hai cánh kỵ binh một lần nữa sát nhập, nhằm về phía trận doanh của quân Ngoã Cương mà vọt tới.
Tiếng vó ngựa ầm ầm, rang động tâm khảm, bộ binh lại không nhanh không chậm đầy mạnh về phía trước, chỉ cần phía trước có chướng ngại ngăn cản, đều bị bọn họ không chút do dự mà san bằng.
Từ Thế Tích mặc dù thắng vẫn không kiêu, vẫn đang từng bước đụng binh, Tiêu Bố Y người ở trên lưng ngựa, nhìn thấy quân Ngoã Cương tán loạn, trong lòng không có sự vui sướng, ngược lại có chút trống rỗng.
Hắn hiểu rằng, quân Ngoã Cương đối với hắn tạo thành uy hiếp lớn nhất đã sụp đổ, có thể tụ lại hay không thi cũng lạ chuyện sau này, hiện tại hắn còn có quá nhiều chuyện phải đi làm.
Nắm trường thương.
Tiêu Bố Y lần đầu không có ý niệm dẫn binh truy đuổi trong đầu, hắn đà chán ghét giết chóc, chán ghét huyết tinh, nhưng hắn lại không thể cự tuyệt huyết tinh! Hắn đùng bạo chế bạo, hơn nữa sau này còn phải tiệp tục nữa! Nhổ đi cái đinh trước ngực, hắn rốt cuộc đã có thể thoải mái hô hấp, ánh mắt cũng đã có thể hướng về phía bằu trời càng rộng rãi hơn.
Thái Kiến Đức nhìn thấy Tùy quân một lẩn nữa phát động tiến công, phấn khơi thần lực đem Lý Mật lên lưng ngựa, quát lớn: “Ngụy công, đi mau, người mới là đứng đầu thiên hạ, thắng bại là chuyện thường tình cùa binh gia, quyển thổ trọng lai (đội mồ sống lại - ý nói làm lại sau khi gặp thất bại), hươu chết về tay ai, còn chưa biết được!”
Lý Mật người ở trên lưng ngựa, nhìn thấy khắp núi đều là quản Ngoã Cương đang chạy trốn, nhìn thấy khắp noi trên đất là tay chân cụt gày.
nhìn sang hơn mười vạn đại quân, giờ phút này còn lại ở bên cạnh hắn chỉ hơn ngàn kỵ binh, hắn đột nhiẽn nhớ lại mấy câu nói của Trưong Tu Đà trước khi chết.
Trương Tu Đà vô năng vô lực, tâm lực tiều tụy, trên xấu hổ với thiên từ, dưới phụ binh sĩ, quyển thổ trọng lai thi có thể làm được gi?
Lúc ấy Lý Mật vẫn khó hiểu, vẫn không thể tưởng được, hắn khỏng biết Trương Tu Đà sẽ tự sát.
nhưng mà hắn hôm nay, cũng đã là tình trạng như vậy, lúc này mới rõ ràng nội tâm bi ai của Trương Tu Đà.
Hắn cũng có ý niệm muốn chết trong đầu.
hắn rốt cục đã rò ràng, chết cũng là chuyện dễ dàng như thế, chỉ là hoành đao cắt qua, không tiệp tục thống khổ.
không phải sống một cách khổ sở nữa!
Hắn không biết Tiêu Bố Y cũng mệt mòi, chi cảm thấy bản thân có sự cực kỳ mệt mòi, hắn tâm lực tiều tụy.
quân Ngõa Cương chúng đà tán, Lạc Khẩu Thương đà mất, hắn chỉ bằng lực lượng một người, sẽ khó tụ tập hơn mười vạn quân nữa.
Nhưng cho dù có thể tụ tập lại thì thế nào, còn không phải cũng quăng mũ cời giáp giống như hôm nay sao?
Quyển thổ trọng lai thi có thể làm được gi...!Quyển thồ trọng lai thi có thể làm được gì? Quyển thổ trọng lai thì có thể làm được gi.
Lý Mật quát to một tiếng, lại phun ra một ngụm máu tươi.
Thái Kiến Đức lại giục ngựa tiến đến.
một đao đánh vào tọa kỵ cùa Lý Mật.
Tọa kỵ bị dọa, chạy về phía trước.
Thái Kiến Đức bám sát theo, cắn răng kiên tri
Các binh sĩ nhìn thấy Lý Mật bại lui, một nhóm thi sợ hãi, một nhóm thì đuổi theo Ngụy công rời đi, dù sao theo bọn họ thấy, đi theo Ngụy công mới có đường sống.
Một đội kỵ binh một lần nữa từ trong trận hình của Tùy quàn đánh ra.
hùng hổ đuổi về phía Lý Mật bại lui, Tiêu Bố Y ánh mắt thoáng nhìn, chỉ thấy được một người cằm đầu cằm trong tay Hỗn thiết thương, cũng đang nhin về phía hắn, trong gió lạnh, mang theo sự ấm áp.
Tiêu Bố Y trong lòng cũng ấm áp.
Từ Thế Tích cũng đà thúc ngựa tiến đến.
mim cười nói: “Tây Lương vương, Thế Tích may mắn không nhục mệnh.
Lý tướng quân đại tài, toàn bộ đã vố trị đầy đủ mọi thứ.
hiện đà xuất binh truy kích.
“Giặc cùng chớ đuổi, Lý Mật võ công cao cường, rết chết thân vẫn cứng! Nhị ca truy kích như vậy, chi sợ sẽ gặp nguy hiểm” Tiêu Bố Y lo lắng nói.
“Cũng phải có người truy kích, cơ hội bực này là ngàn năm một thuờ’ Từ thế tícầ nghiêm mặt nói.
Tiêu Bố Y đột nhiên tỉrih ngộ, trong lòng chợt cảm động, trước mắt là cơ hội tốt nhất để đánh tan quânNgoã Cương, thu phục Huỳnh Dương.
Lý Tình đương nhiẽn hiểu rõ truy kích nguy hiểm, nhung chính vì nguy hiểm như thế, Lý Tình mới không có để cho Tiêu Bố Y thân chinh!
Cái này có lẽ mới là huyrih đệ chân chính, không đi không rời.
khirih sinh trọng nghĩa, khi ánh hào quang chiếu tới, yên lặng đóng ở trong bóng tối.
nhung khi nguy cơ tới.
thi vừứi viễn xông tới trước huynh đệ!.
Bình luận truyện